Edit: Nhất Thanh
Chưa beta
Chương 55:
Chương Hướng Duy không biết ba cậu chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến mẹ cậu nắm được trọng tâm, hơn nữa còn dễ dàng đoán được quan hệ giữa cậu và Hoắc Kham.
Cậu đang ngồi ăn chiếc bánh ngọt thứ hai trong tối nay, bánh socola trắng không quá lớn, vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ, là bánh do Hoắc Kham đem tới, ngọt hơn cả bánh của đoàn phim.
Hoắc Kham thì đang chụp ảnh cậu.
Chương Hướng Duy chẳng hề có tính tự giác của một mẫu ảnh, chẳng thèm nhìn ống kính, cậu tự mình ăn từng miếng bánh nhỏ, gương mặt đơn thuần dịu ngoan, cái bóng in trên vách tường trắng phía sau cũng thập phần nhu hòa.
Giống như một bức tranh đẹp đẽ, khiến người ta xiêu lòng.
Trần Hương Hương vừa mới tới gần đã được ban cho một ánh mắt như đao muốn lăng trì, cô yên lặng tránh khỏi phạm vi ống kính, cũng kéo Phương Viên đang muốn đi qua phía bên kia, cũng nhân tiện đánh tiếng với An Lợi.
Rút lui thôi, nếu không rút ngay, ba chú chó độc thân tụi mình sẽ bị tàn sát.
An Lợi lấy điện thoại ra xem thời gian, mười giờ, nếu không cho Lão Hoắc ở lại thế giới hai người nữa, thì chỉ sợ là bị gió rét thổi bay.
Y định chào hỏi rồi rời đi, điện thoại lại kêu lên, một số lạ gọi đến, vừa tắt máy bên kia lại gọi tiếp.
An Lợi đi sang một bên nghe điện thoại, không biết đầu bên kia là ai, nói cái gì mà khiến gương mặt lạnh lùng quanh năm của y đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Chương Hướng Duy vô tình nhìn thấy, vội vã đi về phia Hoắc Kham: "Hình như có gì đó không ổn."
Hoắc Kham nương theo hướng nhìn của cậu nhìn lướt qua An Lợi, tiếp tục nhíu mày nhìn ảnh trên máy ảnh: "Ăn bánh của em đi."
Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Sao anh lại bình tĩnh thế, không lo là bên Tân Ngu xảy ra vấn đề sao?"
Hoắc Kham nựng mặt cậu, dùng ngón tay niết vài lần: "Tân Ngu mà có chuyện, lại đi liên lạc với chú An Lợi của em trước chắc? Ông chủ như tôi chết rồi hử?"
Chương Hướng Duy bĩu môi, cũng có lý, vậy chắc là việc riêng của y.
An Lợi tắt điện thoại rồi vội kiểm tra ít đồ đạc, sau lưng y vang lên tiếng bước chân, một điếu thuốc được ném sang, y bắt lấy ngậm vào miệng.
Hoắc Kham ngậm điếu thuốc tới gần, vứt bật lửa cho An Lợi, lạnh lùng nói: "Mấy tháng trước lúc quay <Triều dâng>, tôi đã nói với cậu thế nào?"
An Lợi châm thuốc lá rồi trả bật lửa lại cho hăn: "Khoảng thời gian này tôi đều tự cung tự cấp, chưa từng đi ăn ngoài."
Hoắc Kham nghiêng đầu: "Thế cuộc gọi vừa nãy là có chuyện gì?"
An Lợi nói: "Hơn nửa năm rồi."
Hoắc Kham nghe khoảng thời gian xong thì nhíu mày: "Lên chức bố à?"
"Tôi chỉ ngủ với cô ta một lần, cả trước đó lẫn sau đó cô ta đều qua lại với người khác."
An Lợi dùng giọng điệu như việc không liên quan tới mình: "Cụ thể là với những ai thì chưa xác định được, tôi muốn điều tra thêm một chút."
Hoắc Kham vạch ra điểm quan trọng: "Cậu không biết cô ta sẽ tìm tới?"
Đường nét nam tính trên gương mặt An Lợi có chút méo mó.
Hoắc Kham quay đầu nhìn bé ngoan đang ngồi ăn bánh ngọt bên bàn: "Cậu là tay lão luyện, sao còn có thời điểm quên biện pháp an toàn vậy?"
An Lợi phun ra ba chữ: "Ngoài ý muốn."
Một ta Hoắc Kham đút túi, một tay kẹp thuốc lá, khói trắng uốn lượn xung quanh: "Ngoài ý muốn phân làm hai loại, loại thứ nhất là ý trời."
Còn một loại hắn chưa nói.
Vẻ mặt An Lợi thoáng hiện lên sự tàn nhẫn.
Hoắc Kham dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa đến bên miệng: "Cô ta là ai?"
An Lợi nói: "Một người không có tiếng tăm."
Ở trong giới An Lợi chắc chắn sẽ có các mối giao thiệp và tài nguyên, những kẻ không bò được lên giường Hoắc Kham, đều bò sang giường trợ lý của hắn.
Mấy năm trước ai tìm đến y cũng không từ chối, cực kì phóng túng, hai năm gần đây mới tém lại một chút.
Thứ nhất y không có người yêu, thứ hai chưa kết hôn, là một thằng đàn ông độc thân, thuận theo nhu cầu đôi bên tự nguyện cũng không thể nói y làm gì không đúng.
Cô gái đêm nay gọi đến nói có thai với y dáng vẻ ra sao y còn chẳng nhớ rõ, kiểm tra mới biết cô ta không nắm chắc được tài nguyên y đưa cho, vẫn đang lăn lộn ở tuyến mười tám.
Đây cũng là chuyện thường ở huyện trong giới giải trí, có sắc đẹp có người nâng đỡ, ngoại hình càng đẹp thì sẽ có người có địa vị càng cao nâng đỡ, nhưng có thể bật lên thì chẳng có mấy người.
Cơ hội tới nhưng bản thân không có năng lực thì cũng chẳng có ích lợi gì.
.
An Lợi nhớ tới lời Phương Viên nói, khiến y có chút lo lắng, cô nói đừng để bị chọc thủng bao nhé, thường ngày đi bộ ở bờ sông nào có kẻ không bị ướt giày.
Lúc đó y khinh bỉ nói, người có thể chọc thủng bao của y còn chưa ra đời.
Kết quả hiện tại y không chỉ ướt giày mà còn dẫm phải một đống shit, má.
Hoắc Kham hỏi: "Cô ta tìm tới là muốn có một danh phận cô An sống yên ổn hay muốn một khoản tiền?"
An Lợi phun ra một đám khói: "Không biết, để tìm thời gian hẹn, gặp rồi nói."
Hoắc Kham nhìn ra y đang buồn bực, cong cong khóe môi: "Đã nói với cậu rồi, nếu không muốn yêu đương thì tìm một bạn tình cố định cũng được, mà cậu thì hay rồi, cái tật xấu cứ có người đưa tới cửa là ăn nhất quyết không thay đổi."
An Lợi nghiến răng: "Chuyện này đừng để anh Văn biết."
Hoắc Kham sững lại, vẻ mặt nhìn y có chút sâu xa kỳ lạ, nhưng cung chỉ thoảng qua, giọng điệu hắn chứa vài phần nghiềm ngẫm: "Cậu là người của tôi, nếu việc này bị truyền ra, cuối cùng người bị bôi đen vẫn là tôi, cậu không sợ tôi biết lại sợ anh ta biết, logic kiểu gì đấy?"
An Lợi không nói được lí do, kiên trì nói: "Nói chung không thể nói cho anh ta biết."
Hoắc Kham chăm chú nhìn y một lúc: "Nhanh chóng giải quyết chuyện này, đừng để xảy ra sự cố."
Nói lại chỉ tiếc mài sắt không nên kim đạp y một nhát: "Người khác ăn rồi cậu cũng ăn, không chê bẩn à?"
An Lợi bị hắn đạp, đưa tay phủi bụi trên người: "Hoắc gia xin bớt giận, cục cưng bé bỏng của cậu đang nhìn đấy."
Hoắc Kham đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bạn nhỏ thì thu chân lại, dừng lại hút thuốc, ngón tay thon dài vuốt ngược tóc về phía sau, làm ra vẻ như không chuyện gì đi về phía cậu.
.
Lát sau ba người An Lợi, Trần Hương Hương với Phương Viên đều rời đi, sáng mai sẽ quay lại.
Trong phòng dần yên ắng.
Chương Hướng Duy ăn hết phần bánh còn lại, đứng day dọn dẹp bàn, mới dọn được một nửa lại chạy vào phòng trong.
Hoắc Kham đang nghe điện thoại thấy động tĩnh thì tắt máy quay người lại, dùng một tay ôm chặt cậu: "Hấp ta hấp tấp."
Chương Hướng Duy ngẩng đầu nói: "Chúng ta đi ra ngoài một lát đi."
Hoắc Kham sững sờ: "Đã muộn thế này rồi, em chắc chứ?"
Chương Hướng Duy gật đầu thật mạnh: "Cũng bởi vì muộn rồi nên em mới muốn đi, không có ai ở bên ngoài nữa."
Hoắc Kham nhìn ánh sao trong mắt cậu cả nửa ngày mới cong môi nói: "Mặc áo khoác, đi giày vào."
Trên phần hầu kết cảm nhận được đôi môi mềm mại.
Chương Hướng Duy hôn xong thì vui vẻ chạy đi lấy áo khoác.
Hoắc Kham đứng tại chỗ trong chốc lại, hắn bừng tỉnh giơ tay sờ sờ chỗ được hôn, khẽ vuốt ve, hầu kết lại lên xuống.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi: "Hoắc Kham, em mặc xong cả rồi, anh nhanh lên nào!"
"Tới rồi đây." Hoắc Kham nhanh chân đi về phía hạnh phúc của mình.
.
Thành phố T không có một bông tuyết nào, không khí lạnh lẽo ẩm ướt.
Hoắc Kham dừng xe bên một cái đập chứa nước ở trấn trên, hạ cửa sổ xe xuống, đèn đường ở hai bên bật sáng kéo thành một hàng dài đến cuối đường.
Bóng đêm của trung tuần tháng mười hai bao phủ bốn phía.
Chương Hướng Duy đi xuống xe, dậm dậm chân: "Lạnh quá đi."
"Nói thừa." Chân Hoắc Kham bị cậu đạp một nhát, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, "Đi về nhé?"
Chương Hướng Duy lắc đầu: "Hông đâu."
Hoắc Kham lấy khăn quàng cho cậu, lại nghe thấy cậu thở dài: "Đã lâu rồi em không được đi cùng anh."
Bàn tay đang đặt trên khăn quàng của hắn khựng lại.
Chương Hướng Duy bĩu môi: "Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể cùng nhau đi dưới ánh mặt trời, thế nhưng dưới ánh trăng thì vẫn có thể ha."
Ánh mắt Hoắc Kham sáng rực nhìn cậu chăm chú: "Cục cưng, em thả thính, chú già rồi, không chịu nổi đâu."
Chương Hướng Duy hà hơi trắng xóa: "Vậy sau này không nói nữa."
"Không được, phải nói." Hoắc Kham bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Chú cần phải tập làm quen chứ."
Chương Hướng Duy: "..."
.
Đi dạo chưa được bao lâu, Chương Hướng Duy nhận được tin nhắn của chị Hương Hương, cậu vừa lên weibo xem, người đàn ông bên cạnh không biết đã âm thầm "kinh doanh" từ lúc nào.
Là một tấm ảnh tự sướng.
Không biết bức ảnh được chụp vào lúc nào trong buổi tối hôm nay,
Trước đo không lâu Chương Hướng Duy cũng vừa đăng một tấm ảnh tự sướng, khung cảnh phía sau là nửa còn lại của khung cảnh trong bức ảnh của hắn đăng.
Quá nguy hiểm.
"Nếu có người từng đến chỗ đó rồi sẽ rất dễ nhận ra chúng ta đang ở cạnh nhau."
Không trả lời.
Chương Hướng Duy nhìn hắn, kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện đang đứng một bên ngẩn người.
Eo Hoắc Kham bị véo, hắn cúi đầu la lên, túm được bàn tay trắng xinh chưa kịp rút về: "Em giận dỗi gì chứ."
Chương Hướng Duy giơ màn hình điện thoại cho hắn xem.
Hoắc Kham nghiêm túc nhìn: "Người đàn ông của em à? Đẹp trai thế."
Chương Hướng Duy tức mình lườm hắn.
Chính chủ tự mình phát kẹo, nhưng cũng tựa như chưa hề có gì xảy ra cả.
.
Đập nước dưới ánh trăng mang một vẻ đẹp yên bình, gió lạnh chẳng những không phá hỏng vẻ đẹp đó mà còn tựa như một trang sức được thiên nhiên ban tặng để giúp nó tôn lên vẻ đẹp của mình.
Chương Hướng Duy đi từng bước về phía trước, đạp lên bóng cây lay động trên mặt đất, tay trái nhét trong túi áo khoác lông, tay phải bị một bàn tay khác lớn hơn nắm trọn.
Trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác tên là "năm tháng an yên".
Người đàn ông đang nắm tay cậu dừng bước.
Chương Hướng Duy bị hắn giữ lại không thể nào đi tiếp, cậu nghi ngờ quay đầu lại: "Sao không đi nữa vậy anh?"
Hoắc Kham thấp giọng nói: "Muốn đưa cho em quà sinh nhật."
Chương Hướng Duy mở to hai mắt: "Ở đây luôn ạ?"
Hoắc Kham nhìn cậu.
Chương Hướng Duy bị hắn nhìn nóng cả mặt: "Không phải là em không thể chấp nhận, nhưng mà ngày đông lạnh giá thế này, mặc quần áo mà vẫn còn lạnh, nếu mà không mặc đồ thì..."
Câu tiếp theo bị một tiếng cười cắt ngang.
Lồng ngực Hoắc Kham run rẩy, cổ họng phát ra tiếng cười trêu chọc: "Muốn dã chiến hửm?"
Chương Hướng Duy thẹn quá hóa giận nhìn hắn chằm chằm, không phải muốn tặng quà à?
Hoắc Kham cúi người, hơi thở ấm nóng phả lên đôi tai va gương mặt đỏ chót của cậu: "Dã chiến thì để khi khác sẽ cho em, còn quà sinh nhật là thứ khác."
Chương Hướng Duy còn chưa kịp nói gì, đã chẳng may chìm vào trong ánh mắt thâm thúy của người đàn ông trước mặt, cậu thoáng ngừng thở, hình như cậu nghĩ đến điều gì đó, bàn tay bị nắm chặt khẽ cuộn lại, cất tiếng.
Nói năng có chút lộn xộn.
"Không cần đâu ạ, có bánh kem, có hoa hồng, còn có anh vẫn ở cạnh em, em không cần thêm gì nữa."
"Đã mua rồi."
Hoắc Kham thốt ra ba chữ, đưa tay lấy đồ từ trong túi áo.
Một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh xuất hiện dưới ánh trăng.
Nghĩ đến là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, nhịp thở của Chương Hướng Duy bắt đầu hỗn loạn, lắp ba lắp bắp nói: "Cái này... Làm sao... Em..."
Hoắc Kham nhận ra sự sợ hãi và hoang mang của đứa nhỏ, thậm chí bàn tay đang bị hắn nắm cũng muốn rút về, hắn bỗng thấy trong lòng nặng nề, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản: "Đeo chơi thôi, em đừng thấy quá áp lực."
.
Chương Hướng Duy run rẩy vài giây, đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt không chớp mắt: "Nhẫn cũng có thể đeo chơi sao? Anh hi vọng em làm thế sao?"
Hoắc Kham hạ tầm mắt nhìn thẳng cậu, im lặng một lúc lâu, rồi nở nụ cười khàn giọng nói: "Anh muốn em nghiêm túc."
Khi mấy chữ kia đến bên tai Chương Hướng Duy khiến đầu óc cậu "oành" một tiếng, trở nên trống rỗng.
Cho đến khi cậu hoàn hồn, người đàn ông kia đã quỳ một chân xuống.
Chương Hướng Duy theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng cơ thể chỉ vừa mới ngửa ra sau đã bị túm lại bằng một lực rất mạnh, bàn tay siết chặt cổ tay cậu như một gọng kìm, không cho phép cậu tránh thoát, cũng mang theo cả vẻ trịnh trọng khó nén.
Ngay sau đó, xúc cảm lành lạnh từ chiếc nhẫn bao quanh ngón tay cậu.
Giống như một báo hiệu, thế giới bên trong thiếu niên vẫn còn ngô nghê nổ vang.
Một chiếc nhẫn nho nhỏ, lại dường như đem theo một sức mạnh khó có thể hinh dung, đè nén khiến ngón tay đeo nhẫn của Chương Hướng Duy run lẩy bẩy.
.
Chương Hướng Duy ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông vẫn đang quỳ một chân, lời muốn nói quá nhiều dẫn đến chẳng biết phải nói gì, cả nửa ngày mới nói được một câu: "Sao anh phải quỳ vậy?"
Hoắc Kham hỏi ngược lại: "Trao nhẫn không phải nên có cảm giác nghi thức sao?"
"Ò."
Chương Hướng Duy nhìn xuống ngón tay đang đeo nhẫn, nhỏ giọng nói: "Đóng phim không đeo được đâu."
Hoắc Kham dỗ dành nói: "Vậy thì đeo lúc không quay phim."
Chương Hướng Duy lầu bầu: "Chẳng thực dụng gì cả."
"Thực dụng chứ." Hoắc Kham nói, "Vậy em thích cái gì, mua hết cho em."
Chương Hướng Duy trẻ con dẩu môi: "Em có tiền của em á, không xài tiền của anh đâu."
Hoắc Kham mỉm cười: "Bà chủ của Tân Ngu không thiếu tiền."
Chương Hướng Duy: "..."
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau