"Đều đọc quy tắc mới rồi chứ? Vòng này là tạm đình chiến, chúng ta cần phải nhanh chóng đến địa điểm kế tiếp, cũng chính là trấn Dương Liễu phụ cận Chiêm Minh Trang, ở đó tất cả mọi người đều sẽ thành lập liên minh, quen nhau hay không đều sẽ bị hệ thống cưỡng chế ghép đôi trở thành đồng đội. Đến lúc đó sẽ xuất hiện một vòng sắp xếp mới." Lạc Huyền Ca cẩn thận nghiên cứu quy tắc mới kia, cuối cùng kết luận: "Một vòng này nhìn thì chỉ như ở trấn Dương Liễu cưỡng ép tổ hợp, nhưng lại có thể thấy về sau mỗi cuộc chiến đều là chiến đấu giữa các liên minh."
"Cho nên, ở vòng mới này, chúng ta càng phải ra sức kiếm tiền vàng cùng thọ mệnh, để phát triển tài nguyên dự trữ về sau. Hơn nữa phía trên này còn có một quy tắc kỳ quái, vòng mới không diễn ra tỷ thí giữa các tuyển thủ, chỉ giúp cư dân trong trấn kiếm chi phí sinh hoạt, nói cách khác ngày mai là một vòng nghỉ ngơi tạm đình chiến."
An Nhược Thủy lấy ra máy tính bảng nhìn thương thành vừa cập nhật bản mới nhất, click mở thương thành, bên trong có rất nhiều loại trang bị nhỏ, bất quá mỗi loại đều giá trị không rẻ. Trong số đông đảo trang bị kia, Lạc Huyền Ca cũng nhìn thấy máy dò mà mình tìm được.
Nhìn giá cả trong thương thành, Lạc Huyền Ca kinh ngạc một phen: "Không ngờ vật nhỏ như vậy mà những ba ngàn tiền vàng, hơn nữa chỉ là loại cấp thấp. Ở đây loại trung cấp là mười ngàn tiền vàng, loại cao cấp không chỉ tra được mọi loại tiền vàng bảo tàng cùng các tuyển thủ trong liên minh, còn có thể kiểm tra chính xác vị trí và tình huống của đồng đội, còn hiển thị bản đồ nhỏ, dùng ba mươi nghìn tiền vàng mua thứ này ngược lại vẫn rất đáng giá."
"Đúng là đáng giá, nhưng đi đâu kiếm cho đủ ba mươi ngàn tiền vàng a?" Giang Ý Hàm cười cười: "Đừng nói cao cấp, ngay loại cấp thấp này, đại khái cũng khiến rất nhiều người điên cuồng tranh đoạt."
Ánh mắt An Nhược Thủy khẽ biến, đem máy dò giao cho Mạnh Tiểu Manh: "Tiểu Manh, lát nữa cô ra ngoài, dùng hai ngàn tiền vàng bán thứ này đi."
"Đây là cái gì a?" Mạnh Tiểu Manh vừa cùng Cố Tầm Tuyết đùa giỡn nên không để ý An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện, giờ phút này nhìn máy dò trong tay tò mò hỏi.
Giang Ý Hàm liền tức giận một hồi, đang muốn mắng nàng không nghiêm túc nghe thì Lạc Huyền Ca ngăn cản: "Đây là cái gì chúng tôi cũng không rõ lắm, lát nữa cô ra ngoài đem nó bán đi, ra giá hai ngàn năm, nếu không bán được thì thử lại hai ngàn."
"A? Hai ngàn?! Đắt như vậy mà có người mua sao?" Mạnh Tiểu Manh bày tỏ đồng vàng thật sự khan hiếm, nàng đi đâu tìm người tiêu tiền như rác a.
Lạc Huyền Ca hiếm khi cười thành tiếng: "Yên tâm, nhất định sẽ có người mua. Cô đi thử một chút."
"Vậy được rồi." Mạnh Tiểu Manh ngập tràn nghi hoặc nhận lấy máy dò, đặt ở trong tay ngó trái ngó phải vẫn không thông: "Này, cô chớ có sờ đầu tôi, tôi đang nghiên cứu đồ vật."
Mạnh Tiểu Manh nghĩ trăm lần cũng không ra đáp án, bực bội đẩy móng vuốt của Cố Tầm Tuyết, oán hận trừng mắt liếc nàng một cái, tựa hồ lên án đối phương vô lễ.
Cố Tìm Tuyết cảm thấy thú vị hơn nhiều, cười thành tiếng nên dẫn tới một trận ho khan.
Lạc Huyền Ca vỗ vỗ bả vai Mạnh Tiểu Manh: "Ngay bây giờ, cô đi nhanh một chút. Nhớ, thấp hơn hai ngàn không bán."
Mạnh Tiểu Manh như suy tư điều gì, gật gật đầu: "Tôi đã biết, một mình tôi đi sao?"
"Còn cần chúng tôi tìm người đi theo cô nữa?" Lạc Huyền Ca nhìn dáng vẻ Mạnh Tiểu Manh có chút nhát gan không muốn rời khỏi, trong lòng liền dâng lên hứng thú tà ác nhưng vẻ mặt bất động thanh sắc: "Nếu cô không dám đi một mình, vậy để Cố Tầm Tuyết theo, cô thấy sao?"
"A? Không cần không cần, chẳng phải là bán đồ thôi sao, tôi rất nhanh sẽ trở lại." Mạnh Tiểu Manh ôm máy dò chạy ra ngoài.
Mọi người nhìn dáng vẻ trốn chạy của nàng, không hẹn mà cùng cười lớn.
Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng nói: "Nàng, rất sợ tôi?"
Hứa Như gật đầu: "Thời điểm con bé bốn tuổi từng xem cuộc thi lúc cô mới xuất đạo, thấy cô ra tay một cái liền phế hai cánh tay đối thủ, bị dọa sợ hai ngày không dám ăn cơm. Từ đó về sau mỗi khi ở nhà không nghe lời, cha mẹ đều dùng cô để dọa, 'Lại không ăn cơm Cố Tầm Tuyết liền tới nha~' 'Lại không ngủ được Cố Tầm Tuyết sẽ tới'. Thời gian lâu dài, khả năng tạo bóng ma tâm lý."
Nghe vậy, Cố Tầm Tuyết liền dở khóc dở cười, nàng thật sự không ngờ nổi bản thân còn có tác dụng đe dọa trẻ em, đột nhiên nghĩ tới sáng nay trên quảng trường, rõ ràng mình cười với Mạnh Tiểu Manh như tắm gió xuân, nhưng đối phương chính là khẩn trương đến mức nói lắp, hiện tại cuối cùng đã hiểu.
"Bây giờ mọi người mau chóng chạy đến trấn Dương Liễu, hẳn là đã có nhân viên tổ tiết mục ở đó. Tới nơi, chúng ta trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù trên quy tắc thi đấu không viết về chuyện tỷ thí nhưng vẫn phải phòng ngừa hệ thống ép buộc ghép đôi, vậy nên tôi muốn tất cả nghỉ ngơi đủ sức, chờ đến vòng kế tiếp sẽ chậm rãi đối phó bọn họ." An Nhược Thủy đề nghị.
"Xác thật phải nhanh chóng chạy qua, nhưng chúng ta nên tách ra mà đến. Nhiều người như vậy ở cùng một chỗ rất có thể sẽ bỏ qua cơ hội, các cô đi trước, tôi sắp xếp đồ vật một chút, sau đó lại đi trấn Dương Liễu tập hợp."
Lạc Huyền Ca vĩnh viễn đều là dáng vẻ ung dung nhàn nhã, trong mắt cô thì đây không phải một show thực tế, ngược lại là một trò chơi do mình điều khiển. Tựa hồ thắng thua đã có thể thấy được trong mắt.
Cố Tầm Tuyết nhíu mày: "Không đợi tiểu ngốc sao?"
"Một vòng này sẽ không tiến hành so đấu, nàng ở bên ngoài rất an toàn, hơn nữa nàng cũng cần một mình rèn luyện, chúng ta không thể nào từ đầu tới cuối đều che chở nàng." Thanh âm Lạc Huyền Ca rất lạnh, đây cũng là lời cô từng nói với Mạnh Tiểu Manh trong cuộc tuyển chọn ngày trước, không ai có thể bảo vệ nàng cả đời, Mạnh Tiểu Manh cần tự mình trở nên cường đại.
Cố Tầm Tuyết khẽ cười: "Vậy các cô đi trước đi, tôi ở lại đây chờ nàng."
Lạc Huyền Ca không hiểu rõ lắm, sắp nói lại bị An Nhược Thủy đột nhiên giữ tay nhắc nhở: "Được rồi, thân thể Cố tiểu thư vốn dĩ không thoải mái, lại là Tiểu Manh luôn chăm sóc nàng, cứ để nàng tiếp tục đi theo Tiểu Manh."
"Vậy... Được." Lạc Huyền Ca cuối cùng quyết định từ bỏ, bất quá bản thân đã âm thầm truyền nội lực cho Cố Tầm Tuyết, chỉ cần nàng không mạnh mẽ dùng vũ lực, rất nhanh sẽ có thể phục hồi.
Ở thời điểm mọi người đều sắp rời khỏi, Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng ho khan một tiếng, tiếp đó nhìn về phía Lạc Huyền Ca ẩn ý hỏi: "Thương thế của tôi không sao chứ?"
"Không mạnh mẽ dùng vũ lực, tĩnh dưỡng hai ngày là ổn thôi." Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy Cố Tầm Tuyết có chút kỳ quái, chẳng phải câu này nên hỏi bác sĩ hoặc là tự mình cảm giác hay sao? Hỏi một người không quen thuộc như mình thì có ích lợi gì?
Cố Tầm Tuyết như có điều suy tư, gật gật đầu: "Thì ra là như thế a, vậy các cô đi trước đi. Tôi chờ tiểu ngốc trở về liền cùng các cô tập hợp."
"Đi thôi." An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca ngây người, nàng tiến lên nắm lấy bàn tay đối phương.
Lạc Huyền Ca theo An Nhược Thủy rời khỏi, chờ mọi người đều đi rồi, Cố Tầm Tuyết cũng ở trên giường nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở trên đường, Lạc Huyền Ca vẫn cảm thấy Cố Tầm Tuyết có chút kỳ quái, An Nhược Thủy thấy đối phương vẫn luôn nhăn mày, đành cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"
"Cố Tầm Tuyết có chút kỳ lạ, nàng ở Cổ Võ thế gia rốt cuộc là dạng tồn tại thế nào?" Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy có chỗ không đúng, Cố Tầm Tuyết cùng Trịnh Húc thoạt nhìn không liên hệ nhau, nhiều nhất là đôi lúc khắc khẩu. Nhưng hôm nay Trịnh Húc làm Cố Tầm Tuyết bị thương nặng mà dáng vẻ nàng lại như chuyện đương nhiên, điểm này thật sự khiến bản thân tò mò.
"Ba năm trước Cố Tầm Tuyết để thua vị trí đại sư tỷ, từ đó về sau nàng bắt đầu phát triển chủ yếu trên mạng, từng phát trực tiếp liên tục nửa tháng cả ngày lẫn đêm, đạt danh hiệu nữ hoàng livestream. Bất quá về sau chỉ đôi lúc post vài video ngắn, mà nội dung video lại không liên quan nhiều tới Cổ Võ thế gia, nói về mỹ thực trang phục, cùng với những danh thắng nàng đến. Bất quá vẫn thành công, số fan của nàng dần dần nghiền áp nghệ sĩ hạng hai hạng ba. Sau lại nhận mấy quảng cáo sản phẩm, xem như chậm rãi phát triển bước vào giới giải trí."
An Nhược Thủy vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng nói hết thảy chuyện này xong, đột nhiên như hiểu được gì đó. Bất quá hiện giờ đang phát sóng trực tiếp nên không thể nói cho Tiểu Lạc.
"Hơi kỳ quái, nhưng không nói được cụ thể là kỳ quái ở đâu." Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ gãi đầu, thật đúng là hao tổn tâm tư, vẫn là tạm thời buông xuống chuyện Cố Tầm Tuyết cùng Cổ Võ đi, chuyên tâm vào show thực tế này.
An Nhược Thủy lại bắt đầu nóng vội, nàng phải nghĩ biện pháp để Lạc Huyền Ca ít tiếp xúc với Cổ Võ thế gia một chút, tốt nhất có thể hoàn toàn thoát khỏi Cổ Võ.
"Chị sao vậy? Sắc mặt có chút không đúng lắm." Lạc Huyền Ca trong lúc lơ đãng nghiêng người thấy được An Nhược Thủy, lại phát hiện sắc mặt đối phương tái nhợt, giống như là bị kinh hách.
An Nhược Thủy miễn cưỡng cười, lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi nóng bức. Đi mệt quá a."
"Tới đây, em cõng chị." Lạc Huyền Ca rất nhanh gỡ xuống ba lô trên lưng để ở trước mặt, ngồi xổm xuống để nàng đi lên.
An Nhược Thủy vừa định từ chối, lại nghe người kia thúc giục: "Nhanh một chút, đến trấn Dương Liễu chúng ta cũng có thể sớm nghỉ ngơi."
"Được. Vậy chị lên nhé?" An Nhược Thủy cẩn thận leo lên lưng đối phương, Lạc Huyền Ca thực nhẹ nhàng đứng dậy, thậm chí nhịn không được nói thầm một tiếng: "Chị nên ăn nhiều một chút."
An Nhược Thủy ghé vào tấm lưng kia mà trộm cười, Lạc Huyền Ca tiếp tục chạy về trấn Dương Liễu.
Bất quá ngại An Nhược Thủy còn ở trên lưng mình, Lạc Giáo Chủ đành âm thầm vận khinh công, khiến cho mỗi một bước trên đất tựa như đạp tuyết vô ngân, cũng không biết qua bao lâu An Nhược Thủy mơ mơ màng màng say ngủ.
Kênh trực tiếp cũng bởi vì cử động này của Lạc Huyền Ca mà nổ tung.
Võng hữu 1: Đây là cẩu lương sao? Con có thể ăn chứ? Trực tiếp cầm chén gặm hay là chờ mẹ giúp con chiên xào một chút? Võng hữu 2: Mẹ ơi, con phải gả cho người phúc hắc đó!
Võng hữu 3: Tôi nghe hàng xóm nói, Lạc Huyền Ca kỳ thật đã kết hôn...... Đối phương hình như còn là kẻ có tiền, đưa cho cô ấy một khoản rất lớn, sau đó......
Võng hữu 4: Vãi, hàng xóm của thím ăn sh*t phải không, loại lời như vậy hắn cũng dám nói? Lạc của tôi là hạng người bán thân vì tiền sao?!
Võng hữu 5: Ha hả, bạn bè, họ hàng, hàng xóm, ba cái này chẳng phải là từ chuyên dùng bày tỏ độ đáng tin sao? Hàng xóm thím hẳn là không phải ổ cắm điện chứ?
Võng hữu 6: Lầu ba nhanh xóa ID mà trốn, rất đông giáo đồ đang cầm Đồ Long Đao chạy về phía thím kìa!
Võng hữu 7: Rực rỡ hốt hoảng, lầu ba nói không sai, tôi chính là kẻ có tiền đó! Chư quân rút kiếm đi!
Võng hữu 8: Đừng nói bậy, tôi cùng Lạc có cả hài tử luôn rồi 23333
......
An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca tạm thời không thấy được Tin tức trên mạng, nhưng An Tuấn Phong luôn chú ý kênh livestream lại thấy rất rõ. Lúc trước hắn đã xử lý triệt để chuyện này, rốt cuộc làm thế nào còn bị lộ ra? Cái gọi là hàng xóm kia rốt cuộc tồn tại thật hay là võng hữu thuận miệng bịa chuyện?
Nhanh chóng bấm điện thoại cho Lý Điềm, Lý Điềm đang ở công ty cùng Hứa Tụ hợp tác dẫn dắt một nhóm thực tập sinh. Lúc nàng nhận được điện thoại của An Tuấn Phong, mặt đầy kinh ngạc, thời điểm nghe thấy giám đốc bảo mình điều tra mấy tin nhảm đó, tuy nàng cảm giác được một chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, nghiêm túc chăm chỉ bắt đầu một vòng công việc mới.
Bên trong chương trình thực tế, lúc An Nhược Thủy tỉnh lại trời đã tối rồi.
Tỉnh dậy ở nơi xa lạ lại tối tăm, nội tâm nàng luôn có chút khủng hoảng, bất quá cũng may thời điểm nàng chuẩn bị xuống giường, Lạc Huyền Ca mang theo bữa tối mở cửa vào được.
Trong nháy mắt Lạc Huyền Ca mở đèn, thấy An Nhược Thủy đầu tóc hơi rối ngồi ở trên giường, bởi vì ngủ dậy còn chưa kịp sửa sang lại cổ áo liền thấy rõ được xương quai xanh tinh xảo của nàng, cùng với gò tuyết trắng đầy đặn có hơi lộ ra.
"Cho nên, ở vòng mới này, chúng ta càng phải ra sức kiếm tiền vàng cùng thọ mệnh, để phát triển tài nguyên dự trữ về sau. Hơn nữa phía trên này còn có một quy tắc kỳ quái, vòng mới không diễn ra tỷ thí giữa các tuyển thủ, chỉ giúp cư dân trong trấn kiếm chi phí sinh hoạt, nói cách khác ngày mai là một vòng nghỉ ngơi tạm đình chiến."
An Nhược Thủy lấy ra máy tính bảng nhìn thương thành vừa cập nhật bản mới nhất, click mở thương thành, bên trong có rất nhiều loại trang bị nhỏ, bất quá mỗi loại đều giá trị không rẻ. Trong số đông đảo trang bị kia, Lạc Huyền Ca cũng nhìn thấy máy dò mà mình tìm được.
Nhìn giá cả trong thương thành, Lạc Huyền Ca kinh ngạc một phen: "Không ngờ vật nhỏ như vậy mà những ba ngàn tiền vàng, hơn nữa chỉ là loại cấp thấp. Ở đây loại trung cấp là mười ngàn tiền vàng, loại cao cấp không chỉ tra được mọi loại tiền vàng bảo tàng cùng các tuyển thủ trong liên minh, còn có thể kiểm tra chính xác vị trí và tình huống của đồng đội, còn hiển thị bản đồ nhỏ, dùng ba mươi nghìn tiền vàng mua thứ này ngược lại vẫn rất đáng giá."
"Đúng là đáng giá, nhưng đi đâu kiếm cho đủ ba mươi ngàn tiền vàng a?" Giang Ý Hàm cười cười: "Đừng nói cao cấp, ngay loại cấp thấp này, đại khái cũng khiến rất nhiều người điên cuồng tranh đoạt."
Ánh mắt An Nhược Thủy khẽ biến, đem máy dò giao cho Mạnh Tiểu Manh: "Tiểu Manh, lát nữa cô ra ngoài, dùng hai ngàn tiền vàng bán thứ này đi."
"Đây là cái gì a?" Mạnh Tiểu Manh vừa cùng Cố Tầm Tuyết đùa giỡn nên không để ý An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện, giờ phút này nhìn máy dò trong tay tò mò hỏi.
Giang Ý Hàm liền tức giận một hồi, đang muốn mắng nàng không nghiêm túc nghe thì Lạc Huyền Ca ngăn cản: "Đây là cái gì chúng tôi cũng không rõ lắm, lát nữa cô ra ngoài đem nó bán đi, ra giá hai ngàn năm, nếu không bán được thì thử lại hai ngàn."
"A? Hai ngàn?! Đắt như vậy mà có người mua sao?" Mạnh Tiểu Manh bày tỏ đồng vàng thật sự khan hiếm, nàng đi đâu tìm người tiêu tiền như rác a.
Lạc Huyền Ca hiếm khi cười thành tiếng: "Yên tâm, nhất định sẽ có người mua. Cô đi thử một chút."
"Vậy được rồi." Mạnh Tiểu Manh ngập tràn nghi hoặc nhận lấy máy dò, đặt ở trong tay ngó trái ngó phải vẫn không thông: "Này, cô chớ có sờ đầu tôi, tôi đang nghiên cứu đồ vật."
Mạnh Tiểu Manh nghĩ trăm lần cũng không ra đáp án, bực bội đẩy móng vuốt của Cố Tầm Tuyết, oán hận trừng mắt liếc nàng một cái, tựa hồ lên án đối phương vô lễ.
Cố Tìm Tuyết cảm thấy thú vị hơn nhiều, cười thành tiếng nên dẫn tới một trận ho khan.
Lạc Huyền Ca vỗ vỗ bả vai Mạnh Tiểu Manh: "Ngay bây giờ, cô đi nhanh một chút. Nhớ, thấp hơn hai ngàn không bán."
Mạnh Tiểu Manh như suy tư điều gì, gật gật đầu: "Tôi đã biết, một mình tôi đi sao?"
"Còn cần chúng tôi tìm người đi theo cô nữa?" Lạc Huyền Ca nhìn dáng vẻ Mạnh Tiểu Manh có chút nhát gan không muốn rời khỏi, trong lòng liền dâng lên hứng thú tà ác nhưng vẻ mặt bất động thanh sắc: "Nếu cô không dám đi một mình, vậy để Cố Tầm Tuyết theo, cô thấy sao?"
"A? Không cần không cần, chẳng phải là bán đồ thôi sao, tôi rất nhanh sẽ trở lại." Mạnh Tiểu Manh ôm máy dò chạy ra ngoài.
Mọi người nhìn dáng vẻ trốn chạy của nàng, không hẹn mà cùng cười lớn.
Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng nói: "Nàng, rất sợ tôi?"
Hứa Như gật đầu: "Thời điểm con bé bốn tuổi từng xem cuộc thi lúc cô mới xuất đạo, thấy cô ra tay một cái liền phế hai cánh tay đối thủ, bị dọa sợ hai ngày không dám ăn cơm. Từ đó về sau mỗi khi ở nhà không nghe lời, cha mẹ đều dùng cô để dọa, 'Lại không ăn cơm Cố Tầm Tuyết liền tới nha~' 'Lại không ngủ được Cố Tầm Tuyết sẽ tới'. Thời gian lâu dài, khả năng tạo bóng ma tâm lý."
Nghe vậy, Cố Tầm Tuyết liền dở khóc dở cười, nàng thật sự không ngờ nổi bản thân còn có tác dụng đe dọa trẻ em, đột nhiên nghĩ tới sáng nay trên quảng trường, rõ ràng mình cười với Mạnh Tiểu Manh như tắm gió xuân, nhưng đối phương chính là khẩn trương đến mức nói lắp, hiện tại cuối cùng đã hiểu.
"Bây giờ mọi người mau chóng chạy đến trấn Dương Liễu, hẳn là đã có nhân viên tổ tiết mục ở đó. Tới nơi, chúng ta trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù trên quy tắc thi đấu không viết về chuyện tỷ thí nhưng vẫn phải phòng ngừa hệ thống ép buộc ghép đôi, vậy nên tôi muốn tất cả nghỉ ngơi đủ sức, chờ đến vòng kế tiếp sẽ chậm rãi đối phó bọn họ." An Nhược Thủy đề nghị.
"Xác thật phải nhanh chóng chạy qua, nhưng chúng ta nên tách ra mà đến. Nhiều người như vậy ở cùng một chỗ rất có thể sẽ bỏ qua cơ hội, các cô đi trước, tôi sắp xếp đồ vật một chút, sau đó lại đi trấn Dương Liễu tập hợp."
Lạc Huyền Ca vĩnh viễn đều là dáng vẻ ung dung nhàn nhã, trong mắt cô thì đây không phải một show thực tế, ngược lại là một trò chơi do mình điều khiển. Tựa hồ thắng thua đã có thể thấy được trong mắt.
Cố Tầm Tuyết nhíu mày: "Không đợi tiểu ngốc sao?"
"Một vòng này sẽ không tiến hành so đấu, nàng ở bên ngoài rất an toàn, hơn nữa nàng cũng cần một mình rèn luyện, chúng ta không thể nào từ đầu tới cuối đều che chở nàng." Thanh âm Lạc Huyền Ca rất lạnh, đây cũng là lời cô từng nói với Mạnh Tiểu Manh trong cuộc tuyển chọn ngày trước, không ai có thể bảo vệ nàng cả đời, Mạnh Tiểu Manh cần tự mình trở nên cường đại.
Cố Tầm Tuyết khẽ cười: "Vậy các cô đi trước đi, tôi ở lại đây chờ nàng."
Lạc Huyền Ca không hiểu rõ lắm, sắp nói lại bị An Nhược Thủy đột nhiên giữ tay nhắc nhở: "Được rồi, thân thể Cố tiểu thư vốn dĩ không thoải mái, lại là Tiểu Manh luôn chăm sóc nàng, cứ để nàng tiếp tục đi theo Tiểu Manh."
"Vậy... Được." Lạc Huyền Ca cuối cùng quyết định từ bỏ, bất quá bản thân đã âm thầm truyền nội lực cho Cố Tầm Tuyết, chỉ cần nàng không mạnh mẽ dùng vũ lực, rất nhanh sẽ có thể phục hồi.
Ở thời điểm mọi người đều sắp rời khỏi, Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng ho khan một tiếng, tiếp đó nhìn về phía Lạc Huyền Ca ẩn ý hỏi: "Thương thế của tôi không sao chứ?"
"Không mạnh mẽ dùng vũ lực, tĩnh dưỡng hai ngày là ổn thôi." Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy Cố Tầm Tuyết có chút kỳ quái, chẳng phải câu này nên hỏi bác sĩ hoặc là tự mình cảm giác hay sao? Hỏi một người không quen thuộc như mình thì có ích lợi gì?
Cố Tầm Tuyết như có điều suy tư, gật gật đầu: "Thì ra là như thế a, vậy các cô đi trước đi. Tôi chờ tiểu ngốc trở về liền cùng các cô tập hợp."
"Đi thôi." An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca ngây người, nàng tiến lên nắm lấy bàn tay đối phương.
Lạc Huyền Ca theo An Nhược Thủy rời khỏi, chờ mọi người đều đi rồi, Cố Tầm Tuyết cũng ở trên giường nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở trên đường, Lạc Huyền Ca vẫn cảm thấy Cố Tầm Tuyết có chút kỳ quái, An Nhược Thủy thấy đối phương vẫn luôn nhăn mày, đành cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"
"Cố Tầm Tuyết có chút kỳ lạ, nàng ở Cổ Võ thế gia rốt cuộc là dạng tồn tại thế nào?" Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy có chỗ không đúng, Cố Tầm Tuyết cùng Trịnh Húc thoạt nhìn không liên hệ nhau, nhiều nhất là đôi lúc khắc khẩu. Nhưng hôm nay Trịnh Húc làm Cố Tầm Tuyết bị thương nặng mà dáng vẻ nàng lại như chuyện đương nhiên, điểm này thật sự khiến bản thân tò mò.
"Ba năm trước Cố Tầm Tuyết để thua vị trí đại sư tỷ, từ đó về sau nàng bắt đầu phát triển chủ yếu trên mạng, từng phát trực tiếp liên tục nửa tháng cả ngày lẫn đêm, đạt danh hiệu nữ hoàng livestream. Bất quá về sau chỉ đôi lúc post vài video ngắn, mà nội dung video lại không liên quan nhiều tới Cổ Võ thế gia, nói về mỹ thực trang phục, cùng với những danh thắng nàng đến. Bất quá vẫn thành công, số fan của nàng dần dần nghiền áp nghệ sĩ hạng hai hạng ba. Sau lại nhận mấy quảng cáo sản phẩm, xem như chậm rãi phát triển bước vào giới giải trí."
An Nhược Thủy vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng nói hết thảy chuyện này xong, đột nhiên như hiểu được gì đó. Bất quá hiện giờ đang phát sóng trực tiếp nên không thể nói cho Tiểu Lạc.
"Hơi kỳ quái, nhưng không nói được cụ thể là kỳ quái ở đâu." Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ gãi đầu, thật đúng là hao tổn tâm tư, vẫn là tạm thời buông xuống chuyện Cố Tầm Tuyết cùng Cổ Võ đi, chuyên tâm vào show thực tế này.
An Nhược Thủy lại bắt đầu nóng vội, nàng phải nghĩ biện pháp để Lạc Huyền Ca ít tiếp xúc với Cổ Võ thế gia một chút, tốt nhất có thể hoàn toàn thoát khỏi Cổ Võ.
"Chị sao vậy? Sắc mặt có chút không đúng lắm." Lạc Huyền Ca trong lúc lơ đãng nghiêng người thấy được An Nhược Thủy, lại phát hiện sắc mặt đối phương tái nhợt, giống như là bị kinh hách.
An Nhược Thủy miễn cưỡng cười, lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi nóng bức. Đi mệt quá a."
"Tới đây, em cõng chị." Lạc Huyền Ca rất nhanh gỡ xuống ba lô trên lưng để ở trước mặt, ngồi xổm xuống để nàng đi lên.
An Nhược Thủy vừa định từ chối, lại nghe người kia thúc giục: "Nhanh một chút, đến trấn Dương Liễu chúng ta cũng có thể sớm nghỉ ngơi."
"Được. Vậy chị lên nhé?" An Nhược Thủy cẩn thận leo lên lưng đối phương, Lạc Huyền Ca thực nhẹ nhàng đứng dậy, thậm chí nhịn không được nói thầm một tiếng: "Chị nên ăn nhiều một chút."
An Nhược Thủy ghé vào tấm lưng kia mà trộm cười, Lạc Huyền Ca tiếp tục chạy về trấn Dương Liễu.
Bất quá ngại An Nhược Thủy còn ở trên lưng mình, Lạc Giáo Chủ đành âm thầm vận khinh công, khiến cho mỗi một bước trên đất tựa như đạp tuyết vô ngân, cũng không biết qua bao lâu An Nhược Thủy mơ mơ màng màng say ngủ.
Kênh trực tiếp cũng bởi vì cử động này của Lạc Huyền Ca mà nổ tung.
Võng hữu 1: Đây là cẩu lương sao? Con có thể ăn chứ? Trực tiếp cầm chén gặm hay là chờ mẹ giúp con chiên xào một chút? Võng hữu 2: Mẹ ơi, con phải gả cho người phúc hắc đó!
Võng hữu 3: Tôi nghe hàng xóm nói, Lạc Huyền Ca kỳ thật đã kết hôn...... Đối phương hình như còn là kẻ có tiền, đưa cho cô ấy một khoản rất lớn, sau đó......
Võng hữu 4: Vãi, hàng xóm của thím ăn sh*t phải không, loại lời như vậy hắn cũng dám nói? Lạc của tôi là hạng người bán thân vì tiền sao?!
Võng hữu 5: Ha hả, bạn bè, họ hàng, hàng xóm, ba cái này chẳng phải là từ chuyên dùng bày tỏ độ đáng tin sao? Hàng xóm thím hẳn là không phải ổ cắm điện chứ?
Võng hữu 6: Lầu ba nhanh xóa ID mà trốn, rất đông giáo đồ đang cầm Đồ Long Đao chạy về phía thím kìa!
Võng hữu 7: Rực rỡ hốt hoảng, lầu ba nói không sai, tôi chính là kẻ có tiền đó! Chư quân rút kiếm đi!
Võng hữu 8: Đừng nói bậy, tôi cùng Lạc có cả hài tử luôn rồi 23333
......
An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca tạm thời không thấy được Tin tức trên mạng, nhưng An Tuấn Phong luôn chú ý kênh livestream lại thấy rất rõ. Lúc trước hắn đã xử lý triệt để chuyện này, rốt cuộc làm thế nào còn bị lộ ra? Cái gọi là hàng xóm kia rốt cuộc tồn tại thật hay là võng hữu thuận miệng bịa chuyện?
Nhanh chóng bấm điện thoại cho Lý Điềm, Lý Điềm đang ở công ty cùng Hứa Tụ hợp tác dẫn dắt một nhóm thực tập sinh. Lúc nàng nhận được điện thoại của An Tuấn Phong, mặt đầy kinh ngạc, thời điểm nghe thấy giám đốc bảo mình điều tra mấy tin nhảm đó, tuy nàng cảm giác được một chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, nghiêm túc chăm chỉ bắt đầu một vòng công việc mới.
Bên trong chương trình thực tế, lúc An Nhược Thủy tỉnh lại trời đã tối rồi.
Tỉnh dậy ở nơi xa lạ lại tối tăm, nội tâm nàng luôn có chút khủng hoảng, bất quá cũng may thời điểm nàng chuẩn bị xuống giường, Lạc Huyền Ca mang theo bữa tối mở cửa vào được.
Trong nháy mắt Lạc Huyền Ca mở đèn, thấy An Nhược Thủy đầu tóc hơi rối ngồi ở trên giường, bởi vì ngủ dậy còn chưa kịp sửa sang lại cổ áo liền thấy rõ được xương quai xanh tinh xảo của nàng, cùng với gò tuyết trắng đầy đặn có hơi lộ ra.
Danh sách chương