"Hai nghìn vạn." Sở Ngao Dư một lần nữa kêu giá, vô cùng khí thế.

Vị phu nhân kia tức giận liếc mắt nhìn Sở Ngao Dư, há to miệng nhưng lại không tiếp tục kêu giá, Sở lão gia tử thích bức tranh của Đường đại sư, chỉ vần lý do này cũng đủ để cho rất nhiều người từ bỏ, huống chi người kêu giá còn là bản thân Sở Ngao Dư, vị phu nhân kia tranh giành một lần kia cũng chỉ là có chút hành động theo cảm tính thôi.

Toàn hội trường xuất hiện một giây yên tĩnh, sau đó mới vang lên giọng nói của người chủ trì đấu giá, mà bức tranh này cũng không hề nghi ngờ đã được Sở Ngao Dư đấu giá thành công.

Buổi đấu giá của Mai phu nhân là một buổi đấu giá long trọng nhưng cũng đơn giản, không quá nhiều chương trình, chỉ là mọi người tập hợp lại một chỗ, những người quyên tặng mang tới vật đấu giá, sau đó lại lấy tiền từ người mua mang đi làm từ thiện, mà người đấu giá thành công những vật phẩm này cũng dùng hình thức nặc danh, từ đầu đến cuối ai cũng không biết những đồ vật mà mình đấu giá được là của ai, nhưng giá cả kêu ra phần lớn đều cao hơn giá trị chân thật của vật phẩm rất nhiều, đây cũng là ý nghĩa của việc từ thiện.

Buổi đấu giá kết thúc, Hoàng Phủ Tử Y đẩy Sở Ngao Dư rời đi, trong lúc đó không ít người đi ngang qua rất thiện ý và cung kính chào hỏi Sở Ngao Dư, mà cũng vào lúc này Hoàng Phủ Tử Y càng thêm sâu sắc hiểu rõ Sở Ngao Dư và gia tộc phía sau anh, có địa vị tôn quý như thế nào.

"Em cảm thấy ngày mai em lại trở thành chủ đề nóng rồi." Trên đường trở về, ngữ khí Hoàng Phủ Tử Y vô cùng chắc chắn nói.

Sở Ngao Dư cười cười, có chút lấy lòng đồng ý nói: "Ừ, nhất định là như vậy rồi." Chủ đề nóng tính là gì, chỉ cần Tử Y muốn thì nhất định sẽ được thôi.

"Chủ đề đó cũng nhất định sẽ có anh." Buổi đấu giá lần này, là lần đầu tiên hai người lộ diện trước mặt công chúng, đến cùng hậu quả như thế nào, ngay cả Hoàng Phủ Tử Y cũng không chắc chắn lắm.

Sở Ngao Dư dừng một chút, nghĩ đến mặt mình, chân của mình, giọng nói mang theo chút do dự: "Em xuất hiện cùng với anh nhất định sẽ nhận rất nhiều chỉ trích, em thật sự đã xác định rồi sao?" Anh là một người tàn khuyết như vậy, người ngoài nhất định sẽ cảm thấy anh không xứng với Tử Y, rồi bàn tán mối quan hệ của Tử Y với anh, đoán chừng sẽ không chịu nổi.

"Chỉ trích? Chỉ trích cái gì? Chỉ trích em ôm đùi đại gia sao?" Hoàng Phủ Tử Y nghĩ đến một từ đợt trước mình vừa nhìn thấy trên internet, cảm thấy rất thích hợp dùng trên người Sở Ngao Dư.

Mà Sở Ngao Dư bị so sánh như kim chủ kia, rất rõ ràng lập tức ngẩn ngơ, sau đó mới dở khóc dở cười giải thích: "Em học cái từ này ở đâu thế, anh cũng không phải là kim chủ gì, tuy anh vẫn luôn muốn giúp em nhưng căn bản em cũng không cần còn gì."

"Ai nó thế? Anh đã giúp em rất nhiều." Con đường diễn viên hai đời đều có sự giúp đỡ của Sở Ngao Dư, đi được thuận lợi như vậy, là anh âm thầm giúp cô, có thể nói là đếm mãi không hết, việc này và việc cô cần hay không cần đã không quan hệ gì.

Bởi vì người đàn ông này không cần đáp lại, cho nên căn bản cô không xoắn xuýt việc chính mình có cần hay không, càng bởi vì mỗi một việc người đàn ông này làm cũng sẽ không làm cho cô sinh ra phản cảm hoặc là bài xích, mà đã như vậy, làm sao cô có thể không nhận đây.

Được thừa nhận, Sở Ngao Dư vừa vui vẻ lại có chút bất an, trước đây mỗi lần anh làm việc gì vì Tử Y cũng đều có cảm giác rất vui vẻ, nhưng lại sợ Tử Y không thích, thậm chí là chán ghét chính mình vẽ vời cho thêm chuyện.

"Những việc đó không tính là gì, em không tức giận là tốt rồi." Hi vọng của Sở Ngao Dư là muốn Hoàng Phủ Tử Y vui vẻ mà thôi.

"Được rồi được rồi, không cần nói tiếp chủ đề không vui này nữa, đi tìm một chỗ ăn khuya thôi, em hơi đói." Hoàng Phủ Tử Y cũng không hứng thú nói chuyện này, ngược lại là quan tâm đến vấn đề ăn uống, bởi vì cô đói bụng, những đồ ăn trong buổi đấu giá cô ăn không đủ no."Muốn ăn cái gì?" Sở Ngao Dư bất đắc dĩ lại cưng chiều nghe Hoàng Phủ Tử Y nói, nhưng cũng hiểu rõ tính tình Tử Y là như thế, căn bản có rất nhiều chuyện cô không thèm để ý chút nào, giống như căn bản là không đáng giá để cô quan tâm.

"Sủi cảo tôm đi, lại ăn cháo hảo sản, đi Quảng Oái Cư đi." Hoàng Phủ Tử Y chọn món, tiện thể chọn luôn nhà hàng.

"Được."

Quảng Oái Cư là một quán ăn rất nổi danh, sủi cảo tôm làm rất ngon, rất nhiều người đều thích tới nơi này ăn khuya, cho nên Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y mới xuất hiện thì bị không ít người phát hiện, mà khi nhìn thấy hai người này... Khụ, sau khi kinh diễm còn có chút giống như là đang nhìn bệnh nhân tâm thần! Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư vẫn còn mặc âu phục và lễ phục dạ hội, mặc dù là trang phục tham gia buổi đấu giá nhưng xem như so với đi tham gia lễ trao giải thế giới cũng đầy đủ như thế, nhất là Sở Ngao Dư, anh vẫn ngồi trên xe lăn, cho nên hai người vừa có mặt thì làm cho cả quán ăn trở nên khác thường, rất nhiều khách khứa bỗng nhiên chợt có cảm giác mơ hồ.

Mà cũng chính lúc hai người bắt đầu không coi ai ra gì chọn món ăn, trên internet cũng bởi vì thế mà nhấc lên một hồi phong ba, hoặc chuẩn xác mà nói màn phong ba này đang ở trên đỉnh điểm, sôi trào mãnh liệt quét ngang toàn bộ làng giải trí, thậm chí là giới tài chính và kinh tế!

Ảnh chụp Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư và nhau tham dự buổi đấu giá, cùng với màn giới thiệu thân phận hai người họ, ngay tại thời điểm hai người vào hội trường đấu giá thì đã được các tạp chí đăng lên.

"Xác định đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Đại Sở? Vì sao lại ngồi trên xe lăn? Hơn nữa còn bị hủy dung? Là bị thương hay vốn dĩ bị tàn tật?"

"Tôi tôi tôi tôi... Tôi đã không biết nên nói cái gì cho phải, tại sao thân thể Sở tiên sinh lại có vấn đề, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể trị được không? Hy vọng có thể chữa được.""Tuy ở đầu lông mày của Sở tiên sinh có vết sẹo, nhưng không biết tại sao tôi lại cảm thấy Sở tiên sinh càng đẹp trai hơn, rất có cảm giác đàn ông, bệ hạ cũng rất đẹp, hình ảnh hai người ở và một chỗ vẫn rất hài hòa, ủng hộ bệ hạ và Sở tiên sinh."

"Một ngôi sao nhỏ dán lên người một tổng giám đốc tàn phế, nói không phải vì tiền ai mà tin? Cho mấy người một người tàn phế mấy người có muốn không?" Giữa những bình luận ủng hộ đương nhiên sẽ có tiếng nói phản đối xuất hiện, mà lại dùng từ vô cùng ác liệt.

"Đúng vậy, tổng giám đốc tàn phế và ngôi sao nhỏ dựa vào gương mặt để lên hạng, chậc chậc, hình tượng này đơn giản không nên quá đẹp mắt."

"Nếu như cho tôi tổng giám đốc Sở thì tôi muốn chứ, tuy trên mặt tổng giám đốc Sở có sẹo nhưng vẫn rất đẹp trai, hơn nữa còn có năng lực như vậy, vì cái gì không muốn? Bọn Antifan kia, chẳng lẽ chỉ thấy được khuyết điểm của người khác mà không nhìn thấy thành công của họ sao? Có phải mắt bị mù không? Mà lại nói có khi chân của tổng giám đốc Sở chỉ bị thương, chẳng bao lâu thì sẽ khỏi!" Bình luận này nhận được vô số đồng tình, tuy trên mặt Sở Ngao Dư có vết sẹo nhưng thực sự nhìn vẫn rất đẹp trai, lại thêm một thân khí thế, dám nói không đẹp trai tuyệt đối là mắt mù.

"Tuy tôi rất muốn nói bệ hạ vứt cái vị tổng giám đốc kia đi cùng với tôi đi, nhưng tôi biết bệ hạ nhà tôi người đẹp mà lại thiện tâm, và tổng giám đốc chính là chân ái, nhất định sẽ không ghét bỏ người ta, cho nên chỉ có thể làm bộ đáng thương ủng hộ hai người, bệ hạ, bệ hạ nhất định phải hạnh phúc!"

"Hoan nghênh Sở tiên sinh gia nhập hậu cung của bệ hạ, về sau chúng tôi gọi Sở tiên sinh là Sở Hoàng như thế nào? Cảm giác ở cùng với bệ hạ thật sự quá kích thích mà"

"Cung nghênh Sở Hoàng vào cung, chúc mừng bệ hạ và Sở Hoàng tân hôn đại hỉ!"

"Cung nghênh Sở Hoàng vào cung..."

"Cung nghênh Sở Hoàng vào cung..." Tuy vẫn có nhưng antifan vào phá đám, cũng có những giọng nói chỉ trích nhưng fan của Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư lại ra sức bình luận chúc mừng, không thèm nhìn đến những đám antifan đó, khiến cho bầu không khí trở nên vui mừng cực kỳ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện