Tối đến, An Tuấn Phong gọi điện thoại cho Lý Điềm.

Lý Điềm nghe được thời gian địa điểm, liền lên lầu hai kêu An Nhược Thủy rời giường.

Khi nàng gõ cửa, mới phát hiện An Nhược Thủy trong lúc này cũng không nghỉ ngơi, ngược lại vẫn luôn nằm trên giường yên lặng rơi nước mắt.

“Đừng khổ sở, An tổng gọi điện thoại tới, bảo chúng ta đến Cổ Võ từ đường.” Lý Điềm an ủi.

An Nhược Thủy biết hiện giờ bộ dáng của mình nhất định rất tệ, liền kêu Lý Điềm chờ nàng vài phút. Sau khi An Nhược Thủy đơn giản hóa trang, che đi khuôn mặt mệt mỏi, hai người lúc này mới một lần nữa xuất phát.

Thời điểm tới Cổ Võ thế gia, An Nhược Thủy để Lý Điềm ở bên trong xe đợi nàng còn bản thân đi bộ đến từ đường Cổ Võ. An Tuấn Phong đã sớm ở ngoài cửa chờ, thấy muội muội tới, hắn lập tức đi lên nghênh đón.

“Tộc Trưởng vẫn chưa tới, chúng ta ở ngoài chờ hắn. Đợi lát nữa em đừng kích động, bất kể chuyện sẽ thế nào, người ta có giúp đỡ hay không, đều theo lựa chọn của họ. Biết không?”

An Tuấn Phong không yên tâm dặn dò muội muội, An Nhược Thủy khẽ mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi, em biết chừng mực.”

“Anh biết em từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, nhưng anh sợ lần này em rối loạn tâm tư, em có thể hiểu được là tốt rồi.” An Tuấn Phong không đành lòng, mười mấy năm qua hắn chưa từng thấy muội muội thương tâm khổ sở đến như thế.

Chốc lát sau có một chiếc xe đi tới, hai nam nhân cường tráng bước ra, ngay sau đó lại có một ông lão râu bạc. Lão nhân ước chừng bảy mươi tuổi, thời điểm nhìn đến An Tuấn Phong và An Nhược Thủy liền ôn hòa cười: “Để các cháu phải đợi lâu a.”

An Tuấn Phong chắp tay cười nói: “Đâu có, chúng cháu thân là vãn bối, cũng nên tới sớm một chút.”

An Nhược Thủy hơi hơi khom lưng, cúi người chào lão nhân kia.

Kỳ thật lão nhân cũng không phải đại sư đức cao vọng trọng gì, cả đời hắn không tham dự nhiều cuộc thi võ thuật chính quy, cũng không tập luyện truyền dạy võ thuật công pháp, nhưng hắn là tộc trưởng Cổ Võ. Rất nhiều người khi nhìn đến hai chữ Cổ Võ, cũng sẽ thập phần tôn kính nam nhân này.

Tộc Trưởng vuốt râu bạc, gương mặt hiền từ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai An Tuấn Phong: “Tiểu tử cậu càng lớn càng ổn trọng, so với ông của cậu có vài phần giống nhau.”

An Tuấn Phong cười mỉa, hắn từng nghe nói qua tổ tiên cùng Cổ Võ có chút quan hệ, không nghĩ ông nội mình cũng quen biết đoàn thể này.

Tộc Trưởng cũng không đùa hai vị tiểu bối nữa, dẫn đầu đi đến từ đường, đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt hết thảy đều là bài vị tổ tiên.

Hai nam tử trung niên bên cạnh tộc trưởng cũng lập tức theo vào, châm lửa hương nến, lần lượt quỳ lạy những bài vị kia.

“Đây là các vị tộc trưởng của Cổ Võ thế gia, cùng với nhóm anh hùng hào kiệt đã tạo thành cống hiến to lớn.” Tộc trưởng duỗi tay chỉ một bài vị trong đó: “Các cháu nhìn xem đây là ai.”

An Tuấn Phong và An Nhược Thủy nhìn sang, hai người lập tức quỳ xuống: “Tổ phụ.”

Tộc Trưởng thấy hai tiểu bối tôn kính tổ tiên, hắn vuốt râu bạc cười cười: “Tổ phụ các cháu sớm đã vì Cổ Võ thế gia nghiên cứu công pháp bí tịch tổ truyền, trong đó có một bộ tà môn quái pháp mà hắn nghiên cứu thông thấu. Tuy rằng không phải công pháp chính đạo như chúng ta tập luyện, nhưng hắn cũng coi như là có cống hiến to lớn cho võ công bí tịch.”

Hai người nhớ tới khi còn nhỏ, từng được gia gia ôm vào trong ngực, khóc lóc hồ nháo, lại nghĩ đến thời điểm túm chòm râu trắng như tuyết kia, hốc mắt lập tức đỏ ửng.

Tộc Trưởng nháy mắt ra hiệu, tráng hán bên cạnh liền đỡ hai người lên.

“Hôm nay cậu gọi điện thoại nói về chuyện của đứa trẻ kia, mới đầu ta là không đồng ý.” Tộc Trưởng mặt đối mặt, chậm rãi kể: “Nhưng cả chiều nay, toàn bộ thành viên Cổ Võ đã trao đổi chuyện này, trong tộc vẫn có một số không đồng ý dẫn một người thân phận không minh bạch đưa vào Cổ Võ thế gia. Nhưng An Gia các cậu đã lên tiếng muốn chúng ta trợ giúp, chuyện này chúng ta cũng không thể mặc kệ.

Thành viên Cổ Võ thế gia đều là đời đời tương truyền, theo lý thuyết thì An Gia cũng là thành viên trong Cổ Võ. Chỉ tiếc cha mẹ các cháu sớm qua đời, chưa kịp tổ chức nghi lễ nhập gia phả chính thức. Bất quá trên gia phả ngoại môn cũng ghi lại cha mẹ các cháu, còn cả ghi chép liên quan đến các cháu nữa.

Họ hàng trong vòng ba đời có thể nhập gia phả Cổ Võ. Cũng không biết đứa trẻ kia có quan hệ thế nào với An Gia. Nếu chỉ là bằng hữu bình thủy tương phùng, chuyện này ta muốn giúp cũng không giúp được.” Tộc Trưởng bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, An Tuấn Phong và An Nhược Thủy kinh ngạc vô cùng, lớn như vậy mà đến giờ mới biết, thì ra bản thân mình cũng coi như là người của Cổ Võ thế gia.

An Tuấn Phong vò đầu bứt tai suy nghĩ, Lạc Huyền Ca và An Gia có quan hệ gì? Lạc Huyền Ca là cô nhi, hắn có thể nói dối là họ hàng nhà ngoại hay không?

Thời điểm An Tuấn Phong hoang mang khó hiểu, An Nhược Thủy liền nói: “Cháu và Tiểu Lạc đã kết hôn rồi. Cô ấy cũng đã nhập gia phả An Gia, có thể xem như người của An Gia không?”

An Tuấn Phong bị muội muội nhắc nhở, vỗ ót một cái, vui vẻ nói: “Đúng rồi, Tiểu Lạc và em cháu đã kết hôn gần nửa năm. Đã sớm nhập gia phả An Gia, đứng ngang hàng với chúng cháu.”

Sắc mặt Tộc Trưởng hơi biến, không phải hắn không chịu chuyển hóa tư tưởng, cho đến nay không chịu chấp nhận hôn nhân đồng giới, mà là hắn cảm thấy quá mức ngoài ý muốn mà thôi.

Tộc trưởng gật gật đầu, cười nói: “Được, có tầng quan hệ này, ta thật ra có thể giúp đỡ.”

Hai vị tráng hán nhìn nhau, bọn họ thật sự không nghĩ sự tình lại triển khai như thế. Nguyên bản bọn họ đã sớm điều tra được, Lạc Huyền Ca cùng An Gia không có một chút quan hệ thân thích gì, trao đổi cả buổi chiều, cuối cùng quyết định dùng lý do này để từ chối thỉnh cầu của An Gia, kết quả ngược lại trở thành nguyên nhân nhất định phải giúp.

Hơn nữa hai người lại đánh giá An Nhược Thủy, cô gái trẻ này chính là An Nhược Thủy a, minh tinh điện ảnh như vậy, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được đã sớm cùng một cô gái khác đi lãnh chứng kết hôn a.

Đến khi tộc trưởng hỗ trợ, đem tin tức cơ bản của Lạc Huyền Ca viết lên gia phả ngoại môn, các vị đang có mặt ở đây mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Xong xuôi hết thảy, tộc trưởng lại lấy ra mấy tấm thẻ gỗ: “Về sau các cháu chính là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ, đây là bằng chứng.”

An Tuấn Phong tiếp nhận bảo bối, bằng chứng đệ tử của Cổ Võ thế gia a. Cho dù là đệ tử ngoại môn thì đây cũng là vạn kim khó cầu. Gia gia cũng thật là, sao lúc trước không nói chuyện này cho hắn chứ. Có loại bằng chứng này, hắn đi bất cứ quốc gia nào buôn bán cũng dễ hơn rất nhiều a.

Người ngoại quốc kiêng kị công phu Hoa Quốc, đối với Cổ Võ thế gia càng là lòng mang sợ hãi, hắn cũng không cần khua môi múa mép trên bàn đàm phán, đem bằng chứng ra, chuyện gì cũng sẽ thành.

Năm đó phí cả mấy trăm triệu a!

An Nhược Thủy không có những suy nghĩ kia giống An Tuấn Phong, nàng chỉ cảm thấy bản thân lại tới gần Lạc Huyền Ca thêm một bước. Nàng tin tưởng có Cổ Võ thế gia ra mặt giải thích, Lạc Huyền Ca hẳn là có thể thoát khỏi danh xưng quái vật ngoài hành tinh, cũng có thể khôi phục cuộc sống như người bình thường.

……

An Tuấn Phong vui sướng cùng tộc trưởng từ biệt, thời điểm đang chuẩn bị rời đi lại như là nhớ tới điều gì, đột nhiên quay đầu cung kính nói: “Tộc trưởng, em gái cháu cùng Tiểu Lạc lúc trước là ẩn hôn. Ngài xem, tin tức này có thể hay không……”

“Yên tâm, lão nhân ta cũng không phải kẻ lắm miệng. Trong Cổ Võ chúng ta càng không có người thích đàm luận chuyện nhà người khác. Cậu có thể yên tâm.” Tộc Trưởng mỉm cười nói.

An Tuấn Phong nhận được bảo đảm của tộc trưởng, lo lắng trong lòng đã có thể buông xuống một ít.

“Cháu muốn trở về chuẩn bị, ngày mai liền mở họp báo với phóng viên.” An Tuấn Phong gấp không chờ nổi muốn kéo Lạc Huyền Ca ra khỏi tầm mắt mấy quái nhân làm khoa học.

Nhưng Tộc Trưởng lập tức gọi hắn: “Từ từ!”

“A?” Còn chờ sao? Chờ thêm e rằng Lạc Huyền Ca liền bị coi như chuột bạch đưa đi giải phẫu nghiên cứu.

Tộc trưởng vuốt râu bạc trầm tư: “Chuyện này không lỗ mãng được, hôm nay cậu chuẩn bị cho tốt, ngày mai phát ra tin tức khiến tất cả mọi người cảm thấy đứa trẻ kia chỉ là thân mang tuyệt kỹ, mà không phải có siêu năng lực, càng không phải cái gì mà người ngoài hành tinh. Về sau, chúng ta sẽ giải thích trước mặt công chúng, khi đó người tin tưởng chỉ biết thêm phần tin tưởng. Kẻ không tin cũng trở nên nửa tin nửa ngờ.”

Tộc trưởng nói vậy lập tức đánh thức An Tuấn Phong, An Tuấn Phong liền nói lời cảm tạ.

Cùng An Nhược Thủy rời khỏi, đi bộ hơn mười phút, rốt cuộc cũng đến nơi đỗ xe. Lý Điềm đang ở trên xe lướt di động, giờ phút này nhìn thấy bọn họ mang theo cảm xúc không tệ trở về, liền cảm giác chuyện đại khái đã xong.

Nàng cũng không hỏi nhiều, chờ An Nhược Thủy lên xe, mới nhỏ giọng nói: “Về chung cư hay là nhà cũ?”

“Nhà cũ.” An Nhược Thủy không nghĩ nhiều liền quyết định, bởi vì nhà cũ có dấu vết mà Lạc Huyền Ca từng ở đó.

Về đến nhà, An Nhược Thủy mở di động chú ý động thái trên mạng, thấy có người chửi rủa Lạc Huyền Ca, thậm chí có người cảm thấy Lạc Huyền Ca là quái vật là dị loại. Khi An Nhược Thủy nhìn đến mấy tin tức này, so với thời điểm nàng mới xuất đạo bị người bôi đen càng thêm đau lòng.

……

Hứa Tụ bên này, kỳ thật cũng không ủ rũ như Lý Điềm tưởng tượng.

Hứa Tụ dốc hết khả năng để trao đổi với lãnh đạo cấp cao của công ty, cũng toàn lực tìm kiếm Lạc Huyền Ca, chỉ là kết quả đều khiến nàng hoàn toàn thất vọng.

Công ty hờ hững không giúp, làm tia hảo cảm còn sót lại của Hứa Tụ đối với công ty này cũng chậm rãi mất đi.

Lúc trước An Tuấn Phong ra giá cao mời nàng, kết quả nàng cự tuyệt, bởi vì nàng từng ở nơi này lưu giữ một phần mộng tưởng. Tuy rằng mấy năm nay công ty luôn ném cho nàng một số tiểu nhân vật, nhưng nàng vẫn ôm tấm lòng nhiệt huyết năm đó, muốn tận lực làm được tốt nhất.

Nhưng hiện tại thật mệt mỏi, công ty này mỗi khi có nghệ sĩ gặp chuyện ngoài ý muốn, trước hết đều nghĩ đến việc đem nghệ sĩ tách khỏi công ty, sau đó làm tiêu hao hết nhiệt độ của nghệ sĩ, rồi chậm rãi tuyết tàng.

Mà nghệ sĩ dưới trướng nàng, sau khi hơi chút khởi sắc sẽ lập tức đổi người đại diện, nàng vĩnh viễn chỉ có thể ở tầng chót tiếp xúc thực tập sinh.

Khổng Nhiên sốt ruột đi bên cạnh, thấy Hứa Tụ thở ngắn than dài, nàng hơi hơi hé miệng muốn an ủi, rồi lại sợ bản thân nói bậy, đành yên lặng đứng ở một bên chờ đợi tiền bối.

Trong viện, Mạnh Tiểu Manh cầm di động mà đáy lòng lạnh lẽo, đưa điện thoại cho Hứa Như ở bên người: “Chị, đây là thật sao? Huyền Ca thực sự không thấy?”

“…… Em đừng chú ý quá nhiều, tin tức trên mạng quá tạp, nên điều dưỡng thân thể cho tốt.” Hứa Như rút di động trong tay muội muội: “Ngoan, nằm xuống ngủ một lát trước đi. Chờ sự tình tiến triển, chị sẽ nói cho em.”

Hứa Như thông qua người quen trong giới liền tìm hiểu được một chút, chuyện này là thật, nhưng nàng tin tưởng Lạc Huyền Ca cũng không phải yêu ma quỷ mị gì đó, cũng không phải cái gì mà người ngoài hành tinh. Có lẽ Lạc Huyền Ca chỉ là một người bình thường biết vài thứ kia, cũng không thể vì đó mà bị định nghĩa là quái vật.

Giống như rất nhiều năm về trước, quốc gia chưa ban bố hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, đối với người dị tính mà nói, thích người cùng phái quả thực là quái vật, là tồn tại bất bình thường. Nhưng một khi tiếp nhận rồi thì lại như ly sữa đậu nành, dù cho đường hay cho muối, đã không có mấy người để ý nữa, bởi vì quá bình thường.

Vài năm trước cũng xuất hiện một vị nhân sĩ xuyên không, thời điểm bại lộ đã khiến toàn cầu sôi trào, sau đó người kia chết, chuyện này cũng bị cấm đàm luận.

Cho đến mấy năm sau, một số chuyên gia học giả nói rằng, thế giới này có thể có điểm giao thoa nào đó với một thế giới song song khác. Lữ nhân vì trời xui đất khiến, bước vào đường hầm thời không cũng là chuyện có thể lý giải.

Sau đó, đề tài nhân sĩ xuyên không lại dần xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.

Hứa Như cho rằng, có lẽ rất nhiều năm về sau, Lạc Huyền Ca cũng là như vậy. Lần thứ hai được nhắc đến, Tiểu Lạc đã là diễn viên trứ danh, mà không phải quái vật thần bí biến mất.

________________________________________

*Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Giáo Chủ: Tôi cũng thực bất đắc dĩ a ╮(╯▽╰)╭

Trước kia vả mặt người khác quá nhiều, hiện giờ ngụy trang của tôi ba lần bảy lượt đều rớt, ủy khuất rưng rưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện