“Được rồi, chuyện liên quan đến Tuyên Dương, tôi cũng đã hiểu kha khá. Hôm nay cảm ơn cô, tôi đi trước.”
An Nhược Thủy không hề nhìn về phía TV, nhưng tiếng cười vui vẻ của mấy khách mời trong đó vẫn lọt toàn bộ vào tai nàng. An Nhược Thủy che giấu bực bội, đứng dậy chào tạm biệt.
Lạc Huyền Ca vội vàng đứng lên, ý cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ nhưng ánh mắt lại lộ ra chút khó hiểu, cô không rõ vì cái gì An Nhược Thủy đã biết chuyện liên quan tới Tuyên Dương mà vẫn không vui.
“Được a, để tôi đưa cô về.” Lạc Huyền Ca tắt TV, chuẩn bị đưa nàng rời khỏi.
An Nhược Thủy lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy.”
Lạc Huyền Ca lại cố chấp: “Cho dù ở cách vách thì tôi cũng muốn tự mình đưa cô trở về. Nếu không, tôi thật không yên tâm.”
“Cô đối xử với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?”
“Hả?” Lạc Huyền Ca đang lấy áo khoác, cho nên không nghe rõ nàng vừa nói gì.
An Nhược Thủy giống như đột nhiên hoàn hồn, lắc lắc đầu: .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
“À không, cô muốn đưa thì đưa thôi.”
“Ừm.”
Thời điểm cả hai đã đi ra ngoài, tâm tư An Nhược Thủy lại thêm vài phần trầm trọng.
Tâm trạng Lạc Huyền Ca lại rất tốt, còn hát mấy câu, hiện tại cho dù là người qua đường cũng có thể nhìn rõ cô đang rất vui vẻ.
Nhưng ngoại trừ An Nhược Thủy, nàng chỉ cảm thấy gia hỏa này tối nay lại có dây thần kinh nào chập mạch rồi cũng nên.
Dù sao thì lúc đề cập tới Tuyên Dương, biểu tình của Lạc Huyền Ca chính là vô cùng bi thiết, cũng rất chân thực. Không biết vì sao Lạc Huyền Ca lại có thể điều tiết cảm xúc nhanh chóng đến như vậy, bất quá chuyện này cũng có thể chứng minh một chút, kỹ thuật diễn của Lạc Huyền Ca thật sự không tồi.
Tới cửa phòng An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca tươi cười: “Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đọc kịch bản quá muộn. Chuyện liên quan đến Tuyên Dương hoặc là thời Đại Minh, cô có chỗ nào không hiểu thì cứ tới tìm tôi, nhất định có thể cho cô một đáp án vừa lòng.”
An Nhược Thủy rất tò mò, sử sách đều không ghi chép rõ ràng đoạn lịch sử kia, vậy Lạc Huyền Ca làm thế nào lại biết. Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự xuyên không tới đây sao? Bất quá nghĩ lại, mấy năm trước có một vị nhân sĩ thời Đại Nguyên xuyên không tới, liền bị các nhà khoa học phát hiện, kết cục cuối cùng……
An Nhược Thủy lắc lắc đầu, nhìn về phía Lạc Huyền Ca, mỉm cười một cái, gia hỏa này ngốc như vậy, đần như vậy, hơn nữa căn cứ bản điều tra của anh trai thì người kia không có vụ mất tích ly kỳ nào, càng không thể tồn tại khả năng bị một kẻ xuyên không mạo danh thay thế.
“Ừm, tôi biết rồi. Cô cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” An Nhược Thủy bỏ qua băn khoăn trong lòng, Lạc Huyền Ca chắc chắn không phải là nhân sĩ xuyên không, vì cổ nhân đều rất bảo thủ, mà lần trước Lạc Huyền Ca ở trong phòng mình, không chút do dự cởi bỏ áo choàng tắm. Gia hỏa này tuyệt đối là tiểu minh tinh không biết xấu hổ Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ không biết, ngắn ngủi vài giây mà vợ mình suy nghĩ chuyện mấy trăm năm, càng không biết nàng đã nắm được chân tướng nhưng lại tự mình phủ nhận.
Lạc Huyền Ca gật đầu, tâm tình cực tốt xoay người rời đi.
Về tới phòng, Lạc Huyền Ca liền đăng Weibo về chuyện gameshow hôm nay phát sóng.
Thời điểm tâm tình rất tốt chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, trong đầu cô lại nhớ đến gameshow vừa rồi, còn cả cảm xúc kỳ lạ khi cùng An Nhược Thủy xem tiết mục, Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
An Nhược Thủy trở về phòng, cẩn thận sắp xếp lại những câu mà Lạc Huyền Ca nói, phân tích từng câu từng chữ sự thay đổi của Tuyên Dương. Tuy người tên Tuyên Dương này vẫn cực kỳ thần bí như trước, nhưng khi An Nhược Thủy kết hợp với lời Lạc Huyền Ca nói, tựa hồ cũng không cảm thấy vị công chúa điện hạ kia quá khó hiểu nữa.
Chỉ là nàng vẫn rất bất an, vì sao Lạc Huyền Ca lại hiểu rõ thời Đại Minh đến như vậy. Có lẽ nên nhờ anh trai điều tra một chút, xem Lạc Huyền Ca có đoạn thời gian mất tích ly kỳ nào hay không.
Nàng còn nhớ vị nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không mấy năm trước bị lộ ra. Hồi đó có một nhân viên văn phòng theo đoàn đi du lịch, cuối cùng lại bị mất tích bí ẩn. Năm sau, gia đình tìm thấy một nam nhân ăn mặc rất kỳ quái nhưng diện mạo và giọng nói đều trùng khớp, bất quá cũng không điều tra kỹ lưỡng. Cuối cùng lại không biết vì sao mà tra được người nọ kỳ thật là xuyên không đến.
Sau hắn lại bị tổ chức nghiên cứu quốc tế mang đi, qua mấy tháng liền truyền ra tin tức, bởi vì không hợp khí hậu và thời gian không gian khác biệt quá lớn, làm vị nhân sĩ xuyên không kia qua đời đột ngột tại phòng thí nghiệm.
Kỳ thật rốt cuộc người kia chết như thế nào, đa phần đều biết rõ, một số kẻ điên làm ngành khoa học sẽ không chút nương tay với những thứ mà mình muốn nghiên cứu. Vì vậy sau khi người kia bị mang đi, thậm chí còn không bằng cả con chuột bạch.
An Nhược Thủy vô cùng rối trí, gửi vài tin nhắn bảo anh trai điều tra DNA của Tiểu Lạc. Nếu là trước kia, loại chuyện này quả thực thiên phương dạ đàm* nhưng vì từng có tiền lệ, An Nhược Thủy không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
*Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực
Chuyện kịch bản, còn có tình cảm mông lung giữa mình và Lạc Huyền Ca, cùng với sự thay đổi của bản thân Lạc Huyền Ca, cả hiểu biết về thời Đại Minh nữa.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, An Nhược Thủy vừa nhắm mắt lại, còn đang buồn ngủ, di động trên tủ đầu giường đã vang lên chuông báo thức. Nàng liền bò dậy, dụi dụi đôi mắt hơi sưng, toàn thân vô lực mỏi mệt bước vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt trang điểm, chuẩn bị công việc hôm nay.
……
Lạc Huyền Ca tới đoàn phim rất sớm, là một cổ nhân xuyên không đến đây, Lạc Giáo Chủ bày tỏ mình chưa từng khiến nguyên thân mất mặt chút nào.
Nhân viên đoàn phim thấy Lạc Huyền Ca đã tới, liền thân thiết chào hỏi, chỉ có Hàn Dục lững thững đến muộn, nhìn Lạc Huyền Ca bằng vẻ mặt như nhà có tang.
Bất quá Lạc Huyền Ca làm bộ không hề biết gì, vẫn tươi cười với hắn như cũ, thậm chí còn dùng thanh âm ngọt ngào tiếp đón: “Chào buổi sáng, Hàn tiên sinh. Hôm qua té ngã một cái, hiện tại Hàn tiên sinh có khỏe không?”
“Cô!” Hàn Dục dùng dư quang quét đến những người khác trong đoàn, đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, hạ thấp giọng: “Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu. Có bản lĩnh thì cứ chờ xem!”
“Hàn tiên sinh, ngài đang nói gì a?” Lạc Huyền Ca bày ra dáng vẻ khiếp nhược của tiểu tân nhân, từ xa nhìn đến, không cần nghĩ cũng có thể biết Hàn Dục phỏng chừng lại ở đoàn phim ra oai, bắt nạt người mới.
Bất quá già vị của Hàn Dục bày ở nơi này, trừ bỏ Hứa Như, cũng không ai chạy tới ngăn cản.
Giờ phút này Hứa Như đến gần, cười nói: “Hàn Dục, tới sớm như vậy a.”
“Đâu có, tôi vừa đến thôi. Đêm qua nghiên cứu kịch bản quá muộn, so ra thì vẫn kém bậc tiền bối như cô.” Hàn Dục ở trước mặt nàng lại có thái độ rất tốt.
Hứa Như cười cười: “Lát nữa chính là màn phối diễn giữa chúng ta, chi bằng diễn thử trước một chút?”
“Vậy thì tốt quá, tiền bối có thể giúp tôi đối diễn, thật đúng là phúc vận mà tôi dậy sớm nhặt được.” Hàn Dục liền cùng Hứa Như hàn huyên.
Hứa Như tùy ý trò chuyện đôi câu, cuối cùng như là vô tình nhắc đến, nói với Lạc Huyền Ca: “Lát nữa cảnh diễn đầu chính là Tiểu Lạc phải không, mau thay quần áo đi.”
“Ừm, vậy tôi đi trước.” Lạc Huyền Ca mỉm cười cảm kích với Hứa Như, sau đó lập tức rời khỏi.
Kỳ thật cô đã muốn trực tiếp phất tay áo chạy đi từ sớm, chẳng qua ở đây có rất nhiều người, cho nên muốn nhập gia tùy tục một chút. Vả lại trước kia, mấy người An Nhược Thủy Hứa Tụ Lý Điềm từng nói, ở đoàn phim nên thành thực, không thể tự gây tai hoạ cho mình.
Thời điểm thật sự bắt đầu quay cũng chính là lúc Lạc Huyền Ca triển lãm kỹ thuật diễn tinh xảo.
Hiện tại tất cả mọi người trong đoàn đều rất có hảo cảm với Lạc Huyền Ca, vị tiểu tân nhân vừa có kỹ thuật diễn lại có nhan sắc, còn không phô trương, thái độ đoan chính tốt đẹp. Chỉ duy nhất một mình Hà Nhàn Dịch vẫn có chút nhìn không thuận mắt.
Dù sao thì nữ diễn viên mà nàng chọn ban đầu lại trực tiếp đổi bằng Lạc Huyền Ca, không chỉ khiến nàng mất thể diện, mà đứng trước mặt nữ diễn viên kia cũng là mất hết mặt mũi. Bởi trước đó nàng đã hứa hẹn nhiều lần, khẳng định nhân vật này là của nữ diễn viên kia, hơn nữa…… Đây chính là kịch bản mà nàng lấy cảm hứng từ nữ diễn viên đó để soạn ra.
Ở trong cảm nhận của Hà Nhàn Dịch, không có ai thích hợp diễn nhân vật Phong Thanh hơn người đó. Cho dù diễn xuất của Lạc Huyền Ca được toàn bộ đoàn phim tán thành, cho dù nội tâm đã bắt đầu có chút dao động, nàng vẫn cảm thấy Lạc Huyền Ca kém hơn người kia.
Giờ phút này Hà Nhàn Dịch yêu cầu Lạc Huyền Ca diễn thêm một màn võ thuật, vì nàng hy vọng Lạc Huyền Ca sẽ đưa ra đề nghị mời người đóng thế lên sân khấu.
Phải biết rằng hiện tại cũng không phải là giới giải trí mười mấy năm trước, lúc này mọi người đều nghĩ diễn viên và minh tinh là hai khái niệm hoàn hoàn khác nhau, ăn cơm diễn viên thì đừng hòng đi trên con đường của minh tinh.
Một khi kỹ thuật diễn không đạt được, diễn viên khả năng chính là hoàn toàn ném bát cơm của mình.
Đương nhiên, độ khoan dung của đại chúng đối với minh tinh vẫn rất cao, bất quá lại khó có thể tha thứ khi bọn họ làm hỏng bộ phim. Thật giống loại cảm giác không có kim cương liền dùng đồ sứ để gạt người.
Bất quá cũng có trường hợp minh tinh thành công trở thành diễn viên, bất quá đại đa số đều thất bại, sau khi thất bại, hoặc là tiếp tục làm một idol được định sẵn hình tượng, hoặc là trực tiếp rời khỏi showbiz.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tụ muốn Lạc Huyền Ca thông qua bộ phim này trực tiếp tiến vào giới nghệ sĩ, mà không phải trở thành ngôi sao giải trí.
Tất cả mọi người đều có hoài bão khát vọng, có thể lưu lại tác phẩm kinh điển, chứ không phải là một thần tượng trải qua đủ loại vỏ bọc của công ty.
“Diễn võ thuật?” Lạc Huyền Ca nhìn kịch bản mới mà mình vừa nhận được, chỉ là sửa lại một đoạn ngắn, bất quá từ lời thoại lúc đầu đã trực tiếp đổi thành quyền cước công phu.
Hàn Dục đứng ở một bên chờ xem kịch vui, bởi vì người diễn cùng Lạc Huyền Ca chính là một diễn viên võ thuật. Nghe nói thời điểm đóng thế ngày trước, vị kia ăn không ít khổ, hiện tại đóng phim đương nhiên sẽ không nương tay, cho dù không thật sự khiến Lạc Huyền Ca bị thương thì cũng muốn áp chế để cô bớt nổi bật.
Nếu Lạc Huyền Ca yêu cầu người đóng thế, không thể nghi ngờ là cô tự gây oán hận với tiên sinh kia. Không chỉ vậy mà còn phơi bày chuyện tiểu tân nhân đa số đều dùng đóng thế trong phim truyền hình, thực sự đáng quan ngại.
Lạc Huyền Ca nhíu mày, cô rất phản cảm khi chỉ có thể dùng võ công để biểu diễn, cho dù vô số lần tự mình khuyên nhủ, thời đại này đã không còn là giang hồ Đại Minh 800 năm trước nữa, nhưng vẫn rất khó tiếp nhận những người này khoa chân múa tay, còn có loại võ công mà bọn họ tự cho là đúng.
Tiên sinh võ thuật kia lẳng lặng chờ Lạc Huyền Ca phản ứng, nắm tay càng lúc càng chặt, tựa hồ giây tiếp theo là có thể đấm tới người trước mặt.
Lạc Huyền Ca thở dài: “Được rồi. Vậy thì đánh đi.”
Nói xong, cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc dùng bao nhiêu công lực mới có thể biến võ công của mình trở thành một loại ‘diễn xuất’.
1/10?
Không nên không nên, cho dù như vậy, đánh những người này vẫn là so với tiểu hài tử giết con kiến còn đơn giản hơn nhiều.
An Nhược Thủy không hề nhìn về phía TV, nhưng tiếng cười vui vẻ của mấy khách mời trong đó vẫn lọt toàn bộ vào tai nàng. An Nhược Thủy che giấu bực bội, đứng dậy chào tạm biệt.
Lạc Huyền Ca vội vàng đứng lên, ý cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ nhưng ánh mắt lại lộ ra chút khó hiểu, cô không rõ vì cái gì An Nhược Thủy đã biết chuyện liên quan tới Tuyên Dương mà vẫn không vui.
“Được a, để tôi đưa cô về.” Lạc Huyền Ca tắt TV, chuẩn bị đưa nàng rời khỏi.
An Nhược Thủy lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy.”
Lạc Huyền Ca lại cố chấp: “Cho dù ở cách vách thì tôi cũng muốn tự mình đưa cô trở về. Nếu không, tôi thật không yên tâm.”
“Cô đối xử với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?”
“Hả?” Lạc Huyền Ca đang lấy áo khoác, cho nên không nghe rõ nàng vừa nói gì.
An Nhược Thủy giống như đột nhiên hoàn hồn, lắc lắc đầu: .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
“À không, cô muốn đưa thì đưa thôi.”
“Ừm.”
Thời điểm cả hai đã đi ra ngoài, tâm tư An Nhược Thủy lại thêm vài phần trầm trọng.
Tâm trạng Lạc Huyền Ca lại rất tốt, còn hát mấy câu, hiện tại cho dù là người qua đường cũng có thể nhìn rõ cô đang rất vui vẻ.
Nhưng ngoại trừ An Nhược Thủy, nàng chỉ cảm thấy gia hỏa này tối nay lại có dây thần kinh nào chập mạch rồi cũng nên.
Dù sao thì lúc đề cập tới Tuyên Dương, biểu tình của Lạc Huyền Ca chính là vô cùng bi thiết, cũng rất chân thực. Không biết vì sao Lạc Huyền Ca lại có thể điều tiết cảm xúc nhanh chóng đến như vậy, bất quá chuyện này cũng có thể chứng minh một chút, kỹ thuật diễn của Lạc Huyền Ca thật sự không tồi.
Tới cửa phòng An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca tươi cười: “Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đọc kịch bản quá muộn. Chuyện liên quan đến Tuyên Dương hoặc là thời Đại Minh, cô có chỗ nào không hiểu thì cứ tới tìm tôi, nhất định có thể cho cô một đáp án vừa lòng.”
An Nhược Thủy rất tò mò, sử sách đều không ghi chép rõ ràng đoạn lịch sử kia, vậy Lạc Huyền Ca làm thế nào lại biết. Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự xuyên không tới đây sao? Bất quá nghĩ lại, mấy năm trước có một vị nhân sĩ thời Đại Nguyên xuyên không tới, liền bị các nhà khoa học phát hiện, kết cục cuối cùng……
An Nhược Thủy lắc lắc đầu, nhìn về phía Lạc Huyền Ca, mỉm cười một cái, gia hỏa này ngốc như vậy, đần như vậy, hơn nữa căn cứ bản điều tra của anh trai thì người kia không có vụ mất tích ly kỳ nào, càng không thể tồn tại khả năng bị một kẻ xuyên không mạo danh thay thế.
“Ừm, tôi biết rồi. Cô cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” An Nhược Thủy bỏ qua băn khoăn trong lòng, Lạc Huyền Ca chắc chắn không phải là nhân sĩ xuyên không, vì cổ nhân đều rất bảo thủ, mà lần trước Lạc Huyền Ca ở trong phòng mình, không chút do dự cởi bỏ áo choàng tắm. Gia hỏa này tuyệt đối là tiểu minh tinh không biết xấu hổ Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ không biết, ngắn ngủi vài giây mà vợ mình suy nghĩ chuyện mấy trăm năm, càng không biết nàng đã nắm được chân tướng nhưng lại tự mình phủ nhận.
Lạc Huyền Ca gật đầu, tâm tình cực tốt xoay người rời đi.
Về tới phòng, Lạc Huyền Ca liền đăng Weibo về chuyện gameshow hôm nay phát sóng.
Thời điểm tâm tình rất tốt chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, trong đầu cô lại nhớ đến gameshow vừa rồi, còn cả cảm xúc kỳ lạ khi cùng An Nhược Thủy xem tiết mục, Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
An Nhược Thủy trở về phòng, cẩn thận sắp xếp lại những câu mà Lạc Huyền Ca nói, phân tích từng câu từng chữ sự thay đổi của Tuyên Dương. Tuy người tên Tuyên Dương này vẫn cực kỳ thần bí như trước, nhưng khi An Nhược Thủy kết hợp với lời Lạc Huyền Ca nói, tựa hồ cũng không cảm thấy vị công chúa điện hạ kia quá khó hiểu nữa.
Chỉ là nàng vẫn rất bất an, vì sao Lạc Huyền Ca lại hiểu rõ thời Đại Minh đến như vậy. Có lẽ nên nhờ anh trai điều tra một chút, xem Lạc Huyền Ca có đoạn thời gian mất tích ly kỳ nào hay không.
Nàng còn nhớ vị nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không mấy năm trước bị lộ ra. Hồi đó có một nhân viên văn phòng theo đoàn đi du lịch, cuối cùng lại bị mất tích bí ẩn. Năm sau, gia đình tìm thấy một nam nhân ăn mặc rất kỳ quái nhưng diện mạo và giọng nói đều trùng khớp, bất quá cũng không điều tra kỹ lưỡng. Cuối cùng lại không biết vì sao mà tra được người nọ kỳ thật là xuyên không đến.
Sau hắn lại bị tổ chức nghiên cứu quốc tế mang đi, qua mấy tháng liền truyền ra tin tức, bởi vì không hợp khí hậu và thời gian không gian khác biệt quá lớn, làm vị nhân sĩ xuyên không kia qua đời đột ngột tại phòng thí nghiệm.
Kỳ thật rốt cuộc người kia chết như thế nào, đa phần đều biết rõ, một số kẻ điên làm ngành khoa học sẽ không chút nương tay với những thứ mà mình muốn nghiên cứu. Vì vậy sau khi người kia bị mang đi, thậm chí còn không bằng cả con chuột bạch.
An Nhược Thủy vô cùng rối trí, gửi vài tin nhắn bảo anh trai điều tra DNA của Tiểu Lạc. Nếu là trước kia, loại chuyện này quả thực thiên phương dạ đàm* nhưng vì từng có tiền lệ, An Nhược Thủy không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
*Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực
Chuyện kịch bản, còn có tình cảm mông lung giữa mình và Lạc Huyền Ca, cùng với sự thay đổi của bản thân Lạc Huyền Ca, cả hiểu biết về thời Đại Minh nữa.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, An Nhược Thủy vừa nhắm mắt lại, còn đang buồn ngủ, di động trên tủ đầu giường đã vang lên chuông báo thức. Nàng liền bò dậy, dụi dụi đôi mắt hơi sưng, toàn thân vô lực mỏi mệt bước vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt trang điểm, chuẩn bị công việc hôm nay.
……
Lạc Huyền Ca tới đoàn phim rất sớm, là một cổ nhân xuyên không đến đây, Lạc Giáo Chủ bày tỏ mình chưa từng khiến nguyên thân mất mặt chút nào.
Nhân viên đoàn phim thấy Lạc Huyền Ca đã tới, liền thân thiết chào hỏi, chỉ có Hàn Dục lững thững đến muộn, nhìn Lạc Huyền Ca bằng vẻ mặt như nhà có tang.
Bất quá Lạc Huyền Ca làm bộ không hề biết gì, vẫn tươi cười với hắn như cũ, thậm chí còn dùng thanh âm ngọt ngào tiếp đón: “Chào buổi sáng, Hàn tiên sinh. Hôm qua té ngã một cái, hiện tại Hàn tiên sinh có khỏe không?”
“Cô!” Hàn Dục dùng dư quang quét đến những người khác trong đoàn, đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, hạ thấp giọng: “Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu. Có bản lĩnh thì cứ chờ xem!”
“Hàn tiên sinh, ngài đang nói gì a?” Lạc Huyền Ca bày ra dáng vẻ khiếp nhược của tiểu tân nhân, từ xa nhìn đến, không cần nghĩ cũng có thể biết Hàn Dục phỏng chừng lại ở đoàn phim ra oai, bắt nạt người mới.
Bất quá già vị của Hàn Dục bày ở nơi này, trừ bỏ Hứa Như, cũng không ai chạy tới ngăn cản.
Giờ phút này Hứa Như đến gần, cười nói: “Hàn Dục, tới sớm như vậy a.”
“Đâu có, tôi vừa đến thôi. Đêm qua nghiên cứu kịch bản quá muộn, so ra thì vẫn kém bậc tiền bối như cô.” Hàn Dục ở trước mặt nàng lại có thái độ rất tốt.
Hứa Như cười cười: “Lát nữa chính là màn phối diễn giữa chúng ta, chi bằng diễn thử trước một chút?”
“Vậy thì tốt quá, tiền bối có thể giúp tôi đối diễn, thật đúng là phúc vận mà tôi dậy sớm nhặt được.” Hàn Dục liền cùng Hứa Như hàn huyên.
Hứa Như tùy ý trò chuyện đôi câu, cuối cùng như là vô tình nhắc đến, nói với Lạc Huyền Ca: “Lát nữa cảnh diễn đầu chính là Tiểu Lạc phải không, mau thay quần áo đi.”
“Ừm, vậy tôi đi trước.” Lạc Huyền Ca mỉm cười cảm kích với Hứa Như, sau đó lập tức rời khỏi.
Kỳ thật cô đã muốn trực tiếp phất tay áo chạy đi từ sớm, chẳng qua ở đây có rất nhiều người, cho nên muốn nhập gia tùy tục một chút. Vả lại trước kia, mấy người An Nhược Thủy Hứa Tụ Lý Điềm từng nói, ở đoàn phim nên thành thực, không thể tự gây tai hoạ cho mình.
Thời điểm thật sự bắt đầu quay cũng chính là lúc Lạc Huyền Ca triển lãm kỹ thuật diễn tinh xảo.
Hiện tại tất cả mọi người trong đoàn đều rất có hảo cảm với Lạc Huyền Ca, vị tiểu tân nhân vừa có kỹ thuật diễn lại có nhan sắc, còn không phô trương, thái độ đoan chính tốt đẹp. Chỉ duy nhất một mình Hà Nhàn Dịch vẫn có chút nhìn không thuận mắt.
Dù sao thì nữ diễn viên mà nàng chọn ban đầu lại trực tiếp đổi bằng Lạc Huyền Ca, không chỉ khiến nàng mất thể diện, mà đứng trước mặt nữ diễn viên kia cũng là mất hết mặt mũi. Bởi trước đó nàng đã hứa hẹn nhiều lần, khẳng định nhân vật này là của nữ diễn viên kia, hơn nữa…… Đây chính là kịch bản mà nàng lấy cảm hứng từ nữ diễn viên đó để soạn ra.
Ở trong cảm nhận của Hà Nhàn Dịch, không có ai thích hợp diễn nhân vật Phong Thanh hơn người đó. Cho dù diễn xuất của Lạc Huyền Ca được toàn bộ đoàn phim tán thành, cho dù nội tâm đã bắt đầu có chút dao động, nàng vẫn cảm thấy Lạc Huyền Ca kém hơn người kia.
Giờ phút này Hà Nhàn Dịch yêu cầu Lạc Huyền Ca diễn thêm một màn võ thuật, vì nàng hy vọng Lạc Huyền Ca sẽ đưa ra đề nghị mời người đóng thế lên sân khấu.
Phải biết rằng hiện tại cũng không phải là giới giải trí mười mấy năm trước, lúc này mọi người đều nghĩ diễn viên và minh tinh là hai khái niệm hoàn hoàn khác nhau, ăn cơm diễn viên thì đừng hòng đi trên con đường của minh tinh.
Một khi kỹ thuật diễn không đạt được, diễn viên khả năng chính là hoàn toàn ném bát cơm của mình.
Đương nhiên, độ khoan dung của đại chúng đối với minh tinh vẫn rất cao, bất quá lại khó có thể tha thứ khi bọn họ làm hỏng bộ phim. Thật giống loại cảm giác không có kim cương liền dùng đồ sứ để gạt người.
Bất quá cũng có trường hợp minh tinh thành công trở thành diễn viên, bất quá đại đa số đều thất bại, sau khi thất bại, hoặc là tiếp tục làm một idol được định sẵn hình tượng, hoặc là trực tiếp rời khỏi showbiz.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tụ muốn Lạc Huyền Ca thông qua bộ phim này trực tiếp tiến vào giới nghệ sĩ, mà không phải trở thành ngôi sao giải trí.
Tất cả mọi người đều có hoài bão khát vọng, có thể lưu lại tác phẩm kinh điển, chứ không phải là một thần tượng trải qua đủ loại vỏ bọc của công ty.
“Diễn võ thuật?” Lạc Huyền Ca nhìn kịch bản mới mà mình vừa nhận được, chỉ là sửa lại một đoạn ngắn, bất quá từ lời thoại lúc đầu đã trực tiếp đổi thành quyền cước công phu.
Hàn Dục đứng ở một bên chờ xem kịch vui, bởi vì người diễn cùng Lạc Huyền Ca chính là một diễn viên võ thuật. Nghe nói thời điểm đóng thế ngày trước, vị kia ăn không ít khổ, hiện tại đóng phim đương nhiên sẽ không nương tay, cho dù không thật sự khiến Lạc Huyền Ca bị thương thì cũng muốn áp chế để cô bớt nổi bật.
Nếu Lạc Huyền Ca yêu cầu người đóng thế, không thể nghi ngờ là cô tự gây oán hận với tiên sinh kia. Không chỉ vậy mà còn phơi bày chuyện tiểu tân nhân đa số đều dùng đóng thế trong phim truyền hình, thực sự đáng quan ngại.
Lạc Huyền Ca nhíu mày, cô rất phản cảm khi chỉ có thể dùng võ công để biểu diễn, cho dù vô số lần tự mình khuyên nhủ, thời đại này đã không còn là giang hồ Đại Minh 800 năm trước nữa, nhưng vẫn rất khó tiếp nhận những người này khoa chân múa tay, còn có loại võ công mà bọn họ tự cho là đúng.
Tiên sinh võ thuật kia lẳng lặng chờ Lạc Huyền Ca phản ứng, nắm tay càng lúc càng chặt, tựa hồ giây tiếp theo là có thể đấm tới người trước mặt.
Lạc Huyền Ca thở dài: “Được rồi. Vậy thì đánh đi.”
Nói xong, cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc dùng bao nhiêu công lực mới có thể biến võ công của mình trở thành một loại ‘diễn xuất’.
1/10?
Không nên không nên, cho dù như vậy, đánh những người này vẫn là so với tiểu hài tử giết con kiến còn đơn giản hơn nhiều.
Danh sách chương