Cậu ta... hóa ra cậu ta là một đứa trẻ mồ côi. Trên giấy tờ rõ ràng ghi cậu được cô nhi viện nhận nuôi, vậy thì lại rời khỏi đó khi nào chứ. Trần Phương Kỳ sửng sốt một chút, sau đó chỉ còn lại tức giận, cảm giác tự nhiên bị lừa, vậy mà cô ta còn mặt dày theo đuổi cậu ta như vậy!
Lập tức, cảm giác khó chịu, xấu hổ, không cam lòng, bất mãn và tức giận dâng lên cùng một lúc. Từ nhỏ đến giờ, Trần Phương Kỳ chưa bao giờ gặp một cú lừa lớn như vậy!
Dạ Huy Nguyệt, cậu đợi đấy...
Quay lại hiện tại. Rõ ràng là Trần Phương Kỳ vẫn chưa nói xong, nhưng vẻ mặt nhợt nhạt của Dạ Huy Nguyệt khiến cô ta đột nhiên nở nụ cười, trong mắt hiện lên một nét tự mãn xen lẫn chút đắc ý.
"Thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ mồ côi bị đuổi khỏi cô nhi viện do đánh nhau, và rồi lang thang bên ngoài, vậy mà vẫn còn mặt mũi để sống cho đến ngày nay, lại còn được nhận vào một ngôi trường danh giá như vậy?” Tiếng nói dừng lại, Trần Phương Kỳ cho mọi người thời gian để tiếp nhận. Một đồ vật nào đó khi đã có khuyết điểm, dù cho nhỏ nhặt cũng không thể là hoàn mỹ được.
Một khuyết điểm nhỏ thường là dấu hiệu báo trước cho sự sụp đổ. Trần Phương Kỳ nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên.... Dạ Huy Nguyệt, đây là cái giá phải trả cho việc cậu đã lừa tôi!
"Đúng ha... sao cậu ta sống cho đến bây giờ được...”
“Ai mà biết được...”
“Trên đời này có hàng ngàn cách để kiếm tiền, còn không cho người ta tự lực cánh sinh sao..."
Nghe những lời bàn tán ngày càng ồn ào xung quanh, Dạ Huy Nguyệt mím chặt đôi môi mỏng. Dưới ánh mặt trời, mái tóc của người thanh niên che khuất mắt, khuôn mặt nhợt nhạt như tuyết. Nhưng cậu vẫn đứng thẳng lưng giữa đám người, vô tư nhìn cô gái có khuôn mặt ghê tởm trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, chậm rãi nở nụ cười.
Nụ cười này, ba phần tà mị bảy phần lưu manh, như thể đây là con người thật của cậu ta. Thoát khỏi vẻ ngoài dịu dàng và lịch thiệp, bản chất xấu xa bỗng nhiên bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
“Con mẹ nó chị là ai đấy? Tôi có quen biết chị sao? Đừng cứ nhìn thấy đàn ông là sủa loạn như chó cái thế chứ? Bởi dù chị có sủa thế nào đi nữa thì cũng chỉ là bitch* mà thôi? Đừng có nói kiểu như chị là tình nhân của tôi vậy. Chỉ dựa vào cái dáng người, khuôn mặt này của chị sao. Chậc chậc... Còn không biết xấu hổ mà bày đặt ‘áo không bằng mới, người không bằng cũ’. Cái nhân cách này của chị nhé, từ ‘cũ’ là quá cao sang rồi. Tôi thấy đôi giày rách hay là hàng second hand mới là từ hợp với chị đó. Chị nói xem có đúng không? Đúng là Bitch! Hừ........”
Câu nói này ngay lập tức làm náo loạn đám đông, một đám người như rớt cằm xuống. Mọi người đều trợn mắt há mồm, lập tức hóa ngơ... ù ù cạc cạc...
Đây... đây là nam thần sao? Chết tiệt! Cái miệng mắng người này cũng quá đỉnh rồi!
Không được rồi! Không được! Trái tim bé bỏng của tôi, hôm nay đã hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng rồi! Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra phù phù... oaa.... Ông trời ơi, ông trả lại nam thần cho con! Hu hu hu....
Nam thần, xin cậu tỉnh lại đi! Có phải ma quỷ nhập vào cậu rồi không? Tôi phải tìm một chậu máu chó mực mới được....
Rõ ràng, không chỉ có khán giả ngạc nhiên, mà Trần Phương Kỳ cũng choáng váng, đồ chó cái? Bitch? Tình nhân? Giày rách? Sencond hand?
Cái này... nói cô ta sao?
Cậu ta, cậu ta làm sao dám nói như vậy? Làm sao dám...
Đã như vậy, cũng đừng trách cô ta! Dạ Huy Nguyệt, đây là tự cậu chuốc lấy!
"Mọi người đều nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này rồi chứ? May mà tôi chưa từng đồng ý làm bạn gái cậu ta. Người đàn ông như vậy không xứng là sinh viên của Đại học Khoa học công nghệ, càng không xứng được hít thở chung một bầu không khí với chúng ta! Không những thế, người đàn ông này còn làm rất nhiều chuyện xấu xa! Mọi người thử nghĩ xem, tại sao một đứa trẻ mồ côi lang thang lại mặc toàn nhãn hiệu nổi tiếng chứ? Tại sao lại ăn mặc bảnh bao như vậy?” Trần Phương Kỳ mỉm cười, dĩ nhiên nắm chắc phần thắng trong tay, cao cao tự đại nói: “Xét cho cùng, khuôn mặt là bát cơm của ai đó. Chỉ cần nằm trên giường, dạng hai chân ra là tiền sẽ tự đến. Thật đơn giản...”
Lại một đợt hít thở dồn dập.... Wowww
"Ý của chị Trần là... Dạ Huy Nguyệt kiếm tiền từ việc bán thân!”
“Chậc chậc… khoan hẵng nói nha, cậu ta đúng là có vốn liếng này.” Một chàng trai ghé sát vào tai cô gái bày tỏ ý kiến! Người này sớm đã không ưa Dạ Huy Nguyệt rồi!
"Anh nói bậy bạ gì đấy! Huy Nguyệt không phải người như vậy! Nam thần, tôi sẽ luôn tin tưởng cậu.”
“Quả nhiên biết người mà không biết lòng, mộng đẹp của tôi đã hoàn toàn tan vỡ..."
Đối mặt với ánh mắt khinh thường ở mọi hướng, cậu thiếu niên mím khóe môi kiên quyết, ánh mắt quật cường ẩn hiện trong lọn tóc lòa xòa trên trán. Tuy rằng cậu giận đến toàn thân run rẩy, bàn tay nắm chặt, nhưng nụ cười của cậu ta càng trở nên gian ác: "Xin lỗi, cô Bitch gì kia ơi, con mắt nào của chị nhìn thấy một loạt hành động trên có liên quan đến tôi vậy? Nếu như, chị thật sự nhìn thấy... Thì chị muốn chứng minh cái gì? Muốn nói chị đã từng lên giường với tôi à? Hay chị là khách của tôi? Quả nhiên là người đàn bà hư hỏng, đó là một sự xấu xa bỉ ổi không đổi được, cũng không chối cãi được? Không nói tới những lời khinh bỉ và vô nghĩa hàm hồ của chị, chỉ với việc hôm nay chị bày ra mấy thứ lộn xộn trước mặt mọi người, làm nơi công cộng này chướng khí mù mịt, vậy cũng đủ để nói chị là người như thế nào rồi!”
“Cậu!” Trần Phương Kỳ không ngờ Dạ Huy Nguyệt lại độc mồm độc miệng như vậy. Trước đây cậu ta luôn trầm mặc và im lặng, cô ta còn tưởng cậu là người dè dặt và cao quý như thế nào. Hôm nay cô ta mới có thể nhìn thấy rõ cậu ta không khác gì lưu manh cả!
Trước đây tại sao cô ta lại ngốc như vậy? Thích người đàn ông thấp hèn này! Tình cảm của cô ta còn bị chà đạp nữa!
Nhìn gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Trần Phương Kỳ, cậu ta cảm thấy nội tâm khoan khoái, giống như tên lưu manh ở góc phố sau khi đánh nhau một trận, cả người đều thấy sảng khoái vui sướng!
Cái gì mà nhã nhặn, con mẹ nó vứt hết đi! Đó chỉ là màn kịch của một tên cặn bã, sau khi giả vờ lâu quá thì tính côn đồ cũng trở nên mới lạ với cậu ta!
"Cậu cái gì mà cậu? Tôi nói không đúng sao? Các bạn, chúng ta đều là sinh viên đại học có trình độ học vấn, phải văn minh, lịch sự. Con người như chị ta làm sao xứng với sinh viên Đại học Khoa học công nghệ và Công nghệ? Chi bằng trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi gọi điện cho bố mẹ bảo giới thiệu một tên đại gia, dạng hai chân ra, cơm ăn áo mặc cũng không cần lo tới tận kiếp sau, sao lại phải mất mặt ở đây?”
“Cậu! Dạ Huy Nguyệt! Cậu... cậu thật không biết xấu hổ! Nói hươu nói vượn gì đó?!" Trần Phương Kỳ xem như đã hiểu, những gì cô ta nói trước đó đã được trả lại nguyên vẹn! Thật đúng là... chối tai mà!
“Ồ! Người ta nói chó cắn Lã Động Tân, không nhìn nổi người tốt. Thế là hôm nay tôi phải hóa thân thành Lã Động Tân bị chó cắn, tôi rộng lượng nên sẽ không so đo với súc sinh đâu. Bitch! Chị nói xem có đúng không?”
"Aaaaa!!!!” Trần Phương Kỳ từ khi còn bé chưa từng phải chịu những lời sỉ nhục không thể chịu đựng được như vậy. Cô ta chưa bao giờ nghe đến những lời nói bẩn thỉu đó. Hôm nay, cô ta biết rằng Dạ Huy Nguyệt sẽ đi học trở lại, vì vậy cô ta đã đợi ở cổng trường từ lâu, cố gắng làm xấu mặt cậu ta trước mặt mọi người để đáp trả cậu ta vì đã trêu đùa mình. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch và có một điều duy nhất cô ta đã tính sai. Đó chính là bản tính của Dạ Huy Nguyệt vậy mà lại vô sỉ như vậy.
Thực ra, không chỉ Trần Phương Kỳ, không ai trong số những người xem là bình tĩnh được. Trong ấn tượng của họ, Dạ Huy Nguyệt là một nam thần, một học sinh giỏi, một người khiêm tốn, tỏa sáng rực rỡ, nhưng họ không ngờ sự thật lại như vậy. Điều này khiến bọn họ, đặc biệt là các nữ sinh làm sao có thể chấp nhận được!
Dưới ánh mặt trời, cậu thiếu niên trông vẫn đẹp trai, nhưng sự cao quý lạnh lùng, dè dặt của cậu ta đã biến thành tro tàn, bị ngọn lửa rực cháy thiêu đốt. Trong ánh lửa, chàng trai dường như mọc đôi sừng nhỏ gian ác trên đầu, khinh bỉ, bỉ ổi, vô liêm sỉ... Tất cả những điều xấu đều hội tụ trên người cậu ta. Nhưng cậu vẫn là chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt đẹp trai khiến người ta phải hét lên.
Lúc này cậu lại bị bao trùm bởi sự hung ác, lại không cách nào nói ra được...
Gian ác? Biến thái? Kiêu ngạo? Giả mạo?
Trong nháy mắt, các nữ sinh đều nghĩ đến câu này - ‘Đàn ông không “hư”, phụ nữ không yêu*!
Mà các nam sinh bỗng thấy thích thú và hào hứng! Sau tất cả, hình ảnh cậu bé trong phim Hồng Kông đã ăn sâu vào trái tim, người không ăn chơi uổng phí thanh xuân. Người đàn ông nào mà lại không muốn ‘chơi’ với súng ống, với mạng sống và đàn bà, hay được đi đến sòng bạc ở Macao một lần và đánh nhau với xã hội đen.
"Mọi người đã nhìn rõ chưa? Đây chính là bộ mặt thật của Dạ Huy Nguyệt, một kẻ thấp hèn và vô liêm sỉ..."
Bốp~
Trần Phương Kỳ còn chưa kịp thốt ra hai từ “trai bao”, thì đã vang lên một tiếng bạt tai giòn tan. Trần Phương Kỳ nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt không tin nổi quay đầu lại, trên má phải trắng nõn của cô ta hiện lên một dấu tay.
Dạ Huy Nguyệt sửng sốt, mọi người xung quanh cũng kinh ngạc. "Chó cái không nghe lời, sủa loạn thì phải bị đánh!”
Lập tức, cảm giác khó chịu, xấu hổ, không cam lòng, bất mãn và tức giận dâng lên cùng một lúc. Từ nhỏ đến giờ, Trần Phương Kỳ chưa bao giờ gặp một cú lừa lớn như vậy!
Dạ Huy Nguyệt, cậu đợi đấy...
Quay lại hiện tại. Rõ ràng là Trần Phương Kỳ vẫn chưa nói xong, nhưng vẻ mặt nhợt nhạt của Dạ Huy Nguyệt khiến cô ta đột nhiên nở nụ cười, trong mắt hiện lên một nét tự mãn xen lẫn chút đắc ý.
"Thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ mồ côi bị đuổi khỏi cô nhi viện do đánh nhau, và rồi lang thang bên ngoài, vậy mà vẫn còn mặt mũi để sống cho đến ngày nay, lại còn được nhận vào một ngôi trường danh giá như vậy?” Tiếng nói dừng lại, Trần Phương Kỳ cho mọi người thời gian để tiếp nhận. Một đồ vật nào đó khi đã có khuyết điểm, dù cho nhỏ nhặt cũng không thể là hoàn mỹ được.
Một khuyết điểm nhỏ thường là dấu hiệu báo trước cho sự sụp đổ. Trần Phương Kỳ nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên.... Dạ Huy Nguyệt, đây là cái giá phải trả cho việc cậu đã lừa tôi!
"Đúng ha... sao cậu ta sống cho đến bây giờ được...”
“Ai mà biết được...”
“Trên đời này có hàng ngàn cách để kiếm tiền, còn không cho người ta tự lực cánh sinh sao..."
Nghe những lời bàn tán ngày càng ồn ào xung quanh, Dạ Huy Nguyệt mím chặt đôi môi mỏng. Dưới ánh mặt trời, mái tóc của người thanh niên che khuất mắt, khuôn mặt nhợt nhạt như tuyết. Nhưng cậu vẫn đứng thẳng lưng giữa đám người, vô tư nhìn cô gái có khuôn mặt ghê tởm trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, chậm rãi nở nụ cười.
Nụ cười này, ba phần tà mị bảy phần lưu manh, như thể đây là con người thật của cậu ta. Thoát khỏi vẻ ngoài dịu dàng và lịch thiệp, bản chất xấu xa bỗng nhiên bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
“Con mẹ nó chị là ai đấy? Tôi có quen biết chị sao? Đừng cứ nhìn thấy đàn ông là sủa loạn như chó cái thế chứ? Bởi dù chị có sủa thế nào đi nữa thì cũng chỉ là bitch* mà thôi? Đừng có nói kiểu như chị là tình nhân của tôi vậy. Chỉ dựa vào cái dáng người, khuôn mặt này của chị sao. Chậc chậc... Còn không biết xấu hổ mà bày đặt ‘áo không bằng mới, người không bằng cũ’. Cái nhân cách này của chị nhé, từ ‘cũ’ là quá cao sang rồi. Tôi thấy đôi giày rách hay là hàng second hand mới là từ hợp với chị đó. Chị nói xem có đúng không? Đúng là Bitch! Hừ........”
Câu nói này ngay lập tức làm náo loạn đám đông, một đám người như rớt cằm xuống. Mọi người đều trợn mắt há mồm, lập tức hóa ngơ... ù ù cạc cạc...
Đây... đây là nam thần sao? Chết tiệt! Cái miệng mắng người này cũng quá đỉnh rồi!
Không được rồi! Không được! Trái tim bé bỏng của tôi, hôm nay đã hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng rồi! Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra phù phù... oaa.... Ông trời ơi, ông trả lại nam thần cho con! Hu hu hu....
Nam thần, xin cậu tỉnh lại đi! Có phải ma quỷ nhập vào cậu rồi không? Tôi phải tìm một chậu máu chó mực mới được....
Rõ ràng, không chỉ có khán giả ngạc nhiên, mà Trần Phương Kỳ cũng choáng váng, đồ chó cái? Bitch? Tình nhân? Giày rách? Sencond hand?
Cái này... nói cô ta sao?
Cậu ta, cậu ta làm sao dám nói như vậy? Làm sao dám...
Đã như vậy, cũng đừng trách cô ta! Dạ Huy Nguyệt, đây là tự cậu chuốc lấy!
"Mọi người đều nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này rồi chứ? May mà tôi chưa từng đồng ý làm bạn gái cậu ta. Người đàn ông như vậy không xứng là sinh viên của Đại học Khoa học công nghệ, càng không xứng được hít thở chung một bầu không khí với chúng ta! Không những thế, người đàn ông này còn làm rất nhiều chuyện xấu xa! Mọi người thử nghĩ xem, tại sao một đứa trẻ mồ côi lang thang lại mặc toàn nhãn hiệu nổi tiếng chứ? Tại sao lại ăn mặc bảnh bao như vậy?” Trần Phương Kỳ mỉm cười, dĩ nhiên nắm chắc phần thắng trong tay, cao cao tự đại nói: “Xét cho cùng, khuôn mặt là bát cơm của ai đó. Chỉ cần nằm trên giường, dạng hai chân ra là tiền sẽ tự đến. Thật đơn giản...”
Lại một đợt hít thở dồn dập.... Wowww
"Ý của chị Trần là... Dạ Huy Nguyệt kiếm tiền từ việc bán thân!”
“Chậc chậc… khoan hẵng nói nha, cậu ta đúng là có vốn liếng này.” Một chàng trai ghé sát vào tai cô gái bày tỏ ý kiến! Người này sớm đã không ưa Dạ Huy Nguyệt rồi!
"Anh nói bậy bạ gì đấy! Huy Nguyệt không phải người như vậy! Nam thần, tôi sẽ luôn tin tưởng cậu.”
“Quả nhiên biết người mà không biết lòng, mộng đẹp của tôi đã hoàn toàn tan vỡ..."
Đối mặt với ánh mắt khinh thường ở mọi hướng, cậu thiếu niên mím khóe môi kiên quyết, ánh mắt quật cường ẩn hiện trong lọn tóc lòa xòa trên trán. Tuy rằng cậu giận đến toàn thân run rẩy, bàn tay nắm chặt, nhưng nụ cười của cậu ta càng trở nên gian ác: "Xin lỗi, cô Bitch gì kia ơi, con mắt nào của chị nhìn thấy một loạt hành động trên có liên quan đến tôi vậy? Nếu như, chị thật sự nhìn thấy... Thì chị muốn chứng minh cái gì? Muốn nói chị đã từng lên giường với tôi à? Hay chị là khách của tôi? Quả nhiên là người đàn bà hư hỏng, đó là một sự xấu xa bỉ ổi không đổi được, cũng không chối cãi được? Không nói tới những lời khinh bỉ và vô nghĩa hàm hồ của chị, chỉ với việc hôm nay chị bày ra mấy thứ lộn xộn trước mặt mọi người, làm nơi công cộng này chướng khí mù mịt, vậy cũng đủ để nói chị là người như thế nào rồi!”
“Cậu!” Trần Phương Kỳ không ngờ Dạ Huy Nguyệt lại độc mồm độc miệng như vậy. Trước đây cậu ta luôn trầm mặc và im lặng, cô ta còn tưởng cậu là người dè dặt và cao quý như thế nào. Hôm nay cô ta mới có thể nhìn thấy rõ cậu ta không khác gì lưu manh cả!
Trước đây tại sao cô ta lại ngốc như vậy? Thích người đàn ông thấp hèn này! Tình cảm của cô ta còn bị chà đạp nữa!
Nhìn gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Trần Phương Kỳ, cậu ta cảm thấy nội tâm khoan khoái, giống như tên lưu manh ở góc phố sau khi đánh nhau một trận, cả người đều thấy sảng khoái vui sướng!
Cái gì mà nhã nhặn, con mẹ nó vứt hết đi! Đó chỉ là màn kịch của một tên cặn bã, sau khi giả vờ lâu quá thì tính côn đồ cũng trở nên mới lạ với cậu ta!
"Cậu cái gì mà cậu? Tôi nói không đúng sao? Các bạn, chúng ta đều là sinh viên đại học có trình độ học vấn, phải văn minh, lịch sự. Con người như chị ta làm sao xứng với sinh viên Đại học Khoa học công nghệ và Công nghệ? Chi bằng trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi gọi điện cho bố mẹ bảo giới thiệu một tên đại gia, dạng hai chân ra, cơm ăn áo mặc cũng không cần lo tới tận kiếp sau, sao lại phải mất mặt ở đây?”
“Cậu! Dạ Huy Nguyệt! Cậu... cậu thật không biết xấu hổ! Nói hươu nói vượn gì đó?!" Trần Phương Kỳ xem như đã hiểu, những gì cô ta nói trước đó đã được trả lại nguyên vẹn! Thật đúng là... chối tai mà!
“Ồ! Người ta nói chó cắn Lã Động Tân, không nhìn nổi người tốt. Thế là hôm nay tôi phải hóa thân thành Lã Động Tân bị chó cắn, tôi rộng lượng nên sẽ không so đo với súc sinh đâu. Bitch! Chị nói xem có đúng không?”
"Aaaaa!!!!” Trần Phương Kỳ từ khi còn bé chưa từng phải chịu những lời sỉ nhục không thể chịu đựng được như vậy. Cô ta chưa bao giờ nghe đến những lời nói bẩn thỉu đó. Hôm nay, cô ta biết rằng Dạ Huy Nguyệt sẽ đi học trở lại, vì vậy cô ta đã đợi ở cổng trường từ lâu, cố gắng làm xấu mặt cậu ta trước mặt mọi người để đáp trả cậu ta vì đã trêu đùa mình. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch và có một điều duy nhất cô ta đã tính sai. Đó chính là bản tính của Dạ Huy Nguyệt vậy mà lại vô sỉ như vậy.
Thực ra, không chỉ Trần Phương Kỳ, không ai trong số những người xem là bình tĩnh được. Trong ấn tượng của họ, Dạ Huy Nguyệt là một nam thần, một học sinh giỏi, một người khiêm tốn, tỏa sáng rực rỡ, nhưng họ không ngờ sự thật lại như vậy. Điều này khiến bọn họ, đặc biệt là các nữ sinh làm sao có thể chấp nhận được!
Dưới ánh mặt trời, cậu thiếu niên trông vẫn đẹp trai, nhưng sự cao quý lạnh lùng, dè dặt của cậu ta đã biến thành tro tàn, bị ngọn lửa rực cháy thiêu đốt. Trong ánh lửa, chàng trai dường như mọc đôi sừng nhỏ gian ác trên đầu, khinh bỉ, bỉ ổi, vô liêm sỉ... Tất cả những điều xấu đều hội tụ trên người cậu ta. Nhưng cậu vẫn là chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt đẹp trai khiến người ta phải hét lên.
Lúc này cậu lại bị bao trùm bởi sự hung ác, lại không cách nào nói ra được...
Gian ác? Biến thái? Kiêu ngạo? Giả mạo?
Trong nháy mắt, các nữ sinh đều nghĩ đến câu này - ‘Đàn ông không “hư”, phụ nữ không yêu*!
Mà các nam sinh bỗng thấy thích thú và hào hứng! Sau tất cả, hình ảnh cậu bé trong phim Hồng Kông đã ăn sâu vào trái tim, người không ăn chơi uổng phí thanh xuân. Người đàn ông nào mà lại không muốn ‘chơi’ với súng ống, với mạng sống và đàn bà, hay được đi đến sòng bạc ở Macao một lần và đánh nhau với xã hội đen.
"Mọi người đã nhìn rõ chưa? Đây chính là bộ mặt thật của Dạ Huy Nguyệt, một kẻ thấp hèn và vô liêm sỉ..."
Bốp~
Trần Phương Kỳ còn chưa kịp thốt ra hai từ “trai bao”, thì đã vang lên một tiếng bạt tai giòn tan. Trần Phương Kỳ nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt không tin nổi quay đầu lại, trên má phải trắng nõn của cô ta hiện lên một dấu tay.
Dạ Huy Nguyệt sửng sốt, mọi người xung quanh cũng kinh ngạc. "Chó cái không nghe lời, sủa loạn thì phải bị đánh!”
Danh sách chương