Sáng sớm hôm sau, Lạc Giáo Chủ mơ mơ màng màng mở hai mắt, nhìn An Nhược Thủy bên cạnh, cô bỗng ngây ngẩn cả người.
Từng đoạn trí nhớ ngắn ngủi trong đầu làm bản thân có chút không dám tin tưởng, mình vậy mà lại hạ tình cổ với An Nhược Thủy. Lạc Huyền Ca lắc đầu, vỗ vỗ vào má, muốn bản thân có thể thanh tỉnh một chút.
Động tĩnh có hơi lớn, chăn mỏng đắp trên người tuột xuống, nhìn thân thể trần trụi, lại nhìn An Nhược Thủy không một mảnh vải bên cạnh, Lạc Huyền Ca đột ngột nhảy dựng lên, ôm y phục chui vào phòng tắm.
Chờ cửa phòng tắm khóa lại, vốn đang ngủ say An Nhược Thủy lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Kỳ thực lúc Lạc Huyền Ca tỉnh lại, nàng cũng tỉnh rồi. Chẳng qua dưới loại tình huống này, cùng Lạc Huyền Ca bốn mắt nhìn nhau sợ là sẽ càng thêm lúng túng, An Nhược Thủy đành phát huy diễn xuất, đóng một màn say ngủ.
Giờ phút này nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn dấu hôn trên người, khẽ nhíu mày.
An Nhược Thủy cầm quần áo đơn giản khoác lên người, chờ Lạc Huyền Ca ra tới liền thấy ai đó nửa che nửa lộ nằm nghiêng trên giường. Ngứa ngáy cổ họng nuốt xuống hai cái, Lạc Giáo Chủ nhìn nàng, cứ như vậy quên mất bước tiếp theo nên làm cái gì.
An Nhược Thủy bị bộ dáng ngây ngốc kia chọc cười, đưa tay vẫy đối phương: "Nói đi, tình cổ tối hôm qua là gì?"
"Em, em......" Lạc Giáo Chủ không dám giải thích, tình cổ là trong lúc vô ý dưỡng thành. Cổ trùng thế giới này vốn chỉ là một vài loại không có tính công kích, cũng không hung mãnh như kiếp trước, con tình cổ ngoài ý muốn dưỡng ra kia chẳng qua cũng chỉ là vật trợ hứng. Vốn định giữ về sau cho Từ Hạo, quay ít phim AV phát ra ngoài. Có ai ngờ là đêm qua lại dùng đến trên người mình chứ.
Lạc Giáo Chủ khẩn trương nhìn An Nhược Thủy, sợ nàng sẽ trách cứ mình.
"Không nói cũng được. Thứ đó còn không?" An Nhược Thủy không tiếp tục truy vấn.
Lạc Huyền Ca thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng lắc đầu: "Không không. Chỉ có một con kia."
"Về sau còn uống rượu không?" An Nhược Thủy đột nhiên cười ôn nhu cực kỳ, nhưng nụ cười như vậy, lại làm Lạc Giáo Chủ đáy lòng hoảng hốt.
Lạc Huyền Ca lắc đầu như trống bỏi, rất sợ An Nhược Thủy không tin mình, thậm chí đưa tay ra thề: "Không uống nữa!"
Cũng may mắn bản thân hạ cổ An Nhược Thủy chính là tình cổ, ngộ nhỡ về sau uống nhiều rồi làm ra chuyện gì khác, vậy sau đó đúng là khóc cũng không kịp.
Nhưng cũng thật kỳ quái, ngày hôm qua say rượu cũng chỉ hạ tình cổ với An Nhược Thủy, trong ký ức mơ hồ lại có An Nhược Thủy đối mình gây khó dễ đủ điều, lại không hề động thủ với nàng, cũng làm cho Lạc Huyền Ca cảm thấy thật kỳ quái.
Tam đàn chủ nào đó: Đâu có gì kỳ quái, Ma Giáo sợ vợ từ trong xương, động thủ? Dám sao?
Chờ An Nhược Thủy rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra liền thấy Lạc Huyền Ca nhìn vệt đỏ trên giường, tươi cười giống như kẻ ngốc.
An Nhược Thủy chóp tai phiếm hồng, tiến lên vỗ vỗ đầu ai kia: "Ngây ngốc làm cái gì, mau thu dọn đi."
"A, tuân lệnh!" Lạc Giáo Chủ nháy mắt biến ngoan, nhanh nhẹn thu thập sạch sẽ.
An Nhược Thủy thấy đối phương đột nhiên biến hóa, nhịn không được bật cười, lại nói: "Có hơi đói bụng."
"Để em đi làm bữa sáng." Lạc Huyền Ca ngược lại không cảm thấy đói, không nói đến có nội lực hộ thể, chỉ cần chỗ thức ăn đêm qua An Nhược Thủy nhét đầy vào bụng mình, hiện giờ ngẫm lại cũng đã cảm thấy ăn không tiêu.
Tuy bản thân không đói, nhưng chuẩn bị đồ ăn sáng cho phu nhân là chuyện dĩ nhiên rồi.
Rất nhanh An Nhược Thủy chờ được một phần điểm tâm phong phú, vừa lướt điện thoại xem tin tức trên mạng, vừa hỏi Lạc Huyền Ca: "Hôm nay có an bài gì?"
"Giúp đại ca an bài hôn lễ? Hoặc là ở nhà nghỉ ngơi." Lạc Huyền Ca mấy ngày nay rảnh rỗi nghỉ ngơi, minh tinh nghệ sĩ khác có nổi tiếng đến đâu, đều cần thời thời khắc khắc lộ ra ánh sáng, miễn cho bị quần chúng quên mất, mà Lạc Huyền Ca thì lại từ thời điểm xuất đạo tới nay cũng chưa từng hạ nhiệt.
Thậm chí trên hot search Weibo hiện tại, Lạc Huyền Ca xếp hạng nhất hạng hai như cũ.
Không ít người muốn tiêu tiền mua mấy vị trí này, lại bị Lạc Huyền Ca ép cho không thể không từ bỏ.
Dùng xong bữa sáng, Lạc Huyền Ca vẫn duy trì tâm trạng rất tốt, An Nhược Thủy lại có điểm nghi hoặc, đêm qua bị Lạc Huyền Ca lăn lộn đến nửa đêm, nhưng hiện tại thân thể cũng không có gì khó chịu, chẳng lẽ loại chuyện này so với mình tưởng tượng không giống nhau? Cũng không phải không mệt, mà là nội lực trong thân giúp An Nhược Thủy điều chỉnh. Nếu không người bình thường chịu sao nổi Lạc Giáo Chủ một đêm lăn lộn chứ?
Chuông di động vang lên, An Nhược Thủy nhìn dãy số xa lạ, do dự một hồi mới nhấn nghe. Là giọng nữ tương đối quen thuộc.
"Xin chào, xin hỏi cô là...... Là em gái của An Tuấn Phong sao?" Phùng Thiên Linh cũng không biết người què này có phải An Tuấn Phong mà TV thường nhắc đến hay không.
Dù sao trên TV cũng không nói tổng giám đốc tập đoàn An Thị là người què, vì vậy nàng chỉ cảm thấy là trùng tên, vừa lúc ngoại hình vị tiên sinh bị người què kia cũng tương đối soái khí.
"Cô là......" An Nhược Thủy nghe được đây là giọng của chị dâu mới nhà mình, nhưng lại không vội nói ra, chờ Phùng Thiên Linh tự giới thiệu.
Phùng Thiên Linh hít sâu một hơi, giống như đang tích đủ dũng khí, sau đó nói với An Nhược Thủy: "Tôi là, tôi là Phùng Thiên Linh. Là vợ mới cưới của anh trai cô."
"A, chào chị dâu." An Nhược Thủy bộ dáng như hiểu rõ, tiếp đó lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh trai cô ở nhà tôi uống say, tôi muốn đưa hắn trở về." Giọng Phùng Thiên Linh nghe có chút khàn khàn, dù sao lão gia tử vừa qua đời, mà nàng cũng khóc một ngày một đêm.
Đêm qua rạng sáng An Tuấn Phong đột nhiên cùng bạn thuở nhỏ của nàng đi ra ngoài, không nghĩ tới hai người uống đến say khướt mới trở lại. Bạn thuở nhỏ của nàng bị kéo về nhà, An Tuấn Phong thì ôm bàn bắt đầu gào, bảo hôm nay sinh nhật hắn, phải về nhà ăn sinh nhật.
Đám người thân thích tức đến suýt nữa quay lại vỗ đầu An Tuấn Phong, bất quá Phùng Thiên Linh đã xem qua chứng minh thư của An Tuấn Phong, biết hắn đúng là hôm nay sinh nhật, nếu không mọi người đều phải lầm tưởng An Tuấn Phong là đến gây sự.
Phùng Thiên Linh không thể để An Tuấn Phong tiếp tục lưu lại, dù sao hắn đã làm nhiều người sinh khí.
Hơn nữa......
Ông nội đã được đưa đi, mấy vị chú bác bắt đầu cùng cha mẹ tranh giành đất đai nhà cũ còn dư lại, còn có một vài món đồ gia truyền.
Mấy thứ này nàng đều không hứng thú, những gì ông nội muốn cho nàng, đều đã giao phó xong khi còn sống, đám người kia cướp cũng không cướp nổi, gia gia không cho nàng, nàng cũng không có nửa điểm ý niệm tranh đoạt.
Nên làm thế nào, để cho đám người kia tự định đoạt đi.
An Nhược Thủy cũng biết chuyện ông nội Phùng Thiên Linh, ánh mắt khẽ biến: "Cô nói địa chỉ cho tôi, tôi đi đón hai người về nhà."
"Tôi, tôi......"
Phùng Thiên Linh vốn cảm thấy An Gia sẽ không dễ dàng tiếp nhận mình, dù sao ở trong mắt người ngoài, nàng là một nữ nhân không biết xấu hổ tùy tùy tiện tiện.
Nhưng một câu nói của An Nhược Thủy, trong nháy mắt làm ấm lòng nàng.
Phùng Thiên Linh cự tuyệt: "Trong nhà còn có chút việc, tôi không tiện rời đi. Tôi đã đưa anh trai cô tới khách sạn gần đó, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ. Cô tới đón hắn trở về."
Không chờ An Nhược Thủy trả lời, Phùng Thiên Linh tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn có xe của anh trai cô nữa. Nghe nói đêm qua uống rượu thua mất, hiện giờ đã tặng xe cho một người bạn của tôi. Ít nữa tôi sẽ đi hỏi một chút, xem có thể đòi được hay không."
"Vậy, phiền chị dâu a. Tôi cúp máy trước, chị dâu cứ bận việc của mình đi." An Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, đã xác định được chị dâu, di chúc gia gia để lại xem như có hiệu lực. Hiện tại toàn bộ An Thị cũng có thể giảm bớt không ít phiền toái, cuối cùng thì lão cổ đông duy nhất còn dư lại trước đó, có thể chậm rãi thanh trừ rồi.
Cho dù Từ Hạo giờ phút này trở lại, bộ phận cổ đông hắn xúi giục mưu phản cũng không còn dùng được nữa.
Trước kia chuyện trọng đại của công ty cần nửa số cổ đông ủng hộ, nhưng bây giờ đại ca có thể độc quyền, gánh nặng trên người đại ca cũng có thể gỡ xuống nhiều hơn.
Còn Cổ Võ bên kia, đại ca giống như có thể vào nội môn, cứ như vậy địa vị An Gia ở trong cả tỉnh S so với trước kia sẽ khác biệt. Cho dù Từ Thị trở lại, An gia cũng không cần sợ hãi.
Bất quá, hy vọng đại ca có thể thích chị dâu thật lòng. Nếu không món nợ nhân tình An gia bọn họ thiếu cô nương kia, đời này cũng khó mà trả được.
"Đi thôi, chúng ta đi đón đại ca về." Vừa rồi nghe thấy giọng chị dâu, An Nhược Thủy liền lập tức mở loa, vì vậy Lạc Huyền Ca cũng nghe rõ, gật gật đầu: "Em đi gọi Lý Điềm."
"Đợi đã, nàng hôm nay nghỉ phép." An Nhược Thủy cầm áo khoác lên: "Đi thôi, để chị lái xe."
"Thân thể chị không sao chứ?" Lạc Giáo Chủ cảm thấy sau khi phu nhân làm chuyện phòng the hẳn rất suy yếu, lại không nghĩ tới bây giờ tinh thần phấn chấn sinh long hoạt hổ, không chút nào nhìn ra bộ dáng mới nếm trải dục tình.
Bất quá rất nhanh lại nghĩ đến chuyện nội lực, hiểu rõ gật đầu: "Em biết rồi. Đi thôi."
Để lại An Nhược Thủy không hiểu ra sao, nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca rời khỏi, nàng mau chóng đuổi sát, rất sợ Lạc Huyền Ca chờ đợi sốt ruột, trực tiếp dùng khinh công bay đi.
......
Lý Điềm đã thu dọn xong hành lý, đêm qua dò hỏi Hứa Tụ một chút, phát hiện thời gian Hứa Tụ xem mắt lại trùng với bản thân. Nàng sợ Hứa Tụ cùng người nọ nhất kiến chung tình, chờ nàng chạy tới, hai người đã cầm trên tay giấy đăng kí kết hôn.
Vì vậy trải qua một hồi trái lo phải nghĩ, liền gửi tin cho đối tượng xem mắt, hỏi có thể hẹn trước thời gian đã định một tiếng hay không, như vậy nàng cũng có đủ thì giờ chạy tới chỗ Hứa Tụ.
Giờ phút này Lý Điềm ở nhà hàng, đứng ngồi không yên. Đợi gần chục phút, đối phương vẫn còn chưa tới.
Tuy rằng nói hẹn trước một tiếng, nhưng cũng nhịn không được đối phương chơi kiểu giờ cao su như vậy a.
Thật sợ một giờ trôi qua, Hứa Tụ bên kia đều đã xong chuyện, mà đối tượng của nàng còn chưa thấy mặt.
Hứa Tụ đêm qua bỗng được mẹ thông báo, hôm nay đi xem mắt trước một tiếng đồng hồ, buổi sáng đối phương còn có chuyện gấp gì đó đặc biệt quan trọng phải giải quyết.
Nàng bĩu môi không để ý, đã định thời gian lại nói đổi liền đổi, xem ra phẩm hạnh đối phương cũng chẳng ra sao.
Vì vậy nàng cố tình rề rà cả tiếng mới tới, dù sao đối phương tùy ý đổi thời gian, nàng cũng có thể cho leo cây tùy tâm trạng.
Ngay lúc Lý Điềm đứng dậy, Hứa Tụ đẩy cửa đi vào.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau một khắc kia, hai người đều ngây ngẩn sửng sốt.
Từng đoạn trí nhớ ngắn ngủi trong đầu làm bản thân có chút không dám tin tưởng, mình vậy mà lại hạ tình cổ với An Nhược Thủy. Lạc Huyền Ca lắc đầu, vỗ vỗ vào má, muốn bản thân có thể thanh tỉnh một chút.
Động tĩnh có hơi lớn, chăn mỏng đắp trên người tuột xuống, nhìn thân thể trần trụi, lại nhìn An Nhược Thủy không một mảnh vải bên cạnh, Lạc Huyền Ca đột ngột nhảy dựng lên, ôm y phục chui vào phòng tắm.
Chờ cửa phòng tắm khóa lại, vốn đang ngủ say An Nhược Thủy lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Kỳ thực lúc Lạc Huyền Ca tỉnh lại, nàng cũng tỉnh rồi. Chẳng qua dưới loại tình huống này, cùng Lạc Huyền Ca bốn mắt nhìn nhau sợ là sẽ càng thêm lúng túng, An Nhược Thủy đành phát huy diễn xuất, đóng một màn say ngủ.
Giờ phút này nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn dấu hôn trên người, khẽ nhíu mày.
An Nhược Thủy cầm quần áo đơn giản khoác lên người, chờ Lạc Huyền Ca ra tới liền thấy ai đó nửa che nửa lộ nằm nghiêng trên giường. Ngứa ngáy cổ họng nuốt xuống hai cái, Lạc Giáo Chủ nhìn nàng, cứ như vậy quên mất bước tiếp theo nên làm cái gì.
An Nhược Thủy bị bộ dáng ngây ngốc kia chọc cười, đưa tay vẫy đối phương: "Nói đi, tình cổ tối hôm qua là gì?"
"Em, em......" Lạc Giáo Chủ không dám giải thích, tình cổ là trong lúc vô ý dưỡng thành. Cổ trùng thế giới này vốn chỉ là một vài loại không có tính công kích, cũng không hung mãnh như kiếp trước, con tình cổ ngoài ý muốn dưỡng ra kia chẳng qua cũng chỉ là vật trợ hứng. Vốn định giữ về sau cho Từ Hạo, quay ít phim AV phát ra ngoài. Có ai ngờ là đêm qua lại dùng đến trên người mình chứ.
Lạc Giáo Chủ khẩn trương nhìn An Nhược Thủy, sợ nàng sẽ trách cứ mình.
"Không nói cũng được. Thứ đó còn không?" An Nhược Thủy không tiếp tục truy vấn.
Lạc Huyền Ca thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng lắc đầu: "Không không. Chỉ có một con kia."
"Về sau còn uống rượu không?" An Nhược Thủy đột nhiên cười ôn nhu cực kỳ, nhưng nụ cười như vậy, lại làm Lạc Giáo Chủ đáy lòng hoảng hốt.
Lạc Huyền Ca lắc đầu như trống bỏi, rất sợ An Nhược Thủy không tin mình, thậm chí đưa tay ra thề: "Không uống nữa!"
Cũng may mắn bản thân hạ cổ An Nhược Thủy chính là tình cổ, ngộ nhỡ về sau uống nhiều rồi làm ra chuyện gì khác, vậy sau đó đúng là khóc cũng không kịp.
Nhưng cũng thật kỳ quái, ngày hôm qua say rượu cũng chỉ hạ tình cổ với An Nhược Thủy, trong ký ức mơ hồ lại có An Nhược Thủy đối mình gây khó dễ đủ điều, lại không hề động thủ với nàng, cũng làm cho Lạc Huyền Ca cảm thấy thật kỳ quái.
Tam đàn chủ nào đó: Đâu có gì kỳ quái, Ma Giáo sợ vợ từ trong xương, động thủ? Dám sao?
Chờ An Nhược Thủy rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra liền thấy Lạc Huyền Ca nhìn vệt đỏ trên giường, tươi cười giống như kẻ ngốc.
An Nhược Thủy chóp tai phiếm hồng, tiến lên vỗ vỗ đầu ai kia: "Ngây ngốc làm cái gì, mau thu dọn đi."
"A, tuân lệnh!" Lạc Giáo Chủ nháy mắt biến ngoan, nhanh nhẹn thu thập sạch sẽ.
An Nhược Thủy thấy đối phương đột nhiên biến hóa, nhịn không được bật cười, lại nói: "Có hơi đói bụng."
"Để em đi làm bữa sáng." Lạc Huyền Ca ngược lại không cảm thấy đói, không nói đến có nội lực hộ thể, chỉ cần chỗ thức ăn đêm qua An Nhược Thủy nhét đầy vào bụng mình, hiện giờ ngẫm lại cũng đã cảm thấy ăn không tiêu.
Tuy bản thân không đói, nhưng chuẩn bị đồ ăn sáng cho phu nhân là chuyện dĩ nhiên rồi.
Rất nhanh An Nhược Thủy chờ được một phần điểm tâm phong phú, vừa lướt điện thoại xem tin tức trên mạng, vừa hỏi Lạc Huyền Ca: "Hôm nay có an bài gì?"
"Giúp đại ca an bài hôn lễ? Hoặc là ở nhà nghỉ ngơi." Lạc Huyền Ca mấy ngày nay rảnh rỗi nghỉ ngơi, minh tinh nghệ sĩ khác có nổi tiếng đến đâu, đều cần thời thời khắc khắc lộ ra ánh sáng, miễn cho bị quần chúng quên mất, mà Lạc Huyền Ca thì lại từ thời điểm xuất đạo tới nay cũng chưa từng hạ nhiệt.
Thậm chí trên hot search Weibo hiện tại, Lạc Huyền Ca xếp hạng nhất hạng hai như cũ.
Không ít người muốn tiêu tiền mua mấy vị trí này, lại bị Lạc Huyền Ca ép cho không thể không từ bỏ.
Dùng xong bữa sáng, Lạc Huyền Ca vẫn duy trì tâm trạng rất tốt, An Nhược Thủy lại có điểm nghi hoặc, đêm qua bị Lạc Huyền Ca lăn lộn đến nửa đêm, nhưng hiện tại thân thể cũng không có gì khó chịu, chẳng lẽ loại chuyện này so với mình tưởng tượng không giống nhau? Cũng không phải không mệt, mà là nội lực trong thân giúp An Nhược Thủy điều chỉnh. Nếu không người bình thường chịu sao nổi Lạc Giáo Chủ một đêm lăn lộn chứ?
Chuông di động vang lên, An Nhược Thủy nhìn dãy số xa lạ, do dự một hồi mới nhấn nghe. Là giọng nữ tương đối quen thuộc.
"Xin chào, xin hỏi cô là...... Là em gái của An Tuấn Phong sao?" Phùng Thiên Linh cũng không biết người què này có phải An Tuấn Phong mà TV thường nhắc đến hay không.
Dù sao trên TV cũng không nói tổng giám đốc tập đoàn An Thị là người què, vì vậy nàng chỉ cảm thấy là trùng tên, vừa lúc ngoại hình vị tiên sinh bị người què kia cũng tương đối soái khí.
"Cô là......" An Nhược Thủy nghe được đây là giọng của chị dâu mới nhà mình, nhưng lại không vội nói ra, chờ Phùng Thiên Linh tự giới thiệu.
Phùng Thiên Linh hít sâu một hơi, giống như đang tích đủ dũng khí, sau đó nói với An Nhược Thủy: "Tôi là, tôi là Phùng Thiên Linh. Là vợ mới cưới của anh trai cô."
"A, chào chị dâu." An Nhược Thủy bộ dáng như hiểu rõ, tiếp đó lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh trai cô ở nhà tôi uống say, tôi muốn đưa hắn trở về." Giọng Phùng Thiên Linh nghe có chút khàn khàn, dù sao lão gia tử vừa qua đời, mà nàng cũng khóc một ngày một đêm.
Đêm qua rạng sáng An Tuấn Phong đột nhiên cùng bạn thuở nhỏ của nàng đi ra ngoài, không nghĩ tới hai người uống đến say khướt mới trở lại. Bạn thuở nhỏ của nàng bị kéo về nhà, An Tuấn Phong thì ôm bàn bắt đầu gào, bảo hôm nay sinh nhật hắn, phải về nhà ăn sinh nhật.
Đám người thân thích tức đến suýt nữa quay lại vỗ đầu An Tuấn Phong, bất quá Phùng Thiên Linh đã xem qua chứng minh thư của An Tuấn Phong, biết hắn đúng là hôm nay sinh nhật, nếu không mọi người đều phải lầm tưởng An Tuấn Phong là đến gây sự.
Phùng Thiên Linh không thể để An Tuấn Phong tiếp tục lưu lại, dù sao hắn đã làm nhiều người sinh khí.
Hơn nữa......
Ông nội đã được đưa đi, mấy vị chú bác bắt đầu cùng cha mẹ tranh giành đất đai nhà cũ còn dư lại, còn có một vài món đồ gia truyền.
Mấy thứ này nàng đều không hứng thú, những gì ông nội muốn cho nàng, đều đã giao phó xong khi còn sống, đám người kia cướp cũng không cướp nổi, gia gia không cho nàng, nàng cũng không có nửa điểm ý niệm tranh đoạt.
Nên làm thế nào, để cho đám người kia tự định đoạt đi.
An Nhược Thủy cũng biết chuyện ông nội Phùng Thiên Linh, ánh mắt khẽ biến: "Cô nói địa chỉ cho tôi, tôi đi đón hai người về nhà."
"Tôi, tôi......"
Phùng Thiên Linh vốn cảm thấy An Gia sẽ không dễ dàng tiếp nhận mình, dù sao ở trong mắt người ngoài, nàng là một nữ nhân không biết xấu hổ tùy tùy tiện tiện.
Nhưng một câu nói của An Nhược Thủy, trong nháy mắt làm ấm lòng nàng.
Phùng Thiên Linh cự tuyệt: "Trong nhà còn có chút việc, tôi không tiện rời đi. Tôi đã đưa anh trai cô tới khách sạn gần đó, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ. Cô tới đón hắn trở về."
Không chờ An Nhược Thủy trả lời, Phùng Thiên Linh tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn có xe của anh trai cô nữa. Nghe nói đêm qua uống rượu thua mất, hiện giờ đã tặng xe cho một người bạn của tôi. Ít nữa tôi sẽ đi hỏi một chút, xem có thể đòi được hay không."
"Vậy, phiền chị dâu a. Tôi cúp máy trước, chị dâu cứ bận việc của mình đi." An Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, đã xác định được chị dâu, di chúc gia gia để lại xem như có hiệu lực. Hiện tại toàn bộ An Thị cũng có thể giảm bớt không ít phiền toái, cuối cùng thì lão cổ đông duy nhất còn dư lại trước đó, có thể chậm rãi thanh trừ rồi.
Cho dù Từ Hạo giờ phút này trở lại, bộ phận cổ đông hắn xúi giục mưu phản cũng không còn dùng được nữa.
Trước kia chuyện trọng đại của công ty cần nửa số cổ đông ủng hộ, nhưng bây giờ đại ca có thể độc quyền, gánh nặng trên người đại ca cũng có thể gỡ xuống nhiều hơn.
Còn Cổ Võ bên kia, đại ca giống như có thể vào nội môn, cứ như vậy địa vị An Gia ở trong cả tỉnh S so với trước kia sẽ khác biệt. Cho dù Từ Thị trở lại, An gia cũng không cần sợ hãi.
Bất quá, hy vọng đại ca có thể thích chị dâu thật lòng. Nếu không món nợ nhân tình An gia bọn họ thiếu cô nương kia, đời này cũng khó mà trả được.
"Đi thôi, chúng ta đi đón đại ca về." Vừa rồi nghe thấy giọng chị dâu, An Nhược Thủy liền lập tức mở loa, vì vậy Lạc Huyền Ca cũng nghe rõ, gật gật đầu: "Em đi gọi Lý Điềm."
"Đợi đã, nàng hôm nay nghỉ phép." An Nhược Thủy cầm áo khoác lên: "Đi thôi, để chị lái xe."
"Thân thể chị không sao chứ?" Lạc Giáo Chủ cảm thấy sau khi phu nhân làm chuyện phòng the hẳn rất suy yếu, lại không nghĩ tới bây giờ tinh thần phấn chấn sinh long hoạt hổ, không chút nào nhìn ra bộ dáng mới nếm trải dục tình.
Bất quá rất nhanh lại nghĩ đến chuyện nội lực, hiểu rõ gật đầu: "Em biết rồi. Đi thôi."
Để lại An Nhược Thủy không hiểu ra sao, nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca rời khỏi, nàng mau chóng đuổi sát, rất sợ Lạc Huyền Ca chờ đợi sốt ruột, trực tiếp dùng khinh công bay đi.
......
Lý Điềm đã thu dọn xong hành lý, đêm qua dò hỏi Hứa Tụ một chút, phát hiện thời gian Hứa Tụ xem mắt lại trùng với bản thân. Nàng sợ Hứa Tụ cùng người nọ nhất kiến chung tình, chờ nàng chạy tới, hai người đã cầm trên tay giấy đăng kí kết hôn.
Vì vậy trải qua một hồi trái lo phải nghĩ, liền gửi tin cho đối tượng xem mắt, hỏi có thể hẹn trước thời gian đã định một tiếng hay không, như vậy nàng cũng có đủ thì giờ chạy tới chỗ Hứa Tụ.
Giờ phút này Lý Điềm ở nhà hàng, đứng ngồi không yên. Đợi gần chục phút, đối phương vẫn còn chưa tới.
Tuy rằng nói hẹn trước một tiếng, nhưng cũng nhịn không được đối phương chơi kiểu giờ cao su như vậy a.
Thật sợ một giờ trôi qua, Hứa Tụ bên kia đều đã xong chuyện, mà đối tượng của nàng còn chưa thấy mặt.
Hứa Tụ đêm qua bỗng được mẹ thông báo, hôm nay đi xem mắt trước một tiếng đồng hồ, buổi sáng đối phương còn có chuyện gấp gì đó đặc biệt quan trọng phải giải quyết.
Nàng bĩu môi không để ý, đã định thời gian lại nói đổi liền đổi, xem ra phẩm hạnh đối phương cũng chẳng ra sao.
Vì vậy nàng cố tình rề rà cả tiếng mới tới, dù sao đối phương tùy ý đổi thời gian, nàng cũng có thể cho leo cây tùy tâm trạng.
Ngay lúc Lý Điềm đứng dậy, Hứa Tụ đẩy cửa đi vào.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau một khắc kia, hai người đều ngây ngẩn sửng sốt.
Danh sách chương