Trình Thanh Lam hé miệng định nói, nhưng anh lại nhanh chóng vươn ngón tay
thon dài ra che môi cô lại. Anh hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm như
đêm đen trào dâng sự cương quyết nóng bỏng: “Nếu em gật đầu, từ nay sẽ
đi theo tôi. Nếu em lắc đầu, từ nay Diệp Diễm sẽ biến mất trước mắt em.”
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.
Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô lộ vẻ khổ sở, răng cắn chặt vào môi dưới như sắp bật máu. Điều này làm trái tim anh chùng xuống. Đồng ý thì gật đầu, không thích thì từ chối. Anh vốn nghĩ đây là một đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yên lặng của cô, anh bỗng nhiên thấy hơi hối hận. Nếu như cô lắc đầu...... Anh nắm chặt hai tay lại.
Nhưng sự hối hận chỉ thoáng qua. Đúng vậy, anh không thể chờ đợi, anh vừa nhìn đã thích người phụ nữ này, vì sao phải chờ đợi? Khắp vùng đất chết đều tràn ngập nguy hiểm, chỉ khi ở bên anh mới an toàn.
Cơ thể của cô xinh đẹp ấn tượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại có phần ngờ nghệch dễ thương. Lúc bị Trần Giai Tân bắt được, lúc đối kháng với kẻ địch ở phố Lan Sĩ, cô dũng cảm bất ngờ, nhưng rõ ràng lúc được anh ôm vào lòng thì cô lại người phụ nữ nhu nhược yếu đuối.......
Diệp Diễm hít sâu một hơi, muốn đưa cô vào thế giới của mình. Anh muốn cô, cơ thể, và tất cả những gì thuộc về cô.
Nhưng lúc này cô lại không nói gì. Căn phòng vẫn yên tĩnh tới phiền muộn. Rõ ràng mới chỉ có mười mấy giây trôi qua mà lâu như một thế kỷ. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt trong như nước dường như đang khẽ run lên. Đột nhiên, đôi mắt ảm đảm của cô dâng lên vẻ kiên quyết.
Diệp Diễm nhìn vào mắt cô, cảm thấy dường như có thứ gì nặng nề phủ lên lưng anh từng chút một, bóp nghẹt lấy hơi thở của anh. Anh thẫn thờ nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, sự lạnh lẽo đau đớn trong lòng cũng chậm rãi trào dâng.....
Cô gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra.
Diệp Diễm ngừng thở hai giây.
Đúng vậy, cô gật đầu, dù rất nhẹ, dù sự đau khổ, dằn vặt trong mắt cô không hề giảm bớt. Nhưng dù có như vậy, cô đã gật đầu.
“Cô bé này!” Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, anh không nhịn được bế bổng cô lên, cười vang. Đây là lần đầu tiên Trình Thanh Lam thấy anh cười tươi như vậy.
“Thả em xuống!” Trình Thanh Lam hô lên, cô điên rồi, cô lại gật đầu đồng ý đi với người đàn ông mới quen có mấy ngày! Cô thậm chí còn chưa hiểu rõ tính cách, suy nghĩ của anh, tương lai hai người ra sao cô cũng không nắm chắc được! Nhưng cô lại muốn gật đầu.
Bởi vì cô chỉ biết một chuyện, nếu như không gật đầu, cô nhất định sẽ hối hận. Như vậy, cả cuộc đời này cô sẽ nhớ mãi không quên, từng có một người đàn ông tốt như vậy, quen biết chưa được bốn ngày đã ép cô làm người phụ nữ của anh.
Diệp Diễm trầm giọng cười, nhưng không để cô xuống đất. Anh dễ dàng nhấc bổng cô lên đưa sát về phía mình. Trình Thanh Lam vội đưa tay che khuất mặt anh: “Đợi chút! Em có điều kiện!” Diệp Diễm im lặng, sau đó nói dứt khoát: “Anh sẽ đáp ứng. Bỏ tay ra.” Trình Thanh Lam giãy dụa, anh đã nhanh chóng nghiêng đầu vòng qua hai tay cô. Môi anh bao trọn lấy môi cô, hôn nồng cháy.
Không thể nghi ngờ nụ hôn này vô cùng mãnh liệt. Diệp Diễm đã coi cô như vật sở hữu của mình, không còn kiên nhẫn và cố kỵ như trước. Nụ hôn này vừa khiến người ta thống khổ, xem lẫn với sự thấp thỏm và nôn nóng trong quá trình chờ đợi tuyên bố dài dằng dặc khi nãy. Trình Thanh Lam cảm thấy trước mắt tối đen, cô nắm chặt lấy cổ áo màu trắng của anh, đầu lưỡi quấn quít, trong lòng hỗn loạn giữa khổ sở và ngọt ngào.
Cuối cùng, anh đặt cô xuống đất, hai tay ghì lấy hông cô, để cô kề sát vào anh. Cô cảm thấy hạ thân của anh đang sưng cứng lên, gương mặt càng nóng.
“Trở lại doanh trại, chúng ta sẽ tiếp tục.......” Ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.
Vẻ mặt Trình Thanh Lam có phần quái dị. “Diệp Diễm, điều kiện thứ nhất của em, trước khi kết hôn không quan hệ thể xác.”
Gương mặt tuấn tú đang động tình của Diệp Diễm chợt ngây ra, lập tức nói: “Vậy trở về liền kết.....”
“Điều kiện thứ hai, chưa được kết hôn bây giờ.”
Lần đầu tiên Diệp Diễm cảm thấy khó có thể nắm bắt được người phụ nữ trước mắt. Nếu cô đã đồng ý ở bên anh, sao lại không chịu hưởng thụ cảm giác vui sướng của nam nữ khi buông thả? Trình Thanh Lam cười cười, cảm giác nắm quyền trước mặt Diệp Diễm thật quá tốt, ai bảo vừa rồi anh đồng ý nhanh như vậy? Cô nói: “Diệp Diễm, em rất chân thành trong chuyện tình cảm, em còn chưa từng cùng đàn ông...... Em, em vẫn còn là xử nữ! Không sai, bây giờ em đồng ý đi theo anh, nhưng thực tế, bây giờ em cũng đang lo lắng vì quyết định này. Nhưng em đã quyết tâm, em đồng ý phát triển thêm một bước. Nhưng chúng ta phải đi từng bước một. Chỉ khi nào tình cảm sâu đậm tới mức độ nhất định mới có thể quan hệ thể xác. Nếu không, em thà không có cuộc tình này.......”
Cô tiếp tục nói quan điểm và đạo lý của mình, còn Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô, hai tròng mắt thâm đen xuất hiện tia sáng khác thường: “Em nói...... em là xử nữ?”
Anh chỉ nghe lọt mỗi câu này. . . . . . .
Trình Thanh Lam nhất thời có xúc động muốn đập đầu vào tường. Đàn ông thời đại này đúng là khiến người ta giận sôi lên!
“Anh đồng ý với em.” Anh nhìn vẻ mặt bi phẫn của cô liền mềm lòng. “Còn gì nữa không?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Trình Thanh Lam nhìn anh. “Đúng rồi, anh định làm gì với Đinh Nhất?”
“Anh định nói chuyện với anh ta.” Diệp Diễm nói. “Hai đồng nghiệp đắc lực của anh bị đám khốn khiếp kia giết chết, bây giờ anh cũng đang cần người.”
“Tốt quá! Em cũng nghĩ như vậy!” Trình Thanh Lam cảm kích nhìn Diệp Diễm. Nếu như Đinh Nhất có thể chung sống hòa bình với Diệp Diễm thì không còn gì tốt hơn. Chẳng qua Đinh Nhất vừa mới thổ lộ với cô, cô lại đón nhận Diệp Diễm.......
“Điều kiện thứ ba, không được phép thân mật trước mặt người khác!” Trình Thanh Lam thốt lên.
Diệp Diễm giận tới tái mặt, hai mắt sáng ngời nhìn cô không nói gì.
“Được rồi.......” Trình Thanh Lam thấy mình cũng hơi quá đáng, giọng nói nhỏ dần. “Coi như em chưa nói.” Chỉ có thể gắng sức để ý.
“Em yên tâm.” Diệp Diễm nói như đang ám chỉ: “Đinh Nhất sẽ không có chuyện gì.”
---------------------------------------------
Không lâu sau Trình Thanh Lam đã trở lại trung tâm vùng đất chết, nơi ở của Diệp Diễm. Chẳng qua lần trước tới đây với tâm trạng thấp thỏm bất an, còn bây giờ lại ngọt ngào, yên tâm tìm nơi nương tựa.
Có lẽ Diệp Diễm cố ý chuẩn bị, dọc đường đi Trình Thanh Lam và Diệp Diễm ngồi chung một chiếc xe, khi tới nơi cũng không nhìn thấy bóng dáng Đinh Nhất. Chỉ biết chắc rằng anh ta đã bị dẫn về, đội quân của anh ta thì bị cưỡng chế ở nguyên tại chỗ, do binh lính của Diệp Diễm canh chừng.
Có thể do đã có được Trình Thanh Lam, Diệp Diễm không còn tỏ vẻ cố chấp chiếm đoạt cô trước mặt người khác như hai ngày trước. Vừa dẫn Trình Thanh Lam vào trong nhà, anh cũng không cố ý cầm tay cô tỏ vẻ thân mật trước mặt người khác. Anh là quân nhân, từng bước chân đầy kiên định, tiếp nhận những lời chào của vệ binh.
Nhưng khi ở trên xe, Diệp Diễm sẽ ngang nhiên ôm lấy eo hoặc bả vai Trình Thanh Lam, ôm lấy vật sở hữu của anh. Thỉnh thoảng còn cúi đầu xuống, ánh mắt thâm trầm khiến trái tim Trình Thanh Lam rộn nhịp. Cả quãng đường, binh sĩ ngồi ghế trước yên lặng như xác chết, hoàn toàn không thể hiện cảm xúc
Diệp Diễm bố trí cho Trình Thanh Lam ở căn phòng ngay cạnh phòng anh, đồng thời không kìm được lòng ôm chặt lấy cô, hôn lên mặt lên môi cô mới dẫn cô tới gặp Đinh Nhất.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, trong màn đêm âm u, tất cả đều vô cũng yên tĩnh, vắng vẻ. Diệp Diễm đi trước dẫn Trình Thanh Lam vào một căn phòng nhỏ, ánh đèn tự động sáng lên.
Trình Thanh Lam ngẩn ngơ. Đây là một căn phòng trống rỗng không có gì cả. Chỉ có một bức tường trong suốt, Đinh Nhất ngồi sau bức tường đó, ánh mắt không di chuyển. Dường như anh không nhìn thấy hai người Trình Thanh Lam, vẫn giữ nguyên tư thế kia.
Rõ ràng, chỗ hai người Trình Thanh Lam đang đứng là nơi dùng để quan sát căn phòng tối.
Trình Thanh Lam hơi buồn. Dù anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhưng vẫn mang vẻ tuấn tú thường ngày. Chẳng qua trên mặt có dính mấy vệt nâu đen, sắc mặt âm trầm. Còn có vẻ chán nản của kẻ chiến bại. Anh là ân nhân cứu mạng của cô, anh còn cố chấp hy vọng cô đi cùng anh, thậm chí anh còn nói yêu cô........
“Anh đi nói chuyện với anh ta.” Diệp Diễm cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Để em nói với anh ấy trước.” Trình Thanh Lam nói. Dù sao cô cũng cảm thấy mình nợ anh một câu trả lời. Chẳng qua cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ mở miệng như thế nào.
Diệp Diễm lắc đầu: “Phải nói chuyện của đàn ông trước.” Nói xong, không đợi Trình Thanh Lam đồng ý, đã đẩy cửa bước vào.
Trình Thanh Lam chỉ có thể giương mắt nhìn. Chuyện của đàn ông? Diệp Diễm sẽ không chèn ép Đinh Nhất chứ? Có lẽ không. Nhìn dáng vẻ của anh, hình như cũng không quá để ý đến quan hệ lúc trước giữa cô và Đinh Nhất.
Diệp Diễm đẩy cửa đi vào căn phòng, ngồi xuống bàn đối diện Đinh Nhất.
Đinh Nhất vừa ngẩng đầu nhìn thấy anh, im lặng không lên tiếng.
“Trình Thanh Lam thuộc về tôi.” Diệp Diệp hờ hững buông ra một câu nói mang lực sát thương cực đại.
Quả thật Trình Thanh Lam chỉ muốn dùng móng vuốt cào cửa! Không phải anh đi đàm phán để Đinh Nhất làm việc cho anh sao? Sao lại mở đầu như vậy.
Quả nhiên, Đinh Nhất nhướng mày, nửa thân trên lướt qua mặt bàn ghé sát vào Diệp Diễm, gằn giọng nói: “Nếu anh dám ép cô ấy, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!”
Trình Thanh Lam mềm lòng, Đinh Nhất.......
Diệp Diễm không hề bị ảnh hưởng bởi sự kích động của anh ta, vẫn giữ nguyên ngữ điệu đều đều không thay đổi, trả lời đơn giản: “Cô ấy tự nguyện.”
Đinh Nhất đờ người, ngồi phịch xuống ghế, im lặng không lên tiếng.
“Anh biết quy củ vùng đất chết.” Diệp Diễm lời ít ý nhiều.
“Nguyên tắc con người không xâm phạm lẫn nhau sao.....” Đinh Nhất khẽ cười khổ. “Yên tâm, nếu cô ấy tự nguyện đi theo anh thì đã thuộc về anh, tôi sẽ không xâm phạm. Nhưng.....” Anh gằn từng chữ. “Tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?”
Diệp Diễm từ chối cho ý kiến, nói: “Tiếp đây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
Trình Thanh Lam vốn đang đau lòng vì thái độ của Đinh Nhất, vừa nghe thấy câu này lập tức kích động. Chuyện nghiêm túc? Chẳng lẽ chuyện anh vừa nói về cô không phải chuyện nghiêm túc sao? Đồ gia trưởng! Cô lập tức quyết định đẩy kỳ hạn kết hôn của họ từ hai lên ba năm.
Diệp Diễm nói. “Đám người kia, anh đã gặp rồi đấy.” Coi sự im lặng của Đinh Nhất là đồng ý, Diệp Diễm nói: “Đối với bọn họ mà nói, không phải là bạn sẽ là kẻ thù không đội trời chung. Đối với tôi, cũng vậy.”
Gân xanh trên mặt Đinh Nhất khẽ giật.
“Anh nên biết, tuy bọn họ ít người, nhưng muốn xâm nhập vào chỗ ở của anh lại là chuyện dễ dàng.” Diệp Diễm nhìn Đinh Nhất chằm chằm. “Cho nên, anh hãy chọn lựa giữa sáu ngàn binh lực của tôi và mấy người bọn họ.”
Đinh Nhất hít sâu một hơi: “Phải cho tôi binh lực.”
“Tôi cho anh một trung đội năm trăm người.” Diệp Diễm nói dứt khoát. “Nhưng đội quân động vật của anh phải phân bổ vào các trung đội.”
Đinh Nhất im lặng một lát, gật đầu.
Trình Thanh Lam thấy vậy trợn mắt há miệng, chỉ mấy câu như vậy mà hai người đàn ông đã nhất trí với nhau. Trình Thanh Lam trộm nghĩ, sức quyến rũ nhỏ bé này của cô đúng là chẳng sánh nổi với chuyện của đàn ông.
Diệp Diễm cũng gật đầu, đứng dậy ấn một cái nút trên tường. Cửa phòng từ từ mở ra, một bóng dáng gầy yếu thon thả đi tới. Là cô gái lần trước Diệp Diễm mua từ Nam Thành! Cô mặc chiếc áo dài làm bằng tơ tằm màu trắng, đường cong thiếu nữ như ẩn như hiện.
Diệp Diễm nói: “Đây là phụ nữ tới từ Nam Thành.” Anh hơi dừng lại. “Phúc lợi quân đội.”
Đinh Nhất khẽ gật đầu, anh ngồi bất động, ngước mắt nhìn cô gái kia. Cô vừa nhìn thấy vẻ bề ngoài của anh thì giật mình hoảng hốt. Cô biết điều khéo léo đi tới trước mặt anh, nụ cười còn mang vẻ e lệ, xấu hổ. Đinh Nhất khẽ cười đưa tay vào thăm dò bên trong chiếc áo tơ tằm của cô. Chiếc áo đung đưa, gương mặt cô gái ửng hồng, nhưng lại chủ động hôn lên trán Đinh Nhất.
Đinh Nhất ôm lấy hông cô, cô gái thuận thế dang hai chân ra ngồi lên đùi anh. Hai tay anh kéo chiếc áo tơ tằm lên, gục đầu vào thăm dò bên trong.
Trong phòng yên tĩnh lại. Cô gái run rẩy, hai tay nắm chặt mái tóc đen lộ ra ngoài của Đinh Nhất, răng cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt đỏ ửng.
Trình Thanh Lam nhìn ba người trong căn phòng đối diện tự nhiên như vậy, trợn mắt há miệng..... Được rồi, nhìn thấy một mặt khác của Đinh Nhất, dù sáng nay người đàn ông này còn thề son sắt nói lời yêu cô, nhưng cô sẽ không ghen. Chẳng qua cô thoáng cảm thấy mất mát........
Cô gái hơi giãy dụa. Dĩ nhiên Diệp Diễm cũng không ở lại bên trong làm khán giả, anh đi về phía cửa phòng.
“Nếu có một ngày.” Giọng nói của Đinh Nhất chợt vang lên, Diệp Diễm dừng bước, Trình Thanh Lam không hiểu ra sao. Tiếng nói không rõ ràng của Đinh Nhất vang lên từ dưới lớp áo tơ tằm của cô gái, “Nếu cô ấy tự nguyện đi theo tôi, tôi nhất định không nhường cho anh.”
Cơ thể Trình Thanh Lam cừng đờ. Tại sao Đinh Nhất vừa có thể làm chuyện kia, vừa nhất định phải có được mình? Anh........... Rốt cuộc anh là người đàn ông thế nào?
Diệp Diễm không quay người lại, anh nói bằng giọng chân thành nhất: “Anh sẽ nhận được thiếp mời hôn lễ của chúng tôi.”
Trình Thanh Lam ngây người, động tác trong chiếc áo tơ tằm của cô gái kia khựng lại.
“Hahaha. Còn muốn kết hôn?” Đinh Nhất thăm dò xong rời ra ngoài, trên mặt còn mang theo nụ cười trào phúng khó tin. “Ở đại lục nát bét này, sinh tồn đã là vấn đề. Còn nghĩ tới những chuyện vô vị như kết hôn? Diệp Diễm, tôi phục anh!”
Diệp Diễm không trả lời, chỉ bỏ lại một câu: “Ngày mai bắt đầu gia nhập huấn luyện!” Anh đi ra ngoài, cánh cửa tự động đóng lại.
Trình Thanh Lam nhìn qua bức tường trong suốt tối đen, ngoài tiếng rên rỉ ngày càng lớn của cô gái kia thì không còn nghe thấy gì. Cửa phòng bên này từ từ mở ra, Diệp Diễm đi tới.
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.
Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô lộ vẻ khổ sở, răng cắn chặt vào môi dưới như sắp bật máu. Điều này làm trái tim anh chùng xuống. Đồng ý thì gật đầu, không thích thì từ chối. Anh vốn nghĩ đây là một đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yên lặng của cô, anh bỗng nhiên thấy hơi hối hận. Nếu như cô lắc đầu...... Anh nắm chặt hai tay lại.
Nhưng sự hối hận chỉ thoáng qua. Đúng vậy, anh không thể chờ đợi, anh vừa nhìn đã thích người phụ nữ này, vì sao phải chờ đợi? Khắp vùng đất chết đều tràn ngập nguy hiểm, chỉ khi ở bên anh mới an toàn.
Cơ thể của cô xinh đẹp ấn tượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại có phần ngờ nghệch dễ thương. Lúc bị Trần Giai Tân bắt được, lúc đối kháng với kẻ địch ở phố Lan Sĩ, cô dũng cảm bất ngờ, nhưng rõ ràng lúc được anh ôm vào lòng thì cô lại người phụ nữ nhu nhược yếu đuối.......
Diệp Diễm hít sâu một hơi, muốn đưa cô vào thế giới của mình. Anh muốn cô, cơ thể, và tất cả những gì thuộc về cô.
Nhưng lúc này cô lại không nói gì. Căn phòng vẫn yên tĩnh tới phiền muộn. Rõ ràng mới chỉ có mười mấy giây trôi qua mà lâu như một thế kỷ. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt trong như nước dường như đang khẽ run lên. Đột nhiên, đôi mắt ảm đảm của cô dâng lên vẻ kiên quyết.
Diệp Diễm nhìn vào mắt cô, cảm thấy dường như có thứ gì nặng nề phủ lên lưng anh từng chút một, bóp nghẹt lấy hơi thở của anh. Anh thẫn thờ nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, sự lạnh lẽo đau đớn trong lòng cũng chậm rãi trào dâng.....
Cô gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra.
Diệp Diễm ngừng thở hai giây.
Đúng vậy, cô gật đầu, dù rất nhẹ, dù sự đau khổ, dằn vặt trong mắt cô không hề giảm bớt. Nhưng dù có như vậy, cô đã gật đầu.
“Cô bé này!” Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, anh không nhịn được bế bổng cô lên, cười vang. Đây là lần đầu tiên Trình Thanh Lam thấy anh cười tươi như vậy.
“Thả em xuống!” Trình Thanh Lam hô lên, cô điên rồi, cô lại gật đầu đồng ý đi với người đàn ông mới quen có mấy ngày! Cô thậm chí còn chưa hiểu rõ tính cách, suy nghĩ của anh, tương lai hai người ra sao cô cũng không nắm chắc được! Nhưng cô lại muốn gật đầu.
Bởi vì cô chỉ biết một chuyện, nếu như không gật đầu, cô nhất định sẽ hối hận. Như vậy, cả cuộc đời này cô sẽ nhớ mãi không quên, từng có một người đàn ông tốt như vậy, quen biết chưa được bốn ngày đã ép cô làm người phụ nữ của anh.
Diệp Diễm trầm giọng cười, nhưng không để cô xuống đất. Anh dễ dàng nhấc bổng cô lên đưa sát về phía mình. Trình Thanh Lam vội đưa tay che khuất mặt anh: “Đợi chút! Em có điều kiện!” Diệp Diễm im lặng, sau đó nói dứt khoát: “Anh sẽ đáp ứng. Bỏ tay ra.” Trình Thanh Lam giãy dụa, anh đã nhanh chóng nghiêng đầu vòng qua hai tay cô. Môi anh bao trọn lấy môi cô, hôn nồng cháy.
Không thể nghi ngờ nụ hôn này vô cùng mãnh liệt. Diệp Diễm đã coi cô như vật sở hữu của mình, không còn kiên nhẫn và cố kỵ như trước. Nụ hôn này vừa khiến người ta thống khổ, xem lẫn với sự thấp thỏm và nôn nóng trong quá trình chờ đợi tuyên bố dài dằng dặc khi nãy. Trình Thanh Lam cảm thấy trước mắt tối đen, cô nắm chặt lấy cổ áo màu trắng của anh, đầu lưỡi quấn quít, trong lòng hỗn loạn giữa khổ sở và ngọt ngào.
Cuối cùng, anh đặt cô xuống đất, hai tay ghì lấy hông cô, để cô kề sát vào anh. Cô cảm thấy hạ thân của anh đang sưng cứng lên, gương mặt càng nóng.
“Trở lại doanh trại, chúng ta sẽ tiếp tục.......” Ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.
Vẻ mặt Trình Thanh Lam có phần quái dị. “Diệp Diễm, điều kiện thứ nhất của em, trước khi kết hôn không quan hệ thể xác.”
Gương mặt tuấn tú đang động tình của Diệp Diễm chợt ngây ra, lập tức nói: “Vậy trở về liền kết.....”
“Điều kiện thứ hai, chưa được kết hôn bây giờ.”
Lần đầu tiên Diệp Diễm cảm thấy khó có thể nắm bắt được người phụ nữ trước mắt. Nếu cô đã đồng ý ở bên anh, sao lại không chịu hưởng thụ cảm giác vui sướng của nam nữ khi buông thả? Trình Thanh Lam cười cười, cảm giác nắm quyền trước mặt Diệp Diễm thật quá tốt, ai bảo vừa rồi anh đồng ý nhanh như vậy? Cô nói: “Diệp Diễm, em rất chân thành trong chuyện tình cảm, em còn chưa từng cùng đàn ông...... Em, em vẫn còn là xử nữ! Không sai, bây giờ em đồng ý đi theo anh, nhưng thực tế, bây giờ em cũng đang lo lắng vì quyết định này. Nhưng em đã quyết tâm, em đồng ý phát triển thêm một bước. Nhưng chúng ta phải đi từng bước một. Chỉ khi nào tình cảm sâu đậm tới mức độ nhất định mới có thể quan hệ thể xác. Nếu không, em thà không có cuộc tình này.......”
Cô tiếp tục nói quan điểm và đạo lý của mình, còn Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô, hai tròng mắt thâm đen xuất hiện tia sáng khác thường: “Em nói...... em là xử nữ?”
Anh chỉ nghe lọt mỗi câu này. . . . . . .
Trình Thanh Lam nhất thời có xúc động muốn đập đầu vào tường. Đàn ông thời đại này đúng là khiến người ta giận sôi lên!
“Anh đồng ý với em.” Anh nhìn vẻ mặt bi phẫn của cô liền mềm lòng. “Còn gì nữa không?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Trình Thanh Lam nhìn anh. “Đúng rồi, anh định làm gì với Đinh Nhất?”
“Anh định nói chuyện với anh ta.” Diệp Diễm nói. “Hai đồng nghiệp đắc lực của anh bị đám khốn khiếp kia giết chết, bây giờ anh cũng đang cần người.”
“Tốt quá! Em cũng nghĩ như vậy!” Trình Thanh Lam cảm kích nhìn Diệp Diễm. Nếu như Đinh Nhất có thể chung sống hòa bình với Diệp Diễm thì không còn gì tốt hơn. Chẳng qua Đinh Nhất vừa mới thổ lộ với cô, cô lại đón nhận Diệp Diễm.......
“Điều kiện thứ ba, không được phép thân mật trước mặt người khác!” Trình Thanh Lam thốt lên.
Diệp Diễm giận tới tái mặt, hai mắt sáng ngời nhìn cô không nói gì.
“Được rồi.......” Trình Thanh Lam thấy mình cũng hơi quá đáng, giọng nói nhỏ dần. “Coi như em chưa nói.” Chỉ có thể gắng sức để ý.
“Em yên tâm.” Diệp Diễm nói như đang ám chỉ: “Đinh Nhất sẽ không có chuyện gì.”
---------------------------------------------
Không lâu sau Trình Thanh Lam đã trở lại trung tâm vùng đất chết, nơi ở của Diệp Diễm. Chẳng qua lần trước tới đây với tâm trạng thấp thỏm bất an, còn bây giờ lại ngọt ngào, yên tâm tìm nơi nương tựa.
Có lẽ Diệp Diễm cố ý chuẩn bị, dọc đường đi Trình Thanh Lam và Diệp Diễm ngồi chung một chiếc xe, khi tới nơi cũng không nhìn thấy bóng dáng Đinh Nhất. Chỉ biết chắc rằng anh ta đã bị dẫn về, đội quân của anh ta thì bị cưỡng chế ở nguyên tại chỗ, do binh lính của Diệp Diễm canh chừng.
Có thể do đã có được Trình Thanh Lam, Diệp Diễm không còn tỏ vẻ cố chấp chiếm đoạt cô trước mặt người khác như hai ngày trước. Vừa dẫn Trình Thanh Lam vào trong nhà, anh cũng không cố ý cầm tay cô tỏ vẻ thân mật trước mặt người khác. Anh là quân nhân, từng bước chân đầy kiên định, tiếp nhận những lời chào của vệ binh.
Nhưng khi ở trên xe, Diệp Diễm sẽ ngang nhiên ôm lấy eo hoặc bả vai Trình Thanh Lam, ôm lấy vật sở hữu của anh. Thỉnh thoảng còn cúi đầu xuống, ánh mắt thâm trầm khiến trái tim Trình Thanh Lam rộn nhịp. Cả quãng đường, binh sĩ ngồi ghế trước yên lặng như xác chết, hoàn toàn không thể hiện cảm xúc
Diệp Diễm bố trí cho Trình Thanh Lam ở căn phòng ngay cạnh phòng anh, đồng thời không kìm được lòng ôm chặt lấy cô, hôn lên mặt lên môi cô mới dẫn cô tới gặp Đinh Nhất.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, trong màn đêm âm u, tất cả đều vô cũng yên tĩnh, vắng vẻ. Diệp Diễm đi trước dẫn Trình Thanh Lam vào một căn phòng nhỏ, ánh đèn tự động sáng lên.
Trình Thanh Lam ngẩn ngơ. Đây là một căn phòng trống rỗng không có gì cả. Chỉ có một bức tường trong suốt, Đinh Nhất ngồi sau bức tường đó, ánh mắt không di chuyển. Dường như anh không nhìn thấy hai người Trình Thanh Lam, vẫn giữ nguyên tư thế kia.
Rõ ràng, chỗ hai người Trình Thanh Lam đang đứng là nơi dùng để quan sát căn phòng tối.
Trình Thanh Lam hơi buồn. Dù anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhưng vẫn mang vẻ tuấn tú thường ngày. Chẳng qua trên mặt có dính mấy vệt nâu đen, sắc mặt âm trầm. Còn có vẻ chán nản của kẻ chiến bại. Anh là ân nhân cứu mạng của cô, anh còn cố chấp hy vọng cô đi cùng anh, thậm chí anh còn nói yêu cô........
“Anh đi nói chuyện với anh ta.” Diệp Diễm cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Để em nói với anh ấy trước.” Trình Thanh Lam nói. Dù sao cô cũng cảm thấy mình nợ anh một câu trả lời. Chẳng qua cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ mở miệng như thế nào.
Diệp Diễm lắc đầu: “Phải nói chuyện của đàn ông trước.” Nói xong, không đợi Trình Thanh Lam đồng ý, đã đẩy cửa bước vào.
Trình Thanh Lam chỉ có thể giương mắt nhìn. Chuyện của đàn ông? Diệp Diễm sẽ không chèn ép Đinh Nhất chứ? Có lẽ không. Nhìn dáng vẻ của anh, hình như cũng không quá để ý đến quan hệ lúc trước giữa cô và Đinh Nhất.
Diệp Diễm đẩy cửa đi vào căn phòng, ngồi xuống bàn đối diện Đinh Nhất.
Đinh Nhất vừa ngẩng đầu nhìn thấy anh, im lặng không lên tiếng.
“Trình Thanh Lam thuộc về tôi.” Diệp Diệp hờ hững buông ra một câu nói mang lực sát thương cực đại.
Quả thật Trình Thanh Lam chỉ muốn dùng móng vuốt cào cửa! Không phải anh đi đàm phán để Đinh Nhất làm việc cho anh sao? Sao lại mở đầu như vậy.
Quả nhiên, Đinh Nhất nhướng mày, nửa thân trên lướt qua mặt bàn ghé sát vào Diệp Diễm, gằn giọng nói: “Nếu anh dám ép cô ấy, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!”
Trình Thanh Lam mềm lòng, Đinh Nhất.......
Diệp Diễm không hề bị ảnh hưởng bởi sự kích động của anh ta, vẫn giữ nguyên ngữ điệu đều đều không thay đổi, trả lời đơn giản: “Cô ấy tự nguyện.”
Đinh Nhất đờ người, ngồi phịch xuống ghế, im lặng không lên tiếng.
“Anh biết quy củ vùng đất chết.” Diệp Diễm lời ít ý nhiều.
“Nguyên tắc con người không xâm phạm lẫn nhau sao.....” Đinh Nhất khẽ cười khổ. “Yên tâm, nếu cô ấy tự nguyện đi theo anh thì đã thuộc về anh, tôi sẽ không xâm phạm. Nhưng.....” Anh gằn từng chữ. “Tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?”
Diệp Diễm từ chối cho ý kiến, nói: “Tiếp đây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
Trình Thanh Lam vốn đang đau lòng vì thái độ của Đinh Nhất, vừa nghe thấy câu này lập tức kích động. Chuyện nghiêm túc? Chẳng lẽ chuyện anh vừa nói về cô không phải chuyện nghiêm túc sao? Đồ gia trưởng! Cô lập tức quyết định đẩy kỳ hạn kết hôn của họ từ hai lên ba năm.
Diệp Diễm nói. “Đám người kia, anh đã gặp rồi đấy.” Coi sự im lặng của Đinh Nhất là đồng ý, Diệp Diễm nói: “Đối với bọn họ mà nói, không phải là bạn sẽ là kẻ thù không đội trời chung. Đối với tôi, cũng vậy.”
Gân xanh trên mặt Đinh Nhất khẽ giật.
“Anh nên biết, tuy bọn họ ít người, nhưng muốn xâm nhập vào chỗ ở của anh lại là chuyện dễ dàng.” Diệp Diễm nhìn Đinh Nhất chằm chằm. “Cho nên, anh hãy chọn lựa giữa sáu ngàn binh lực của tôi và mấy người bọn họ.”
Đinh Nhất hít sâu một hơi: “Phải cho tôi binh lực.”
“Tôi cho anh một trung đội năm trăm người.” Diệp Diễm nói dứt khoát. “Nhưng đội quân động vật của anh phải phân bổ vào các trung đội.”
Đinh Nhất im lặng một lát, gật đầu.
Trình Thanh Lam thấy vậy trợn mắt há miệng, chỉ mấy câu như vậy mà hai người đàn ông đã nhất trí với nhau. Trình Thanh Lam trộm nghĩ, sức quyến rũ nhỏ bé này của cô đúng là chẳng sánh nổi với chuyện của đàn ông.
Diệp Diễm cũng gật đầu, đứng dậy ấn một cái nút trên tường. Cửa phòng từ từ mở ra, một bóng dáng gầy yếu thon thả đi tới. Là cô gái lần trước Diệp Diễm mua từ Nam Thành! Cô mặc chiếc áo dài làm bằng tơ tằm màu trắng, đường cong thiếu nữ như ẩn như hiện.
Diệp Diễm nói: “Đây là phụ nữ tới từ Nam Thành.” Anh hơi dừng lại. “Phúc lợi quân đội.”
Đinh Nhất khẽ gật đầu, anh ngồi bất động, ngước mắt nhìn cô gái kia. Cô vừa nhìn thấy vẻ bề ngoài của anh thì giật mình hoảng hốt. Cô biết điều khéo léo đi tới trước mặt anh, nụ cười còn mang vẻ e lệ, xấu hổ. Đinh Nhất khẽ cười đưa tay vào thăm dò bên trong chiếc áo tơ tằm của cô. Chiếc áo đung đưa, gương mặt cô gái ửng hồng, nhưng lại chủ động hôn lên trán Đinh Nhất.
Đinh Nhất ôm lấy hông cô, cô gái thuận thế dang hai chân ra ngồi lên đùi anh. Hai tay anh kéo chiếc áo tơ tằm lên, gục đầu vào thăm dò bên trong.
Trong phòng yên tĩnh lại. Cô gái run rẩy, hai tay nắm chặt mái tóc đen lộ ra ngoài của Đinh Nhất, răng cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt đỏ ửng.
Trình Thanh Lam nhìn ba người trong căn phòng đối diện tự nhiên như vậy, trợn mắt há miệng..... Được rồi, nhìn thấy một mặt khác của Đinh Nhất, dù sáng nay người đàn ông này còn thề son sắt nói lời yêu cô, nhưng cô sẽ không ghen. Chẳng qua cô thoáng cảm thấy mất mát........
Cô gái hơi giãy dụa. Dĩ nhiên Diệp Diễm cũng không ở lại bên trong làm khán giả, anh đi về phía cửa phòng.
“Nếu có một ngày.” Giọng nói của Đinh Nhất chợt vang lên, Diệp Diễm dừng bước, Trình Thanh Lam không hiểu ra sao. Tiếng nói không rõ ràng của Đinh Nhất vang lên từ dưới lớp áo tơ tằm của cô gái, “Nếu cô ấy tự nguyện đi theo tôi, tôi nhất định không nhường cho anh.”
Cơ thể Trình Thanh Lam cừng đờ. Tại sao Đinh Nhất vừa có thể làm chuyện kia, vừa nhất định phải có được mình? Anh........... Rốt cuộc anh là người đàn ông thế nào?
Diệp Diễm không quay người lại, anh nói bằng giọng chân thành nhất: “Anh sẽ nhận được thiếp mời hôn lễ của chúng tôi.”
Trình Thanh Lam ngây người, động tác trong chiếc áo tơ tằm của cô gái kia khựng lại.
“Hahaha. Còn muốn kết hôn?” Đinh Nhất thăm dò xong rời ra ngoài, trên mặt còn mang theo nụ cười trào phúng khó tin. “Ở đại lục nát bét này, sinh tồn đã là vấn đề. Còn nghĩ tới những chuyện vô vị như kết hôn? Diệp Diễm, tôi phục anh!”
Diệp Diễm không trả lời, chỉ bỏ lại một câu: “Ngày mai bắt đầu gia nhập huấn luyện!” Anh đi ra ngoài, cánh cửa tự động đóng lại.
Trình Thanh Lam nhìn qua bức tường trong suốt tối đen, ngoài tiếng rên rỉ ngày càng lớn của cô gái kia thì không còn nghe thấy gì. Cửa phòng bên này từ từ mở ra, Diệp Diễm đi tới.
Danh sách chương