Lạc Giáo Chủ ủy khuất không dám nhiều lời, bởi vì sợ nói một câu sai một câu, chỉ chốc lát An Nhược Thủy đã dùng xong bữa sáng.

"Chị vào toilet một chút." An Nhược Thủy cảm giác được thân thể biến hóa, ném xuống những lời này liền rời đi.

Lúc trở về, biểu tình trên mặt nàng rất vô lực, bất quá lại không vô duyên vô cớ tức giận như lúc trước.

Lạc Giáo Chủ thật cẩn thận dò hỏi: "Sao vậy?"

"Tới nguyệt sự." An Nhược Thủy vô cùng áy náy nhìn về phía Lạc Huyền Ca, vừa rồi vô cớ gây sự phát hỏa với người này, hiện tại đối phương vẫn quan tâm mình như cũ, trong lòng An Nhược Thủy xẹt qua một dòng nước ấm, lửa giận trong lòng cũng toàn bộ tiêu tan.

Lạc Giáo Chủ đột nhiên ngây ngẩn cả người, chẳng trách An Nhược Thủy vừa rồi phát giận không hề báo trước, thì ra là thế a.

Vậy về sau có phải mỗi tháng, mình đều phải có mấy ngày trôi qua không tốt như vậy?

Lạc Giáo Chủ ủy khuất bĩu môi, buông xuống phần điểm tâm của mình: "Để em nấu cho chị một chút canh. Chờ em trở lại."

"......" An Nhược Thủy nhìn bóng dáng Lạc Huyền Ca rời khỏi, vì cái gì lại cảm thấy người kia đi rất vội vàng, có cảm giác tựa như chạy trối chết.

Lạc Giáo Chủ chính là muốn ở thời điểm An Nhược Thủy đang tức giận bùng phát thoát đi một hồi, cô sợ mình vô cớ bị liên lụy, lại vô tội bị một trận giáo huấn không thể giải thích.

Sau khi tỉ mỉ chuẩn bị canh bổ cho nàng, Lạc Giáo Chủ hết sức cẩn thận đưa tới.

"Chị uống đi." Trong trí nhớ, Lạc Giáo Chủ chỉ từng vì Tuyên Dương nấu loại canh bổ này, sau đó Tuyên Dương hồi cung, cung nữ ma ma nhiều không đếm xuể, dĩ nhiên sẽ không thiếu người nấu cho nàng.

Cũng là từ đó về sau, Lạc Giáo Chủ không nấu cho Tuyên Dương lần nào nữa.

Chỉ là Lạc Huyền Ca không biết, từ đó về sau Tuyên Dương cũng không còn uống qua loại canh bổ này, bởi vì hương vị không đúng, người nấu không đúng.

"Đỡ hơn chút nào không?" Lạc Giáo Chủ hỏi han ân cần, tuy biết có nội lực của mình giúp nàng hộ thể, nhưng vẫn nhịn không được muốn quan tâm.

An Nhược Thủy gật đầu, hơn nữa còn liếm mép: "Canh uống rất ngon."

"Hì hì, phương pháp này là Thánh Nữ dạy em. Rất hiệu quả." Lạc Giáo Chủ vui mừng hết sức, cũng may năm đó mình học được.

An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, nhìn thẳng Lạc Huyền Ca hỏi: "Nói đi, lúc trước em đều nấu canh này cho ai?"

"Ơ?" Lạc Giáo Chủ ngẩn người, không rõ đối phương vì cái gì bỗng nhiên nghi vấn.

Lạc Huyền Ca nghĩ một chút vẫn là quyết định thành thật trả lời, dù sao ở thời khắc mấu chốt này, hầu hạ không tốt sẽ vô duyên vô cớ chịu một trận trách tội.

"Tuyên Dương! Nàng tới nguyệt sự cũng sẽ rất đau, em đặc biệt tìm Thánh Nữ học."

An Nhược Thủy không còn lời nào để nói, hầu hạ công chúa —— không một sơ hở. Thời đại đó mọi người đều phải phục vụ cho hoàng tộc.

Kỳ thực An Nhược Thủy biết rõ bản tính Lạc Huyền Ca, chuyện người này không muốn làm, đừng nói là công chúa, hoàng đế đều không làm gì được.

An Nhược Thủy chỉ là không muốn để Lạc Huyền Ca nhớ lại đoạn ký ức thương tâm kiếp trước.

Dù gì Tiểu Lạc cũng từng nói, kiếp trước chết ở trên tay công chúa Tuyên Dương.

Lạc Huyền Ca đối với chuyện kiếp trước không nói là đã tiêu tan, nhưng ít ra hiện tại không còn cảm giác hoảng hốt lúc ban đầu nữa.

Ở bên cạnh An Nhược Thủy, bản thân dần dần tìm được nơi trở về, nếu hiện tại quay lại kiếp trước, cho dù ở đó có giang hồ ân cừu khoái ý, cô cũng không muốn trở về nữa.

Bởi vì nơi đó có toàn bộ mọi thứ của mình, duy chỉ không có người mình yêu nhất.

"Nếu một ngày, em có thể trở lại kiếp trước, em sẽ lựa chọn ra sao?" An Nhược Thủy thật muốn hỏi một chút, dù gì nếu ngày nào đó nàng đột nhiên rời khỏi quê nhà, đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, nàng không chắc mình có thể thản nhiên lưu lại hay không. Nếu có cơ hội trở về cố hương, nàng có thể sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Lạc Huyền Ca không chút nghĩ ngợi, buột miệng thốt lên: "Hoặc là ở lại, hoặc là đưa chị cùng đi. Nếu chỉ có một mình em trở về, vậy em sẽ chết một lần nữa, như vậy em sẽ có một nửa cơ hội trở về bên cạnh chị."

Nếu nói không chút cảm động là không thể nào, An Nhược Thủy cảm giác được Lạc Huyền Ca ở thế giới này cũng không thực sự vui vẻ, ít nhất ràng buộc càng ngày càng nhiều, rõ ràng là vua sư tử lại bước lầm vào vườn thú. Tiểu Lạc rõ ràng có thể nhe răng nanh xử lý sạch sẽ những người khinh nhục mình, mà hiện tại lại chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ giáo huấn đối phương.

Thậm chí có kẻ muốn đòi mạng, Tiểu Lạc lại bởi vì đủ loại trói buộc, chỉ có thể buông tha những người đó.

Bất quá, những thứ này chỉ là lý giải cá nhân của An Nhược Thủy.

Lạc Giáo Chủ cho rằng, người ức hiếp mình, chỉ cần bản thân muốn thì tùy thời tùy chỗ đều có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Chuyện 'thần không biết quỷ không hay' cũng dễ dàng làm được, chẳng qua khoảng thời gian này mình không rảnh mà thôi.

"Được rồi, chúng ta nên ra ngoài cùng mọi người tập hợp." An Nhược Thủy cũng đã đỡ hơn nhiều, dù gì kể từ lần rơi xuống nước đó về sau, nàng tới nguyệt sự liền không còn đau nữa.

Thời điểm mọi người tập hợp, thật không biết còn có thể thương nghị cái gì.

"Hôm nay thời tiết rất mát mẻ, chúng ta dạo quanh đảo nhìn xem đi. Dù sao cũng là khu di lịch của An Thị, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến, không chơi một ngày thật có lỗi với chặng đường hôm qua." Giang Ý Hàm đề nghị, nàng thật sự muốn ở trên đảo đi dạo một vòng thay đổi tâm trạng, dù sao từ miệng Tiểu Hi biết được chuyện mẹ ruột của cô bé, Giang Ý Hàm đã chịu cảm xúc quá lớn.

"Được a, tôi đã sớm muốn dạo hòn đảo này, tôi cùng cô đi." Từ Gia tiến đến ôm cánh tay Giang Ý Hàm, hơn nữa thúc giục: "Nhanh lên một chút, tôi về nhà có xem phát lại, phía trước có khu giải trí, qua đó xem đi. An Thị xuất phẩm tất thuộc tinh phẩm, ở đó có rất nhiều trò bên ngoài không tìm được, chúng ta đi qua thử một chút." Từ Gia lôi kéo Giang Ý Hàm hưng phấn chạy tới.

Nàng sớm đã phát hiện cảm xúc Giang Ý Hàm không đúng, cho nên giờ phút này muốn đưa người kia đi bình ổn tâm tình.

Mạnh Tiểu Manh nghe được địa phương có trò chơi, nàng cũng tỉnh táo tinh thần, theo bản năng hướng về Cố Tầm Tuyết.

Mặc dù tỷ tỷ và chị dâu tương lai đều ở chỗ này, nhưng Mạnh Tiểu Manh đã quen đem sinh hoạt giao cho Cố Tầm Tuyết làm chủ, mà Cố Tầm Tuyết cũng rất hưởng thụ điểm đó, khẽ cười dắt tay nàng: "Đi thôi, tiểu dã miêu của tôi."

[Kênh livestream]

Bạch tuộc mềm: Xong rồi xong rồi, đã cong. Cố nữ hiệp đừng quá cool như vậy chứ? Điên cuồng mê luyến Bạch Thiển Dư: Vãi, loại nữ hiệp có thể đánh còn có thể cưa này, cho tôi một em đi!

Thành viên vắng mặt: Ưm ưm, mẹ~ con phải gả cho yêu tinh họ Cố đó.

Dưa hấu: Mấy thím lầu trên đừng vọng tưởng, tôi cùng Cố đã có con rồi.

Kênh livestream ầm ĩ một trận liền dần lắng xuống, tâm tình Lạc Giáo Chủ lại thong thả thăng hoa.

Nhìn An Nhược Thủy mà thầm nghĩ, 'tiểu dã miêu' không khí phách lắm, cũng không hợp hình tượng của nàng, mình có nên gọi thử một tiếng lão hổ hay không?

"Nhìn chằm chằm chị làm gì?" An Nhược Thủy chú ý tới tầm mắt đối phương, giờ phút này Lạc Huyền Ca có chút ngốc, có chút đần, còn có chút cảm giác nóng lòng muốn thử, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là ảo giác của mình.

Lạc Giáo Chủ lập tức lắc đầu: "Không có, không phải lão hổ."

"Cái gì lão hổ?"

Không chỉ An Nhược Thủy tò mò, những người khác cũng tò mò hết sức nhìn sang.

Lạc Huyền Ca bày gương mặt diện than lạnh lẽo, đảo mắt nhìn mọi người: "Vừa rồi đột nhiên nhớ đến một bộ phim vô cùng xuất sắc."

Khi tất cả đều cho rằng Lạc Huyền Ca muốn giúp đỡ quảng cáo tác phẩm mới cho ai, cô liền đổi đề tài nói: "Trong phim có một lão hổ, rất đáng yêu."

"......"

Lạc Giáo Chủ thiếu tự nhiên đã không phải chuyện mà các giáo đồ có thể cứu nữa, nghe đến chỗ này, tất cả mọi người đều đang nghĩ câu ''không phải lão hổ' của Lạc Huyền Ca rốt cuộc có ý gì.

"Được rồi, chúng ta cũng dạo quanh đảo một chút đi."

An Nhược Thủy nói câu này, giải cứu Lạc Huyền Ca đang vô cùng lúng túng.

Bất quá đây chỉ là cảm giác của những người khác, còn đương sự Lạc Giáo Chủ một chút cũng không cảm thấy bản thân lúng túng cái gì.

Cùng An Nhược Thủy dạo quanh đảo, nơi này rất rộng, dù sao lúc trước mấy ngàn người đều chứa nổi, mà chính thức bắt đầu thi đấu thậm chí còn không tìm được bóng dáng những tuyển thủ khác.

"Mệt không?" Lạc Huyền Ca luôn chú ý tình huống An Nhược Thủy, phát hiện bước chân nàng có chút loạn, liền nhẹ giọng hỏi.

Tuy không bằng Cố Tầm Tuyết thời thời khắc khắc trắng trợn cưa cẩm, loại thăm hỏi tinh tế ấm áp của Lạc Huyền Ca, cũng làm không ít người tuyên bố muốn gả thì phải gả cho Lạc.

An Nhược Thủy nở nụ cười hiếm hoi, fan hâm mộ nhìn kênh Livestream trong lúc nhất thời quên gửi bình luận.

"Không mệt."

Ngày thường An Nhược Thủy không có thời gian vận động, mặc dù thân thể có nội lực của Lạc Huyền Ca, nhưng vẫn không ngăn cản được nàng giờ phút này hơi hơi thở dốc.

Lạc Huyền Ca cảm thấy đi lại nhiều sẽ tốt cho sức khỏe, bất quá cũng phải lượng sức mà đi, hôm nay thân thể An Nhược Thủy không dễ chịu lắm, hơn nữa thời tiết tuy rằng trở nên mát mẻ nhưng đảo nhỏ này vẫn có chút oi bức.

"Chúng ta đi chậm một chút, khi nào chị không đi nổi nữa thì nói cho em."

"Được."

"Tảng đá lớn phía trước kia để làm gì a?" Lạc Huyền Ca đột nhiên thấy được, tò mò hỏi.

An Nhược Thủy cười khẽ: "Đại ca nói đó là bia tình nhân, người ở chỗ này tỏ tình thành công hoặc cầu hôn thành công, mười năm sau nếu còn cùng một chỗ, có thể đến lưu lại tên họ trên bia. Hơn nữa còn được An Thị tặng một phần đại lễ ân ái."

"Ừm......" Lạc Huyền Ca không khỏi bội phục, thủ đoạn vét tiền của An Tuấn Phong thực sự rất cao minh, đến lúc đó tình nhân tới nơi này tỏ tình hẹn ước sẽ càng ngày càng nhiều, tiêu phí giữa tình nhân so với người bình thường dĩ nhiên là cao hơn, mà mười năm sau những người còn có thể ân ái cùng một chỗ tuyệt đối không phải tất cả.

Bởi vậy mười năm đầu tư lâu dài, An Tuấn Phong tất nhiên có thể từ trong này vơ vét đầy chậu đầy bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện