Giang Ý Hàm đầu đầy hắc tuyến, không biết nên hồi đáp cái người có chỉ số EQ ở mức âm kia như thế nào.

Lạc Huyền Ca đợi hồi lâu, vẫn không thấy bất kỳ một câu trả lời, nội tâm có chút luống cuống, không phải là bệnh nan y đấy chứ.

“Huyền Ca, lần sau cô thử nhìn chằm chằm người ta một chút, xem có xúc động muốn hôn nàng hay không.” Giang Ý Hàm chỉ có thể nói vòng vo, rốt cuộc EQ của tên kia quá thấp, nếu trực tiếp nói ra, sợ là lại nghĩ không thông.

Lạc Huyền Ca nhíu nhíu mày, vô cùng khó hiểu: “Vì sao?”

“Bởi vì…… Bệnh này của cô rất đặc thù, trước kia tôi cũng từng mắc phải, nhưng vẫn may là tôi có phương thuốc cổ truyền nên chữa khỏi được. Yên tâm, về sau cô cứ báo cáo tình huống cho tôi, tôi khẳng định có thể giúp cô lành bệnh.” Giang Ý Hàm vỗ ngực bảo đảm.

Lạc Huyền Ca nửa tin nửa ngờ: “Ừm, còn gì nữa?”

“Còn cả thời điểm cô thấy người ta gần gũi với ai khác, có khó chịu không, có xúc động muốn ném bọn họ đến nơi rất xa hay không.”

“Có a, hôm qua xuất hiện một cô gái kỳ lạ luôn bám dính nàng, tôi đặc biệt muốn đem cô ấy xé thành hai mảnh, sau đó ném xa thật xa.” Tư duy của Lạc Giáo Chủ hơi máu tanh một chút, bất quá Giang Ý Hàm cũng không để ý, bởi vì nàng không cho rằng đối phương nói thật.

“Vậy sao, tôi thấy cô gái kia hơn phân nửa là giống bệnh của cô rồi.” Giang Ý Hàm phân tích, người luôn bám dính lại còn làm Lạc Huyền Ca ghen, khẳng định chính là tình địch.

Lạc Huyền Ca đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Làm sao bây giờ?”

“Tiên hạ thủ vi cường*, cô cố gắng đừng để bọn họ gần nhau, cũng đừng để các nàng đơn độc ở chung với nhau, còn có một điều nhất định phải nhớ. Cô phải đối xử ôn hòa mới có thể làm tê liệt kẻ địch, ngàn vạn lần đừng lạnh như băng khiến cho địch nhân chú ý, nếu không thì kẻ địch sẽ khỏi bệnh trước cô một bước.” Giang Ý Hàm đã tận lực phối hợp với mạch não của đối phương để giải thích.

*Trích trong binh pháp Tôn Tử, vế đối là "Hậu thủ vi tai ương". Ý nghĩa: Ra tay trước thì sẽ giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương)

Giang Ý Hàm kết luận ‘Từ Gia’ là tình địch của Lạc Huyền Ca, vì vậy muốn cô đến gần ‘Từ Gia’ để đạt mục đích trở thành 'bóng đèn', sau đó còn phải ở trước mặt tình địch tạo ra ấn tượng thập phần hoàn mỹ, mới có thể khiến tình địch tê liệt! Như vậy ‘Từ Gia’ sẽ không ôm được mỹ nhân về trước một bước.

Lạc Huyền Ca nhớ kỹ từng câu từng chữ, có cảm giác sâu sắc muốn trị bệnh ở thế giới này thật quá phiền toái.

Giang Ý Hàm tiếp tục: “Cô còn phải hiểu rõ địch nhân thích cái gì, không thích cái gì, sau đó phân tích cô ta vì sao lại thích mấy thứ đó, còn phải chú ý hướng đi của kẻ địch từng giây từng phút, cô hiểu rõ chưa?”

Với tình huống chiến tranh, đương nhiên phải biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Kiến nghị của Giang Ý Hàm không hề xấu, nhưng Lạc Huyền Ca nghe xong, khả năng lý giải lại xảy ra vấn đề.

“Tôi nhớ hết rồi, còn gì cần chú ý nữa không?”

“Trước mắt thì chưa, à không không…… Còn có một chuyện, từ giờ trở đi cô phải giữ một chút khoảng cách với người trong lòng, không thể quá mức nhiệt tình mà hù dọa người ta, hiểu chứ?” Khoảng cách sinh ra cái đẹp, phương án này không sai.

Lạc Giáo Chủ hơi chần chừ, giữ khoảng cách với An Nhược Thủy sao, cô sợ mình không làm được…… Tối nay rõ ràng đã định lạnh nhạt với nàng ba ngày, kết quả ba phút cũng không kiên trì nổi.

“Nhớ kỹ chưa? Đây đều là mấu chốt để cô khỏi bệnh!” Giang Ý Hàm đột nhiên nói một câu, khiến Lạc Huyền Ca thêm quyết tâm muốn bảo trì khoảng cách: Nếu so sánh giữa An Nhược Thủy và chữa bệnh, vẫn là chữa bệnh quan trọng hơn.

Lạc Giáo Chủ giờ này khắc này vô cùng kiên định khắc ghi vào lòng, nhưng mà kẻ cuồng vả mặt như cô, mặt của mình cũng không buông tha.

Những việc này tạm thời không đề cập tới, sau khi Giang Ý Hàm dặn dò mấy trăm lần, liền cúp máy nghỉ ngơi.

Lạc Giáo Chủ nằm ở trên giường nhắm lại đôi mắt, tự hỏi về chuyện tương lai, dần dần rơi vào giấc ngủ.

……

Sáng sớm hôm sau.

Từ Gia lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, hơi hé mở đôi mắt mông lung ngái ngủ, mơ màng đẩy cửa ra đi ra ngoài, liền thấy Lạc Huyền Ca đang dựa vào hành lang ngoài phòng ngủ của nàng. Từ Gia sợ tới mức giật mình thon thót, ngơ ngẩn nhìn đối phương mà không dám nhúc nhích.

Hai người nhìn nhau mấy chục giây, thời điểm Từ Gia không nhịn nổi sắp phá công, Lạc Giáo Chủ miễn cưỡng mỉm cười, sau đó ôn hòa nói một câu ‘chào buổi sáng’.

Từ Gia nhìn bóng lưng dần khuất của Lạc Huyền Ca, sợ tới mức lại mở cửa phòng ra chui lên giường ngủ, trùm chăn kín đầu, chuẩn bị kế hoạch mua vé máy bay chạy trốn.

Lạc Huyền Ca đến phòng ăn, bác Lưu đã làm xong bữa sáng, An Tuấn Phong vừa cầm tờ kinh tế tài chính vừa uống cháo, An Nhược Thủy cầm di động lướt Weibo, thấy Lạc Huyền Ca tới gần, đang chuẩn bị chào hỏi, lại không nghĩ người kia ngồi vào vị trí cách xa mình nhất, khiến đáy lòng nàng ngập tràn mất mát.

An Tuấn Phong cũng phát hiện hai người các nàng có chút không thích hợp, liền buông tờ báo trong tay, hỏi Lạc Huyền Ca: “Sao vậy?”

“Không ạ.” Lạc Huyền Ca tùy ý trả lời.

An Tuấn Phong thấy đối phương không vui, hắn cũng không cưỡng cầu, thuận miệng mở ra đề tài: “Bác Lưu, Từ Gia còn chưa xuống, bác lên gọi nó đi.”

Nhưng bác Lưu mụ còn chưa kịp trả lời, Lạc Huyền Ca lập tức từ trên ghế đứng lên, cực kỳ nhiệt tình nói: “Để em đi.”

Không đợi anh em nhà họ An phản ứng, Lạc Huyền Ca đã chạy lên lầu.

Trên bàn cơm, An Tuấn Phong chỉ nghe được thanh âm muội muội cầm muỗng khuấy vào bát, tuy rằng không chói tai lắm, nhưng cũng không dễ bỏ qua.

“Em và Tiểu Lạc có phải có mâu thuẫn gì không?”

“Không có.” An Nhược Thủy tức giận trả lời, nàng cũng không biết tên kia sáng sớm đã trúng gió cái gì, rõ ràng hôm qua còn là dáng vẻ không ưa Từ Gia, hôm nay lại bất ngờ trở nên nhiệt tình như thế.

Nhìn chỗ Lạc Huyền Ca vừa ngồi, An Nhược Thủy càng thêm ủy khuất và tức giận, Lạc Huyền Ca vậy mà lại bơ mình. Mình còn chưa tính sổ chuyện đó, kẻ kia còn dám nhiệt tình với Từ Gia. Khoản nợ này đã được ghi rõ vào đáy lòng của ảnh hậu, không chỉ có vậy, còn đánh dấu mực đỏ trọng điểm.

Đến khi Từ Gia kinh sợ theo Lạc Huyền Ca xuống lầu, bữa sáng mới xem như chính thức mở màn.

Ăn xong, Lạc Huyền Ca xách đồ đi tới công ty tìm Hứa Tụ, còn Từ Gia vẫn bị mang đến công ty tiến hành huấn luyện tắt thở như cũ. An Nhược Thủy thì tới đoàn phim bắt đầu thử vai phim mới.

……

Ở công ty, Hứa Tụ vừa lướt Weibo vừa tiến hành chất vấn: “Tối qua Giang Ý Hàm đã mở Weibo, còn cô?”

“Tôi quên mất.” Đêm qua Lạc Huyền Ca luôn nhớ thương chuyện bản thân bị bệnh, nào còn tâm tư để ý chuyện tạo Weibo nhỏ nhặt này chứ.

Hứa Tụ nghe câu trả lời đúng lý hợp tình kia, nỗi tức giận trong lòng không cách nào phát tác, liền thở dài: “Hiện tại lập luôn đi cho tôi nhờ!”

“Ừm.” Thật ra nguyên thân có một nick Weibo nhưng lại không nhớ rõ mật khẩu, khiến Lạc Huyền Ca cũng không đăng nhập được, vì vậy đành phải tạo nick mới một lần nữa.

Lập nick xong, Hứa Tụ liền follow, thuận tiện để Lạc Huyền Ca theo dõi một số nghệ sĩ tiền bối trong công ty bọn họ.

“Đoàn phim bên kia thông báo, hôm nay qua đó xem một chút, tuy cô đã được xác định là nữ chính phim này, nhưng vẫn cần phải thử vai để tìm cảm giác nhân vật. Đến lúc đó cô đi theo Hàn Dục, có gì không hiểu thì cứ hỏi hắn.”

Bởi vì Hàn Dục ở cùng công ty với Lạc Huyền Ca, thời điểm lúc đầu Hàn Dục tới tiến hành huấn luyện, còn ở dưới trướng Hứa Tụ chờ đợi ba tháng, cũng coi như có chút giao tình.

Lạc Huyền Ca không nhớ rõ Hàn Dục là ai, nhưng lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

“Đi thôi, tôi đưa cô tới đoàn phim xem trước. Công ty đã sắp xếp trợ lý cho cô rồi, chỉ là gia đình tạm thời có chút chuyện, khả năng hai ngày nữa mới có thể đến. Ở đoàn phim nên nghiêm túc học tập, đây là bộ phim đầu tiên cô diễn, cho dù diễn xuất kém thì dư luận cũng sẽ phê bình không quá khó nghe, đương nhiên nếu diễn hỏng thực sự, về sau sẽ ảnh hưởng rất lớn.”

Hứa Tụ đối với vị nghệ sĩ này thật đúng là hao tổn tâm sức.

Bất quá cũng may, tuy rằng Lạc Huyền Ca tính tình cổ quái lại hơi cao ngạo, nhưng kỳ thật vẫn rất hiếu học, trên cơ bản cô đều dụng tâm nhớ kỹ mỗi câu Hứa Tụ nói.

Khi cả hai tới đoàn phim, người ra đón các nàng chính là phó đạo diễn của《 Trâm Hoa Giang Hồ 》. Lạc Huyền Ca mới đầu không cho là đúng, thời điểm biết được nam nhân mập mạp đeo kính đen dáng vẻ lưu manh văn nhã lại là phó đạo của đoàn phim, cô không khỏi nhìn kỹ Hứa Tụ thêm vài lần. Xem ra tên tuổi Hứa Tụ ở giới giải trí này cũng không nhỏ, dù sao thì phó đạo hẳn là sẽ không đích thân ra đón mình như thế.

Hứa Tụ nói chuyện với hắn rất lâu, đứng từ xa sẽ cho rằng bọn họ ôn chuyện, Lạc Huyền Ca ở gần đó nên biết, trên cơ bản là thương lượng chuyện ở đoàn phim, rất nhiều điểm Hứa Tụ không hài lòng, liền đề xuất phương án sửa đổi, phó đạo lập tức đồng ý.

Thời điểm Hứa Tụ đem quyền lợi của Lạc Huyền Ca ở đoàn phim kiếm đến mức tối đa, phó đạo rốt cuộc lau mồ hôi ướt đẫm, đến tìm đạo diễn thương lượng.

……

Ở gần vừa lúc có một đoàn phim đang thử vai, trùng hợp là trong số những người thử vai có cả An Nhược Thủy.

Tuy An Thị đầu tư bộ phim đó, nàng muốn có vai nữ chính thì dễ như trở bàn tay, nhưng lại cố tình theo mọi người tới thử vai, đây cũng là lý do rất ít người trong showbiz không phục An Nhược Thủy, rõ ràng có tiền có thế mà vẫn muốn dựa vào thực lực kiếm cơm.

Sau khi đạo diễn biên kịch quyết định chọn An Nhược Thủy, nàng nói cảm ơn xong liền rời đi.

Vốn định trực tiếp về nhà, nhưng ở trong xe, Lý Điềm lại chỉ vào đoàn phim ở phía xa, nói: “Sếp, tôi vừa thấy Tiểu Lạc.”

An Nhược Thủy thầm nghĩ, ngày hôm nay cũng nằm trong kế hoạch của đoàn phim bọn họ. Tuy sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ Lạc Huyền Ca giành được quán quân là có thể tiến hành, nhưng vẫn sẽ huấn luyện ngắn hạn một chút.

An Nhược Thủy rất muốn qua đó xem, nói thế nào cũng là lần đầu Lạc Huyền Ca chính thức đóng phim, tuy sẽ không quay thật mà chỉ là một vài cảnh để cô tìm cảm giác, tựa như những diễn viên khác thử vai, nhưng An Nhược Thủy vẫn tràn ngập chờ mong và tò mò. Bất quá trong đầu lại hiện lên cảnh tượng buổi sáng Lạc Huyền Ca lãnh đạm với mình, nàng khẽ cắn môi nói: “Về công ty.”

“Ơ? Sếp không qua đó sao?” Lý Điềm rất muốn đi xem, hơn nữa vừa rồi nàng còn thấy người quen cũ Hứa Tụ, tuy rằng năm ấy xảy ra mấy chuyện như vậy, hiện tại gặp nhau sẽ rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn thật hiếu kì thực lực và kỹ thuật diễn của Tiểu Lạc.

An Nhược Thủy chần chừ một hồi, Lý Điềm liền mở miệng nói: “Dù sao cũng là phim do An Thị đầu tư, bây giờ sếp vừa lúc ở chỗ này, rời đi thì có vẻ không coi trọng đoàn phim bọn họ lắm. Con người Tiểu Lạc khá tốt, chúng ta qua đó xem một chút đi.”

An Nhược Thủy mềm lòng, thật sự không nên vì nhất thời giận dỗi mà làm Lạc Huyền Ca ở đoàn phim không được coi trọng, phải chịu ủy khuất. Vì vậy, nàng liền đáp ứng.

Ở đoàn phim, Lạc Huyền Ca đang đọc kịch bản, đạo diễn muốn cô diễn cảnh Phong Thanh tìm thấy Liễu Phượng Nhi, hiểu lầm là tỷ tỷ mình.

Lạc Huyền Ca chuyên tâm đọc kịch bản, còn những người khác trong đoàn đều sôi trào nhiệt huyết, ánh mắt tập trung ở trên người An Nhược Thủy.

Tầm mắt này trong quá khứ chỉ dùng để chú ý An Nhược Thủy là đủ rồi, nhưng hôm nay không hề giống nhau! Hai người đại diện khổng lồ của giới giải trí 5 năm trước cũng đang ở đây, những kẻ biết một ít nội tình năm đó, nhìn Lý Điềm lại nhìn Hứa Tụ sắc mặt xanh mét đen nhánh, bọn họ đều nín thở ngưng thần chờ tình thế phát triển thêm một bước. Giờ phút này hai người kia chính là băng sơn gặp dung nham, xung khắc như nước với lửa!

Vở tuồng này vừa ra, không vội nói đến trăm năm, mười năm hai mươi năm cũng khó gặp một hồi!

Lý Điềm nhìn Hứa Tụ, hơi xấu hổ sờ mũi một cái rồi mỉm cười.

Hứa Tụ nhìn Lý Điềm, gắt gao nắm chặt bàn tay, hận không thể dùng một quyền đánh cho kẻ miệng nam mô, bụng bồ dao găm trước mặt trở thành bại não!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện