Edit: 一青  ( Nhất Thanh )

Beta:

Trong <Triều dâng> nhân vật mà Chương Hướng Duy thích nhất là vai diễn em trai của Hoàng Oanh Oanh, một người bởi vì mệnh xung khắc với Lăng Vân Môn mà trở thành đứa con ghẻ bị giam cầm, nhưng y cũng chính là Lâu chủ của Linh Lâu thần bí chốn giang hồ, nơi mại dâm, nơi y đùa cợt mạng người lòng người chán chê, cuối cùng y cảm thấy nhân sinh vô vị, ngày đó y mặc trang phục của một vai lão sinh mà mẹ y thích nghe, ngâm nga vài câu kinh kịch, mỉm cười rồi thả mình xuống dòng Trình Giang, tự kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của mình.

Phần diễn không nhiều lắm, thế nhưng mấy lần giang hồ hai phe chính phái rối ren, đều có sự xuất hiện đem đến điểm sáng và gợi nhớ cho người khác của y, là một vai diễn khiến người ta thổn thức.

Chương Hướng Duy từng lém lút diễn thử, tự diễn tự vui.

Về phần nhân vật Lộ Thành, Chương Hướng Duy cũng thích, thế nhưng cậu chưa từng diễn thử.

Tính cách được xây dựng của Lộ Thành là một người rất chín chắn, thực sự rất khó diễn, nếu không phải là một người từng trải sẽ rất khó diễn ra được cái hồn của nhân vật.

Lần này Lộ Thành giả cho cậu một đề nghị, một cơ hội, Chương Hướng Duy có chút cảm giác giống như bị đĩa bánh đập vào đầu, hơi chóng mặt, lại cực kì hưng phấn.

"Thầy Hoắc ơi, thầy muốn chơi cái gì ạ?"

Bé ngoan Chương Hướng Duy ngồi bên giường, trong mắt lóe lên ánh sáng đầy mong chờ.

Hoắc Kham cong ngón tay gõ gõ lên tay vịn ghế, bảo bảo, thầy Hoắc muốn chơi em, được không?

Đương nhiên bây giờ là không thể.

Hoắc Kham nghiêng đầu, yên lặng hít sâu, đè xuống nội tâm đen sì của mình, mặt mũi bình thản nói: "Những cảnh tôi diễn từ đầu đến bây giờ, cậu muốn diễn cảnh nào?"

Chương Hướng Duy ngạc nhiên.

"Em chọn cái nào cũng được ạ?"

Hoắc Kham gật đầu.

Tim Chương Hướng Duy nhảy ầm ầm, đây là anh tự nói nha, không được trách tui đâu đó.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Thầy dạy em cái cảnh kia đi"

Giống như một đứa nhỏ được người lớn hỏi thích đồ chơi gì, vội vàng nói ra thứ mình muốn, nhưng lại sợ bị từ chối.

Ánh mắt Hoắc Kham rơi vào đôi môi hơi ươn ướt của đứa nhỏ, ánh mắt hắn kín đáo xẹt qua, khuôn mặt vẫn bình thản như không.

Chương Hướng Duy bị hắn nhìn đến mức tê cả đầu, muốn đổi ý rồi hả? Vậy thôi, đổi ý thì...

"Được" Hoắc Kham nói.

Chương Hướng Duy bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn to viết đầy ba chữ "không tin nổi" .

Hoắc Kham ngả người về phía trước một chút.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Quá đẹp trai"

Hoắc Kham ngẩn người.

Chương Hướng Duy kích động đỏ bừng mặt.

"Thầy Hoắc ơi, thầy thật sự quá quá tốt, em cực kì sùng bái thầy"

Ánh mắt Hoắc Kham sâu thăm thẳm nhìn cậu một lúc, nở nụ cười nhẹ.

Nếu đổi thành yêu, vậy anh sẽ thích hơn đó.

.

Chương Hướng Duy vỗ mông ngựa* đến mức bụi bay mù mịt, cậu phát hiện người đàn ông kia được cậu nịnh rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cậu cũng thêm vài phần nhu hòa mà bình thường không có, khiến cậu càng thêm thả cửa.

"Cảnh kia lời thoại của cả em và thầy đều khá nhiều, nếu mà đổi vai thì em đọc thoại của thầy, thầy đọc thoại của em"

*vỗ mông ngựa: nịnh hót

"Kịch bản của thầy đâu ạ, để em chụp lại phần lời thoại kia, nhẩm lại một chút, bây giờ em không nhớ rõ lắm"

Hoắc Kham dựa lưng vào ghế.

"Không cần chụp, cậu cầm kịch bản đi, tôi không cần"

Chương Hướng Duy ngơ ngác hỏi: "Thầy nhớ thoại của em ạ?"

Hoắc Kham hời hợt đáp: "Lúc tôi đóng phim, thường có thói quen xem cả lời thoại của bạn diễn"

Nói dối cả, đây là đặc quyền của bạn nhỏ nhà hắn.

Bởi vì hắn muốn dẫn dắt cậu nhập diễn, hướng dẫn cậu dễ dàng hơn mà thôi.

Chương Hướng Duy giống như đang nghe thiên thư, thấy hơi choáng váng.

"Cảnh đó quay từ tháng trước rồi, bây giờ thầy vẫn nhớ được lời thoại ạ?"

Hoắc Kham nói: "Vẫn tạm"

Chương Hướng Duy hít sâu một hơi, này mà gọi là vẫn tạm á? Quá đáng lắm luôn á.

Bởi vì gặp phải kích thích quá lớn mà tâm trí hỗn loạn, cậu quên mất đây không phải phòng mình, vô thức ngả người ra phía sau.

Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ nằm bẹp trên giường mình, trên mặt không có tí gợn sóng, nhưng mỗi mạch máu trong cơ thể đang cấp tốc chuyển động như muốn bóp nát hắn.

Bày ra dáng vẻ đơn thuần cùng với tư thế quyến rũ như thế ngay dưới mí mắt hắn, đối với hắn dường như không hề phòng bị.

.

Mắt cá chân đột nhiên bị túm chặt, Chương Hướng Duy giật nảy mình, lúc này mới phát hiện bản thân đã nằm xuống.

Cậu cảm thấy rất mơ hồ, sao tui lại nằm xuống chứ, vì sao tui lại nằm xuống.

Tại sao tui lại nằm lên giường của người khác, tui bị điên hay gì?

Cả người Chương Hướng Duy cứng đờ, người ta túm cổ chân cậu, chắc là chê cậu bẩn, nghĩ thế nên cậu vội vàng ngội dạy.

Bàn tay to lớn trên mắt cá chân vẫn không dời đi, lòng bàn tay khô ráo dán sát vào da cậu, năm ngón tay thon dài ôm lấy cổ chân cậu.

Chương Hướng Duy cảm thấy muốn lẩn trốn khỏi cảm giác tê dại từ mắt cá chân truyền đến, nhịp thở bắt đầu tăng nhanh, còn hơi loạn nhịp.

Tại sao vẫn chưa buông tay ra?

Hoắc Kham tựa như không phát hiện đôi chân trong tay đang run rẩy, hắn nỗ lực nhịn xuống cảm giác muốn hôn lên, khép hờ mắt, liếc mắt lưu luyến nhìn đôi chân trắng như bạch ngọc kia.

Mãi đến tận khi đứa nhỏ vừa hoảng vừa gấp đến độ khóe mắt ươn ướt, Hoắc Kham mới bỏ tay ra.

Chương Hướng Duy còn chưa bình tĩnh lại, bên tai đã nổ vang một tiếng: "Cởi giày lên giường đi"

"! ! !"

Chương Hướng Duy hoảng sợ có chút thất thố nhìn thẳng người đàn ông kia.

Hoắc Kham đối diện với cậu, giọng nói trầm thấp mờ ám: "Tiểu Duy Duy, cậu đang nghĩ gì thế?"

Chương Hướng Duy trốn tránh nhìn sang phía khác, bé không dám nói đâu.

Hoắc Kham vẫn không thu lại tầm mắt, cặp mắt đào hoa nửa mở nửa khép, trong mắt như chứa thiên ngôn vạn ngữ, tình sâu như biển, dụ dỗ người khác hãm sâu vào trong.

Chương Hướng Duy muốn khóc quá.

Cái đuôi gay của tui sắp lộ ra rồi, toang rồi.

Hoắc Kham thế mà lại không nhân cơ hội túm lấy cái đuôi nhỏ kia lôi ra ngoài.

So với việc cưỡng ép lôi kéo cậu, Hoắc Kham muốn cậu chủ động đặt đuôi vào tay hắn hơn, chủ động để hắn thoải mái trêu đùa.

Hoắc Kham đứng dậy đi đến bên cạnh chồng kịch bản, rút ra quyển kịch bản có cảnh chuẩn bị diễn thử kia.

"Cậu đóng Lộ Thành, chiều cao không đủ, nên phải đứng lên giường"

Chương Hướng Duy xoa xoa lỗ tai nóng lên của mình, má, hóa ra là do cậu hiểu lầm.

Đúng vậy, thấp hơn người ta tận 12cm đấy.

Chương Hướng Duy vươn tay nhận kịch bản.

"Vâng ạ, nghe theo thầy Hoắc hết"

"Lên đi" Hoắc Kham từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ.

"Cậu chỉ có thể ở trên giường ra lệnh cho tôi"

Tay Chương Hướng Duy run lên, suýt nữa thì kịch bản rơi xuống đất.

Câu này sặc mùi S quá má ơi.

.

Một lát sau, Chương Hướng Duy đọc lời thoại của Lộ Thành mấy lần, trong lòng cũng đã xuôi xuôi, vứt dép lê trèo lên giường.

Hoắc Kham nhìn sang.

Đứa nhỏ mặc quần short bằng vải kaki, đầu gối bị thương do quỳ được quần che đi, ống quần có thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt.

Phần cẳng chân còn lại lộ ra bên ngoài có đường nét cực kì hoàn mỹ xinh đẹp.

Chân trái Chương Hướng Duy đạp lên chân phải, ngồi trên giường vỗ vỗ, thẹn thùng nói: "Thầy Hoắc ơi, em tắm rồi, chân không có bẩn đâu ạ"

Hoắc Kham nghĩ thầm, dù cưng cả tháng không tắm thì tôi cũng có thể hôn cưng như bình thường.

Nửa ngày sau hắn mới đáp: "Chân trắng đó"

Lông mi Chương Hướng Duy run rẩy, ánh mắt phức tạp liếc nhìn người đàn ông kia, câu nói này, đổi lại là người khác, cậu sẽ cho rằng người ta đang đùa thôi.

Lúc chính thức bắt đầu trò chơi đổi vai, Chương Hướng Duy căng thẳng bao nhiêu thì Hoắc Kham thả lỏng bấy nhiêu.

"Tiểu sư đệ..."

Chương Hướng Duy đứng ở trên giường đọc lời thoại: "Sao ngày hôm nay ngươi không tới sân luyện võ?"

Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ nghiêm mặt, lông mày nheo lại, ngữ khí nói chuyện học theo hắn lúc diễn Lộ Thành, nhưng lại toát ra vẻ đáng yêu, hắn mím môi nhịn cười: "Nắng quá, không muốn đi"

Chương Hướng Duy quên mất câu tiếp theo, cậu tức giận chống nạnh.

"Không được, không được, thầy không thu lại khí thế của mình, dù em có đứng trên giường, cũng không áp lại được thầy"

Hoắc Kham nhíu mày, bạn nhỏ à, lần này cho em áp tôi, lần sau đến lượt tôi đó.

Hắn nói: "Làm lại xem"

Hắn dứt lời, khí thế mạnh mẽ của bản thân đều bị ẩn hết đi.

Chương Hướng Duy trố mắt nhìn một lúc, nghiêm túc bắt đầu lại cảnh vừa rồi.

Lần này trên người Hoắc Kham không hề có hình bóng của mình nữa, cũng chẳng liên quan gì đến Lộ Thành, hắn trở thành tiểu sư đệ hồn nhiên vô hại Kiều Cùng.

"Sư huynh, ta sai rồi, là do ta lười biếng, lần sau ta không dám nữa, huynh đừng tức giận, đừng không quan tâm ta"

Lúc Hoắc Kham mở miệng, trong mắt hắn là vẻ ôn nhu lương thiện, thậm chí còn có cả sự sợ hãi khi bị bỏ rơi mà cẩn thận từng li từng tí một, hắn rũ mắt xuống, cả người đều toát ra vẻ vô tội đáng thương.

Chương Hướng Duy xoa xoa tóc người đàn ông đối diện.

Hoắc Kham hơi ngưng thở, hắn tiến đến gần, để cằm lên vai đứa nhỏ, nghiêng mặt sang một bên, chóp mũi tựa như cọ qua cổ cậu.

Đầu Chương Hướng Duy sắp sửa nổ tung, cậu muốn đẩy đối phương ra, nhưng lại thấy mình không nên phản ứng như thế, sẽ rất kì quái, nên giả vờ trấn định giải thích: "Vừa nãy động tác của thầy không có trong lúc quay, làm em giật cả mình"

Giọng Hoắc Kham bình thản tỏ vẻ không có gì là lạ.

"Tùy thời phát huy"

Chương Hướng Duy nghẹn lời,cậu muốn làm lại để không có đoạn xoa đầu kia, muốn tự chặt tay quá đi mất thôi.

.

Điện thoại Hoắc Kham vang lên, là An Lợi gửi tin nhắn đến.

-Tiểu Trần đang ở chỗ tôi.

-Tôi phát hiện thói đời bây giờ ấy à, nuôi sống gia đình qua ngày càng lúc càng khó, đừng nói là tháng nay cho tôi thêm tiền thưởng, đây không phải chuyện mà tiền thưởng có thể giải quyết đâu.

Hoắc Kham uống mấy ngụm nước, ung dung thong thả trả lời y:

-Thế nên là không cần tiền thưởng nữa à?

-Cần.

Một lát sau An Lợi lại gửi thêm tin nhắn.

-Hoắc lão gia ơi, đưa bảo bối của cậu về phòng sớm một tí đi, anh em của cậu không chống đỡ được nữa đâu.

Hoắc Kham phát hiện đứa nhỏ đang nhìn mình, liền tiếp tục giữ nguyên tư thế cầm điện thoại không nhúc nhích.

Chương Hướng Duy vẫn đang nhìn hắn, không giấu giếm mà nhìn chằm chằm mặt hắn, sự sùng bái cùng kính yêu như muốn tràn ra khỏi mắt, ánh mắt cậu nóng hầm hập.

Bây giờ cậu giống như một fan cuồng theo đuổi thần tượng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không hổ là ảnh đế, diễn xuất đỉnh quá đi mất.

Cậu bị hắn dẫn dắt nhập vai, hòa mình trở thành Lộ Thành thật sự.

Đúng là một đối thủ tốt, mỗi lần diễn cùng hắn đều có thu hoạch, <Triều dâng> đã quay được nửa đường rồi, mỗi một ngày tan làm đều cách ngày đóng máy gần thêm một bước, cậu không biết sau này còn có cơ hội hợp tác cùng nhau hay không.

Sợ rằng sẽ không có nữa.

Chương Hướng Duy có chút xúc động, suy nghĩ cũng dần trở nên rầu rĩ, cảm xúc này xuất hiện không hề có sự báo trước, dường như nó vốn đã tồn tại từ lâu rồi.

Hoắc Kham chẳng biết từ lúc nào đã rời mắt khỏi màn hình di động mà nhìn sang đây.

"Có chơi nữa không?"

Chương Hướng Duy lắc đầu như trống bỏi, đừng có trêu bé nữa đi.

Đại lão à, sự dung túng mà thầy dành cho em, chỉ là hứng thú nhất thời của thầy, hoặc chỉ là thầy rảnh rỗi không có gì làm nên lấy việc trêu trẻ con làm niềm vui, nhưng những việc đó đều có thể khiến em thảm không tả nổi đó.

"Không chơi nữa thì thôi, muộn rồi, về ngủ đi"

Hoắc Kham đặt điện thoại lên bài, tháo hai cúc áo sơ mi, ngửa đầu vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn gọn gàng của mình, hầu kết lên uống, cảm giác lạnh lùng nghiêm khắc trên người hắn bỗng phai nhạt đi, thay vào đó là cảm giác có chút lười biếng quyến rũ.

"Lần sau muốn chơi tiếp, có thể đến tìm tôi"

Chương Hướng Duy khó khăn dời mắt đi chỗ khác, lầm bầm: "Em không có ham chơi như vậy đâu"

"Trò chơi này là một cách giải tỏa thích hợp cho diễn viên" Hoắc Kham nói: "Có lúc bởi vì nguyên nhân do kịch bản, hoặc những nhân tố khác, khi ở đoàn phim sẽ cảm thấy bí bách, mọi người ở phim trường chờ quay thường hay chơi, anh diễn tôi, tôi diễn anh, đổi vai diễn, có thể điều chỉnh tâm trạng một chút, cũng có lợi cho việc diễn giải ý nghĩa bộ phim"

Chương Hướng Duy như hiểu mà không hiểu: "Vâng vâng, vậy ạ"

Hoắc Kham thản nhiên như chuyện thường tình mà nói một câu: "Như vậy thì thầy Hoắc mà muốn chơi, cũng có thể đến tìm cậu, đúng không?"

Chương Hướng Duy: "..."

Nói cả nửa ngày trời, chỉ chờ có câu này thôi đúng không?

Hay là do tui nghĩ nhiều quá rồi?

Chương Hướng Duy len lén liếc liếc mắt một cái, cảm giác ông chú già này hình như có chút xấu xa.

.

Đêm hôm đó, hửng đông hơn một giờ, Chương Hướng Duy mất ngủ lên acc clone đăng bài.

[Trai thẳng hình như không thẳng lắm...]

Hai rưỡi lại đăng thêm một bài.

[Có một cái bẫy ôn nhu đang đặt bên chân tui, tui có cần tránh nó không...] 

____________________________________________________________

Muốn được chú Hoắc dạy cách dụ crush như cách chú dụ thằng nhỏ ghê á =)))))))

Sr mng nha, chương này mình làm còn một mẩu xong cả tuần chạy dl gần chết nên hôm nay mới làm nốt để đăng :( 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện