Đêm 30 Chương Hướng Duy vẫn đang ở đoàn phim, cậu đã quay xong phần ở thôn nhà họ Phùng, đổi sang cảnh ở thành phố Y, Phùng Thu Vũ chính thức bước lên con đường gây dựng sự nghiệp.
Từ năm 98 nhảy đến năm 03, kinh tế xã hội ở thành phố đang thay đổi nhanh chóng.
Nam chính đã thông qua dịp về quê cúng bái tổ tiên mà kết bạn với Phùng Thu Vũ, đồng thời nhiều năm cũng thỉnh thoảng liên hệ, sinh ra thiện cảm với cô, nhưng anh ta cảm thấy hai người chênh lệch tuổi tác, anh ta còn từng ly dị và có con riêng, hai người họ không thể đến với nhau.
Mà ba Phùng qua đời vì bệnh tật, sức khỏe mẹ Phùng cũng không tốt, còn có vấn đề về thần kinh, trọng trách cả gia đình dồn lên vai Phùng Thu Vũ.
Tính tình kỳ quái của Phùng Triều Dương kéo dài đến khi lên đại học, cậu ta càng ngày càng xa cách với mẹ con Phùng Thu Vũ, thế nhưng lại không trọ ở trường học mà về nhà mỗi ngày.
Ngoài mặt thì cố ý tỏ ra ghét bỏ bọn họ, không muốn ai sống an ổn, thực tế là cậu ta khuyết thiếu tình cảm đến mức sinh tật.
.
Nội dung bộ phim tiến vào giai đoạn tiếp theo, một nhóm người rời đoàn, thì một nhóm khác đến, đến ngày đầu năm mới mỗi người nhận được một bao lì xì, một cơn mưa lì xì cũng được đổ xuống nhóm trò chuyện, cả đoàn chúc tết diễn ra vừa sớm vừa lâu.
Tay trái Trần Hương Hương là điện thoại của mình, tay phải là điện thoại của Chương Hướng Duy, hai ngón tay cái không ngừng cử động, vô cùng linh hoạt.
"Trời má."
Trần Hương Hương tặc lưỡi: "Chị hạng bét rồi, Tiểu Duy là hạng nhất nè, đều là do chị giành cơ mà nhỉ? Không lẽ tay phải của chị từng được khai quang?"
Không trả lời.
Trần Hương Hương liếc nhìn thiếu niên xinh đẹp đang đọc kịch bản bên cạnh mình: "Em trai à, hôm nay em hơi mất tập trung đó nha."
Chương Hướng Duy giật mình: "Đâu có ạ."
Trần Hương Hương nhìn cậu cười cười.
Chương Hướng Duy vô tội chớp chớp mắt: "Không có thật mà, em đi tìm chị Di tập diễn đây, quay xong sớm về nhà ăn Tết sớm."
Trần Hương Hương không nhìn theo bóng cậu nữa, cô nhanh chóng tra cứu lịch trình của Hoắc Kham tháng Hai này, phát hiện ra hôm nay lẫn ngày mai, ngày kia đều để trống.
Lịch trình cá nhân đồ đó.
Trần Hương Hương một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên má mình, hôm nay Tiểu Duy ở đoàn phim, muộn nhất là năm, sáu giờ tối quay xong, ngày kia còn phải quay quảng cáo, vì thế mà sẽ bay về đoàn phim ngay đêm đó.
Lịch trình của hai người không khớp, xem ra không phải muốn đi đâu nghỉ phép rồi
Vậy ba ngày trống lịch của Hoắc Kham hẳn là về nhà.
Trần Hương Hương không biết rõ gia thế của Hoắc Kham, trên mạng đồn thổi về cha mẹ hắn mỗi bản mỗi khác, mà điều này cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ mong thiên hạ thái bình mà thôi.
Nghĩ đến cậu nhóc hồn đang trên mây kia, không phải cãi nhau, cũng không giống bệnh tương tư lắm, không đến nỗi là vì muốn về ăn Tết với Hoắc Kham nhưng không thành đấy chứ, Trần Hương Hương cứ nghĩ mãi, cô gửi cho An Lợi một bao lì xì.
Trần Hương Hương: Chúc anh An Lợi năm thỏ may mắn, tài lộc sung túc, tình yêu sự nghiệp được mùa bội thu.
An Lợi nhận tiền lì xì, sau đó...
Không có sau đó.
Gửi lời chúc Tết không thể biến thành trò chuyện, Trần Hương Hương trừng mắt nhìn màn hình, tui đau đớn tui gục ngã.
.
Buổi chiều đoàn phim xong việc sớm, mặt trời còn chưa lặn.
Chương Hướng Duy đổi đồ diễn thành quần áo của mình, vào phòng trang điểm vừa ngồi xuống còn chưa kịp xóa lớp hóa trang ốm yếu tiều tụy đi thì Trần Hương Hương đã đưa điện thoại cho cậu, còn nháy mắt.
Tưởng Di liếc mắt nhìn theo thiếu niên cầm điện thoại bước vội ra ngoài nói: "Dáng vẻ của kẻ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt kìa."
Trần Hương Hương:...
Lại nói bà chị này đúng là nữ thần pha ke, lại còn là hủ nữ, năng lực soi hint còn đỉnh hơn cả cô.
Đôi yêu nhau trong đoàn phim là do chị ta phát hiện, khiến cô ăn không cơm tró.
Đương nhiên, Trần Hương Hương vẫn luôn là fan 24CP, only fan, giơ cao lá Chương Hoắc quyết không đổ, những cặp đôi khác chỉ là ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây.
Tưởng Di thật ra cũng chỉ cảm thán một câu mà thôi, bà chị già còn đang đau buồn vì thất tình, cô hâm mộ thiếu niên với tình yêu bình dị, ngập tràn sự nhiệt thành của tuổi trẻ không lùi bước.
Cô gái đang tháo trang sức cho Tưởng Di tai thính, nghe được câu nói của cô, nhịn không nổi tò mò hỏi: "Cô Tưởng, ai chìm đắm trong tình yêu ạ?"
Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Tưởng Di nhìn Trần Hương Hương qua gương, lớp trang điểm đượm vẻ phong sương của cô gái trẻ thời đại mới còn chưa được tẩy đi, nhưng ánh mắt đó không giống ánh mắt Phùng Thu Vũ, cô bình tĩnh và thoải mái, khoác chiếc áo bông kiểu cũ cùng khăn lụa màu hồng, tạo nên một sức hút khác thường.
Trần Hương Hương nhận thấy ánh mắt của Tưởng Di, lập tức dừng động tác thu dọn đồ đạc lại mà nhìn ngược lại cô, tui không quan tâm, tui không dọn dẹp tàn cuộc này đâu!
Tưởng Di vẫn nhìn cô.
Trần Hương Hương mím môi, nghiến răng vén tóc, quay đầu cười ngại ngùng nói: "Là tôi, tôi chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt."
Phòng trang điểm lặng ngắt như tờ.
Một cô gái đứng dậy gào to: "Hương Hương, cô có bạn trai? Không phải chứ, bình thường có cơm tró cô đoán còn nhanh hơn tụi tôi mà.
Đó không phải là sự bi thương thầm lặng của cẩu độc thân hả?"
"Đúng á! Trông cô còn giống cẩu độc thân hơn tui á!"
Trần Hương Hương: Ha ha ha
.
Chương Hướng Duy một mình quay về phòng riêng, đóng cửa nghe điện thoại: "Anh tới rồi à?"
Giọng nói của Hoắc Kham lộ ra vài phần mệt mỏi: "Ừm."
Chương Hướng Duy lo lắng hỏi: "Nghe anh có vẻ hơi oải."
Hoắc Kham thở dài: "Đi máy bay đường dài nên có hơi mệt, với lại em cũng không ở cạnh anh, đáng ra tối hôm trước em nên đến lần nữa, trước khi đi để lại vài bộ quần áo, anh cũng tiện mang lên máy bay."
Giọng nói của hắn còn xen lẫn sự tủi thân, giống như cúi đầu thở dài nói chuyện nghiêm túc không hề ngại ngùng: "Bây giờ trên người anh chẳng còn mùi của em nữa, bị em chiều quen rồi, tự mình làm không có cách nào cơm no áo ấm được, đêm nay không biết phải trải qua thế nào đây."
Chương Hướng Duy: "..."
"Sao anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó được vậy?"
"Không thích à?" Hoắc Kham còn nói, "Theo anh thấy có tình mới có dục, càng yêu em càng muốn ngủ với em."
Chữ "yêu" nặng nề ập vào trái tim Chương Hướng Duy, cậu sững sờ một lát, mí mắt run run đáp: "Dạ."
Hoắc Kham không buông tha cậu: "Còn chưa nói có thích hay không?"
Chương Hướng Duy mặt đỏ tai hồng: "Thích."
Hoắc Kham vừa lòng ừ một tiếng lại nói: "Bé ngoan, tối nay chúng ta mở tivi để ngủ nhé."
Chương Hướng Duy tí nữa thì vấp phải cái ghế.
Đêm giao thừa phải rầm rộ vậy sao?
Vẻ nghiêm túc của ông chú khiến cậu có chút sợ hãi, vội vàng chuyển chủ đề: "Anh gửi ảnh tự sướng cho em đi."
Hoắc Kham khẽ cười: "Muốn anh à?"
Chương Hướng Duy cũng cười, nói giọng như dỗ con nít: "Vâng vâng, chụp mau lên, em muốn nhìn anh bây giờ."
Ngữ điệu của Hoắc Kham không lộ rõ cảm xúc: "Ra lệnh cho anh à?"
Chương Hướng Duy không đoán được tâm tình của hắn, điềm tĩnh hỏi ngược lại: "Có thể chứ ạ?"
Hoắc Kham im lặng một lát: "Có thể."
Chương Hướng Duy siết điện thoại chặt hơn, bên trong điện thoại phát ra giọng nói: "Nhớ cho kỹ, đây là đặc quyền của mình em, phải dùng nhiều hơn."
Tim cậu loạn nhịp, cậu đưa tay sờ chiếc nhẫn trên cổ cười nói: "Em nghe rồi, em sẽ làm thế."
.
Không lâu sau, Hoắc Kham gửi cho cô vợ nhỏ bức ảnh tự sướng của mình
Chương Hướng Duy: Nhìn giống cung điện quá, đây là đâu vậy ạ?
Hoắc Kham: Nhà họ Hoắc
Chương Hướng Duy:...
Bình dân cáo lui.
Hoắc Kham: Em chỉ để ý cảnh xung quanh thôi à, thế người thì sao?
Chương Hướng Duy: Mắt thâm quá, tóc cũng rối, râu cũng chưa cạo.
Hoắc ảnh đế không trả lời.
Chương Hướng Duy ngồi xuống ghế, chân duỗi chân co, nhàn nhã ngồi dỗ dành người đàn ông của mình: Anh ơi, áo sơ mi với áo khoác lông của anh đẹp quá trời lun.
Khung chat im ắng không quá một phút, lập tức có hồi âm.
Hoắc Kham: Vợ tui mua đó.
Chương Hướng Duy: Vậy vợ anh mắt thẩm mỹ tốt ghê ha.
Chương Hướng Duy: Cơ mà vẫn là do anh zai đẹp trai, em xem mà mắt lẫn chân đều mềm nhũn rùi nè [bắn tim]
Hoắc Kham: Bạn nhỏ à, thả thính vô dụng, tôi là người đã có vợ, cậu không ngủ cùng được đâu.
Chương Hướng Duy chẹp miệng, hăng hái ghê ta.
Bên ngoài vang lên tiếng Trần Hương Hương gọi cửa: "Tiểu Duy, xong chưa?"
Chương Hướng Duy gõ câu trả lời: Không nhắn nữa, em phải lên máy bay về rồi, về đến nhà sẽ nhắn anh.
Sau đó gửi cho hắn một bao lì xì đỏ thẫm: Chỗ này là tiền em giành được hôm nay đó.
Hoắc Kham: Ghê vậy sao, phải để em gánh vác gia đình thôi.
Chương Hướng Duy: Anh phụ trách xinh đẹp như hoa?
Hoắc Kham: Phụ trách hầu hạ em.
...
Buổi tối nhà Chương Hướng Duy không nấu cơm, một nhà ba người ra ngoài ăn cơm,
Ba Chương với mẹ Chương nắm tay đi tới thế giới của riêng hai người, Chương Hướng Duy gặp Vương Trình ở chỗ cũ.
Phố xá sầm uất ngập tràn hương sắc năm mới Tết đến.
Chương Hướng Duy đi bộ dọc theo các sạp hàng, thở dài: "Tết năm nay chán ghê."
Vương Trình xì một tiếng: "Năm ngoái năm kia đều như thế, bây giờ đổi tớ thành ông chú kia mà xem, lại chả vui ngay."
Chương Hướng Duy uất hận nhìn cậu ta: "Có đổi được đâu."
....Đụ má!
Vương Trình sầm mặt đi về phía trước, trên người một cây hàng hiệu , chân thì dài, dáng đi hùng hùng hổ hổ, như hạc trong bầy gà.
Đoàn người đông đúc đều nhường đường cho cậu ta.
Chương Hướng Duy nhân cơ hội đuổi theo: "Lúc ở trong đoàn phim tớ không có thời gian, còn chưa mua quà năm mới cho Hoắc Kham, cậu đi theo tớ lựa đi."
Vương Trình trong lòng cười lạnh, mẹ kiếp, ông đây với hắn là tình địch, chỉ có đứa siêu siêu đần mới làm chuyện đó!
Năm phút sau, Chương Hướng Duy đi vào một tiệm đá quý, Vương Trình không chút nghĩ ngợi đi theo vào, hơn nữa còn giúp cậu chọn một viên đá quý rất đẹp trong tiệm giúp cậu.
Má nó, vả mặt đau quá!
.
Chương Hướng Duy mua xong quà thì không sốt ruột nữa, thong thả dạo đông dạo tây.
Lúc này bên phía Hoắc Kham đang là buổi chiều, không biết hắn đang làm gì.
Hắn không phải nam chính trong truyện hào môn thế gia, cũng không phải bông hoa trắng thuần khiết vùng lên vả mặt, bản thân hắn đã là lão đại, khí thế mạnh mẽ, lúc không cười rất lạnh lùng, chắc chắn không ai dám tát vào mặt hắn đâu nhỉ.
Chương Hướng Duy suy nghĩ miêm man, lại lo lắng cho Hoắc Kham.
"Lão Vương, năm nay ba cậu không quản lý cậu nữa à?"
"Có ông nội, không đến lượt ổng nói chuyện đâu."
Vương Trình không biết đang nhắn tin với ai, gõ vô cùng nhanh.
Chương Hướng Duy đang tính cúi đầu xem, bên trái đột nhiên phát ra âm thanh.
"Cậu là Chương Hướng Duy sao?"
"..."
Chương Hướng Duy cố gắng đè thấp giọng: "Không phải, bạn nhận nhầm người rồi."
"À, ngại quá." Vẻ mặt cô gái thất vọng nhưng không rời đi, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
Chương Hướng Duy kéo thấp vành mũ, vội nói với Vương Trình: "Đi mau."
Nhưng hai chữ đó đã quên không biến âm.
Ngay sau đó phía sau phát ra tiếng la chói tai rung chuyển đất trời: "Cậu chính là Chương Hướng Duy."
Cả người Chương Hướng Duy cừng đờ, em gái sao mẫn cảm quá vậy? Thính lực chắc phải trăm điểm mất thôi.
Cô gái kinh ngạc che miệng kêu lên, xung quanh cũng bắt đầu xôn sao.
"Ai cơ? Ngôi sao nào vậy?"
"Hình như là Chương Hướng Duy."
"Thật hay giả vậy?"
"Má, đúng là Chương Hướng Duy."
"AAAAAA Chương Hướng Duy."
Một đám người nhanh chóng vây quanh.
Chương Hướng Duy bị âm thanh la hét nối tiếp nhau làm cho đau cả tai.
"Đậu!"
Vương Trình văng tục, kéo Chương Hướng Duy bỏ chạy.
Nhưng mà thực tế thì luôn tàn khốc.
Chương Hướng Duy còn chưa chạy được mấy bước đã bị đạp rớt giày, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Haiz.
.
Bầu không khí thật là xấu hổ.
Người đạp phải giày của Chương Hướng duy là một bé trai, bé đó lúng túng đến mức không biết phải để tay chân ở đâu.
Chương Hướng Duy cúi xuống đi giày, đứng dậy nói: "Em đạp chuẩn thật đó."
Bé trai đỏ bừng mặt.
Chương Hướng Duy tháo khẩu trang, nhìn về phía máy ảnh xung quanh mỉm cười: "Chúc mừng năm mới."
Đám đông lập tức yên lặng, sau đó lại xôn xao hơn nữa.
Chương Hướng Duy đau đầu nhìn đội hình cứ như đi fanmeeting, trong đầu như gió giật bão đổ: "Mọi người đều ăn cơm tất niên rồi chứ ạ?"
"Ăn rồiiiii."
Chương Hướng Duy cười cười: "Em cũng ăn rồi."
"Đường phố tấp nập quá, em định cùng bạn học đi mua sắm, hẳn là mọi người..."
Dáng vẻ thong dong bình tĩnh, không một chút hốt hoảng.
Vương Trình đứng ở bên cạnh nhìn thiếu niên tỏa ra ánh hào quang mạnh mẽ, lần đầu tiên khắc sâu vào ý thức rằng cậu ấy là ngôi sao.