“Được thôi, Khúc Ưu, mấy năm qua, nếu không phải em năn nỉ anh, anh cũng chẳng bao giờ dẫn em theo.

“Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có giới hạn…”

Tôi gắng sức giằng tay ra:

“Em không chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

Thẩm Mục nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rồi lại trở về dáng vẻ cợt nhả thường ngày, khẽ cười khẩy.

“Được rồi, vậy thì từ nay cũng không cần gặp nhau nữa.”

Anh ấy nói rồi quay người đi vài bước, lại đột ngột quay đầu:

“Khúc Ưu, đừng có mà hối hận.”

Tôi nghĩ Thẩm Mục sẽ chặn hoặc xóa tôi.

Vậy mà chỉ vài ngày sau, tôi thấy anh ấy công khai tình yêu với một đàn em trên trang cá nhân.

Hai người ngồi trong nhà hàng, cô gái dựa sát vào Thẩm Mục, ôm lấy cổ anh ấy, bên cạnh là một bó hoa hồng rực rỡ, trên chiếc bánh kem viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật bảo bối”.

Mấy năm qua, Thẩm Mục yêu đương không ít, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy công khai trên mạng xã hội.

Bình luận bên dưới, có vài người quen chung bấm thích.

Cũng có người trêu chọc tôi.

【Lần này anh Mục nghiêm túc rồi, Khúc Ưu chắc khóc ngất trong nhà vệ sinh.】

【Ngày vui như này, nhắc đến cô ấy làm gì!】

【Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay chẳng phải sinh nhật Khúc Ưu sao?】

【Thôi đi, đừng nhắc người ngoài nữa, không lại làm anh Mục nổi giận.】

Lúc này tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.

Mọi năm cậu đôi khi còn nhớ, nhưng ông ấy rất bận, còn phải cân bằng mối quan hệ của tôi trong nhà họ Thẩm.

Tôi hiểu mà, sinh nhật chỉ là thêm một tuổi thôi, không có gì đặc biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lát sau, giọng nói của Chu Manh, bạn cùng phòng của tôi, vang lên từ phía sau.

“Khúc Ưu, hôm nay là sinh nhật cậu phải không?”

Chu Manh là người địa phương, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, tính cách hoạt bát, hoàn toàn trái ngược với tôi.

Tôi tắt ứng dụng mạng xã hội, quay lại: “Ừ, vừa mới nhớ ra.”

Cô ấy vội vàng thay quần áo: “Sinh nhật mà lại ngồi lì trong ký túc xá thì không được! Đi, đi, đi, mình ra ngoài ăn.”

Trên đường đi, Chu Manh liên tục gọi điện cho bạn trai để bàn bạc sẽ ăn ở đâu và mua quà gì cho tôi.

Cô ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội từ chối.

Cô ấy dẫn tôi đến một nhà hàng kiểu Trung phía sau khu đại học.

“Khúc Ưu, mình đã gọi bạn trai mình đến rồi, anh ấy sợ ngại nên mang theo một người bạn cùng phòng, cậu không phiền chứ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mặt.

“Không sao, các cậu thích ăn gì thì mình đi gọi món.”

“Không cần, họ đến rồi, đã sắp xếp xong hết. Tối nay cậu chỉ cần vui vẻ ăn thôi.”

Chu Manh khoác tay tôi, kéo vào phòng bao.

Đối diện là bạn trai của cô ấy, còn bên cạnh anh ấy lại là… Giang Sách.

Vừa nhìn thấy Giang Sách, tim tôi chợt lỡ một nhịp.

Chu Manh kéo tôi ngồi xuống, nhiệt tình giới thiệu bạn trai cô ấy là Tiểu Vũ và bạn cùng phòng của anh ấy là Giang Sách.

Tôi luôn biết bạn trai của Chu Manh học cùng trường với Giang Sách.

Nhưng không ngờ họ là bạn cùng phòng.

Tôi lịch sự chào hỏi họ, Tiểu Vũ đưa menu cho tôi.

“Khúc Ưu, cậu xem còn muốn ăn gì không. Giang Sách thích ăn cay nên đã gọi vài món cay rồi. Nếu cậu không thích thì gọi thêm món khác.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện