Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Xung quanh yên tĩnh lại, Chương Hướng Duy cảm thấy lực ảnh hưởng của Hoắc Kham đối với cậu ngày càng lớn hơn, lan tràn khắp các giác quan cùng lục phủ ngũ tạng của cậu, cảm giác vừa mới mẻ lại hoang mang không biết nên làm gì, cậu trằn trọc không ngủ nổi, nhắm mắt mở mắt mấy lần đến mức trong lòng cũng thấy mệt mỏi.
Chương Hướng Duy ngồi dậy, với lấy bình nước, liếc mắt nhìn trộm người đàn ông đang ngủ bên cạnh, liếc một cái lại thêm một cái.
Lông mi rất dài, mũi cũng rất cao, góc nghiêng cực kì hoàn hảo.
Chương Hướng Duy dịch ra xa, mình phải tránh xa khỏi bức tranh mỹ nam say ngủ này.
Bên tai đột nhiên có âm thanh vang lên.
"Động đậy gì thế? Ngứa mông hả?"
Chương Hướng Duy bị sặc.
Xong, lại giống như đang đóng phim hành động rẻ tiền rồi.
Người này có độc.
Người đàn ông này chắc chắn có độc.
Chương Hướng Duy giả bộ như không có chuyện gì, cất bình nước.
"Thầy Hoắc, thầy chưa ngủ ạ?"
Hoắc Kham gối lên hai tay, chân vắt lên nhau, không nói gì.
Chương Hướng Duy lại nằm xuống, chỉnh chỉnh cái chăn mỏng.
"Năm nay liên hoan phim quốc tế bên thành phố A rất nhiều người đến."
Hoắc Kham nghe đứa nhỏ blo bla nói, cảm giác có chút vi diệu, nói đến liên hoan phim này, chính là ông mai bà mối của hắn.
Hai năm trước, hắn dựa vào vai diễn người câm điếc trong phim <Cái cây thứ bảy> giành được giải ảnh đế lần thứ ba, lúc đó đứa nhỏ làm tình nguyện viên.
Vận mệnh hai người đã gặp nhau ở đó.
Trong lòng Hoắc Kham mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
"Muốn đi sao?"
Chương Hướng Duy hứng chịu ánh mắt của hắn, ngơ ngác.
Muốn chứ, ôi liên hoan phim, có ai mà không muốn đi.
Thế nhưng bây giờ cậu chưa có tác phẩm nào trong tay, cũng không có nhãn hiệu nào mời cậu đi, muốn đi phải tự trả tiền, quá xấu hổ, nếu làm không tốt thì ngay cả nhiệt thảm đỏ cũng cọ không nổi, càng không nghĩ đến việc may mắn gặp người này người kia.
Hơn nữa còn có thể bị chễ giễu sml, sau đó sẽ thành điểm yếu mà sau này antifan đều sẽ lấy ra hắc.
Rõ ràng mất nhiều hơn được.
Chương Hướng Duy cố gắng đè nén tâm tình kích động, dùng lý trí phân tích mọi việc.
Hoắc Kham nói: "Năm nay không thích hợp lắm, để sang năm, đem theo bộ phim đầu tiên <Triều dâng> của cậu". Với người đàn ông của em.
Bé ngoan gật đầu "Vâng."
"Thầy Hoắc." cậu nhỏ giọng nói: "Thầy có xem trọng <Triều dâng> không ạ?"
Câu hỏi này quả thực có chút vô lý, một bộ phim có thể thành công hay không, cần phụ thuộc vào sự nỗ lực của tất cả bộ phận, bây giờ còn chưa quay được nửa bộ, huống hồ quay xong còn cần chờ hậu kỳ chế tác, bây giờ còn quá sớm để nói trước.
Nhưng mà Chương Hướng Duy vẫn muốn nghe hắn nói cách nhìn nhận của bản thân.
Dựa vào những thành tích huy hoàng bao năm của hắn ở trong lĩnh vực điện ảnh, mỗi lời hắn nói đều là chân lí.
Chương Hướng Duy chờ mãi không nhận được câu trả lời, bây giờ gan to ra rồi, cậu lại hỏi: "Thầy Hoắc ơi?"
Hoắc Kham nhìn đôi mắt sáng ngời trong veo của đứa nhỏ.
"Không xem trọng thì thầy Hoắc đã không nhận."
Chương Hướng Duy chớp mắt.
"Vậy lúc thầy nhận bộ phim này có biết ai sẽ đóng vai Kiều Cùng không?"
Từ lâu đã muốn hỏi câu này.
Không phải do bị ảnh hưởng bởi những tin đồn trên mạng, mà là cậu cảm thấy tò mò.
Hoắc Kham không nói gì nhìn đứa nhỏ một lúc.
"Cậu cảm thấy thầy Hoắc có biết hay không?"
Chương Hướng Duy đối mặt với hắn, phảng phất như sắp bốc cháy đến nơi, sợ hãi rũ mắt xuống.
Không thể chịu nổi.
Người đàn ông này từ khi gọi cậu là Tiểu Duy Duy, liền bắt đầu trêu chọc cậu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chương Hướng Duy cứng ngắc đổi sang chuyện khác.
"Đúng rồi, thầy Hoắc, em xem danh sách khách quý của liên hoan phim rồi, có bạn thân của thầy"
Hoắc Kham nhíu mày, hắn có rất nhiều bạn thân, có tận mấy người cũng đi.
"Ai?"
"Hách Phong"
Chương Hướng Duy thẹn thùng nói "Em rất mê phim của anh ấy, thầy Hoắc có thể xin chữ ký giúp em không?"
Không thể, trong đầu Hoắc Kham đang phun lửa, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ của một người bạn tốt.
"Được."
Chương Hướng Duy vui vẻ cười rộ lên.
"Cảm ơn thầy."
Hoắc Kham nhìn sang, mắt đứa nhỏ cong thành trăng lưỡi liềm, đáng yêu quá, hắn híp mắt lại, nhưng vẫn buồn bực.
<Triều dâng> đã quay nửa tháng, chữ kí của tôi sao không thấy em xin?
Lúc trong lòng Hoắc Kham còn đang tính toán chi li, đứa nhỏ "A" lên một tiếng : "Thầy Hoắc, em còn chưa có cả chữ kí của thầy Hoắc nữa"
"Lúc hơ khô thẻ tre có thể kí cho em không?"
Hô hấp Hoắc Kham hơi ngưng lại, sắc mặt nhàn nhạt.
"Được."
"Vậy em phải suy nghĩ kĩ càng xem nên ký cái gì."
Chương Hướng Duy cao hứng vỗ vỗ tay
"Không biết đạo cụ quay phim có thể đem về không nhỉ, nếu có thể..."
Hoắc Kham nghe đứa nhỏ lầm bầm, tức giận không cánh mà bay, như được sống lại.
Xuống máy bay, Chương Hướng Duy cùng mọi người đi về phía trước, điện thoại vừa mở đã vang lên.
Vương Trình ở đầu bên kia cười mắng
"Đm, bạn học Chương Hướng Duy này, may là cậu mở máy đấy, không ông đây đập vỡ điện thoại cậu."
Chương Hướng Duy hết nhìn đông lại nhìn tây, lại nhìn thấy người đàn ông đang được bảo vệ ở giữa các bảo an sân bay, bĩu môi
"Gọi điện cho tớ làm gì, đi máy bay chứ có phải đi ăn trộm đâu, gấp gáp cái gì chứ."
Vương Trình nói: "Sợ cậu bị người khác đem đi bán."
Nhóm bảo an đều rất cao, Chương Hướng Duy nhón chân lên nhìn.
"Tớ là một đứa con trai vừa thành thanh niên đấy, mua về làm gì, có đẻ được đâu."
"Mua về ngủ á." Vương Trình cười thô bỉ.
"Các bé trai giờ rất được ưa chuộng, đặc biệt cái kiểu trắng trắng mềm mềm như cậu, so với con gái nhà người ta còn trắng hơn, vừa nhéo một cái đã có thể để lại dấu vết, chắc chắn có thể gợi lên dục vọng muốn hành hạ của người khác, úi chà."
Chương Hướng Duy nói: "Tốt lắm, tình bạn này coi như bỏ, tạm biệt."
Trần Hương Hương đã bàn bạc với tài xế xong xuôi, vỗ vỗ bả vai thiếu niên .
"Tiểu Duy, chị đi rửa tay, em ở đây chờ chị."
Chương Hướng Duy ra dấu ok, nói với Vương Trình: "Tớ tắt máy trước, về trường rồi nói tiếp"
Vương Trình nghe ra được cậu đang mất tập trung.
"Sao thế?"
"Cậu không lên weibo hả?" Chương Hướng Duy nói: "Tớ đi cùng một chuyến bay với thầy Hoắc, bây giờ chắc chắn đang có rất nhiều người đứng đợi"
Vương Trình ngưng cười "Liên quan gì đến cậu."
"Không chỉ có fan của thầy ấy, còn có bên truyền thông quay trực tiếp, nếu nhìn thấy đối tượng gây scandal là tớ đây, chắc chắn sẽ bị vây kín lại."
Chương Hướng Duy túm túm vành mũ bóng chày.
"Đây là lần đầu tiên tớ lộ diện từ sau khi tiến tổ, nên có hơi sợ"
Vương Trình cười rộ lên.
"Sợ gì, ai bắt nạt cậu, mắng cậu thì cậu mắng lại, sau đó tớ giúp cậu báo thù"
Nửa đùa nửa thật nói xong, cậu dừng một hai giây.
"Hướng Duy, cẩn thận chút."
Chương Hướng Duy nhìn người đàn ông cao lớn bỏ lại mọi người, đi về phía cậu, cảm thấy khó hiểu .
Hoắc Kham hơi khom lưng.
"Gọi điện thoại với ai đấy, cười tít cả mắt lại."
Chương Hướng Duy chớp mắt.
"Là huynh đệ học khoa nhiếp ảnh lần trước em có nói."
Mặt Hoắc Kham trong nháy mắt đen xì, hỏi cái gì mà hỏi? Miệng tiện.
Chương Hướng Duy cảm nhận được khí lạnh từ trên người hắn, theo bản năng khuôn mặt tỏ rõ vẻ cảnh giác, lui về sau nửa bước "Thầy Hoắc ơi?"
"Hả?" Hoắc Kham cười, "Tình cảm của các cậu tốt thật đấy"
Chương Hướng Duy gãi mặt.
"Em với cậu ấy là bạn học từ hồi sơ trung"
Vô thức chia sẻ sinh hoạt cá nhân của mình rồi.
Hoắc Kham một bên nhận sự thân cận của đứa nhỏ, một bên thăm dò: "Vậy cậu ta là cậu bạn gay của cậu?"
"Không phải, không phải ạ" Chương Hướng Duy vội vàng nói: "Cậu ấy thích con gái, nữ chính <Triều dâng>, chị Tưởng Di là nữ thần của cậu ấy."
Ánh mắt Hoắc Kham chứa ý cười như muốn hôn lên khuôn mặt cậu, đứa ngốc.
Tình cảm không phân trước sau.
Thằng quỷ tên Vương Trình kia sẽ không ra tay, quan hệ anh em tốt là mạng lưới phòng hộ, cũng là hòn đá chặn đường.
Ở trong cái lưới đó quá lâu, thương nhớ bị bọc lại trong sự tín nhiệm lẫn nhau, sẽ sợ phá hỏng cục diện hiện tại đến mức không làm bạn bè được nữa.
Không phải nhân vật của công chúng, không có nhiều điểm phải cố kỵ như mình.
Hoắc Kham thấp giọng nói: "Đừng ra sân bay vội, ở đây chờ."
Dứt lời liền đeo kính râm lên, quay người đi về phía cửa ra, nhóm người An Lợi cùng Phương Viên cũng đi theo.
Hoắc Kham vừa xuất hiện, đám người đã chờ sẵn từ lâu như ong vỡ tổ ùa lên.
Giống hệt như một đám zoombie.
Hoắc Kham không lập tức theo bảo vệ rời đi mà đứng lại một lúc, chào hỏi fan hâm mộ.
Tiếng thét chói tai, tiếng reo, pha lẫn tiếng chửi mắng ầm ĩ cả một mảng, đây chính là do lưu lượng và thực lực của ảnh đế tạo thành.
Chương Hướng Duy cùng Trần Hương Hương tranh thủ cơ hội lặng lẽ lên xe.
Xe đi qua đám người đông đúc, Chương Hướng Duy nằm nhoài ra nhìn cửa sổ xe, người đàn ông kia bảo cậu đừng đi vội, hóa ra là muốn giúp cậu dẫn fan và phóng viên đi.
Sao lại săn sóc như vậy.
Chương Hướng Duy tự lo lắng chính bản thân mình, lo lắng cho kế hoạch trước 35 tuổi sẽ không yêu đương của chính cậu.
Người đàn ông kia.... Aish, thật đúng là, nếu thích thì phải làm sao bây giờ? Là đi tìm chết.
Xe rẽ hướng khác, không nhìn thấy gì nữa, Chương Hướng Duy mở điện thoại lên mạng xem, tại sao đàn ông ngoài ba mươi lại quyến rũ như vậy.
Tài xế không phải người quen, Trần Hương Hương có lời muốn hỏi thiếu niên, nhưng trong xe bất tiện, cô lại không chờ được đến lúc xuống xe, liền nhắn tin wechat cho cậu
-Tiểu Duy, là em nhờ thầy Hoắc giúp đỡ sao?
Chương Hướng Duy đang xem điện thoại, thấy chị Hương Hương nhắn tin, nhanh chóng trả lời
-Gì ạ?
-Vừa nãy anh ta giúp em dẫn người đi, nếu không hiện tại em vẫn đang ở sân bay, bị hỏi mấy câu lung ta lung tung, muốn đi cũng không đi nổi, không phải em tìm anh ta xin giúp đỡ?
-......
-Là em nhờ thầy ấy làm thế.
Chương Hướng Duy không biết tại sao không nói sự thật, cậu chọn nói dối.
Trần Hương Hương không tin tưởng lắm, cô năm nay hai tư tuổi, tuổi nghề làm trợ lý cho nghệ sĩ không lớn không nhỏ, từng dắt một nghệ sĩ xuất thân từ show tuyển chọn, lọt top debut, công ty đầu tư push.
Kết quả idol không cố gắng làm việc, nói muốn yêu đương với cô, muốn làm bạn trai cô.
Trần Hương Hương không thích yêu đương với mấy thằng nhóc, cô không có sức lực theo người ta chơi trò tình ái, cho nên dứt khoát từ chức, không lâu sau, bạn bè giới thiệu công việc khác cho cô.
Lần này dẫn một người ngoan ngoãn hơn tên kia mười vạn lần.
Một đứa nhỏ sạch sẽ, vô tình nắm được cơ hội ngàn năm có một, vừa ra mắt đã hot, một đêm bạo hồng.
Thuận lợi như thế, chắc chắn là ý trời, mở ra con đường khách VIP.
Thế nhưng...
Lúc nào cũng cảm giác sẽ phát sinh một chuyện long trời lở đất, tất cả sẽ đi lệch khỏi đường ray.
Trần Hương Hương mở danh bạ, chọn một cái tên, gửi tin nhắn
-Nhiếp ca, em nghi ngờ thầy Hoắc đối với Tiểu Duy...
Tay Trần Hương Hương run lên, vội vàng thu hồi tin nhắn kia, gõ lại một lần.
-Em nghi ngờ thầy Hoắc muốn ký với Tiểu Duy.
Khung trò chuyện yên tĩnh giống như bị chết máy.
Lúc xe chạy tới trường học, Trần Hương Hương mới nhận được câu trả lời
-Yên lặng xem tình hình, tất cả đều có định số, trăng đến rằm sẽ tròn.
Nồng nặc cảm giác như xem tướng, kết hợp với cái ava trống không hoàn toàn phù hợp.
Trần Hương Hương không hỏi nữa, hy vọng là do mình cả nghĩ.
.
Bây giờ là hơn chín giờ tối, cổng sau trường học ồn ào huyên náo, đủ các loại quán ăn ven đường, phảng phất có mùi đậu hũ cùng thịt dê nướng.
Chương Hướng Duy mở cửa xe bước xuống.
"Chị Hương Hương, em một mình đi vào là được, chị mau đi về đi"
Trần Hương Hương không yên lòng.
"Một mình em có ổn không đấy?"
"Được mà." Chương Hướng Duy chỉ chỉ khẩu trang và mũ.
"Em mặc thế này đến mẹ em cũng chả nhận ra."
Mới vừa nói xong, sau lưng liền truyền đến một tiếng: "Ôi chao!"
Chương Hướng Duy bị dọa giật mình, vừa nhìn rõ người cao lớn kia là ai, liền ném túi đồ trong tay cho đối phương.
"Cổ vịt? Cho tớ?"
Vương Trình bắt được, ôm cổ cậu cười nói: "Bạn học Hướng Duy tiêu tiền cơ đấy."
Chương Hướng Duy đẩy cậu ta một cái, sau lớp khẩu trang quăng ra một câu cảnh cáo: "Nghiêm chỉnh một chút, chị Hương Hương còn ở đây."
Tay Vương Trình còn đang khoác trên cổ cậu miễn cưỡng nhấc lên một chút.
"Hey, người đẹp, lại gặp nhau rồi."
Trần Hương Hương chào hỏi xong liền bảo tài xế lái đi, buổi tối còn có việc khác cần làm.
Vương Trình huýt sáo với cái xe.
"Chị ấy là người của tớ." Chương Hướng Duy nói: "Cậu đừng có ý gì với chị ấy đấy."
Vương Trình: "..."
"Người của cậu? Trợ lý là trợ lý, nói như thế hơi bị ám muội đấy."
Huynh đệ là giáo thảo khoa nhiếp ảnh, là kiểu người luôn luôn phát sáng, vừa phóng khoáng vừa nghịch ngợm, ở đây ánh sáng kém mà cũng có con gái nhìn trộm cậu ta.
Chương Hướng Duy phát hiện bọn họ dần dần chuyển ánh mắt sang cả mình, vội vàng kéo khẩu trang.
"Đi thôi"
Vương Trình cùng cậu đi vào cổng trường.
"Kể cho tớ nghe chút chuyện của cậu ở đoàn phim đi."
"Nóng muốn chết." Chương Hướng Duy gạt cánh tay trên cổ mình xuống.
"Ở trên wechat nói rồi còn gì?"
Vương Trình thăm dò: "Không đủ chi tiết, nói thêm tí đi, cho anh em mở mang tầm mắt nào"
"Thực sự cũng không có gì để mà nói"
Dù vậy, miệng Chương Hương Duy lại nói không dừng được, bô bô nói một tràng dài, nói đến khô cổ, mới phát hiện anh em mình tự dưng không trả lời nữa, cũng không đi tiếp, rớt lại phía sau một đoạn.
Chương Hướng Duy kéo ba lô lên "Cậu sao thế?"
Vương Trình nói: "Mắc bệnh trĩ."
Chương Hướng Duy ồ lên, lại nói "Thế cổ vịt kia không ăn được rồi, để tớ ném đi."
"..."
Vương Trình cầm túi đi lên phía trước.
"Hướng Duy, mười câu của cậu có tám câu là về Hoắc Kham."
Con hươu nhỏ trong lòng Chương Hướng Duy run rẩy một chút, lại bắt đầu nhảy nhót.
"Tớ đối diễn với thầy ấy nhiều nhất, đương nhiên là phải nhắc đến nhiều hơn rồi, hiện tại với những người khác cũng không tính là thân quen."
Vương Trình trêu đùa: "Cậu rất sùng bái hắn."
"Cực kì sùng bái luôn."
Chương Hướng Duy nghiêm túc nói: "Có diễn viên trong lúc quay phim vì để hòa vào nhân vật tốt hơn mà sống giống như nhân vật kia, lúc không quay phim, nói chuyện sinh hoạt đều chiếu theo nhân vật, như vậy thực ra không tốt lắm, rất khó thoát vai, dễ nóng giận, tinh thần phân liệt"
"Còn thầy Hoắc như nào tớ đã kể với cậu rồi, đạo diễn hô action, thầy ấy chính là Lộ Thành minh chủ đời tiếp theo của Thương Lan Môn, cảm giác cực kì bùng nổ, tớ đều dựa vào thầy ấy dẫn dắt."
"Rời khỏi ống kính thầy ấy lập tức trở lại là chính mình, phân biệt rạch ròi, cũng chỉ cần vài phút là nhập diễn."
Vương Trình vuốt vuốt lông mèo.
"Có thể nhân vật cũng giống chính bản thân anh ta."
"Không hề nha." Chương Hướng Duy nói: "Tuy rằng đều là tuýp người lạnh lùng cao ngạo, nhưng nhân vật kia thì trầm mặc ít nói, nghiêm túc thận trọng, còn có chút ẩn nhẫn quá mức, vì đau khổ mà bản thân trở nên cực đoan tàn nhẫn, còn thầy Hoắc ấy à, nhìn thì nghiêm khắc lạnh lùng, khó gần, nhưng thực ra nếu nói đến chủ đề mà thầy ấy có hứng thú, thì thầy ấy không hề nói ít đâu, hơn nữa còn cười cơ, cực kì đẹp trai luôn, còn có..."
Vương Trình chặn lời thiếu niên, trong mắt có chút buồn rầu chợt lóe lên: "Còn có gì?"
"Vui tính." Chương Hướng Duy nói, còn có gợi cảm quyến rũ, đúng, chính thế, động một tí là có thể khiến cậu muốn bổ não.
Điều này Lộ Thành tuyệt đối không có.
Nói chung việc Hoắc Kham xử lý nhân vật tốt như thế nào, Chương Hướng Duy là người cảm nhận được sâu sắc nhất.
Bởi vì lúc quay phim, Hoắc Kham trong mắt cậu, cũng chỉ là sư huynh của cậu, không có những ý nghĩ khác.
Máy quay vừa dời đi, Chương Hướng Duy nhìn Hoắc Kham, lại là người đàn ông thành thục quyến rũ.
Quá trâu bò.
Chương Hướng Duy cùng Vương Trình cười cười nói nói đi về kí túc xá, không hề biết rằng nhóm blog doanh tiêu bắt đầu lên bài lần thứ hai trong ngày.
Lần thứ nhất thất bại, lần thứ hai càng hung hăng hơn, mấy bản thông cáo cơ bản đều giống nhau.
< Có người nói, 24CP ở sân bay phát sinh tranh cãi, sắc mặt Hoắc Kham cực kì khó coi vứt Chương Hướng Duy sang một bên, không đi cùng cậu, hai người có hay không đã trở mặt, đây là còn đang trong giai đoạn quay phim đã như vậy, là phối hợp xào nhiệt độ hay còn ẩn tình nào khác, mọi người cảm thấy thế nào, 24CP sau này định hướng con đường tiếp theo ra sao. >
Hàng ngũ bên dưới sôi sục bình luận
« Quả nhiên ai cũng cảm thấy mè xửng quá buồn nôn, thầy Hoắc của chúng ta cũng không ngoại lệ. »
« Chỉ có mình tôi cảm thấy thầy Hoắc làm vậy không được tốt sao? Nói thế nào thì nói cũng là bậc tiền bối mà. »
« Anh tôi nhất định là rất yêu mến hậu bối, chẳng qua họ Chương nào đấy không phải hậu bối, chỉ là một bitch mà thôi. »
....
« Tôi là người qua đường, trùng hợp tối nay vừa ở cái sân bay kia, không thấy thầy Hoắc sắc mặt khó coi phát nào, người ta còn cười với fan hâm mộ đấy. »
« Mau mau đến xem này, họ Chương nào đấy có fan, thật luôn á! »
« Hahahaha cậu ta thật sự có fan à, ôi trời ơi, thật đáng sợ mà. »
« Mấy người bị điên hả, tôi thật sự chỉ là người qua đường. »
.....
Vạn vạn không ngờ tới là fan già nhà Hách Phong cũng nhúng tay vào, comt một câu khiến Quả Cam tức chết
Fan đó cmt: Giải tán hết đê, vợ chồng son cãi nhau thời kỳ trăng mật mà thôi.
Bên dưới ném một đống gạch đá.
« Chính chủ nhà mày còn là hồ dán dính chặt hơn ấy, muốn tìm chết hay gì, ở đây nói vớ vẩn »
« Quả Cam này ăn nói kiểu gì đấy, anh tôi với thầy Hoắc là bạn bè tốt bao năm, trong giới có ai mà không biết »
« @Trạm phản hắc của Hách Phong »
« Mấy bạn Diều Giấy* đều về đi, đừng ở đây gây thêm phiền phức, ngoan nào »
*Diều Giấy: Tên fandom Hách Phong
« Phải về thì cô về đi, bà đây chịu đủ rồi nhé, lần nào trước mặt chúng nó cũng phải tỏ ra thấp kém, dựa vào đâu? Anh tao kém cạnh chỗ nào? »
« Có chỗ nào không kém? Không biết là anh Phong nhà mày diễn nhiều năm như thế một cái cúp ảnh đế cũng không lấy được? Hay là đầu óc có vấn đề, cần tao phải có một bản phân tích thành tích đầy đủ? »
Chiều hướng cãi nhau liền thay đổi luôn,
Siêu thoại nhà 24CP đóng cửa, ở nhà tự mình cẩn thận từng li từng tí mà thảo luận.
Admin vội vàng đăng bài dặn dò đôi điều: Đi ra ngoài nhớ mặc áo khoác, đừng có nhận là fan CP, mở topic cũng đừng mở trên weibo cá nhân, làm ơn tự đóng cửa chơi với nhau thôi nha.
Những lão nhân khác cũng mở topic nhắc nhở những người xung quanh cẩn thận hơn, blogger đều đang quan sát để triệt đường sống của bọn họ, không nên vì muốn ăn đường mà gây tổn hại đến bạn nhỏ và thầy Hoắc.
Bên ngoài cãi nhau đến tinh phong huyết vũ, không khí trong siêu thoại lại rất tốt, viết đoản văn, vẽ fanart, tất cả đều tránh mảnh thủy tinh ở sân bay đêm nay ra, bọn họ nhất định sẽ không thoát fan, dù khóc cũng phải ngồi trong cái hố này.
Mãi đến khi có một chị em đăng bài.
<Đù má đù má đù má, tôi phát hiện ra một cục đường siêu to kinh thiên động địa tầm vóc thế kỷ luôn á, hiện tại tôi đang kích động đến mức tay run lẩy bẩy.
Tôi đang trên đường về nhà, mọi người chờ tôi mười phút, tôi về rồi sẽ đăng chứng cứ lên cho các chị xem, chờ tôi!!!!!>
« Ngồi xổm hóng »
« Chị em tốt, đêm nay có thể phục sinh hay không trông chờ hết vào cô »
« Được, chúc cô một đời bình an »
....
« Mười phút rồi »
« Mười một phút »
« Mười hai phút »
...
« Mười lăm phút »
« Người đâuu »
« Cho tui yếu ớt nhỏ bé hỏi một câu không liên quan, sao siêu thoại vẫn còn đang đứng top1 vậy, tui cảm thấy chúng ta có làm gì đâu, tui còn không dám điểm danh đây. »
Khoảng chừng hai mươi phút, chị em kia mới đăng bài tiếp, quăng lên hai tấm ảnh, là ảnh thầy Hoắc mặc quần áo bình thường.
<Đêm nay ở sân bay, thầy Hoắc cùng bạn nhỏ đi giày là chung một kiểu dáng.
Đôi giày này có cảm giác trẻ trung thiếu niên, không giống như phong cách của thầy Hoắc, hơn nữa giày này rất rẻ.
Tôi không nói gì thêm nữa, chờ thông báo nha>
CP của tôi mặc đồ giống nhau.
Nhóm fan CP một bên điên cuồng bơi trong đường, một bên xoát bình: Blogger cùng fan nhà khác đều tử trận.
Ở trong siêu thoại len lén nhìn bên fandom Quả Cam nhìn thấy ảnh rồi, đăng ảnh vào trong nhóm fan.
Trong nhóm không ai nói chuyện, cuối cùng bọn họ cũng mua được đồ đôi giống anh bọn họ rồi, nhưng bọn họ lần này mua không nổi.
Không khí hài hòa giả tạo không duy trì được bao lâu, bị một bài đăng trong siêu thoại phá vỡ nát