GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Bóng dáng của tòa lâu đài khổng lồ bên trong bóng tối đang ngày càng lớn dần, nhưng tôi không biết là mình đang tiến lại phía tòa lâu đài hay tòa lâu đài đang tiến về phía tôi. Khi mà hình bóng của toàn lâu đài ngày càng gần hơn, tôi có thể nhìn rõ được một số chi tiết: lá cờ của gia tộc bay phấp phới trên đỉnh của tòa tháp cao nhất, đài phun nước lộng lẫy với những họa tiết điêu khắc độc đáo, những cánh cổng cao với gai nhọn và dây kẽm gai bên trên.
Từ từ từng chút một, bóng tối bao phủ tòa lâu đài ngày một mất dần đi, để lộ ngoại thất của tòa lâu đài. Tôi có thể thấy hình ảnh con phượng hoàng lửa trên lá cờ gia tộc và những con quạ đang tụ tập ở phía bên trên cánh cổng. Tuy nhiên, càng tiến lại gần, tôi càng cảm thấy lạnh hết cả xương sống. Tôi đến bên dưới cánh cổng và nhìn chằm chằm vào con quạ kì lạ kia. Nó nhìn tôi một vài giây rồi kêu quác lên một cái, rồi tiếp tục bữa ăn của mình.
Nó đang ăn cái gì thế?
Do tôi đứng ở phía dưới cánh cổng nên tôi không thể thấy được phía trên, nhưng có một cảm giác thúc giục tôi cần biết biết lũ quạ đang ăn cái gì.
Một cảm giác thôi thúc rất mãnh liệt...
Tôi bắt đầu trèo lên trên cánh cổng, lờ đi những cái gai nhọn từ dây kẽm gai đang đâm xuyên qua tay tôi. Tôi càng trèo cao thì lũ quạ ngày càng tụ tập đông hơn ở phía bên trên cánh cổng, tham gia vào đại tiệc. Tôi bị bao quanh bởi lông quạ nhiều đến mức tôi chỉ thấy mỗi một màu đen kịt. Tôi la lên để dọa chúng đi, nhưng không hề có âm thanh gì phát ra cả. Bất chấp việc đó, lũ quạ cuối cùng cũng bay đi, để lộ ra thứ mà bọn chúng hăng hái ăn nãy giờ.
Đó là đầu của Tessia và gia đình tôi đang bị ghim lên trên những cái cọc đen. Có những miếng da bị tróc ra từ gương mặt của họ. Mí mắt của họ đã mất, đôi mắt trắng đục nhìn vào khoảng không vô định một cách vô hồn, miệng họ cũng mất môi và đang há hốc ra.
Khi tôi vươn tay về phía họ để gỡ đầu họ xuống khỏi chông gai, tất cả bọn họ bỗng nhiên đều hướng mắt về phía tôi và họ bắt đầu hét lên, để lộ những con sâu bọ tràn ra từ miệng của họ.
“TẤT CẢ LÀ LỖI CỦA NGƯƠI!” Giật mình bởi giọng nói của bọn họ, tôi trượt tay và rơi xuống khi những ánh mắt vô hồn của họ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật bắn người khỏi sàn nhà nơi tôi đang nằm. Những giọt mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm quần áo tôi, trong khi tôi ngồi đó thở dốc liên hồi.
Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi...
Tôi đảo mắt nhìn xuống bàn tay mình và thấy chúng đang run lên bần bật. Khi tôi cố kiểm soát lại nhịp thở của mình, một giọng nói xa lạ vang lên khiến tôi nhảy dựng lên.
Tôi quay nhanh về phía âm thanh đó, và thấy một bóng dáng ai đó bị che khuất ở góc phòng giam.
Khi cô ấy bước ra và tiến về phía tôi thì tôi mới có thể nhận ra được cô ấy là ai.
“Chào đằng ấy,” một giọng nói cao vút vang lên, tuy nhiên miệng cô ấy không hề nhúc nhích dù chỉ một li. Giọng nói dịu dàng của cô ấy làm tôi bình tĩnh đôi chút.
Tôi ngay lập tức nhận ra người phụ nữ đó chính là Lance còn lại của Alduin. Tôi có thoáng thấy cô ấy một lần rồi, tuy nhiên, lần đó thì cô ấy khoác trên người một chiếc áo choàng để che dấu diện mạo.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn hết là việc cô ấy có thể đến gần tôi mà tôi không hề nhận ra sự hiện diện của cô ấy chút nào. Điều này làm tôi nhớ đến lần Virion giải phóng giai đoạn thứ hai của ý chí thú của mình, ngoại trừ lần này, cô ấy có thể làm như vậy một cách tự nhiên như cách cô hít thở hằng ngày.
“Đừng lên tiếng. Ta đến để đưa cho cậu thông điệp của Vua Eralith,” cô ấy thì thầm bên dưới chiếc áo choàng, nghiêng người lại gần và đưa cho tôi một mảnh giấy.
Tôi ngay lập tức mở nó ra để đọc.
Gửi Arthur,
Mặc dù những lời giải đáp và xin lỗi cho sự kiện gần đây về thảm họa tại Học Viện Xyrus đã được sắp xếp để công bố cho dân chúng, ta e là quy mô thật sự của vụ tai nạn vừa qua còn lớn hơn và nham hiểm hơn nhiều, có vẻ như những gì chúng ta biết chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm thôi, một tảng băng rất lớn.
Cháu không còn nhiều thời gian nữa. Trong vài giờ tiếp theo, Hội Đồng sẽ đưa ra phán quyết và buộc tội cháu cùng với Cynthia Goodsky là thủ phạm trong hành vi khủng bố xảy ra tại Xyrus. Hiệu Trưởng Goodsky sẽ chịu án hành quyết công khai, nhưng cháu và khế ước thú của mình sẽ chỉ bị giam giữ. Ta xin lỗi vì ta không thể giúp nhiều cho cháu trong vấn đề này; chỉ đơn thuần là tiếng nói của ta là không đủ để có thể chống lại mặt trận thống nhất giữa người lùn và con người.
Điều ta sắp nói với cháu tiếp theo là điều mà ta đáng ra không được biết đến. Ta vẫn chưa hiểu rõ hết mọi chuyện, nhưng ta có nghe rằng Vua Glayder và Dawsid đang bàn về việc giao cháu cho ai đó. Ta không biết người đó là ai, nhưng có vẻ đó là lý do duy nhất bọn họ vẫn giữ cháu còn sống và nguyên vẹn. Ta đã báo cho cha ta, cùng với một vài cận vệ để hộ tống gia đình cháu đến một địa điểm an toàn khỏi những kẻ muốn hãm hại hoặc lợi dụng gia đình cháu để chống lại cháu. Hãy xem đây là điều tối thiểu nhất ta có thể làm để trả ơn cho tất cả những gì cháu đã làm cho Tessia. Ta mong rằng, ít nhất việc này sẽ giúp cháu an tâm hơn. Ngay cả khi Lance của ta có thể đưa cháu ra khỏi phòng giam, một khi cháu đặt chân ra ngoài, toàn bộ các Lance khác sẽ biết ngay. Thật sự rất xin lỗi, vì đây là tất cả những gì ta có thể làm cho cháu hiện giờ. Hãy bảo trọng.
Alduin Eralith
Ngay khi tôi đóng lá thư lại, nó lập tức tan biến thành tro bụi trong tay tôi. Ngước lên nhìn, nữ Lance tên Aya ban nãy, người tôi mong sẽ thấy, đã không còn ở đây nữa, âm thầm rời đi như cách cô ấy xuất hiện.
Tôi phải thừa nhận là một gánh nặng khác đã được dỡ bỏ khỏi ngực tôi. Sự an toàn của gia đình tôi đã luôn là mối ưu tiên hàng đầu của tôi. Dựa trên những thông tin của Windsom, những hành vi gần đây của Hội Đồng bắt đầu khiến tôi nghi ngờ về khả năng Vritra có dính líu đến việc này. Tuy nhiên, giờ thì Hội Đồng đã quyết định sẽ hành hình công khai Hiệu Trưởng Goodsky, tôi dám chắc là Vritra đã đứng sau giật dây.
Tôi từng nghi ngờ rằng gia tộc Wykes bằng cách đó có dính líu đến việc này qua cách phản ứng của họ sau khi tôi giết Lucas; dù gì thì sau cùng, bọn họ cũng là một gia tộc giàu nứt vách và có tầm ảnh hưởng rất cao. Nhưng gia tộc Wykes không có lý do gì để thù ghét Hiệu Trưởng của Học Viện Xyrus cả. Ngay cả khi bà Goodsky không xuất thân từ một gia đình danh giá có tầm ảnh hưởng, nội cái tên của bà ấy thôi cũng đủ có sức ảnh hưởng khắp cả lục địa này. Chỉ mỗi mình gia tộc Wykes sẽ không đủ để thuyết phục Hội Đồng làm một việc bất cẩn như hành quyết công khai. Ngay cả khi đổ tất cả tội lỗi lên bà Goodsky có thể làm nhẹ sự chỉ trích từ dân chúng, thì cái chết của bà hoàn toàn không mang về chút lợi ích nào...
Trừ khi có một thế lực thế ba đứng sau giật dây bằng cách hối lộ hoặc ép buộc Hội Đồng.
Thở dài một hơi thật sâu, tôi ngồi xuống đất, nghĩ về việc tôi đã từ chối không muốn quá gắn bó với ai trong kiếp trước bởi vì tôi không muốn để lộ điểm yếu của bản thân. Lắc đầu để xua tan những dòng suy nghĩ, tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, lên kế hoạch.
_____________________________________________
“Đứng dậy!” Một giọng nói chói tai la lên.
Lờ mờ mở mắt dậy, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa sắt mở ra.
Chống tay đứng dậy, tôi duỗi thẳng cái cơ thể cứng ngắc của mình sau khi ngủ trên sàn đá cứng và lạnh lẽo.
Tôi đã mong sẽ thấy Olfred bởi vì ông ấy là người đã đưa tôi đến phòng giam này, nhưng thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi thấy khuôn mặt hạnh phúc của Bairon; và khi tôi nói hạnh phúc, ý tôi là khuôn mặt cau có của Lance thiếu kiên nhẫn, người hận thù sự tồn tại của tôi đến mức ý nghĩ đó lộ ra hết trên khuôn mặt của anh. Cũng chả trách anh ta được, dù gì thì tôi cũng là người đã giết em trai của anh ta, nhưng tôi cảm thấy vì lý do gì đó, cái chết của Lucas không phải là lý do duy nhất cho sự tới tháng của anh ta.
“Hội Đồng đang đợi đấy,” Bairon nói cộc lốc, rồi mở cánh cổng ra. Gã Lance đó liền nắm lấy tay tôi và lôi tôi ra khỏi phòng giam sau khi còng tay tôi lại và đặt vật phẩm phong ấn mana lên ngực tôi.
“Buổi sáng tốt lành. Có vẻ như anh không phải là người thích dậy sớm lắm nhỉ.” Tôi cười khúc, cố gắng không vấp ngã khi anh ta kéo tay tôi đi nhanh hơn.
Lance Bairon chẳng đáp gì, nhưng ánh mắt hình viên đạn của anh đã nói thay anh. Khi bọn tôi đi về phía lối ra, tôi để ý rằng phòng giam của Hiệu Trưởng Goodsky đã trống không.
Bọn tôi đến căn phòng khác tới cái hôm qua; cánh cửa đôi to lớn đóng kín mít, với những tiếng xì xào từ phía bên kia.
“Mày không biết tao mong đợi phiên xét xử này đến mức nào đâu,” Bairon nói, khuôn mặt anh cứng lại, và anh nắm tay tôi càng chặt hơn.
“Đừng lo, tao bảo đảm sẽ đối xử với gia đình của mày tương xứng với cách mày đã đối xử với gia đình của tao.” Gã Lance quay sang tôi nhếch mép, để lộ cái răng nanh nhọn hoắt.
Nếu tôi mà không nhận được lá thư tối qua thì có lẽ giờ tôi sẽ lo sốt vó rồi. Nhưng giờ tôi đã biết rằng họ đã ẩn trốn ở một nơi an toàn và Hội Đồng thì cần tôi còn sống nguyên vẹn, nên những lời đe dọa sáo rỗng của anh ta chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh thật sự muốn kiếm kèo đấm nhau với một thằng nhóc mười ba tuổi hả?” Tôi lắc đầu cố gắng tỏ vẻ thất vọng.
Đột nhiên Bairon nắm cổ áo tôi và nhấc bổng lên, mặt đối mặt với anh. “Tao không nghĩ mày hiểu chuyện gì sắp xảy đến với mày. Hoặc là mày sẽ chết, hoặc là mày sẽ ước mình chết quách đi cho rồi. Còn con thú của mày sẽ trở thành thú cưng cho một trong các nhà vua. Mày nghĩ chuyện chỉ ảnh hưởng tới mình thôi ư? Tao sẽ đảm bảo rằng gia đình của mày và bất kì người thân nào của mày sẽ phải chịu một cái chết thật khốn khổ.” Gã ta phỉ báng khi chân tôi đung đưa trên mặt đất.
“Vâng vâng, Lance Bairon vĩ đại sẽ báo thù cho người em trai bé bỏng điên dại của mình, người đã chọn về phe phản diện và giết hại những học viên vô tội, bằng cách dày vò và tra tấn một cậu nhóc thiếu niên, người đã chấm dứt mạng sống của hắn ta, và giết luôn gia đình của cậu thiếu niên đó. Lance Bairon muôn năm!” Tôi cố gắng giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, nhưng chắc giọng nói hời hợt của tôi đã làm lộ sự mỉa mai.
Tôi có thể thấy anh ta bắt đầu siết chặt nắm đấm của mình lại, nhưng rồi anh ta chỉ tặc lưỡi trong khinh bỉ, quăng tôi xuống đất mạnh đến nỗi khiến tôi lăn lông lốc tới cánh cửa. Phủi sạch bụi bặm trên người mình với hai cánh tay bị còng, tôi ngồi đó, dựa người vào cửa và nháy mắt với Bairon.
Không biết Bairon không thấy hay không thèm để ý tới tôi, nhưng trước khi tôi kịp nói gì đó, tôi nghe một tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Sau lần đồng hóa với ý chí rồng của Sylvie, cả cơ thể tôi đã trở nên mạnh khỏe hơn, và các giác quan cũng như phản xạ cũng được tăng cường gấp nhiều lần. Mặc dù tôi không đủ mạnh để chiến đấu với Lance nếu không có ma thuật, nhưng thính giác của tôi đủ tốt để có thể nghe lờ mờ được một vài giọng nói quen thuộc bên trong căn phòng được gia cố kiên cường đó.
“...hung thủ trong việc…”
“...từ chối đưa ra câu trả lời…”
Có vẻ như Hội Đồng sắp hoàn thành bản tuyên án của người mà tôi cho là Hiệu Trưởng Goodsky.
“...tuyên án tử hình công khai.”
Lời tuyên bố cuối cùng rõ to từ giọng nói ồ ồ của Dawsid.
Sau một khoảng im lặng ngắn, cánh cửa to lớn mà tôi đang dựa vào bỗng mở ra, khiến tôi ngã vào trong. Nhìn lên, tôi thấy gã lính gác, người đã cho phép Varay, Olfred và tôi vào trong trong buổi gặp Hội Đồng lần đầu tiên, ông ta vẫn chẳng biểu hiện tý cảm xúc nào.
“Hội Đồng đã sẵn sàng,” người lính gác lên tiếng, chuyển ánh mắt sang Bairon.
Đứng dậy, tôi nhìn thẳng vào mắt của cựu hiệu trưởng của Học Viện Xyrus khi bà ấy được hộ tống về phòng giam bởi hai người lính.
Ánh mắt bà vẫn nghiêm nghị, nhưng mặt bà rất căng thẳng như thể bà đang cố hết sức kiếm nén cơn tức giận khi tôi đi ngang qua bà.
Giữ khuôn mặt nghiêm nghị và tiến về phía Hội Đồng, tôi nghiên cứu nét mặt của từng người bọn họ.
Ngồi xuống một chiếc ghế đơn, tôi im lặng đợi họ lên tiếng. Bairon đến đứng phía sau Blaine Glayder và cánh cửa đôi to lớn kia đóng sầm lại, cả căn phòng chìm trong im lặng. Vua của người lùn lên tiếng đầu tiên, đôi mắt ông ta dán chặt vào đống giấy tờ trên bàn.
“Chàng trai trẻ, hãy nhớ rằng Hội Đồng luôn nhân từ. Mặc dù hành động ác độc của ngươi đối với bạn học của mình thường sẽ phải chịu án trừng phạt bằng cách triệt tiêu lõi mana, nhưng tất cả bọn ta đều đồng ý rằng hành động của ngươi là vì lợi ích to lớn hơn, nên Hội Đồng sẽ tuyên án như sau: Arthur Leywin sẽ bị tước bỏ toàn bộ danh hiệu pháp sư cũng như lợi ích đi kèm. Và bị cáo sẽ bị giam giữ cho đến khi có chỉ thị mới.” Dawsid hằn giọng nói, như thể ông ta cho mình là một người nhân từ và công minh.
Có một khoảng lặng ngắn sau bản tuyên án; tôi nghi là Vua Người Lùn đang đợi tôi tuôn ra một tràng những lời tâng bốc và biết ơn trước khi ông ta tiếp tục nói.
“Ngươi có gì muốn nói không?” Ông ta hỏi.
“Chỉ một vài câu hỏi thôi... thưa Điện Hạ. Hình phạt đầu tiên thì thần có thể hiểu được, nhưng ý ngài là sao khi ngài nói giam giữ cho đến khi ‘có chỉ thị tiếp theo’?” Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“Trong suốt vài tuần tiếp theo, chúng ta sẽ theo dõi diễn biến tình hình các nạn nhân và gia đình của họ ở Học Viện. Ngay khi chúng ta cảm thấy đã đủ thời gian trôi qua và những kí ức về hành vi của ngươi dần dần biến mất khỏi tâm trí của dân chúng, chúng ta sẽ thả ngươi ra. Hãy xem như đây là chỉ hình thức tạm giam chứ không phải đi tù.” Blaine nhếch môi cười và giải thích.
“Thần hiểu rồi. Cũng có lý. Còn khế ước thú của thần thì sao?” Tôi hỏi. Ngay khi tôi được Bairon đưa ra khỏi phòng giam, tôi đã thử liên lạc với Sylvie, nhưng tất cả tôi nhận được chỉ là sự im lặng.
“Hội Đồng đã tốt bụng đến mức cho ngươi sống, và ngươi còn muốn đòi hỏi thêm ư??” Glaundera nói to, đập bàn tay thô cứng của bà ta xuống bàn.
“Có được phép giữ khế ước thú của cháu hay không là một vấn đề khác, Arthur. Một phần của án phạt đã tuyên bố cháu mất toàn bộ quyền lợi của một pháp sư, do đó cháu sẽ không được giữ khế ước thú của mình.” Lần này đến lượt Alduin lên tiếng. Nếu là người khác thì tôi sẽ phản ứng khác, nhưng đọc được những ẩn ý phía sau cách nói của ông, tôi nhận ra ông ấy đang cố gắng giữ tôi tránh xa rắc rối.
Sau khi chúng tôi nhìn nhau một hồi, tôi đành phải miễn cưỡng gật đầu.
“Thần đã hiểu, thưa Điện Hạ.”
“Tốt. Bairon, đưa cậu nhóc về phòng giam của mình, nhưng đừng tháo xiềng xích.” Blaine khuya tay cho chúng tôi đi. Tôi nghiên cứu kĩ lưỡng biểu cảm của tất cả mọi người ở đây một lần cuối. Mặc dù khuôn mặt của Blaine vẫn nghiêm nghị như mọi hôm, trông vợ của ông ta thì xanh xao tái nhợt như thể bà ấy đang cảm thấy tội lỗi. Còn cặp đôi người lùn kia thì vẫn ngạo mạn như mọi hôm, càng khiến tôi dám chắc rằng bọn họ có liên quan đến tộc Vritra. Còn Alduin và Merial đều có khuôn mặt nghiêm nghị bên ngoài.
Tôi có thể thấy Bairon đang rất phẫn nộ, nhưng anh ta vẫn giữ im lặng trong suốt chuyến đi về phòng giam của tôi. Tôi quyết định tốt nhất không nên chọc điên anh ta trong trạng thái này, nên tôi cũng im lặng theo.
Tôi đã mong là sẽ được đưa về phòng giam cũ trước đó, nhưng thay vào đó, tôi được đưa đến một căn phòng khác. Căn phòng này có giường và cả nhà vệ sinh, và tôi sẽ tưởng đây là một căn phòng thật sự nếu không có những chấn song ngăn không cho tôi thoát ra.
Sau khi quăng tôi vào trong một cách hơi thô bạo, Lance Bairon rời đi mà không nói lời nào. Cả tay đêu vẫn bị xích lại với nhau, còn vật phẩm phong ấn vẫn nằm trên ngực tôi, giới hạn mana của tôi.
Tôi không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua, tôi còn chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm vì không hề có bất kì cửa sổ nào trong đây. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn ngồi đó, rồi có tiếng bước chân hướng về đây.
“Có vẻ như cậu đang mong đợi ta.” Giọng nói ấy cất lên.
Môi tôi vểnh lên khi tôi nghe thấy giọng nói rất đỗi quen thuộc.
“Đúng cmn lúc đấy, Windsom.”
Bóng dáng của tòa lâu đài khổng lồ bên trong bóng tối đang ngày càng lớn dần, nhưng tôi không biết là mình đang tiến lại phía tòa lâu đài hay tòa lâu đài đang tiến về phía tôi. Khi mà hình bóng của toàn lâu đài ngày càng gần hơn, tôi có thể nhìn rõ được một số chi tiết: lá cờ của gia tộc bay phấp phới trên đỉnh của tòa tháp cao nhất, đài phun nước lộng lẫy với những họa tiết điêu khắc độc đáo, những cánh cổng cao với gai nhọn và dây kẽm gai bên trên.
Từ từ từng chút một, bóng tối bao phủ tòa lâu đài ngày một mất dần đi, để lộ ngoại thất của tòa lâu đài. Tôi có thể thấy hình ảnh con phượng hoàng lửa trên lá cờ gia tộc và những con quạ đang tụ tập ở phía bên trên cánh cổng. Tuy nhiên, càng tiến lại gần, tôi càng cảm thấy lạnh hết cả xương sống. Tôi đến bên dưới cánh cổng và nhìn chằm chằm vào con quạ kì lạ kia. Nó nhìn tôi một vài giây rồi kêu quác lên một cái, rồi tiếp tục bữa ăn của mình.
Nó đang ăn cái gì thế?
Do tôi đứng ở phía dưới cánh cổng nên tôi không thể thấy được phía trên, nhưng có một cảm giác thúc giục tôi cần biết biết lũ quạ đang ăn cái gì.
Một cảm giác thôi thúc rất mãnh liệt...
Tôi bắt đầu trèo lên trên cánh cổng, lờ đi những cái gai nhọn từ dây kẽm gai đang đâm xuyên qua tay tôi. Tôi càng trèo cao thì lũ quạ ngày càng tụ tập đông hơn ở phía bên trên cánh cổng, tham gia vào đại tiệc. Tôi bị bao quanh bởi lông quạ nhiều đến mức tôi chỉ thấy mỗi một màu đen kịt. Tôi la lên để dọa chúng đi, nhưng không hề có âm thanh gì phát ra cả. Bất chấp việc đó, lũ quạ cuối cùng cũng bay đi, để lộ ra thứ mà bọn chúng hăng hái ăn nãy giờ.
Đó là đầu của Tessia và gia đình tôi đang bị ghim lên trên những cái cọc đen. Có những miếng da bị tróc ra từ gương mặt của họ. Mí mắt của họ đã mất, đôi mắt trắng đục nhìn vào khoảng không vô định một cách vô hồn, miệng họ cũng mất môi và đang há hốc ra.
Khi tôi vươn tay về phía họ để gỡ đầu họ xuống khỏi chông gai, tất cả bọn họ bỗng nhiên đều hướng mắt về phía tôi và họ bắt đầu hét lên, để lộ những con sâu bọ tràn ra từ miệng của họ.
“TẤT CẢ LÀ LỖI CỦA NGƯƠI!” Giật mình bởi giọng nói của bọn họ, tôi trượt tay và rơi xuống khi những ánh mắt vô hồn của họ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật bắn người khỏi sàn nhà nơi tôi đang nằm. Những giọt mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm quần áo tôi, trong khi tôi ngồi đó thở dốc liên hồi.
Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi...
Tôi đảo mắt nhìn xuống bàn tay mình và thấy chúng đang run lên bần bật. Khi tôi cố kiểm soát lại nhịp thở của mình, một giọng nói xa lạ vang lên khiến tôi nhảy dựng lên.
Tôi quay nhanh về phía âm thanh đó, và thấy một bóng dáng ai đó bị che khuất ở góc phòng giam.
Khi cô ấy bước ra và tiến về phía tôi thì tôi mới có thể nhận ra được cô ấy là ai.
“Chào đằng ấy,” một giọng nói cao vút vang lên, tuy nhiên miệng cô ấy không hề nhúc nhích dù chỉ một li. Giọng nói dịu dàng của cô ấy làm tôi bình tĩnh đôi chút.
Tôi ngay lập tức nhận ra người phụ nữ đó chính là Lance còn lại của Alduin. Tôi có thoáng thấy cô ấy một lần rồi, tuy nhiên, lần đó thì cô ấy khoác trên người một chiếc áo choàng để che dấu diện mạo.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn hết là việc cô ấy có thể đến gần tôi mà tôi không hề nhận ra sự hiện diện của cô ấy chút nào. Điều này làm tôi nhớ đến lần Virion giải phóng giai đoạn thứ hai của ý chí thú của mình, ngoại trừ lần này, cô ấy có thể làm như vậy một cách tự nhiên như cách cô hít thở hằng ngày.
“Đừng lên tiếng. Ta đến để đưa cho cậu thông điệp của Vua Eralith,” cô ấy thì thầm bên dưới chiếc áo choàng, nghiêng người lại gần và đưa cho tôi một mảnh giấy.
Tôi ngay lập tức mở nó ra để đọc.
Gửi Arthur,
Mặc dù những lời giải đáp và xin lỗi cho sự kiện gần đây về thảm họa tại Học Viện Xyrus đã được sắp xếp để công bố cho dân chúng, ta e là quy mô thật sự của vụ tai nạn vừa qua còn lớn hơn và nham hiểm hơn nhiều, có vẻ như những gì chúng ta biết chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm thôi, một tảng băng rất lớn.
Cháu không còn nhiều thời gian nữa. Trong vài giờ tiếp theo, Hội Đồng sẽ đưa ra phán quyết và buộc tội cháu cùng với Cynthia Goodsky là thủ phạm trong hành vi khủng bố xảy ra tại Xyrus. Hiệu Trưởng Goodsky sẽ chịu án hành quyết công khai, nhưng cháu và khế ước thú của mình sẽ chỉ bị giam giữ. Ta xin lỗi vì ta không thể giúp nhiều cho cháu trong vấn đề này; chỉ đơn thuần là tiếng nói của ta là không đủ để có thể chống lại mặt trận thống nhất giữa người lùn và con người.
Điều ta sắp nói với cháu tiếp theo là điều mà ta đáng ra không được biết đến. Ta vẫn chưa hiểu rõ hết mọi chuyện, nhưng ta có nghe rằng Vua Glayder và Dawsid đang bàn về việc giao cháu cho ai đó. Ta không biết người đó là ai, nhưng có vẻ đó là lý do duy nhất bọn họ vẫn giữ cháu còn sống và nguyên vẹn. Ta đã báo cho cha ta, cùng với một vài cận vệ để hộ tống gia đình cháu đến một địa điểm an toàn khỏi những kẻ muốn hãm hại hoặc lợi dụng gia đình cháu để chống lại cháu. Hãy xem đây là điều tối thiểu nhất ta có thể làm để trả ơn cho tất cả những gì cháu đã làm cho Tessia. Ta mong rằng, ít nhất việc này sẽ giúp cháu an tâm hơn. Ngay cả khi Lance của ta có thể đưa cháu ra khỏi phòng giam, một khi cháu đặt chân ra ngoài, toàn bộ các Lance khác sẽ biết ngay. Thật sự rất xin lỗi, vì đây là tất cả những gì ta có thể làm cho cháu hiện giờ. Hãy bảo trọng.
Alduin Eralith
Ngay khi tôi đóng lá thư lại, nó lập tức tan biến thành tro bụi trong tay tôi. Ngước lên nhìn, nữ Lance tên Aya ban nãy, người tôi mong sẽ thấy, đã không còn ở đây nữa, âm thầm rời đi như cách cô ấy xuất hiện.
Tôi phải thừa nhận là một gánh nặng khác đã được dỡ bỏ khỏi ngực tôi. Sự an toàn của gia đình tôi đã luôn là mối ưu tiên hàng đầu của tôi. Dựa trên những thông tin của Windsom, những hành vi gần đây của Hội Đồng bắt đầu khiến tôi nghi ngờ về khả năng Vritra có dính líu đến việc này. Tuy nhiên, giờ thì Hội Đồng đã quyết định sẽ hành hình công khai Hiệu Trưởng Goodsky, tôi dám chắc là Vritra đã đứng sau giật dây.
Tôi từng nghi ngờ rằng gia tộc Wykes bằng cách đó có dính líu đến việc này qua cách phản ứng của họ sau khi tôi giết Lucas; dù gì thì sau cùng, bọn họ cũng là một gia tộc giàu nứt vách và có tầm ảnh hưởng rất cao. Nhưng gia tộc Wykes không có lý do gì để thù ghét Hiệu Trưởng của Học Viện Xyrus cả. Ngay cả khi bà Goodsky không xuất thân từ một gia đình danh giá có tầm ảnh hưởng, nội cái tên của bà ấy thôi cũng đủ có sức ảnh hưởng khắp cả lục địa này. Chỉ mỗi mình gia tộc Wykes sẽ không đủ để thuyết phục Hội Đồng làm một việc bất cẩn như hành quyết công khai. Ngay cả khi đổ tất cả tội lỗi lên bà Goodsky có thể làm nhẹ sự chỉ trích từ dân chúng, thì cái chết của bà hoàn toàn không mang về chút lợi ích nào...
Trừ khi có một thế lực thế ba đứng sau giật dây bằng cách hối lộ hoặc ép buộc Hội Đồng.
Thở dài một hơi thật sâu, tôi ngồi xuống đất, nghĩ về việc tôi đã từ chối không muốn quá gắn bó với ai trong kiếp trước bởi vì tôi không muốn để lộ điểm yếu của bản thân. Lắc đầu để xua tan những dòng suy nghĩ, tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, lên kế hoạch.
_____________________________________________
“Đứng dậy!” Một giọng nói chói tai la lên.
Lờ mờ mở mắt dậy, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa sắt mở ra.
Chống tay đứng dậy, tôi duỗi thẳng cái cơ thể cứng ngắc của mình sau khi ngủ trên sàn đá cứng và lạnh lẽo.
Tôi đã mong sẽ thấy Olfred bởi vì ông ấy là người đã đưa tôi đến phòng giam này, nhưng thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi thấy khuôn mặt hạnh phúc của Bairon; và khi tôi nói hạnh phúc, ý tôi là khuôn mặt cau có của Lance thiếu kiên nhẫn, người hận thù sự tồn tại của tôi đến mức ý nghĩ đó lộ ra hết trên khuôn mặt của anh. Cũng chả trách anh ta được, dù gì thì tôi cũng là người đã giết em trai của anh ta, nhưng tôi cảm thấy vì lý do gì đó, cái chết của Lucas không phải là lý do duy nhất cho sự tới tháng của anh ta.
“Hội Đồng đang đợi đấy,” Bairon nói cộc lốc, rồi mở cánh cổng ra. Gã Lance đó liền nắm lấy tay tôi và lôi tôi ra khỏi phòng giam sau khi còng tay tôi lại và đặt vật phẩm phong ấn mana lên ngực tôi.
“Buổi sáng tốt lành. Có vẻ như anh không phải là người thích dậy sớm lắm nhỉ.” Tôi cười khúc, cố gắng không vấp ngã khi anh ta kéo tay tôi đi nhanh hơn.
Lance Bairon chẳng đáp gì, nhưng ánh mắt hình viên đạn của anh đã nói thay anh. Khi bọn tôi đi về phía lối ra, tôi để ý rằng phòng giam của Hiệu Trưởng Goodsky đã trống không.
Bọn tôi đến căn phòng khác tới cái hôm qua; cánh cửa đôi to lớn đóng kín mít, với những tiếng xì xào từ phía bên kia.
“Mày không biết tao mong đợi phiên xét xử này đến mức nào đâu,” Bairon nói, khuôn mặt anh cứng lại, và anh nắm tay tôi càng chặt hơn.
“Đừng lo, tao bảo đảm sẽ đối xử với gia đình của mày tương xứng với cách mày đã đối xử với gia đình của tao.” Gã Lance quay sang tôi nhếch mép, để lộ cái răng nanh nhọn hoắt.
Nếu tôi mà không nhận được lá thư tối qua thì có lẽ giờ tôi sẽ lo sốt vó rồi. Nhưng giờ tôi đã biết rằng họ đã ẩn trốn ở một nơi an toàn và Hội Đồng thì cần tôi còn sống nguyên vẹn, nên những lời đe dọa sáo rỗng của anh ta chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh thật sự muốn kiếm kèo đấm nhau với một thằng nhóc mười ba tuổi hả?” Tôi lắc đầu cố gắng tỏ vẻ thất vọng.
Đột nhiên Bairon nắm cổ áo tôi và nhấc bổng lên, mặt đối mặt với anh. “Tao không nghĩ mày hiểu chuyện gì sắp xảy đến với mày. Hoặc là mày sẽ chết, hoặc là mày sẽ ước mình chết quách đi cho rồi. Còn con thú của mày sẽ trở thành thú cưng cho một trong các nhà vua. Mày nghĩ chuyện chỉ ảnh hưởng tới mình thôi ư? Tao sẽ đảm bảo rằng gia đình của mày và bất kì người thân nào của mày sẽ phải chịu một cái chết thật khốn khổ.” Gã ta phỉ báng khi chân tôi đung đưa trên mặt đất.
“Vâng vâng, Lance Bairon vĩ đại sẽ báo thù cho người em trai bé bỏng điên dại của mình, người đã chọn về phe phản diện và giết hại những học viên vô tội, bằng cách dày vò và tra tấn một cậu nhóc thiếu niên, người đã chấm dứt mạng sống của hắn ta, và giết luôn gia đình của cậu thiếu niên đó. Lance Bairon muôn năm!” Tôi cố gắng giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, nhưng chắc giọng nói hời hợt của tôi đã làm lộ sự mỉa mai.
Tôi có thể thấy anh ta bắt đầu siết chặt nắm đấm của mình lại, nhưng rồi anh ta chỉ tặc lưỡi trong khinh bỉ, quăng tôi xuống đất mạnh đến nỗi khiến tôi lăn lông lốc tới cánh cửa. Phủi sạch bụi bặm trên người mình với hai cánh tay bị còng, tôi ngồi đó, dựa người vào cửa và nháy mắt với Bairon.
Không biết Bairon không thấy hay không thèm để ý tới tôi, nhưng trước khi tôi kịp nói gì đó, tôi nghe một tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Sau lần đồng hóa với ý chí rồng của Sylvie, cả cơ thể tôi đã trở nên mạnh khỏe hơn, và các giác quan cũng như phản xạ cũng được tăng cường gấp nhiều lần. Mặc dù tôi không đủ mạnh để chiến đấu với Lance nếu không có ma thuật, nhưng thính giác của tôi đủ tốt để có thể nghe lờ mờ được một vài giọng nói quen thuộc bên trong căn phòng được gia cố kiên cường đó.
“...hung thủ trong việc…”
“...từ chối đưa ra câu trả lời…”
Có vẻ như Hội Đồng sắp hoàn thành bản tuyên án của người mà tôi cho là Hiệu Trưởng Goodsky.
“...tuyên án tử hình công khai.”
Lời tuyên bố cuối cùng rõ to từ giọng nói ồ ồ của Dawsid.
Sau một khoảng im lặng ngắn, cánh cửa to lớn mà tôi đang dựa vào bỗng mở ra, khiến tôi ngã vào trong. Nhìn lên, tôi thấy gã lính gác, người đã cho phép Varay, Olfred và tôi vào trong trong buổi gặp Hội Đồng lần đầu tiên, ông ta vẫn chẳng biểu hiện tý cảm xúc nào.
“Hội Đồng đã sẵn sàng,” người lính gác lên tiếng, chuyển ánh mắt sang Bairon.
Đứng dậy, tôi nhìn thẳng vào mắt của cựu hiệu trưởng của Học Viện Xyrus khi bà ấy được hộ tống về phòng giam bởi hai người lính.
Ánh mắt bà vẫn nghiêm nghị, nhưng mặt bà rất căng thẳng như thể bà đang cố hết sức kiếm nén cơn tức giận khi tôi đi ngang qua bà.
Giữ khuôn mặt nghiêm nghị và tiến về phía Hội Đồng, tôi nghiên cứu nét mặt của từng người bọn họ.
Ngồi xuống một chiếc ghế đơn, tôi im lặng đợi họ lên tiếng. Bairon đến đứng phía sau Blaine Glayder và cánh cửa đôi to lớn kia đóng sầm lại, cả căn phòng chìm trong im lặng. Vua của người lùn lên tiếng đầu tiên, đôi mắt ông ta dán chặt vào đống giấy tờ trên bàn.
“Chàng trai trẻ, hãy nhớ rằng Hội Đồng luôn nhân từ. Mặc dù hành động ác độc của ngươi đối với bạn học của mình thường sẽ phải chịu án trừng phạt bằng cách triệt tiêu lõi mana, nhưng tất cả bọn ta đều đồng ý rằng hành động của ngươi là vì lợi ích to lớn hơn, nên Hội Đồng sẽ tuyên án như sau: Arthur Leywin sẽ bị tước bỏ toàn bộ danh hiệu pháp sư cũng như lợi ích đi kèm. Và bị cáo sẽ bị giam giữ cho đến khi có chỉ thị mới.” Dawsid hằn giọng nói, như thể ông ta cho mình là một người nhân từ và công minh.
Có một khoảng lặng ngắn sau bản tuyên án; tôi nghi là Vua Người Lùn đang đợi tôi tuôn ra một tràng những lời tâng bốc và biết ơn trước khi ông ta tiếp tục nói.
“Ngươi có gì muốn nói không?” Ông ta hỏi.
“Chỉ một vài câu hỏi thôi... thưa Điện Hạ. Hình phạt đầu tiên thì thần có thể hiểu được, nhưng ý ngài là sao khi ngài nói giam giữ cho đến khi ‘có chỉ thị tiếp theo’?” Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“Trong suốt vài tuần tiếp theo, chúng ta sẽ theo dõi diễn biến tình hình các nạn nhân và gia đình của họ ở Học Viện. Ngay khi chúng ta cảm thấy đã đủ thời gian trôi qua và những kí ức về hành vi của ngươi dần dần biến mất khỏi tâm trí của dân chúng, chúng ta sẽ thả ngươi ra. Hãy xem như đây là chỉ hình thức tạm giam chứ không phải đi tù.” Blaine nhếch môi cười và giải thích.
“Thần hiểu rồi. Cũng có lý. Còn khế ước thú của thần thì sao?” Tôi hỏi. Ngay khi tôi được Bairon đưa ra khỏi phòng giam, tôi đã thử liên lạc với Sylvie, nhưng tất cả tôi nhận được chỉ là sự im lặng.
“Hội Đồng đã tốt bụng đến mức cho ngươi sống, và ngươi còn muốn đòi hỏi thêm ư??” Glaundera nói to, đập bàn tay thô cứng của bà ta xuống bàn.
“Có được phép giữ khế ước thú của cháu hay không là một vấn đề khác, Arthur. Một phần của án phạt đã tuyên bố cháu mất toàn bộ quyền lợi của một pháp sư, do đó cháu sẽ không được giữ khế ước thú của mình.” Lần này đến lượt Alduin lên tiếng. Nếu là người khác thì tôi sẽ phản ứng khác, nhưng đọc được những ẩn ý phía sau cách nói của ông, tôi nhận ra ông ấy đang cố gắng giữ tôi tránh xa rắc rối.
Sau khi chúng tôi nhìn nhau một hồi, tôi đành phải miễn cưỡng gật đầu.
“Thần đã hiểu, thưa Điện Hạ.”
“Tốt. Bairon, đưa cậu nhóc về phòng giam của mình, nhưng đừng tháo xiềng xích.” Blaine khuya tay cho chúng tôi đi. Tôi nghiên cứu kĩ lưỡng biểu cảm của tất cả mọi người ở đây một lần cuối. Mặc dù khuôn mặt của Blaine vẫn nghiêm nghị như mọi hôm, trông vợ của ông ta thì xanh xao tái nhợt như thể bà ấy đang cảm thấy tội lỗi. Còn cặp đôi người lùn kia thì vẫn ngạo mạn như mọi hôm, càng khiến tôi dám chắc rằng bọn họ có liên quan đến tộc Vritra. Còn Alduin và Merial đều có khuôn mặt nghiêm nghị bên ngoài.
Tôi có thể thấy Bairon đang rất phẫn nộ, nhưng anh ta vẫn giữ im lặng trong suốt chuyến đi về phòng giam của tôi. Tôi quyết định tốt nhất không nên chọc điên anh ta trong trạng thái này, nên tôi cũng im lặng theo.
Tôi đã mong là sẽ được đưa về phòng giam cũ trước đó, nhưng thay vào đó, tôi được đưa đến một căn phòng khác. Căn phòng này có giường và cả nhà vệ sinh, và tôi sẽ tưởng đây là một căn phòng thật sự nếu không có những chấn song ngăn không cho tôi thoát ra.
Sau khi quăng tôi vào trong một cách hơi thô bạo, Lance Bairon rời đi mà không nói lời nào. Cả tay đêu vẫn bị xích lại với nhau, còn vật phẩm phong ấn vẫn nằm trên ngực tôi, giới hạn mana của tôi.
Tôi không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua, tôi còn chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm vì không hề có bất kì cửa sổ nào trong đây. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn ngồi đó, rồi có tiếng bước chân hướng về đây.
“Có vẻ như cậu đang mong đợi ta.” Giọng nói ấy cất lên.
Môi tôi vểnh lên khi tôi nghe thấy giọng nói rất đỗi quen thuộc.
“Đúng cmn lúc đấy, Windsom.”
Danh sách chương