Hôm nay là sinh nhật của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi buổi sáng sau khi dùng bữa xong liền lên phòng cẩn thận trang điểm xinh đẹp sau đó nằm nhìn thời gian trên điện thoại, đến khi sắp trưa, kiên nhẫn đã dùng hết thì mang theo vẻ mặt có chút giận dỗi đi xuống nhà. Lúc đi ngang qua phòng khách thấy Lôi Lăng Quân đang đọc sách, Lôi Hòa Nghi dừng bước nói với anh:

- Anh, nếu Cung Huyền Thương đến, phiền anh nói anh ấy ra nhà kính gặp em.

Lôi Lăng Quân mắt vẫn nhìn tờ báo không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

- Anh biết rồi!

- Vâng, cảm ơn anh!

Sau đó Lôi Hòa Nghi đi ra nhà kính, trong đầu thầm nghĩ.

- Cung Huyền Thương, tốt nhất anh đừng chọc giận em!

Lôi Hòa Nghi đi được một lúc thì Lôi Lăng Quân ngồi đó đột nhiên nghe một loạt tiếng bước chân quen thuộc lại có chút vội vã, hai mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn ra cửa. Quả nhiên nhìn thấy Cung Huyền Thương dáng vẻ hớt hải đứng đó mắt nhìn láo liên. Lôi Lăng Quân bật cười khoái chí, vứt tờ báo lên bàn, vắt chéo chân khoanh tay nhìn Cung Huyền Thương.

- Cuối cùng cũng biết đường về rồi sao? Cung Huyền Thương không quan tâm Lôi Lăng Quân nói gì, mắt nhìn từng ngõ ngách trong nhà để tìm Lôi Hòa Nghi. Lôi Lăng Quân thấy thế thì thở dài nhắc nhở.

- Đừng tìm nữa, Nghi Nghi không có ở đây đâu!

Cung Huyền Thương nghe thế thì giật bắn mình, nhớ lại những gì cô đã nói lúc trước, trong lòng dáy lên sợ hãi, sẽ không thật sự là trốn anh rồi đó chứ, vừa nghĩ đến đó mồ hôi lạnh đã túa ra như mưa. Lôi Lăng Quân nhìn bộ dáng như trời sập của Cung Huyền Thương cũng nổi lên chút lòng tốt đưa mắt nhìn ra ngoài nói:

- Nghi Nghi đang ở ngoài nhà kính, cậu ra đó tìm đi!

Cung Huyền Thương vừa nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm lườm Lôi Lăng Quân một cái đầy sắc bén rồi chân dài bước nhanh ra ngoài hướng đến nhà kính.

Vừa bước vào nhà kính cả người lại căng thẳng không biết làm sao, lại không thấy Lôi Hòa Nghi ở đâu chỉ biết đi qua đi lại đến một tiếng gọi cũng không có can đảm thốt lên.

Còn Lôi Hòa Nghi đã sớm được Lôi Lăng Quân mật báo nên tâm trạng cũng tốt hơn nhưng sẽ không vì thế mà cho Cung Huyền Thương một sắc mặt tốt. Anh không tin tưởng cô như vậy, nói bỏ là bỏ, không hành anh một tí thì thật có lỗi cho những ngày cô chờ đợi anh, cô cũng không tốt tính đến mức xem như không có gì.

Đang lúc Cung Huyền Thương còn đang không biết làm sao thì phía sau vang lên âm thanh giày cao gót từng bước nện xuống nền đá vang lên từng đợt thanh thúy. Theo quán tính Cung Huyền Thương quay ngoắt người lại vừa hay đối diện với Lôi Hòa Nghi đang tiến đến. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một bên hờ hững lạnh nhạt là Lôi Hòa Nghi, một bên căng thẳng bồi hồi là Cung Huyền Thương.

Lôi Hòa Nghi híp mắt nhìn Cung Huyền Thương, nhếch môi cười lạnh một tiếng sau đó tay nhanh như chớp giơ ra vòng qua cổ anh không chút do dự kéo xuống khiến hai gương mặt gần trong gang tấc. Cung Huyền Thương nuốt một ngụm nước bọt, hai tay giơ ra hai bên, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái mình hằng mong nhớ.

Ở khoảng cách này Cung Huyền Thương càng nhìn rõ Lôi Hòa Nghi hơn, hôm nay cô xinh đẹp hơn mọi ngày rất nhiều. Bình thường Lôi Hòa Nghi vẫn trang điểm nhưng rất nhạt còn hôm nay cô trang điểm rất tỉ mỉ tinh tế, xinh đẹp như một đóa hoa vừa chớm nở vào buổi sớm mai, bộ váy màu đỏ yêu mị quyến rũ càng tô điểm thêm cho sự xinh đẹp của cô, cùng với vô số loài hoa trong nhà kính tạo nên tô hợp hoàn mỹ nhất khiến Cung Huyền Thương muốn không bị thu hút cũng khó, nhìn cô không chớp mắt, hai tai cũng đã đỏ lên. Quả thật không uổng công Lôi Hòa Nghi tốn thời gian trang điểm.

Lôi Hòa Nghi nhìn thấy cảnh đó bật cười, bàn tay đang vòng qua cổ Cung Huyền Thương chậm rãi di chuyển lên trên chạm vào vành tai đỏ ửng của anh, miệng khẽ mở:

- Em còn chưa làm gì, anh có cần căng thẳng vậy không?

- Nghi Nghi... trêu chọc anh rất vui sao?

Vừa nghe thấy câu đó nụ cười trên mặt Lôi Hòa Nghi vụt tắt, vẻ mặt trở nên lạnh tanh không chút cảm xúc, bàn tay đang đặt trên cổ Cung Huyền Thương cũng thu lại khoanh trước ngực. Dáng vẻ này của Lôi Hòa Nghi lại khiến anh không rét mà run, cả người căng thẳng chỉ hơn không kém.

- Anh cho rằng em đang trêu chọc anh thì cứ xem như em đang trêu chọc anh đi, dù sao thì sau ngày hôm nay mối quan hệ của chúng ta cũng không thể trở lại như xưa, anh nên trân trọng những phút giây cuối cùng này đi.

Hai tay đang buông thõng của Cung Huyền Thương chậm rãi run rẩy, Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng cong môi quay người lại đưa lưng về phía anh, rất lâu sau Cung Huyền Thương mới yếu ớt lên tiếng.

- Em thật sự... quyết định rồi sao?

Lôi Hòa Nghi gật đầu tiến tới sờ vào một đóa hoa cẩm tú cầu, giọng điệu bình thản:

- Phải, Cung Huyền Thương anh đoán xem quyết định của em là gì?

- Em có cần tàn nhẫn với anh vậy không, phải để chính anh nói ra?

Lôi Hòa Nghi dừng động tác trên tay, đứng thẳng lưng nói:

- Trong mắt anh chẳng phải em luôn rất tàn nhẫn sao? Cũng đã tuyệt tình nhiều lần như vậy rồi, thêm một lần nữa có khác gì nhau?

Hai mắt Cung Huyền Thương nhuốm đầy bi thương nhìn cô gái trước mặt, dù lòng không muốn nhưng vẫn cắn răng tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

- Nếu em đã chọn Sở Mặc Thần... vậy thì từ giờ anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa!

Ở góc độ Cung Huyền Thương nhìn không thấy, Lôi Hòa Nghi nở một nụ cười lạnh, tay lại không chút lưu tình bẻ bông hoa dưới tay sau đó quay người lại, gương mặt lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thương. Từng bước từng bước mang theo áp lực nặng nề tiến tới, đối diện với ánh mắt của cô, Cung Huyền Thương có cảm giác bản thân đang gánh trên vai một toàn thái sơn hùng vĩ. Khi cả hai chỉ cách nhau ba bước chân Cung Huyền Thương không bình tĩnh được nữa, Lôi Hòa Nghi tiến một bước anh lùi một bước khiến cô càng lúc càng tức giận. Cuối cùng lưng Cung Huyền Thương chạm vào tường hết đường lui, Lôi Hòa Nghi lại ở ngay trước mặt cách anh chưa tới hai bước chân. Lôi Hòa Nghi tuy thấp hơn Cung Huyền Thương một cái đầu nhưng khí thế lúc này lại không thua anh, tay giơ lên chống vào tường ngay cạnh vai Cung Huyền Thương tạo thành tư thế kabe - don tiêu chuẩn. Ngay lúc Cung Huyền Thương còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một tay còn lại của Lôi Hòa Nghi tiến tới kéo cà vạt khiến Cung Huyền Thương phải cuối xuống theo quán tính ngay sau đó cả gương mặt Lôi Hòa Nghi đã tới gần và rồi đôi môi hai người kịch liệt giao lưu trong ánh mắt ngu dại của Cung Huyền Thương.

Không phải lần đầu tiên hôn nhau nhưng là lần đầu tiên Lôi Hòa Nghi tự mình chủ động chẳng những vậy cô còn rất nhiệt tình không thua gì lần trước Cung Huyền Thương cưỡng hôn cô trong nhà hàng. Lôi Hòa Nghi học theo anh lần trước, hung hăng cắn môi Cung Huyền Thương khiến anh phải hé miệng sau đó lập tức tiến công thần tốc, cùng môi lưỡi Cung Huyền Thương dây dưa không rời, trong miệng đầu lưỡi đều là hương vị của đối phương. Anh bị Lôi Hòa Nghi hôn đến đầu óc mụ mị chỉ biết bị động mặc cô muốn làm gì thì làm. Nhưng thể lực Lôi Hòa Nghi có hạn, Cung Huyền Thương lại cao hơn cô, ngẩng đầu lâu như vậy cổ Lôi Hòa Nghi cũng muốn gãy. Cả hai kết thúc nụ hôn ngọt ngào ướt át, Lôi Hòa Nghi gương mặt đỏ ửng đôi mắt ngập nước kiều mỵ nhìn Cung Huyền Thương lúc này cũng đang dục cầu bất mãn, môi nhỏ khẽ mở:

- Không phải rất hiểu em sao, cho anh một cơ hội nữa nói xem quyết định của em là gì, nói sai... hậu quả anh gánh không nổi đâu.

Nhìn vào ánh mắt của cô, Cung Huyền Thương như tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường tăm tối, hai mắt mở to kinh ngạc, dáng vẻ không dám tin thốt ra từng chữ.

- Em... chọn anh có phải bởi vì... em yêu...

Lôi Hòa Nghi đưa tay sờ lên gò má Cung Huyền Thương, vẻ mặt mềm mại.

- May mà lần này anh đoán đúng rồi!

Gương mặt Lôi Hòa Nghi lần nữa tiến tới, miệng kề sát tai Cung Huyền Thương, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ trực tiếp đưa Cung Huyền Thương ban đầu từ dưới địa ngục lên chín tầng mây.

- Cung Huyền Thương... em yêu anh!

Khóe mắt Cung Huyền Thương run run nhìn cô gái trước mặt, hai tay không nén được run rẩy mà giơ lên chạm vào hai gò má Lôi Hòa Nghi, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại nơi đầu ngón tay anh mới dám chắc đây là sự thật không phải mơ.

- Đây là sự thật... anh không nằm mơ chứ!

- Là thật, em ở trước mặt anh là thật, yêu anh... cũng là thật. Cung Huyền Thương, Sở Mặc Thần là quá khứ của em nhưng từ giây phút này em hi vọng anh sẽ tương lai sau này của em, anh nguyện ý không?

Nước mắt Cung Huyền Thương cũng muốn rơi ra rồi, anh không trả lời Lôi Hòa Nghi mà trực tiếp dùng hành động thay cho câu trả lời. Hai tay từ trên má Lôi Hòa dời xuống bả vai cô sau đó đảo vị trí giữa hai người. Lôi Hòa Nghi bị Cung Huyền Thương xoay một vòng lưng áp vào tường, ngay lập tức Cung Huyền Thương lần nữa cúi đầu xuống không chút lưu tình hôn lấy Lôi Hòa Nghi một cách cuồng dã mà bạo liệt. Hai tay anh cũng không rảnh rỗi, một tay đi xuống mông Lôi Hòa Nghi bế cô lên, một tay đỡ lưng ôm chặt cô vào lòng. Lôi Hòa Nghi thừa biết ngay lúc này bản thân không thể làm được gì để thoát khỏi vòng tay Cung Huyền Thương, cánh tay đặt trên lưng như gọng kìm trói buộc hai người lại với nhau cho nên cô thuận theo ý anh, hai tay choàng qua cổ Cung Huyền Thương giúp nụ hôn hai người càng thêm sâu, hai chân mượn lực từ cánh tay đang đỡ mông cô mà quấn lấy eo Cung Huyền Thương, cả người cứ thế treo lên người anh mà cùng anh quấn quýt không rời.

Cung Huyền Thương giống như tình cảm kìm nén quá lâu tìm được nơi bộc phát cũng như những lời Lôi Hòa Nghi nói mang đến cho anh kích thích quá lớn lại cảm nhận được sự nhiệt tình đáp lại của cô cho nên nụ hôn này của anh cực kỳ cuồng nhiệt thô bạo, giống như chỉ hận không thể một ngụm ăn sạch sẽ Lôi Hòa Nghi đến xương cũng không còn. Nụ hôn kéo dài thật lâu giống như dù trời đất có tan biến cũng không thể tách hai người ra, Cung Huyền Thương hết ngậm lại cắn khiến Lôi Hòa Nghi miệng thì đau nhưng linh hồn lại theo từng cử chỉ nhẹ như không của Cung Huyền Thương mà kịch liệt run rẩy, trái tim lẫn linh hồn ngay thời khắc này hòa làm một với anh. Còn Cung Huyền Thương sau khi phát tiết xong cũng cảm nhận được Lôi Hòa Nghi sắp chống cự không nổi Cung Huyền Thương mới lưu luyến mà rời khỏi đôi môi quyến rũ của cô, Lôi Hòa Nghi cũng hạ chân xuống khỏi eo Cung Huyền Thương nhưng vẫn bị tay anh giữ chặt cả người. Ánh mắt hai người đều dại ra mang theo lửa tình nóng bỏng đủ để thiêu đốt bất cứ thứ gì.

Gò má Lôi Hòa Nghi đỏ như tôm luộc, ánh mắt ngấn nước mơ màng mê ly, đôi môi bị Cung Huyền Thương dày vò đến xưng đỏ cực kỳ quyến rũ, dáng vẻ đáng thương nhưng không kém phần mê người nhìn Cung Huyền Thương chằm chằm khiến dục vọng trong anh không ngừng sôi trào như ngọn lửa được đổ thêm dầu. Dáng vẻ Cung Huyền Thương cũng không khá hơn là bao, ánh mắt trầm mê nhìn cô gái trong lòng, sau bao lần xác định đây là thật thì cúi đầu dùng chóp mũi mình cọ vào chóp mũi Lôi Hòa Nghi, trán kề trán.

- Nghi Nghi... em đúng là đáng bị đánh đòn... thật sự dọa anh sợ chết khiếp may mà, may mà em đã chọn anh, anh rất hạnh phúc.

Lôi Hòa Nghi đưa tay ôm lấy thắt lưng Cung Huyền Thương bật cười.

- Em biết, Cung Huyền Thương, thành thật xin lỗi, đã để anh đợi lâu như vậy!

- Đợi được một câu nói yêu anh của em, đợi bao lâu cũng đáng. Huống chi người anh đợi là em, anh thấy ngọt như đường.

- Thật ngốc!

Lôi Hòa Nghi hôn nhẹ lên môi Cung Huyền Thương một cái sau đó chui vào lòng anh, cả gương mặt đều dựa vào ngực Cung Huyền Thương còn nhắm mắt thỏa mãn cọ qua cọ lại như con mèo nhỏ. Ánh mắt Cung Huyền Thương dịu dàng muốn chảy nước, đưa tay bóp má Lôi Hòa Nghi, miệng nở nụ cười yêu chiều.

- Tại sao... tại sao em lại yêu anh, tại sao lại chọn anh? Không phải Sở Mặc Thần đã xuất hiện sao?

- Chính vì anh ấy xuất hiện cho nên em mới có câu trả lời cho mình. Gặp lại anh ấy rồi em mới nhận ra chấp niệm đối với anh ấy xuất phát từ 10 năm gắn bó sau đó lại đột ngột chia xa khiến em rơi vào bế tắc và hoang mang khi không biết anh ấy sẽ ra sao? Hiện tại cuối cùng đã biết anh ấy sống tốt, em rất yên tâm cũng nhận ra tình cảm với anh ấy không phải là yêu, có lẽ đã từng yêu nhưng giây phút tái ngộ tình cảm đó đã thay đổi. Sở Mặc Thần vẫn quan trọng với em nhưng trái tim em đã sớm bị người nào đó làm cho rung động rồi nhưng em lại không nhận ra, đến khi bị Sở Mặc Thần vạch trần mới vỡ lẽ hóa ra em đã sớm yêu anh còn yêu rất sâu đậm.

Cung Huyền Thương cúi đầu hôn lên trán lẫn hai bên thái dương của Lôi Hòa Nghi mấy cái rồi cất giọng.

- Nói vậy anh còn cần phải cảm ơn Sở Mặc Thần sao?

- Em không biết!

- Vẫn là thôi đi, anh còn chưa tính sổ với anh ta việc em nhớ thương anh ta nhiều năm như thế còn lạnh lùng với anh hại anh thương tâm suốt mấy tháng trời đâu.

- Cung Huyền Thương, anh nhỏ mọn!

- Anh mặc kệ, dù anh ta giúp em nhận ra em yêu anh nhưng anh không bỏ qua được việc em nhớ thương anh ta nhiều năm như thế mặc dù người nhớ là em nhưng ai bảo... anh không nỡ nổi giận với em đây, chỉ có thể tính lên đầu anh ta thôi.

Gương mặt Cung Huyền Thương rõ không vui, nói xong miệng còn mím lại như đang chờ Lôi Hòa Nghi dỗ mình nhưng...

- Nhắc tới tính sổ em đột nhiên nhớ ra... anh để Tiết Đan không ít lần tiếp xúc thân thể với anh nhỉ còn để cô ta nắm tay.

Vừa nói xong tay cầm lấy một tay của Cung Huyền Thương cũng là tay mà Tiết Đan đã chạm vào ở nhà hàng bị chụp đăng lên, Lôi Hòa Nghi mím môi đánh mấy phát vào tay Cung Huyền Thương cho bõ tức.

Cung Huyền Thương nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của Lôi Hòa Nghi cũng quên việc làm giá chứng tỏ bản thân hơn Sở Mặc Thần, hai tay siết chặt đem Lôi Hòa Nghi ôm vào lòng, cúi xuống hôn liên tục vào mặt Lôi Hòa Nghi.

- Ây, đừng tức giận, là anh sơ suất mới để cô ta chạm vào. Bây giờ anh có em rồi, cả thân thể, linh hồn lẫn tình yêu của anh đều do em độc quyền sở hữu, tuyệt đối không để bất cứ ai từ đàn ông đến phụ nữ nhúng chàm vấy bẩn người đàn ông của em, đừng giận được không?

Lôi Hòa Nghi cũng không thật sự tức giận mà chỉ muốn tỏ vẻ một chút để Cung Huyền Thương không nhắc đến Sở Mặc Thần nữa mà thôi. Thấy anh vội vã biện minh như vậy cô cũng không tránh khỏi vui vẻ mà bật cười, đưa tay vỗ lưng Cung Huyền Thương.

- Được rồi, em tin anh mà!

Sau đó đan tay mình vào tay anh, cùng nhau đi ra ngoài. Cung Huyền Thương thấy cô không giận nữa thì thở phào một hơi, siết chặt bàn tay đang nắm tay mình của cô, miệng cười không ngớt.

Hai người tay trong tay đi vào nhà, vừa vào phòng khách đã rước lấy vô số ánh mắt ái muội của tất cả mọi người, đặc biệt là đôi môi xưng đỏ của Lôi Hòa Nghi. Không ngờ đến là Cung gia gia, Lôi gia gia, bố Lôi, mẹ Lôi, ba anh em Lôi gia và Lantana cũng có mặt đầy đủ.

Lôi Hòa Nghi mím môi cười chào từng người rồi ngượng ngùng nhìn Cung Huyền Thương cúi thấp đầu. Anh thì không ngại ngùng như Lôi Hòa Nghi, thoải mái chào hỏi từng người, nhìn Cung lão gia và Lôi lão gia gọi ngọt xớt:

- Cháu chào ông nội ạ!

Sau đó quay qua bố Lôi và mẹ Lôi:

- Bố, mẹ... lâu rồi không gặp, hai người vẫn khỏe chứ ạ?

Không chỉ Lôi Hòa Nghi mà trên dưới Lôi gia bao gồm Lantana đều bị Cung Huyền Thương làm cho trợn mắt há mồm. Cung lão gia thì đang uống trà cũng bị Cung Huyền Thương làm cho sặc thở không ra hơi. Lôi Hòa Nghi mắt không chớp nhìn Cung Huyền Thương.

- Cung Huyền Thương, anh... vội vã quá vậy?

Lúc này Cung Huyền Thương cũng nhận ra có gì đó không đúng, sau khi biết thì xấu hổ không thôi, chỉ biết cúi đầu. Chỉ vì vẫn chưa thoát ra được cảm giác lâng lâng khi nắm tay Lôi Hòa Nghi mà não hoạt động chậm hơn bình thường, nghe Lôi Hòa Nghi gọi ông nội và bố mẹ cũng theo quán tính gọi luôn lại quên mất việc anh và Lôi Hòa Nghi vừa xác định quan hệ chưa tới 1 giờ đồng hồ. Chưa gì hết đã vội gọi bố mẹ, tốc độ này lắp tên lửa cũng phải chào thua Cung Ảnh đế.

Lôi Hòa Nghi nhìn dáng vẻ xấu hổ hiếm hoi của Cung Huyền Thương không khỏi bật cười, ánh mắt nhìn anh tình ý miên man, ho một tiếng sau đó nhìn mọi người thay anh giải thích.

- Anh ấy lần đầu yêu đương chưa có kinh nghiệm nên có hơi căng thẳng một tí, mọi người thông cảm ạ.

Cung lão gia xấu hổ cúi gằm mặt tỏ vẻ bất lực với cháu trai nhưng trong lòng thì âm thầm bật ngón cái cho cháu của mình nhìn Lôi lão gia cười cười. Bố mẹ Lôi Hòa Nghi thì cũng rộng lượng lại hiểu rõ tính tình Cung Huyền Thương nêm vẫy tay bỏ qua, dù sao hai tiếng bố, mẹ này sớm muộn gì cũng gọi, sớm một chút cũng tốt, tương lai đỡ phải bỡ ngỡ.

Ba anh em Lôi gia và Lantana thì ôm bụng nhịn cười đến sắp nội thương rồi, mặt đều đã đỏ lựng, bị mẹ Lôi liếc một cái mới chịu thu lại bộ dáng này. Lôi Hòa Nghi nhìn mọi người nói:

- Cung Huyền Thương vừa xuống máy bay nên có chút mệt mỏi, con xin phép đưa anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một lát ạ.

Mẹ Lôi nhìn hai người gật đầu đáp lại:

- Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ cơm mẹ gọi.

- Vâng ạ!

Đáp lời mẹ xong Lôi Hòa Nghi quay sang kéo tay Cung Huyền Thương.

- Đi thôi, chúng ta lên phòng em!

Trước mặt người lớn trong nhà lại có ông nội và ba mẹ vợ ở đây Cung Huyền Thương rất ngoan ngoãn gật đầu đi theo sau Lôi Hòa Nghi.

Đi lên cầu thang cách xa mọi người rồi Cung Huyền Thương mới lộ rõ bản chất.

- Nghi Nghi, em đưa anh lên phòng em là muốn làm gì anh đây, bây giờ còn là ban ngày đấy!

- Trông anh có vẻ rất hi vọng em làm gì anh thì phải?

- Thật ra em muốn thì anh cũng sẽ không từ chối đâu!

- Haha...

Những tưởng Lôi Hòa Nghi sẽ đánh giá cao tinh thần hiến dâng bản thân của mình mà khen anh ai ngờ...

- Cung Huyền Thương, anh giữ lại chút giá cho mình được không? Chúng ta mới quen nhau vừa nãy thôi, tiến triển vẫn là chậm một tí đi. Nếu em nói em muốn làm gì anh liệu có phải anh sẽ lấy cớ đó bắt em chịu trách nhiệm rồi ngày mai bế em đi Cục Dân chính không?

Cung Huyền Thương mím môi sụ mặt xuống.

- Anh quả thật là có ý đó... đáng tiếc nếu anh làm thật nhất định bị ba ông anh quý hóa của em trói lại quăng xuống biển.

Lôi Hòa Nghi nhướng mày, thật không nghĩ đến Cung Huyền Thương có suy nghĩ táo bạo như vậy, còn muốn ngày mai dẫn cô đi Cục Dân chính.

- Anh cũng biết sợ à?

- Anh không sợ bọn họ, anh sợ không được ở bên em thôi, nếu ba người đó không phải anh của em thì còn lâu anh mới để vào mắt.

- Anh của em thật đáng thương, người ta vẫn thường nói phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân nhưng người đàn ông của em quả nhiên khác người.

- Nghi Nghi, em phải hiểu con người có thể thiếu tay thiếu chân nhưng không thể không có quần áo.

- ...

Được rồi anh là nhất, em nói không lại anh.

- Anh nói... phụ nữ như quần áo vậy có phải em trong mắt anh cũng giống như vậy?

Cung Huyền Thương tiến tới gõ trên trán Lôi Hòa Nghi một cái khiến cô phải ôm vết đỏ trên trán trừng mắt nhìn anh. Cung Huyền Thương mỉm cười tiến tới vòng tay qua eo Lôi Hòa Nghi, cúi đầu hôn liên tục lên chỗ mình vừa gõ.

- Em còn nói bậy nữa thì anh sẽ không ra tay nhẹ thế này đâu?

- Sao hả, đây là nhà em, anh còn muốn bắt nạt em chắc?

- Anh không nỡ bắt nạt em nhưng phạt thì vẫn phải phạt, lần sau sẽ không gõ đầu em nữa mà là...

Nói xong tay sau lưng không chút chậm chạp đánh lên mông Lôi Hòa Nghi, lực đạo không mạnh chỉ như đánh yêu nhưng cũng đủ khiến Lôi Hòa Nghi đỏ bừng cả mặt.

- Cung Huyền Thương...

Đối diện với sự giận dỗi của cô, anh chỉ cúi đầu vào hõm vai Lôi Hòa Nghi cọ qua cọ lại rồi thở dài, thâm tình thủ thỉ:

- Bé con, người khác nói phụ nữ như quần áo là bọn họ nói, không liên quan đến anh. Em phải biết trong lòng anh, Lôi Hòa Nghi em là tất cả những gì anh khao khát, là ước muốn mà dù là trong ảo giác anh cũng không nỡ buông tha, là sự tồn tại mà anh lo được lo mất trong cơn mơ sâu giật mình tỉnh giấc, anh sao có thể so sánh em với những người phụ nữ khác, em đối với anh càng không phải giống như quần áo mà là tất cả của anh.

Miệng nói tay cầm lấy một tay Lôi Hòa Nghi đặt lên vị trí trái tim mình.

- Em cảm nhận được mà, đúng không?

Tâm can Lôi Hòa Nghi đều đã mềm thành nước rồi nào còn tâm trạng giận dỗi với anh. Chính xác hơn mà nói ngay lúc Cung Huyền Thương gọi cô là bé con thì Lôi Hòa Nghi đã hoàn toàn bại bởi anh rồi, mọi người vẫn nói đàn ông dẻo miệng thường khác đáng tin nhưng tại sao người đàn ông của cô dẻo miệng lại khiến cô tin tưởng một cách bất chấp như vậy. Xong rồi, kiếp này thật sự không thoát khỏi tay Cung Huyền Thương được rồi.

Lôi Hòa Nghi thở dài trong lòng, tay nhỏ nắm lại thành nắm đấm vỗ lên vị trí trái tim của Cung nói là vỗ nhưng so với đánh yêu còn muốn dịu dàng hơn. Sau đó Lôi Hòa Nghi nắm tay Còn Cung Huyền dẫn anh lên phòng mình, đứng trước cửa phòng Lôi đột nhiên giơ tay lên che mắt Cung Huyền Thương lại, hạ giọng cảnh cáo:

- Anh không được ăn gian đâu đấy nếu không dừng trách em tức giận.

- Được, được, em nói gì anh cũng nghe!

Lôi Hòa Nghi hài lòng mỉm cười, tay che mắt Cung Huyền Thương chân mở cửa, cả hai một trước một sau dí vào phòng. Đi thêm một đoạn, Lôi Hòa Nghi mới chậm rãi buông tay, đứng sau lưng Cung Huyền Thương kề sát tai anh nói nhỏ:

- Cung Huyền Thương... nhưng ngày qua em thật sự rất nhớ rất nhớ anh, trước mắt anh chính là toàn bộ nhung nhớ em dành cho anh tích góp mà thành còn có... chúc anh sinh nhật vui vẻ - người em yêu!

Lúc này Cung Huyền Thương mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, căn phòng của Lôi Hòa Nghi căn bản diện tích rất rộng nhưng hiện tại đến một lối đi hoàn chỉnh cũng rất khó tìm. Bởi lẽ toàn bộ căn phòng đều phủ kín những giá tranh kích thước tương đương nhau mà nội dung của toàn bộ các bức tranh đều chỉ có một, chính là Cung Huyền Thương anh. Từ dáng vẻ anh cười, anh trầm ngâm, anh tập trung, anh làm việc... đều được Lôi Hòa Nghi vẽ lại một cách tỉ mỉ chân thực, hoàn toàn có thể nhìn ra cô đã tận tâm và dành nhiều tình cảm như thế nào cho mỗi bức tranh. Thậm chí khung tranh cũng được chọn rất kỹ càng, mỗi bức một khung tranh khác nhau không hề trùng lặp. Cung Huyền Thương bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động sâu sắc, ánh mắt cũng rưng rưng quay sang nhìn Lôi Hòa Nghi cũng bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của cô. Hai tay dang ra ôm lấy Lôi Hòa Nghi vào lòng, cô cũng đưa tay vòng qua thắt lưng anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấu hiểu được thứ tình cảm sâu đậm chân thật đối phương dành cho mình. Cung Huyền Thương không kìm chế được tình cảm của mình cúi đầu hôn lấy giai nhân trong lòng, nụ hôn không thô bạo cuồng dã mà là vô hạn ôn nhu thâm tình. Kết thúc nụ hôn mùi mẫn, Cung Huyền Thương tì trán mình vào trán Lôi Hòa Nghi.

- Bé con, em đúng thật là khiến anh không yêu không được mà...

- Yêu em nhưng anh còn chưa nói nhớ em đâu!

- Chuyện anh nhớ em vốn dĩ rất bình thường, anh không giây phút nào không nhớ em nhưng nếu em muốn nghe vậy anh cũng không ngại. Nghi Nghi, anh nhớ em... nhớ em rất nhiều, nhớ đến tâm can đều đau.

- Vâng, sau này đừng đi lâu như vậy nữa là được!

- Được, anh hứa!

- Hôm nay anh 30 tuổi rồi, Cung gia gia đã chuẩn bị tiệc vào tối nay cho anh, anh không được vắng đâu đấy.

- Em thì sao, em có đi cùng anh không?

- Sinh nhật người đàn ông của em sao em có thể không đến huống chi là sinh nhật đầu tiên khi hai ta chính thức bên nhau?

Cung Huyền Thương nở nụ cười thỏa mãn như đứa trẻ, cụng đầu vào trán Lôi Hòa Nghi, hôn lên chóp mũi cô.

- Có câu này của em anh yên tâm rồi!

Lôi Hòa Nghi cầm tay Cung Huyền Thương lắc qua lắc lại nói:

- Anh vừa về nước vẫn chưa có thời gian chọn lễ phục vừa hay em cũng chưa chọn, lát nữa chúng ta đi chọn chung đi, xong xuôi liền đến Cung gia vừa đúng lúc buổi tiệc bắt đầu, anh thấy được không?

- Thân là người đàn ông của em dĩ nhiên anh nghe theo em hết!

Lôi Hòa Nghi híp mắt cười tươi rói sau đó cầm lấy tay Cung Huyền Thương giơ lên nhìn đồng hồ trên cổ tay anh.

- Hay là anh đến studio chọn lễ phục trước đi, em còn chút việc phải làm, xong việc sẽ đến studio với anh, được không?

Cung Huyền Thương thoáng nhíu mày, đưa tay bóp bóp gò má Lôi Hòa Nghi.

- Đi đâu, anh không đi cùng em được sao?

- Bí mật, anh sẽ sớm biết mà, đồng ý với em được không? Thương... Thương?

Cung Huyền Thương bị hai tiếng Thương Thương thân mật của Lôi Hòa Nghi làm cho đứng hình, mở to mắt nhìn cô như thể sợ mình nghe lầm.

- Em gọi anh là gì?

Lôi Hòa Nghi cười ngọt ngào dịu dàng gọi thêm lần nữa.

- Thương Thương.

Miệng Cung Huyền Thương cười đến nổi sắp lan tận mang tai, cười đến không khép miệng được nhưng vẫn cố tỏ vẻ ngạo kiều, mày nhíu lại ra vẻ trầm tư.

- Biết sao đây, vừa được thăng chức cho nên không nỡ rời xa em giây phút nào cả! Muốn anh đồng ý có phải nên có chút phúc lợi không?

- Phúc lợi... không phải chúng ta có cả quãng đời dài phía sau sao nhưng người ta đàn ông của em đã muốn thì em không ngại chiều anh một tí đâu.

Lôi Hòa Nghi nhón chân hôn một cái thật kiêu lên môi Cung Huyền Thương. Anh vẻ mặt tỏ ý chưa hài lòng nhưng bên trong thì đã vui như mở hội rồi, Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp lui ra đã bị anh túm lại hôn cho mấy phát đến nỗi mặt đầy vết đỏ. Cô giận dỗi đánh anh mấy phát rồi quay người lấy túi xách và chìa khóa xe chuẩn bị đi, Cung Huyền Thương tiến tới giúp cô chỉnh lại tóc sau đó xoa đầu nhắc nhở.

- Đi cẩn thận, anh đến studio rồi sẽ gửi địa chỉ cho em!

- Vâng, em biết rồi, em đi đây, tạm biệt!

- Tạm biệt, bé con!

Lôi Hòa Nghi cười híp mắt chạy đi, Cung Huyền Thương chậm rãi đi xuống sau nhìn cô đã ra ngoài cửa rồi mới quay người lại, nhờ Lôi Lăng Quân tìm người chuyển tranh từ Lôi gia sang nhà anh sau đó chào mọi người rồi đi đến studio.

Khoảng một giờ sau Lôi Hòa Nghi đỗ xe dưới studio rồi đi vào trong, nhân viên vừa nhìn đã biết, lịch sự đi đến dẫn Lôi Hòa Nghi đến thang máy lên tầng trên, cô không hề để ý dưới tầng trệt là Từ Mộng đang tập trung chọn lễ phục bị sự xuất hiện của cô thu hút, ánh mắt di chuyển từ hàng lễ phục nhìn theo cô cùng nhân viên vào thang máy lên tầng trên. Thân là một thiên kim tiểu thư, Từ Mộng biết rõ studio này là studio hàng đầu thành phố cũng cực kỳ nổi tiếng trong nước nhưng khách hàng bình thường chỉ được mua lễ phục ở tầng trệt và tầng một còn những vị khách địa vị càng cao sẽ được lên những tầng cao hơn. Mà lúc nãy Lôi Hòa Nghi đi cùng nhân viên đã lên tầng 5 cũng là tầng cao nhất của studio. Hai tay Từ Mộng siết chặt túi xách, tự hỏi do đâu Lôi Hòa Nghi lại có thể đặc cách được nhân viên dẫn lên tận tầng 5 như thế, hôm nay cũng không có tin tức gì nói Lôi Lăng Quân sẽ xuất hiện ở đây hay là sau lưng Lôi Hòa Nghi còn có ai khác. Trong lòng Từ Mộng rối như tơ vò nhưng khi cách nào thông suốt được.

- Nếu hôm nay không phải sinh nhật Cung Huyền Thương thì tôi nhất định tra rõ chuyện hôm nay, Rachel, tốt nhất đừng để tôi biết cô mập mờ với Cung Huyền Thương.

Một bên khác, sau khi Lôi Hòa Nghi cùng nhân viên vào phòng chọn lễ phục ngay lập tức đã nhìn thấy Cung Huyền Thương đang ngồi đăm chiêu trên sofa. Nghe tiếng bước chân quen thuộc anh ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt chán nản lập tức nở nụ cười ôn nhu, chân dài bước tới ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, tay quẹt lên chóp mũi cô.

- Cuối cùng em cũng xong việc rồi sao?

- Vâng, anh đợi lâu không?

- Lâu, rất lâu là đằng khác, một phút không gặp như cách ba thu vậy!

Lôi Hòa Nghi bật cười, nhân viên xung quanh vũng cúi đầu nhịn cười. Đường đường là Ảnh đế cao lãnh kiêu ngạo khi gặp gỡ tình yêu cũng không khác gì trẻ con. Lôi Hòa Nghi nhìn xung quanh trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương, anh thì tỏ vẻ bình thường nắm tay cô đi thẳng tới bộ lễ phục anh đã chọn cho cô.

- Trong lúc chờ em anh đã xem qua toàn bộ lễ phục ở đây rồi, cảm thấy bộ này rất hợp với em!

Trước mặt Lôi Hòa Nghi lúc này là một bộ lễ phục không dây chiết eo màu trắng dài chấm đất, tà váy phía sau dài hơn kéo lê trên sàn, phần váy phía dưới là sự chuyển đổi từ trắng sang tím nhạt, váy còn được đính thêm lông vũ ở phần viền áo phía trên, phần váy cũng được đính lông vũ, các chi tiết hoa văn thì được nạm kim cương và đá quý, nhìn rất xinh đẹp lại tràn đầy nữ tính nhưng không kém phần sang trọng đoan trang. Chất vải lẫn lông vũ đều rất mềm mại giống như mang theo tiên khí, uyển chuyển lay động theo từng bước đi. Lôi Hòa Nghi vừa nhìn đã thích, tay sờ lên bộ váy, gật đầu quay sang nhìn Cung Huyền Thương.

- Thật sự rất đẹp!

- Em thích là tốt rồi!

Cung Huyền Thương dịu dàng xoa đầu Lôi Hòa Nghi sau đó nhìn nhân viên.

- Phiền cô giúp cô ấy thay bộ lễ phục này!

- Vâng, tiểu thư, mời theo tôi!

Lôi Hòa Nghi gật đầu, Cung Huyền Thương cầm lấy túi xách của Lôi Hòa Nghi nhìn cô cùng với nhân viên vào phòng thay đồ rồi mới đi đến sofa ngồi chờ.

Không bao lâu sau Lôi Hòa Nghi xách váy bước ra, đến trước mặt Cung Huyền Thương xoay một vòng. Ánh mắt anh nhìn Lôi Hòa Nghi không chớp mắt, tràn đầy kinh diễm, so với tưởng tượng của anh dáng vẻ Lôi Hòa Nghi mặc bộ lễ phục này còn xinh đẹp gấp vạn lần.

Cung Huyền Thương bước tới, giống như không nỡ chạm vào mà tay giơ ra cách tay Lôi Hòa Nghi một khoảng có chút do dự.

- Anh sao vậy?

- Anh sợ chạm vào rồi tiểu tiên nữ sẽ biến mất!

Lôi Hòa Nghi cất cao giọng:

- Cung Huyền Thương...

- Anh đây!

Nghe giọng điệu ngoan ngoãn của anh, Lôi Hòa Nghi không thể giận dỗi nổi, giọng nói mềm đi:

- Đẹp không?

- Còn đẹp hơn trong tưởng tượng của anh. Bé con của anh quả nhiên là tiểu tiên nữ hạ phàm cứu vớt anh. Anh đột nhiên không muốn em đến buổi tiệc nữa, dáng vẻ xinh đẹp này của em đáng lẽ chỉ được để một mình anh thấy, đám người kia cũng được nhìn chẳng phải quá hời rồi sao?

- Anh còn nói xằng nói bậy nữa em sẽ giận anh đấy, bây giờ em muốn biết anh chọn bộ lễ phục nào cho mình rồi?

- Anh chọn rồi, bây giờ sẽ mặc cho em xem, chịu không?

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi đi đến ghế ngồi chờ Cung Huyền Thương thay đồ, lát sau trước mặt cô như xuất hiện một bạch mã hoàng tử khiến Lôi Hòa Nghi không khỏi chấn động. Bộ Âu phục của Cung Huyền Thương cũng màu trắng giống lễ phục của cô, cà vạt pha màu tím cùng tông màu với phần tà váy phía dưới của cô, người tinh ý nhất định sẽ nhận ra hai người đang mặc đồ đôi. Điều quan trọng là Cung Huyền Thương mặc bộ này đẹp trai rách bầu trời, có thể trực tiếp làm chú rể luôn được rồi. Lôi Hòa Nghi lật đật chạy tới ngắm nghía người đàn ông của mình, hai mắt sáng như sao nhìn Cung Huyền không sót chút gì, gật đầu đầy hài hước cuối cùng đứng đối diện anh giúp anh chỉnh cà vạt.

- Người đàn ông của em quả thật đẹp đến không chân thực.

- Để xứng đứng cạnh tiểu tiên nữ thì anh đây cũng phải đẹp như một vị thần chứ.

- Anh đó, có còn là Cung Huyền Thương mà em biết không vậy?

- Không cần làm người em biết, là người em yêu là đủ rồi!

- Im miệng!

- Tuân lệnh!

Lôi Hòa Nghi chỉnh cà vạt cho anh xong lại gật đầu một lần nữa, Cung Huyền Thương mỉm cười nắm tay Lôi Hòa Nghi, tay kia giơ lên.

- Nghi Nghi, bây giờ chúng ta trang điểm xong rồi đến Cung gia vừa kịp lúc đấy!

- Vâng!

Cung Huyền Thương lại nhìn qua nhân viên.

- Đưa cô ấy đi trang điểm giúp tôi!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương lần lượt theo hai nhân viên đi trang điểm. Thời gian trang điểm của Cung Huyền Thương dĩ nhiên ngắn hơn nên rất nhanh đã xong, ngồi khoan thai một bên chờ Lôi Hòa Nghi. Cô trang điểm xong dung mạo xinh xắn hơn trước vạn lần, mái tóc dài được uốn xoăn bồng bềnh xõa tự nhiên sau lưng chỉ buộc lại một phần tóc nhỏ hai bên, dùng một chiếc kẹp bằng kim cương cố định lại, trên tóc được điểm xuyến thêm những hạt ngọc và những phụ kiện hình thù nhỏ xinh làm bằng đá quý, lộng lẫy như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Lôi Hòa Nghi nhìn mình trong gương vô cùng hài lòng, còn chưa đứng dậy thì Cung Huyền Thương đã đặt tay lên vai ngăn cô lại sau đó vẫy tay, từ phía sau vài nhân viên trên tay bê thêm hộp nhung lớn nhỏ đi đến xếp hàng trước mặt hai người, sau đó tay mở ra. Bên trong mỗi chiếc hộp lần lượt là trang sức, giày, cúc áo, kẹp tóc... đều có tông màu phù hợp với lễ phục của cô, giá trị càng khỏi phải nói.

Cung Huyền Thương lại bóp má Lôi Hòa Nghi một cái rồi mới đi đến từng chiếc hộp, đầu tiên là bộ trang sức kim cương được chạm khắc tỉ mỉ bởi hai loại kim cương trắng và tím. Màu tím cực kỳ hiếm, trong thời gian ngắn Cung Huyền Thương lại tìm được cũng đủ biết anh bỏ không ít công sức. Cẩn thận đeo dây chuyền, vòng tay và nhẫn lên cho Lôi Hòa Nghi sau đó cẩn thận giúp cô tháo bông tai cũ và đeo cái mới vào không quên kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng gật đầu hài lòng. Sau đó lại cài cúc áo và kẹp tóc lên cho cô, sau cùng đi đến hộp giày cầm lấy đôi giày nạm kim cương giá trị liên thành đi đến ngồi khụy một chân xuống giúp cô mang vào.

Nhân viên xung quanh vừa là kinh diễm với nhan sắc xuất trần của cặp trai tài gái sắc này vừa là ngưỡng mộ tình cảm của cả hai, trong lòng chỉ biết ước ao.

Sau khi giúp Lôi Hòa Nghi an bài xong, Cung Huyền Thương nắm hai tay cô nâng người đứng dậy.

- Hiện tại anh cũng không biết trước mặt anh là tiểu công chúa hay tiểu tiên nữ nữa đây.

- Anh đó...

- Nghi Nghi, giúp anh!

Vừa nói với Lôi Hòa Nghi vừa nhìn sang nhân viên cầm chiếc hộp nhỏ nhất, cô ấy hiểu ý mang đồ đến trước mặt Lôi Hòa Nghi mở ra. Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt quý giá thiết kế mới lạ đính đá quý, màu sắc cũng hợp với chiếc cà vạt anh đang đeo. Lôi Hòa Nghi mỉm cười cầm lấy giúp Cung Huyền Thương đeo lên, xong xuôi còn giúp anh vuốt lại áo cho chỉn chu, nhìn anh dùng khẩu hình miệng nói:

- Đẹp lắm!

Cũng không quên nháy mắt với Cung Huyền Thương khiến tâm can anh mềm như bông chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng vẫn là bị hạn chế về địa điểm nên phải kìm chế. Nhìn đồng hồ một lần nữa, Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu, tay co lại hướng khuỷu tay về phía cô, Lôi Hòa Nghi choàng tay mình qua khuỷu tay anh, tay kia cầm túi xách, chậm cùng anh rời khỏi studio đến Cung gia.

❊ ❊ ❊

*Sau bao tháng ngày truy thê muốn tuột quần thì cuối cùng chú Thương nhà mình cũng bế được vợ, mừng gớt nước mắt.

Ảnh đế truy thê - hiện tại ‛truy’ đã xong tương là là hành trình ‛thê’ của Cung Ảnh đế rồi (thê của thê nô*)!

*Chương trước spoil hơi lố cảnh, mặc dù đã cố lết tận 7k chữ mà vẫn chưa tới được cảnh đó nên thôi để chương sau đi ạ!

Spoil tiếp nè:

*Cung Huyền Thương lén nhìn về phía nhà bếp, thấy không có động tĩnh gì mới ngồi khụy xuống đối diện với Bánh Bao đang ngồi trên sofa, dáng vẻ nhượng bộ như đang đi bàn hợp đồng tỷ đô:

- Bánh Bao à, chúng ta thương lượng một chút, mẹ là vợ của bố không phải của con cho nên chỉ có bố mới được ôm mẹ. Sau này con không được để mẹ ôm nữa cũng không được dựa vào người mẹ nữa, đổi lại bố cho con ăn thịt bò Kobe một tuần hai lần cùng với ức gà nhập khẩu từ Úc, chịu không? Nếu không bố cho con đến chỗ ông nội, không cho con chơi với mẹ nữa*!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện