Nghe vậy, Lạc đại Giáo Chủ càng là không hiểu ra sao. Mình chán ghét nàng khi nào chứ? "Không có, tôi tuyệt đối không chán ghét cô." Lạc Huyền Ca rất chân thành trả lời, nguyên thân là fan hâm mộ của An Nhược Thủy, cô cũng chưa từng có nửa điểm chán ghét nàng. Hơn nữa cô luôn bảo trì quy tắc ở trước mặt ngoại nhân làm như không quen biết nhau, ngược lại là An Nhược Thủy liên tiếp phá vỡ điều đó.
An Nhược Thủy ủy khuất, nàng biết trước kia bản thân đã quá mức võ đoán, dựa vào cảm giác liền nhận định Lạc Huyền Ca là kẻ không có nhân phẩm. Nhưng hiện tại nàng chủ động hòa hảo như vậy rồi mà Lạc Huyền Ca không thể cho nàng một cơ hội hay sao? Cả hai đã kết hôn, xem như muốn ở bên nhau cả đời. Chẳng lẽ cứ mãi giằng co, không thể tâm bình khí hòa làm bằng hữu hay sao?
Lạc Huyền Ca vẫn không rõ nguyên nhân An Nhược Thủy nổi nóng, nhưng khi nhìn đến ủy khuất ẩn sâu trong đáy mắt nàng, nội tâm đột nhiên căng thẳng, nhỏ giọng an ủi: "Tôi...... Thực xin lỗi. Đều là tôi không tốt."
"Chỗ nào không tốt?" An Nhược Thủy có chút hùng hổ doạ người, nỗi ủy khuất làm nàng nhanh chóng mở miệng hỏi ra.
Lạc Huyền Ca theo bản năng đáp: "Giống như tôi đã khiến cô phải chịu ủy khuất."
"Ai chịu ủy khuất, Lạc Huyền Ca cô đừng nói hươu nói vượn!" An Nhược Thủy hít hít cái mũi, hốc mắt còn có mấy giọt lệ, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, quay đầu đi hướng khác.
Lạc Huyền Ca nhìn bốn phía xung quanh, lại dùng nội lực xác định trong vòng mười mét không có bất luận kẻ nào, lúc này mới bước tới gần An Nhược Thủy.
"Cô rốt cuộc làm sao vậy?" EQ của Lạc Huyền Ca đã thấp đến cực điểm.
An Nhược Thủy cũng không biết là do tức điên hay vì quá mệt mỏi, nàng ngồi xuống sô pha, dùng hai tờ khăn giấy xoa xoa khóe mắt.
Lạc Huyền Ca cũng đi theo ngồi cạnh nàng: "Có phải ai đó bắt nạt cô hay không?"
An Nhược Thủy vẫn trầm mặc không lên tiếng, Lạc Huyền Ca đột nhiên nổi giận: "Thật sự có người bắt nạt cô?"
Nghe được Lạc Huyền Ca hỏi chuyện, trong lòng An Nhược Thủy có chút nho nhỏ mừng thầm, ít nhất chuyện này chứng tỏ Lạc Huyền Ca cũng không phải không quan tâm gì đến nàng.
"Có a. Có kẻ ngu ngốc vẫn luôn bắt nạt tôi." An Nhược Thủy nói xong còn không quên trừng mắt liếc Lạc Huyền Ca một cái.
Lạc đại Giáo Chủ nghe vậy lập tức nổi lên sát ý: "Là ai?"
An Nhược Thủy hé mở đôi môi, một chữ 'Cô' thốt ra từ trong miệng.
Lạc Giáo Chủ ủy khuất nhìn nàng: "Tôi, tôi bắt nạt cô lúc nào chứ?"
Ông trời làm chứng, tôi đối với cô vẫn luôn là kính nhi viễn chi a! Đừng nói bắt nạt, mỗi ngày cô đều trừng tôi, tôi cũng chưa bao giờ so đo. Nếu là ở kiếp trước, ai dám trừng tôi, tôi có thể chọc mù đôi mắt của kẻ đó.
Lạc đại Giáo Chủ cảm giác mình vô cùng oan uổng, giờ phút này giống như con cún nhỏ ngẩng đầu liếc An Nhược Thủy với ánh mắt u oán, bất quá mỗi một lần đều bị nàng trừng lại, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn móng vuốt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Huyền Ca lộ ra dáng vẻ tràn ngập ủy khuất và khó hiểu, tâm tình của An Nhược Thủy đột nhiên rất tốt, vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt của Lạc Huyền Ca.
"Này, này...... Buông, buông tay!" Lạc đại Giáo Chủ: Nữ nhân, thật quá phận. Ai kêu cô xoa mặt của bản Giáo Chủ? Bản Giáo Chủ không cần mặt mũi sao!
Đến khi oán khí trong lòng An Nhược Thủy giảm bớt, lúc này mới chậm rãi thu hồi móng vuốt tà ác.
"Tôi biết trước kia là tôi hiểu lầm cô, thật xin lỗi." An Nhược Thủy cảm thấy nên nói lời xin lỗi, rõ ràng đối phương là người thực sự không tồi.
Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy đột nhiên chuyển biến còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chốc lát sau An Nhược Thủy đột ngột kêu tên của cô.
"Lạc Huyền Ca!"
"Sao?"
"Thực xin lỗi!"
"A?" Lạc Giáo Chủ không hiểu ra sao, như thế nào còn tiếp tục nói xin lỗi? Hơn nữa đáy mắt của An Nhược Thủy còn hiện lên hơi nước, khiến Lạc Huyền Ca cực kỳ căng thẳng: Không phải là muốn khóc chứ? Trái lo phải nghĩ, trong tình thế cấp bách Lạc Giáo Chủ liền giơ ra khuôn mặt của mình.
"Muốn xoa thì xoa mặt tôi đi! Tôi không cần mặt mũi, cô, cô đừng khóc được không?" Trái tim nhỏ của Lạc Giáo Chủ nhảy bùm bùm liên hồi, nếu không phải chính mình lặng lẽ bấm mạch xác định thân thể này không có bệnh tật gì thì hiện tại đều phải cảm thấy giống như lại muốn chết một lần nữa.
An Nhược Thủy vốn đang tự trách nhưng nghe Lạc Huyền Ca nói xong, nàng không nhịn được 'xì' một tiếng bật cười. Trước kia vì sao không cảm thấy cô gái này rất thú vị đây?
Mặt tự đưa tới cửa, làm gì có chuyện không xoa, nàng giơ tay vuốt loạn xạ, thuận tiện âm thầm cảm thán một tiếng tuổi trẻ thật tốt, đầy collagen! Đại tỷ tỷ hai mươi bốn tuổi nghĩ như thế.
Lạc Huyền Ca đau lòng cho khuôn mặt của mình, cũng phân vân có nên nhắc An Nhược Thủy dừng tay hay không, cả hai ngồi đây đã khá lâu, các thí sinh khác khả năng đều dọn xong cơm trưa lên bàn rồi. Nhưng mà phân vân không đến ba giây, Lạc Huyền Ca liền quyết định trầm mặc, trước tiên cứ để An Nhược Thủy chơi cho đủ đi. Thi đấu gì đó, cô không vội!
Đến khi An Nhược Thủy thu tay về, Lạc Huyền Ca rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Bất quá giây tiếp theo An Nhược Thủy lại mở miệng.
"Từ nay chúng ta thử làm bằng hữu đi! Được không?" An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy nếu có một người bạn như Lạc Huyền Ca thì thật tốt. Tuy rằng đối phương ngốc một chút, IQ thấp một chút, nhưng làm người vẫn là thực không tồi. Hơn nữa ở thời điểm mình khổ sở, còn quan tâm đến cảm thụ của mình.
"Bằng hữu?" Lạc Huyền Ca nhẹ giọng thì thầm. Trong trí nhớ của cô, chỉ có thuộc hạ và địch nhân, người sống và người chết. Hai chữ này, thật không thể lý giải rốt cuộc là có ý tứ gì. Huống chi cả hai đã kết hôn, còn có thể trở thành bằng hữu sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Huyền Ca đột nhiên giống như đã hiểu, ý vị thâm trường liếc nhìn An Nhược Thủy một cái: Ý của nàng hẳn là tôn trọng nhau như khách.
"Được. Về sau chúng ta sẽ không làm như không quen biết nhau nữa." Lạc Huyền Ca gật đầu đồng ý.
Thấy Lạc Huyền Ca kẻ đầu gỗ này rốt cuộc hôm nay cũng đã chuyển cong (cũng không hẳn), tâm trạng An Nhược Thủy rất tốt, cầm nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng vừa mới xách túi thực phẩm trên tay, Lạc Huyền Ca liền đoạt lấy: "Để tôi cầm."
"A?" An Nhược Thủy nhìn đôi tay trống không của mình, lại nhìn đến Lạc Huyền Ca túi lớn túi nhỏ, nàng chớp chớp mắt thầm nghĩ: Đột nhiên nhiệt tình như vậy? Có phải mình gây ra hiểu lầm gì với vị bằng hữu trước mặt hay không a?
Sau khi cả hai người đi ra ngoài, trên kênh phát sóng trực tiếp cũng không có biến chuyển nào đáng kể, bởi vì tất cả đều bận xem màn biểu diễn trù nghệ của các thí sinh.
Đây là chương trình tìm kiếm ngôi sao chứ không phải tuyển chọn đầu bếp, cho nên cũng không có yêu cầu quá lớn. Nhưng thêm nội dung thi đấu sẽ có thể gia tăng sức hấp dẫn, huống chi hôm nay còn có An ảnh hậu chưa từng tham gia gameshow nào đến đây trợ trận.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca đứng trước đống nồi chảo, trong tay xách một con cá, một cân thịt heo, còn có các loại gia vị. Kỳ thật An Nhược Thủy có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng Lạc Huyền Ca chỉ lấy những thứ đó.
Theo lệ thường, cao thủ biểu diễn kỳ thật không có gì để xem cả, mà phải phụ thuộc vào sự kích thích! Vì thế đại bộ phận khán giả tạm thời quên chuyện Lạc Huyền Ca nấu ăn từ hồi bảy tuổi, sôi nổi chạy tới coi An Nhược Thủy nấu mì sợi.
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Nữ thần cũng phải xuống bếp, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tôi rất kích động, đừng ngăn cản tôi, tôi phải trở thành cái nồi nấu kia!
Võng hữu 2: Sao lại không thể đánh thưởng? Nữ thần của tôi phải xuống bếp mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không giúp!
Võng hữu 3: Nhìn thấy quả trứng gà trong tay nữ thần không? Đó chính là tôi! Nữ thần, tôi nguyện ý vì em tan xương nát thịt!
......
Cá heo cười trên biển: Hỏi một chút, có ai thấy nữ thần vừa mới đổ cái gì vào nồi hay không?
Bảy lạnh: Tôi có để ý, là nửa túi muối!
Nhược bạo: Cầm dao khua tay múa chân, nữ thần đang muốn làm gì vậy? Ai có thể thông não cho tôi một chút?
Lấy em vì nghiện: Không không không, nữ thần hãy buông chai giấm trắng trong tay! Kia không phải nước khoáng, dừng tay! Mau dừng tay......
Khỉ ăn dưa: Lần đầu tiên nhìn thấy người có thể rửa một mớ rau xanh còn lại vài chiếc lá cải. Nữ thần, mau đổ thêm nước đi, xanh quá làm tôi sợ!
......
An Nhược Thủy vẫn rất bình đạm, tựa như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh. Nàng nhìn nồi nước, ngẫm nghĩ liền đổ nửa túi muối vào. An Nhược Thủy cẩn thận nhớ lại hướng dẫn trên mạng, kế tiếp là cần làm gì đây? Trứng gà! Phải, đánh trứng gà bỏ vào nồi! Vì thế nàng thử dùng dao tách hai quả trứng kia, nhưng lại phát hiện có điểm khó khăn, một nửa vỏ trứng không mở. Nàng liền đặt trứng sang một bên, bước này trực tiếp bỏ qua. Ăn mì với nước cũng là có thể, nàng không kén ăn!
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Nữ thần, em có biết mình đang làm gì không?
Võng hữu 2: Thì ra tiểu tiên nữ nấu ăn không giống người thường chúng ta, mẹ ơi~ con muốn ăn mì do An Nhược Thủy nấu! Con cũng muốn làm tiểu tiên nữ!
Võng hữu 3: Hỏi một chút, nấu như vậy có thể ăn được sao?
Võng hữu 4: Tề Thiên Đại Thánh phải nhọc công đi xa vạn dặm làm gì chứ? Ăn mì do tiểu tiên nữ An Nhược Thủy nấu với nước, một giây sau liền có thể đến Tây Phương cực lạc!
Võng hữu 5: Vốn dĩ chỉ là người qua đường, nhưng hy vọng nữ thần ban tặng chiêu thức ấy cho những người đi Tây Thiên, tôi sẽ biến thân trở thành fan của cô.
Võng hữu 6: Bị vòng phấn +1
Võng hữu N: Bị vòng phấn +10086
Sau khi Lạc Huyền Ca nấu xong nồi cá đặt lên bàn, rảnh rỗi nhìn đến dáng vẻ luống cuống tay chân của An Nhược Thủy ở gần đó, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ, lần đầu tiên thấy được người kia hoảng loạn đến như vậy.
Lạc Huyền Ca đem đồ ăn mình vừa hoàn thành đặt trên bàn, các thí sinh khác cũng đã nấu xong, đa số là kiểu Tây. Sản phẩm của Lạc Huyền Ca đó là một bát canh cá chưng tương chẳng nổi bật gì, thậm chí khiến người ta không hề nổi lên hứng thú ăn uống. Nhưng cô cũng không quá để ý, bình thản ôm cánh tay, nhìn thân ảnh An Nhược Thủy vẫn đang bận rộn.
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Người nào đó dám khoác lác, ha ha ha ha~
Võng hữu 2: Bảy tuổi đã biết nấu cơm? Một bát canh cá nấu như cá sống, ai nuốt trôi chứ?
Võng hữu 3: Thật chờ mong người nào đó bị đánh gục, mỗi ngày đều phải coi lại cảnh này.
Võng hữu 4: Đau lòng thay con cá kia, bị người ta giẫm đạp không thương tiếc.
......
Mục Lăng đang xem phát sóng trực tiếp, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng kỳ thật hiện tại nàng cũng không dám suy đoán thực lực của Lạc Huyền Ca, bởi vì chưa đến phút cuối thì gia hỏa này vẫn có thể xoay ngược tình hình. Bất quá nhìn bát canh cá kia thật sự làm người ta không thiết gì ăn uống. Đồ ăn mỹ vị không phải là nên hương sắc câu toàn hay sao?
Qua hồi lâu, nồi '&*#&¥......' của An Nhược Thủy cũng đã nấu chín! Nàng thật không nỡ nhìn thẳng vào trong cái nồi kia, thầm mắng anh trai nhà mình bị máu chó đổ vào đầu, vì sao không nói trước cho nàng là sẽ biểu diễn trù nghệ chứ? Sau buổi phát sóng trực tiếp này, khẳng định nàng sẽ bị mất fan, hình tượng cũng mất sạch sẽ!
An Nhược Thủy hiện tại muốn khóc cũng không còn kịp nữa, bất quá thời điểm quét ánh mắt nhìn đến bát canh của Lạc Huyền Ca, nàng liền ngẩn người, ý vị thâm trường nhìn nhìn đối phương: Thì ra cô nấu ăn cũng không tốt lắm, may là có cô đồng hành cùng tôi!
An Nhược Thủy ủy khuất, nàng biết trước kia bản thân đã quá mức võ đoán, dựa vào cảm giác liền nhận định Lạc Huyền Ca là kẻ không có nhân phẩm. Nhưng hiện tại nàng chủ động hòa hảo như vậy rồi mà Lạc Huyền Ca không thể cho nàng một cơ hội hay sao? Cả hai đã kết hôn, xem như muốn ở bên nhau cả đời. Chẳng lẽ cứ mãi giằng co, không thể tâm bình khí hòa làm bằng hữu hay sao?
Lạc Huyền Ca vẫn không rõ nguyên nhân An Nhược Thủy nổi nóng, nhưng khi nhìn đến ủy khuất ẩn sâu trong đáy mắt nàng, nội tâm đột nhiên căng thẳng, nhỏ giọng an ủi: "Tôi...... Thực xin lỗi. Đều là tôi không tốt."
"Chỗ nào không tốt?" An Nhược Thủy có chút hùng hổ doạ người, nỗi ủy khuất làm nàng nhanh chóng mở miệng hỏi ra.
Lạc Huyền Ca theo bản năng đáp: "Giống như tôi đã khiến cô phải chịu ủy khuất."
"Ai chịu ủy khuất, Lạc Huyền Ca cô đừng nói hươu nói vượn!" An Nhược Thủy hít hít cái mũi, hốc mắt còn có mấy giọt lệ, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, quay đầu đi hướng khác.
Lạc Huyền Ca nhìn bốn phía xung quanh, lại dùng nội lực xác định trong vòng mười mét không có bất luận kẻ nào, lúc này mới bước tới gần An Nhược Thủy.
"Cô rốt cuộc làm sao vậy?" EQ của Lạc Huyền Ca đã thấp đến cực điểm.
An Nhược Thủy cũng không biết là do tức điên hay vì quá mệt mỏi, nàng ngồi xuống sô pha, dùng hai tờ khăn giấy xoa xoa khóe mắt.
Lạc Huyền Ca cũng đi theo ngồi cạnh nàng: "Có phải ai đó bắt nạt cô hay không?"
An Nhược Thủy vẫn trầm mặc không lên tiếng, Lạc Huyền Ca đột nhiên nổi giận: "Thật sự có người bắt nạt cô?"
Nghe được Lạc Huyền Ca hỏi chuyện, trong lòng An Nhược Thủy có chút nho nhỏ mừng thầm, ít nhất chuyện này chứng tỏ Lạc Huyền Ca cũng không phải không quan tâm gì đến nàng.
"Có a. Có kẻ ngu ngốc vẫn luôn bắt nạt tôi." An Nhược Thủy nói xong còn không quên trừng mắt liếc Lạc Huyền Ca một cái.
Lạc đại Giáo Chủ nghe vậy lập tức nổi lên sát ý: "Là ai?"
An Nhược Thủy hé mở đôi môi, một chữ 'Cô' thốt ra từ trong miệng.
Lạc Giáo Chủ ủy khuất nhìn nàng: "Tôi, tôi bắt nạt cô lúc nào chứ?"
Ông trời làm chứng, tôi đối với cô vẫn luôn là kính nhi viễn chi a! Đừng nói bắt nạt, mỗi ngày cô đều trừng tôi, tôi cũng chưa bao giờ so đo. Nếu là ở kiếp trước, ai dám trừng tôi, tôi có thể chọc mù đôi mắt của kẻ đó.
Lạc đại Giáo Chủ cảm giác mình vô cùng oan uổng, giờ phút này giống như con cún nhỏ ngẩng đầu liếc An Nhược Thủy với ánh mắt u oán, bất quá mỗi một lần đều bị nàng trừng lại, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn móng vuốt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Huyền Ca lộ ra dáng vẻ tràn ngập ủy khuất và khó hiểu, tâm tình của An Nhược Thủy đột nhiên rất tốt, vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt của Lạc Huyền Ca.
"Này, này...... Buông, buông tay!" Lạc đại Giáo Chủ: Nữ nhân, thật quá phận. Ai kêu cô xoa mặt của bản Giáo Chủ? Bản Giáo Chủ không cần mặt mũi sao!
Đến khi oán khí trong lòng An Nhược Thủy giảm bớt, lúc này mới chậm rãi thu hồi móng vuốt tà ác.
"Tôi biết trước kia là tôi hiểu lầm cô, thật xin lỗi." An Nhược Thủy cảm thấy nên nói lời xin lỗi, rõ ràng đối phương là người thực sự không tồi.
Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy đột nhiên chuyển biến còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chốc lát sau An Nhược Thủy đột ngột kêu tên của cô.
"Lạc Huyền Ca!"
"Sao?"
"Thực xin lỗi!"
"A?" Lạc Giáo Chủ không hiểu ra sao, như thế nào còn tiếp tục nói xin lỗi? Hơn nữa đáy mắt của An Nhược Thủy còn hiện lên hơi nước, khiến Lạc Huyền Ca cực kỳ căng thẳng: Không phải là muốn khóc chứ? Trái lo phải nghĩ, trong tình thế cấp bách Lạc Giáo Chủ liền giơ ra khuôn mặt của mình.
"Muốn xoa thì xoa mặt tôi đi! Tôi không cần mặt mũi, cô, cô đừng khóc được không?" Trái tim nhỏ của Lạc Giáo Chủ nhảy bùm bùm liên hồi, nếu không phải chính mình lặng lẽ bấm mạch xác định thân thể này không có bệnh tật gì thì hiện tại đều phải cảm thấy giống như lại muốn chết một lần nữa.
An Nhược Thủy vốn đang tự trách nhưng nghe Lạc Huyền Ca nói xong, nàng không nhịn được 'xì' một tiếng bật cười. Trước kia vì sao không cảm thấy cô gái này rất thú vị đây?
Mặt tự đưa tới cửa, làm gì có chuyện không xoa, nàng giơ tay vuốt loạn xạ, thuận tiện âm thầm cảm thán một tiếng tuổi trẻ thật tốt, đầy collagen! Đại tỷ tỷ hai mươi bốn tuổi nghĩ như thế.
Lạc Huyền Ca đau lòng cho khuôn mặt của mình, cũng phân vân có nên nhắc An Nhược Thủy dừng tay hay không, cả hai ngồi đây đã khá lâu, các thí sinh khác khả năng đều dọn xong cơm trưa lên bàn rồi. Nhưng mà phân vân không đến ba giây, Lạc Huyền Ca liền quyết định trầm mặc, trước tiên cứ để An Nhược Thủy chơi cho đủ đi. Thi đấu gì đó, cô không vội!
Đến khi An Nhược Thủy thu tay về, Lạc Huyền Ca rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Bất quá giây tiếp theo An Nhược Thủy lại mở miệng.
"Từ nay chúng ta thử làm bằng hữu đi! Được không?" An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy nếu có một người bạn như Lạc Huyền Ca thì thật tốt. Tuy rằng đối phương ngốc một chút, IQ thấp một chút, nhưng làm người vẫn là thực không tồi. Hơn nữa ở thời điểm mình khổ sở, còn quan tâm đến cảm thụ của mình.
"Bằng hữu?" Lạc Huyền Ca nhẹ giọng thì thầm. Trong trí nhớ của cô, chỉ có thuộc hạ và địch nhân, người sống và người chết. Hai chữ này, thật không thể lý giải rốt cuộc là có ý tứ gì. Huống chi cả hai đã kết hôn, còn có thể trở thành bằng hữu sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Huyền Ca đột nhiên giống như đã hiểu, ý vị thâm trường liếc nhìn An Nhược Thủy một cái: Ý của nàng hẳn là tôn trọng nhau như khách.
"Được. Về sau chúng ta sẽ không làm như không quen biết nhau nữa." Lạc Huyền Ca gật đầu đồng ý.
Thấy Lạc Huyền Ca kẻ đầu gỗ này rốt cuộc hôm nay cũng đã chuyển cong (cũng không hẳn), tâm trạng An Nhược Thủy rất tốt, cầm nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng vừa mới xách túi thực phẩm trên tay, Lạc Huyền Ca liền đoạt lấy: "Để tôi cầm."
"A?" An Nhược Thủy nhìn đôi tay trống không của mình, lại nhìn đến Lạc Huyền Ca túi lớn túi nhỏ, nàng chớp chớp mắt thầm nghĩ: Đột nhiên nhiệt tình như vậy? Có phải mình gây ra hiểu lầm gì với vị bằng hữu trước mặt hay không a?
Sau khi cả hai người đi ra ngoài, trên kênh phát sóng trực tiếp cũng không có biến chuyển nào đáng kể, bởi vì tất cả đều bận xem màn biểu diễn trù nghệ của các thí sinh.
Đây là chương trình tìm kiếm ngôi sao chứ không phải tuyển chọn đầu bếp, cho nên cũng không có yêu cầu quá lớn. Nhưng thêm nội dung thi đấu sẽ có thể gia tăng sức hấp dẫn, huống chi hôm nay còn có An ảnh hậu chưa từng tham gia gameshow nào đến đây trợ trận.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca đứng trước đống nồi chảo, trong tay xách một con cá, một cân thịt heo, còn có các loại gia vị. Kỳ thật An Nhược Thủy có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng Lạc Huyền Ca chỉ lấy những thứ đó.
Theo lệ thường, cao thủ biểu diễn kỳ thật không có gì để xem cả, mà phải phụ thuộc vào sự kích thích! Vì thế đại bộ phận khán giả tạm thời quên chuyện Lạc Huyền Ca nấu ăn từ hồi bảy tuổi, sôi nổi chạy tới coi An Nhược Thủy nấu mì sợi.
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Nữ thần cũng phải xuống bếp, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tôi rất kích động, đừng ngăn cản tôi, tôi phải trở thành cái nồi nấu kia!
Võng hữu 2: Sao lại không thể đánh thưởng? Nữ thần của tôi phải xuống bếp mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không giúp!
Võng hữu 3: Nhìn thấy quả trứng gà trong tay nữ thần không? Đó chính là tôi! Nữ thần, tôi nguyện ý vì em tan xương nát thịt!
......
Cá heo cười trên biển: Hỏi một chút, có ai thấy nữ thần vừa mới đổ cái gì vào nồi hay không?
Bảy lạnh: Tôi có để ý, là nửa túi muối!
Nhược bạo: Cầm dao khua tay múa chân, nữ thần đang muốn làm gì vậy? Ai có thể thông não cho tôi một chút?
Lấy em vì nghiện: Không không không, nữ thần hãy buông chai giấm trắng trong tay! Kia không phải nước khoáng, dừng tay! Mau dừng tay......
Khỉ ăn dưa: Lần đầu tiên nhìn thấy người có thể rửa một mớ rau xanh còn lại vài chiếc lá cải. Nữ thần, mau đổ thêm nước đi, xanh quá làm tôi sợ!
......
An Nhược Thủy vẫn rất bình đạm, tựa như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh. Nàng nhìn nồi nước, ngẫm nghĩ liền đổ nửa túi muối vào. An Nhược Thủy cẩn thận nhớ lại hướng dẫn trên mạng, kế tiếp là cần làm gì đây? Trứng gà! Phải, đánh trứng gà bỏ vào nồi! Vì thế nàng thử dùng dao tách hai quả trứng kia, nhưng lại phát hiện có điểm khó khăn, một nửa vỏ trứng không mở. Nàng liền đặt trứng sang một bên, bước này trực tiếp bỏ qua. Ăn mì với nước cũng là có thể, nàng không kén ăn!
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Nữ thần, em có biết mình đang làm gì không?
Võng hữu 2: Thì ra tiểu tiên nữ nấu ăn không giống người thường chúng ta, mẹ ơi~ con muốn ăn mì do An Nhược Thủy nấu! Con cũng muốn làm tiểu tiên nữ!
Võng hữu 3: Hỏi một chút, nấu như vậy có thể ăn được sao?
Võng hữu 4: Tề Thiên Đại Thánh phải nhọc công đi xa vạn dặm làm gì chứ? Ăn mì do tiểu tiên nữ An Nhược Thủy nấu với nước, một giây sau liền có thể đến Tây Phương cực lạc!
Võng hữu 5: Vốn dĩ chỉ là người qua đường, nhưng hy vọng nữ thần ban tặng chiêu thức ấy cho những người đi Tây Thiên, tôi sẽ biến thân trở thành fan của cô.
Võng hữu 6: Bị vòng phấn +1
Võng hữu N: Bị vòng phấn +10086
Sau khi Lạc Huyền Ca nấu xong nồi cá đặt lên bàn, rảnh rỗi nhìn đến dáng vẻ luống cuống tay chân của An Nhược Thủy ở gần đó, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ, lần đầu tiên thấy được người kia hoảng loạn đến như vậy.
Lạc Huyền Ca đem đồ ăn mình vừa hoàn thành đặt trên bàn, các thí sinh khác cũng đã nấu xong, đa số là kiểu Tây. Sản phẩm của Lạc Huyền Ca đó là một bát canh cá chưng tương chẳng nổi bật gì, thậm chí khiến người ta không hề nổi lên hứng thú ăn uống. Nhưng cô cũng không quá để ý, bình thản ôm cánh tay, nhìn thân ảnh An Nhược Thủy vẫn đang bận rộn.
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Người nào đó dám khoác lác, ha ha ha ha~
Võng hữu 2: Bảy tuổi đã biết nấu cơm? Một bát canh cá nấu như cá sống, ai nuốt trôi chứ?
Võng hữu 3: Thật chờ mong người nào đó bị đánh gục, mỗi ngày đều phải coi lại cảnh này.
Võng hữu 4: Đau lòng thay con cá kia, bị người ta giẫm đạp không thương tiếc.
......
Mục Lăng đang xem phát sóng trực tiếp, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng kỳ thật hiện tại nàng cũng không dám suy đoán thực lực của Lạc Huyền Ca, bởi vì chưa đến phút cuối thì gia hỏa này vẫn có thể xoay ngược tình hình. Bất quá nhìn bát canh cá kia thật sự làm người ta không thiết gì ăn uống. Đồ ăn mỹ vị không phải là nên hương sắc câu toàn hay sao?
Qua hồi lâu, nồi '&*#&¥......' của An Nhược Thủy cũng đã nấu chín! Nàng thật không nỡ nhìn thẳng vào trong cái nồi kia, thầm mắng anh trai nhà mình bị máu chó đổ vào đầu, vì sao không nói trước cho nàng là sẽ biểu diễn trù nghệ chứ? Sau buổi phát sóng trực tiếp này, khẳng định nàng sẽ bị mất fan, hình tượng cũng mất sạch sẽ!
An Nhược Thủy hiện tại muốn khóc cũng không còn kịp nữa, bất quá thời điểm quét ánh mắt nhìn đến bát canh của Lạc Huyền Ca, nàng liền ngẩn người, ý vị thâm trường nhìn nhìn đối phương: Thì ra cô nấu ăn cũng không tốt lắm, may là có cô đồng hành cùng tôi!
Danh sách chương