Editor: Ngạn Tịnh
Khổng phu nhân trở lại Khổng gia, kể lại chuyện tình một lần xong, liền bị Khổng tiên sinh giáo huấn một trận, sau đó không thể không tìm đến Sở Ngao Dư lần nữa. Nhưng Sở Ngao Dư lại từ chối gặp mặt bà. Rơi vào đường cùng, Khổng tiên sinh không thể không tự mình lên sân khấu.
Vị Khổng tiên sinh này đại khái là tiếp thu bài học của Khổng phu nhân, thái độ vô cùng hoà ái. Đầu tiên nói đến tình nghĩa, rồi lại nói đến lý lẽ, cuối cùng còn lấy danh nghĩa của lão gia tử ra, hy vọng Sở Ngao Dư đừng nhắm vào Khổng Văn Bân nữa. Hơn nữa còn đưa ra thêm ít bồi thường, chỉ là trong ngoài lời nói không hề nhắc tới Hoàng Phủ Tử Y một câu nào, hiển nhiên không để cô vào mắt.
Mà đối với tình huống này, Sở Ngao Dư cũng chỉ lạnh mặt tỏ vẻ bản thân còn muốn suy xét. Tuy rằng không tiếp tục chèn ép Khổng Văn Bân nữa, nhưng lại cũng không từ bỏ ý chèn ép, làm cho người của Khổng gia rơi vào đường cùng. Cuối cùng bọn họ phải mời Khổng lão gia tử ra, hơn nữa còn trực tiếp tìm đến Sở lão gia tử.
Lúc Sở lão nhìn thấy Khổng lão, cũng đã biết chuyện gì xảy ra, cho nên thái độ với Khổng lão cũng chẳng tốt cho lắm. Dù sao Hoàng Phủ Tử Y cũng là cháu dâu ông vừa ý, bây giờ thế nhưng lại bị người Khổng gia khi dễ. Ông không giúp cháu trai đáp trả đã là không tệ, sao có thể nói chuyện giúp cho kẻ thù chứ! Ông cũng không phải kẻ ngốc! "Ông nói mấy thứ đó với tôi cũng vô dụng. Cháu dâu của tôi bị khi dễ, cháu trai của tôi mở miệng, tôi còn mong không hết đấy!" Sở lão thở phì phì nói, một chút cũng không chừa mặt mũi cho Khổng lão.
Khổng lão bất đắc dĩ, chỉ có thể ưng thuận một loạt điều kiện cắt đất điền tiền, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ đưa Khổng Văn Bân ra nước ngoài, trong vòng mười năm sẽ không trở về, lúc này mới làm cho Sở lão miễn cưỡng nhả ra, đồng ý buông tha cho Khổng Văn Bân, cũng sẽ thả để Khổng Văn Bân chạy chữa.
Mà Sở lão cũng cực kỳ hào phóng, sau khi có được những bồi thường đó, liền trực tiếp sang tay cho Hoàng Phủ Tử Y. Trong đó bao gồm 8% cổ phần của Giải Trí Đại Tinh trị giá ba trăm triệu, cùng với một đống biệt thự gần biển, và một công ty đồ chơi, tổng giá trị vượt qua năm trăm triệu.
"Tặng cho em ư? Vì sao?" Hoàng Phủ Tử Y vừa quay phim xong trở lại phòng khách sạn, liền nhìn thấy Sở Ngao Dư dẫn theo An Trạch Thụy chờ ở nơi đó. Sau đó không chờ cô kịp nói gì, trước mặt nhiều thêm một đống văn kiện, hơn nữa còn là văn kiện chuyển tặng trị giá hơn năm trăm triệu.
"Đây là quà nhận lỗi của Khổng gia, ông nội bảo anh đem tới." Nếu là quà nhận lỗi, tất nhiên sẽ đưa cho người bị hại.
"Loại quà nhận lỗi quý trọng thế này, em thật không dám nhận lấy." Hoàng Phủ Tử Y lắc lắc đầu. Trên thực tế cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, cô đều không muốn nhận, nói gì đến quà nhận lỗi. Nếu không có Sở gia, Khổng gia làm sao có thể nhận lỗi với cô chứ?!
Sở Ngao Dư trầm mặc một cái chớp mắt, khuyên, "Có cái gì mà quý trọng chứ, có quý hơn nữa cũng không quý trọng bằng thanh danh của em. Nếu em không nhận, người Khổng gia sẽ không yên tâm."
Hoàng Phủ Tử Y ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng đồ vật vẫn là không thể nhận, liền nói, "Anh nói rất có đạo lý, những thứ đó cứ nhận đi. Chỉ là em nhận về cũng chẳng làm gì, anh nhận giúp em đi."
Những thứ cổ phần công ty gì đó, một chút hứng thú cô cũng không có, nhận cũng ngại phiền toái.
"Được, anh giúp em quản, em ký tên đi." Sở Ngao Dư cũng không từ chối. Dù sao cũng là của tên Tử Y, ai quản cũng khác gì nhau đâu. Hơn nữa bản thân quản cũng có chút yên tâm, có thể giúp Tử Y phát triển thêm chút sản nghiệp.
Hoàng Phủ Tử Y dừng lại một chút, nhìn thấy Sở Ngao Dư đồng ý sảng khoái như thế, rất có cảm giác như đã đi lên con đường bị gạt, ngữ khí mang theo trêu chọc nói, "Nếu đã là anh quản, vậy cứ dùng danh nghĩa của anh đi, tránh phiền toái."
Sở Ngao Dư nhăn mặt, anh cảm thấy tiểu xiếc của mình đã bị nhìn thấu. Quả nhiên trước mặt Tử Y, anh vẫn nên thành thực đôi chút vẫn tốt hơn.
" Giải Trí Đại Tinh là công ty giải trí đầu sỏ trong nước, em có cổ phần của nó, lời nói trong giới giải trí sẽ có trọng lực hơn, rất có lợi cho sự phát triển của em. Mà những biệt thự đó, lúc em nghỉ ngơi có thể đến xem, nghe nói cảnh sắc không tệ." Sở Ngao Dư thành thành thực thực nói lý do cho Hoàng Phủ Tử Y nghe, cuối cùng còn nói thêm, "Công ty đồ chơi đó cũng rất thú vị, em có nuôi một con chó, có thể chế định đồ chơi cho nó."
Tiểu Ngao Ô nghe thấy nam chủ nhân nhắc tới mình, lập tức cao hứng vẫy vẫy đuôi. Chỉ là lúc này nó đang ở hình tượng giả thuyết, ngoài Hoàng Phủ Tử Y ra không ai nhìn thấy nó.
"Chủ nhân chủ nhân, nam chủ nhân quả nhiên là tuyệt vời! Người ta muốn đồ chơi, chủ nhân làm cho người ta vài món đi được không?" Tiểu Ngao Ô bay tới trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, một bên tỏ ra đáng yêu một bên đáng thương hề hề nói.
"Nó không cần đồ chơi, nó luôn không nghe lời, em đang lo lắng nghĩ cách tiễn nó đi đây" Hoàng Phủ Tử Y quét mắt liếc nhìn Tiểu Ngao Ô một cái. Bé con này luôn xuất quỷ nhập thần, thật là nghịch ngợm.
"Aaaa, người ta không muốn bị tiễn đi, người ta rất ngoan mà." Tiểu Ngao Ô kêu to, lại quên mất, bản thân là hệ thống sủng vật, chỉ cần có hệ thống ở đây, nó không có khả năng bị tống đi, Hoàng Phủ Tử Y chỉ hù doạ nó mà thôi.
"A, tiễn đi? Nếu em không thích nuôi, vậy chuyển đến nhà anh đi, anh cho người chăm sóc nó. Nếu em muốn gặp nó, cũng có thể đến xem." Sở Ngao Dư chớp chớp mắt, lập tức hứng trí bừng bừng đề nghị. Nuôi chó của Tử Y, vậy sau này có thể thường xuyên mời Tử Y đến nhà chơi, thật đúng là một ý hay!
Rốt cuộc, tất nhiên là Tiểu Ngao Ô không có khả năng bị đưa đi, nhưng quà xin lỗi của Khổng gia, sau khi Hoàng Phủ Tử Y nghiêm túc suy nghĩ, vẫn là nhận lấy.
"Cảm ơn anh, cũng cảm ơn ông nội." Phần lễ này, còn có tình ý trước kia, cô đều sẽ nhớ kỹ.
"Đừng khách khí." Chóp tai Sở Ngao Dư ửng đỏ. Bị Hoàng Phủ Tử Y nhìn nghiêm túc như thế, Sở Ngao Dư lại có chút không được tự nhiên.
"Đầu tháng 11 "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh" công chiếu, cùng đi xem buổi đầu chiếu phim đi, thế nào?" Đầu tháng 11 "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh" công chiếu, cuối tháng 11 "Vui vẻ tiêu dao" công chiếu. Mà tháng 12, "Lăng Lan Thiên Hạ" cũng nên công chiếu. Có thể nói hai tháng tiếp theo, chính là mùa thu hoạch lớn của Hoàng Phủ Tử Y.
"Được" lời hẹn của Tử Y, sao có thể từ chối được chứ! Hơn nữa nguyện vọng đầu tiên của anh, chính là ở bên cạnh cô, cùng nhau xem những tác phẩm cô tham gia.
Lúc "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh" chiếu phim, cũng là lúc "Phong Hoa Tuyệt Đại" công chiếu xong. Hai bộ điện ảnh nối tiếp nhau, tạo nên hiệu ứng tuyên truyền cực kỳ tốt cho Hoàng Phủ Tử Y.
Mà lúc này, phòng bán vé "Phong Hoa Tuyệt Đại" đã vượt qua 1,5 tỷ. Tuy rằng không phá vỡ kỷ lục bán vé cao nhất, nhưng vẫn là một trong ba bộ phim có số lượng vé bán lớn nhất trong nước của năm nay, hơn nữa danh tiếng cũng cực kỳ tốt. Đã được đề cử nhiều hạng mục giải thưởng, hơn nữa cũng có hy vọng lấy được giải. Cho dù là nam nữ chính, hay là Hoàng Phủ Tử Y, đều nhận rất nhiều sự chú ý. Trong buổi tiệc công chiếu, Hoàng Phủ Tử Y nhận được một hồng bao lớn. Hơn nữa đạo diễn còn vô cùng thần bí nói với cô, sẽ cho cô một kinh hỉ lớn.
Khổng phu nhân trở lại Khổng gia, kể lại chuyện tình một lần xong, liền bị Khổng tiên sinh giáo huấn một trận, sau đó không thể không tìm đến Sở Ngao Dư lần nữa. Nhưng Sở Ngao Dư lại từ chối gặp mặt bà. Rơi vào đường cùng, Khổng tiên sinh không thể không tự mình lên sân khấu.
Vị Khổng tiên sinh này đại khái là tiếp thu bài học của Khổng phu nhân, thái độ vô cùng hoà ái. Đầu tiên nói đến tình nghĩa, rồi lại nói đến lý lẽ, cuối cùng còn lấy danh nghĩa của lão gia tử ra, hy vọng Sở Ngao Dư đừng nhắm vào Khổng Văn Bân nữa. Hơn nữa còn đưa ra thêm ít bồi thường, chỉ là trong ngoài lời nói không hề nhắc tới Hoàng Phủ Tử Y một câu nào, hiển nhiên không để cô vào mắt.
Mà đối với tình huống này, Sở Ngao Dư cũng chỉ lạnh mặt tỏ vẻ bản thân còn muốn suy xét. Tuy rằng không tiếp tục chèn ép Khổng Văn Bân nữa, nhưng lại cũng không từ bỏ ý chèn ép, làm cho người của Khổng gia rơi vào đường cùng. Cuối cùng bọn họ phải mời Khổng lão gia tử ra, hơn nữa còn trực tiếp tìm đến Sở lão gia tử.
Lúc Sở lão nhìn thấy Khổng lão, cũng đã biết chuyện gì xảy ra, cho nên thái độ với Khổng lão cũng chẳng tốt cho lắm. Dù sao Hoàng Phủ Tử Y cũng là cháu dâu ông vừa ý, bây giờ thế nhưng lại bị người Khổng gia khi dễ. Ông không giúp cháu trai đáp trả đã là không tệ, sao có thể nói chuyện giúp cho kẻ thù chứ! Ông cũng không phải kẻ ngốc! "Ông nói mấy thứ đó với tôi cũng vô dụng. Cháu dâu của tôi bị khi dễ, cháu trai của tôi mở miệng, tôi còn mong không hết đấy!" Sở lão thở phì phì nói, một chút cũng không chừa mặt mũi cho Khổng lão.
Khổng lão bất đắc dĩ, chỉ có thể ưng thuận một loạt điều kiện cắt đất điền tiền, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ đưa Khổng Văn Bân ra nước ngoài, trong vòng mười năm sẽ không trở về, lúc này mới làm cho Sở lão miễn cưỡng nhả ra, đồng ý buông tha cho Khổng Văn Bân, cũng sẽ thả để Khổng Văn Bân chạy chữa.
Mà Sở lão cũng cực kỳ hào phóng, sau khi có được những bồi thường đó, liền trực tiếp sang tay cho Hoàng Phủ Tử Y. Trong đó bao gồm 8% cổ phần của Giải Trí Đại Tinh trị giá ba trăm triệu, cùng với một đống biệt thự gần biển, và một công ty đồ chơi, tổng giá trị vượt qua năm trăm triệu.
"Tặng cho em ư? Vì sao?" Hoàng Phủ Tử Y vừa quay phim xong trở lại phòng khách sạn, liền nhìn thấy Sở Ngao Dư dẫn theo An Trạch Thụy chờ ở nơi đó. Sau đó không chờ cô kịp nói gì, trước mặt nhiều thêm một đống văn kiện, hơn nữa còn là văn kiện chuyển tặng trị giá hơn năm trăm triệu.
"Đây là quà nhận lỗi của Khổng gia, ông nội bảo anh đem tới." Nếu là quà nhận lỗi, tất nhiên sẽ đưa cho người bị hại.
"Loại quà nhận lỗi quý trọng thế này, em thật không dám nhận lấy." Hoàng Phủ Tử Y lắc lắc đầu. Trên thực tế cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, cô đều không muốn nhận, nói gì đến quà nhận lỗi. Nếu không có Sở gia, Khổng gia làm sao có thể nhận lỗi với cô chứ?!
Sở Ngao Dư trầm mặc một cái chớp mắt, khuyên, "Có cái gì mà quý trọng chứ, có quý hơn nữa cũng không quý trọng bằng thanh danh của em. Nếu em không nhận, người Khổng gia sẽ không yên tâm."
Hoàng Phủ Tử Y ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng đồ vật vẫn là không thể nhận, liền nói, "Anh nói rất có đạo lý, những thứ đó cứ nhận đi. Chỉ là em nhận về cũng chẳng làm gì, anh nhận giúp em đi."
Những thứ cổ phần công ty gì đó, một chút hứng thú cô cũng không có, nhận cũng ngại phiền toái.
"Được, anh giúp em quản, em ký tên đi." Sở Ngao Dư cũng không từ chối. Dù sao cũng là của tên Tử Y, ai quản cũng khác gì nhau đâu. Hơn nữa bản thân quản cũng có chút yên tâm, có thể giúp Tử Y phát triển thêm chút sản nghiệp.
Hoàng Phủ Tử Y dừng lại một chút, nhìn thấy Sở Ngao Dư đồng ý sảng khoái như thế, rất có cảm giác như đã đi lên con đường bị gạt, ngữ khí mang theo trêu chọc nói, "Nếu đã là anh quản, vậy cứ dùng danh nghĩa của anh đi, tránh phiền toái."
Sở Ngao Dư nhăn mặt, anh cảm thấy tiểu xiếc của mình đã bị nhìn thấu. Quả nhiên trước mặt Tử Y, anh vẫn nên thành thực đôi chút vẫn tốt hơn.
" Giải Trí Đại Tinh là công ty giải trí đầu sỏ trong nước, em có cổ phần của nó, lời nói trong giới giải trí sẽ có trọng lực hơn, rất có lợi cho sự phát triển của em. Mà những biệt thự đó, lúc em nghỉ ngơi có thể đến xem, nghe nói cảnh sắc không tệ." Sở Ngao Dư thành thành thực thực nói lý do cho Hoàng Phủ Tử Y nghe, cuối cùng còn nói thêm, "Công ty đồ chơi đó cũng rất thú vị, em có nuôi một con chó, có thể chế định đồ chơi cho nó."
Tiểu Ngao Ô nghe thấy nam chủ nhân nhắc tới mình, lập tức cao hứng vẫy vẫy đuôi. Chỉ là lúc này nó đang ở hình tượng giả thuyết, ngoài Hoàng Phủ Tử Y ra không ai nhìn thấy nó.
"Chủ nhân chủ nhân, nam chủ nhân quả nhiên là tuyệt vời! Người ta muốn đồ chơi, chủ nhân làm cho người ta vài món đi được không?" Tiểu Ngao Ô bay tới trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, một bên tỏ ra đáng yêu một bên đáng thương hề hề nói.
"Nó không cần đồ chơi, nó luôn không nghe lời, em đang lo lắng nghĩ cách tiễn nó đi đây" Hoàng Phủ Tử Y quét mắt liếc nhìn Tiểu Ngao Ô một cái. Bé con này luôn xuất quỷ nhập thần, thật là nghịch ngợm.
"Aaaa, người ta không muốn bị tiễn đi, người ta rất ngoan mà." Tiểu Ngao Ô kêu to, lại quên mất, bản thân là hệ thống sủng vật, chỉ cần có hệ thống ở đây, nó không có khả năng bị tống đi, Hoàng Phủ Tử Y chỉ hù doạ nó mà thôi.
"A, tiễn đi? Nếu em không thích nuôi, vậy chuyển đến nhà anh đi, anh cho người chăm sóc nó. Nếu em muốn gặp nó, cũng có thể đến xem." Sở Ngao Dư chớp chớp mắt, lập tức hứng trí bừng bừng đề nghị. Nuôi chó của Tử Y, vậy sau này có thể thường xuyên mời Tử Y đến nhà chơi, thật đúng là một ý hay!
Rốt cuộc, tất nhiên là Tiểu Ngao Ô không có khả năng bị đưa đi, nhưng quà xin lỗi của Khổng gia, sau khi Hoàng Phủ Tử Y nghiêm túc suy nghĩ, vẫn là nhận lấy.
"Cảm ơn anh, cũng cảm ơn ông nội." Phần lễ này, còn có tình ý trước kia, cô đều sẽ nhớ kỹ.
"Đừng khách khí." Chóp tai Sở Ngao Dư ửng đỏ. Bị Hoàng Phủ Tử Y nhìn nghiêm túc như thế, Sở Ngao Dư lại có chút không được tự nhiên.
"Đầu tháng 11 "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh" công chiếu, cùng đi xem buổi đầu chiếu phim đi, thế nào?" Đầu tháng 11 "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh" công chiếu, cuối tháng 11 "Vui vẻ tiêu dao" công chiếu. Mà tháng 12, "Lăng Lan Thiên Hạ" cũng nên công chiếu. Có thể nói hai tháng tiếp theo, chính là mùa thu hoạch lớn của Hoàng Phủ Tử Y.
"Được" lời hẹn của Tử Y, sao có thể từ chối được chứ! Hơn nữa nguyện vọng đầu tiên của anh, chính là ở bên cạnh cô, cùng nhau xem những tác phẩm cô tham gia.
Lúc "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh" chiếu phim, cũng là lúc "Phong Hoa Tuyệt Đại" công chiếu xong. Hai bộ điện ảnh nối tiếp nhau, tạo nên hiệu ứng tuyên truyền cực kỳ tốt cho Hoàng Phủ Tử Y.
Mà lúc này, phòng bán vé "Phong Hoa Tuyệt Đại" đã vượt qua 1,5 tỷ. Tuy rằng không phá vỡ kỷ lục bán vé cao nhất, nhưng vẫn là một trong ba bộ phim có số lượng vé bán lớn nhất trong nước của năm nay, hơn nữa danh tiếng cũng cực kỳ tốt. Đã được đề cử nhiều hạng mục giải thưởng, hơn nữa cũng có hy vọng lấy được giải. Cho dù là nam nữ chính, hay là Hoàng Phủ Tử Y, đều nhận rất nhiều sự chú ý. Trong buổi tiệc công chiếu, Hoàng Phủ Tử Y nhận được một hồng bao lớn. Hơn nữa đạo diễn còn vô cùng thần bí nói với cô, sẽ cho cô một kinh hỉ lớn.
Danh sách chương