Trời đã về chiều, hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời hiện lên một màu vừa cam vừa hồng yêu dị, bầu trời hải âu bay thành từng đàn, trên mặt biển êm ả phản chiếu lại những tia nắng dịu nhẹ cuối ngày. Một chiếc du truyền xa hoa lướt đi trên mặt biển, Lôi Hòa Nghi đứng trên boong thuyền, chống tay lên thanh chắn, ngắm nhìn hoàng hôn, mái tóc dài xõa ra phất phơ trong gió, tà váy màu trắng cũng bị gió thổi phác họa dáng người xinh đẹp, Cung Huyền Thương đứng phía sau thu cảnh tượng này vào trong đáy mắt, gương mặt hiện lên nhè nhẹ nhu tình.
Nhìn Lôi Hòa Nghi một lát sau đó quay vào trong lát sau trở ra trên tay còn cầm theo hai ly cocktail. Đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, đưa cho cô một ly.
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương nhấp một ngụm cocktail, đưa mắt nhìn cùng hướng với Lôi Hòa Nghi, cảm thán:
- Rất xinh đẹp, đúng không? - Ừm... rất xinh đẹp cũng rất bình yên. Chẳng trách cổ nhân thường nói chỉ có cảnh đẹp mới khiến người ta cảm thấy nhân gian đáng giá.
Cung Huyền Thương ồ lên một tiếng, có chút hiếu kỳ hỏi Lôi Hòa Nghi:
- Nhân gian đáng giá... chẳng lẽ ngoài cảnh đẹp ra không còn ai khác khiến em cảm thấy lưu luyến sao?
Lôi Hòa Nghi bật cười nhìn anh:
- Nhân gian ở đây là chỉ thế giới này còn con người... ai cũng có người khiến bản thân lưu luyến mà, tôi cũng vậy, rất nhiều là đằng khác. Chẳng lẽ anh không có...
Cung Huyền Thương mỉm cười, nhìn cô đầy nhu hòa, lời nói lại mang hàm ý sâu xa:
- Tôi... dĩ nhiên là có rồi! Trước đây chỉ có ông nội bây giờ thì có thêm một người nữa...
Lôi Hòa Nghi liếc mắt nhìn anh rồi ngượng ngùng quay người đi chỗ khác. Những ngày này chung đụng với Cung Huyền Thương, cô cũng đã nhận ra gì đó nhưng thứ lỗi cho cô, bản thân cô chưa thể dứt ra khỏi quá khứ, cô không có cũng khí yêu thêm lần nữa càng không nỡ làm tổn thương người đàn ông này. Cung Huyền Thương rất tốt, tốt đến mức cô không biết phải làm sao, nên đối diện với anh thế nào? Anh cưng chiều cô, cô lại không thể khiến anh ngừng cưng chiều mình, cô độc chiếm sự nhu tình của anh nhưng lại không thể đáp lại là cô ích kỷ. Trong lòng một hồi lại một hồi khó chịu bứt rứt, Lôi Hòa Nghi uống một hơi hết ly cocktail trên tay, cổ họng lạnh toát lẫn vị đăng đắng của cocktail tác động mạnh mẽ mới khiến cô khá hơn. Vành mắt phiếm đỏ, cô không muốn để Cung Huyền Thương nhìn thấy nên cứ thế quay lưng nói với anh:
- Tôi... vào trong một lát!
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi giống như chạy trốn mà đi vào khoang thuyền, Cung Huyền Thương ở sau lưng vẫn nhìn theo cô đến khi bóng dáng cô đã biến mất trong khoang thuyền, anh mới quay người lại, một tay cầm cocktail, một tay nhét túi quần, nhìn trời nhìn biển, thở dài.
Lôi Hòa Nghi trong boong tàu cách một lớp kính thủy tinh nhìn anh, ánh mắt vô cùng phiền muộn, vừa xót xa vừa yêu thương.
Hai người cứ duy trì tình trạng không nóng không lạnh như vậy, đến khi mặt trời lặn rồi, trời cũng đã chập tối, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ăn nhẹ một ít trên du thuyền, hai người không ai nói với ai lời nào nữa. Hôm nay khẩu vị Lôi Hòa Nghi lại không tốt, ăn rất ít, Cung Huyền Thương vẫn luôn quan tâm cô nhưng Lôi Hòa Nghi lại không ăn nhiều thêm được một miếng nào. Kiên nhẫn đợi đến khi Cung Huyền Thương ăn xong, hai người trở lại đất liền, giao lại du thuyền rồi lần lượt trở về phòng của mình.
Trong phòng, Cung Huyền Thương nằm trên giường xử lý một ít công việc Kỷ Tuyên gửi qua sau đó lại xem thời gian rồi chuẩn bị đặt vé máy bay. Hoàn thành xong tất cả thì cũng đã hơn mười giờ đêm, Cung Huyền Thương vẫn không buồn ngủ, trong lòng lo lắng buổi tối Lôi Hòa Nghi ăn rất ít, sợ cô đói mà không ngủ được. Bình thường cô rất mê ăn uống, bên người lúc nào cũng có đồ ăn vặt phòng khi đói. Lúc nãy ăn như vậy kiểu gì cũng sẽ đói bụng.
Ngẫm nghĩ một hồi anh quyết định ngồi dậy nhắn tin hỏi cô đã ngủ chưa, mãi một hồi lâu không thấy người trả lời Cung Huyền Thương cho rằng cô đã ngủ nên bỏ điện thoại xuống rồi nằm xuống giường. Nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, anh đi ra ngoài đến căn phòng đối diện của Lôi Hòa Nghi. Gõ cửa nhưng không ai nghe, cầm tay nắm cửa mới phát hiện cửa không khóa:
- Nghi Nghi, tôi vào nhé!
Nói xong mở cửa vào, phát hiện bên trong không có ai, điện thoại lại trên bàn chẳng trách anh nhắn tin không ai trả lời. Tự dặn lòng phải bình tĩnh, Cung Huyền Thương tăng nhanh bước chân chạy ra ngoài tìm kiếm Lôi Hòa Nghi, đi hết sảnh khách sạn đến nhà hàng, bể bơi, vườn hoa đều không có, Cung Huyền Thương chạy ra bãi biển.
Từ xa đã nhìn thấy bóng lưng cô gái đơn bạc trong gió đêm, mái tóc không ngừng bay trong gió, dáng vẻ trông rất cô đơn, cảnh tượng ghim thẳng vào mắt Cung Huyền Thương lại khiến lòng anh thắt lại.
Đến gần hơn thì phát hiện bên cạnh Lôi Hòa Nghi lăn lóc vài vỏ chai rượu, trên tay cô còn cầm một chai đang uống dở. Bên tay còn lại còn rất nhiều chai chưa uống.
Sắc mặt Cung Huyền Thương trầm xuống, trong lòng càng lúc càng khó chịu nhưng nhiều hơn là đau lòng, lặng yên không tiếng động ngồi xuống cùng Lôi Hòa Nghi, ngăn giữa hai người là mấy chai rượu còn chưa mở.
Lôi Hòa Nghi đã uống rất nhiều, gương mặt đều đã đỏ bừng lên nhưng đôi mắt lại tỉnh táo đến lạ thường, ngay khi Cung Huyền Thương ngồi xuống cô đã biết là anh, quay đầu nhìn anh một cái rồi uống liền mấy ngụm rượu. Sắc mặt Cung Huyền Thương càng lúc càng kém, trước khi anh lên tiếng cô đã giành nói trước:
- Anh đừng nói gì cả, chỉ cần cùng tôi uống thôi, được không?
Cung Huyền Thương nuốt những lời tính nói lại, cầm lấy một chai rượu, dùng dụng cụ bật nút bần ra rồi nốc một hơi hết nửa chai:
- Tâm trạng em không tốt là vì tôi sao?
- Không... không phải anh mà là... tôi?
- Là chuyện gì?
Lôi Hòa Nghi cúi đầu, không đáp, lát sau lắc đầu:
- Không biết nói thế nào cả... chỉ cảm thấy bản thân thật ích kỷ...
Cung Huyền Thương uống hai ba lần đã hết một chai rượu, mở tiếp một chai:
- Tại sao chứ, người khác còn chưa trách em chuyện gì sao em lại tự trách mình rồi? Đây không phải Lôi Hòa Nghi mà tôi biết?
- Tôi căn bản không phải Lôi Hòa Nghi mà, cô gái đó từ 4 năm trước đã chết rồi, tôi bây giờ là ai chứ?
- Nghi Nghi, em say rồi, đừng nói nữa...
- ... Được, nghe anh, tôi không nói nữa nhưng anh nhất định phải uống cùng với tôi.
- Được!
Cung Huyền Thương không chút do dự đáp ứng Lôi Hòa Nghi, ngoan ngoãn uống rượu cùng cô. Anh không biết tâm trạng của cô vì anh mà càng lúc càng tồi tệ.
Chỉ cần là cô nói bất cứ chuyện gì anh đều đáp ứng không chút do dự, anh vẫn luôn nuông chiều cô vô điều kiện. Anh càng như vậy, Lôi Hòa Nghi càng không biết phải làm sao, cô càng lúc càng cảm thấy bản thân vừa tham lam vừa ích kỷ. Nước mắt chậm rãi rơi xuống, rượu vẫn không thể ngừng đi vào dạ dày. Hai người không ai nói với ai lời nào, cứ uống rượu liên tục như vậy cho đến khi không còn chai rượu nào.
Cung Huyền Thương bình thường tửu lượng tốt nhưng hôm nay tinh thần vì bị tâm trạng bi quan của Lôi Hòa Nghi ảnh hưởng mà trở nên phiền muộn, chẳng mấy chốc đã say.
Hai người uống hết chai rượu trong tay, theo quán tính đưa tay ra lấy chai khác nhưng lại không biết rượu đã hết, hai bàn tay cứ thế chạm vào nhau. Hai trái tim dù đã sớm chìm ngập trong hơi men vẫn run rẩy.
Lôi Hòa Nghi siết chặt tay, nắm lấy tay Cung Huyền Thương còn anh tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn Lôi Hòa Nghi, mặc cho cô làm gì thì làm, gương mặt vẫn nhìn ra biển. Ánh trăng trên cao vời vợi, rực rỡ xinh đẹp được vô số tinh tú vây quanh nhưng trong mắt anh vầng trăng kia đã sớm biến thành cô gái bên cạnh khiến anh nhìn đắm đuối.
Lôi Hòa Nghi cảm nhận xúc cảm ấm áp nơi lòng bàn tay, trái tim vốn lạnh lẽo trong một chốc như được sưởi ấm. Cô nghiêng đầu nhìn sang Cung Huyền Thương, bắt gặp vẻ mặt nhu tình cùng ánh mắt yêu thương của anh không hiểu sao lại rất muốn khóc nhưng vẫn cố kiềm nén.
Lôi Hòa Nghi nấc cụt một tiếng sau đó cả người di chuyển, không chút do dự đè lên người Cung Huyền Thương, hai tay nắm lấy tay anh đan vào nhau.
Hai gương mặt gần trong gang tấc, Lôi Hòa Nghi sớm đã say đến mất đi thần trí còn Cung Huyền Thương dường như đối diện với Lôi Hòa Nghi trong tư thế này cũng đã đánh mất dây thần kinh lý trí cuối cùng, sự tỉnh táo còn lại chút ít cũng đã bay đi mất. Đặc biệt tư thế lúc này của hai người cực kỳ mờ ám, Cung Huyền Thương cả người nằm trên nền cát, Lôi Hòa Nghi ngồi trên eo anh, chân quỳ xuống hai bên hông anh, tà váy dài phủ lên cả hai chân, tay cô lại giữ chặt tay Cung Huyền Thương đặt trên cát, cả người gần như đè lên Cung Huyền Thương.
- Nghi Nghi, em...
Cung Huyền Thương vừa lên tiếng, ánh mắt Lôi Hòa Nghi đã tan ra, mơ màng cúi đầu xuống, dùng môi mình áp lên môi anh, chầm chậm khiêu khích. Đầu lưỡi trúc trắc cạy mở môi anh đi vào trong dây dưa cùng môi lưỡi Cung Huyền Thương.
Khoảng khắc hai đầu lưỡi chạm vào nhau, đầu óc Cung Huyền Thương như nổ tung, lý trí sớm đã yếu ớt lập tức biến mất, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: Yêu thương cô ấy thật tốt.
Vừa nghĩ như thế cả người đã run rẩy, tận lực phối hợp cùng Lôi Hòa Nghi môi lưỡi giao lưu, lửa nóng bị đốt lên, mặt hai người đỏ không chỉ vì rượu nữa mà còn là vì dục vọng. Cũng may hiện tại trời đã muộn, cũng không còn ai đi dạo ngoài bãi biển nếu không đã sớm bị Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi dọa cho mặt đỏ tía tai, tim đập bình bịch.
Hai người hôn nhau tưởng chừng như trời đất tan ra, hai tay Cung Huyền Thương đã sớm thoát khỏi hai tay của Lôi Hòa Nghi, ôm lấy gáy cô, ôm chặt cả người Lôi Hòa Nghi. Thoáng chốc đổi bị động thành chủ động, cả người lật lại, Lôi Hòa Nghi bị anh đè dưới đất, một tay Cung Huyền Thương đỡ lấy đầu cô. Nụ hôn từ môi rơi dần xuống cổ, xương quai xanh rồi phần da thịt trước ngực. Chiếc áo hai dây của Lôi Hòa Nghi đã sớm bị Cung Huyền Thương làm cho rối loạn, dây áo tụt xuống bắp tay để lộ một phần ngực trắng muốt nhô cao, Cung Huyền Thương hai mắt đỏ lên nhuốm màu dục vọng, Lôi Hòa Nghi cũng đã không biết gì, hai tay cứ thế choàng lên cổ Cung Huyền Thương, hùa theo anh, chạy theo cảm xúc của mình.
Cung Huyền Thương cong chân lên chen vào giữa hai chân Lôi Hòa Nghi khiến cô rên lên một tiếng mềm mại, rơi vào tai Cung Huyền Thương lại chẳng khác nào một liều thuốc kích thích thật mạnh. Từng nụ hôn không ngừng giáng xuống, phần da thịt trước ngực Lôi Hòa Nghi đã chi chít vết đỏ do anh để lại. Một tay Lôi Hòa Nghi vẫn vắt trên cổ anh, một tay đã men theo hàng cúc áo trước ngực, cô đã cởi bỏ ba cúc áo của anh, làm lộ ra vòm ngực mạnh mẽ săn chắc khiến người ta khó lòng rời mắt. Cánh tay mềm mại trắng nõn men theo vạt áo sờ vào ngực anh không ngừng di chuyển, Cung Huyền Thương sảng khoái rên lên từng tiếng, cúi đầu hôn Lôi Hòa Nghi thật sâu.
Cô bị nụ hôn của anh kích thích, tay dùng sức giữ chặt cả người anh, móng tay vô tình bấm vào lưng Cung Huyền Thương, chút đau đớn này lại kéo ý thức Cung Huyền Thương từ trong dục vọng trở về. Hai đôi môi vẫn quấn quýt lấy nhau, Cung Huyền Thương lại mở to hai mắt đầy hoảng hốt tự hỏi bản thân đang làm chuyện gì thế này?
Đôi mắt thống khổ khép lại, đôi môi di chuyển lên trán Lôi Hòa Nghi ấn xuống:
- Nghi Nghi... Nghi Nghi...
Lôi Hòa Nghi trong cơn mơ màng nghe Cung Huyền Thương không ngừng gọi tên mình thì mềm mại đáp lại, tay vẫn không ngừng sờ vào ngực anh:
- Em ở đây!
- Anh... là ai?
Lúc hỏi cô câu này, cả người Cung Huyền Thương khẽ run lên, rất sợ nhận được câu trả lời khiến bản thân đau đến chết đi sống lại nhưng...
- Anh là... Cung Huyền Thương... Cung Huyền Thương...
Hai tay Lôi Hòa Nghi ôm lấy hông anh, vạn phần chắc chắn lên tiếng, ngữ khí còn có chút xúc động lẫn hạnh phúc.
Cung Huyền Thương nghe được câu trả lời của cô xúc động đến mức thiếu điều bật khóc. Chân thu lại, tay nhẹ nhàng đỡ cả người Lôi Hòa Nghi dậy, để cô tựa vào lồng ngực mình:
- Nghi Nghi... ngoan, em say rồi, nên ngủ đi!
Lôi Hòa Nghi ở trong lòng Cung Huyền Thương không ngừng cọ đầu, vẻ mặt rất thỏa mãn:
- Vâng...
Đáp nhẹ một tiếng rồi chậm rãi khép mắt lại, ban đầu mi mắt còn rung rung nhưng nhờ Cung Huyền Thương không ngừng dụ dỗ xoa lưng, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp. Sau khi chắc chắn Lôi Hòa Nghi đã ngủ, Cung Huyền Thương mới nhẹ nhàng đỡ cô lại, tay sờ lên má cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô một cái thật nhẹ:
- Ít nhất bây giờ anh đã biết em đang dần có tình cảm với anh. Mặc dù em chưa thể bước ra khỏi quá khứ nhưng anh nhất định sẽ đợi em, đợi một ngày nào đó em nói yêu anh trong tình trạng hoàn toàn thanh tỉnh chứ không phải trong cơn say như thế này.
Thủ thỉ một hồi sau đó Cung Huyền Thương chỉnh lại dây áo và tà váy ngay ngắn lại cho Lôi Hòa Nghi rồi bế cô như bế công chúa trở về phòng.
Sau khi đặt cô lên giường anh cũng không vội về phòng mình mà ở lại chăm sóc cho cô cả đêm, tìm thuốc thoa lên những vết tích trên ngực cô, lau mồ hôi toát ra, giúp cô chỉnh lại chặn mỗi khi cô đạp ra. Cũng may dù say rượu nhưng khi ngủ ngoài đạp chăn ra thì còn lại Lôi Hòa Nghi rất ngoan, không mộng du hay nằm mơ la ó om sòm, Cung Huyền Thương cũng đỡ mệt mỏi.
Rạng sáng Cung Huyền Thương mới chịu về phòng, hơi men cũng tan đi rất nhiều, anh tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường ngủ.
Hôm sau gần trưa Lôi Hòa Nghi mới chịu thức dậy, đầu đau nhức, ký ức đêm qua vô cùng mơ hồ cô chẳng nhớ được gì. Nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi mới không tình nguyện lết xuống giường. Đi đến mở vali lây ra bộ đồ mới đi vào nhà vệ sinh. Nhìn đến những dấu vết mờ mờ ảo ảo trước ngực, Lôi Hòa Nghi mới có được chút kí ức. Hít một hơi dài, tay che kín miệng, mặt đỏ như cà chua chín:
- Tối qua mình và Cung Huyền Thương...
Đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi Lôi Hòa Nghi mới có thể tĩnh tâm lại. Chậm rãi cởi đồ đi tắm nhưng đầu óc lại cứ hiện lên nụ hôn cuồng nhiệt đêm qua, có vỗ nước lên mặt thế nào cũng không bớt đỏ được.
Lôi Hòa Nghi sau khi tắm xong thì đi tìm Cung Huyền Thương, phát hiện anh không có trong phòng thì ra ngoài tìm.
Cô điện một chiếc áo ngắn bó sát buộc dây trên cổ, phần áo phía trước kín đáo vừa hay có thể che đi những vết tích Cung Huyền Thương để lại. Áo khá nhắn nên để lộ một phần eo nhỏ nhắn, phía sau thì phần lưng lộ ra một chút, váy mỏng nhưng có hai lớp, dài qua gối, tà váy uyển chuyển theo từng bước đi của cô, vô cùng nhẹ nhàng tràn đầy linh khí. Lôi Hòa Nghi còn khoác thêm một tấm vải choàng trắng mỏng rồi mới đi tìm anh.
Tìm mấy đợt không thấy anh đâu bèn đi đến nhà hàng, không ngờ từ bên ngoài, thông qua lớp kính bằng thủy tinh, cô nhìn thấy anh bên trong. Mọi người sẽ chẳng là gì nếu xung quanh anh không có mấy mỹ nữ phương Tây mặc bikini quyến rũ hấp dẫn, còn Cung Huyền Thương lại mặc một chiếc quần cộc và áo sơ mi tay ngắn. Vẻ mặt anh ngại ngùng nhìn những mỹ nữ xung quanh nhưng bọn họ như băng keo, cứ dính lấy anh. Có người bạo dạn nhìn vào ngực Cung Huyền Thương như muốn xuyên qua lớp áo sơ mi thị gian cơ thể anh. Có người còn cầm lấy tay Cung Huyền Thương mưu đồ chạm vào người anh nhiều hơn.
Đứng bên ngoài, Lôi Hòa Nghi như bị điểm huyệt chết trân tại chỗ, hai tay buông lỏng xuống, vải choàng nhẹ nhàng rơi xuống đất cô cũng không quan tâm. Lúc này hai mắt cô không chớp nhìn Cung Huyền Thương bên trong, hai mắt trừng trừng mở lớn đến mức nước mắt cũng muốn rơi xuống. Trong lòng từng hồi từng hồi khó chịu chua chát dâng lên, cô không biết bản thân bị làm sao, mình nên làm gì lúc này.
Cô chỉ biết cảnh tượng trước mặt in sâu vào tim, cô rất khó chịu, rất ngứa mắt nhưng lại chẳng biết lấy tư cách gì để vào trong chất vấn đuổi mấy cô gái kia tránh xa Cung Huyền Thương.
Hai tay siết chặt lại run lên, sau một hồi giằng co Lôi Hòa Nghi đùng đùng quay lưng rời khỏi đến vải choàng rơi cũng không thèm nhặt.
Bên trong nhà hàng, Cung Huyền Thương đang chật vật với mấy cô gái nhiệt tình bám dính không khác gì keo dính ruồi. Không ngờ chỉ mới đi đặt bàn quay lại thôi lại bị một đám người vây quanh, viện cớ này nọ để làm quen anh. Cung Huyền Thương đã tỏ rõ thái độ nhưng mấy cô gái này nhìn như vậy lại nghĩ anh lạt mềm buộc chặt mà không chịu buông tha, nhiệt tình tăng lên theo cấp số nhân. Đây lại là nơi công cộng, Cung Huyền Thương lại không thể quá thô lỗ đặc biệt đối phương lại còn là nữ giới. Anh chỉ biết cực khổ chen chúc tránh khỏi đám người này ai ngờ lúc mới ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người quay đi, trông rất giống cô gái của anh.
Cung Huyền Thương hoảng hốt vụt chạy ra nhưng người đã sớm không còn, chỉ thấy dưới đất là một tấm vải choàng mỏng màu trắng. Cung Huyền Thương cúi người nhặt lấy, liếc ngang liếc dọc khắp nơi rồi hấp ta hấp tấp chạy đi tìm người.
Bên kia Lôi Hòa Nghi mang theo tâm trạng phức tạp không mấy vui vẻ rời đi, đang không biết nên đi đâu thì lại có người gọi mình, giọng nói vừa lạ vừa quen xen lẫn vui mừng:
- Rachel!
Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy một vài ba người trẻ tuổi, đều là đàn ông, còn khá trẻ, là người Mỹ. Lôi Hòa Nghi gắng gượng nở nụ cười chuẩn mực, người vừa gọi cô vẫy tay, Lôi Hòa Nghi đi đến, nói bằng giọng Anh Mỹ.
- Martin, lâu rồi không gặp!
Người đàn ông tên Martin Lôi Hòa Nghi vừa gọi nở nụ cười tươi, gương mặt anh tuấn đào hoa vì thế mà rạng rỡ thêm vài phần. Anh ta đi đến đứng trước mặt Lôi Hòa Nghi, bắt tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên tay cô:
- Không ngờ đến Hawaii lại có thể gặp được em!
Lôi Hòa Nghi rút tay lại, mỉm cười:
- Em ở đây được vài ngày rồi, không nghĩ tới là lại gặp anh!
- Cái này người phương Đông bọn em có phải hay gọi là duyên phận không?
- Martin, anh càng ngày càng biết đùa!
Những người đứng phía sau nhìn Martin và Lôi Hòa Nghi, hắng giọng:
- Martin, không giới thiệu vị mỹ nữ này một chút sao?
Martin a một tiếng rồi đứng sau lưng Lôi Hòa Nghi, nói với cô:
- Rachel, giới thiệu với em, hai người này là Richard và Jackson, là bạn lúc nhỏ của anh.
- Rất vui được gặp hai người!
Martin lại hướng về hai người bạn của mình giới thiệu Lôi Hòa Nghi:
- Đây là Rachel, bạn học của mình ở Stanford, mặc dù cũng khóa nhưng em ấy nhỏ hơn mình một tuổi.
Richard và Jackson lần lượt bắt tay với Lôi Hòa Nghi, nói chuyện nhiệt tình. Lôi Hòa Nghi mặc dù tâm trạng không tốt vì cảnh tượng lúc nãy của Cung Huyền Thương nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại hai người kia. Bốn người nói chuyện rất hòa hợp, đặc biệt là Martin, trước đây từng quen biết, tính tình Martin lại hào phóng nhiệt tình, rất dễ tạo ra hảo cảm với người khác. Lôi Hòa Nghi nói chuyện với bọn họ một hồi tâm trạng cũng tốt hơn được phần nào.
Cảnh tượng bốn người nói chuyện thân thiết đều rơi vào mắt Cung Huyền Thương. Đặc biệt là Martin và Lôi Hòa Nghi, anh ta đứng sau lưng cô, một tay đặt lên vai Lôi Hòa Nghi mà cô không hề đẩy ra, ánh mắt Martin nhìn cô lại không khác gì ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn. Ánh mắt cưng chiều lại nhu tình, đều là đàn ông với nhau sao Cung Huyền Thương lại không hiểu Martin cũng thích Lôi Hòa Nghi chứ, chỉ có cô gái ngốc đó chưa bao giờ cẩn thận cảm nhận.
Đôi mắt Cung Huyền Thương tỏa ra sự âm u đáng sợ không nói thành lời, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảnh tượng trước mắt càng nhìn càng ngứa mắt, bực bội không cách nào phát tiết ra, khăn choàng trong tay đã sớm bị anh nắm đến nhăn nhúm. Cả người chua lè như bình dấm đổ, ánh mắt nhìn Lôi Hòa Nghi tràn ngập sự chiếm hữu.
Gương mặt chậm rãi hòa hoãn lại nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như xưa, cả người thả lỏng đi về phía Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi!
Lôi Hòa Nghi nghe giọng Cung Huyền Thương thì giật mình quay lại nhìn, gương mặt anh bình thản không chút gợi sóng, khóe môi còn hơi cong lên nhưng cô lại có cảm giác ánh mắt anh không có chút ý tốt nào.
Martin bên cạnh cũng nhìn Cung Huyền Thương rồi nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Đó là Cung thiếu... Rachel, hai người có vẻ rất thân nhau.
- Ông của em và ông của anh ấy là bạn lâu năm, anh ấy cũng là bạn thân của anh trai em. Chuyến đi Hawaii này em đi cùng anh ấy.
- À...
Cung Huyền Thương cũng đã đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nhìn ba người Martin gật đầu chào hỏi. Tay giơ lên choàng tấm khăn lại cho Lôi Hòa Nghi, cô giữ lấy.
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương dịu dàng gật đầu cười với cô sau đó đưa tay về phía Martin:
- Cung Huyền Thương...
- Martin, bạn học đại học của Rachel, hân hạnh!
Hai người đàn ông bắt tay nhau, tia lửa bắn ra tứ phía, Richard và Jackson vẻ mặt ngầm hiểu nhìn Martin rồi nhìn Cung Huyền Thương chỉ có Lôi Hòa Nghi mơ mơ hồ hồ nhìn hai người đàn ông cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.
- Hai người nắm tay nhau hơi lâu rồi đấy!
Nghe Lôi Hòa Nghi nói thế thì cả hai đồng thời rút tay lại, Cung Huyền Thương nhìn cô:
- Tôi đã đặt bàn trong nhà hàng rồi, chúng ta có phải nên đi rồi không?
Nhắc đến nhà hàng sắc mặt Lôi Hòa Nghi lại kém xuống:
- Tôi không...
Martin nhìn vẻ mặt Lôi Hòa Nghi không tình nguyện thì lên tiếng giải vây:
- Rachel, chúng ta lâu ngày không gặp hay là cùng bọn anh đi ăn một bữa đi, dù sao cũng đã lâu rồi chúng ta không đi ăn cùng nhau.
Lôi Hòa Nghi vẻ mặt áy náy lắc đầu, nhìn Martin mà không nhìn Cung Huyền Thương:
- Xin lỗi Martin, hôm nay khẩu vị em không tốt, không muốn ăn, hẹn anh hôm khác vậy.
Sau đó nhìn hai người bạn của Martin, gật đầu tạm biệt:
- Xin phép, em đi trước!
Quay người lại nhè nhẹ nhìn Cung Huyền Thương rồi rời đi. Anh nhìn theo bóng lưng của cô thở dài, quay lại nhìn Martin lại là vẻ mặt tươi cười:
- Xin lỗi, có lẽ tối qua cô ấy hơi mệt nên tâm trạng hôm nay không tốt, không làm phiền mọi người nữa, tôi đi xem cô ấy!
Martin mặc dù không muốn nhưng anh ta biết Lôi Hòa Nghi không thích mình nên cũng không níu kéo, thoải mái gật đầu với Cung Huyền Thương.
Cung Huyền Thương quay người đuổi theo Lôi Hòa Nghi.
Richard và Jackson sờ cằm nhìn Cung Huyền Thương rồi quay sang Martin, Jackson lên tiếng:
- Không phải chứ Martin, người cậu thích cậu lại dễ dàng buông tay như vậy à?
Martin thấp giọng cười một tiếng:
- Nếu cô ấy không có người mình thích tớ sẽ theo đuổi đến cùng nhưng hiện tại có cố găng theo đuổi thế nào cũng sẽ không đạt được kết quả, vẫn là buông tay thì hơn. Cô gái như Rachel một khi đã có người mình thích thì sẽ không dễ gì thay lòng đổi dạ đâu, chuyện này mình đã rõ từ 4 năm trước rồi. Cuối cùng 4 năm sau cô ấy cũng chịu thay đổi đối tượng có điều vẫn không phải mình.
Richard vỗ vai Martin, khích lệ:
- Cuộc đời còn dài thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, điều kiện của cậu lại tốt như thế còn sợ không tìm được người phụ nữ xứng với mình sao?
- Richard, một lúc nào đó cậu sẽ hiểu người cậu muốn nhưng không có được mới khiến cậu khó lòng buông bỏ, khó có thể quên.
- Vậy sao...
Vẻ mặt Richard vẫn rất điểu cáng dĩ nhiên không nghe lọt tai những lời Martin nói. Anh ta thấy thế cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Không phải trước kia cậu rất có hứng thú với Ninh Mẫn sao, nghe Lantana nói có người đang theo đuổi cô ấy, mà Ninh Mẫn dường như cũng rất có hảo cảm với chàng trai kia. Xem ra cậu không còn cơ hội rồi!
Richard như mèo bị dẫm phải đuôi, lên tiếng ngụy biện:
- Cái gì chứ, mình cũng chỉ có chút hứng thú thôi cũng không đến mức thích như cậu đối với Rachel, không còn cơ hội gì chứ, khó nghe chết đi được.
Jackson và Martin liếc nhìn nhau lắc đầu, Jackson vỗ vai Richard:
- Ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu rồi!
Nói rồi hai người rời đi, Richard lắc lắc đầu rồi cũng uể oải chạy theo.
Bên kia Cung Huyền Thương vừa chạy theo Lôi Hòa Nghi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Tuyên:
- Cậu nhanh chóng đổi vé máy bay của bốn ngày sau trở thành ngày mốt nhanh lên.
- Ơ... vâng ạ!
Sau khi Kỷ Tuyên nhận lệnh, Cung Huyền Thương lập tức tắt máy chạy theo Lôi Hòa Nghi. Từ phía sau giữ tay cô lại, Lôi Hòa Nghi bị nắm đột ngột, quay đầu lại lập tức bị Cung Huyền Thương kéo đến, cả người dính sát vào người anh, cảnh tượng xấu hổ đêm qua lại xuất hiện, mặt đỏ lên:
- Cung Huyền Thương, anh làm gì vậy?
Anh không vội trả lời, nhìn Lôi Hòa Nghi thật sâu, bắt gặp nét đỏ ửng đáng yêu trên mặt cô, tức giận ghen tuông đều bay biến:
- Em... có vẻ không vui, sao vậy, giận tôi?
- Không có!
- Nhưng ánh mắt em lại nói rất rõ, em đang rất giận tôi.
- Anh đừng có đoán mò.
- Tôi đoán mò sao? Vậy em có thể cho tôi biết thái độ hôm nay của em là vì đâu không?
Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt quật cường:
- Không muốn!
- Em... ghen có đúng không, lúc nãy mấy cô gái kia...
- Tôi không muốn nghe, anh thả ra!
Lôi Hòa Nghi bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Cung Huyền Thương nhưng sức lực của cô sao có thể bì với anh, dùng hành động không được thì dùng lời nói:
- Cung Huyền Thương, anh thả tôi ra, tôi không muốn đi với anh!
- Không muốn đi với tôi chẳng lẽ là đi với tên Martin bạn học gì đó của em!?
Khi Cung Huyền Thương nói ra những lời này giọng điệu đã có chút nguy hiểm nhưng Lôi Hòa Nghi cũng đang nóng máu nên chẳng thèm quan tâm:
- Có đi với ai cũng không muốn đi với anh!
Cung Huyền Thương cười lạnh một tiếng, không nói hai lời cúi người vác Lôi Hòa Nghi lên.
- A... Cung Huyền Thương, anh thả tôi xuống, nhanh lên... thả xuống...
Hai tay anh giữ hai chân cô, Lôi Hòa Nghi nằm xấp trên vai anh, đầu chúi xuống đất choáng váng đến mặt mũi đỏ bừng, hai tay không ngừng đánh loạn lên lưng anh nhưng Cung Huyền Thương nào dễ thả cô xuống. Vác cô đi thẳng đến một góc khuất trong nhà hàng.
Nhìn Lôi Hòa Nghi một lát sau đó quay vào trong lát sau trở ra trên tay còn cầm theo hai ly cocktail. Đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, đưa cho cô một ly.
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương nhấp một ngụm cocktail, đưa mắt nhìn cùng hướng với Lôi Hòa Nghi, cảm thán:
- Rất xinh đẹp, đúng không? - Ừm... rất xinh đẹp cũng rất bình yên. Chẳng trách cổ nhân thường nói chỉ có cảnh đẹp mới khiến người ta cảm thấy nhân gian đáng giá.
Cung Huyền Thương ồ lên một tiếng, có chút hiếu kỳ hỏi Lôi Hòa Nghi:
- Nhân gian đáng giá... chẳng lẽ ngoài cảnh đẹp ra không còn ai khác khiến em cảm thấy lưu luyến sao?
Lôi Hòa Nghi bật cười nhìn anh:
- Nhân gian ở đây là chỉ thế giới này còn con người... ai cũng có người khiến bản thân lưu luyến mà, tôi cũng vậy, rất nhiều là đằng khác. Chẳng lẽ anh không có...
Cung Huyền Thương mỉm cười, nhìn cô đầy nhu hòa, lời nói lại mang hàm ý sâu xa:
- Tôi... dĩ nhiên là có rồi! Trước đây chỉ có ông nội bây giờ thì có thêm một người nữa...
Lôi Hòa Nghi liếc mắt nhìn anh rồi ngượng ngùng quay người đi chỗ khác. Những ngày này chung đụng với Cung Huyền Thương, cô cũng đã nhận ra gì đó nhưng thứ lỗi cho cô, bản thân cô chưa thể dứt ra khỏi quá khứ, cô không có cũng khí yêu thêm lần nữa càng không nỡ làm tổn thương người đàn ông này. Cung Huyền Thương rất tốt, tốt đến mức cô không biết phải làm sao, nên đối diện với anh thế nào? Anh cưng chiều cô, cô lại không thể khiến anh ngừng cưng chiều mình, cô độc chiếm sự nhu tình của anh nhưng lại không thể đáp lại là cô ích kỷ. Trong lòng một hồi lại một hồi khó chịu bứt rứt, Lôi Hòa Nghi uống một hơi hết ly cocktail trên tay, cổ họng lạnh toát lẫn vị đăng đắng của cocktail tác động mạnh mẽ mới khiến cô khá hơn. Vành mắt phiếm đỏ, cô không muốn để Cung Huyền Thương nhìn thấy nên cứ thế quay lưng nói với anh:
- Tôi... vào trong một lát!
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi giống như chạy trốn mà đi vào khoang thuyền, Cung Huyền Thương ở sau lưng vẫn nhìn theo cô đến khi bóng dáng cô đã biến mất trong khoang thuyền, anh mới quay người lại, một tay cầm cocktail, một tay nhét túi quần, nhìn trời nhìn biển, thở dài.
Lôi Hòa Nghi trong boong tàu cách một lớp kính thủy tinh nhìn anh, ánh mắt vô cùng phiền muộn, vừa xót xa vừa yêu thương.
Hai người cứ duy trì tình trạng không nóng không lạnh như vậy, đến khi mặt trời lặn rồi, trời cũng đã chập tối, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ăn nhẹ một ít trên du thuyền, hai người không ai nói với ai lời nào nữa. Hôm nay khẩu vị Lôi Hòa Nghi lại không tốt, ăn rất ít, Cung Huyền Thương vẫn luôn quan tâm cô nhưng Lôi Hòa Nghi lại không ăn nhiều thêm được một miếng nào. Kiên nhẫn đợi đến khi Cung Huyền Thương ăn xong, hai người trở lại đất liền, giao lại du thuyền rồi lần lượt trở về phòng của mình.
Trong phòng, Cung Huyền Thương nằm trên giường xử lý một ít công việc Kỷ Tuyên gửi qua sau đó lại xem thời gian rồi chuẩn bị đặt vé máy bay. Hoàn thành xong tất cả thì cũng đã hơn mười giờ đêm, Cung Huyền Thương vẫn không buồn ngủ, trong lòng lo lắng buổi tối Lôi Hòa Nghi ăn rất ít, sợ cô đói mà không ngủ được. Bình thường cô rất mê ăn uống, bên người lúc nào cũng có đồ ăn vặt phòng khi đói. Lúc nãy ăn như vậy kiểu gì cũng sẽ đói bụng.
Ngẫm nghĩ một hồi anh quyết định ngồi dậy nhắn tin hỏi cô đã ngủ chưa, mãi một hồi lâu không thấy người trả lời Cung Huyền Thương cho rằng cô đã ngủ nên bỏ điện thoại xuống rồi nằm xuống giường. Nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, anh đi ra ngoài đến căn phòng đối diện của Lôi Hòa Nghi. Gõ cửa nhưng không ai nghe, cầm tay nắm cửa mới phát hiện cửa không khóa:
- Nghi Nghi, tôi vào nhé!
Nói xong mở cửa vào, phát hiện bên trong không có ai, điện thoại lại trên bàn chẳng trách anh nhắn tin không ai trả lời. Tự dặn lòng phải bình tĩnh, Cung Huyền Thương tăng nhanh bước chân chạy ra ngoài tìm kiếm Lôi Hòa Nghi, đi hết sảnh khách sạn đến nhà hàng, bể bơi, vườn hoa đều không có, Cung Huyền Thương chạy ra bãi biển.
Từ xa đã nhìn thấy bóng lưng cô gái đơn bạc trong gió đêm, mái tóc không ngừng bay trong gió, dáng vẻ trông rất cô đơn, cảnh tượng ghim thẳng vào mắt Cung Huyền Thương lại khiến lòng anh thắt lại.
Đến gần hơn thì phát hiện bên cạnh Lôi Hòa Nghi lăn lóc vài vỏ chai rượu, trên tay cô còn cầm một chai đang uống dở. Bên tay còn lại còn rất nhiều chai chưa uống.
Sắc mặt Cung Huyền Thương trầm xuống, trong lòng càng lúc càng khó chịu nhưng nhiều hơn là đau lòng, lặng yên không tiếng động ngồi xuống cùng Lôi Hòa Nghi, ngăn giữa hai người là mấy chai rượu còn chưa mở.
Lôi Hòa Nghi đã uống rất nhiều, gương mặt đều đã đỏ bừng lên nhưng đôi mắt lại tỉnh táo đến lạ thường, ngay khi Cung Huyền Thương ngồi xuống cô đã biết là anh, quay đầu nhìn anh một cái rồi uống liền mấy ngụm rượu. Sắc mặt Cung Huyền Thương càng lúc càng kém, trước khi anh lên tiếng cô đã giành nói trước:
- Anh đừng nói gì cả, chỉ cần cùng tôi uống thôi, được không?
Cung Huyền Thương nuốt những lời tính nói lại, cầm lấy một chai rượu, dùng dụng cụ bật nút bần ra rồi nốc một hơi hết nửa chai:
- Tâm trạng em không tốt là vì tôi sao?
- Không... không phải anh mà là... tôi?
- Là chuyện gì?
Lôi Hòa Nghi cúi đầu, không đáp, lát sau lắc đầu:
- Không biết nói thế nào cả... chỉ cảm thấy bản thân thật ích kỷ...
Cung Huyền Thương uống hai ba lần đã hết một chai rượu, mở tiếp một chai:
- Tại sao chứ, người khác còn chưa trách em chuyện gì sao em lại tự trách mình rồi? Đây không phải Lôi Hòa Nghi mà tôi biết?
- Tôi căn bản không phải Lôi Hòa Nghi mà, cô gái đó từ 4 năm trước đã chết rồi, tôi bây giờ là ai chứ?
- Nghi Nghi, em say rồi, đừng nói nữa...
- ... Được, nghe anh, tôi không nói nữa nhưng anh nhất định phải uống cùng với tôi.
- Được!
Cung Huyền Thương không chút do dự đáp ứng Lôi Hòa Nghi, ngoan ngoãn uống rượu cùng cô. Anh không biết tâm trạng của cô vì anh mà càng lúc càng tồi tệ.
Chỉ cần là cô nói bất cứ chuyện gì anh đều đáp ứng không chút do dự, anh vẫn luôn nuông chiều cô vô điều kiện. Anh càng như vậy, Lôi Hòa Nghi càng không biết phải làm sao, cô càng lúc càng cảm thấy bản thân vừa tham lam vừa ích kỷ. Nước mắt chậm rãi rơi xuống, rượu vẫn không thể ngừng đi vào dạ dày. Hai người không ai nói với ai lời nào, cứ uống rượu liên tục như vậy cho đến khi không còn chai rượu nào.
Cung Huyền Thương bình thường tửu lượng tốt nhưng hôm nay tinh thần vì bị tâm trạng bi quan của Lôi Hòa Nghi ảnh hưởng mà trở nên phiền muộn, chẳng mấy chốc đã say.
Hai người uống hết chai rượu trong tay, theo quán tính đưa tay ra lấy chai khác nhưng lại không biết rượu đã hết, hai bàn tay cứ thế chạm vào nhau. Hai trái tim dù đã sớm chìm ngập trong hơi men vẫn run rẩy.
Lôi Hòa Nghi siết chặt tay, nắm lấy tay Cung Huyền Thương còn anh tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn Lôi Hòa Nghi, mặc cho cô làm gì thì làm, gương mặt vẫn nhìn ra biển. Ánh trăng trên cao vời vợi, rực rỡ xinh đẹp được vô số tinh tú vây quanh nhưng trong mắt anh vầng trăng kia đã sớm biến thành cô gái bên cạnh khiến anh nhìn đắm đuối.
Lôi Hòa Nghi cảm nhận xúc cảm ấm áp nơi lòng bàn tay, trái tim vốn lạnh lẽo trong một chốc như được sưởi ấm. Cô nghiêng đầu nhìn sang Cung Huyền Thương, bắt gặp vẻ mặt nhu tình cùng ánh mắt yêu thương của anh không hiểu sao lại rất muốn khóc nhưng vẫn cố kiềm nén.
Lôi Hòa Nghi nấc cụt một tiếng sau đó cả người di chuyển, không chút do dự đè lên người Cung Huyền Thương, hai tay nắm lấy tay anh đan vào nhau.
Hai gương mặt gần trong gang tấc, Lôi Hòa Nghi sớm đã say đến mất đi thần trí còn Cung Huyền Thương dường như đối diện với Lôi Hòa Nghi trong tư thế này cũng đã đánh mất dây thần kinh lý trí cuối cùng, sự tỉnh táo còn lại chút ít cũng đã bay đi mất. Đặc biệt tư thế lúc này của hai người cực kỳ mờ ám, Cung Huyền Thương cả người nằm trên nền cát, Lôi Hòa Nghi ngồi trên eo anh, chân quỳ xuống hai bên hông anh, tà váy dài phủ lên cả hai chân, tay cô lại giữ chặt tay Cung Huyền Thương đặt trên cát, cả người gần như đè lên Cung Huyền Thương.
- Nghi Nghi, em...
Cung Huyền Thương vừa lên tiếng, ánh mắt Lôi Hòa Nghi đã tan ra, mơ màng cúi đầu xuống, dùng môi mình áp lên môi anh, chầm chậm khiêu khích. Đầu lưỡi trúc trắc cạy mở môi anh đi vào trong dây dưa cùng môi lưỡi Cung Huyền Thương.
Khoảng khắc hai đầu lưỡi chạm vào nhau, đầu óc Cung Huyền Thương như nổ tung, lý trí sớm đã yếu ớt lập tức biến mất, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: Yêu thương cô ấy thật tốt.
Vừa nghĩ như thế cả người đã run rẩy, tận lực phối hợp cùng Lôi Hòa Nghi môi lưỡi giao lưu, lửa nóng bị đốt lên, mặt hai người đỏ không chỉ vì rượu nữa mà còn là vì dục vọng. Cũng may hiện tại trời đã muộn, cũng không còn ai đi dạo ngoài bãi biển nếu không đã sớm bị Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi dọa cho mặt đỏ tía tai, tim đập bình bịch.
Hai người hôn nhau tưởng chừng như trời đất tan ra, hai tay Cung Huyền Thương đã sớm thoát khỏi hai tay của Lôi Hòa Nghi, ôm lấy gáy cô, ôm chặt cả người Lôi Hòa Nghi. Thoáng chốc đổi bị động thành chủ động, cả người lật lại, Lôi Hòa Nghi bị anh đè dưới đất, một tay Cung Huyền Thương đỡ lấy đầu cô. Nụ hôn từ môi rơi dần xuống cổ, xương quai xanh rồi phần da thịt trước ngực. Chiếc áo hai dây của Lôi Hòa Nghi đã sớm bị Cung Huyền Thương làm cho rối loạn, dây áo tụt xuống bắp tay để lộ một phần ngực trắng muốt nhô cao, Cung Huyền Thương hai mắt đỏ lên nhuốm màu dục vọng, Lôi Hòa Nghi cũng đã không biết gì, hai tay cứ thế choàng lên cổ Cung Huyền Thương, hùa theo anh, chạy theo cảm xúc của mình.
Cung Huyền Thương cong chân lên chen vào giữa hai chân Lôi Hòa Nghi khiến cô rên lên một tiếng mềm mại, rơi vào tai Cung Huyền Thương lại chẳng khác nào một liều thuốc kích thích thật mạnh. Từng nụ hôn không ngừng giáng xuống, phần da thịt trước ngực Lôi Hòa Nghi đã chi chít vết đỏ do anh để lại. Một tay Lôi Hòa Nghi vẫn vắt trên cổ anh, một tay đã men theo hàng cúc áo trước ngực, cô đã cởi bỏ ba cúc áo của anh, làm lộ ra vòm ngực mạnh mẽ săn chắc khiến người ta khó lòng rời mắt. Cánh tay mềm mại trắng nõn men theo vạt áo sờ vào ngực anh không ngừng di chuyển, Cung Huyền Thương sảng khoái rên lên từng tiếng, cúi đầu hôn Lôi Hòa Nghi thật sâu.
Cô bị nụ hôn của anh kích thích, tay dùng sức giữ chặt cả người anh, móng tay vô tình bấm vào lưng Cung Huyền Thương, chút đau đớn này lại kéo ý thức Cung Huyền Thương từ trong dục vọng trở về. Hai đôi môi vẫn quấn quýt lấy nhau, Cung Huyền Thương lại mở to hai mắt đầy hoảng hốt tự hỏi bản thân đang làm chuyện gì thế này?
Đôi mắt thống khổ khép lại, đôi môi di chuyển lên trán Lôi Hòa Nghi ấn xuống:
- Nghi Nghi... Nghi Nghi...
Lôi Hòa Nghi trong cơn mơ màng nghe Cung Huyền Thương không ngừng gọi tên mình thì mềm mại đáp lại, tay vẫn không ngừng sờ vào ngực anh:
- Em ở đây!
- Anh... là ai?
Lúc hỏi cô câu này, cả người Cung Huyền Thương khẽ run lên, rất sợ nhận được câu trả lời khiến bản thân đau đến chết đi sống lại nhưng...
- Anh là... Cung Huyền Thương... Cung Huyền Thương...
Hai tay Lôi Hòa Nghi ôm lấy hông anh, vạn phần chắc chắn lên tiếng, ngữ khí còn có chút xúc động lẫn hạnh phúc.
Cung Huyền Thương nghe được câu trả lời của cô xúc động đến mức thiếu điều bật khóc. Chân thu lại, tay nhẹ nhàng đỡ cả người Lôi Hòa Nghi dậy, để cô tựa vào lồng ngực mình:
- Nghi Nghi... ngoan, em say rồi, nên ngủ đi!
Lôi Hòa Nghi ở trong lòng Cung Huyền Thương không ngừng cọ đầu, vẻ mặt rất thỏa mãn:
- Vâng...
Đáp nhẹ một tiếng rồi chậm rãi khép mắt lại, ban đầu mi mắt còn rung rung nhưng nhờ Cung Huyền Thương không ngừng dụ dỗ xoa lưng, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp. Sau khi chắc chắn Lôi Hòa Nghi đã ngủ, Cung Huyền Thương mới nhẹ nhàng đỡ cô lại, tay sờ lên má cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô một cái thật nhẹ:
- Ít nhất bây giờ anh đã biết em đang dần có tình cảm với anh. Mặc dù em chưa thể bước ra khỏi quá khứ nhưng anh nhất định sẽ đợi em, đợi một ngày nào đó em nói yêu anh trong tình trạng hoàn toàn thanh tỉnh chứ không phải trong cơn say như thế này.
Thủ thỉ một hồi sau đó Cung Huyền Thương chỉnh lại dây áo và tà váy ngay ngắn lại cho Lôi Hòa Nghi rồi bế cô như bế công chúa trở về phòng.
Sau khi đặt cô lên giường anh cũng không vội về phòng mình mà ở lại chăm sóc cho cô cả đêm, tìm thuốc thoa lên những vết tích trên ngực cô, lau mồ hôi toát ra, giúp cô chỉnh lại chặn mỗi khi cô đạp ra. Cũng may dù say rượu nhưng khi ngủ ngoài đạp chăn ra thì còn lại Lôi Hòa Nghi rất ngoan, không mộng du hay nằm mơ la ó om sòm, Cung Huyền Thương cũng đỡ mệt mỏi.
Rạng sáng Cung Huyền Thương mới chịu về phòng, hơi men cũng tan đi rất nhiều, anh tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường ngủ.
Hôm sau gần trưa Lôi Hòa Nghi mới chịu thức dậy, đầu đau nhức, ký ức đêm qua vô cùng mơ hồ cô chẳng nhớ được gì. Nằm trên giường lăn qua lăn lại một hồi mới không tình nguyện lết xuống giường. Đi đến mở vali lây ra bộ đồ mới đi vào nhà vệ sinh. Nhìn đến những dấu vết mờ mờ ảo ảo trước ngực, Lôi Hòa Nghi mới có được chút kí ức. Hít một hơi dài, tay che kín miệng, mặt đỏ như cà chua chín:
- Tối qua mình và Cung Huyền Thương...
Đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi Lôi Hòa Nghi mới có thể tĩnh tâm lại. Chậm rãi cởi đồ đi tắm nhưng đầu óc lại cứ hiện lên nụ hôn cuồng nhiệt đêm qua, có vỗ nước lên mặt thế nào cũng không bớt đỏ được.
Lôi Hòa Nghi sau khi tắm xong thì đi tìm Cung Huyền Thương, phát hiện anh không có trong phòng thì ra ngoài tìm.
Cô điện một chiếc áo ngắn bó sát buộc dây trên cổ, phần áo phía trước kín đáo vừa hay có thể che đi những vết tích Cung Huyền Thương để lại. Áo khá nhắn nên để lộ một phần eo nhỏ nhắn, phía sau thì phần lưng lộ ra một chút, váy mỏng nhưng có hai lớp, dài qua gối, tà váy uyển chuyển theo từng bước đi của cô, vô cùng nhẹ nhàng tràn đầy linh khí. Lôi Hòa Nghi còn khoác thêm một tấm vải choàng trắng mỏng rồi mới đi tìm anh.
Tìm mấy đợt không thấy anh đâu bèn đi đến nhà hàng, không ngờ từ bên ngoài, thông qua lớp kính bằng thủy tinh, cô nhìn thấy anh bên trong. Mọi người sẽ chẳng là gì nếu xung quanh anh không có mấy mỹ nữ phương Tây mặc bikini quyến rũ hấp dẫn, còn Cung Huyền Thương lại mặc một chiếc quần cộc và áo sơ mi tay ngắn. Vẻ mặt anh ngại ngùng nhìn những mỹ nữ xung quanh nhưng bọn họ như băng keo, cứ dính lấy anh. Có người bạo dạn nhìn vào ngực Cung Huyền Thương như muốn xuyên qua lớp áo sơ mi thị gian cơ thể anh. Có người còn cầm lấy tay Cung Huyền Thương mưu đồ chạm vào người anh nhiều hơn.
Đứng bên ngoài, Lôi Hòa Nghi như bị điểm huyệt chết trân tại chỗ, hai tay buông lỏng xuống, vải choàng nhẹ nhàng rơi xuống đất cô cũng không quan tâm. Lúc này hai mắt cô không chớp nhìn Cung Huyền Thương bên trong, hai mắt trừng trừng mở lớn đến mức nước mắt cũng muốn rơi xuống. Trong lòng từng hồi từng hồi khó chịu chua chát dâng lên, cô không biết bản thân bị làm sao, mình nên làm gì lúc này.
Cô chỉ biết cảnh tượng trước mặt in sâu vào tim, cô rất khó chịu, rất ngứa mắt nhưng lại chẳng biết lấy tư cách gì để vào trong chất vấn đuổi mấy cô gái kia tránh xa Cung Huyền Thương.
Hai tay siết chặt lại run lên, sau một hồi giằng co Lôi Hòa Nghi đùng đùng quay lưng rời khỏi đến vải choàng rơi cũng không thèm nhặt.
Bên trong nhà hàng, Cung Huyền Thương đang chật vật với mấy cô gái nhiệt tình bám dính không khác gì keo dính ruồi. Không ngờ chỉ mới đi đặt bàn quay lại thôi lại bị một đám người vây quanh, viện cớ này nọ để làm quen anh. Cung Huyền Thương đã tỏ rõ thái độ nhưng mấy cô gái này nhìn như vậy lại nghĩ anh lạt mềm buộc chặt mà không chịu buông tha, nhiệt tình tăng lên theo cấp số nhân. Đây lại là nơi công cộng, Cung Huyền Thương lại không thể quá thô lỗ đặc biệt đối phương lại còn là nữ giới. Anh chỉ biết cực khổ chen chúc tránh khỏi đám người này ai ngờ lúc mới ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người quay đi, trông rất giống cô gái của anh.
Cung Huyền Thương hoảng hốt vụt chạy ra nhưng người đã sớm không còn, chỉ thấy dưới đất là một tấm vải choàng mỏng màu trắng. Cung Huyền Thương cúi người nhặt lấy, liếc ngang liếc dọc khắp nơi rồi hấp ta hấp tấp chạy đi tìm người.
Bên kia Lôi Hòa Nghi mang theo tâm trạng phức tạp không mấy vui vẻ rời đi, đang không biết nên đi đâu thì lại có người gọi mình, giọng nói vừa lạ vừa quen xen lẫn vui mừng:
- Rachel!
Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy một vài ba người trẻ tuổi, đều là đàn ông, còn khá trẻ, là người Mỹ. Lôi Hòa Nghi gắng gượng nở nụ cười chuẩn mực, người vừa gọi cô vẫy tay, Lôi Hòa Nghi đi đến, nói bằng giọng Anh Mỹ.
- Martin, lâu rồi không gặp!
Người đàn ông tên Martin Lôi Hòa Nghi vừa gọi nở nụ cười tươi, gương mặt anh tuấn đào hoa vì thế mà rạng rỡ thêm vài phần. Anh ta đi đến đứng trước mặt Lôi Hòa Nghi, bắt tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên tay cô:
- Không ngờ đến Hawaii lại có thể gặp được em!
Lôi Hòa Nghi rút tay lại, mỉm cười:
- Em ở đây được vài ngày rồi, không nghĩ tới là lại gặp anh!
- Cái này người phương Đông bọn em có phải hay gọi là duyên phận không?
- Martin, anh càng ngày càng biết đùa!
Những người đứng phía sau nhìn Martin và Lôi Hòa Nghi, hắng giọng:
- Martin, không giới thiệu vị mỹ nữ này một chút sao?
Martin a một tiếng rồi đứng sau lưng Lôi Hòa Nghi, nói với cô:
- Rachel, giới thiệu với em, hai người này là Richard và Jackson, là bạn lúc nhỏ của anh.
- Rất vui được gặp hai người!
Martin lại hướng về hai người bạn của mình giới thiệu Lôi Hòa Nghi:
- Đây là Rachel, bạn học của mình ở Stanford, mặc dù cũng khóa nhưng em ấy nhỏ hơn mình một tuổi.
Richard và Jackson lần lượt bắt tay với Lôi Hòa Nghi, nói chuyện nhiệt tình. Lôi Hòa Nghi mặc dù tâm trạng không tốt vì cảnh tượng lúc nãy của Cung Huyền Thương nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại hai người kia. Bốn người nói chuyện rất hòa hợp, đặc biệt là Martin, trước đây từng quen biết, tính tình Martin lại hào phóng nhiệt tình, rất dễ tạo ra hảo cảm với người khác. Lôi Hòa Nghi nói chuyện với bọn họ một hồi tâm trạng cũng tốt hơn được phần nào.
Cảnh tượng bốn người nói chuyện thân thiết đều rơi vào mắt Cung Huyền Thương. Đặc biệt là Martin và Lôi Hòa Nghi, anh ta đứng sau lưng cô, một tay đặt lên vai Lôi Hòa Nghi mà cô không hề đẩy ra, ánh mắt Martin nhìn cô lại không khác gì ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn. Ánh mắt cưng chiều lại nhu tình, đều là đàn ông với nhau sao Cung Huyền Thương lại không hiểu Martin cũng thích Lôi Hòa Nghi chứ, chỉ có cô gái ngốc đó chưa bao giờ cẩn thận cảm nhận.
Đôi mắt Cung Huyền Thương tỏa ra sự âm u đáng sợ không nói thành lời, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảnh tượng trước mắt càng nhìn càng ngứa mắt, bực bội không cách nào phát tiết ra, khăn choàng trong tay đã sớm bị anh nắm đến nhăn nhúm. Cả người chua lè như bình dấm đổ, ánh mắt nhìn Lôi Hòa Nghi tràn ngập sự chiếm hữu.
Gương mặt chậm rãi hòa hoãn lại nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như xưa, cả người thả lỏng đi về phía Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi!
Lôi Hòa Nghi nghe giọng Cung Huyền Thương thì giật mình quay lại nhìn, gương mặt anh bình thản không chút gợi sóng, khóe môi còn hơi cong lên nhưng cô lại có cảm giác ánh mắt anh không có chút ý tốt nào.
Martin bên cạnh cũng nhìn Cung Huyền Thương rồi nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Đó là Cung thiếu... Rachel, hai người có vẻ rất thân nhau.
- Ông của em và ông của anh ấy là bạn lâu năm, anh ấy cũng là bạn thân của anh trai em. Chuyến đi Hawaii này em đi cùng anh ấy.
- À...
Cung Huyền Thương cũng đã đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nhìn ba người Martin gật đầu chào hỏi. Tay giơ lên choàng tấm khăn lại cho Lôi Hòa Nghi, cô giữ lấy.
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương dịu dàng gật đầu cười với cô sau đó đưa tay về phía Martin:
- Cung Huyền Thương...
- Martin, bạn học đại học của Rachel, hân hạnh!
Hai người đàn ông bắt tay nhau, tia lửa bắn ra tứ phía, Richard và Jackson vẻ mặt ngầm hiểu nhìn Martin rồi nhìn Cung Huyền Thương chỉ có Lôi Hòa Nghi mơ mơ hồ hồ nhìn hai người đàn ông cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.
- Hai người nắm tay nhau hơi lâu rồi đấy!
Nghe Lôi Hòa Nghi nói thế thì cả hai đồng thời rút tay lại, Cung Huyền Thương nhìn cô:
- Tôi đã đặt bàn trong nhà hàng rồi, chúng ta có phải nên đi rồi không?
Nhắc đến nhà hàng sắc mặt Lôi Hòa Nghi lại kém xuống:
- Tôi không...
Martin nhìn vẻ mặt Lôi Hòa Nghi không tình nguyện thì lên tiếng giải vây:
- Rachel, chúng ta lâu ngày không gặp hay là cùng bọn anh đi ăn một bữa đi, dù sao cũng đã lâu rồi chúng ta không đi ăn cùng nhau.
Lôi Hòa Nghi vẻ mặt áy náy lắc đầu, nhìn Martin mà không nhìn Cung Huyền Thương:
- Xin lỗi Martin, hôm nay khẩu vị em không tốt, không muốn ăn, hẹn anh hôm khác vậy.
Sau đó nhìn hai người bạn của Martin, gật đầu tạm biệt:
- Xin phép, em đi trước!
Quay người lại nhè nhẹ nhìn Cung Huyền Thương rồi rời đi. Anh nhìn theo bóng lưng của cô thở dài, quay lại nhìn Martin lại là vẻ mặt tươi cười:
- Xin lỗi, có lẽ tối qua cô ấy hơi mệt nên tâm trạng hôm nay không tốt, không làm phiền mọi người nữa, tôi đi xem cô ấy!
Martin mặc dù không muốn nhưng anh ta biết Lôi Hòa Nghi không thích mình nên cũng không níu kéo, thoải mái gật đầu với Cung Huyền Thương.
Cung Huyền Thương quay người đuổi theo Lôi Hòa Nghi.
Richard và Jackson sờ cằm nhìn Cung Huyền Thương rồi quay sang Martin, Jackson lên tiếng:
- Không phải chứ Martin, người cậu thích cậu lại dễ dàng buông tay như vậy à?
Martin thấp giọng cười một tiếng:
- Nếu cô ấy không có người mình thích tớ sẽ theo đuổi đến cùng nhưng hiện tại có cố găng theo đuổi thế nào cũng sẽ không đạt được kết quả, vẫn là buông tay thì hơn. Cô gái như Rachel một khi đã có người mình thích thì sẽ không dễ gì thay lòng đổi dạ đâu, chuyện này mình đã rõ từ 4 năm trước rồi. Cuối cùng 4 năm sau cô ấy cũng chịu thay đổi đối tượng có điều vẫn không phải mình.
Richard vỗ vai Martin, khích lệ:
- Cuộc đời còn dài thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, điều kiện của cậu lại tốt như thế còn sợ không tìm được người phụ nữ xứng với mình sao?
- Richard, một lúc nào đó cậu sẽ hiểu người cậu muốn nhưng không có được mới khiến cậu khó lòng buông bỏ, khó có thể quên.
- Vậy sao...
Vẻ mặt Richard vẫn rất điểu cáng dĩ nhiên không nghe lọt tai những lời Martin nói. Anh ta thấy thế cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Không phải trước kia cậu rất có hứng thú với Ninh Mẫn sao, nghe Lantana nói có người đang theo đuổi cô ấy, mà Ninh Mẫn dường như cũng rất có hảo cảm với chàng trai kia. Xem ra cậu không còn cơ hội rồi!
Richard như mèo bị dẫm phải đuôi, lên tiếng ngụy biện:
- Cái gì chứ, mình cũng chỉ có chút hứng thú thôi cũng không đến mức thích như cậu đối với Rachel, không còn cơ hội gì chứ, khó nghe chết đi được.
Jackson và Martin liếc nhìn nhau lắc đầu, Jackson vỗ vai Richard:
- Ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu rồi!
Nói rồi hai người rời đi, Richard lắc lắc đầu rồi cũng uể oải chạy theo.
Bên kia Cung Huyền Thương vừa chạy theo Lôi Hòa Nghi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Tuyên:
- Cậu nhanh chóng đổi vé máy bay của bốn ngày sau trở thành ngày mốt nhanh lên.
- Ơ... vâng ạ!
Sau khi Kỷ Tuyên nhận lệnh, Cung Huyền Thương lập tức tắt máy chạy theo Lôi Hòa Nghi. Từ phía sau giữ tay cô lại, Lôi Hòa Nghi bị nắm đột ngột, quay đầu lại lập tức bị Cung Huyền Thương kéo đến, cả người dính sát vào người anh, cảnh tượng xấu hổ đêm qua lại xuất hiện, mặt đỏ lên:
- Cung Huyền Thương, anh làm gì vậy?
Anh không vội trả lời, nhìn Lôi Hòa Nghi thật sâu, bắt gặp nét đỏ ửng đáng yêu trên mặt cô, tức giận ghen tuông đều bay biến:
- Em... có vẻ không vui, sao vậy, giận tôi?
- Không có!
- Nhưng ánh mắt em lại nói rất rõ, em đang rất giận tôi.
- Anh đừng có đoán mò.
- Tôi đoán mò sao? Vậy em có thể cho tôi biết thái độ hôm nay của em là vì đâu không?
Lôi Hòa Nghi nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt quật cường:
- Không muốn!
- Em... ghen có đúng không, lúc nãy mấy cô gái kia...
- Tôi không muốn nghe, anh thả ra!
Lôi Hòa Nghi bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Cung Huyền Thương nhưng sức lực của cô sao có thể bì với anh, dùng hành động không được thì dùng lời nói:
- Cung Huyền Thương, anh thả tôi ra, tôi không muốn đi với anh!
- Không muốn đi với tôi chẳng lẽ là đi với tên Martin bạn học gì đó của em!?
Khi Cung Huyền Thương nói ra những lời này giọng điệu đã có chút nguy hiểm nhưng Lôi Hòa Nghi cũng đang nóng máu nên chẳng thèm quan tâm:
- Có đi với ai cũng không muốn đi với anh!
Cung Huyền Thương cười lạnh một tiếng, không nói hai lời cúi người vác Lôi Hòa Nghi lên.
- A... Cung Huyền Thương, anh thả tôi xuống, nhanh lên... thả xuống...
Hai tay anh giữ hai chân cô, Lôi Hòa Nghi nằm xấp trên vai anh, đầu chúi xuống đất choáng váng đến mặt mũi đỏ bừng, hai tay không ngừng đánh loạn lên lưng anh nhưng Cung Huyền Thương nào dễ thả cô xuống. Vác cô đi thẳng đến một góc khuất trong nhà hàng.
Danh sách chương