Không khí xung quanh trở nên ồn ào hơn, đa số mọi người ở đoàn phim đều có quan hệ rất tốt với Hạ Dĩ Đồng, do đó cô cũng nguyện ý nhảy một bài để góp vui.
Nhưng áo khoác trên người cô quá nặng, cởi ra thì lại lạnh, mà không cởi ra thì không thể nhảy được, Hạ Dĩ Đồng cắn răng cởi ra, kết quả bị một trận gió thổi tới, thiếu chút nữa là cuốn cô bay theo luôn.
Tần Hàn Lâm lanh lẹ lấy tay đè lên bả vai, ngăn lại tư thế sắp bay lên trời của cô.
Hạ Dĩ Đồng nắm lấy cánh tay Tần Hàn Lâm, trong lòng còn sợ hãi, còn có thể nghe được hô hấp dồn dập, tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Lục Ẩm Băng đứng lên, như tia chớp vọt qua tới nửa đường thì kịp thời dừng lại.
Cũng may ở đây cũng có vài người xông tới, mọi người ở đây không ai nghĩ rằng nhảy một bài liền có thể xảy ra sự cố như vậy, Lục Ẩm Băng ở giữa đám người đó cũng không quá nổi bật.
Hai mặt nhìn nhau, một khoảng yên tĩnh, đầu sỏ gây tội Tần Hàn Lâm áy nát hiện lên trên mặt: "Thật xin lỗi, không nghĩ đến là em chưa kịp thích ứng."
Hạ Dĩ Đồng nhìn xung quanh, nhìn về phía Lục Ẩm Băng với ánh mắt an ủi, vén tay áo lên, đối với Tần Hàn Lâm để lộ ra thần sắc không phục, cười nói: "Em không tin, chỉ là gió lớn thôi mà."
Lục Ẩm Băng rũ tay áo xuống, chậm rãi nắm chặt thành quyền, lui trở về.
Tần Hàn Lâm vẻ mặt không đồng ý mà khuyên bảo cô: "Đừng có cậy mạnh."
Hạ Dĩ Đồng tự tin tràn đầy: "Em ổn thật mà, không thì thử buông em ra xem?"
Tần Hàn Lâm không buông.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Chẳng lẽ quay phim ngay ngày có gió to thì sau lưng em phải buộc dây thừng lại để khỏi bị bay sao?"
Tần Hàn Lâm vui vẻ, "Có thể xem xét."
"Vậy đạo diễn Tần đứng cách em hai bước đi, nếu thấy em không được thì túm lấy em." Hạ Dĩ Đồng cùng ông thương lượng, nhẹ nhàng mà né tránh cánh tay của ông, "Mọi người đang vui vẻ như vậy, đừng vì em mà mất hứng."
Lần này thì Hạ Dĩ Đồng thực ổn, gió chỉ thổi đến tay áo, ống quần của cô phồng lên, hai chân cũng không nhúc nhích.
Cô biết nhảy, chỉ đơn giản nhảy theo hướng gió, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp.
Có vũ đạo thì làm sao lại không có âm nhạc?
Không biết là ai chuyển ra các nhạc cụ trong cảnh quay phim như mã đầu cầm, trống lục lạc,..
tụ năm tụ ba lại chơi song tấu, gõ nhịp, hoặc xướng theo nhịp những bài hát cổ xưa.
Thịt dê được cắt ra chia cho mọi người, nóng hổi, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng nhảy xong thì được chia cho một cái đùi dê.
Rượu sữa ngựa nóng được chứa trong từng thùng gỗ, lấy chén múc uống, uống một ngụm lớn rồi ăn thịt.
Vây quanh lửa trại, ai nấy đều rất vui vẻ.
Cả đoàn phim như hóa thân thành người dân bản địa lớn lên ở cao nguyên này vậy, đều tràn đầy hào khí của người dân du mục nơi đây, tiếng cười sảng khoái không hề có chút kiêng kỵ nào.
Trong tiếng nói ồn ào, Lục Ẩm Băng tiếp nhận rượu từ Hạ Dĩ Đồng đưa tới, uống một hơi cạn sạch, lại cắn một miếng thịt dê, một chân bắt chéo lên chân còn lại, tóc dài rối tung tùy ý xõa trước ngực, bị gió thổi bay, môi khẽ động, ánh mắt lờ đờ say nhìn Hạ Dĩ Đồng cười.
Hình ảnh tiêu sái đó khiến Hạ Dĩ Đồng không kiềm được, làm cho cô nhớ tới một bộ phim điện ảnh kinh điển của thập niên 90, trong tay nếu có đàn tỳ bà thì lại càng giống.
Hạ Dĩ Đồng: "Lục lão sư, em đi qua kia một chút, một hồi sẽ quay lại."
Rượu sữa ngựa có tác dụng chậm, Lục Ẩm Băng cái gì cũng chưa nghe thấy, cô thấy hối hận vì ở trước mặt Hạ Dĩ Đồng uống cạn.
Tửu lượng của cô cũng vừa phải, không tốt cũng không tệ, nhưng cô là không thể chịu được cảm giác buồn bực như vậy.
Thật bất cẩn.....!Hy vọng là không để lộ ra sơ hở gì.
Ừm...! Người trước mặt vẫn thấy rõ, là hai cái mũi một con mắt, không đúng, là hai mắt một cái mũi, còn có miệng, thật muốn hôn, nhưng không thể, đành phải nhịn xuống.
Ơ này? Hạ Dĩ Đồng là muốn đi đâu? Cô ấy là không cần mình sao?
Không vui, cô bĩu môi.
Lục Ẩm Băng nghĩ thầm, không được, mình là người quyến rũ, xinh đẹp, không thể thất thố ở trước mặt công chúng, vì vậy Lục Ẩm Băng liền ủy khuất mà vùi đầu mình vào đầu gối.
Hạ Dĩ Đồng đi gần tới một cô bé đang say sưa chơi đàn Dutar, đứng đợi chốc lát mới lên tiếng hỏi: "Tiểu Điền, tiểu Điền? Em có thể cho chị mượn cái này một chút được không?"
Ngón tay của Tiểu Điền dừng lại, ngẩng đầu lên, chẳng những vui vẻ đồng ý mà còn thân thiện dạy cô chơi đàn, Hạ Dĩ Đồng phải nói một hồi mới cự tuyệt được ý tốt, cầm lấy Dutar đi trở về chỗ của mình.
Không có đàn tỳ bà, nhưng Dutar so với tỳ bà cũng rất giống, thôi cũng được đi.
Hạ Dĩ Đồng cầm theo đàn vui vẻ trở về, định đưa cho Lục Ẩm Băng ôm đàn chơi, sau đó chụp một tấm để thỏa mãn trí tưởng tượng của mình.
Đều là bạn gái của nhau, chỉ có một chút yêu cầu như vậy, hẳn là hợp lý đi.
Kết quả vừa tới chỗ của mình, thấy Lục Ẩm Băng đang rụt đầu của mình hệt như con đà điểu vậy.
Hạ Dĩ Đồng: "....." Đây làm sao vậy?
Hạ Dĩ Đồng hỏi Tiểu Tây, Tiểu Tây đang khuyên nhủ Phương Hồi đi nhảy múa với mình, không hề chú ý đến Lục Ẩm Băng như thế nào, hơn nữa Lục Ẩm Băng với Hạ Dĩ Đồng cùng một chỗ rất đẹp đôi, cô không muốn làm bóng đèn cản đường, nên cô tránh xa.
Ngược lại thì Phương Hồi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lục lão sư hình như là uống say rồi, tôi vừa mới nhìn thấy ánh mắt của cô ấy không rõ phương hướng."
Tiểu Tây: "Oa, Phương Hồi, em thật là lợi hại nha."
Phương Hồi: "....Là chị quá ngốc."
"....." Hạ Dĩ Đồng quyết định chính thức đem chuyện đổi trợ lý vào chuyện chính sự.
Cô cẩn thận đặt đàn Dutar ở trên mặt đất, hai tay dọc theo đầu của Lục Ẩm Băng đang vùi vào đầu gối, hơi dùng sức, nâng mặt cô ấy lên.
Lục Ẩm Băng ánh mắt thanh minh, mang theo thanh âm uy nghiêm nói: "Người nào dám cả gan mạo phạm với trẫm?"
Hạ Dĩ Đồng: "....." Say không nhẹ.
Lục Ẩm Băng cười: "Đùa với em thôi, em đi đâu vậy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em đi lấy cái này." Cô chỉ chỉ đàn Dutar ở bên cạnh.
"Để làm gì?"
"Gảy đàn."
"Em gảy?"
"Không biết."
"Chị gảy?"
Hạ Dĩ Đồng: "...." Em đâu có biết chị có biết gảy đàn hay không, cho nên, cô hỏi: "Chị biết sao Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng gật đầu: "Chị biết."
Hạ Dĩ Đồng cực kỳ vui mừng, kế hoạch chụp hình ban đầu bây giờ đổi thành muốn quay video, cô chỉnh lại tư thế phóng túng khi nãy của Lục Ẩm Băng, đem đàn Dutar đặt vào trong lòng ngực cô ấy, hỏi: "Chị chuẩn bị tốt chưa?"
Lục Ẩm Băng: "Chuẩn bị tốt."
Khoảng cách hai người họ thật sự rất gần, Phương Hồi và Tiểu Tây che chắn cho hai người họ, cho nên người xung quanh không có chú ý tới, Hạ Dĩ Đồng cũng không muốn cho người khác thấy bộ dáng hiện tại của Lục Ẩm Băng.
Hiện tại xung quanh ồn ào như vậy, một tiếng đàn Dutar nhỏ bé hẳn là không gây sự chú ý gì.
Hai người nhìn nhau, Hạ Dĩ Đồng bật chế độ quay video, nói: "Nhìn vào ống kính."
Lục Ẩm Băng không nhìn vào ống kính, Hạ Dĩ Đồng không biết là cô say tới mức không biết ống kính chỗ nào mà nhìn, chỉ thấy Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào mình, có chút thẹn thùng, sau đó nói: "Vậy chị nhìn em cũng được, bắt đầu đi."
Nhưng chuyện mà cô không lường trước được xảy ra.
Kẹt ---- Rít rít rít ----- kẹt ------ kẹt ----- rít------
Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nhạc cụ có hợp âm không rõ, tiếng kia nghe rất chói tai, như là tiếng của móng tay dài cào cào lên bảng đen tạo thành vậy, hoặc là hai mảnh sắt cọ xát vào nhau, khiến người ta ê buốt cả răng.
Có người cười to nói: "Này, ai vậy, không biết gảy đàn thì đừng gảy, thật là dọa người mà."
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng vọt lên, đè tay Lục Ẩm Băng lại, làm ra cử chỉ suỵt, ý là đừng để người khác phát hiện là chị gảy đàn.
Lục Ẩm Băng nhìn cô, cảm thấy vui vẻ, cũng suỵt một tiếng, Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc sau Lục Ẩm Băng bắt đầu gỡ ngón tay của cô ra, dựa vào cái gì mà không để cho cô gảy đàn, cô nhất định phải gảy.
Chuyện Lục Ẩm Băng muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
Vừa gỡ vừa dùng sức, Hạ Dĩ Đồng không có nhiều sức như cô, cảm thấy ngón tay của mình như sắp bị bẻ gãy hết rồi.
Cuối cùng, cô sợ ngón tay mình bị Lục Ẩm Băng bẻ gãy, đành phải buông ra.
Kẹt ---- rít rít rít ----- rít ----- kẹt
Hạ Dĩ Đồng dùng sức che hai tai lại, để âm thanh ma mị này xuyên qua lỗ tai người khác.
Người nhảy múa, đánh đàn đều dừng lại, nhìn Lục Ẩm Băng rồi haha cười, cuối cùng vẫn là Tần Hàn áp chế Lục Ẩm Băng lại, sau đó mới kết thúc trò cười này.
Bất quá là Tần Hàn Lâm chờ Lục Ẩm Băng gảy đàn hẳn năm phút, góp vào khoảng khắc đen tối trong đoàn phim rồi mới đi ngăn Lục Ẩm Băng lại.
Hạ Dĩ Đồng thật hoài nghi Tần Hàn Lâm còn có nghề khác là paparazzi.
Lửa trại được thêm mồi nên càng cháy mạnh hơn, lại một màn nhảy múa nữa, mọi người vây quanh lửa trại, tay cầm tay cùng nhau nhảy, Lục Ẩm Băng cũng đòi nhảy, Hạ Dĩ Đồng và Phương Hồi dắt cô ra giữa, để tránh cho cô bị té ngã.
Nhưng từng bước từng bước Lục Ẩm Băng trông rất ổn định, động tác chân đều có thể nhảy thành thạo, một chút nhìn không ra là bộ dáng đang say.
Đàn mã đầu cầm còn đang kéo, trống còn đang gõ, chỉ là thanh âm dần dần trầm xuống, dần trở nên thưa thớt rồi im bặt.
Lửa trại cũng hóa thành một màu đen xám xịt, bị cát dần vùi lấp.
Đoàn phim có mấy người không uống rượu, phụ trách lái xe đưa mọi người về nghỉ ngơi, cũng có người uống say khướt, nằm im bất động, hoàn toàn không có ý định trở về, nằm ngay tại lều trại ngủ, bên trong lều cũng có đệm chăn, túi chườm nóng, còn có than để đốt sưởi ấm, xem ra là có chuẩn bị trước để qua đêm tại đây, do đôi khi công việc kết thúc quá muộn, một số người sẽ không trở về, liền ở đây ngủ.
Vốn dĩ Lục Hạ hai người thì không vấn đề gì, nhưng Lục Ẩm Băng đã có men say, Hạ Dĩ Đồng vẫn cảm thấy về khách sạn sẽ dễ bề chiếu cố hơn, liền ngồi lên xe trở về.
Nửa giờ sau, xe dừng trước một khách sạn, bởi vì nằm ở vùng hẻo lánh, khách sạn này nhìn bên ngoài vô cùng đơn sơ, khi đi vào, ừm, trước sau như một.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đi vào, trước tiên Hạ Dĩ Đồng nhận lấy thẻ phòng của mình, không, là chìa khóa phòng, kế bên phòng của Lục Ẩm Băng, để dễ săn sóc cô ấy.
Dù sao chỉ còn cảnh quay này, về sau sẽ không còn lý do gì chung một chỗ nữa.
Cô đưa Lục Ẩm Băng vào cửa phòng, một chân để ở trong phòng, chân còn lại để bên ngoài, phân vân không biết nên đi vào hay lùi lại.
Trong thời khắc mấu chốt, Lục Ẩm Băng trực tiếp túm lấy cô, ầm một cái đem cửa phòng đóng lại.
Hạ Dĩ Đồng bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình.
Lục Ẩm Băng nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Về đến nơi chưa?"
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác gật đầu: "Tới rồi."
"Tới nơi rồi thì tốt." Lục Ẩm Băng lẩm bẩm nói, thay đổi lại bộ dáng, cả người đều đứng không vững, nghiêng cả trọng lượng cơ thể về phía Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng đỡ cô ngồi xuống bên giường.
Giường là giường đơn, rất hẹp, có lẽ còn chưa tới 90cm, chỉ vừa cho một người nằm xuống, hai người căn bản là không thể nào mà ngủ chung được.
Lục Ẩm Băng ngồi xuống giường, Hạ Dĩ Đồng đi rót cho cô một ly nước, nhưng lại bị Lục Ẩm Băng kéo lại, lảo đảo, ngã trực tiếp vào trong lòng ngực của cô.
Tay Lục Ẩm Băng ôm eo cô, đem cô xoay người lại, đầu hơi cúi thấp, hô hấp nóng rực nhẹ nhàng phả lên môi cô.
"Em...." Ánh mắt Lục Ẩm Băng lờ đờ vì say, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên cánh môi mềm mại kia, "Chị nói cho em biết, ban nãy chị rất muốn hôn em.
Em có biết không?"
Tim của Hạ Dĩ Đồng như muốn nhảy ra ngoài: "Không, không biết."
"Bây giờ chị nói cho em rồi, em đã biết." Lục Ẩm Băng nhếch miệng cười hệt như một đứa trẻ ngây thơ vậy, ánh mắt sáng ngời, thúc giục cô, "Mau nhắm mắt lại, mau nhắm mắt lại."
Lông mi Hạ Dĩ Đồng khẽ run, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại..
Nhưng áo khoác trên người cô quá nặng, cởi ra thì lại lạnh, mà không cởi ra thì không thể nhảy được, Hạ Dĩ Đồng cắn răng cởi ra, kết quả bị một trận gió thổi tới, thiếu chút nữa là cuốn cô bay theo luôn.
Tần Hàn Lâm lanh lẹ lấy tay đè lên bả vai, ngăn lại tư thế sắp bay lên trời của cô.
Hạ Dĩ Đồng nắm lấy cánh tay Tần Hàn Lâm, trong lòng còn sợ hãi, còn có thể nghe được hô hấp dồn dập, tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Lục Ẩm Băng đứng lên, như tia chớp vọt qua tới nửa đường thì kịp thời dừng lại.
Cũng may ở đây cũng có vài người xông tới, mọi người ở đây không ai nghĩ rằng nhảy một bài liền có thể xảy ra sự cố như vậy, Lục Ẩm Băng ở giữa đám người đó cũng không quá nổi bật.
Hai mặt nhìn nhau, một khoảng yên tĩnh, đầu sỏ gây tội Tần Hàn Lâm áy nát hiện lên trên mặt: "Thật xin lỗi, không nghĩ đến là em chưa kịp thích ứng."
Hạ Dĩ Đồng nhìn xung quanh, nhìn về phía Lục Ẩm Băng với ánh mắt an ủi, vén tay áo lên, đối với Tần Hàn Lâm để lộ ra thần sắc không phục, cười nói: "Em không tin, chỉ là gió lớn thôi mà."
Lục Ẩm Băng rũ tay áo xuống, chậm rãi nắm chặt thành quyền, lui trở về.
Tần Hàn Lâm vẻ mặt không đồng ý mà khuyên bảo cô: "Đừng có cậy mạnh."
Hạ Dĩ Đồng tự tin tràn đầy: "Em ổn thật mà, không thì thử buông em ra xem?"
Tần Hàn Lâm không buông.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Chẳng lẽ quay phim ngay ngày có gió to thì sau lưng em phải buộc dây thừng lại để khỏi bị bay sao?"
Tần Hàn Lâm vui vẻ, "Có thể xem xét."
"Vậy đạo diễn Tần đứng cách em hai bước đi, nếu thấy em không được thì túm lấy em." Hạ Dĩ Đồng cùng ông thương lượng, nhẹ nhàng mà né tránh cánh tay của ông, "Mọi người đang vui vẻ như vậy, đừng vì em mà mất hứng."
Lần này thì Hạ Dĩ Đồng thực ổn, gió chỉ thổi đến tay áo, ống quần của cô phồng lên, hai chân cũng không nhúc nhích.
Cô biết nhảy, chỉ đơn giản nhảy theo hướng gió, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp.
Có vũ đạo thì làm sao lại không có âm nhạc?
Không biết là ai chuyển ra các nhạc cụ trong cảnh quay phim như mã đầu cầm, trống lục lạc,..
tụ năm tụ ba lại chơi song tấu, gõ nhịp, hoặc xướng theo nhịp những bài hát cổ xưa.
Thịt dê được cắt ra chia cho mọi người, nóng hổi, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng nhảy xong thì được chia cho một cái đùi dê.
Rượu sữa ngựa nóng được chứa trong từng thùng gỗ, lấy chén múc uống, uống một ngụm lớn rồi ăn thịt.
Vây quanh lửa trại, ai nấy đều rất vui vẻ.
Cả đoàn phim như hóa thân thành người dân bản địa lớn lên ở cao nguyên này vậy, đều tràn đầy hào khí của người dân du mục nơi đây, tiếng cười sảng khoái không hề có chút kiêng kỵ nào.
Trong tiếng nói ồn ào, Lục Ẩm Băng tiếp nhận rượu từ Hạ Dĩ Đồng đưa tới, uống một hơi cạn sạch, lại cắn một miếng thịt dê, một chân bắt chéo lên chân còn lại, tóc dài rối tung tùy ý xõa trước ngực, bị gió thổi bay, môi khẽ động, ánh mắt lờ đờ say nhìn Hạ Dĩ Đồng cười.
Hình ảnh tiêu sái đó khiến Hạ Dĩ Đồng không kiềm được, làm cho cô nhớ tới một bộ phim điện ảnh kinh điển của thập niên 90, trong tay nếu có đàn tỳ bà thì lại càng giống.
Hạ Dĩ Đồng: "Lục lão sư, em đi qua kia một chút, một hồi sẽ quay lại."
Rượu sữa ngựa có tác dụng chậm, Lục Ẩm Băng cái gì cũng chưa nghe thấy, cô thấy hối hận vì ở trước mặt Hạ Dĩ Đồng uống cạn.
Tửu lượng của cô cũng vừa phải, không tốt cũng không tệ, nhưng cô là không thể chịu được cảm giác buồn bực như vậy.
Thật bất cẩn.....!Hy vọng là không để lộ ra sơ hở gì.
Ừm...! Người trước mặt vẫn thấy rõ, là hai cái mũi một con mắt, không đúng, là hai mắt một cái mũi, còn có miệng, thật muốn hôn, nhưng không thể, đành phải nhịn xuống.
Ơ này? Hạ Dĩ Đồng là muốn đi đâu? Cô ấy là không cần mình sao?
Không vui, cô bĩu môi.
Lục Ẩm Băng nghĩ thầm, không được, mình là người quyến rũ, xinh đẹp, không thể thất thố ở trước mặt công chúng, vì vậy Lục Ẩm Băng liền ủy khuất mà vùi đầu mình vào đầu gối.
Hạ Dĩ Đồng đi gần tới một cô bé đang say sưa chơi đàn Dutar, đứng đợi chốc lát mới lên tiếng hỏi: "Tiểu Điền, tiểu Điền? Em có thể cho chị mượn cái này một chút được không?"
Ngón tay của Tiểu Điền dừng lại, ngẩng đầu lên, chẳng những vui vẻ đồng ý mà còn thân thiện dạy cô chơi đàn, Hạ Dĩ Đồng phải nói một hồi mới cự tuyệt được ý tốt, cầm lấy Dutar đi trở về chỗ của mình.
Không có đàn tỳ bà, nhưng Dutar so với tỳ bà cũng rất giống, thôi cũng được đi.
Hạ Dĩ Đồng cầm theo đàn vui vẻ trở về, định đưa cho Lục Ẩm Băng ôm đàn chơi, sau đó chụp một tấm để thỏa mãn trí tưởng tượng của mình.
Đều là bạn gái của nhau, chỉ có một chút yêu cầu như vậy, hẳn là hợp lý đi.
Kết quả vừa tới chỗ của mình, thấy Lục Ẩm Băng đang rụt đầu của mình hệt như con đà điểu vậy.
Hạ Dĩ Đồng: "....." Đây làm sao vậy?
Hạ Dĩ Đồng hỏi Tiểu Tây, Tiểu Tây đang khuyên nhủ Phương Hồi đi nhảy múa với mình, không hề chú ý đến Lục Ẩm Băng như thế nào, hơn nữa Lục Ẩm Băng với Hạ Dĩ Đồng cùng một chỗ rất đẹp đôi, cô không muốn làm bóng đèn cản đường, nên cô tránh xa.
Ngược lại thì Phương Hồi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lục lão sư hình như là uống say rồi, tôi vừa mới nhìn thấy ánh mắt của cô ấy không rõ phương hướng."
Tiểu Tây: "Oa, Phương Hồi, em thật là lợi hại nha."
Phương Hồi: "....Là chị quá ngốc."
"....." Hạ Dĩ Đồng quyết định chính thức đem chuyện đổi trợ lý vào chuyện chính sự.
Cô cẩn thận đặt đàn Dutar ở trên mặt đất, hai tay dọc theo đầu của Lục Ẩm Băng đang vùi vào đầu gối, hơi dùng sức, nâng mặt cô ấy lên.
Lục Ẩm Băng ánh mắt thanh minh, mang theo thanh âm uy nghiêm nói: "Người nào dám cả gan mạo phạm với trẫm?"
Hạ Dĩ Đồng: "....." Say không nhẹ.
Lục Ẩm Băng cười: "Đùa với em thôi, em đi đâu vậy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em đi lấy cái này." Cô chỉ chỉ đàn Dutar ở bên cạnh.
"Để làm gì?"
"Gảy đàn."
"Em gảy?"
"Không biết."
"Chị gảy?"
Hạ Dĩ Đồng: "...." Em đâu có biết chị có biết gảy đàn hay không, cho nên, cô hỏi: "Chị biết sao Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng gật đầu: "Chị biết."
Hạ Dĩ Đồng cực kỳ vui mừng, kế hoạch chụp hình ban đầu bây giờ đổi thành muốn quay video, cô chỉnh lại tư thế phóng túng khi nãy của Lục Ẩm Băng, đem đàn Dutar đặt vào trong lòng ngực cô ấy, hỏi: "Chị chuẩn bị tốt chưa?"
Lục Ẩm Băng: "Chuẩn bị tốt."
Khoảng cách hai người họ thật sự rất gần, Phương Hồi và Tiểu Tây che chắn cho hai người họ, cho nên người xung quanh không có chú ý tới, Hạ Dĩ Đồng cũng không muốn cho người khác thấy bộ dáng hiện tại của Lục Ẩm Băng.
Hiện tại xung quanh ồn ào như vậy, một tiếng đàn Dutar nhỏ bé hẳn là không gây sự chú ý gì.
Hai người nhìn nhau, Hạ Dĩ Đồng bật chế độ quay video, nói: "Nhìn vào ống kính."
Lục Ẩm Băng không nhìn vào ống kính, Hạ Dĩ Đồng không biết là cô say tới mức không biết ống kính chỗ nào mà nhìn, chỉ thấy Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào mình, có chút thẹn thùng, sau đó nói: "Vậy chị nhìn em cũng được, bắt đầu đi."
Nhưng chuyện mà cô không lường trước được xảy ra.
Kẹt ---- Rít rít rít ----- kẹt ------ kẹt ----- rít------
Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nhạc cụ có hợp âm không rõ, tiếng kia nghe rất chói tai, như là tiếng của móng tay dài cào cào lên bảng đen tạo thành vậy, hoặc là hai mảnh sắt cọ xát vào nhau, khiến người ta ê buốt cả răng.
Có người cười to nói: "Này, ai vậy, không biết gảy đàn thì đừng gảy, thật là dọa người mà."
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng vọt lên, đè tay Lục Ẩm Băng lại, làm ra cử chỉ suỵt, ý là đừng để người khác phát hiện là chị gảy đàn.
Lục Ẩm Băng nhìn cô, cảm thấy vui vẻ, cũng suỵt một tiếng, Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc sau Lục Ẩm Băng bắt đầu gỡ ngón tay của cô ra, dựa vào cái gì mà không để cho cô gảy đàn, cô nhất định phải gảy.
Chuyện Lục Ẩm Băng muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
Vừa gỡ vừa dùng sức, Hạ Dĩ Đồng không có nhiều sức như cô, cảm thấy ngón tay của mình như sắp bị bẻ gãy hết rồi.
Cuối cùng, cô sợ ngón tay mình bị Lục Ẩm Băng bẻ gãy, đành phải buông ra.
Kẹt ---- rít rít rít ----- rít ----- kẹt
Hạ Dĩ Đồng dùng sức che hai tai lại, để âm thanh ma mị này xuyên qua lỗ tai người khác.
Người nhảy múa, đánh đàn đều dừng lại, nhìn Lục Ẩm Băng rồi haha cười, cuối cùng vẫn là Tần Hàn áp chế Lục Ẩm Băng lại, sau đó mới kết thúc trò cười này.
Bất quá là Tần Hàn Lâm chờ Lục Ẩm Băng gảy đàn hẳn năm phút, góp vào khoảng khắc đen tối trong đoàn phim rồi mới đi ngăn Lục Ẩm Băng lại.
Hạ Dĩ Đồng thật hoài nghi Tần Hàn Lâm còn có nghề khác là paparazzi.
Lửa trại được thêm mồi nên càng cháy mạnh hơn, lại một màn nhảy múa nữa, mọi người vây quanh lửa trại, tay cầm tay cùng nhau nhảy, Lục Ẩm Băng cũng đòi nhảy, Hạ Dĩ Đồng và Phương Hồi dắt cô ra giữa, để tránh cho cô bị té ngã.
Nhưng từng bước từng bước Lục Ẩm Băng trông rất ổn định, động tác chân đều có thể nhảy thành thạo, một chút nhìn không ra là bộ dáng đang say.
Đàn mã đầu cầm còn đang kéo, trống còn đang gõ, chỉ là thanh âm dần dần trầm xuống, dần trở nên thưa thớt rồi im bặt.
Lửa trại cũng hóa thành một màu đen xám xịt, bị cát dần vùi lấp.
Đoàn phim có mấy người không uống rượu, phụ trách lái xe đưa mọi người về nghỉ ngơi, cũng có người uống say khướt, nằm im bất động, hoàn toàn không có ý định trở về, nằm ngay tại lều trại ngủ, bên trong lều cũng có đệm chăn, túi chườm nóng, còn có than để đốt sưởi ấm, xem ra là có chuẩn bị trước để qua đêm tại đây, do đôi khi công việc kết thúc quá muộn, một số người sẽ không trở về, liền ở đây ngủ.
Vốn dĩ Lục Hạ hai người thì không vấn đề gì, nhưng Lục Ẩm Băng đã có men say, Hạ Dĩ Đồng vẫn cảm thấy về khách sạn sẽ dễ bề chiếu cố hơn, liền ngồi lên xe trở về.
Nửa giờ sau, xe dừng trước một khách sạn, bởi vì nằm ở vùng hẻo lánh, khách sạn này nhìn bên ngoài vô cùng đơn sơ, khi đi vào, ừm, trước sau như một.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đi vào, trước tiên Hạ Dĩ Đồng nhận lấy thẻ phòng của mình, không, là chìa khóa phòng, kế bên phòng của Lục Ẩm Băng, để dễ săn sóc cô ấy.
Dù sao chỉ còn cảnh quay này, về sau sẽ không còn lý do gì chung một chỗ nữa.
Cô đưa Lục Ẩm Băng vào cửa phòng, một chân để ở trong phòng, chân còn lại để bên ngoài, phân vân không biết nên đi vào hay lùi lại.
Trong thời khắc mấu chốt, Lục Ẩm Băng trực tiếp túm lấy cô, ầm một cái đem cửa phòng đóng lại.
Hạ Dĩ Đồng bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình.
Lục Ẩm Băng nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Về đến nơi chưa?"
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác gật đầu: "Tới rồi."
"Tới nơi rồi thì tốt." Lục Ẩm Băng lẩm bẩm nói, thay đổi lại bộ dáng, cả người đều đứng không vững, nghiêng cả trọng lượng cơ thể về phía Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng đỡ cô ngồi xuống bên giường.
Giường là giường đơn, rất hẹp, có lẽ còn chưa tới 90cm, chỉ vừa cho một người nằm xuống, hai người căn bản là không thể nào mà ngủ chung được.
Lục Ẩm Băng ngồi xuống giường, Hạ Dĩ Đồng đi rót cho cô một ly nước, nhưng lại bị Lục Ẩm Băng kéo lại, lảo đảo, ngã trực tiếp vào trong lòng ngực của cô.
Tay Lục Ẩm Băng ôm eo cô, đem cô xoay người lại, đầu hơi cúi thấp, hô hấp nóng rực nhẹ nhàng phả lên môi cô.
"Em...." Ánh mắt Lục Ẩm Băng lờ đờ vì say, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên cánh môi mềm mại kia, "Chị nói cho em biết, ban nãy chị rất muốn hôn em.
Em có biết không?"
Tim của Hạ Dĩ Đồng như muốn nhảy ra ngoài: "Không, không biết."
"Bây giờ chị nói cho em rồi, em đã biết." Lục Ẩm Băng nhếch miệng cười hệt như một đứa trẻ ngây thơ vậy, ánh mắt sáng ngời, thúc giục cô, "Mau nhắm mắt lại, mau nhắm mắt lại."
Lông mi Hạ Dĩ Đồng khẽ run, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại..
Danh sách chương