Mộc Phi nhìn chằm chằm vào ly rượu, mày nhíu chặt, đã khó chịu đến mức sắp phát điên, lòng nặng nề.
Hải Tấn Sang hít vào một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Để mà nhận xét một cách công tâm, cậu cảm thấy... Tình Xuyên cô ấy... thật sự là một kẻ xấu xa, giả vờ đáng thương, muốn lợi dụng tình yêu để tư lợi?"
Hải Tấn Sang thở dài, lại rót rượu: "Quyết định vẫn nằm ở chỗ cậu. Nhưng tôi không thể không nói, Tình Xuyên là một cô gái rất tốt, nhưng lại ngu ngốc chung tình với một người không bao giờ nhìn thấy tình cảm của cô ấy là cậu." Anh ta uống một ngụm rượu, hồi tưởng lại một đoạn kí ức nào đó: "Năm đó khi cậu công khai hẹn hò với Từ Chỉ Giai, cô ấy đã không còn bám theo cậu nữa, chỉ dám đứng xa xa nhìn cậu và cô ta. Đến cuối cùng cũng không bỏ được đoạn tình cảm đó, nên cô ấy đã âm thầm dõi theo cậu."
Hải Tấn Sang nhìn sang Mộc Phi, thấy anh vẫn đang chăm chú nghe nên mới nói tiếp: "Cậu còn nhớ lúc trước tôi luôn mua dư một phần cơm cho cậu không? Lúc đó cậu còn khen ngon. Thật ra đó là do Tình Xuyên chính tay làm, cô ấy nhờ tôi đưa cho cậu, vì cảm ơn nên tôi cũng có phần."
Mộc Phi hơi bất ngờ, anh quay sang nhìn Hải Tấn Sang, ánh mắt nghi hoặc.
Hải Tấn Sang mỉm cười: "Chưa hết đâu, còn rất nhiều chuyện mà cậu không biết nữa kìa, mỗi lần cậu bị bệnh, cô ấy đã nhờ tôi đưa thuốc cho cậu, mùa đông lạnh lẽo, cô ấy còn mua túi giữ nhiệt vì sợ cậu bị lạnh, nếu dự báo thời tiết nói trời mưa, cô ấy sẽ đem theo hai chiếc ô. Còn có một lần, cậu bị say nắng, ngất xỉu trên sân bóng, người chăm sóc cho cậu là Tình Xuyên, sau khi cô ấy rời đi, định lấy nước cho cậu thì Từ Chỉ Giai đến."
Mộc Phi ngẩn ra, cái này anh vẫn còn nhớ.
Khi ấy anh mơ hồ không tỉnh táo, đã nhìn thấy bên giường có một cô gái lo lắng, chăm sóc cho mình, cô giúp anh lau người, tay nắm chặt lấy tay anh, miệng lẩm bẩm: "Cũng may là chỉ bị sốt nhẹ, anh làm em lo muốn chết. Sao anh lại không biết quý trọng bản thân vậy?"
Sau đó cô thở dài, giọng buồn bã vô cùng: "Em rất thích anh."
Một hồi lâu sau, cô vẫn ngồi ở đó, cẩn thận quan sát anh, nhìn đến mức ngẩng người.
Cô mím môi, trong lòng rạo rực, hơi thở bị trì trệ. Cô nuốt nước bọt, miệng mấp máy: "Chỉ một lần thôi, chỉ một lần này thôi."
Sau đó cô cúi người xuống, sợ sệt đến phát run, cẩn thận nhắm mắt lại, lén hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn ấy cứ như chuồn chuồn lướt, chưa cảm nhận được gì đã vụt đi.
Khi ấy anh mơ màng, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của cô, anh mỉm cười, vội kéo gáy cô lại, nắm chặt cô tay cô, trao cho cô một nụ hôn thật sâu, thật dịu dàng và ấm nóng.
Sau khi dứt ra, anh lại mệt mỏi ngã xuống giường, ngủ một giấc.
Còn Tình Xuyên, tay cô siết chặt vào váy, kích động đến mức trái tim sắp nổ tung, tay chân lúng túng, cô vội chạy đi.
Sau đó thì Từ Chỉ Giai đến, Tình Xuyên trở về nhìn thấy cô ta ở đó, không muốn quấy rầy nên chủ động lùi bước.
Khi Mộc Phi tỉnh lại, nhìn thấy Từ Chỉ Giai, anh cảm thấy có chút lạ: "Em luôn ở đây sao?"
Cô ta mỉm cười trả lời: "Em đã luôn ở đây chăm sóc cho anh, sao vậy?"
Mộc Phi có cảm giác gì đó không đúng nhưng lại không biết là sai ở đâu nên cho rằng người hôm đó là Từ Chỉ Giai.
Nhưng đến sau này anh vẫn không tìm lại được cảm giác khi đó, anh chưa bao giờ thấy Từ Chỉ Giai đỏ mặt, tim đập nhanh vì anh, sự quan tâm đó, cách mà cô ta nói thích anh cũng không giống.
Nhưng lâu dần, anh cũng chẳng còn để tâm chuyện đó nữa, bây giờ nghe Hải Tấn Sang kể lại, anh dường như nhận ra được... hình như bản thân đã thích Tình Xuyên từ khi đó.
Hải Tấn Sang lại nói, không phải bênh vực, chỉ là muốn nói ra cảm nhận của mình: "Cậu nói Tình Xuyên chia rẻ cậu và Từ Chỉ Giai, dùng Thương gia để chống lưng, ép cậu kết hôn, thật ra tôi luôn không tin. Tôi cảm thấy, nếu Tình Xuyên muốn làm thì đã làm từ lâu rồi, còn đằng này cô ấy luôn trốn tránh, cũng không dám ầm ĩ gây chuyện, không tranh giành, chỉ đứng nhìn hai người từ xa."
Chợt, cánh cửa mở ra, vì đây là phòng riêng để bọn họ tụ tập nên người ngoài không thể vào.
"Từ Chỉ Giai! Đến rồi! Đến rồi!"
Thì ra là có người gọi cô ta đến đây.
"Mộc Phi, xem tôi đưa ai đến cho cậu nè. Tôi biết cậu không thích mấy loại gái quán bar nên kêu chị dâu đến đây, không cần phải lẻ loi ngồi uống rượu một cách nhàn chán như vậy nữa."
Mộc Phi cau mày: "Chị dâu?"
"Đúng vậy, ai mà không biết cậu và Chỉ Giai ở bên nhau, sớm muộn gì cũng kết hôn, bây giờ tập gọi là chị dâu luôn cho sau này đỡ bỡ ngỡ."
Bọn họ cười rộ lên, liên tục bảo đúng.
Còn Từ Chỉ Giai thì giả vờ thẹn thùng, nhìn Mộc Phi cười cười, sau đó nói với bọn họ: "Đúng vậy, A Phi nhất định sẽ cưới tôi, đến lúc đó mọi người phải chuẩn bị phong bì thật to đấy nhé."
Hải Tấn Sang hít vào một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Để mà nhận xét một cách công tâm, cậu cảm thấy... Tình Xuyên cô ấy... thật sự là một kẻ xấu xa, giả vờ đáng thương, muốn lợi dụng tình yêu để tư lợi?"
Hải Tấn Sang thở dài, lại rót rượu: "Quyết định vẫn nằm ở chỗ cậu. Nhưng tôi không thể không nói, Tình Xuyên là một cô gái rất tốt, nhưng lại ngu ngốc chung tình với một người không bao giờ nhìn thấy tình cảm của cô ấy là cậu." Anh ta uống một ngụm rượu, hồi tưởng lại một đoạn kí ức nào đó: "Năm đó khi cậu công khai hẹn hò với Từ Chỉ Giai, cô ấy đã không còn bám theo cậu nữa, chỉ dám đứng xa xa nhìn cậu và cô ta. Đến cuối cùng cũng không bỏ được đoạn tình cảm đó, nên cô ấy đã âm thầm dõi theo cậu."
Hải Tấn Sang nhìn sang Mộc Phi, thấy anh vẫn đang chăm chú nghe nên mới nói tiếp: "Cậu còn nhớ lúc trước tôi luôn mua dư một phần cơm cho cậu không? Lúc đó cậu còn khen ngon. Thật ra đó là do Tình Xuyên chính tay làm, cô ấy nhờ tôi đưa cho cậu, vì cảm ơn nên tôi cũng có phần."
Mộc Phi hơi bất ngờ, anh quay sang nhìn Hải Tấn Sang, ánh mắt nghi hoặc.
Hải Tấn Sang mỉm cười: "Chưa hết đâu, còn rất nhiều chuyện mà cậu không biết nữa kìa, mỗi lần cậu bị bệnh, cô ấy đã nhờ tôi đưa thuốc cho cậu, mùa đông lạnh lẽo, cô ấy còn mua túi giữ nhiệt vì sợ cậu bị lạnh, nếu dự báo thời tiết nói trời mưa, cô ấy sẽ đem theo hai chiếc ô. Còn có một lần, cậu bị say nắng, ngất xỉu trên sân bóng, người chăm sóc cho cậu là Tình Xuyên, sau khi cô ấy rời đi, định lấy nước cho cậu thì Từ Chỉ Giai đến."
Mộc Phi ngẩn ra, cái này anh vẫn còn nhớ.
Khi ấy anh mơ hồ không tỉnh táo, đã nhìn thấy bên giường có một cô gái lo lắng, chăm sóc cho mình, cô giúp anh lau người, tay nắm chặt lấy tay anh, miệng lẩm bẩm: "Cũng may là chỉ bị sốt nhẹ, anh làm em lo muốn chết. Sao anh lại không biết quý trọng bản thân vậy?"
Sau đó cô thở dài, giọng buồn bã vô cùng: "Em rất thích anh."
Một hồi lâu sau, cô vẫn ngồi ở đó, cẩn thận quan sát anh, nhìn đến mức ngẩng người.
Cô mím môi, trong lòng rạo rực, hơi thở bị trì trệ. Cô nuốt nước bọt, miệng mấp máy: "Chỉ một lần thôi, chỉ một lần này thôi."
Sau đó cô cúi người xuống, sợ sệt đến phát run, cẩn thận nhắm mắt lại, lén hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn ấy cứ như chuồn chuồn lướt, chưa cảm nhận được gì đã vụt đi.
Khi ấy anh mơ màng, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của cô, anh mỉm cười, vội kéo gáy cô lại, nắm chặt cô tay cô, trao cho cô một nụ hôn thật sâu, thật dịu dàng và ấm nóng.
Sau khi dứt ra, anh lại mệt mỏi ngã xuống giường, ngủ một giấc.
Còn Tình Xuyên, tay cô siết chặt vào váy, kích động đến mức trái tim sắp nổ tung, tay chân lúng túng, cô vội chạy đi.
Sau đó thì Từ Chỉ Giai đến, Tình Xuyên trở về nhìn thấy cô ta ở đó, không muốn quấy rầy nên chủ động lùi bước.
Khi Mộc Phi tỉnh lại, nhìn thấy Từ Chỉ Giai, anh cảm thấy có chút lạ: "Em luôn ở đây sao?"
Cô ta mỉm cười trả lời: "Em đã luôn ở đây chăm sóc cho anh, sao vậy?"
Mộc Phi có cảm giác gì đó không đúng nhưng lại không biết là sai ở đâu nên cho rằng người hôm đó là Từ Chỉ Giai.
Nhưng đến sau này anh vẫn không tìm lại được cảm giác khi đó, anh chưa bao giờ thấy Từ Chỉ Giai đỏ mặt, tim đập nhanh vì anh, sự quan tâm đó, cách mà cô ta nói thích anh cũng không giống.
Nhưng lâu dần, anh cũng chẳng còn để tâm chuyện đó nữa, bây giờ nghe Hải Tấn Sang kể lại, anh dường như nhận ra được... hình như bản thân đã thích Tình Xuyên từ khi đó.
Hải Tấn Sang lại nói, không phải bênh vực, chỉ là muốn nói ra cảm nhận của mình: "Cậu nói Tình Xuyên chia rẻ cậu và Từ Chỉ Giai, dùng Thương gia để chống lưng, ép cậu kết hôn, thật ra tôi luôn không tin. Tôi cảm thấy, nếu Tình Xuyên muốn làm thì đã làm từ lâu rồi, còn đằng này cô ấy luôn trốn tránh, cũng không dám ầm ĩ gây chuyện, không tranh giành, chỉ đứng nhìn hai người từ xa."
Chợt, cánh cửa mở ra, vì đây là phòng riêng để bọn họ tụ tập nên người ngoài không thể vào.
"Từ Chỉ Giai! Đến rồi! Đến rồi!"
Thì ra là có người gọi cô ta đến đây.
"Mộc Phi, xem tôi đưa ai đến cho cậu nè. Tôi biết cậu không thích mấy loại gái quán bar nên kêu chị dâu đến đây, không cần phải lẻ loi ngồi uống rượu một cách nhàn chán như vậy nữa."
Mộc Phi cau mày: "Chị dâu?"
"Đúng vậy, ai mà không biết cậu và Chỉ Giai ở bên nhau, sớm muộn gì cũng kết hôn, bây giờ tập gọi là chị dâu luôn cho sau này đỡ bỡ ngỡ."
Bọn họ cười rộ lên, liên tục bảo đúng.
Còn Từ Chỉ Giai thì giả vờ thẹn thùng, nhìn Mộc Phi cười cười, sau đó nói với bọn họ: "Đúng vậy, A Phi nhất định sẽ cưới tôi, đến lúc đó mọi người phải chuẩn bị phong bì thật to đấy nhé."
Danh sách chương