Lúc này, Hoàng Dật siết móng vuốt, nhất thời đem đầu của Cốt Đầu bóp vỡ, óc màu trắng phụt ra, văng khắp bầu trời, có một chút văng tới trên mặt của Trần Úc Tịch hai người, làm khuôn mặt kinh sợ của bọn họ trở nên nổi bật đặc biệt chói mắt. Huynh đệ một phút trước còn cùng nhau chiến đấu với bọn họ, lúc này lại dính vào trên mặt bọn họ, dính rất nhày.

"Miễu, Miểu Sát, mày không nên quá phận! Bọn tao không có mày ngươi, bọn tao chỉ là giết một con mèo mà thôi!" Trần Úc Tịch nuốt yết hầu, kinh khủng nói.

"Thế nhưng cái này so với giết tao còn nghiêm trọng hơn!" Thân thể Hoàng Dật nhảy lên, nhào tới trước mặt Băng Lãnh Đích Đại Đao, vươn móng vuốt hung hăng vỗ, trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương, trực tiếp chém đầu hắn ta như chém dưa hấu.

Một hôn hợp màu trắng pha với màu đỏ của máu và óc văng ra, phun lên trên mặt của Trần Úc Tịch một bên, trộn lẫn với "thứ" trước đó của Cốt Đầu, chảy xuống từng giọt từng giọt.

Trần Úc Tịch thấy mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không khỏi tức giận mắng lên như một thằng điên: "Miểu Sát, mày, mày nhớ kỹ cho lão tử! Mày giết anh em của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Xung quanh đây có một doanh địa chủng tộc của bọn tao, chờ tao kêu mấy chục anh em đồng tộc đến đây, mày nhất định phải chết, chết chắc rồi!! Chết..."

Đúng lúc này, Hoàng Dật trực tiếp dùng móng vuốt vỗ nát đầu của hắn, mạnh mẹ chặt đứt lời nói của hắn.

Trước sau chưa được một phút đồng hồ, ba hung thủ sát hại mèo mẹ, liền bị tiêu diệt như vậy.

Tràng diện hoàn toàn an tĩnh lại, một trận gió đêm nhè nhẹ thổi qua, đem mùi máu tanh ở đây thổi đi, nhưng không làm tiêu tan sự bi thương trong không khí.

"Meo ~ " lúc này, mèo trắng nhỏ trên lưng lại khóc lên, nước mắt thương tâm rơi lên bờ vai to lớn của Hoàng Dật.

Hoàng Dật đem nó ôm về trước ngực, chăm chú ôm nó, dùng cằm ôn nhu vỗ về nó, cứ lẳng lặng như vậy, không nói lời nào. Ánh trăng lẳng lặng soi sáng, buổi tối này, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai cô nhi.

"Em gái, em đừng khóc, chúng ta đi tìm mẹ." Lúc này, Hoàng Dật sờ sờ đầu của mèo trắng nhỏ, ôn nhu an ủi nói. Hắn không nghe thấy hệ thống nhắc nhở mèo mẹ tử vong, trong lòng luôn có một chút hoài nghi, trừ phi có thể nhìn thấy thi thể của mèo mẹ mới có thể hết hy vọng.

Hoàng Dật mang theo mèo trắng nhỏ tìm kiếm bốn phía, cây cối xung quanh đều bị phá hủy trong hiến tế của mèo mẹ, phạm vi nhìn trống trải, căn bản không giấu được vật gì, Hoàng Dật cẩn thận tìm kiếm.

Rất nhanh, Hoàng Dật đã lục xong khu vực này, nhưng hắn cũng không có phát hiện bất luận vết tích gì của mèo mẹ!

Lẽ nào mèo mẹ thật sự đã chết? Ngay cả một khúc xương một cọng lông đều không còn? Trong lòng Hoàng Dật trầm trọng thầm nghĩ.

Đúng lúc này, bầu trời đầy ánh sáng ngọc đột nhiên tối sầm lại!

Ngay sau đó, trong bầu trời đêm nhất thời dần hiện ra vài vòng sóng gợn thật lớn!

Vài vòng sóng gợn này đồ sộ không gì sánh được, khuếch tán khắp bầu trời, che đậy trăng sao, đem phiến rừng này hoàn toàn bao phủ trong bóng tối!

Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ cả kinh, không biết xảy ra biến cố gì, Hoàng Dật đem mèo trắng nhỏ ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đề phòng nhìn chằm chằm bầu trời đêm.

Dần dần, sóng gợn trong trời đêm càng ngày càng đậm, dường như là mây đen phủ xuống, càng không ngừng cuồn cuộn chuyển động, hình thành một dòng suối chảy thật lớn! Tràng diện đó gây sợ hãi đến cực điểm, giống như là một đại dương mênh mông, úp ngược trong bầu trời đêm, trút xuống áp lực vô tận, dường như muốn phá hủy thế giới này.

Sau một khắc, lỗ đen trong dòng suối, đột nhiên vươn ra một cái đầu khổng lồ!

Đây là một cái đầu thú quái dị không gì sánh được, sừng cao chót vót, mang một vương miện ngân hà trên đỉnh đầu, trên vương miện có khảm một vì sao lóe sáng, bộ lông nó lưu động tinh quang, giống một ngôi sao băng xẹt qua!

Cái đầu này tràn ngập một loại mùi vị tuyên cổ thời không, một loại khí chất vũ trụ hồng hoang, bao quát chúng sinh, tựa như đã vượt qua phạm trù của sinh vật, có mùi vị của thần, ngay cả cự long trong truyền thuyết cũng không bằng một phần vạn của nó!

Nếu như nói Hoàng Dật là vạn thú chi vương, vậy cái đầu này cũng là vạn thú chi thần, chênh lệch không cách nào tính toán.

Nó bao quát thế giới này, nhìn trái phải một chút, đôi mắt như hai vì sao bắn phá qua lại, tìm kiếm cái gì đó.

Nhìn dáng dấp này, nó tựa như nghe được tiếng hô hoán gì trong thiên giới, do đó xé rách hư không, vươn đầu, đến thế giới này nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, cái đầu khổng lồ này nhìn thấy Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ, ánh mắt nhất thời sửng sốt!

Nó dĩ nhiên giống như một nhân loại bình thường, phát ra ánh mắt sửng sốt!

Sau đó ánh mắt của nó ngưng lại, hiện lên một tia từ ái, toàn bộ bầu trời đêm đều dường như sáng ngời, tuôn ra ấm áp vô tận.

Ngay sau đó, trong mắt của nó bắn ra một đạo quang mang màu đỏ, vượt qua khoảng cách giữa những vì sao và trời đất, rơi xuống phiến rừng rậm này, chiếu vào trước người của Hoàng Dật, phóng ra bóng nhỏ của cái đầu.

"Hài tử của ta!" Sau một khắc, bóng của cái đầu này mở miệng.

Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ nhất thời cả kinh, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cái đầu thú đó!

"Ngươi là... Mẹ?" Hoàng Dật không xác định hỏi thăm.

"Không." Cái đầu từ ái nhìn Hoàng Dật, "Ta là cha của con."

"Cái gì?" Hoàng Dật nhất thời sửng sốt, bọn họ từ khi sinh ra đã không nghĩ tới mình có cha! Hiện tại đột nhiên nghe được tin tức này, nhất thời có chút không rõ.

"Lẽ nào con không nghĩ tới, chỉ là một con linh miêu bình thường, sao có thể sinh được vạn thú chi vương?" Thần thú ôn hòa nói, trong giọng nói vẫn là từ ái vô tận.

Hoàng Dật buồn cười, hắn trước đó quả thật không nghĩ qua vấn đề này, còn tưởng rằng là hệ thống đặt ra mèo mẹ đem hắn sinh ra, không ngờ rằng phía sau việc hắn sinh ra, dĩ nhiên thật sự có một câu chuyện.

"Con là thú vương, em gái của con là thú linh, huyết thống của các con đều là cao nhất, cũng chỉ có thần thú như ta, mới có thể gieo rắc ra huyết thống ưu tú như vậy!" Cái đầu kia từ ái nhìn Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ trong lòng của hắn, lúc này mèo trắng nhỏ cũng mở to mắt ra, hiếu kỳ nhìn chằm chằm cái đầu này.

"Vậy mẹ của tôi đâu? Mẹ đã chết sao?" Hoàng Dật nhanh chóng hỏi, một lòng lo lắng lên.

"Ừa, đã chết." Thần thú gật đầu, ánh mắt ôn hòa như cũ, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt này lại cất dấu một tia trêu cợt, có chút già mà không nghiêm.

Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ sắc mặt ngẩn ra, dường như thế giới sụp đổ!

"Vậy ông vì sao không đến sớm một chút? Với năng lực của ông, hoàn toàn có thể nổ nát thế giới này! Muốn cứu mẹ cũng dư dả!" Hoàng Dật thống khổ mà hỏi.

Thần thú giả ra hình dạng lực bất tòng tâm, tiếc nuối nói: "Không, ta không cách nào ra tay tại thế giới này, bởi vì cái này là quy tắc của thế giới! Lực lượng của thần không cách nào can thiệp thế giới này, đừng nói là ta, cho dù là Thời Gian Chi Thần, Không Gian Chi Thần, Tử Thần, Sinh Mệnh Chi Thần những đại nhân vật này, đều không thể vượt qua cái quy tắc này."

"Ô ~ oa ~" Lúc này, nước mắt thật vất vả mới ngừng được của mèo trắng nhỏ lại chạy ra, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, oa oa khóc lớn.

"Ai da! Bảo bối ngoan, đừng khóc!" Con thần thú nghe mèo trắng nhỏ oa oa khóc lớn, sắc mặt nhất thời thay đổi, ngay cả ánh mắt đều hòa tan, nhanh chóng dỗ dành: "Được rồi được rồi, không đùa các con nữa, mẹ của các con tuy rằng đã chết, nhưng thần là một loại tồn tại vượt ra khỏi sinh tử của thế gian mà!" Nói xong, quay đầu nhìn bốn phía một chút, ôn nhu triệu hoán: "Trở về đi! Tiểu Bạch!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện