Edit: Bối Xu + Cải Trắng

Cố đại ca cũng không đợi lâu, ăn cơm xong thì ôm một bụng chua xót rời đi. Trước khi đi, vốn hắn còn định nói chuyện riêng với Cố Cảnh Ngự mấy câu...

Nhưng mà nhìn thấy động tác định rời đi của hắn, em trai vẫn ngồi yên bất động. Vẫn là em dâu có lương tâm, còn dặn dò hắn một câu đi đường cẩn thận.

Trong nháy mắt, Cố đại ca cảm nhận được hương vị chua xót khi gả con gái đi.

Ôn Nhan ở trước mặt Cố đại ca đương nhiên thể hiện bộ mặt ôn hòa rộng lượng, nhưng Cố đại ca vừa rời đi, Ôn Nhan thở phào một hơi, ở bên hông Cố Cảnh Ngự không tránh được phải lưu lại vài vết bầm tím.

Nam nhân rên rỉ một tiếng, dứt khoát nắm bàn tay ở sau lưng, nghiêm túc cầm trong lòng bàn tay mình hôn một cái, mày kiếm nhíu lại "Làm sao vậy?"

Giọng nói của anh vẫn trầm ổn mỉm cười "Anh lại làm sai gì sao?"

Ôn Nhan suy nghĩ một lúc, chuyện như vậy mà anh làm như không biết sao. Mí mắt cô giật giật, trong đáy mắt phản chiếu đôi mắt sâu không thấy đáy đang mỉm cười ôn nhu của Cố Cảnh Ngự.

Ôn Nhan dừng một chút, cuối cùng dứt khoát đạp lên giày da của anh, mím môi một cái.

"Tự mình suy nghĩ đi."

Thật sự thì cô cũng không nghĩ ra!

Vừa nãy cô còn hơi khẩn trương, giờ bình tĩnh lại thì không nhịn được muốn đánh anh.

Cố Cảnh Ngự thở dài, dường như rất bất đắc dĩ, động tác tay vừa nhanh vừa bá đạo kéo người đang định trốn tránh lại, dùng sức một chút liền kéo cô vào lồng ngực, trực tiếp ôm cô đi về phía trước cảm thán "Lòng dạ phụ nữ cứ như mò kim đáy biển vậy. "

"Cố, Cảnh, Ngự." Ôn Nhan không chút đề phòng bị bế lên, hoảng hốt kêu một tiếng, vội vã ôm cổ anh. Cô nhìn quanh, phát hiện không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm đá anh vài cái "Mau buông em xuống, lỡ có người nhìn thấy thì làm sao."

Hiện giờ đang ở ngoài hành lang đó!

"Vậy thì làm sao?" Người đàn ông này một chút cũng không khẩn trương, chậm rãi mở miệng "Anh là bạn trai hợp pháp."

Nếu ở địa bàn của mình mà còn bị phát hiện thì Cố Cảnh Ngự anh cũng quá vô dụng rồi.

"Không đúng, mối quan hệ của chúng ta còn chưa được tính là hợp pháp."

Tròng mắt anh hạ xuống nhìn người được ôm trong lòng, môi mỏng cong lên, cước bộ thong thả, giọng nói trầm thấp mê hoặc "Nếu không... chúng ta đi lĩnh chứng trước?"

Ôn Nhan trừng mắt á khẩu, sắc mặt đen lại, lấy tay vỗ nhẹ lên mặt anh một cái"Ai muốn cùng anh đi lĩnh chứng?"

Ánh mắt anh nhìn cô một hồi, đột nhiên không biết xấu hổ chế trụ hai tay, để lại vài dấu ấn đo đỏ trên cổ, thanh âm ủy khuất nặng nề lên án "Chúng ta đã đi đến bước này, em còn không muốn cùng anh đi lĩnh chứng?"

Khóe miệng Ôn Nhan giật giật, vô lực nhìn người đang diễn trò "Anh còn biết xấu hổ hay không..." Lời nói hàm hồ như vậy, bọn họ đâu có giống nhau.

Ánh mắt của người đứng trước mặt cô tối lại, lông mi vô lực rũ xuống "Chúng ta rõ ràng đã đi gặp người lớn, em còn vừa đồng ý sẽ cùng với anh sống thật tốt..."

Giống như là mỗi sợi lông trên người anh đều đang nói rằng, người lớn trong nhà cũng đã gặp rồi, còn không thừa nhận thì em quá cặn bã.

Tay anh ôm cô rất vững, bước chân cũng rất ổn định.

"Em đồng ý gặp người lớn lúc nào?" Còn vừa đồng ý sẽ cùng anh sống thật tốt? Ánh mắt Cố Cảnh Ngự lộ ra ý cười "Em đã đồng ý với anh trai anh là lần sau sẽ theo anh về nhà, bốn bỏ năm vào*, chẳng phải giống với đồng ý hẹn gặp người lớn sao?"

*Bốn bỏ năm vào: là chỉ một cách cân đo đong đếm, lấy số liệu tương đương. Ở đây ý chỉ việc Ôn Nhan gặp anh trai Cố Cảnh Ngự tương đương với việc đã gặp mặt người lớn trong nhà.

Vừa rồi lúc Cố đại ca rời đi có bảo anh lần sau rảnh rỗi thì mang Ôn Nhan về nhà một chuyến, Ôn Nhan cũng đồng ý rồi.

"Ha ha, có thể, bốn bỏ năm vào là một tật xấu." Ôn Nhan phí hơi thừa lời nói.

Không có tật xấu cái quỷ!

Ôn Nhan giận quá hóa cười "Em hiểu rồi."

Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, cố ý nói "Nếu nói như vậy, em gặp mặt người lớn nhà người khác, hai ngày sau sẽ cưới họ sao?"

Sắc mặt Cố Cảnh Ngự tối sầm, nhất thời hối hận về lời nói lúc trước của mình, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm "Không cho phép. Ngoại trừ anh, em còn muốn cưới ai?"

Ôn Nhan nhìn khuôn mặt đen thui của của, tức giận trong lòng nháy mắt tan biến, nhưng lại cố ý tỏ vẻ nghiêm túc nói "Cũng không chắc là như vậy."

Sắc mặt Cố Cảnh Ngự lại đen thêm một phần, anh ôm chặt eo Ôn Nhan, hừ nhẹ một tiếng "Những người khác đã hết hi vọng rồi. Cả đời này em chỉ có thể gả cho anh."

Ai dám động tới Ôn Nhan, nhất định anh sẽ đánh gãy hai chân!

Tới một người đánh một người, tới hai người đánh cả đôi.

"Anh tưởng mình là tổng tài bá đạo sao?" Ôn Nhan bật cười ra tiếng, ôm cổ anh giả vờ oán hận.

"..."

Âm thanh của hai người càng ngày càng xa.

Mấy ngày tiếp theo trôi đi trong nháy mắt.

Tối hôm đó, dù chưa đến giờ chương trình truyền hình thực tế bắt đầu, đã có một vài khán giả ngồi chờ sẵn trước màn hình TV.

Trong mấy ngày gần đây, nếu nói minh tinh nào có danh tiếng tốt nhất, tất nhiên không có ai khác ngoài Ôn Nhan.

< Như Thấm truyện > là bộ phim truyền hình hiện nay rất nổi tiếng, Ôn Nhan đảm nhận vai quý phi, đương nhiên cô thu hoạch được không ít thành công. Dĩ nhiên không ai ngờ tới được, ở tập quý phi chết, danh tiếng của Ôn Nhan lại tăng thêm một bậc.

Bây giờ ra ngoài mà nhắc tới tên tiểu hoa đán Ôn Nhan, ai ai cũng có thể bàn tán dăm ba câu.

Mấy ngày hôm nay, danh tiếng của Ôn Nhan như mặt trời ban trưa, vừa lúc có chương trình truyền hình thực tế này ngỏ lời mời. Chuyện này so với phép tính 1+1=2 còn đơn giản hơn. Dạo gần đây người đại diện Lý Cường luôn bận rộn, bước chân hắn lúc nào cũng nhanh như gió.

Gần tối.

Một nhà nọ dùng cơm xong, vừa đúng lúc radio bắt đầu phát tin tức.

Bố Hứa cầm điều kiển, bật đài trung ương, vừa xỉa răng vừa lắng nghe giọng nói của người dẫn chương trình. Lúc này ông bỗng thấy ghế salon lõm xuống, bèn quay đầu lại, kỳ quái nhìn con gái "Sao con vẫn chưa trở về phòng?"

Con gái mười mấy tuổi của ông bưng một đĩa hoa quả ra, lê dép đi tới, ngồi khoanh chân trên ghế. Rõ ràng nó không có ý định về phòng.

Trước đây con gái ông không thích nghe tin tức trên radio. Đáng lẽ lúc này nó thường bỏ về phòng ngồi nghịch điện thoại mới đúng.

Người con gái cầm một quả táo bắt đầu dùng răng gặm, cô dựa vào sô pha, trả lời qua loa "Không có việc gì ạ. Con đang đợi hết bản tin tức cuối ngày."

Đang nói chợt cô nhớ ra cái gì, vỗ đầu một cái, kéo cánh tay bố mình "Chương trình đó sẽ bắt đầu sau khi bản tin kết thúc, bố đừng quên gọi con nhé."

Cô muốn xem chương trình thực tế đầu tiên. Tuy rằng trên TV hay internet cũng có bản quyền phát sóng nhưng sẽ muộn hơn rất nhiều.

Gặp quỷ rồi!

Chương trình gì mà làm con gái ông phải ngồi canh trước TV lâu như vậy?

"Ngày nào cũng chỉ biết xem chương trình, không chịu học hành tử tế gì cả." Bố Hứa cằn nhằn một câu, nhưng cuối cùng cũng không từ chối yêu cầu của con gái, bất đắc dĩ trả lời "Được được, bố biết rồi."

Con gái ông giờ đang học cấp ba, một tuần mới về nhà một lần. Cũng coi như để nó thư giãn một chút đi.

Người con gái lúc này mới yên tâm, lôi điện thoại ra lướt diễn đàn QQ.

"Từ lâu đã muốn nương nương lên chương trình truyền hình thực tế này... Cuối cùng cũng được toại nguyện rồi."

"Đúng rồi, đúng rồi. Tôi cũng ước rất nhiều lần rồi, kích động quá."

"A a a a a a a! Thật muốn xuống dưới tầng chạy vài vòng. Ai đó mau kéo tôi lại!"

Cũng không thể trách người hâm mộ kích động như vậy. Chương trình này hai năm gần đây là chương trình có sức hút nhất nhì, có thể gọi là một chương trình văn nghệ toàn dân. Đó cũng tượng trưng cho địa vị của bản thân người được mời. Hơn nữa, chương trình văn nghệ này còn có một quy định đã thành tục lệ.

Mỗi một mùa sẽ có một chủ đề khác nhau, mà phần trước với phần sau cũng hoàn toàn khác nhau. Khi phần sau bắt đầu, chương trình sẽ phát sóng trực tiếp cảnh những thành viên mới gia nhập.

Người hâm mộ lúc nào cũng muốn ở gần thần tượng mình hơn một chút, hiểu họ rõ hơn một chút. Không thể nghi ngờ, phát sóng trực tiếp chính là một cơ hội tốt để tìm hiểu những điều mà thần tượng họ giấu giếm.

Một đám người biểu hiện sự kích động của bản thân mình xong, lại nhanh chóng đổi đề tài mới.

"Ây da, không biết vị khách mời bí mật kia là ai nhỉ?"

"Nương nương cũng là người mới, không biết có ai gây khó dễ cho cô ấy không?"

"Sẽ không có đâu. Chỉ có điều nghe nói tham dự chương trình này sẽ phải nếm chút khổ sở, thật sự hơi lo lắng cho cô ấy."

Những người hâm mộ chính là hay mâu thuẫn như vậy. Rõ ràng chỉ mới mười mấy đến hai mươi tuổi là cùng, lại giống như bà già quan tâm hết cái này cái nọ, coi thần tượng của mình như một đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện, hận không thể suy nghĩ mọi mặt chu toàn giúp thần tượng.

Lúc này trên mạng náo nhiệt hơn bao giờ hết, có thể nói là người dân cả nước đang chờ mong lúc chương trình bắt đầu. Nếu đem ra so sánh với những chương trình kinh điển thì cũng không có gì đáng nói, nhưng chương trình này cũng làm dậy sóng một bộ phận không nhỏ người tham gia.

Đương nhiên trên mạng ồn ào không chỉ bởi vì người hâm mộ Ôn Nhan rồi. Chương trình truyền hình thực tế cũng được chiếu trên đây.

Chương trình vẫn bắt đầu như tục lệ. Có bốn người dẫn chương trình cố định, mỗi người đảm nhận một hình tượng kinh điển, người này nối tiếp người kia giới thiệu bản thân, nhiệt tình chào hỏi khán giả.

Mấy MC chêm thêm vài câu bông đùa, cũng coi như thành công thu hút sự chú ý của khán giả.

" Mẹ nó, tôi nhìn thấy gì đây?! Chỉ mới một năm mà Thứ Thứ đã mập như vậy sao?"

"Ê, lầu trên, ngươi không để ý à! Thứ Thứ từ lâu đã mập rồi."

"Vẫn là Khương ca của tôi đẹp trai nhất. Càng già càng dẻo dai. Gương mặt rất nghiêm túc nữa."

"Ha ha ha ha ha ha, lầu trên thắng rồi. Già....Thì dẻo dai cái quỷ gì chứ?"

"Vì nương nương mà đến!"

"Lúc nào nương nương mới lên sân khấu vậy?"

Người hâm mộ dù không thể công kích nhau trực tiếp thì cũng thông qua chương trình mà công kích lẫn nhau.

Tầng 15.

"Khương ca thật có bản lĩnh." Ôn Nhan từ phía sau tiến tới, cô ngồi xuống ghế, đưa cho Cố Cảnh Ngự một đĩa bánh kem, trong tay cô còn cầm một đĩa khác.

Cố Cảnh Ngự ngồi ở đầu ghế bên kia hơi nhíu mày, khẽ đến mức khó nhận ra được. Nhận lấy bánh kem từ tay Ôn Nhan, anh tỏ vẻ chê bai "Lại là bánh kem nữa."

Vừa nói dứt lời, anh làm như không có chuyện gì ngồi sát lại gần cô.

Ôn Nhan liếc một cái, đẩy đầu anh đang ghé sát cô ra "Ngồi gần như vậy làm gì?"

Cố Cảnh Ngự không nghĩ đến việc Ôn Nhan sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng nếu dễ dàng bị xua đuổi như vậy thì anh đã không phải Cố Cảnh Ngự rồi.

Không nói thẳng ra cũng tốt, còn nếu đã nói thì anh không có gì để ngại rồi.

Cố Cảnh Ngự hơi nheo mắt, ôm lấy eo Ôn Nhan, sống mũi cao dụi vào cổ cô, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc, thỏa mãn thở ra "Ôm một cái."

Ôn Nhan cười đẩy anh ra "Không ôm."

Tuy nói như vậy nhưng tay Ôn Nhan không dùng lực, rõ ràng không thật sự có ý định đẩy anh ra.

Ôn Nhan cảm thấy Cố Cảnh Ngự có phần dính người. Cô vuốt mái tóc được bôi sáp của anh. Thực sự phiền chết đi được, lớn đến như vậy rồi mà chẳng để tâm đến xung quanh, cứ dính người như vậy. Nhỡ đâu tạo thành thói quen, bị người khác nhìn ra điểm không đúng thì nên làm thế nào?

Cố Cảnh Ngự ôm Ôn Nhan vào ngực, thân mật hôn lên chóp mũi cô "Đang nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?"

Trong mắt anh đều là ý cười, lại tiếp tục hôn xuống "Lúc nào cũng quyến rũ anh."

Đôi mắt đào hoa sáng ngời như chứa rượu bên trong, rồi lại tựa như chứa hàng vạn ánh sao lấp lánh, như những sợi tơ đầy tình ý, làm cho anh hận không thể sa ngay vào đó.

Cô vừa nở nụ cười?

Ôn Nhan hơi dừng lại một chút, cặp mắt đào hoa hiện lên một tia xấu hổ, nghiêm mặt quay đầu nhìn anh "Anh nói ai vừa cười cơ?"

Vừa rồi cô không phải đang cười, là đang phiền não đấy!

Nói xong cô xắn một miếng bánh kem, nhẹ nhàng nâng mí mắt như vừa rồi không có chuyện gì lạ xảy ra "Coi như vừa rồi ánh mắt em quyến rũ, nhưng trong lòng anh nghĩ cái gì mới nói ra cái đó."

Cô liếc mắt nói tiếp "Đại ảnh đế, có một số chuyện không nên suy nghĩ nhiều."

Đại ảnh đế cúi đầu nhìn cô, cất tiếng cười trầm thấp, vô tội hỏi "Không nên suy nghĩ nhiều về chuyện gì cơ?"

Anh cố tình làm ra vẻ khổ sở "Những chuyện này anh đều không hiểu... Nhan Nhan làm mẫu cho anh một lần đi."

Cố Cảnh Ngự kéo tay cô, để tay cô vuốt ve gò má anh. Ánh mắt thâm thúy của anh tối sầm, nhìn cô chằm chằm "Là như thế này sao?"

Ngón tay từ từ trượt xuống từ yết hầu đến lồng ngực "Hay là như thế này?"

Yết hầu của Cố Cảnh Ngự di chuyển, phát ra âm thanh ám muội, đầu ngón tay lại di chuyển thêm lần nữa "Hay là như thế này?"

Hóc môn nam tính của anh phả vào mặt cô, quần áo của hai người có chút không chỉnh tề, mái tóc ngắn đen tuyền rủ xuống trán, ánh mắt thâm thúy mê người mang lại cảm giác tà tứ mà cường thế.

Đầu ngón tay Ôn Nhan run rẩy cảm nhận được hình dạng từng cơ bắp dưới da, lại thấy ánh mắt Cố Cảnh Ngự vẫn nhìn chằm chằm mình, mí mắt cô giật một cái, cảm thấy xấu hổ và giận dữ chết đi được "Cố, Cảnh, Ngự!"

Cô dùng sức gỡ tay ra, nhưng lực tay anh rất lớn làm cô không sao thoát ra được, thậm chí còn có xu hướng bị kéo lại gần anh hơn.

Nhìn thấy sắc mặt Ôn Nhan đỏ bừng như sắp nhỏ máu, ánh mắt hiện lên mấy phần bối rối, Cố Cảnh Ngự rầu rĩ cười ha hả.

"Được rồi." Anh cười một lát rồi thả tay cô ra, nâng tay che đi đôi mắt cô. Anh hơi khó chịu nhíu mày, thân người thản nhiên dịch ra một khoảng, môi mỏng hôn nhẹ từ trán trượt xuống mũi, cuối cùng ngậm lấy môi Ôn Nhan, cúi đầu nỉ non "Hôm nay tha cho em một mạng."

Đôi mắt bị che lại, trước mắt chỉ có một khoảng tối đen, cảm giác ướt át của môi anh lại càng rõ ràng.

Ôn Nhan có thể cảm giác được lưỡi anh đang cạy hàm răng của cô, vừa ôn nhu dây dưa lại vừa ẩn giấu một phần khẩn trương muốn đem cô trở thành vật riêng. Dây dưa nóng bỏng như vậy làm cô không tự chủ được, chậm rãi ôm chặt lưng Cố Cảnh Ngự.

Mãi đến khi từ TV truyền ra một tiếng "A!"

Ôn Nhan bất chợt tỉnh táo lại, đẩy cái đầu vẫn đang vùi vào cổ cô ra, cắn răng thở hổn hển "Em còn xem chương trình thực tế nữa."

Cô còn muốn xem một chút xem chương trình như thế nào.

Cố Cảnh Ngự có thể tùy ý cắt xén chương trình, cũng có thể được xem trước thời gian chiếu. Mặc dù cô không để ý kỹ, nhưng cô biết cô và đoàn đội của cô không được hưởng quyền lợi như thế, giờ cô muốn xem xem rốt cuộc chương trình bị biến thành dạng gì rồi.

Dù sao đây cũng là chương trình đầu tiên hai người họ tham gia cùng nhau...

"Chương trình truyền hình thực tế gì cơ?" Chuyện tốt bị cắt ngang khiến Cố Cảnh Ngự cáu kỉnh, anh thở phì phò, khẽ nguyền rủa một tiếng, lông mày cau lại. Rõ ràng bây giờ đang là mùa xuân mà trên trán anh lại toát mồ hôi.

Chương trình truyền hình thực tế là cái gì?! Đều đi gặp quỷ cả đi!

Ôn Nhan há miệng trợn mắt, ý cười không chạm đáy trừng mắt với anh "Đứng lên. Còn có thể là chương trình gì nữa cơ chứ?"

Có điều cô không biết, dáng vẻ hôm nay của mình không có chút uy hiếp nào cả.

Đôi mắt đào hoa làm người ta mờ mịt mông lung không rõ say hay tỉnh, liễm diễm mà quyến rũ, kích thích ngọn lửa còn chưa dập tắt trong lòng Cố Cảnh Ngự. Anh không cam lòng cắn nhẹ lên vành tai tinh xảo, bất đắc dĩ ngồi dậy.

Cố Cảnh Ngự thở gấp, đem Ôn Nhan ôm trong lòng, cánh tay siết chặt, đầu vùi vào cổ cô, cố gắng dẹp đi tâm trạng bất ổn của mình, thanh âm khàn khàn cất lên "Cứ ngồi như thế này xem đi."

Còn kích thích như vậy thêm vài lần nữa... tiểu ảnh đế sẽ hỏng mất.

Hay là hai người mau chóng kết hôn...

Ôn Nhan còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của người ngồi phía sau cùng với... cô quay mặt đi, an tĩnh ngồi xem.

Xem chương trình truyền hình thực tế, xem chương trình truyền hình thực tế...

Cố Cảnh Ngự cắn cô một ngụm, hừ một tiếng "Xem như em thông minh."

Sắc mặt Ôn Nhan hồng hồng, yên lặng không nói lời nào.

Trên TV đã chiếu đến cảnh tổ Ôn Nhan tìm được Cố Cảnh Ngự. [Gương mặt Khương Văn hoảng hốt, giống như không dám tin vào mắt mình, không kìm chế được hô lên ầm ĩ. Vào lúc đó, tất cả hình tượng đều tan vỡ không tiếng động như pháo hoa.

"Trời ơi! Trời ơi!"

Khương Văn sửng sốt hô lên "Đạo diễn muốn hù chết tôi luôn rồi!"]

Phân đoạn này tổ hậu kỳ không cắt xén, đều đem chiếu lên TV. Hô hấp của tất cả những người đứng sau Khương Văn đều dần hồi phục, Ôn Nhan hắng giọng một cái, lên tiếng hỏi "Mọi người đều ra cả đi. Có muốn đến nhìn một chút không?"

Vừa hay là Cố Cảnh Ngự cũng mới bước ra!

["Cái đó, bệ hạ, có thể phỏng vấn cậu một chút không?"

"Có người nói trong khoảng thời gian này <Mối nguy hiểm của sự sinh tồn> đang trong quá trình quay phim, sao cậu vẫn lựa chọn tham gia chương trình này?"

"Dạo trước quả thật rất bận rộn, bây giờ muốn thư giản một chút. Tôi rất vui... Tiếc là hai mùa trước không có thời gian, nếu không mỗi năm có thể gặp các anh một lần."

"Đại thần, đối với chúng tôi cậu có phải cảm thấy vừa gặp đã thân không?"

Cố Cảnh Ngự lơ đãng liếc Ôn Nhan, môi mỏng con lên "... Đương nhiên."

Thoạt nhìn vô cùng tốt, không nhìn ra điểm nào không ổn cả.

Người đàn ông trên tivi thân sĩ cũng rất kiêu ngạo dẫn đầu đoàn người, so với người đàn ông không biết xấu hổ bám dính người đằng sau lưng cô quả thật khác một trời một vực.

Ôn Nhan có phần an tâm nhưng cô không nghĩ sẽ giấu giấu diếm diếm đoạn tình cảm này. Khi cô chưa nghĩ thông suốt thì cô chưa muốn bắt đầu, nếu đã bắt đầu thì cô không muốn đoạn tình cảm này mãi mãi không được đưa ra ánh sáng.

Chỉ là, nói thật ra... Cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

Dù sao hai người họ ở cạnh nhau mới chỉ có vài ngày, trong thời gian ngắn như vậy nếu Ôn Nhan nói đã chuẩn bị xong thì chỉ có thể là lời nói dối.

Ôn Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhìn đại ảnh đế trầm ổn hào phóng trên ti vi, cuối cùng không nhịn được đặt cằm lên vai Cố Cảnh Ngự "Đại ảnh đế, có phải anh có anh em sinh đôi không?"

Nhìn thế nào cũng thấy không phải là cùng một người.

Cố Cảnh Ngự híp mắt lười biếng, cánh tay anh càng siết chặt, thỏa mãn hưởng thụ mùi hương của cô, môi mỏng cong lên, có chút lười nhác không muốn buông cô ra "Ai có thể đẹp trai như anh?"

Thân hình đẹp trai của anh, trên đời chỉ có một.

Ôn Nhan vừa tức vừa buồn cười liếc mắt nhìn anh "Tự luyến."

Lúc hai người họ ở cùng một chỗ thân mật ôm nhau, câu được câu không nói chuyện, lại không biết ở bên ngoài bình luận đang náo nhiệt đến lật trời.

Nguyên nhân chuyện này là bắt đầu từ chương trình thực tế.

Các fan vô cùng hứng khởi bởi các trò chơi trong chương trình, giờ họ chỉ muốn đánh call cho thần tượng của mình, rồi cười ha ha ha ha ha ha ha, chương trình lần này đúng là có công lớn đấy.

Đầu óc Ôn Nhan nhanh nhẹn linh hoạt đối phó, nhìn Khương Văn và Thứ Thứ làm tổn thương lẫn nhau, sau đó trong quá trình tìm tranh, Ôn Nhan nói một câu có ý vị: " Nếu chúng ta tìm thấy tranh vẽ trước thì sao? " Cuối cùng, ở trước mặt Thứ Thứ còn diễn một vở kịch, Thứ Thứ thì làm ra vẻ mình thông minh nhất, còn Ôn Nhan vẫn giả bộ.

Tôi là người đáng yêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha, Hồng Hỏa hoảng hốt muốn cười ra nước mắt, Thứ Thứ thế mà còn đắc ý được.

Tiểu Nhị Lang cõng cặp sách: Ha ha ha, nữ thần của tôi đáng yêu như thế sao. Mấy người nhìn biểu tình chân thành của cô ấy kìa! Không được, tôi chịu không nổi rồi.

Nhưng mà, cốt truyện cũng tới rất nhanh.

Mới giây trước, mọi người còn cùng nhau cười ha ha ha, giây sau, ba đội đã chia nhau đuổi theo ba người mặc áo đen.

Mọi người còn chưa phản ứng lại, cánh cửa bên cạnh vách tường đã mở ra.

Một đôi chân dài xuất hiện, giày da dẫm lên mặt đất phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

" A..." Một tiếng cười trầm thấp đầy từ tính vang lên, tiếng cười phát ra từ chương trình, khiến nội tâm người xem ngứa ngáy.

" Nhìn dáng vẻ tôi vận khí rất tốt. "

Có người lập tức ngây người, mẹ nó, cái thanh âm này!!!

Trong nháy mắt, người đàn ông có đôi chân thon dài kia xoay người, khuôn mặt thâm trầm, môi mỏng hơi giương lên, khí chất của anh vừa thân sĩ cũng vừa kiêu ngạo, tuấn mỹ không gì sánh bằng: " Đi theo hướng nào mới được đây? Hả? "

Mọi người lập tức nghẹn lời, nghẹn muốn chết luôn, a a a a a a a a a a, là bệ hạ.

Thật sự!!!

Trời ơi trời ơi trời ơi!!!

Bệ hạ anh muốn chạy đi đâu cũng được hết a a a a a!!!!

Chấn động lớn này khiến mọi người chìm vào tĩnh lặng.

Không biết đã qua bao lâu, mọi người mới phản ứng lại, đang chuẩn bị tinh thần hét lên một tiếng chói tai, kiềm chế không được vừa nhảy vừa hét trên sofa.

Màn hình TV đột nhiên đen lại: " Tiết mục được tài trợ bởi *** Khuynh Tình..."

Mọi người nghẹn một hơi trong miệng, nghẹn tới nỗi muốn hét lên thật to.

A a a!!! Tài trợ cái em gái nhà mấy người!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện