Sở Ngao Dư giơ tay, cố khắc chế sự run rẩy, dịu dàng sờ tóc cô, cái cảm giác mềm mượt này làm người khác không kìm được tưởng tượng ra những thứ đẹp hơn.

Mà lúc này, bỗng nhiên Hoàng Phủ Tử Y ngẩng đầu, dùng ánh mắt ướt át kia nhìn Sở Ngao Dư, giống như đang hỏi: Anh đang làm gì vậy? Sở Ngao Dư cảm thấy có chút xấu hổ, có cảm giác mình là người lợi dụng người khác đang say mà chiếm tiện nghi, nên thu lại cánh tay nóng bỏng kia, ho một tiếng, không tự nhiên nói: "Không việc gì cả, anh giúp em cởi đồ." anh như đang làm một việc vừa ngọt ngào vừa thống khổ vậy.

Sở Ngao Dư khó khăn mới cởi xong đồ của Hoàng Phủ tử Y, lúc đó tiếng cửa vang lên, anh thì đi lấy nước, lúc quay lại thì đã thấy cô ngủ rồi, đẹp như thiên sứ vậy.

Sở Ngao Dư bưng ly nước như vậy một lúc lâu, sau đó mới thở dài, để ly nước xuống, sau đó đắp chăn vào cho Hoàng Phủ Tử Y, mãi cho tới khuya rồi, không gian cũng yên tĩnh nhiều hơn, cô cũng ngủ say rồi, anh mời thở dài lùi ra ngoài, mà trước khi anh đi, như lại do dự một lát, như muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không làm gì, anh không muốn làm tiểu nhân lợi dụng người khác, cũng không muốn xúc phạm tới vị thần trong lòng anh, cho nên dù là hôn một cái, anh cũng không dám.

Cứ như thế tới sáng hôm sau, Hoàng Phủ Tử Y tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đầu có chút đau, nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, đây chắc là đau đầu vì say, lúc này cô lại nghĩ đến thuốc giải rượu rồi lại hối hận khi không dùng nó.

Tắm rửa, thay đồ, xuống lầu, Hoàng Phủ tử Y đi thẳng xuống nhà bếp, đồ ăn đã chuẩn bị rồi, không cần cô nhắc nhở Tiểu Ninh cũng bưng đồ ăn tới.

" Sở thiếu dặn, cô ăn đồ nhạt, nên nấu nhạt một chút, cô xem những thứ này đã được chưa?" trong giọng điệu mang theo sự đùa giỡn hỏi cô, Sở thiếu đối với cô chủ nhà bọn họ thật đúng là có lòng, mới sáng sớm đã gọi điện đến dặn dò rồi.

Sở Ngao Dư? Trong não của Hoàng Phủ Tử Y bỗng xẹt qua một cảnh tượng, nhưng rất nhanh biến mất không biết là mơ hay thật.

" Tiểu Ngao Ô, hôm qua ta có gặp Sở Ngao Dư không?" trong đầu của Hoàng Phủ Tử Y hỏi, lúc này Tiểu Ngao Ô đang ở trên sô pha, nghe được câu hỏi thì chạy qua đây.

" Gâu gâu gâu...." Gặp rất lâu rồi!

" Lúc nào?" Trong trí nhớ của cô, sao cô lại không thấy cảnh tượng đó chứ.

" Gâu Gâu Gâu..." Là sau khi chủ nhân uống say, người ta cởi đồ giúp ngài đó.

Cởi đồ....nghe được những chữ này, lông mi cô nhăn lại, không biết là giận hay vui.

Sau khi ăn cơm, Hoàng Phủ Tử Y cầm điện thoại chơi, "Lăng Lan thiên hạ" đã qua những cảnh quay cuối cùng, An Tuệ cho cô nghỉ hai ngày, sau thời gian này cô sẽ quay "Thác Ái", bộ phim này đã quay được hơn nửa tháng rồi, những cảnh không cần nữ chính đã quay xong, giờ chỉ còn đợi cô thôi, thật ra cô cũng muốn quay xong "Lăng Lan thiên hạ" sẽ quay luôn "Thác Ái" nhưng bị An Tuệ ngăn cản, nói là muốn cô nghỉ ngơi đã, bộ phim này là do công ty đầu tư, không cần vội.

Chỉ là bây giờ nghỉ ngơi, cô cũng không biết làm gì, hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không nhớ được cảnh Sở Ngao Dư giúp cô cởi đồ, cảm thấy mọi thứ trong đầu như rối lên hết.

Lúc mà cô không biết có nên gọi điện thoại cho anh hay không, thì anh đã gọi tới.

"Bây giờ cảm thấy khỏe hơn chưa?" Sở Ngao quan tâm hỏi, anh rất lo lắng, người uống say luôn cảm thấy mệt mỏi.

Hoàng Phủ Tử Y cảm nhận được sự quan tâm của anh, thì những cảm giác kì lạ kia dần dần lắng xuống, cô cũng không phải là không khỏe, chỉ là cảm thấy không thoải mái lắm, giống như mình đang nắm không khí vậy, làm cho tim mình đập nhanh liên tục, có chút rối rắm.

"Hôm qua anh giúp em cởi đồ, sao không cởi quần cho em?" Giọng nói của cô lạnh nhạt, giọng điệu chân thật, giống như đang nghi ngờ vậy.

Nhưng câu này khi đến tai Sở Ngao Dư, lại giống như sấm sét giữa trời quang, Sở Ngao Dư cứ ngây ngốc như thế.

Tử Y biết rồi, làm sao Tử Y biết, trong lúc này anh không biết phải trả lời sao cho phải.

" Anh, anh...." anh nên nói gì, anh không cố ý cởi, hay anh quên cởi quần cho em, suy nghĩ của Sở Ngao Dư bị quấn lại với nhau rồi.  

" Lần sau nhớ cởi quần, để mặc vậy khó ngủ lắm." Không đợi Sở Ngao Dư tìm được lý do, Hoàng Phủ Tử Y lại nói thêm một câu, câu này vẫn là giọng nói như cũ, không giống như đang trêu chọc anh nhưng rốt cuộc có trêu chọc hay không, chắc chỉ có Hoàng Phủ Tử Y mới rõ.

Bên đây Sở Ngao Dư cảm thấy mơ hồ khó hiểu, lần sau, còn có lần sau sao, anh nên vui mừng hay nên buồn đây, tốt nhất chỉ có thể nói là: "Uống nhiều rượu quá không tốt."

" AAA....em biết rồi, anh cứ làm việc đi, em đi coi kịch bản nha." Phản ứng của Sở Ngao, miễn cưỡng làm cô hài lòng, cô cũng không cảm thấy bị rối nữa, trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười, làm người khác cảm thấy cô vui buồn bất thường, chỉ là giọng nói đó rất nhỏ đến cả Sở Ngao Dư cũng không nghe ra.

" Ừ,.....nếu, nếu người nhà anh muốn gặp mặt em, em có đồng ý không?" Sở Ngao Dư nghĩ tới cuộc điện thoại mà không lâu trước đó mẹ ruột anh gọi tới, có chút bất an và chờ mong hỏi cô.

Sở Ngao Dư nghĩ, bản thân anh cũng có sự ích kỉ mà thôi, cho dù biết anh và cô không kết quả, nhưng vẫn muốn người nhà anh găp cô, cảm giác như anh đã đạt được thành tựu gì đó vậy.

" Mẹ anh muốn gặp em?" Hoàng Phủ Tử Y nhận thấy suy nghĩ của anh có gì đó không giống bình thường, chỉ là rất khó giải thích.

" Ừ." Mẹ của anh, em và ba của anh cũng muốn, lần trước anh đưa cho họ bức tranh kia, ông ấy có nói một câu, chỉ là không nói rõ.

" Vậy gặp đi, anh hẹn thời gian, em gọi An Tuệ để hỏi lịch của em." Hoàng Phủ Tử Y trả lời dứt khoát, tuy cô cảm thấy lúc này có hơi sớm, nhưng đối phương đã đề xuất rồi, cô cũng không thể từ chối.

" Em đồng ý sao?" Sở Ngao Dư có chút giật mình, phản ứng của cô không hề như anh tưởng tượng, những lý do anh còn chưa nói ra mà.

" AAA, có gì mà ngạc nhiên chứ, chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ từ chối sao?" Hoàng Phủ tử Y cười nhè, cô không thích trốn chạy, hơn nữa đây cũng đâu phải ra chiến trường.

" Nhưng quan hệ của chúng ta..." Đâu phải thật! Lời của anh còn chưa nói, nhưng ý tứ quá rõ ràng.

Hoàng Phủ Tử Y giật khóe môi, cô đảo mắt nghĩ, người này thật đúng là ngốc, bao nhiêu ngày như vậy rồi, mà anh còn nghĩ họ đang diễn kịch sao, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng cô chỉ vì muốn nổi tiếng.

Tim của cô thật muốn chảy máu mà, chỉ là cô hiểu suy nghĩ của anh, cho nên không giải thích vấn đề này, mà là âm thầm quyết định, đợi đến khi sức khỏe anh hồi phục, rồi sẽ làm rõ chuyện này, đến lúc đó cô tin anh không thể từ chối cô.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện