Từ Hạo bị Từ Gia kéo ra khỏi An Gia, chỉ là lúc gần đi khuất, ánh mắt hắn cũng không thân thiện, An Nhược Thủy lo lắng nhìn anh trai mình: “Anh, sẽ không sao chứ?”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không vấn đề gì. Tới ăn cơm đi, có món cá mà em muốn ăn này.” Đáy lòng An Tuấn Phong cũng thực bất an, thậm chí tràn ngập khủng hoảng. Nếu ngày mai, Từ Hạo tùy tiện nói vài lời trước mặt giới truyền thông, lại ném ra mấy chứng cứ hợp lý hợp tình thì e rằng Lạc Huyền Ca không thể tẩy trắng được, không chỉ vậy mà khả năng sẽ liên lụy An Gia và cả Cổ Võ.
An Tuấn Phong trong lòng bực bội không dứt, bất quá hắn nhìn muội muội vài bữa nay không ăn cơm, lại nhìn đáy mắt thâm quầng của nàng, hắn chỉ có thể cười nói, làm như không sao.
An Nhược Thủy biết đại ca đang cường chống, chỉ bằng vào chuyện hắn vừa tức giận đánh Từ Hạo một quyền, nàng liền có thể biết chuyện này không hề đơn giản như mình tưởng tượng.
Từ Hạo đại khái cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng anh trai lại không muốn làm nàng lo lắng, vậy nàng liền bày ra dáng vẻ thật sự không lo lắng đi, khóe môi giương lên ý cười nhàn nhạt, vừa há miệng ăn cơm vừa khen An Tuấn Phong trù nghệ tiến bộ.
An Tuấn Phong thấy muội muội thật sự bị đồ ăn hấp dẫn, cũng tạm thời buông xuống mệt mỏi, vui vẻ ngồi bên nàng.
Lý Điềm có chút chua xót, rõ ràng trong lòng mọi người đều không quá thoải mái, nhưng bữa cơm này lại ăn đến sung sướng cực kỳ.
……
Rời khỏi An Gia, Từ Gia đi được nửa đường liền dừng bước, nhìn Từ Hạo.
“Anh! Lần này anh thật sự, thật sự……” Từ Gia không tìm thấy từ ngữ để hình dung anh trai mình, vươn ra ngón tay chỉ vào Từ Hạo: “Anh, không thể bởi vì anh thích An đại ca mà đối xử Tiểu Lạc như vậy. Anh có biết đám người ở tổ chức nghiên cứu kia đều là kẻ điên làm khoa học hay không, kết cục của vị nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không mấy năm trước, anh đã quên rồi?”
“Anh cho rằng mình đang giúp An Gia, giúp toàn thế giới tiêu trừ tai họa?! Anh có biết như vậy sẽ hại chết Tiểu Lạc hay không?!” Từ Gia gào thét: “Có lẽ chúng ta hiểu lầm thì sao? Có lẽ Tiểu Lạc thật sự là người của Cổ Võ thế gia, có lẽ cô ấy thật sự là kỳ tài võ học thì sao? Cái gì anh cũng chưa chắc chắn mà đã liên hệ đám người đó, anh có phải đồ ngốc không vậy? Anh sẽ hại chết người a.”
Từ Gia nói xong liền rơi lệ, vị nhân sĩ xuyên không mấy năm trước thê thảm thế nào, tất cả đều biết. Nghe nói sau khi hắn chết, có người tiến hành kiểm nghiệm pháp y, phát hiện người nọ đã bị móc hết nội tạng, máu trong cơ thể cũng chỉ còn một nửa. Toàn thân thương tích, da thịt không lành lặn, thảm không nỡ nhìn.
Từ Hạo trầm mặc, sau hồi lâu mới run rẩy nhìn Từ Gia: “Anh nghĩ em cũng bị bọn họ tẩy não rồi! Anh đã điều tra rõ ràng, Lạc Huyền Ca và Cổ Võ không có liên hệ dù chỉ một chút! Hơn nữa cho dù là Cổ Võ thế gia, ai có thể bay lên không trung rồi lại biến mất tức thì?”
Từ Gia nói không nên lời, cắn răng một cái, phất tay áo xoay người chạy đi: “Anh! Anh quả thực bất chấp lý lẽ! Anh tự về đi!”
…….
Tờ mờ sáng, Lạc Huyền Ca ngồi dậy khỏi ghế dài trong công viên, toàn thân ướt nhẹp, đến mức có thể vắt ra một chậu nước. Cô dùng ống áo xoa xoa mặt, bình minh vừa lên, ở trên đường vẫn cảm giác được chút lạnh lẽo.
Tập trung nội lực, Lạc Huyền Ca hong khô y phục, thần thanh khí sảng đi trên đường lớn.
Thời điểm Lạc Huyền Ca lang thang không mục đích, trôi theo dòng người, phát hiện tất cả đều nghỉ chân cho nên cũng ngừng bước. Cô nhìn theo tầm mắt người bên cạnh, liền thấy trên màn hình điện tử rất lớn kia đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo do An Thị tổ chức.
An Tuấn Phong cùng An Nhược Thủy đều che giấu mỏi mệt, mà phía sau bọn họ còn có một nhóm nam nữ áo quần lố lăng.
Lạc Huyền Ca cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao mà chăm chú vào màn hình, bởi cô muốn nhìn An Nhược Thủy.
Sau khi bại lộ trước công chúng liền rời khỏi hiện trường, thậm chí không hề trở lại bên cạnh An Nhược Thủy, không phải vì thiếu tin tưởng đối với An Gia, với Tiểu Manh với Giang Ý Hàm, mà bởi cô quá rõ chuyện không từ thủ đoạn để đạt tới mục đích.
Giống như khi lợi dụng Trương Nghiêu Xương để đối phó Trương Minh Trung, dùng nhi tử uy hiếp phụ thân, dễ như trở bàn tay liền có thể đạt được mục đích cô muốn.
Giống như lúc Trương Mạn Mạn dùng Mạnh Tiểu Manh để dụ dỗ Hứa Như, dùng muội muội uy hiếp tỷ tỷ, Trương Mạn Mạn dễ như trở bàn tay liền gặp được Hứa Như. Nếu bản thân không nhúng tay vào, Trương Mạn Mạn có lẽ sẽ còn làm ra mấy chuyện khác.
Lạc Huyền Ca biết rõ điểm này, cho nên mới không dám tới gần những người thật lòng đối xử.
Vì cô tin tưởng, tổ chức nghiên cứu kia sẽ không làm gì được mình nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay bắt lấy những người bên cạnh mình để uy hiếp. Đến lúc đó, vấn đề không phải cô có không chạy thoát được không, mà là những người bên cạnh có bảo đảm an toàn không.
……
Phát sóng trực tiếp, An Tuấn Phong giới thiệu nhóm người đứng sau, đương nhiên những kẻ tinh mắt đã sớm nhìn ra đám người kia chính là mấy vị quyền sư đức cao vọng trọng của Cổ Võ.
“Thực xin lỗi, gameshow lúc trước do An Thị đầu tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạo thành khủng hoảng với mọi người. Về sự kiện nghệ sĩ Lạc Huyền Ca ‘biến mất ly kỳ’, hôm nay chúng tôi sẽ ở đây đưa ra lời giải thích.” An Tuấn Phong đứng trước mặt phóng viên, dần tỏa ra khí thế tổng tài, sau khi khống chế được hội trường liền chậm rãi kể lể ‘chân tướng’: “Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, vượt nóc băng tường cũng không phải chưa từng xuất hiện. Trong lịch sử từng ghi chép chuyện đạp tuyết vô ngân, đương nhiên…… Hiện giờ chúng ta rất ít khi nhìn thấy khinh công, nhưng cũng không thể khẳng định, thời nay khinh công không còn tồn tại nữa.”
“Tôi tin rằng mọi người đều biết đến Cổ Võ thế gia, hẳn cũng biết một chút. Cổ Võ thế gia kế thừa võ công bí tịch của tổ tiên chúng tôi, gồm cả khinh công trong đó. Chẳng qua người hiện đại rất khó đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cũng khó có thể tập luyện khinh công, bao gồm người trong Cổ Võ cũng không thể chân chính bay lên không trung được. Nhưng không thể nói thế giới ngàn vạn người, không tìm ra một ai biết.” Kỳ thật giờ phút này, An Tuấn Phong không hề tự tin. Thời điểm Cổ Võ thế gia biết Từ Hạo liên hệ với tổ nghiên cứu, liền bắt đầu kháng cự tham gia buổi hội nghị này, cũng may tộc trưởng đáp ứng nói được thì làm được, yêu cầu cần phải toàn lực trợ giúp, bọn họ đành không tình nguyện theo hắn tới đây.
An Tuấn Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của Từ Hạo. Nhà họ Từ phát triển chủ yếu ở nước ngoài, cho nên lần này Từ Hạo về nước cũng không có nhiều lực lượng để sử dụng, vì vậy trong thời gian ngắn, hắn vẫn khó mà đem chân tướng tuyên bố ra ngoài.
Phóng viên nghe xong An Tuấn Phong nói, lập tức bắt đầu đặt câu hỏi. Trong đó có không ít phóng viên đều được An Tuấn Phong sắp xếp trước, nên hiện tại cũng không xuất hiện mấy thành phần gây rối.
An Tuấn Phong lần lượt giải đáp những vấn đề bọn họ đưa ra, cuối cùng dần bình ổn dư luận. Bất quá cho dù là vậy, rất nhiều người vẫn tồn tại đủ loại nghi hoặc trong lòng.
Giờ phút này tộc trưởng đứng lên, tinh thần rất tốt nhìn đám phóng viên kia:
“Kỳ tài võ học, ngàn năm khó gặp. Theo dã sử ghi chép, 800 năm trước nước ta vào thời Đại Minh từng xuất hiện một vị kỳ tài võ thuật, tuy nhiên người này tâm cao khí ngạo miệt thị hoàng quyền, cuối cùng chết thảm dưới tay Tuyên Dương công chúa.”
“Hiện giờ, lại xuất hiện một vị kỳ tài võ học, hy vọng mọi người đừng vì thiếu hiểu biết mà bài xích sự tồn tại của cô ấy. Người này hành sự điệu thấp*, ba ngày trước vì cứu bé gái mới triển lãm bản lĩnh tuyệt thế của mình. Công pháp kia đối với thân thể hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, trước mắt người này đang tĩnh dưỡng ở Cổ Võ thế gia, mà không phải biến mất ly kỳ. Chờ thương thế khỏi hẳn, tự nhiên sẽ xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.”
*ẩn mình, không bộc lộ tài năng
Lời tộc trưởng nói vẫn rất có sức nặng, trong khoảng thời gian ngắn đủ loại phiên bản trên mạng đều bị đè xuống rất nhiều.
An Tuấn Phong cũng lập tức cho người đăng báo chuyện Lạc Huyền Ca bị lừa bán hồi nhỏ, mà Lạc Huyền Ca chính là trong lúc này được nhận vào Cổ Võ thế gia, lại bởi vì làm người điệu thấp cho nên người ngoài không biết đến bản lĩnh chân thực.
Võng hữu 1: Kể cho các thím một chuyện hài, Lạc phúc hắc của tôi làm người điệu thấp!
Võng hữu 2: Điệu thấp 23333, lầu trên khiến tôi cười chết, muốn theo đuổi nữ thần của tôi hay sao? Võng hữu 3: Không ngờ đó là khinh công, Lạc phúc hắc thật nghịch thiên a. Bất quá, điệu thấp gì đó…… Ha ha, An tổng, tộc trưởng, chúng tôi thích các ngài gây cười nghiêm túc. Lạc phúc hắc điệu thấp 2333
Võng hữu 4: Tay huân, kể khổ, trù nghệ, cổ cầm, điêu khắc rối gỗ. Từ khi xuất đạo đến giờ, mỗi ngày đều có thể thấy Lạc phúc hắc trên hot search, cô ấy…… Làm người điệu thấp 23333, chuyện hài này tôi có thể dùng làm bảo bối gia truyền rồi.
Võng hữu 5: Thì ra là Cổ Võ thế gia, chẳng trách trên người Lạc phúc hắc mang theo khí chất tiêu sái chốn võ hiệp giang hồ, vì Lạc phúc hắc tôi đánh call, điên cuồng đánh call!
Võng hữu 6: Lúc trước có phải Hàn Dục phơi ra chuyện Lạc phúc hắc quay phim dùng thế thân a?
Võng hữu 7: 2333, lầu trên đừng nói sự thật như thế, Hàn Dục không cần mặt mũi a!
Võng hữu 8: Có thể Lạc của tôi sợ tự mình động thủ, đánh cho đám cặn bã kia tàn phế 2333, hiện giờ ngẫm lại, Lạc phúc hắc đóng phim không chịu được khổ, đánh diễn dùng thế thân, mẹ ơi…… Chuyện hài này cũng có thể lưu trữ làm bảo bối gia truyền.
……
Trên mạng nháo thật sự vui sướng, kỳ thực rất nhiều người cũng không để tâm sự kiện thần quái của Lạc Huyền Ca, vẫn có rất nhiều fan ủng hộ. Chẳng qua vì di động chết máy, Lạc Huyền Ca đã bỏ lỡ.
Ở đầu đường, Lạc Huyền Ca nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu. Cô nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ nguyên thân nhưng không tìm được chút ký ức nào từng liên quan đến Cổ Võ. Cho nên An Tuấn Phong cùng An Nhược Thủy là vì giúp mình, mới cố ý tìm tới Cổ Võ thế gia nhờ hỗ trợ đóng kịch.
Lạc Giáo Chủ dần dần đỏ bừng hốc mắt, khi hoàn hồn lại, trên màn hình xuất hiện bóng dáng An Nhược Thủy.
“Tiểu Lạc, phải nhanh chóng khỏe lại. Đoàn phim vẫn đang đợi cô đến quay, nhất định nhất định phải nhanh chóng khỏe lại a. Tất cả mọi người chúng tôi đều đang đợi cô trở về!” An Nhược Thủy nhìn thẳng màn ảnh, nàng hy vọng Lạc Huyền Ca có thể nhìn đến buổi phát sóng trực tiếp, cũng hy vọng Lạc Huyền Ca có thể nhanh chóng trở về.
Chóp mũi Lạc Huyền Ca nổi lên chua xót, kỳ thật An Nhược Thủy cũng không sợ hãi mình, nếu không cũng sẽ không dùng phương thức này tìm mình trở về.
Nghĩ thông suốt rồi, Lạc Huyền Ca lau nước mắt đi tới giao lộ tiếp theo, duỗi tay bắt một chiếc xe taxi.
Lên xe xong, Lạc Huyền Ca báo một chuỗi địa chỉ quen thuộc nhất. Bác tài nghe vậy liền ngẩn người: “Muốn đi nơi đó a, thân phận của cháu khẳng định không đơn giản. Sao lại ngồi taxi chứ?”
“Lái xe thôi!” Lạc Huyền Ca có chút không kiên nhẫn, hiện tại cô nóng lòng về nhà, không thừa tinh lực tám chuyện với tài xế.
Tài xế gật gật đầu: “ Được được được, đi thôi!”
Lạc Huyền Ca ngồi ở ghế sau, mở điện thoại, bất quá di động vừa mở ra lại bởi hết sạch pin mà tắt máy.
Lạc Giáo Chủ thở dài cất di động vào túi, nhắm đôi mắt dự định nghỉ ngơi một hồi.
“Sao vậy? Cãi nhau với người yêu a?” Tài xế thấy dáng vẻ Lạc Huyền Ca tâm thần không yên ngồi ở ghế sau, liền rất tò mò.
“Dạ, đại khái…… là vậy.”
“Hắc, không sao. Thái độ tốt một chút, nhận sai, nhượng bộ, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được đúng không? Chuyện lớn hơn nữa cũng sẽ chậm rãi trôi qua. Năm đó, bác và vợ bác ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trận cãi lớn, về sau bác sinh bệnh nằm viện……”
Lạc Huyền Ca cảm thấy tài xế khả năng lại muốn khuyên nhủ chút chuyện ân ái phu thê, nhưng hắn đột nhiên chuyển đề tài: “Sau khi bác vừa mới làm xong giải phẫu, vợ bác lại muốn ly hôn. Chờ bác xuất viện, bà ấy liền mang theo đứa nhỏ gả cho nam nhân khác. Cháu nói xem, nếu lúc trước bác đối xử tốt hơn, có phải bà ấy sẽ không rời đi như vậy?”
Lạc Huyền Ca ngẩn người, tựa hồ có chút không ngờ sẽ là loại phát triển này, bất quá cô cũng không có tâm trạng đi an ủi tài xế, lẳng lặng dựa vào xe: “Bác tài, cháu bận việc đã lâu. Có hơi mệt nên cháu ngủ trước, tới nơi phiền bác gọi cháu một tiếng.”
“Được.” Tài xế sảng khoái đáp ứng, nhưng chốc lát sau đột nhiên cười hỏi: “Muốn nghe nhạc không? Muốn bật đĩa hay là bác tự mình hát mấy bài?”
“Cảm ơn, không cần.” Nếu không phải mình không biết lái xe, thật muốn điểm huyệt người này sau đó ném ra sau.
“Đừng khách khí, để bác hát cho cháu mấy bài a.”
Không đợi Lạc Huyền Ca đồng ý, tài xế liền ở trong xe gào lên.
Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ đành điểm huyệt phong bế thính giác của mình, cuối cùng ngủ ở ghế sau.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Huyền Ca bị tài xế đánh thức.
"Phía trước là địa phương tư nhân, bác không tiện đi vào. Cháu xuống ở chỗ này đi." Tài xế cười nói.
Lạc Huyền Ca xuống xe, đưa toàn bộ tiền trên người cho tài xế, mà số tiền kia vừa vặn đủ trả phí lái xe đoạn đường này.
Chờ tài xế rời khỏi, Lạc Huyền Ca chạy vài bước tới chân núi, liền bắt đầu thi triển khinh công bay đến nhà cũ An Gia giữa sườn núi.
Giờ khắc này Lạc Giáo Chủ có thể nói là nóng lòng về nhà, đến mức quên mất chuyện xóa lớp dịch dung.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không vấn đề gì. Tới ăn cơm đi, có món cá mà em muốn ăn này.” Đáy lòng An Tuấn Phong cũng thực bất an, thậm chí tràn ngập khủng hoảng. Nếu ngày mai, Từ Hạo tùy tiện nói vài lời trước mặt giới truyền thông, lại ném ra mấy chứng cứ hợp lý hợp tình thì e rằng Lạc Huyền Ca không thể tẩy trắng được, không chỉ vậy mà khả năng sẽ liên lụy An Gia và cả Cổ Võ.
An Tuấn Phong trong lòng bực bội không dứt, bất quá hắn nhìn muội muội vài bữa nay không ăn cơm, lại nhìn đáy mắt thâm quầng của nàng, hắn chỉ có thể cười nói, làm như không sao.
An Nhược Thủy biết đại ca đang cường chống, chỉ bằng vào chuyện hắn vừa tức giận đánh Từ Hạo một quyền, nàng liền có thể biết chuyện này không hề đơn giản như mình tưởng tượng.
Từ Hạo đại khái cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng anh trai lại không muốn làm nàng lo lắng, vậy nàng liền bày ra dáng vẻ thật sự không lo lắng đi, khóe môi giương lên ý cười nhàn nhạt, vừa há miệng ăn cơm vừa khen An Tuấn Phong trù nghệ tiến bộ.
An Tuấn Phong thấy muội muội thật sự bị đồ ăn hấp dẫn, cũng tạm thời buông xuống mệt mỏi, vui vẻ ngồi bên nàng.
Lý Điềm có chút chua xót, rõ ràng trong lòng mọi người đều không quá thoải mái, nhưng bữa cơm này lại ăn đến sung sướng cực kỳ.
……
Rời khỏi An Gia, Từ Gia đi được nửa đường liền dừng bước, nhìn Từ Hạo.
“Anh! Lần này anh thật sự, thật sự……” Từ Gia không tìm thấy từ ngữ để hình dung anh trai mình, vươn ra ngón tay chỉ vào Từ Hạo: “Anh, không thể bởi vì anh thích An đại ca mà đối xử Tiểu Lạc như vậy. Anh có biết đám người ở tổ chức nghiên cứu kia đều là kẻ điên làm khoa học hay không, kết cục của vị nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không mấy năm trước, anh đã quên rồi?”
“Anh cho rằng mình đang giúp An Gia, giúp toàn thế giới tiêu trừ tai họa?! Anh có biết như vậy sẽ hại chết Tiểu Lạc hay không?!” Từ Gia gào thét: “Có lẽ chúng ta hiểu lầm thì sao? Có lẽ Tiểu Lạc thật sự là người của Cổ Võ thế gia, có lẽ cô ấy thật sự là kỳ tài võ học thì sao? Cái gì anh cũng chưa chắc chắn mà đã liên hệ đám người đó, anh có phải đồ ngốc không vậy? Anh sẽ hại chết người a.”
Từ Gia nói xong liền rơi lệ, vị nhân sĩ xuyên không mấy năm trước thê thảm thế nào, tất cả đều biết. Nghe nói sau khi hắn chết, có người tiến hành kiểm nghiệm pháp y, phát hiện người nọ đã bị móc hết nội tạng, máu trong cơ thể cũng chỉ còn một nửa. Toàn thân thương tích, da thịt không lành lặn, thảm không nỡ nhìn.
Từ Hạo trầm mặc, sau hồi lâu mới run rẩy nhìn Từ Gia: “Anh nghĩ em cũng bị bọn họ tẩy não rồi! Anh đã điều tra rõ ràng, Lạc Huyền Ca và Cổ Võ không có liên hệ dù chỉ một chút! Hơn nữa cho dù là Cổ Võ thế gia, ai có thể bay lên không trung rồi lại biến mất tức thì?”
Từ Gia nói không nên lời, cắn răng một cái, phất tay áo xoay người chạy đi: “Anh! Anh quả thực bất chấp lý lẽ! Anh tự về đi!”
…….
Tờ mờ sáng, Lạc Huyền Ca ngồi dậy khỏi ghế dài trong công viên, toàn thân ướt nhẹp, đến mức có thể vắt ra một chậu nước. Cô dùng ống áo xoa xoa mặt, bình minh vừa lên, ở trên đường vẫn cảm giác được chút lạnh lẽo.
Tập trung nội lực, Lạc Huyền Ca hong khô y phục, thần thanh khí sảng đi trên đường lớn.
Thời điểm Lạc Huyền Ca lang thang không mục đích, trôi theo dòng người, phát hiện tất cả đều nghỉ chân cho nên cũng ngừng bước. Cô nhìn theo tầm mắt người bên cạnh, liền thấy trên màn hình điện tử rất lớn kia đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo do An Thị tổ chức.
An Tuấn Phong cùng An Nhược Thủy đều che giấu mỏi mệt, mà phía sau bọn họ còn có một nhóm nam nữ áo quần lố lăng.
Lạc Huyền Ca cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao mà chăm chú vào màn hình, bởi cô muốn nhìn An Nhược Thủy.
Sau khi bại lộ trước công chúng liền rời khỏi hiện trường, thậm chí không hề trở lại bên cạnh An Nhược Thủy, không phải vì thiếu tin tưởng đối với An Gia, với Tiểu Manh với Giang Ý Hàm, mà bởi cô quá rõ chuyện không từ thủ đoạn để đạt tới mục đích.
Giống như khi lợi dụng Trương Nghiêu Xương để đối phó Trương Minh Trung, dùng nhi tử uy hiếp phụ thân, dễ như trở bàn tay liền có thể đạt được mục đích cô muốn.
Giống như lúc Trương Mạn Mạn dùng Mạnh Tiểu Manh để dụ dỗ Hứa Như, dùng muội muội uy hiếp tỷ tỷ, Trương Mạn Mạn dễ như trở bàn tay liền gặp được Hứa Như. Nếu bản thân không nhúng tay vào, Trương Mạn Mạn có lẽ sẽ còn làm ra mấy chuyện khác.
Lạc Huyền Ca biết rõ điểm này, cho nên mới không dám tới gần những người thật lòng đối xử.
Vì cô tin tưởng, tổ chức nghiên cứu kia sẽ không làm gì được mình nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay bắt lấy những người bên cạnh mình để uy hiếp. Đến lúc đó, vấn đề không phải cô có không chạy thoát được không, mà là những người bên cạnh có bảo đảm an toàn không.
……
Phát sóng trực tiếp, An Tuấn Phong giới thiệu nhóm người đứng sau, đương nhiên những kẻ tinh mắt đã sớm nhìn ra đám người kia chính là mấy vị quyền sư đức cao vọng trọng của Cổ Võ.
“Thực xin lỗi, gameshow lúc trước do An Thị đầu tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạo thành khủng hoảng với mọi người. Về sự kiện nghệ sĩ Lạc Huyền Ca ‘biến mất ly kỳ’, hôm nay chúng tôi sẽ ở đây đưa ra lời giải thích.” An Tuấn Phong đứng trước mặt phóng viên, dần tỏa ra khí thế tổng tài, sau khi khống chế được hội trường liền chậm rãi kể lể ‘chân tướng’: “Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, vượt nóc băng tường cũng không phải chưa từng xuất hiện. Trong lịch sử từng ghi chép chuyện đạp tuyết vô ngân, đương nhiên…… Hiện giờ chúng ta rất ít khi nhìn thấy khinh công, nhưng cũng không thể khẳng định, thời nay khinh công không còn tồn tại nữa.”
“Tôi tin rằng mọi người đều biết đến Cổ Võ thế gia, hẳn cũng biết một chút. Cổ Võ thế gia kế thừa võ công bí tịch của tổ tiên chúng tôi, gồm cả khinh công trong đó. Chẳng qua người hiện đại rất khó đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cũng khó có thể tập luyện khinh công, bao gồm người trong Cổ Võ cũng không thể chân chính bay lên không trung được. Nhưng không thể nói thế giới ngàn vạn người, không tìm ra một ai biết.” Kỳ thật giờ phút này, An Tuấn Phong không hề tự tin. Thời điểm Cổ Võ thế gia biết Từ Hạo liên hệ với tổ nghiên cứu, liền bắt đầu kháng cự tham gia buổi hội nghị này, cũng may tộc trưởng đáp ứng nói được thì làm được, yêu cầu cần phải toàn lực trợ giúp, bọn họ đành không tình nguyện theo hắn tới đây.
An Tuấn Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của Từ Hạo. Nhà họ Từ phát triển chủ yếu ở nước ngoài, cho nên lần này Từ Hạo về nước cũng không có nhiều lực lượng để sử dụng, vì vậy trong thời gian ngắn, hắn vẫn khó mà đem chân tướng tuyên bố ra ngoài.
Phóng viên nghe xong An Tuấn Phong nói, lập tức bắt đầu đặt câu hỏi. Trong đó có không ít phóng viên đều được An Tuấn Phong sắp xếp trước, nên hiện tại cũng không xuất hiện mấy thành phần gây rối.
An Tuấn Phong lần lượt giải đáp những vấn đề bọn họ đưa ra, cuối cùng dần bình ổn dư luận. Bất quá cho dù là vậy, rất nhiều người vẫn tồn tại đủ loại nghi hoặc trong lòng.
Giờ phút này tộc trưởng đứng lên, tinh thần rất tốt nhìn đám phóng viên kia:
“Kỳ tài võ học, ngàn năm khó gặp. Theo dã sử ghi chép, 800 năm trước nước ta vào thời Đại Minh từng xuất hiện một vị kỳ tài võ thuật, tuy nhiên người này tâm cao khí ngạo miệt thị hoàng quyền, cuối cùng chết thảm dưới tay Tuyên Dương công chúa.”
“Hiện giờ, lại xuất hiện một vị kỳ tài võ học, hy vọng mọi người đừng vì thiếu hiểu biết mà bài xích sự tồn tại của cô ấy. Người này hành sự điệu thấp*, ba ngày trước vì cứu bé gái mới triển lãm bản lĩnh tuyệt thế của mình. Công pháp kia đối với thân thể hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, trước mắt người này đang tĩnh dưỡng ở Cổ Võ thế gia, mà không phải biến mất ly kỳ. Chờ thương thế khỏi hẳn, tự nhiên sẽ xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.”
*ẩn mình, không bộc lộ tài năng
Lời tộc trưởng nói vẫn rất có sức nặng, trong khoảng thời gian ngắn đủ loại phiên bản trên mạng đều bị đè xuống rất nhiều.
An Tuấn Phong cũng lập tức cho người đăng báo chuyện Lạc Huyền Ca bị lừa bán hồi nhỏ, mà Lạc Huyền Ca chính là trong lúc này được nhận vào Cổ Võ thế gia, lại bởi vì làm người điệu thấp cho nên người ngoài không biết đến bản lĩnh chân thực.
Võng hữu 1: Kể cho các thím một chuyện hài, Lạc phúc hắc của tôi làm người điệu thấp!
Võng hữu 2: Điệu thấp 23333, lầu trên khiến tôi cười chết, muốn theo đuổi nữ thần của tôi hay sao? Võng hữu 3: Không ngờ đó là khinh công, Lạc phúc hắc thật nghịch thiên a. Bất quá, điệu thấp gì đó…… Ha ha, An tổng, tộc trưởng, chúng tôi thích các ngài gây cười nghiêm túc. Lạc phúc hắc điệu thấp 2333
Võng hữu 4: Tay huân, kể khổ, trù nghệ, cổ cầm, điêu khắc rối gỗ. Từ khi xuất đạo đến giờ, mỗi ngày đều có thể thấy Lạc phúc hắc trên hot search, cô ấy…… Làm người điệu thấp 23333, chuyện hài này tôi có thể dùng làm bảo bối gia truyền rồi.
Võng hữu 5: Thì ra là Cổ Võ thế gia, chẳng trách trên người Lạc phúc hắc mang theo khí chất tiêu sái chốn võ hiệp giang hồ, vì Lạc phúc hắc tôi đánh call, điên cuồng đánh call!
Võng hữu 6: Lúc trước có phải Hàn Dục phơi ra chuyện Lạc phúc hắc quay phim dùng thế thân a?
Võng hữu 7: 2333, lầu trên đừng nói sự thật như thế, Hàn Dục không cần mặt mũi a!
Võng hữu 8: Có thể Lạc của tôi sợ tự mình động thủ, đánh cho đám cặn bã kia tàn phế 2333, hiện giờ ngẫm lại, Lạc phúc hắc đóng phim không chịu được khổ, đánh diễn dùng thế thân, mẹ ơi…… Chuyện hài này cũng có thể lưu trữ làm bảo bối gia truyền.
……
Trên mạng nháo thật sự vui sướng, kỳ thực rất nhiều người cũng không để tâm sự kiện thần quái của Lạc Huyền Ca, vẫn có rất nhiều fan ủng hộ. Chẳng qua vì di động chết máy, Lạc Huyền Ca đã bỏ lỡ.
Ở đầu đường, Lạc Huyền Ca nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu. Cô nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ nguyên thân nhưng không tìm được chút ký ức nào từng liên quan đến Cổ Võ. Cho nên An Tuấn Phong cùng An Nhược Thủy là vì giúp mình, mới cố ý tìm tới Cổ Võ thế gia nhờ hỗ trợ đóng kịch.
Lạc Giáo Chủ dần dần đỏ bừng hốc mắt, khi hoàn hồn lại, trên màn hình xuất hiện bóng dáng An Nhược Thủy.
“Tiểu Lạc, phải nhanh chóng khỏe lại. Đoàn phim vẫn đang đợi cô đến quay, nhất định nhất định phải nhanh chóng khỏe lại a. Tất cả mọi người chúng tôi đều đang đợi cô trở về!” An Nhược Thủy nhìn thẳng màn ảnh, nàng hy vọng Lạc Huyền Ca có thể nhìn đến buổi phát sóng trực tiếp, cũng hy vọng Lạc Huyền Ca có thể nhanh chóng trở về.
Chóp mũi Lạc Huyền Ca nổi lên chua xót, kỳ thật An Nhược Thủy cũng không sợ hãi mình, nếu không cũng sẽ không dùng phương thức này tìm mình trở về.
Nghĩ thông suốt rồi, Lạc Huyền Ca lau nước mắt đi tới giao lộ tiếp theo, duỗi tay bắt một chiếc xe taxi.
Lên xe xong, Lạc Huyền Ca báo một chuỗi địa chỉ quen thuộc nhất. Bác tài nghe vậy liền ngẩn người: “Muốn đi nơi đó a, thân phận của cháu khẳng định không đơn giản. Sao lại ngồi taxi chứ?”
“Lái xe thôi!” Lạc Huyền Ca có chút không kiên nhẫn, hiện tại cô nóng lòng về nhà, không thừa tinh lực tám chuyện với tài xế.
Tài xế gật gật đầu: “ Được được được, đi thôi!”
Lạc Huyền Ca ngồi ở ghế sau, mở điện thoại, bất quá di động vừa mở ra lại bởi hết sạch pin mà tắt máy.
Lạc Giáo Chủ thở dài cất di động vào túi, nhắm đôi mắt dự định nghỉ ngơi một hồi.
“Sao vậy? Cãi nhau với người yêu a?” Tài xế thấy dáng vẻ Lạc Huyền Ca tâm thần không yên ngồi ở ghế sau, liền rất tò mò.
“Dạ, đại khái…… là vậy.”
“Hắc, không sao. Thái độ tốt một chút, nhận sai, nhượng bộ, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được đúng không? Chuyện lớn hơn nữa cũng sẽ chậm rãi trôi qua. Năm đó, bác và vợ bác ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trận cãi lớn, về sau bác sinh bệnh nằm viện……”
Lạc Huyền Ca cảm thấy tài xế khả năng lại muốn khuyên nhủ chút chuyện ân ái phu thê, nhưng hắn đột nhiên chuyển đề tài: “Sau khi bác vừa mới làm xong giải phẫu, vợ bác lại muốn ly hôn. Chờ bác xuất viện, bà ấy liền mang theo đứa nhỏ gả cho nam nhân khác. Cháu nói xem, nếu lúc trước bác đối xử tốt hơn, có phải bà ấy sẽ không rời đi như vậy?”
Lạc Huyền Ca ngẩn người, tựa hồ có chút không ngờ sẽ là loại phát triển này, bất quá cô cũng không có tâm trạng đi an ủi tài xế, lẳng lặng dựa vào xe: “Bác tài, cháu bận việc đã lâu. Có hơi mệt nên cháu ngủ trước, tới nơi phiền bác gọi cháu một tiếng.”
“Được.” Tài xế sảng khoái đáp ứng, nhưng chốc lát sau đột nhiên cười hỏi: “Muốn nghe nhạc không? Muốn bật đĩa hay là bác tự mình hát mấy bài?”
“Cảm ơn, không cần.” Nếu không phải mình không biết lái xe, thật muốn điểm huyệt người này sau đó ném ra sau.
“Đừng khách khí, để bác hát cho cháu mấy bài a.”
Không đợi Lạc Huyền Ca đồng ý, tài xế liền ở trong xe gào lên.
Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ đành điểm huyệt phong bế thính giác của mình, cuối cùng ngủ ở ghế sau.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Huyền Ca bị tài xế đánh thức.
"Phía trước là địa phương tư nhân, bác không tiện đi vào. Cháu xuống ở chỗ này đi." Tài xế cười nói.
Lạc Huyền Ca xuống xe, đưa toàn bộ tiền trên người cho tài xế, mà số tiền kia vừa vặn đủ trả phí lái xe đoạn đường này.
Chờ tài xế rời khỏi, Lạc Huyền Ca chạy vài bước tới chân núi, liền bắt đầu thi triển khinh công bay đến nhà cũ An Gia giữa sườn núi.
Giờ khắc này Lạc Giáo Chủ có thể nói là nóng lòng về nhà, đến mức quên mất chuyện xóa lớp dịch dung.
Danh sách chương