Edit: Nhất Thanh



Chưa beta



Sinh nhật những năm qua của Chương Hướng Duy, Vương Trình luôn là người đầu tiên chúc mừng.



Vì không muốn để lộ tâm tư của mình, Vương Trình chưa bao giờ đúng giờ chúc mừng, mà đầu là qua 0 giờ mới chúc, con trai thức đêm chơi game muộn là chuyện rất bình thường.



Năm nay Vương Trình đã mất đi thân phận người đầu tiên ấy rồi, bởi vì người có thể quang minh chính đại chúc mừng lúc 0 giờ đã xuất hiện.



Nấu cháo điện thoại cả một buổi tối, Chương Hướng Duy nằm trong chăn ấm buồn ngủ, điện thoại vẫn đặt bên cạnh, vẫn đang nói chuyện.



Hoắc Kham nghe thấy nhịp thở của cậu, thấp giọng than vãn: “Thật sự muốn ngày mai tới đó gặp em, nhưng tiếc là không quay ở cùng một thành phố.”



Cơn buồn ngủ của Chương Hướng Duy đột nhiên bay mất phân nữa, không chút nghĩ ngợi nói: “Không phải là anh đang cố ý nói thế, xong rồi ngày mai chạy tới gõ cửa phòng em, bảo là có hàng giao tới kêu em kí nhận đấy chứ?”



Người đàn ông ở đầu dây bên kia không đáp lại, ngay cả tiếng hắn thở cũng biết mất. Chương Hướng Duy hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Thật sự là như vậy sao ạ?”



Vẫn không có tiếng đáp lại.



Chương Hướng hối hận gần chết, cậu không nên nói gì cả, giờ thì tốt rồi, món quà bất ngờ gì đó sợ là không còn, cậu làm nũng năn nỉ: “Anh có thể coi như chưa nghe thấy gì được không ạ?”



“Chờ tôi một chút.”



Hoắc Kham tắt máy sau đó lập tức gọi cho An Lợi, hắn quát nhẹ: “Lăn đến phòng tôi ngay!”



An Lợi: “…”



Trời tối lạnh lẽo mặt đất cũng lạnh luôn, kéo từ trong chăn ra, khác gì giết người ta không trời?



An Lợi mặc áo khoác rồi mò qua, nhìn thấy thằng bạn mình buồn như chó có tang, kết hợp với giọng điệu ban nãy gọi điện thoại của hắn gần như muốn nổ tung, An Lợi đột nhiên có một dự cảm không lành.



“Dự định ngày mai bị Tiểu Chương đoán được à?”



Hoắc Kham cho y một ánh nhìn lạnh thấu.



Huyệt thái dương của An Lợi giật đùng đùng, ôi thằng nhóc kia thật sự là, nhóc không biết một câu nói của nhóc có thể bóp chết bao nhiêu người hả.



“Chuyện này cậu không thể đổ lên đầu tôi được.”, An Lợi dùng mặt than làm bia đỡ đạn, “Tôi cũng chưa từng theo đuổi yêu đương với ai, toàn là tài liệu học từ trên mạng mà.”



“Đó là cách thức lãng mạn được nhiều like nhất trên mạng đó.” Y không chút hoang mang buông tay, “Nó là cách kinh điển từ rất lâu rồi mà.”



Hoắc Kham cười lạnh: “Không phải cậu tràn đầy tự tin nói cách này rất tốt, đảm bảo không có vấn đề sao?’



Khóe miệng An Lợi giật giật. 



Hoắc Kham buồn bực vuốt tóc mấy lần, ngửa đầu nhìn nóc nhà, thấp giọng mắng: “Tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi.”



An Lợi nói: “Là do bạn nhỏ nhà cậu thông minh.”



Hoắc Kham cong môi: “Ừm.”



An Lợi biết đây là hắn tự đánh dấu chủ quyền thôi, y không dám nhìn đâu. 



Hoắc Kham nghiêm mặt, có chút thất bại, lại dở khóc dở cười: “Ngày mai phải đi rồi, làm sao bây giờ?”



An Lợi không nghĩ được gì, không biết nói gì, y vỗ vỗ vai thằng bạn nói: “Hay cậu tìm anh Văn thử đi, tốt xấu gì anh ta cũng từng yêu đương với vài người.”



Hoắc Kham cau mày: “Anh ta từng yêu, nhưng dài nhất không đến nửa năm, vận may tình trường như thế làm sao tôi dám dính vào?”



An Lợi: “…”



“Đã thế này rồi còn kén chọn, đại đi.”



An Lợi dựa vào bàn, tò mò nói: “Đúng rồi, Tiểu Chương đoán được sắp xếp ngày mai của cậu, cậu định làm thế nào?”



Lông mày của Hoắc Kham vừa nhếch, hắn chợt nhớ tới mình bảo đứa nhỏ đợi một lát, thế mà lại quên mất, hắn nhanh chóng gọi lại cho cậu: “Cục cưng.”



Hắn vung tay với An Lợi, lượn đi nhanh lên.



Trên người An Lợi nổi đầy da gà, kéo khóa áo khoác rồi đi ra ngoài, tình yêu đáng sợ quá. 



Một người không gần nữ sắc thế mà lại biến thành một tên thê, u mê không lối về.



.



Hoắc thê nô còn đang bận dỗ vợ nhỏ nè. 



Chương Hướng Duy được hắn dỗ dành thì càng hối hận bản thân lỡ miệng, cậu yếu ớt nói: “Anh không thể coi như là em chưa biết gì sao?”



Tiếng của Hoắc Kham nhiễm chút ý cười: “Không thể đâu.”



Chương Hướng Duy xị mặt, thế là bất ngờ đã bay mất rồi.



Sau này cậu nhất định phải ghi nhớ rõ điều này. 



Còn có ông chú này không phải là kỹ năng diễn xuất đỉnh lắm sao, tại sao sau khi cậu đoán xong không phát hủy bản lĩnh chứ, cậu dễ bị lừa lắm đó. 



Nhưng đúng là Hoắc Kham đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để nói dối, lúc đó hắn ngây người luôn, không nghĩ đến việc nói chuyện với bạn nhỏ nữa.



“Cục cưng, lát nữa gửi cho em một địa chỉ, ngày mai xong việc thì bảo Trần Hương Hương đi cùng em đến nhé.”



Chương Hướng Duy trở mình ở trên giường: “Dạ.”



Hoắc Kham thấp giọng dịu dàng nói: “Được rồi, ngủ đi, ngoan, ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.” Chương Hướng Duy đặt điện thoại sang một bên, chui vào trong chăn, đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ rồi. 



Vốn dĩ tốt đẹp biết bao, đều trách bản thân cậu não nhảy số quá nhanh. 



Điện thoại Chương Hướng Duy truyền đến tiếng thông báo, cậu mở ra xem, là lì xì rất dày do Lão Vương gửi đến. 



Vương Trình: Huynh đệ, sinh nhật vui vẻ, mọi chuyện đều được như ý.



Chương Hướng Duy nhận tiền rồi trả lời: Chưa ngủ à.



Rất nhanh Vương Trình đã trả lời lại: [cười nhe răng] Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, ngủ gì mà ngủ.



Chương Hướng Duy nghiêng người bấm điện thoại: Thiếu niên à, anh khuyên chú thức đêm chơi game ít thôi, dễ bị đột tử trên bàn phím lắm đó. 



Chương Hướng Duy lại gửi một tin nữa: Đừng tưởng còn trẻ sẽ không bị nhé, hôm nay anh thấy đưa tin một người mười lăm tuổi bất ngờ qua đời đó.



Vương Trình: Đại ca, cậu không sao chứ, bị cái gí kích thích hả?



Chương Hướng Duy: Lớn thêm một tuổi, giác ngộ điều mới, cũng hiểu rõ chân lý phải biết trân trọng sinh mệnh á.



Vương Trình gửi cho cậu meme “Cậu cứ diễn đi, coi tôi là quả trứng.”



.



Bên này Chương Hướng Duy tám chuyện linh tinh với Vương Trình, bên kia Hoắc Kham hút được nửa điếu thuốc, gọi điện cho Chu Văn.



Gần đây chất lượng giấc ngủ của Chu Văn không tốt, lúc nghe điện thoại anh còn đang uống rượu, anh nghe xong chuyện gấp của Hoắc Kham, nhẹ nhàng vứt cho hắn một câu: “Tôi vẫn luôn được người ta theo đuổi, chưa từng lấy lòng ai bao giờ.”



Hoắc Kham: “…”



Chu Văn còn nói: “Cũng chưa làm mấy trò lãng mạn bao giờ, tôi chỉ phụ trách hưởng thụ thôi.”



Hoắc Kham day thái dương: “Rồi, thế trong mấy người mà anh từng quen, có chuyện nào người ta làm khiến anh ghi nhớ sâu sắc không?”



Chu Văn không chút do dự, ngữ khí đạm bạc: “Không có.”



Hoắc Kham cảm thấy không còn gì để nói. 



Lúc này Chu Văn lại có chút hứng thú đưa ra kiến nghị: “Không có bất ngờ thì thôi, không có bài trí trước cũng chẳng sao, lúc đó cậu có thể nói với nhóc kia là đem chính bản thân cậu tặng cho nhóc ấy.”



Hoắc Kham nói: “Vốn đã là của em ấy rồi.”



Chu Văn không kịp chuẩn bị bị thồn một bát cơm chó.



.



Ngày thứ hai vừa rạng sáng, trên hotsearch thình lình xuất hiện một tiêu đề: Sinh nhật Chương Hướng Duy



Chỉ lên chứ không xuống. 



Quần chúng ăn dưa vội đến xem là ai đã đăng weibo. 



Lần trước Chương Hướng Duy lên báo điện tử Tân Cách, không biết làn sóng chúc mừng cậu lần đó có xuất hiện nữa hay không.



Từ mười giờ sáng, đã có một vài nghệ sĩ từng hợp tác lục tục chúc Chương Hướng Duy sinh nhật vui vẻ.



Phía Chanh Hi, Tân Cách và các nhãn hàng cũng có động thái. 



Phòng làm việc Tân Ngu còn viết một đoạn văn chúc mừng. 



Dư luận đa phần đều đang châm biếm kiểu: không hổ là thái tử gia của Tân Ngu, trầu bò quá. 



Nhưng nhiệt độ vẫn chưa được đẩy lên đỉnh điểm. 



Quần chúng ăn dưa bây giờ cơm không màng, trà chẳng thiết chỉ để chờ đợi Hoắc Kham, dưa chín ngọt hay không phải tùy thuộc vào hắn rồi. 



Nhóm blogger cũng nhìn chăm chăm cái phiếu cơm này thôi.



Gần đây có tin tiểu thịt tươi nọ bị bóc ra là hẹn chị.ch với võng hồng, rồi lại bị bóc ra là bạn trai đã qua lại gần một năm của tiểu hoa lưu lượng tuyến một, là một tên tệ bạc bắt cá nhiều tay, tin tức tuy rất hot, hết cái này đến cái kia lòi ra nhưng vẫn không đủ cho quần chúng ăn dưa thỏa mán. 



Bởi vì đó là một cuộc chiến không hề cân sức, phía tiểu hoa quá hung hãn, tiểu thịt tươi nào đó đã bị hành xong rồi. Thật sự không có gì đáng xem. 



.



Trận chiến ngày hôm nay, fan của 24CP vừa ngồi chờ vừa tự làm kiến thiết tâm lý, thầy Hoắc không đăng weibo lúc 0 giờ, không sao, đóng phim xong mệt nên ngủ sớm, đến 12 giờ 15 thấy hắn vẫn chưa đăng weibo, thôi thì đăng gì cũng được, đăng gì cũng là đường cả. 



Kết quả hắn không đăng gì cả. 



Nhóm fan CP đến chiều tiếp tục tự an ủi bản thân, không sao đâu, chắc chắn là đăng trong vòng bạn bè rồi. 



Trên weibo không đăng gì cả, lén lút chúc mừng cũng không khác gì đâu, chắc hai người họ hẹn nhau ăn cơm rồi. 



Thầy Hoắc đến thành phố T tìm bạn nhỏ. 



Ở vùng nông thôn, một thị trấn nhỏ, có bánh ngọt, có người mình thích, lãng mạn biết bao. 



Đến tận đêm khuya có một nick có tick V, độ tin cậy rất cao nói hôm nay trong vòng bạn bè của thầy Hoắc không có gì mới, cũng vẫn ở yên trong khách sạn, không đi khỏi thành phố C. 



Phòng tuyến tâm lý của fan CP ào ào sụp đổ, trời long đất lở. Bên trong siêu thoại cực kì hỗn loạn. 



24CP BE rồi??!!!!



Nhưng mà CP bị mang tiếng là BE nào đó còn đang ăn cơm đây.



Chương Hướng Duy gắp một miếng thịt trên lưng cá, giả bộ chấm gia vị trong đĩa nhỏ: “Hôm nay có rất nhiều paparazi ở trên trấn, đều hóng anh đi ra ngoài.”



“Không sợ.” Hoắc Kham không để ý lắm, “Bọn họ có sự chuẩn bị, tôi cũng có.”



Chương Hướng Duy cạn lời nhìn hắn, cảm giác như đang nhìn một tên hôn quân. 



Hoắc Kham ghé sát tai bạn nhỏ đang nhìn mình nói: “Còn nhìn nữa sẽ không cho em ăn cơm nữa đâu.”



Chương Hướng Duy giật mình, nhớ ra điều gì đó nhỏ giọng nói: “Chú Văn cho em tiền lì xì.”



Hoắc Kham gắp thịt bò bỏ vào bát cậu: “Nhận đi.”



“Ừm.” Chương Hướng Duy nhai đồ ăn, âm thanh không rõ ràng lắm, “Chờ đến sinh nhật chú ấy em sẽ gửi lại.”



Hoắc Kham nhíu máy: “Không cần, em chỉ cần nhận thôi, hoàn trả là chuyện của tôi.”



Chương Hướng Duy suýt nữa thì sặc, anh nói thì cứ nói đi, nhưng có thể bỏ tay ra được không, để em ăn cơm cho ngon miệng.



Không biết đêm nay còn phải bận rộn đến mấy giờ, không ăn nhiều sao được chứ. 



Bỗng nhiên Hoắc Kham nghiêng người sang bên trái, tựa đầu lên đôi vai gầy của bà xã. 



Chương Hướng Duy thật sự không dám nhìn mặt ba người còn lại trên bàn ăn, cậu đỏ mặt lườm hắn: “Anh ngồi hẳn hoi!”



Hoắc Kham xoay mặt lại, nhìn cậu bằng ánh mắt cực kì oan ức.



An Lợi, Trần Hương Hương, Phương Viên ngồi đối diện: “…”



Chương Hướng Duy muốn che mặt.



Cánh tay vắt ngang trên lưng ghế của Hoắc Kham buông xuống, đặt lên eo cậu, một tay khác thì nghịch bật lửa: “Sao không ăn nữa?”



Chương Hướng Duy nhéo đùi hắn. 



Lông máy Hoắc Kham còn chả nhíu lấy một chút, chỉ sờ sờ tay cậu vừa nhéo đùi mình: “Em giận dỗi gì chứ.”



Chương Hướng Duy rút tay ra, vẻ mặt dữ dằn như người lớn đang dạy dỗ trẻ nhỏ: “Anh hãy nghiêm túc một chút đi.”



Hoắc Kham ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ghế, bĩu môi, mắt hơi khép, nhìn hắn tựa như một chú chó bự đang ủ rũ. 



Chương Hướng Duy quay đầu nhìn sang, tim gan lập tức mềm nhũn, chủ động dịch dịch về phía hắn: “Dựa đi, anh dựa vào đi.”



Hoắc Kham không nói một lời nhìn cậu.



Chương Hướng Duy có cảm giác như mình phạm phải tội lớn tày trời vậy, cậu bất lực không biết nói gì vài giây, sau đó dùng muôi vớt tôm ra rồi bóc vỏ bỏ vào trong bát hắn. 



Hoắc Kham há mồm. 



Tay Chương Hướng Duy run run, nhịn xuống cảm xúc muốn đấm bạn trai mình, cầm tôm đã bóc vỏ nhét vào miệng hắn.



Hoắc Kham ăn tôm đã được bóc vỏ, sau đó mới nghiêng đầu dựa lên vai bà xã, trên mặt là biểu tình sung sướng vì đạt được mục đích, hắn quét mắt nhìn ba người ngồi đối diện, bạn có ý kiến gì?



An Lợi, Trần Hương Hương, Phương Viên: “…”



Mù mắt chó của tui rồi!



Một lát sau, Chương Hướng Duy đứng dậy rời khỏi bàn ăn cứu vớt muôn dân, xách theo vật trang trí to bự của cậu. 



Trần Hương Hương uống một ngụm rượu vang, chép miệng nói: “Thầy Hoắc hôm nay đẹp trai tới mức chân tôi không khép lại nổi.”



Phương Viên sâu xa nói: “Chọn gần ba tiếng đấy.”



“Bộp.”



Đôi đũa trên tay Trần Hương Hương rơi xuống, cô nhìn về phía An Lợi tìm câu trả lời. 



An Lợi không nói một lời.



Trần Hương Hương đã hiểu, cô không dám tin nhưng cũng chẳng bất ngờ mấy.



Phương Viên ăn vài miếng cơm, hai bên má phồng lên: “Cái đấy thì đã là gì, đáng sợ nhất là thầy Hoắc chọn mãi vẫn không hài lòng, nhờ tôi đến tìm Tiểu Duy nói bóng gió đó.”



“Cô đoán xem kết quả thế nào?”



Trần Hương Hương đần mặt lắc đầu, không dám đoán, chó độc thân không xứng đáng được biết.



__________________________________



Thanh: Tôi đã nói không drop là sẽ không drop, vừa mở watt đọc được cmt tức hộc máu. Ai cảm thấy chờ đợi được thì chờ đợi, chứ trước nay chưa từng bắt ép ai phải chờ đợi tôi hay chỉ đọc của tôi cả. Tôi edit vì tôi thích truyện và vì reader đã theo tôi từ đầu. Còn có người mới đến không nói được lời gì hay ho thì mời quay xe đi. Cảm ơn :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện