Vậy là chưa được bao lâu, cô lại phải trở về căn biệt thự của Mộc Phi.

Nhìn thấy cô, dì Trương liền vui mừng cười tít mắt, còn cô thì lại ngổn ngang nỗi buồn.

Cứ tưởng là có thể thoát khỏi tên đại ma đầu đó rồi, vậy mà lại đâu vào đấy, đúng là chẳng ra làm sao.

Tối hôm dì Trương nấu cho cô một ít cháo để cô đem đến bệnh viện.

Nói thật thì cô không muốn đi cho lắm, nhưng mà cuối cùng chỉ có thể thở dài, ngoan ngoãn đến bệnh viện chăm sóc cho anh ta.

...

Lúc này, ở bệnh viện, trợ lý đang kể lại những chuyện xảy ra trước đây với anh, nhưng quan trọng nhất vẫn là nói về chuyện công việc.

"Cạch!"

Nhìn thấy Tình Xuyên bước vào, anh liền để máy tính sang một bên: "Cậu trở về trước đi."

Cậu trợ lý kia kính cẩn cúi đầu sau đó đi ra ngoài.

Khi này cô mới lên tiếng: "Tôi đem cháo cho anh nè."

Cô đi đến lấy cháo ra cho anh, còn anh thì nhìn cô chăm chú, sau đó hỏi: "Là cô tự nấu à?"

Cô cười phì: "Đương nhiên là không phải rồi, tôi có biết nấu đâu. Cái này là dì Trương nấu đó, cực kì ngon."

Anh nheo mắt, có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng cô là là một người vợ tốt thế nào, không ngờ ngay cả việc nấu ăn cũng không biết."

Cái này thì cô không có gì để cãi, chỉ thấy có chút xấu hổ. Vì cô so vớ nữ chính, cái gì cũng không bằng, chỉ được cái tính cách bộc trực, thẳng thắn, không sợ trời không sợ đất, nhưng nhiều khi vẫn không chạy khỏi việc rước hoạ vào thân.



"Nè! Ăn đi!" Cô đưa tô cháo đến trước mặt anh, không thể ngớ ngẩn hơn.

Anh trợn mắt, khoé miệng giương lên đầy bất lực: "Hình như tôi thấy đầu óc cô hơi không được bình thường thì phải."

Chợt, cô nhìn thấy tay trái anh bị băng bó, trên đỉnh đầu cô lúc này dường như có tiếng quạ kêu.

Cô bĩu môi: "Không lẽ tôi phải đút cho anh sao?"

Anh nhún vai: "Đương nhiên."

Cuối cùng cô vẫn phải chịu thua, đi đến ngồi cạnh giường anh, đút cháo cho anh, còn há miệng nói a, không khác gì đút em bé.

"Cô thật sự có biết chăm người bệnh không vậy? Định khiến tôi bỏng chết sao?" Anh cau mày, anh có cảm giác như là mình sắp phát điên lên vì cô rồi.

"Đúng là khó chiều." Cô tự lẩm bẩm, sau đó giúp anh thổi, lại đút cho anh: "A~"

"Rốt cuộc là cô bao nhiêu tuổi vậy? Vừa ngốc lại vừa trẻ con." Anh lại bắt đầu giở giọng chê bai.

"Kệ tôi, liên quan gì đến anh." Ngay cả cô cũng không biết là bản thân thật sự rất trẻ con, cô cứ tưởng, hai mươi tuổi là đã đủ trưởng thành, nếm trải hết cay đắng của cuộc đời rồi.

Sau khi đút anh cháo xong, cô bắt đầu dọn dẹp lại cho gọn gàng, trong đầu lại bắt đầu than thở, cô không muốn ở lại đây chú nào. Không ngủ lại có được không? "Tôi muốn đi vệ sinh." Anh cất giọng, thản nhiên nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh, chớp chớp mắt rồi nhìn xuống chân anh: "Anh bị gãy tay chứ đâu có gãy chân, tự đi đi chứ."

"Cô làm vợ kiểu gì vậy? Ăn nói nhẹ nhàng một chút thì chết sao?" Anh bước xuống giường, đợi cô dẫn đi.

"Sẽ chết thật đấy!" Sau đó cô lại cười cười, cố tình châm chọc: "Mà cho dù có ăn nói nhẹ nhàng, không phải anh cũng ngoại tình đó sao?"



Mộc Phi cau mày nhìn cô, anh vốn dĩ không nhớ cái người kia là ai, cái tên Từ Chỉ Giai chỉ sau một đêm đã bị thổi bay mất rồi.

"Hừ!" Cô hừ lạnh, đồng thời vẫn đỡ anh đi đến nhà vệ sinh.

"Tôi ở ngoài chờ anh." Cô nói.

"Không được, cô phải giúp tôi chứ."

Cô trợn mắt nhìn anh, xém nữa thì hét lên: "Anh bị điên hả? Anh tự đi không được à?"

"Cô ngại cái gì? Làm như là chưa từng nhìn qua da thịt của nhau." Anh thản nhiên nói, một chút ngượng ngùng cũng không có, đúng là mặt dày.

Tình Xuyên đỏ mặt, cô thật sự là tức không nói nên lời, cô có từng nhìn thấy bao giờ?

"Anh... anh đừng có lộn xộn nữa, tự giải quyết đi." Cô dậm chân, không muốn vào trong cùng anh. Cô chỉ mới hai mươi tuổi thôi, còn trong sáng như vậy mà anh nỡ lòng nào...

"Nhanh lên đi, tôi không nhịn nổi nữa đâu." Anh bắt đầu lạnh giọng ra lệnh cho cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó là bật cười. Sợ gì chứ, cũng đâu phải là chuyện gì to tát.

"Phiền chết đi được." Cô cùng anh vào trong.

Tình Xuyên hít một hơi thật sâu, mím chặt môi, nhắm chặt mắt, giúp anh cởi quần.

Sau khi âm thanh nước chảy dừng lại, cô ngượng ngùng hỏi: "Xong... xong chưa?"

"Ừm." Anh khẽ ừm một tiếng, bờ vai run run vì nhịn cười. Anh cảm thấy cô như đang làm trò hề.

Sau khi xong việc, cô nhanh chóng mở cửa bỏ chạy ra ngoài: "A, đầu óc của tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện