Edit: Cải Trắng

Mười người đứng vào vị trí của mình.

Ở đội bên kia, Khương Văn cũng là người đứng thứ năm. Lúc này, khi nhìn thẳng về phía trước, hắn còn buông lời thách thức với đội còn lại nữa.

Nhưng mà, không có ai phản ứng lại lời hắn nói.

Người chạy đầu tiên là Đại Dũng và một nam diễn viên khác ở bên đội còn lại, hai người lo lắng khởi động toàn thân, còn cố gắng kết nối, hiểu ý với chú chó đi cùng mình nữa.

" Chó ngoan, lần này tôn nghiêm của cả giống loài Husky đều dựa vào mày đấy, chút nữa chạy cho tốt. " Đại Dũng xoa xoa đầu chú chó.

Diễn viên nam bên kia cũng cố gắng làm thân với chú chó Samoyed có nụ cười thiên sứ của mình.

Đạo diễn huýt sáo ra hiệu: " Mọi người đi vào vị trí của mình, chuẩn bị... "

Đại Dũng cùng diễn viên nam kia đều dừng hành động lại, quấn chặt dây kéo trong tay mình thêm vài vòng, hít sâu một hơi, cúi đầu xuống cong người lên, mắt nhìn thẳng về phía trước.

" Bắt đầu!! "

Tiếng huýt sáo vang lên, Đại Dũng lập tức cất bước chạy.

Nhưng mà vừa mới chạy được một bước thì bị sức lực to lớn ở đằng sau kéo giật trở về.

...

Hắn nhìn chú chó đang ngồi trên mặt đất, đầu hơi bị kéo về phía trước nhưng móng vuốt ở bốn chân vẫn trụ chắc trên mặt đất. Đôi mắt chú chó nhỏ dường như chứa ý cười trào phúng, cũng chẳng thèm thè lưỡi ra thở.

Mẹ nó...

Con mẹ nó, tên nhóc này tới hai bước cũng không chạy, mới nãy không phải đã thương lượng rồi sao? Không ngờ bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề!

Ban đầu cũng đã lường trước tình huống này rồi, giống loài Husky này thường hay xảy ra rất nhiều vấn đề. Lúc nên nổi loạn thì không nổi loạn, tới lúc cần nó yên tĩnh thì lại quậy phá tới nỗi không ai ngăn được nó.

Hắn chuẩn bị cúi người xuống bế nó lên, không biết nó cảm nhận được chuyện này không, nhưng tay hắn vừa mới chạm vào phần dưới thân nó thì chú chó đó nhấc một chân lên. Nó cúi đầu nhìn tay hắn, sau đó nó thu ánh mắt lại, sủa lên một tiếng rồi chạy.

Nhìn thoáng một cái, rồi chạy...

Đại Dũng: "... "

Mày đang có ý gì hả? Khương Văn chỉ sang bên này, cười ha ha hai tiếng.

Cũng đừng tưởng nó chạy là xong việc.

Thấy con Husky chạy nhanh, Đại Dũng cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo nó. Không ngờ nó lại giơ móng vuốt về phía Samoyed, kích động tới nỗi thè lưỡi ra mà thở, đúng là xong rồi.

Bên này, diễn viên nam kia vừa kéo hai con chó ra vừa cười ha ha. Hắn vừa hoàn thành xong đợt chạy tiếp sức đầu tiên, giờ hắn mang theo Samoyed quay về vạch xuất phát. Sau đó, hắn phát hiện, Samoyed quả không hổ danh là một tiểu thiên sứ, chạy xong rồi vẫn còn giúp bọn hắn cản đối thủ lại.

Hai chú chó kia thi nhau sủa, biểu cảm của Husky bắt đầu thay đổi, nó còn trào phúng khinh bỉ nữa chứ.

Sau đó, A Dũng dứt khoát bế luôn nó lên mà chạy, dù là như vậy, nhưng lượt thứ hai cũng bị chậm lại không ít thời gian.

Bên đội Ôn Nhan, lượt thứ hai là bế một bé Teddy nhỏ, toàn bộ quá trình ôm lên rồi chạy cũng không mất nhiều thời gian.

Hà Từ kích động muốn bốc hỏa luôn rồi, tư thế ôm gà trống của hắn khá kỳ quặc, miệng thì liên tục lẩm bẩm: " Đến tôi đến tôi đến tôi. "

Tư thế của hắn không đúng, một tay cứng đờ bao ở bên ngoài, để cho gà trống bám vào cánh tay hắn, một tay khác thì cố gắng giữ nó lại, khiến cho gà trống vùi đầu vào trong ngực hắn. Cái mông của gà thì để lộ ra bên ngoài.

Điều này khiến cho gà trống không thoải mái.

Quả nhiên, chạy được nửa đường, gà trống đã không chịu được nữa. Hai cái cựa của nó liên tục đạp, nó không ngừng đạp chân vào tay của Hà Từ.

Hà Từ chỉ còn một chút nữa thôi là tới chỗ Ôn Nhan. Hắn vừa cố gắng chạy thật nhanh về phía trước vừa gắt gao đè chặt con gà trống trong tay lại: " Từ từ, từ từ chứ... " Lại rớt nữa rồi.

Hắn thấy chỉ còn một chút nữa thôi.

Gà trống hung hăng dùng mỏ của mình để mổ Hà Từ, để hắn rời tay đi. Vỗ vỗ cánh nó liền nhảy ra chỗ khác, chỉ để lại cho hắn một sợi lông gà, cứ thế lướt qua đỉnh đầu hắn mà bay đi.

Bay đi...

Đi rồi...

A! Ánh mắt Hà Từ gắt gao nhìn vào con gà, xoay người nhào tới.

Ôn Nhan đang chuẩn bị tiếp sức: "... "

Các fan: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Rất nhanh, hai vợ chồng Khương Văn đã chuẩn bị cùng nhau hoàn thành nốt chặng đường cuối. Hai người họ nghe thấy bên này có tiếng động liền nhìn qua, đập vào mắt họ chính là hình ảnh Hà Từ đang chạy vòng quanh để bắt được con gà, đây đúng là cảnh tượng gà bay chó sủa điển hình.

Khương Văn vỗ đùi cười rộ lên: " Ha ha ha ha ha, mấy người thua chắc rồi. "

Loại gà này mà dùng tay không bắt lấy thì không bắt được. Cuối cùng, Hà Từ chỉ có thể lùa gà chạy theo đường chạy, mới miễn cưỡng xem như đạt yêu cầu.

Lúc này, vừa lúc Khương Văn đón lấy vợ mình. Hai người họ cũng được xem như đôi vợ chồng già, chẳng còn gì phải xấu hổ ngượng ngùng nữa, Khương Văn ngồi xổm xuống, vợ hắn cũng chuẩn bị trèo lên lưng.

Đôi tay cô vòng qua cổ hắn, sau đó lại dùng hai tay đó bắt lấy con ngỗng.

Nhưng mà đầu của con ngỗng này không nhỏ tí nào, cổ còn dài nữa, nếu ôm được trong lòng thì ổn, nhưng để hai tay bắt lấy nó thì...

Nó vỗ cánh cái là bay xuống đất rồi.

Đúng lúc đó, lượt thứ ba bên đội Ôn Nhan đã hoàn thành. Không biết Ôn Nhan tìm được từ chỗ nào ra một ít cỏ, sau đó dụ dỗ chú cừu con đi theo cô.

Khương Văn thấy cảnh đó, thì mở miệng: " Đừng bế lên nữa, chúng ta dẫn nó đi tới đích là được rồi. "

Cổ con ngỗng kia dài như vậy, nếu đi đứng mà không cẩn thận thì...

Hắn đưa chân đá đá vào phần mông con ngỗng, để cho nó chạy ở đằng trước. Khi động vật bị đá vào mông, nó thường có xu hướng chạy về phía trước. Khương Văn đi ở đằng sau cõng theo vợ mình.

Tốc độ của Ôn Nhan rất nhanh, mà ngỗng thì chạy chậm. Đá một cái nó mới đi một ít. Khương Văn cảm nhận được khoảng cách đang dần được rút ngắn, hắn sốt ruột muốn bốc hỏa luôn rồi. Lần này hắn bước một bước khá dài, thiếu chút nữa thì dẫm lên cả con ngỗng, còn đạp mạnh chân một cái.

Giây tiếp theo, tình huống bất ngờ xảy ra.

Con ngỗng đang ngoan ngoãn đi ở đằng trước hắn bỗng xoay người lại vỗ cánh phành phạch. Nó kêu lên một tiếng đầy hung ác, còn hướng tới chỗ hắn mà đánh.

Khương Văn không kịp tránh đi liền bị nó đạp trúng phần đùi, hắn kêu đau một tiếng. Rồi con ngỗng đó lại kêu lên một tiếng, nhào tới một lần nữa. Giờ hắn chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó sợ tới mức chỉ biết bỏ chạy, không cần biết mình đang chạy đi đâu.

" Sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra? "

Con ngỗng này sao đột nhiên hung hăng thế?

Trường quay rơi vào cảnh hỗn loạn, ngay sau đó đạo diễn đã xua xua tay, ý nói đây là một hiện tượng bình thường. Nhờ thế, nhân viên công tác mới bình tĩnh lại, thận trọng thở phào một hơi.

Các fan cũng nhao nhao lên hỏi tại sao con ngỗng này lại quay lại tấn công người thế.

Mấy fan xem được toàn bộ quá trình, thiếu chút nữa thì họ nuốt luôn vỏ hạt dưa đang cắn trong miệng.

Ơ, có phải là Khương Văn chưa bao giờ thấy ngỗng ở nông thôn được nuôi như thế nào không?

Ngỗng là một loại động vật có thân hình nhỏ, nhưng khi bị chọc tức thì nó khá hung...

Thật ra, có không ít người cảm thấy sợ ngỗng.

Ở nông thôn, có những nhà nuôi ngỗng không chỉ để lấy thịt và lấy trứng, có khi còn có thể nuôi nó để nó trông nhà. Nửa đêm, nếu có ai đó lẻn vào nhà, thì người đó xong đời rồi.

Biết không có việc gì, thì những người đó liền đứng tại chỗ cười ha ha nhìn Khương Văn đang chạy loạn khắp nơi.

Cái gì là vui quá hóa buồn? Đây chính là vui quá hóa buồn.

...

Lúc này, bên Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan.

Cố Cảnh Ngự thấy cô tới gần, anh cười cười, cong lưng, Ôn Nhan bước chân một cái, trực tiếp nhảy lên lưng anh, còn vỗ vào đầu anh: " Chạy mau chạy mau. "

Anh thuần thục ôm lấy chân cô, một bên tay Ôn Nhan vòng qua ôm lấy cổ anh, một tay khác thì vẫn cầm cỏ để dụ chú cừu non đi theo, cô còn cố gắng đưa chỗ cỏ đó xuống thấp tới gần đầu con cừu.

Dưới chân toàn là cát, vất vả lắm mới thấy trước mắt mình có đồ ăn. Cừu con kêu lên một tiếng, nó cố rướn đầu về phía trước để ăn, kết quả, nó phát hiện ra đồ ăn thơm ngon đang dần rời xa nó.

Be~~

Nó kêu lên một tiếng, đuổi theo.

Bởi vì anh cứ đi nhanh hơn một chút là cừu lại bị tụt ở phía sau. Cho nên, những lúc như thế, Ôn Nhan thường phải siết chặt cổ anh một chút. Khi đó Cố Cảnh Ngự sẽ dừng lại.

Có thể nói, Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan đi chẳng nhanh chút nào, nhưng bên kia thì không biết bị ngỗng đuổi chạy tới chỗ nào rồi.

Lúc Ôn Nhan gõ chiêng, quay đầu lại cô vẫn thấy một đám nhân viên đang vây lấy con ngỗng hung hăng đó, cô cười vỗ vỗ vào bả vai Cố Cảnh Ngự, ý bảo anh buông cô xuống.

Cố Cảnh Ngự ừ một tiếng, anh quay đầu lại hôn cô một cái, sau đó mới ngồi xổm xuống thả cô ra.

Đôi mắt Ôn Nhan cong lên, cô đem chỗ cỏ còn lại trong tay mình vào miệng chú cừu non hết.

Cuối cùng, nhân viên công tác cũng lùa được con ngỗng về. Khương Văn thì mệt tới nỗi cả đầu hắn toàn là mồ hôi, trong lúc hoảng loạn, hắn còn chẳng biết mình có thể để vợ xuống và hai người cùng chạy.

Chờ tới khi hai người nhớ ra là đang thi đấu, lúc hai người quay đầu lại, nhìn lên trên bục nhận thưởng, hai người nhìn thấy Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan. Đạo diễn và một đám người ở đó đều mỉm cười nhìn hai người họ.

Khương Văn: "... "

Vợ Khương Văn: "... "

***

Mãi cho tới khi trò chơi thứ hai chuẩn bị bắt đầu, Khương Văn vẫn không dám tin là tình huống bất ngờ đó lại xảy ra với mình.

Nhưng các fan lại không chú ý tới chỗ này.

Trên thực tế, ở phần bình luận chẳng có mấy ai bình luận chuyện đó.

Mấy người họ chỉ chú ý tới một loạt hành động của Ôn Nhan lúc trước...Ngồi xổm xuống, nhảy lên, vỗ đầu ra hiệu chạy, hình như có chỗ nào sai sai thì phải.

Động tác trơn tru thì không nói làm gì, nhưng cái chuyện vỗ nhẹ vào đầu thì...nói chạy là chạy, bảo dừng là dừng.

... Thế này cũng giống, là được huấn luyện đấy.

Thoạt nhìn, bọn họ cũng không biết thần tượng của mình cảm thấy thế nào, thậm chí họ còn thấy chuyện này rất bình thường. Có thể trong sinh hoạt hàng ngày, cách hai người đó ở chung là thế này.

Nhưng mà...là một người đàn ông thì họ đa số không thích bị người khác đánh vào đầu, huống chi người đó còn là bệ hạ.

Fan cảm thấy choáng váng, các cô biết và cũng thừa nhận việc Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan ở bên nhau, nhưng mà, ở trong tưởng tượng của bọn họ, cách thức ở chung của hai người này có thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không giống thế này nha.

Bệ hạ, anh thế này...

Trong đầu các fan không hẹn mà cùng có một suy nghĩ, còn cảm thấy hơi kích động khi nghĩ tới nó nữa. Làm cho bọn họ kinh hãi không thôi....chẳng lẽ người như bệ hạ lại thuộc loại....thê nô??

.... Không không không không không, nhất định là do mình suy nghĩ nhiều rồi.

Cái suy nghĩ này các cô không dám tin, nhưng trò chơi tiếp theo đây, lại làm cho các cô không thể không tin.

***

Nếu hôm nay trò chơi thứ nhất là trò chơi về độ ăn ý giữa các đội thì trò chơi thứ hai chính là trò chơi dựa vào bản thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện