Diêu Linh không biết những cặp đôi khác vào thời khắc này sẽ có cảm giác gì, nhưng cô thấy rất hồi hộp, tim đập thình thịch như chực nhảy khỏi lồng ngực, cả người như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nhưng cô không hề có ý tránh né, tiếng hít thở của Phó Hằng phảng phất bên tai cô, cô không hình dung được cảm giác này là gì …
Không biết qua bao lâu, cô đại khái có thể mô tả được cảm giác này, mỏi tay…
Lúc ngủ, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, có lẽ chất lượng giấc ngủ sau này sẽ bị ảnh hưởng.
Thêm nữa là, khi xong xuôi cô cảm thấy không hứng thú mấy với mấy chuyện như thế này, theo lý thuyết thời điểm này đáng lẽ dù là nam hay nữ đều sục sôi nhiệt huyết mới đúng chứ? Nửa đêm bừng tỉnh trong mơ, Diêu Linh chợt nhớ ra chuyện cô đã quên béng lúc nãy.
Sau đó cô với lấy điện thoại dưới gối, mở lên, tìm tin tức cô vừa đăng và được tài khoản hỗ trợ marketing chuyển tiếp trên Weibo.
Sau đó liền thấy tin đứng đầu hot search ấy thế mà lại là “Phó Hằng”.
Diêu Linh: “…..”
Nhấn vào liền thấy có người đăng tin Phó Hằng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, nói Phó Hằng vừa đi du học về, đã vào công ty nhà họ Phó làm việc. Không những thế, người đó còn đăng cả bằng cấp và những giải thưởng Phó Hằng đã đạt được ở nước ngoài lên.
Cùng với thông tin còn có ảnh minh họa siêu cấp đẹp trai sang chảnh của Phó Hằng hồi còn học Đại học.
Diêu Linh: “……”
Chuyện Phó Hằng bị bệnh trong nước không ai biết, mà chuyện anh đến trung tâm tâm thần người biết chuyện cũng chỉ nghĩ anh đến đó nằm vùng.
Dù sao khi ở nước ngoài anh chàng này có lúc còn đi bộ xuyên sa mạc thì chuyện điên rồ nào mà anh không làm được.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở phía dưới.
Sở dĩ tin tức này chợt nổi lên, ngoài chuyện này còn do có người đổ thêm dầu vào lửa.
“Mẹ nó, tên này học cấp Ba chung với tui nè, chắc đúng là một người rồi, vì không những trùng họ tên mà mặt mũi cũng giống, lúc đó ngày nào cậu ta đi học cũng có xe đưa rước, điều đặc biệt nhất là bạn gái hồi cấp Ba của cậu ta là một cô nàng béo ú làm công ở quán mì.”
Diêu Linh: “…..” Ê anh gì kia tôi có đụng chạm gì anh đâu chứ!
Sau đó có không ít người bàn ra tán vào, người kia vì chứng minh chuyện anh ta nói là sự thật đã kiếm ảnh đăng lên.
Đây là lần thứ hai Diêu Linh thấy ảnh hồi xưa của cô và Phó Hằng.
Trong hồi ức của cô, mặt cô trông rất hung dữ, rất khó coi, rất mập…
Nhưng người trong ảnh lại không như thế, cô ấy trông hơi trẻ con, mặt mũm mĩm, đối mắt lấp lánh trong veo… trông thật đáng yêu, còn chàng thiếu niên đứng cạnh cô ấy vẫn giống y như đúc người trong trí nhớ của cô.
Diêu Linh bất giác lưu tấm ảnh này vào máy.
Sau đó cô nhìn xuống bình luận dưới ảnh, tất cả đều mắng chửi tên đã đăng tấm ảnh lên.
“Điên à! Đăng ảnh đã hỏi ý cô gái kia chưa vậy, rồi cổ đồng ý cho đăng chưa mà đăng?”
“Quả nhiên, đã đẹp trai thì tuổi nào cũng đẹp hết! Lúc học cấp Ba sao tui không thành hotboy cơ chứ?”
“Loại sinh vật như hotboy vĩnh viễn tồn tại ở trường nhà người ta.”
“Chuẩn luôn, từ nhỏ tới khi tui học Đại học chưa gặp được hotboy nào luôn, điên thiệt chứ, ông trời nợ tui một anh hotboy.”
Còn có rất nhiều người ra mặt nói thay cho cô.
“Bạn này đâu mập đâu, hơn nữa trông rất đáng yêu.”
“Đôi mắt đẹp quá, nhìn trong veo.”
“Chỉ có mị thấy họ rất xứng đôi sao?”
“Cô này mặc đồ hơi bết tí thôi chứ trông xinh mà.”
“Thôi đi, xứng cái con khỉ, khi đó họ cặp nhau chẳng qua vì con mụ béo kia bám dai như đỉa thôi.”
“Nếu nó không đeo bám thì sao Phó Hằng hẹn hò với nó chứ.”
“Mấy người bị bệnh lâu ngày mà giấu à? Ăn nói kiểu gì đó, chẳng biết tôn trọng người khác gì cả. Giọng điệu của mấy người khiến tui cảm thấy chẳng qua mấy người không ăn được thì đạp đổ thôi.”
Diêu Linh kéo xem bình luận, vậy mà không có bất cứ ai chửi cô xấu xí hết khiến cô đứng hình, thật ra hồi đó cô cảm thấy cô xấu xí béo ú là vì tất cả mọi người đều nói về cô như thế.
Đặc biệt là trong trường.
Diêu Linh nhớ lại hồi xưa, chợt nhận ra thời đó cô ăn mặc rất khó coi, mà ở tuổi đó ai mà chả hùa theo đám đông, chỉ cần một đứa chửi là cả đám chửi hùa.
Diêu Linh kê đầu lên người Phó Hằng, thấy mình vô cùng may mắn vì khi ấy đã gặp được Phó Hằng.
Diêu Linh không quên mình muốn làm gì, mau chóng bật Weibo của mình lên, mò mẫm mãi cuối cùng cũng thấy tin mình đăng lên nằm dưới chót mục tìm kiếm.
Diêu Linh: “…..” Định mệnh mà.
Diêu Linh lại bất giác nhìn Phó Hằng, cô phát hiện ngoài chuyện bạn gái cũ thời cấp Ba thì anh chẳng còn tai tiếng nào khác.
Diêu Linh quay đầu lại hôn lên cằm Phó Hằng, cuộc đời này, cứ thế đi.
Thế rồi Diêu Linh chợt thấy tin đứng đầu hot search bỗng chuyển thành “Phó Hằng Đường Uyển”.
Đường Uyển không phải là ngôi sao nổi tiếng thời gian gần đây sao? Mắc mớ gì liên quan tới Phó Hằng chứ?
Sau khi Diêu Linh nhấn vào tin đó liền phát hiện hóa ra cái cô Đường Uyển kia đăng lên Weibo bảo rằng bạn thân cấp Ba đã về nước mà mình lại nhờ tin tức Weibo mới biết được.
Diêu Linh: “….” Ba cái trò này cô chẳng thích thú gì.
Phía dưới bắt đầu có không ít người hỏi có phải Đường Uyển đang ám chỉ Phó Hằng không.
Có người có tag giúp tên Phó Hằng vào.
Diêu Linh: “…..” Sao cô không nhớ có nữ sinh nào tên Đường Uyển thời cấp Ba vậy?
Diêu Linh nghiêm túc nhìn kỹ lại mặt cô ta, vẫn chẳng có ấn tượng gì.
Nhưng cô khẳng định Phó Hằng chẳng có nửa phân quan hệ với cô nàng này..
Lúc Phó Hằng học cấp Ba, chuyện khác không dám nói chứ cô có thể khẳng định anh luôn giữ khoảng cách với con gái.
Diêu Linh suy đoán, có lẽ cô ta đúng là học cùng trường với bọn cô, lúc này muốn ké fame, dù sao Phó Hằng sẽ không đứng ra giải thích chuyện vặt vãnh như thế.
Hơn nữa, nếu anh thật sự thanh minh gì đó thì cô ta còn nổi tiếng hơn ấy chứ.
Diêu Linh cảm thấy mấy người như vậy thật nhàm chán, vì thế không thèm để ý nữa.
Còn tin tức của cô, Diêu Linh rất để tâm đến việc phân tích số liệu và hình ảnh, cô không hề để lộ tên quán ăn, vì cô không muốn quảng cáo cho quán nào.
Cô hy vọng tin tức này được quan tâm, thời buổi này tốc độ phát triển của cơm hộp rất nhanh, nhưng ban ngành kiểm soát chúng lại không phát triển với nhịp điệu tương đồng.
Đây chính là vấn đề, không phải của riêng một hàng quán nào mà là vấn đề của cả một hệ thống.
Khổ nỗi bây giờ tin tức này vẫn chưa được dư luận quan tâm.
Nhưng cô không hề có ý tránh né, tiếng hít thở của Phó Hằng phảng phất bên tai cô, cô không hình dung được cảm giác này là gì …
Không biết qua bao lâu, cô đại khái có thể mô tả được cảm giác này, mỏi tay…
Lúc ngủ, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, có lẽ chất lượng giấc ngủ sau này sẽ bị ảnh hưởng.
Thêm nữa là, khi xong xuôi cô cảm thấy không hứng thú mấy với mấy chuyện như thế này, theo lý thuyết thời điểm này đáng lẽ dù là nam hay nữ đều sục sôi nhiệt huyết mới đúng chứ? Nửa đêm bừng tỉnh trong mơ, Diêu Linh chợt nhớ ra chuyện cô đã quên béng lúc nãy.
Sau đó cô với lấy điện thoại dưới gối, mở lên, tìm tin tức cô vừa đăng và được tài khoản hỗ trợ marketing chuyển tiếp trên Weibo.
Sau đó liền thấy tin đứng đầu hot search ấy thế mà lại là “Phó Hằng”.
Diêu Linh: “…..”
Nhấn vào liền thấy có người đăng tin Phó Hằng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, nói Phó Hằng vừa đi du học về, đã vào công ty nhà họ Phó làm việc. Không những thế, người đó còn đăng cả bằng cấp và những giải thưởng Phó Hằng đã đạt được ở nước ngoài lên.
Cùng với thông tin còn có ảnh minh họa siêu cấp đẹp trai sang chảnh của Phó Hằng hồi còn học Đại học.
Diêu Linh: “……”
Chuyện Phó Hằng bị bệnh trong nước không ai biết, mà chuyện anh đến trung tâm tâm thần người biết chuyện cũng chỉ nghĩ anh đến đó nằm vùng.
Dù sao khi ở nước ngoài anh chàng này có lúc còn đi bộ xuyên sa mạc thì chuyện điên rồ nào mà anh không làm được.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở phía dưới.
Sở dĩ tin tức này chợt nổi lên, ngoài chuyện này còn do có người đổ thêm dầu vào lửa.
“Mẹ nó, tên này học cấp Ba chung với tui nè, chắc đúng là một người rồi, vì không những trùng họ tên mà mặt mũi cũng giống, lúc đó ngày nào cậu ta đi học cũng có xe đưa rước, điều đặc biệt nhất là bạn gái hồi cấp Ba của cậu ta là một cô nàng béo ú làm công ở quán mì.”
Diêu Linh: “…..” Ê anh gì kia tôi có đụng chạm gì anh đâu chứ!
Sau đó có không ít người bàn ra tán vào, người kia vì chứng minh chuyện anh ta nói là sự thật đã kiếm ảnh đăng lên.
Đây là lần thứ hai Diêu Linh thấy ảnh hồi xưa của cô và Phó Hằng.
Trong hồi ức của cô, mặt cô trông rất hung dữ, rất khó coi, rất mập…
Nhưng người trong ảnh lại không như thế, cô ấy trông hơi trẻ con, mặt mũm mĩm, đối mắt lấp lánh trong veo… trông thật đáng yêu, còn chàng thiếu niên đứng cạnh cô ấy vẫn giống y như đúc người trong trí nhớ của cô.
Diêu Linh bất giác lưu tấm ảnh này vào máy.
Sau đó cô nhìn xuống bình luận dưới ảnh, tất cả đều mắng chửi tên đã đăng tấm ảnh lên.
“Điên à! Đăng ảnh đã hỏi ý cô gái kia chưa vậy, rồi cổ đồng ý cho đăng chưa mà đăng?”
“Quả nhiên, đã đẹp trai thì tuổi nào cũng đẹp hết! Lúc học cấp Ba sao tui không thành hotboy cơ chứ?”
“Loại sinh vật như hotboy vĩnh viễn tồn tại ở trường nhà người ta.”
“Chuẩn luôn, từ nhỏ tới khi tui học Đại học chưa gặp được hotboy nào luôn, điên thiệt chứ, ông trời nợ tui một anh hotboy.”
Còn có rất nhiều người ra mặt nói thay cho cô.
“Bạn này đâu mập đâu, hơn nữa trông rất đáng yêu.”
“Đôi mắt đẹp quá, nhìn trong veo.”
“Chỉ có mị thấy họ rất xứng đôi sao?”
“Cô này mặc đồ hơi bết tí thôi chứ trông xinh mà.”
“Thôi đi, xứng cái con khỉ, khi đó họ cặp nhau chẳng qua vì con mụ béo kia bám dai như đỉa thôi.”
“Nếu nó không đeo bám thì sao Phó Hằng hẹn hò với nó chứ.”
“Mấy người bị bệnh lâu ngày mà giấu à? Ăn nói kiểu gì đó, chẳng biết tôn trọng người khác gì cả. Giọng điệu của mấy người khiến tui cảm thấy chẳng qua mấy người không ăn được thì đạp đổ thôi.”
Diêu Linh kéo xem bình luận, vậy mà không có bất cứ ai chửi cô xấu xí hết khiến cô đứng hình, thật ra hồi đó cô cảm thấy cô xấu xí béo ú là vì tất cả mọi người đều nói về cô như thế.
Đặc biệt là trong trường.
Diêu Linh nhớ lại hồi xưa, chợt nhận ra thời đó cô ăn mặc rất khó coi, mà ở tuổi đó ai mà chả hùa theo đám đông, chỉ cần một đứa chửi là cả đám chửi hùa.
Diêu Linh kê đầu lên người Phó Hằng, thấy mình vô cùng may mắn vì khi ấy đã gặp được Phó Hằng.
Diêu Linh không quên mình muốn làm gì, mau chóng bật Weibo của mình lên, mò mẫm mãi cuối cùng cũng thấy tin mình đăng lên nằm dưới chót mục tìm kiếm.
Diêu Linh: “…..” Định mệnh mà.
Diêu Linh lại bất giác nhìn Phó Hằng, cô phát hiện ngoài chuyện bạn gái cũ thời cấp Ba thì anh chẳng còn tai tiếng nào khác.
Diêu Linh quay đầu lại hôn lên cằm Phó Hằng, cuộc đời này, cứ thế đi.
Thế rồi Diêu Linh chợt thấy tin đứng đầu hot search bỗng chuyển thành “Phó Hằng Đường Uyển”.
Đường Uyển không phải là ngôi sao nổi tiếng thời gian gần đây sao? Mắc mớ gì liên quan tới Phó Hằng chứ?
Sau khi Diêu Linh nhấn vào tin đó liền phát hiện hóa ra cái cô Đường Uyển kia đăng lên Weibo bảo rằng bạn thân cấp Ba đã về nước mà mình lại nhờ tin tức Weibo mới biết được.
Diêu Linh: “….” Ba cái trò này cô chẳng thích thú gì.
Phía dưới bắt đầu có không ít người hỏi có phải Đường Uyển đang ám chỉ Phó Hằng không.
Có người có tag giúp tên Phó Hằng vào.
Diêu Linh: “…..” Sao cô không nhớ có nữ sinh nào tên Đường Uyển thời cấp Ba vậy?
Diêu Linh nghiêm túc nhìn kỹ lại mặt cô ta, vẫn chẳng có ấn tượng gì.
Nhưng cô khẳng định Phó Hằng chẳng có nửa phân quan hệ với cô nàng này..
Lúc Phó Hằng học cấp Ba, chuyện khác không dám nói chứ cô có thể khẳng định anh luôn giữ khoảng cách với con gái.
Diêu Linh suy đoán, có lẽ cô ta đúng là học cùng trường với bọn cô, lúc này muốn ké fame, dù sao Phó Hằng sẽ không đứng ra giải thích chuyện vặt vãnh như thế.
Hơn nữa, nếu anh thật sự thanh minh gì đó thì cô ta còn nổi tiếng hơn ấy chứ.
Diêu Linh cảm thấy mấy người như vậy thật nhàm chán, vì thế không thèm để ý nữa.
Còn tin tức của cô, Diêu Linh rất để tâm đến việc phân tích số liệu và hình ảnh, cô không hề để lộ tên quán ăn, vì cô không muốn quảng cáo cho quán nào.
Cô hy vọng tin tức này được quan tâm, thời buổi này tốc độ phát triển của cơm hộp rất nhanh, nhưng ban ngành kiểm soát chúng lại không phát triển với nhịp điệu tương đồng.
Đây chính là vấn đề, không phải của riêng một hàng quán nào mà là vấn đề của cả một hệ thống.
Khổ nỗi bây giờ tin tức này vẫn chưa được dư luận quan tâm.
Danh sách chương