Khi Mộc Phi trở về nhà, nhìn thấy cô đang cùng dì Trương nấu cơm tối, dáng người nhỏ nhắn mặc lên người chiếc tạp dề, tóc tết thành một chùm, miệng nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp và dịu dàng.
Anh nhớ trước đây anh cũng đã từng nhìn thấy cảnh như vậy. Đó là lúc anh làm việc quá sức nên bị bệnh, phải ở nhà tịnh dưỡng vào ngày.
Khi đó cô đã chăm sóc cho anh, dỗ anh uống thuốc. Mà đặc biệt, khi Mộc Phi mà bị bệnh thì sẽ vô cùng bướng và khó chiều, trong lúc anh mơ màng vẫn thường như trẻ con, không chịu uống thuốc, cô phải tìm đủ một cách anh mới chịu uống, không hề dễ dàng.
Khi anh khoẻ hơn, anh đi xuống lầu thì vô tình nhìn thấy cô đang nấu cháo, lúc đó cô cũng mặc chiếc tạp dề này, tóc tết thành một bên, nhìn thấy anh, cô liền mỉm cười.
Anh dường như cảm nhận được cô cảm thấy rất may mắn khi anh đã khoẻ, nhưng lúc đó anh không để tâm lắm, thậm chí liếc nhìn cô một cái cũng lười.
Nhưng cô lại không bị sự hời hợt của anh làm ảnh hưởng, cô lấy cho anh một tô cháo, đem đến trước mặt anh: "Anh ăn cháo đi, em mới nấu xong, vẫn còn nóng."
Anh lạnh nhạt nói: "Tôi không ăn."
Nhưng cô vẫn mỉm cười, kiên trì năn nỉ anh: "Anh không ăn uống thuốc vào sẽ rất khó chịu, hay là ăn một ít thôi cũng được. Không phải anh thích ăn cháo thịt bằm sao?"
Mộc Phi cau mày, anh bực bội hất đổ tô cháo còn nghi ngút khói trên tay cô, anh quát: "Tôi không ăn, cô bị điếc à?"
"Xoảng" một tiếng, tô cháo bị đổ xuống sàn, vỡ vụn, mà tay cô cũng do đó mà bị bỏng.
Cả hai rơi vào trầm mặc, sau đó thì cô mỉm cười, ngồi xổm xuống dọn dẹp, cũng không quan tâm là tay bị bỏng, cô nói: "Nếu anh không thích ăn cháo do em nấu, vậy em nói dì Trương nấu cho anh có được không?"
Mộc Phi nhàn nhạt nói một câu: "Đừng khiến tôi thêm ghê tởm con người của cô nữa. Giả tạo."
Nói xong, anh liền đi lên lầu, một chút thương cảm cũng không có, vô cùng tuyệt tình.
Vậy là tối hôm đó cô sợ anh lại tức giận khi nhìn thấy mình nên cô không trở về phòng nữa mà lẳng lặng ngồi trên sofa ở phòng khách.
Đến khuya, anh xuống lầu uống nước thì nghe có tiếng thút thít, lúc đầu anh còn tưởng là ma nữ, nhưng đến gần sofa, anh mới nhận ra Tình Xuyên vẫn luôn ngồi ở đó, bờ vai nhỏ nhắn run run, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở, ngay cả khíc lớn một trận cũng không dám.
Khi đó, anh mới ngộ ra, cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh, lúc nào cùng lén lút trốn ở một góc mà khóc rồi bị anh phát hiện ra. Nếu anh không nhìn thấy, còn tưởng cô lúc nào cũng luôn vui vẻ, không biết buồn, không biết khóc. Đúng là nực cười, là con người, ai lại không có lúc buồn chứ, có ai bị đối xử thâm tệ mà lại vui vẻ? Bước ra khỏi hồi ức, trong lòng anh nặng trĩu nỗi đau đớn, cảm giác vô cùng xót xa. Anh không hiểu sao lúc trước mình có thể đối xử với cô như vậy.
Cũng may là anh đã kịp thời phát hiện ra tình cảm của bản thân, nếu không, anh đã đánh mất một cô gái tốt đến như vậy, yêu anh đến như vậy, để rồi hối hận cả đời.
Mộc Phi nhẹ nhàng đi đến, dì Trương nhìn thấy anh, khoé môi cong lên, vui vẻ tránh mặt, để lại không gian cho anh và cô.
Anh tiến đến chỗ của cô, dịu dàng ôm cô từ phía sau, lúc đầu cô có hơ giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười: "Anh làm gì vậy? Mau buông ra đi."
"Không muốn, anh rất nhớ em." Anh vùi đầu vào cổ cô, tham luyến ngửi mùi hương quen thuộc, vòng tay lại càng siết chặt hơn.
"Nhớ? Không phải chỉ mới xa có vài tiếng thôi sao? Lúc sáng vẫn còn gặp nhau cơ mà." Cô không ngờ anh lại trẻ con như vậy, còn hơn cả lúc mất trí nhớ nữa. Xem ra mẹ anh nói đúng, tính cách của anh vốn không khó ưa như vậy, chỉ là do chưa mở lòng thôi. Với lại, người ta vẫn thường hay nói, không có người đàn ông nào bình thường khi yêu, lần này cô thật sự tin rồi.
"Như vậy cũng không được, thật muốn ở cạnh em hai mươi bốn trên hai mươi bốn, một giây cũng không muốn rời." Anh lướt nhẹ môi trên cái cần cổ trắng ngần của cô, khi anh nói chuyện, hơi nóng phả vào cổ cô, có chút ngứa.
"Anh... anh mau ra ngoài đi, đồ ăn sắp làm xong rồi. Nếu anh còn không chịu nghe lời, em sẽ không cho anh ăn, em nói được làm được." Tình Xuyên nghiêm túc nói.
Mộc Phi định nói là không ăn cũng được, nhưng anh lại nhớ đến đây là đồ ăn do chính tay cô làm, liền vui vàng buông ra, vẻ mặt ũ rũ như một chú cún: "Được thôi."
Tình Xuyên cảm thấy anh có chút buồn cười, một người đàn ông vai dài lưng rộng làm làm ra cái vẻ mặt đó, đúng là lần đầu tiên cô được thấy ngoại trừ ba của cô.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu an ủi anh: "Em có làm món ăn thích, anh mau đi tắm đi, xíu nữa là xong rồi."
Anh vui vẻ gật đầu nghe theo lời cô.
...
Thật ra đây là lần đầu tiên cô vào bếp, mấy món này đều được dì Trương chỉ dạy, cô cảm thấy mình đúng là có thiên phú nấu nướng, làn đầu tiên nấu đã ngon như vậy, chỉ sợ là không hợp khẩu vị của anh.
"Anh ăn thử món xườn xào chua ngọt này xem sao." Cô gắp món xườn xào chua ngọt vào bát của anh, ánh mắt mong chờ, nín thở chờ đợi kết quả.
Anh cắn thử một cái, mày hơi nhíu lại, biểu tình này... là khó ăn lắm sao?
Cô hơi lo lắng: "Nếu... nếu không ăn được thì đừng cố, ở đây có vài món do dì Trương làm, hay là anh..."
Cô còn chưa nói xong thì anh đã phì cười: "Sao lại không ăn được? Rất ngon mà, anh đùa với em thôi."
Tình Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng là anh không thích: "Anh làm em tưởng là em nấu thất bại rồi chứ."
"Tình Xuyên, anh muốn ngày nào cũng được ăn cơm của em nấu, được không?" Ánh mắt anh long lanh nhìn cô, như đang khẩn cầu.
Cô cười cười: "Dì nấu và dì Trương nấu thì có khác gì đâu."
Mộc Phi liền phản đối, gương mặt nghiêm túc: "Sao lại giống? Nếu được anh còn muốn em mang cơm trưa đến công ty của anh nữa cơ."
"Anh đừng mơ, mau ăn cơm của anh đi." Tuy ngoài miệng cô nói vậy nhưng trong lòng lại ngầm đồng ý. Cô cảm thấy như vầy cũng rất tốt, và đồng thời cô cũng hiểu tại sao nhiều phụ nữ lại chịu hi sinh, bỏ hết công việc để làm một người phụ nữ nội trợ rồi, vì đói với họ, chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái chính là điều hạnh phúc nhất, tuy nói là hi sinh nhưng thực chất họ lại cam tâm tình nguyện, một chút oán trách cũng không có.
Anh nhớ trước đây anh cũng đã từng nhìn thấy cảnh như vậy. Đó là lúc anh làm việc quá sức nên bị bệnh, phải ở nhà tịnh dưỡng vào ngày.
Khi đó cô đã chăm sóc cho anh, dỗ anh uống thuốc. Mà đặc biệt, khi Mộc Phi mà bị bệnh thì sẽ vô cùng bướng và khó chiều, trong lúc anh mơ màng vẫn thường như trẻ con, không chịu uống thuốc, cô phải tìm đủ một cách anh mới chịu uống, không hề dễ dàng.
Khi anh khoẻ hơn, anh đi xuống lầu thì vô tình nhìn thấy cô đang nấu cháo, lúc đó cô cũng mặc chiếc tạp dề này, tóc tết thành một bên, nhìn thấy anh, cô liền mỉm cười.
Anh dường như cảm nhận được cô cảm thấy rất may mắn khi anh đã khoẻ, nhưng lúc đó anh không để tâm lắm, thậm chí liếc nhìn cô một cái cũng lười.
Nhưng cô lại không bị sự hời hợt của anh làm ảnh hưởng, cô lấy cho anh một tô cháo, đem đến trước mặt anh: "Anh ăn cháo đi, em mới nấu xong, vẫn còn nóng."
Anh lạnh nhạt nói: "Tôi không ăn."
Nhưng cô vẫn mỉm cười, kiên trì năn nỉ anh: "Anh không ăn uống thuốc vào sẽ rất khó chịu, hay là ăn một ít thôi cũng được. Không phải anh thích ăn cháo thịt bằm sao?"
Mộc Phi cau mày, anh bực bội hất đổ tô cháo còn nghi ngút khói trên tay cô, anh quát: "Tôi không ăn, cô bị điếc à?"
"Xoảng" một tiếng, tô cháo bị đổ xuống sàn, vỡ vụn, mà tay cô cũng do đó mà bị bỏng.
Cả hai rơi vào trầm mặc, sau đó thì cô mỉm cười, ngồi xổm xuống dọn dẹp, cũng không quan tâm là tay bị bỏng, cô nói: "Nếu anh không thích ăn cháo do em nấu, vậy em nói dì Trương nấu cho anh có được không?"
Mộc Phi nhàn nhạt nói một câu: "Đừng khiến tôi thêm ghê tởm con người của cô nữa. Giả tạo."
Nói xong, anh liền đi lên lầu, một chút thương cảm cũng không có, vô cùng tuyệt tình.
Vậy là tối hôm đó cô sợ anh lại tức giận khi nhìn thấy mình nên cô không trở về phòng nữa mà lẳng lặng ngồi trên sofa ở phòng khách.
Đến khuya, anh xuống lầu uống nước thì nghe có tiếng thút thít, lúc đầu anh còn tưởng là ma nữ, nhưng đến gần sofa, anh mới nhận ra Tình Xuyên vẫn luôn ngồi ở đó, bờ vai nhỏ nhắn run run, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở, ngay cả khíc lớn một trận cũng không dám.
Khi đó, anh mới ngộ ra, cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh, lúc nào cùng lén lút trốn ở một góc mà khóc rồi bị anh phát hiện ra. Nếu anh không nhìn thấy, còn tưởng cô lúc nào cũng luôn vui vẻ, không biết buồn, không biết khóc. Đúng là nực cười, là con người, ai lại không có lúc buồn chứ, có ai bị đối xử thâm tệ mà lại vui vẻ? Bước ra khỏi hồi ức, trong lòng anh nặng trĩu nỗi đau đớn, cảm giác vô cùng xót xa. Anh không hiểu sao lúc trước mình có thể đối xử với cô như vậy.
Cũng may là anh đã kịp thời phát hiện ra tình cảm của bản thân, nếu không, anh đã đánh mất một cô gái tốt đến như vậy, yêu anh đến như vậy, để rồi hối hận cả đời.
Mộc Phi nhẹ nhàng đi đến, dì Trương nhìn thấy anh, khoé môi cong lên, vui vẻ tránh mặt, để lại không gian cho anh và cô.
Anh tiến đến chỗ của cô, dịu dàng ôm cô từ phía sau, lúc đầu cô có hơ giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười: "Anh làm gì vậy? Mau buông ra đi."
"Không muốn, anh rất nhớ em." Anh vùi đầu vào cổ cô, tham luyến ngửi mùi hương quen thuộc, vòng tay lại càng siết chặt hơn.
"Nhớ? Không phải chỉ mới xa có vài tiếng thôi sao? Lúc sáng vẫn còn gặp nhau cơ mà." Cô không ngờ anh lại trẻ con như vậy, còn hơn cả lúc mất trí nhớ nữa. Xem ra mẹ anh nói đúng, tính cách của anh vốn không khó ưa như vậy, chỉ là do chưa mở lòng thôi. Với lại, người ta vẫn thường hay nói, không có người đàn ông nào bình thường khi yêu, lần này cô thật sự tin rồi.
"Như vậy cũng không được, thật muốn ở cạnh em hai mươi bốn trên hai mươi bốn, một giây cũng không muốn rời." Anh lướt nhẹ môi trên cái cần cổ trắng ngần của cô, khi anh nói chuyện, hơi nóng phả vào cổ cô, có chút ngứa.
"Anh... anh mau ra ngoài đi, đồ ăn sắp làm xong rồi. Nếu anh còn không chịu nghe lời, em sẽ không cho anh ăn, em nói được làm được." Tình Xuyên nghiêm túc nói.
Mộc Phi định nói là không ăn cũng được, nhưng anh lại nhớ đến đây là đồ ăn do chính tay cô làm, liền vui vàng buông ra, vẻ mặt ũ rũ như một chú cún: "Được thôi."
Tình Xuyên cảm thấy anh có chút buồn cười, một người đàn ông vai dài lưng rộng làm làm ra cái vẻ mặt đó, đúng là lần đầu tiên cô được thấy ngoại trừ ba của cô.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu an ủi anh: "Em có làm món ăn thích, anh mau đi tắm đi, xíu nữa là xong rồi."
Anh vui vẻ gật đầu nghe theo lời cô.
...
Thật ra đây là lần đầu tiên cô vào bếp, mấy món này đều được dì Trương chỉ dạy, cô cảm thấy mình đúng là có thiên phú nấu nướng, làn đầu tiên nấu đã ngon như vậy, chỉ sợ là không hợp khẩu vị của anh.
"Anh ăn thử món xườn xào chua ngọt này xem sao." Cô gắp món xườn xào chua ngọt vào bát của anh, ánh mắt mong chờ, nín thở chờ đợi kết quả.
Anh cắn thử một cái, mày hơi nhíu lại, biểu tình này... là khó ăn lắm sao?
Cô hơi lo lắng: "Nếu... nếu không ăn được thì đừng cố, ở đây có vài món do dì Trương làm, hay là anh..."
Cô còn chưa nói xong thì anh đã phì cười: "Sao lại không ăn được? Rất ngon mà, anh đùa với em thôi."
Tình Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng là anh không thích: "Anh làm em tưởng là em nấu thất bại rồi chứ."
"Tình Xuyên, anh muốn ngày nào cũng được ăn cơm của em nấu, được không?" Ánh mắt anh long lanh nhìn cô, như đang khẩn cầu.
Cô cười cười: "Dì nấu và dì Trương nấu thì có khác gì đâu."
Mộc Phi liền phản đối, gương mặt nghiêm túc: "Sao lại giống? Nếu được anh còn muốn em mang cơm trưa đến công ty của anh nữa cơ."
"Anh đừng mơ, mau ăn cơm của anh đi." Tuy ngoài miệng cô nói vậy nhưng trong lòng lại ngầm đồng ý. Cô cảm thấy như vầy cũng rất tốt, và đồng thời cô cũng hiểu tại sao nhiều phụ nữ lại chịu hi sinh, bỏ hết công việc để làm một người phụ nữ nội trợ rồi, vì đói với họ, chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái chính là điều hạnh phúc nhất, tuy nói là hi sinh nhưng thực chất họ lại cam tâm tình nguyện, một chút oán trách cũng không có.
Danh sách chương