Sau khi rời khỏi công ty, Lôi Hòa Nghi đến thẳng phim trường. Vì cảnh quay hôm nay không dễ nên cô phải tập trước một chút rồi mới quay phim.
Trời chợp tối, tổ đạo cụ chuẩn bị xong mọi thứ, Lôi Hòa Nghi cũng thay đồ, trang điểm xong, đi vào vị trí diễn.
Cảnh này là sau khi Thiên Vũ đã biết mọi việc liên quan đến Mạc Hiên, nàng tự trách mình ngu muội vì đã đẩy Nhạc quốc đến tình cảnh này.
Đêm đó phụ hoàng mất, nàng trọng thương, Mạc Hiên đưa nàng về phủ trị thương. Sau đó mấy ngày, Mạc Hiên an bài thị vệ trông chừng nàng còn hắn lên đường trở về Tần quốc, trả thù.
Đêm nay, Thiên Vũ ngồi ngẩn ngơ trong phủ của mình, nàng ngồi bên bệ cửa sổ, ngắm cảnh đêm ngoài kia. Đấu tranh tư tưởng một hồi sau đó quyết định trốn khỏi phủ, đi đến Tần quốc. Nàng là người bắt đầu mọi chuyện, là nguồn gốc của mọi tội lỗi, là khởi nguồn cho những gì Nhạc quốc phải chịu hôm nay, cho nên hãy để nàng dùng cái chết chuộc tội.
Thiên Vũ thay một bộ hắc y, mặc kệ vết thương trên người, trốn khỏi vòng vây của thị vệ, ra khỏi phủ, tìm mua một chú ngựa rồi phi nước đại đến Tần quốc.
Cảnh quay này không có nhiều lời thoại nhưng diễn xuất bằng ánh mắt lại rất quan trọng. Lôi Hòa Nghi phải phân chia rõ ràng từng giai đoạn cảm xúc của Thiên Vũ và thể hiện ra bằng ánh mắt, gương mặt sao cho chuẩn xác nhất. Ban đầu là đau đớn, dằn vặt, tự trách, sau đó là kiên định, quyết tâm, dù biết bản thân phải chết cũng không được sợ hãi càng không được có chút gì tiếc nuối.
Đối với một người mới như Lôi Hòa Nghi diễn những cảnh thế này quả thật rất khó, mãi đến lần thứ năm mới qua. Đạo diễn cũng hiểu rõ tình hình nên rất có kiên nhẫn với Lôi Hòa Nghi huống chi cô đã diễn hết mình, ông cũng không đành lòng lớn tiếng.
Kết thúc cảnh quay, Lôi Hòa Nghi mệt muốn ngất xỉu, mặc kệ trang phục diễn, nằm thẳng cẳng trên ghế salon, thở hồng hộc vì mệt. Dù rất mệt nhưng vì đứng ngoài trời hứng gió lạnh một hồi lâu nên sắc mặt của cô có chút nhợt nhạt.
Cộng thêm việc từ lúc đi ăn trưa với Ninh Mẫn đến giờ đã là 8 giờ tối rồi, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa có gì vào bụng. Đối với một người chưa bao giờ để dạ dày chịu thiệt như Lôi Hòa Nghi thì hôm nay quả thật đã quá sức rồi. Bình thường Ngọc Khánh sẽ mua đồ ăn cho cô nhưng cô bé bận việc nhà nên xin nghỉ tối nay thế là Lôi Hòa Nghi như ngựa mất cương, để mặc cái dạ dày của mình.
Đang tính chợp mắt một tí thì có một bóng người xuất hiện, che trước mắt Lôi Hòa Nghi, cô thoáng mở mắt ra nhìn. Đối diện với ánh mắt bình thản, lãnh đạm của Cung Huyền Thương. Cô chống người ngồi dậy, nhường chỗ cho Cung Huyền Thương ngồi, trên người anh vẫn là bộ chiến giáp của Mạc Hiên, vẫn chưa thay ra.
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt mệt mỏi còn tái nhợt của Lôi Hòa Nghi, thở dài, không biết từ đâu lấy ra một hộp sữa gạo lứt, đưa cho Lôi Hòa Nghi.
Cô nghi hoặc nhìn hộp sữa rồi nhìn Cung Huyền Thương, anh khẽ sờ mũi, nói:
- Không tìm thấy sữa socola, cô uống cái này đỡ đi, trông cô khá mệt mỏi, chắc là vẫn chưa ăn gì!
Lần này Lôi Hòa Nghi mới chắc chắn Cung Huyền Thương đưa sữa cho mình, đưa tay nhận lấy:
- Cảm ơn!
- Đừng khách sáo!
- Anh đến phim trường còn sớm hơn tôi, có phải cũng chưa ăn gì không? - Ừ, nhưng đừng lo, sức khỏe tôi tốt hơn cô, có thể chịu được.
- Đừng nói dối, tôi nghe Lôi Lăng Quân nói anh nhiều lúc đóng phim đến bỏ bữa, có khi ngày ngủ không quá bốn tiếng, sức khỏe ai tốt hơn ai còn chưa biết đâu.
- Phì... cô biết cũng nhiều đấy, vậy... tối nay có muốn dùng bữa với tôi không?
- Dùng bữa!?
- Ừm, hoàn thành xong cảnh quay thì trời cũng muộn rồi, về nhà có lẽ sẽ lười xuống bếp cho nên đôi khi sẽ đi ăn ở ngoài nhưng ăn một mình thì buồn chán lắm.
Lôi Hòa Nghi đảo mắt một hồi sau đó cũng gật đầu.
- Dùng bữa... được thôi, nhưng mà đi ăn cùng ảnh đế nổi tiếng tôi sợ phim còn chưa chiếu mà mình đã lên hot search rồi đấy. Dù sao sức chiến đấu của fanclub anh cũng không phải mạnh bình thường.
- Xin lỗi, tôi quên mất hay là mua nguyên liệu đến nhà tôi nấu. Nhắc mới nhớ, trước đó Bánh Bao bị rụng lông nên không mang nó đến phim trường được. Lâu rồi không gặp cô, Bánh Bao trông rất nhớ cô đấy.
Vừa nghe đến đề nghị đến nhà anh nấu cơm, Lôi Hòa Nghi còn có chút chần chừ vì quan hệ của hai người vẫn chưa thân thiết đến mức đó. Nhưng Cung Huyền Thương vừa nhắc đến Bánh Bao trắng trắng mềm mềm thì bao nhiêu do dự đều bay biến. Lôi Hòa Nghi gật đầu cái rụp, thái độ quyết đoán so với vẻ do dự trước đó khác hẳn một trời một vực khiến Cung Huyền Thương phải bật cười.
Lôi Hòa Nghi chợt nghĩ đến việc phải mua nguyên liệu, nhanh chóng hỏi Cung Huyền Thương:
- Nhưng mà nguyên liệu... chúng ta phải đến siêu thị mua, có bị nhận ra không?
- Không cần lo, cần gì tôi sẽ nhờ người mang đến, chúng ta không nhất thiết phải đến siêu thị.
- Vâng!
Lát sau kết thúc công việc, Lôi Hòa Nghi nhắn tin nói với mọi người ở nhà sẽ đi ăn với bạn nên sẽ không dùng bữa tối với gia đình được và có khi sẽ về muộn, nói mọi người không cần lo lắng. Báo tin xong, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi người đi trước người đi sau lên xe của mình, đi cùng một hướng đến biệt thự riêng của Cung Huyền Thương.
Nơi đây cô đã đến một lần nên cũng có chút quen thuộc, không đến nỗi làm chậm giờ về của Cung Huyền Thương.
Hai người đi vào nhà, bên trong Bánh Bao đang nằm trên sàn, mặt hướng ra cửa chờ chủ về. Nghe tiếng xe cùng tiếng bước chân, chú chó đứng phắt dậy đuôi quẩy không ngừng. Đến khi nhìn thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi một trước một sau vào nhà, Bánh Bao nhanh như tên bắn, trực tiếp bỏ qua Cung Huyền Thương, nhào đến Lôi Hòa Nghi phía sau. Thái độ còn vui vẻ, nhiệt tình hơn bình thường khi thấy Cung Huyền Thương về.
Lôi Hòa Nghi phản ứng nhanh nhạy, đưa tay ôm lấy chú chó, không ngừng vuốt ve bộ lông mới này, yêu thích không nỡ buông. Cung Huyền Thương nhìn thấy Bánh Bao phản chủ thì có chút bất lực, câm nín nhưng nhìn thấy cả hai vui vẻ như vậy thì cũng mỉm cười cho qua.
Ngước nhìn đồng hồ, Cung Huyền Thương không nhanh không chậm nói:
- Đợi một lát nữa sẽ có người mang nguyên liệu nấu ăn tới, cô ngồi đợi một lát.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi một bên chơi đùa với Bánh Bao, một bên tươi cười nhìn Cung Huyền Thương, trả lời. Chợt nhìn thấy trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, cô liền nói:
- Nếu anh thấy nóng thì cứ đi tắm trước đi, tôi sẽ không thấy ngại đâu.
Cung Huyền Thương ngẫm nghĩ một hồi, cũng cảm thấy không có gì là không ổn chưa kể đến anh xác thực có chút không thoải mái, mồ hôi cả ngươi. Lát nữa ngồi vào bàn ăn sợ là sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của Lôi Hòa Nghi mất.
- Vậy... tôi lên phòng tắm rửa một lát, cô cứ tự nhiên.
- Ưm!
Cung Huyền Thương đi lên lầu, về phòng tắm rửa. Giây trước anh vừa đi, giây sau bên ngoài có người đến. Lôi Hòa Nghi đoán chắc là người giao nguyên liệu đến nên đi ra ngoài, Bánh Bao cũng lẽo đẽo theo sau.
Quả thật là người mang nguyên liệu đến nhưng không giống tưởng tượng của cô. Cứ nghĩ sẽ là một chàng trai hoặc cô bé nào đó là trợ lý của Cung Huyền Thương mang đến nhưng không phải. Bên ngoài là một người đàn ông trạc tuổi Cung Huyền Thương, vẻ ngoài đĩnh đạc chín chắn, mặc một bộ vest lịch sự, quy củ, hoàn toàn là hình tượng của một người đàn ông thành đạt. Chỉ là trên tay túi lớn túi nhỉ các nguyên liệu nấu ăn, nhìn tổng thể thế nào cũng thấy lạ.
Người đàn ông thấy mở cửa là một cô gái thì có chút ngạc nhiên nhưng tố chất chuyên nghiệp bao lâu nay không cho phép anh thất thố, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn Lôi Hòa Nghi đáp:
- Đây đều là những thứ cậu Apmando cần, tôi có thể mang vào chứ?
- À, được, anh mang vào đi!
Người đàn ông gật đầu rồi đặt túi đồ xuống, cởi giày rồi lại xách đồ, bước vào trong, Lôi Hòa Nghi cũng giúp xách một vài túi nhỏ.
Người đàn ông quen đường quen lối mang đồ vài phòng bếp, đặt ngay ngắn sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Việc của tôi đã xong, xin phép!
- Cảm ơn!
Anh ta cúi người chào Lôi Hòa Nghi, cô lịch sự đáp lại, sau đó anh ta cũng rời đi.
Lôi Hòa Nghi đứng tại chỗ, trong lòng vô vàn nghi vấn.
Apmando là một diễn viên có thể nói là tự do bởi anh không phải là người của công ty quản lý nào cả, không có người đại diện, ở phim trường cũng không có trợ lí. Nhưng không vì thế mà anh không nổi, Apmando vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu của các đạo diễn đình đám. Lôi Hòa Nghi vẫn nghĩ anh không thích bị bó buộc nên không ký hợp đồng với công ty nào nhưng nhìn lại người đàn ông vừa nãy, cô có lẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh ta rất chuyên nghiệp, giống như bản năng đã được tôi luyện từ lâu, phải là một người sống trong một môi trường phát triển và chuyên nghiệp mới có thể luyện ra một người có khí chất như vậy. Nhưng anh ta khi nhắc đến Apmando lại rất cung kính, không phải cung kính theo kiểu cấp trên cấp dưới mà là sự cung kính xuất phát từ sự khâm phục tận đáy lòng.
Mặc dù rất hiếu kỳ với thân phận của Cung Huyền Thương nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không suy nghĩ nhiều. Nhìn các nguyên liệu trên bàn, bắt tay vào làm, Bánh Bao cũng đứng bên cạnh, không rời nửa bước.
Cung Huyền Thương tắm rửa xong thay một bộ đồ thoải mái nhưng vẫn lịch sự ở nhà, mái tóc ướt nhẹp có chút lộn xộn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ anh tuấn vốn có. Cung Huyền Thương vừa lau tóc vừa đi xuống phòng khách, lại không thấy ai ở đâu thì có chút khó hiểu. Nhìn xung quanh một hồi thì nghe trong phòng bếp có động tĩnh, anh đi vào.
Bên trong, Lôi Hòa Nghi vừa loay hoay với mớ rau củ trên thớt vừa canh nồi súp đang nấu. Bánh Bao đứng bên chân không ngừng quẩy đuôi chờ ăn.
Phòng bếp rất rộng cho Cung Huyền Thương đứng ở cửa bếp còn cách khá xa Lôi Hòa Nghi đang ở bên bếp nhưng mùi thơm của món súp vẫn quanh quẩn chóp mũi khiến cơn đói của Cung Huyền Thương càng tăng thêm.
Nhìn cảnh tượng Lôi Hòa Nghi tất bật nấu ăn, lâu lâu còn cúi xuống nhắc nhở Bánh Bao không được làm phiền cô, không hiểu sao Cung Huyền Thương lại cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp, trong tim như có gì đó lấp đầy. Khóe môi bất tri bất giác cong lên, đứng nhìn Lôi Hòa Nghi chằm chằm.
Thấy cô đưa tay lên lau mồ hôi trán, Cung Huyền Thương mới chợt bừng tỉnh, nhận ra mình phải đến giúp cô. Thế là hai bước thành một bước, đi đến cạnh Lôi Hòa Nghi.
- Có cần tôi giúp gì không?
Lôi Hòa Nghi đầu cũng không ngẩng lên, khẽ nói:
- Anh giúp tôi cắt rau củ để làm salad trộn, tôi sẽ làm món khác.
- Không thành vấn đề!
Cung Huyền Thương nhận lấy dao trong tay cô, tỉ mỉ cắt cà rốt, cà chua, rau...
Lôi Hòa Nghi trong khi đó sẽ làm beefsteaks, thật ra so với những món đậm chất phương Tây này, cô vẫn thích nấu món cung đình truyền thống hơn. Bởi vì cô là người cổ đại, cho nên nấu những món đó sẽ tốt hơn. Nhưng nấu mấy món đó tương đối lâu lại rất tỉ mỉ, vì không muốn Cung Huyền Thương nghi ngờ cũng như chờ lâu nên chỉ có thể vừa làm món điểm tâm truyền thống vừa nấu món Tây.
Sơ chế beefsteak rồi bỏ vào chảo, trong khi đợi món chín cô lại sơ chế cá hồi rồi áp chảo. Tranh thủ nhìn qua Cung Huyền Thương, hai mắt sáng lên:
- Tay nghề của anh tốt thật đấy!
- Tôi chủ yếu sống một mình nên cũng biết chút trù nghệ nhưng chỉ dừng lại ở vài món đơn giản thôi. Công việc rất bận nên không có thời gian nấu mấy món cầu kỳ, không như cô, nấu ăn thật sự rất giỏi!
- Quá khen! Thật ra tôi thích nấu món ăn truyền thống hơn nhưng thời gian eo hẹp nên chỉ đành nấu món Tây. Hi vọng có thể hợp khẩu vị của anh.
- Tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, cô rất có thiên phú đấy. Hi vọng về sau có dịp sẽ được ăn món truyền thống do cô nấu.
- Nếu có dịp!
- Mỏi mắt chờ mong!
Lôi Hòa Nghi cười ngượng ngùng, quay đi, lấy khoai lang đã luộc chín ra, bắt đầu làm bánh khoai lang để tráng miệng.
Khoai lang rất tốt cho sức khỏe nên cô làm rất nhiều bánh, cũng là nghĩ cho dạ dày của Cung Huyền Thương. Sợ anh không có thời gian nấu ăn hay ra ngoài dùng bữa thì có thể ăn tạm.
Cung Huyền Thương làm xong món salad trộn, thấy Lôi Hòa Nghi vẫn còn bận làm bánh thì giúp cô xử lý beefsteak và cá hồi. Cuối cùng là sườn xào chua ngọt, đơn giản nhưng vẫn hớp hồn vô số người.
Hai người không trao đổi nhiều nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đủ sắc hương vị xuất hiện.
Súp cua, sườn xào chua ngọt, cá hồi áp chảo, beefsteak, salad trộn,... món tây món ta đều có đủ.
- ----
Cung Huyền Thương: Giờ thì đã hiểu tại sao đàn ông lấy vợ thì cơ bụng tám múi cũng thành một.
Trời chợp tối, tổ đạo cụ chuẩn bị xong mọi thứ, Lôi Hòa Nghi cũng thay đồ, trang điểm xong, đi vào vị trí diễn.
Cảnh này là sau khi Thiên Vũ đã biết mọi việc liên quan đến Mạc Hiên, nàng tự trách mình ngu muội vì đã đẩy Nhạc quốc đến tình cảnh này.
Đêm đó phụ hoàng mất, nàng trọng thương, Mạc Hiên đưa nàng về phủ trị thương. Sau đó mấy ngày, Mạc Hiên an bài thị vệ trông chừng nàng còn hắn lên đường trở về Tần quốc, trả thù.
Đêm nay, Thiên Vũ ngồi ngẩn ngơ trong phủ của mình, nàng ngồi bên bệ cửa sổ, ngắm cảnh đêm ngoài kia. Đấu tranh tư tưởng một hồi sau đó quyết định trốn khỏi phủ, đi đến Tần quốc. Nàng là người bắt đầu mọi chuyện, là nguồn gốc của mọi tội lỗi, là khởi nguồn cho những gì Nhạc quốc phải chịu hôm nay, cho nên hãy để nàng dùng cái chết chuộc tội.
Thiên Vũ thay một bộ hắc y, mặc kệ vết thương trên người, trốn khỏi vòng vây của thị vệ, ra khỏi phủ, tìm mua một chú ngựa rồi phi nước đại đến Tần quốc.
Cảnh quay này không có nhiều lời thoại nhưng diễn xuất bằng ánh mắt lại rất quan trọng. Lôi Hòa Nghi phải phân chia rõ ràng từng giai đoạn cảm xúc của Thiên Vũ và thể hiện ra bằng ánh mắt, gương mặt sao cho chuẩn xác nhất. Ban đầu là đau đớn, dằn vặt, tự trách, sau đó là kiên định, quyết tâm, dù biết bản thân phải chết cũng không được sợ hãi càng không được có chút gì tiếc nuối.
Đối với một người mới như Lôi Hòa Nghi diễn những cảnh thế này quả thật rất khó, mãi đến lần thứ năm mới qua. Đạo diễn cũng hiểu rõ tình hình nên rất có kiên nhẫn với Lôi Hòa Nghi huống chi cô đã diễn hết mình, ông cũng không đành lòng lớn tiếng.
Kết thúc cảnh quay, Lôi Hòa Nghi mệt muốn ngất xỉu, mặc kệ trang phục diễn, nằm thẳng cẳng trên ghế salon, thở hồng hộc vì mệt. Dù rất mệt nhưng vì đứng ngoài trời hứng gió lạnh một hồi lâu nên sắc mặt của cô có chút nhợt nhạt.
Cộng thêm việc từ lúc đi ăn trưa với Ninh Mẫn đến giờ đã là 8 giờ tối rồi, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa có gì vào bụng. Đối với một người chưa bao giờ để dạ dày chịu thiệt như Lôi Hòa Nghi thì hôm nay quả thật đã quá sức rồi. Bình thường Ngọc Khánh sẽ mua đồ ăn cho cô nhưng cô bé bận việc nhà nên xin nghỉ tối nay thế là Lôi Hòa Nghi như ngựa mất cương, để mặc cái dạ dày của mình.
Đang tính chợp mắt một tí thì có một bóng người xuất hiện, che trước mắt Lôi Hòa Nghi, cô thoáng mở mắt ra nhìn. Đối diện với ánh mắt bình thản, lãnh đạm của Cung Huyền Thương. Cô chống người ngồi dậy, nhường chỗ cho Cung Huyền Thương ngồi, trên người anh vẫn là bộ chiến giáp của Mạc Hiên, vẫn chưa thay ra.
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt mệt mỏi còn tái nhợt của Lôi Hòa Nghi, thở dài, không biết từ đâu lấy ra một hộp sữa gạo lứt, đưa cho Lôi Hòa Nghi.
Cô nghi hoặc nhìn hộp sữa rồi nhìn Cung Huyền Thương, anh khẽ sờ mũi, nói:
- Không tìm thấy sữa socola, cô uống cái này đỡ đi, trông cô khá mệt mỏi, chắc là vẫn chưa ăn gì!
Lần này Lôi Hòa Nghi mới chắc chắn Cung Huyền Thương đưa sữa cho mình, đưa tay nhận lấy:
- Cảm ơn!
- Đừng khách sáo!
- Anh đến phim trường còn sớm hơn tôi, có phải cũng chưa ăn gì không? - Ừ, nhưng đừng lo, sức khỏe tôi tốt hơn cô, có thể chịu được.
- Đừng nói dối, tôi nghe Lôi Lăng Quân nói anh nhiều lúc đóng phim đến bỏ bữa, có khi ngày ngủ không quá bốn tiếng, sức khỏe ai tốt hơn ai còn chưa biết đâu.
- Phì... cô biết cũng nhiều đấy, vậy... tối nay có muốn dùng bữa với tôi không?
- Dùng bữa!?
- Ừm, hoàn thành xong cảnh quay thì trời cũng muộn rồi, về nhà có lẽ sẽ lười xuống bếp cho nên đôi khi sẽ đi ăn ở ngoài nhưng ăn một mình thì buồn chán lắm.
Lôi Hòa Nghi đảo mắt một hồi sau đó cũng gật đầu.
- Dùng bữa... được thôi, nhưng mà đi ăn cùng ảnh đế nổi tiếng tôi sợ phim còn chưa chiếu mà mình đã lên hot search rồi đấy. Dù sao sức chiến đấu của fanclub anh cũng không phải mạnh bình thường.
- Xin lỗi, tôi quên mất hay là mua nguyên liệu đến nhà tôi nấu. Nhắc mới nhớ, trước đó Bánh Bao bị rụng lông nên không mang nó đến phim trường được. Lâu rồi không gặp cô, Bánh Bao trông rất nhớ cô đấy.
Vừa nghe đến đề nghị đến nhà anh nấu cơm, Lôi Hòa Nghi còn có chút chần chừ vì quan hệ của hai người vẫn chưa thân thiết đến mức đó. Nhưng Cung Huyền Thương vừa nhắc đến Bánh Bao trắng trắng mềm mềm thì bao nhiêu do dự đều bay biến. Lôi Hòa Nghi gật đầu cái rụp, thái độ quyết đoán so với vẻ do dự trước đó khác hẳn một trời một vực khiến Cung Huyền Thương phải bật cười.
Lôi Hòa Nghi chợt nghĩ đến việc phải mua nguyên liệu, nhanh chóng hỏi Cung Huyền Thương:
- Nhưng mà nguyên liệu... chúng ta phải đến siêu thị mua, có bị nhận ra không?
- Không cần lo, cần gì tôi sẽ nhờ người mang đến, chúng ta không nhất thiết phải đến siêu thị.
- Vâng!
Lát sau kết thúc công việc, Lôi Hòa Nghi nhắn tin nói với mọi người ở nhà sẽ đi ăn với bạn nên sẽ không dùng bữa tối với gia đình được và có khi sẽ về muộn, nói mọi người không cần lo lắng. Báo tin xong, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi người đi trước người đi sau lên xe của mình, đi cùng một hướng đến biệt thự riêng của Cung Huyền Thương.
Nơi đây cô đã đến một lần nên cũng có chút quen thuộc, không đến nỗi làm chậm giờ về của Cung Huyền Thương.
Hai người đi vào nhà, bên trong Bánh Bao đang nằm trên sàn, mặt hướng ra cửa chờ chủ về. Nghe tiếng xe cùng tiếng bước chân, chú chó đứng phắt dậy đuôi quẩy không ngừng. Đến khi nhìn thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi một trước một sau vào nhà, Bánh Bao nhanh như tên bắn, trực tiếp bỏ qua Cung Huyền Thương, nhào đến Lôi Hòa Nghi phía sau. Thái độ còn vui vẻ, nhiệt tình hơn bình thường khi thấy Cung Huyền Thương về.
Lôi Hòa Nghi phản ứng nhanh nhạy, đưa tay ôm lấy chú chó, không ngừng vuốt ve bộ lông mới này, yêu thích không nỡ buông. Cung Huyền Thương nhìn thấy Bánh Bao phản chủ thì có chút bất lực, câm nín nhưng nhìn thấy cả hai vui vẻ như vậy thì cũng mỉm cười cho qua.
Ngước nhìn đồng hồ, Cung Huyền Thương không nhanh không chậm nói:
- Đợi một lát nữa sẽ có người mang nguyên liệu nấu ăn tới, cô ngồi đợi một lát.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi một bên chơi đùa với Bánh Bao, một bên tươi cười nhìn Cung Huyền Thương, trả lời. Chợt nhìn thấy trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, cô liền nói:
- Nếu anh thấy nóng thì cứ đi tắm trước đi, tôi sẽ không thấy ngại đâu.
Cung Huyền Thương ngẫm nghĩ một hồi, cũng cảm thấy không có gì là không ổn chưa kể đến anh xác thực có chút không thoải mái, mồ hôi cả ngươi. Lát nữa ngồi vào bàn ăn sợ là sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của Lôi Hòa Nghi mất.
- Vậy... tôi lên phòng tắm rửa một lát, cô cứ tự nhiên.
- Ưm!
Cung Huyền Thương đi lên lầu, về phòng tắm rửa. Giây trước anh vừa đi, giây sau bên ngoài có người đến. Lôi Hòa Nghi đoán chắc là người giao nguyên liệu đến nên đi ra ngoài, Bánh Bao cũng lẽo đẽo theo sau.
Quả thật là người mang nguyên liệu đến nhưng không giống tưởng tượng của cô. Cứ nghĩ sẽ là một chàng trai hoặc cô bé nào đó là trợ lý của Cung Huyền Thương mang đến nhưng không phải. Bên ngoài là một người đàn ông trạc tuổi Cung Huyền Thương, vẻ ngoài đĩnh đạc chín chắn, mặc một bộ vest lịch sự, quy củ, hoàn toàn là hình tượng của một người đàn ông thành đạt. Chỉ là trên tay túi lớn túi nhỉ các nguyên liệu nấu ăn, nhìn tổng thể thế nào cũng thấy lạ.
Người đàn ông thấy mở cửa là một cô gái thì có chút ngạc nhiên nhưng tố chất chuyên nghiệp bao lâu nay không cho phép anh thất thố, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn Lôi Hòa Nghi đáp:
- Đây đều là những thứ cậu Apmando cần, tôi có thể mang vào chứ?
- À, được, anh mang vào đi!
Người đàn ông gật đầu rồi đặt túi đồ xuống, cởi giày rồi lại xách đồ, bước vào trong, Lôi Hòa Nghi cũng giúp xách một vài túi nhỏ.
Người đàn ông quen đường quen lối mang đồ vài phòng bếp, đặt ngay ngắn sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Việc của tôi đã xong, xin phép!
- Cảm ơn!
Anh ta cúi người chào Lôi Hòa Nghi, cô lịch sự đáp lại, sau đó anh ta cũng rời đi.
Lôi Hòa Nghi đứng tại chỗ, trong lòng vô vàn nghi vấn.
Apmando là một diễn viên có thể nói là tự do bởi anh không phải là người của công ty quản lý nào cả, không có người đại diện, ở phim trường cũng không có trợ lí. Nhưng không vì thế mà anh không nổi, Apmando vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu của các đạo diễn đình đám. Lôi Hòa Nghi vẫn nghĩ anh không thích bị bó buộc nên không ký hợp đồng với công ty nào nhưng nhìn lại người đàn ông vừa nãy, cô có lẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh ta rất chuyên nghiệp, giống như bản năng đã được tôi luyện từ lâu, phải là một người sống trong một môi trường phát triển và chuyên nghiệp mới có thể luyện ra một người có khí chất như vậy. Nhưng anh ta khi nhắc đến Apmando lại rất cung kính, không phải cung kính theo kiểu cấp trên cấp dưới mà là sự cung kính xuất phát từ sự khâm phục tận đáy lòng.
Mặc dù rất hiếu kỳ với thân phận của Cung Huyền Thương nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không suy nghĩ nhiều. Nhìn các nguyên liệu trên bàn, bắt tay vào làm, Bánh Bao cũng đứng bên cạnh, không rời nửa bước.
Cung Huyền Thương tắm rửa xong thay một bộ đồ thoải mái nhưng vẫn lịch sự ở nhà, mái tóc ướt nhẹp có chút lộn xộn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ anh tuấn vốn có. Cung Huyền Thương vừa lau tóc vừa đi xuống phòng khách, lại không thấy ai ở đâu thì có chút khó hiểu. Nhìn xung quanh một hồi thì nghe trong phòng bếp có động tĩnh, anh đi vào.
Bên trong, Lôi Hòa Nghi vừa loay hoay với mớ rau củ trên thớt vừa canh nồi súp đang nấu. Bánh Bao đứng bên chân không ngừng quẩy đuôi chờ ăn.
Phòng bếp rất rộng cho Cung Huyền Thương đứng ở cửa bếp còn cách khá xa Lôi Hòa Nghi đang ở bên bếp nhưng mùi thơm của món súp vẫn quanh quẩn chóp mũi khiến cơn đói của Cung Huyền Thương càng tăng thêm.
Nhìn cảnh tượng Lôi Hòa Nghi tất bật nấu ăn, lâu lâu còn cúi xuống nhắc nhở Bánh Bao không được làm phiền cô, không hiểu sao Cung Huyền Thương lại cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp, trong tim như có gì đó lấp đầy. Khóe môi bất tri bất giác cong lên, đứng nhìn Lôi Hòa Nghi chằm chằm.
Thấy cô đưa tay lên lau mồ hôi trán, Cung Huyền Thương mới chợt bừng tỉnh, nhận ra mình phải đến giúp cô. Thế là hai bước thành một bước, đi đến cạnh Lôi Hòa Nghi.
- Có cần tôi giúp gì không?
Lôi Hòa Nghi đầu cũng không ngẩng lên, khẽ nói:
- Anh giúp tôi cắt rau củ để làm salad trộn, tôi sẽ làm món khác.
- Không thành vấn đề!
Cung Huyền Thương nhận lấy dao trong tay cô, tỉ mỉ cắt cà rốt, cà chua, rau...
Lôi Hòa Nghi trong khi đó sẽ làm beefsteaks, thật ra so với những món đậm chất phương Tây này, cô vẫn thích nấu món cung đình truyền thống hơn. Bởi vì cô là người cổ đại, cho nên nấu những món đó sẽ tốt hơn. Nhưng nấu mấy món đó tương đối lâu lại rất tỉ mỉ, vì không muốn Cung Huyền Thương nghi ngờ cũng như chờ lâu nên chỉ có thể vừa làm món điểm tâm truyền thống vừa nấu món Tây.
Sơ chế beefsteak rồi bỏ vào chảo, trong khi đợi món chín cô lại sơ chế cá hồi rồi áp chảo. Tranh thủ nhìn qua Cung Huyền Thương, hai mắt sáng lên:
- Tay nghề của anh tốt thật đấy!
- Tôi chủ yếu sống một mình nên cũng biết chút trù nghệ nhưng chỉ dừng lại ở vài món đơn giản thôi. Công việc rất bận nên không có thời gian nấu mấy món cầu kỳ, không như cô, nấu ăn thật sự rất giỏi!
- Quá khen! Thật ra tôi thích nấu món ăn truyền thống hơn nhưng thời gian eo hẹp nên chỉ đành nấu món Tây. Hi vọng có thể hợp khẩu vị của anh.
- Tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, cô rất có thiên phú đấy. Hi vọng về sau có dịp sẽ được ăn món truyền thống do cô nấu.
- Nếu có dịp!
- Mỏi mắt chờ mong!
Lôi Hòa Nghi cười ngượng ngùng, quay đi, lấy khoai lang đã luộc chín ra, bắt đầu làm bánh khoai lang để tráng miệng.
Khoai lang rất tốt cho sức khỏe nên cô làm rất nhiều bánh, cũng là nghĩ cho dạ dày của Cung Huyền Thương. Sợ anh không có thời gian nấu ăn hay ra ngoài dùng bữa thì có thể ăn tạm.
Cung Huyền Thương làm xong món salad trộn, thấy Lôi Hòa Nghi vẫn còn bận làm bánh thì giúp cô xử lý beefsteak và cá hồi. Cuối cùng là sườn xào chua ngọt, đơn giản nhưng vẫn hớp hồn vô số người.
Hai người không trao đổi nhiều nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đủ sắc hương vị xuất hiện.
Súp cua, sườn xào chua ngọt, cá hồi áp chảo, beefsteak, salad trộn,... món tây món ta đều có đủ.
- ----
Cung Huyền Thương: Giờ thì đã hiểu tại sao đàn ông lấy vợ thì cơ bụng tám múi cũng thành một.
Danh sách chương