Edit: 一青  ( Nhất Thanh )
Beta:
Chương Hướng Duy được thừa hưởng ưu điểm của ba mẹ, ngày nhỏ đi trên đường đã được người ta đưa danh thiếp mời làm minh tinh, nhưng gia đình thấy cậu còn nhỏ, không hợp tiếp xúc con đường này, chờ cậu lớn lên rồi nói sau.
Sau đó Chương Hướng Duy chậm rãi lớn lên, dùng thành tích đứng đầu toàn quốc thi đỗ Học viện Hí kịch, theo học khoa diễn xuất.
Lớn lên ngũ quan nảy nở, cành ô-liu đưa tới trước mặt cậu không ít, nhưng cô giáo cậu lại từ chối toàn bộ, không đồng ý cho cậu đi diễn. Cô giáo nói vai diễn đầu tiên trên con đường diễn xuất, không thể tùy tiện, phải thận trọng.
Vì vậy tâm tình của Chương Hướng Duy cũng bình tĩnh lại, cậu nghiêm túc theo cô giáo học diễn xuất, cho tới kỳ 2 năm hai đại học, cậu nhận được <Triều dâng>.
Nhân vật bên sản xuất muốn Chương Hướng Duy diễn không phải là diễn viên quần chúng hay nhân vật thứ N nào đó. Mà là nam hai, phối diễn với nam chính là ảnh đế Hoắc Kham – người bảo đảm số lượng phòng vé của giới điện ảnh.
Ảnh đế giới điện ảnh diễn chính, diễn viên phụ hùng hậu.
Không thể tưởng tượng được đây sẽ là tổ đội cao cấp như thế nào, một chiếc bánh thơm ngon béo bở mà người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng cầu không được.
Chương Hướng Duy bị dọa sợ, không dám đi casting, liền nói với cô giáo rằng mình không diễn được. Cô giáo không tán thành quan điểm của cậu, cô cảm thấy có thể có được một cơ hội mơ còn không thấy, không có đạo lý gì lại từ chối không nhận. Còn việc có diễn được hay không, phải thử mới biết.
Chương Hướng Duy cảm thấy bên nhà sản xuất có thể tìm đến cậu tám phần mười là vì nhìn thấy video cậu giúp Vương Trình quay khá nổi,  từng lên hot search.
Video đó cậu mặc trường sam thời Dân quốc vừa đi vừa nghỉ ở một cổ trấn, ăn ăn uống uống, Vương Trình thì liên tục cầm máy quay theo cả quãng đường, trong video cơ bản không cần đến kĩ năng diễn xuất. Có lẽ bên sản xuất cảm thấy hình tượng của cậu phù hợp.
Chương Hướng Duy một đêm không ngủ, không ôm hi vọng đi casting, cậu tự an ủi bản thân coi như đây là một trải nghiệm, không cần lo lắng, hơn nữa đoạn cậu cần diễn thử chỉ cần khóc đến thảm thương, lời thoại ít, dễ dàng thuộc lòng, chỉ cần phát huy như bình thường là được. Phần cuối cậu khóc là được, sẽ không có chuyện gì.
Dù đến lúc phát sóng, vai diễn thuộc về người khác, cậu cũng có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình cũng đã từng casting vai đó, chính là phim có Hoắc ảnh đế đóng chính đó.
Nào ngờ kết quả thử một lần đã thành công.
Ngày diễn ra lễ khởi quay với Chương Hướng Duy từ đầu đến cuối như một giấc mơ, một tháng sau gia nhập đoàn phim, cũng vẫn như một giấc mơ.
"Ôi" Chương Hướng Duy ngồi trong phòng sinh hoạt chung, ôm hộp nhựa trong suốt dùng tăm xiên dứa ăn. Ngay sau đó là chuẩn bị quay cảnh đầu tiên. Khiến cho cậu ăn quả dứa này như ăn bữa cơm trước khi bị lôi ra xử trảm.
Đúng rồi, cảnh đầu tiên là diễn cái gì nhỉ?
Hình như là cùng ảnh đế.
À đúng rồi.
Chương Hướng Duy rõ ràng đã đọc kịch bản từ đầu đến cuối đọc một lượt, nhưng lúc này trong đầu giống như chỉ có hồ dán.
"Tiểu Duy."
Trợ lý Trần Hương Hương vội vàng chạy vào nói:
"Siêu thoại của em với lão đại lên bảng xếp hạng..."
Chương Hướng Duy cảm thấy mình với cái chết chỉ cách một câu "siêu thoại lên bảng xếp hạng", cậu nhanh chóng cắt ngang lời của trợ lý:
''Chị Hương Hương , chị đợi em ăn xong quả dứa này đã.''
Trần Hương Hương không kịp phanh lại, cùng lúc cậu nói cũng đã nói xong:
"Xếp số một."
Chương Hướng Duy chết rồi.
<Triều dâng> không giống các hạng mục khác, không có nghệ sĩ gì đó, liền đơn giản mà thẳng thắn đăng một cái thông báo chính thức lên weibo. Vừa đăng liền bạo, tên của "Hoắc Kham" treo ở trên nguyên cả một ngày.
Chương Hướng Duy trong đội hình là người mới, nhưng phần diễn lại cực kì nhiều, một sự xuất hiện cực kì bất ngờ, sau đó cậu giống như bị người ta phanh thây xem xét. Từ trường tiểu học đến trường đại học, từ nick QQ đến Võng Dịch, từ nhà ở nguyên quán đến nhà trọ, đều bị đào ra sạch sành sanh, làm cậu sợ đến mức mấy ngày liền không dám dùng điện thoại.
Giới giải trí nhiều sư ít cháo, hot là con dao hai lưỡi. Càng hot, con dao kia càng nguy hiểm.
Giống như Chương Hướng Duy hiện tại, ở giữa tâm bão lung lay không ngừng.
Trần Hương Hương nhặt nửa quá dứa rơi dưới đất vứt vào sọt rác, nói:
"Cái siêu thoại này cũng không phải hôm nay mới có, em bình tĩnh một chút."

Chương Hướng Duy cảm thấy muốn chết:
'' Lúc trước còn xếp thứ ba mươi mấy mà. ''
Trần Hương Hương lại nói:
"Có gì lạ sao, fandom ý kiến đòi phát kẹo thôi."
Chương Hướng Duy co quắp ở trên ghế, hai mắt vô thần.
"Hôm nay vừa mới chụp ảnh thôi đó."
Trần Hương Hương xiên dứa đưa đến bên miệng cậu.
"Fan cp bị đói quá lâu, hôm nay ăn Tết."
Chương Hướng Duy "..."
Cậu há mồm ăn miếng lớn, một bên miệng phồng lên, lông mày cau lại, âm thanh mơ hồ:
"Vừa mới chụp ảnh, em đã bị fan của Hoắc Kham đâm thành cái sàng rồi, bốn năm tháng tới đây làm sao sống đây."
Trần Hương Hương liếc mắt nhìn thiếu niên cả người tang thương tràn ngập nói:
"Cũng thành cái sàng rồi, đâm thêm vài cái cũng không khác gì đâu."
Chương Hướng Duy tức đến hộc máu, mặt buồn rười rượi, tất cả chỉ vì cái video kia.
Không biết tại sao cậu trở thành CP vạn năng, video của cậu được chỉnh sửa xuất hiện ở các loại fmv cổ đại hiện đại, nuôi sống rất nhiều fansite.
Tất cả đều ship CP, tất cả đều là nam x nam.
Hơn nữa CP của cậu với Hoắc Kham là hot nhất – CP 24, gần đầy bởi vì <Triều dâng>, lượng truy cập liền tăng đến chóng mặt, dọa người.
Tại sao lại gọi là 24, bởi vì bọn họ chiều cao hơn kém 12cm, tuổi cũng cách 12 tuổi.
Mười hai cộng mười hai bằng hai mươi tư. Ha ha..
Vì vậy liền gọi là 24 CP.
Chương Hướng Duy vẻ mặt đưa đám.
"Tại sao em với Hoắc Kham lại có siêu thoại cơ chứ."
Trần Hương Hương mí mắt giật giật, đứa nhỏ giận dỗi rồi, cô nhanh chóng nhét dứa vào miệng cậu.
"Các anh đẹp trai đều có cảm giác CP."
Chương Hướng Duy bĩu môi, okay.
"Nhiệt của Hoắc đại ảnh đế bao nhiêu người muốn cọ nhưng cọ không được, đoàn đội mở họp suốt đêm cũng không nghĩ ra được cách cọ đâu, em sướng quá rồi, tùy tiện là cọ được nhiệt."
Trần Hương Hương quan sát vẻ mặt cậu.
"Người ta là diễn viên, dựa vào tác phẩm nói chuyện, sống hay chết không phụ thuộc vào fans, fans cp càng không đáng nói. Nhưng em không giống như vậy, em cần bọn họ."
Chương Hướng Duy trầm mặc hồi lâu.
"Chính vì thế nên em mới thấy lúng túng."
Trần Hương Hương còn muốn nói tiếp đã nghe thấy thiêu niên nhỏ giọng nói một câu: "Thầy ấy ghét em."
"??" Trần Hương Hương nói: "Có hả?"
Chương Hướng Duy vặn vặn ngón tay, lầm bầm: "Có chứ, lúc em chào thầy ấy, thầy ấy rất lạnh nhạt."
Trần Hương Hương nhìn cậu như cún con, nhịn không được suýt chút nữa tức đến thở hồng hộc.
"Là do em nghĩ nhiều rồi, anh ta đối với ai cũng rất lạnh lùng."
Chương Hướng Duy nửa tin nửa ngờ.
Trần Hương Hương đút cho cậu miếng dứa cuối cùng, thả hộp nhựa xuống.
"Ngoan ngoãn đóng phim đi em trai, đây là cơ hội ngàn năm có một, ảnh đế người ta ra mắt sớm, khoảng..."
Cô tính tính.
"Khoảng hai mươi năm."
Chương Hướng Duy hít vào một hơi thật lớn.
"Em nghĩ mà xem, người ta ở trong vòng giải trí lâu như vậy, có biết bao nhiêu kinh nghiệm cùng bản lĩnh, em thừa dịp này học hỏi nhiều một, học được rồi thì chính là của em."
"Huống hồ người ta còn có tài nguyên siêu to khổng lồ, quen biết nhiều, nếu em có thể thân thiết với anh ta, trở thành tiểu bối anh ta yêu quý, cái đùi vàng lớn này có thể ôm chắc rồi."
Chương Hướng Duy cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
"Không thể nào, thầy ấy không thể nào thích em được."
"Chuyện do người làm, lâu ngày sinh tình."
Trợ lý làm xong công tác động viên, lén lút thở ra, không dám tự nhận bản thân cô chính là fan 24CP. Tội lỗi, tội lỗi.
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Chương Hướng Duy không để tâm, đây là phòng sinh hoạt chung, ai cũng có thể dùng, ai biết người ngoài cửa tìm là ai.
Mãi đến tận khi ngoài cửa gọi một tiếng: "Tiểu Trần."
Tiếng Quảng Đông, nghe quen quen.
Chương Hướng Duy cùng Trần Hương Hương tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, hai người ngây ngẩn. Mấy giây sau cả hai không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.
Trần Hương Hương trong chớp mắt chạy tới mở cửa, cười như hoa loa kèn tháng tám vừa được tưới nước, trong veo xinh đẹp.
"Anh Lợi."
Chương Hướng Duy nhíu nhíu mày, người của mình chân chó như vậy, cậu..
Cậu nhất định không thể làm tuột dây xích được.
"Chào anh Lợi."
Chương Hướng Duy hướng về phía người đàn ông cao ráo cường tráng, khí tức bức người – trợ lý của lão đại, chào một tiếng.
An Lợi ừ một tiếng, lại nói: "Đi thôi"
"Dạ?" Chương Hướng Duy ngơ ngác.
"Đi đâu ?"
Trần Hương Hương luôn cảm thấy An Lợi nhìn Tiểu Duy nhà mình có chút quái quái, dường như là...đồng tình?
Ý nghĩ thoáng qua, cô bình tĩnh lại tâm trạng, cười hỏi: "Là anh Kham có gì dặn dò sao ạ ?"
An Lợi phun ra hai chữ "Đối diễn"
Cả phòng chìm vào yên tĩnh.
Chương Hướng Duy há miệng, đầy đầu đều là "Lão đại tìm mình đối diễn", "Tìm mình đối diễn", "đối diễn.."
Tại sao chứ? Người đàn ông đó rất lạnh lùng mà,
Tại sao lại hạ giá bản thân, cùng một tiểu trong suốt* không bằng cái lông như mình cùng anh ấy đối diễn??
*Tiểu trong suốt: không có tiếng tăm
Chương Hướng Duy hít sâu một hơi, nỗ lực sắp xếp dây thần kinh hỗn loạn trong đầu mình.
Người ta chắc là sợ lúc quay phim chính thức cậu sẽ bị NG, làm lỡ thời gian thì không nói, lại còn ảnh hưởng đến trạng thái cảm xúc. Cho nên mới muốn trước đó cùng cậu đối diễn một chút.
Chương Hướng Duy đi cạnh An Lợi cả một đường đều là cùng tay cùng chân, khi bước vào phòng nghỉ của ảnh đế, phả vào mặt là một luồng hương bưởi.
"Lão Hoắc, đứa nhỏ..."
Không hiểu tại sao An Lợi dừng lại không nói tiếp, lại sửa thành: "Tiểu Chương tới rồi."
Nói xong liền đi, còn đóng cửa lại.
"Ầm" một tiếng vang lên xong, bốn phía lại yên tĩnh.
Chương Hướng Duy không nhúc nhích đứng một chỗ, có cảm giác như bị cả thế giới lạnh lùng vứt bỏ, không dám ngẩng đầu, cậu nuốt một ngụm nước bọt.
"Chào buổi sáng thầy Hoắc."
Hướng chín giờ phát ra âm thanh của túi nhựa, tại sao lão đại vẫn đang ăn bưởi, không nói lời nào?
Lại nói, hình như rất lâu rồi cậu không ăn bưởi. Đây từng là loại quả cậu thích nhất. Con người quả nhiên có mới nới cũ.
Ngay lúc Chương Hướng Duy hoảng loạn đến mức muốn đi tè, phía kia đột nhiên gọi tên của cậu, âm thanh lạnh lùng.
"Chương Hướng Duy."
Giọng nói của hắn rất trầm thấp, cũng rất chậm, từng chữ giống như bị ngậm lại giữa răng và môi trong phút chốc, nghe qua không cảm thấy xa cách, ngược lại có chút thân mật, ám muội, tựa như âm thanh nỉ non bên tai.
Chương Hướng Duy hai má nóng lên, theo bản năng hơi ngẩng đầu, bất thình lình đối diện với một đôi mắt thâm thúy u ám, cậu ngây người.
Hoắc Kham hạ mắt, lau một chút nước bưởi dính trên ngón tay thon dài.
"Bắt đầu đi."
Chương Hướng Duy sững sờ nhìn hắn.
Hoắc Kham ngồi vắt chéo chân, môi mỏng hơi nhếch lên.
"Đối diễn."
Chương Hướng Duy lại sững sờ.
Hoắc Kham phát ra giọng mũi: "Hửm?"
Chương Hướng Duy giật mình.
"Đối, đối diễn đúng không ạ, vâng vâng vâng."
<Triều dâng> lấy nhân vật chính là Lộ Thành do Hoắc Kham đóng triển khai câu chuyện, hắn vốn là minh chủ võ lâm danh môn chính phái người người ngưỡng mộ sau đó bị người bên cạnh phản bội hãm hại, võ công mất hết, nhà tan người mất, trở thành một tù nhân phế vật, sau đó trọng sinh sống lại, mở ra một hồi báo thù rửa hận.
Chương Hướng Duy đóng nam hai – Kiều Cùng là sư đệ của hắn, rất sùng bái hắn, là trưởng FC của hắn.
Tiểu sư đệ không đơn giản chỉ là tiểu sư đệ, về sau nhập ma, trở nên xấu xa, nhưng lại không hoàn toàn xấu, là một nhân vật rất phức tạp.
Từ đầu đến cuối kịch bản Chương Hướng Duy đã gặm hết, nội dung bộ phim rất ngược, ngược thân ngược tâm, tình bạn, tình yêu đều chết không còn một mống, cuối cùng chỉ còn lại nam chính.
À không đúng, còn có cậu nam hai, trở thành xác chết di động.
Nhiều năm sau, xác chết di động tỉnh lại, không còn nội lực, biến thành dân chúng bình thường, cậu bị què một chân đi chơi hội rước đèn, đụng phải sư huynh, cách đoàn người cùng ánh đèn, hai người nhìn nhau, nở nụ cười quên hết thù hận.
Xong, đại kết cục.
Chương Hướng Duy không hiểu lắm cái hệ thống này, mông lung, giống như là ảo giác.
Mở đầu câu chuyện là ở ngoài cửa môn phái có một nhóm người đi vào, Kiều Cùng vội vàng đến tìm sư huynh, đúng lúc mở cửa thì va phải hắn. Sư huynh liền dạy dỗ cậu, nói cậu hấp tấp.
Chương Hướng Duy đối với phân cảnh này cực kì quen thuộc, ngày hôm qua đã lôi kéo Vương Trình diễn thử rất nhiều lần, nhưng lần này cậu vẫn không nắm chắc, rất lo lắng, cậu lùi về phía sau, lùi đến tận cửa, làm bộ như đã chạy mấy tầng cầu thang, thở hồng hộc vọt tới trước mặt người đàn ông kia.
"Sư huynh..."
Hoắc Kham mắt khép hờ, mặt không cảm xúc cắt ngang: "Không mở cửa."
Chương Hướng Duy "..." quên mất
Hoắc Kham cau mày.
"Môn biểu diễn không đồ vật, không lên lớp?"
Chương Hướng Duy yên lặng quay đầu, cậu lặp lại việc chạy cùng thở dốc, làm động tác kéo cửa, sau đó không có sau đó nữa.
Hoắc Kham nhàn nhạt nói : "Cậu lần này mở cửa nhưng quên thoại"
Chương Hướng Duy mơ hồ nghe được hắn bất đắc dĩ thở dài, thậm chí còn đem theo ý cười.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Người này cực kì nghiêm khắc, hung ác!
Chương Hướng Duy vội vã thẳng lưng, gật đầu như gà mổ thóc.
"Nghe thấy rồi ạ."
"Thầy Hoắc, em xin lỗi, nhớ cái này quên cái kia, làm phiền thầy rồi"
Nói xong, khóe miệng đều xụ xuống.
Hoắc Kham yết hầu lên xuống.
"Làm lại."
Chương Hướng Duy gãi gãi đầu.
"Vâng."
Ngay lúc đứa nhỏ quay người Hoắc Kham liền mở to mắt, ánh mắt nóng rực quét qua đôi vai gầy của cậu.
Chương Hướng Duy lặp đi lặp lại bảy tám lần chạy, mở cửa, đọc thoại, đều không vừa lòng Hoắc Kham, tóc trên trán cậu đều đã ướt đẫm, cả người chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Hoắc Kham rũ mắt nhìn chóp mũi thiếu niên.
"Môn đầu tiên của Học viện hí kịch khoa biểu diễn là [Giải phóng bản thân] đúng không?"
Chương Hướng Duy nín thở: "Vâng."
Ngữ khí của Hoắc Kham không thể hiện cảm xúc gì: "Nhưng vừa rồi tôi thấy cậu diễn giống như chưa từng học qua môn đấy."
Chương Hướng Duy mặt đỏ tới mang tai, không ho he tiếng nào đem đầu chôn trước ngực, hai tay lúng túng để thẳng đường chỉ quần.
Cậu ở trong lòng yếu ớt đấu tranh, thành tích môn chuyên ngành của tui rất tốt.
Chỉ là tui căng thẳng thôi.
Do khí thế của anh quá mạnh mẽ đó có được hay không.
"Ở đây trong phòng nghỉ không có camera, không có máy móc, không có đạo diễn và nhân viên công tác, chỉ có tôi với cậu.", Hoắc Kham nói: "Nếu cậu cứ không thả lỏng được, không thể buông bỏ chính mình, vậy cậu đừng diễn nữa."
Mặt đứa nhỏ lập tức trắng bệch.
Hoắc Kham cắn răng, hỏng, nặng lời rồi, hắn xoa xoa thái dương, nửa ngày mới nói tiếp: "Xuất thân chính quy, không đến nỗi như vậy, cậu thử tìm cảm giác xem."
Dừng một chút, lại nói:
"Bạn nhỏ, cậu thử không coi tôi là tiền bối, coi như đối tác thôi, được chứ?"
Chương Hướng Duy ngơ ngác ngẩng đầu.
Hoắc Kham đối diện với đôi mắt đỏ lên của thiếu niên, hô hấp đình trệ, máu trong cơ thể như sôi trào, cổ họng khô khốc, hắn mặt không đổi sắc nhấc tay, ngón trỏ hướng xuống dưới, phẩy tay chỉ cậu di chuyển về phía sau.
Chương Hướng Duy vô thức nghe theo.
Lần này Chương Hướng Duy làm theo lời Hoắc Kham yêu cầu, liều mạng tự nói với chính mình không được sốt sắng, phải thả lỏng để diễn, chỉ là không ngờ lúc mở cửa động tác quá mạnh không ngừng lại được, trực tiếp đâm vào ngực hắn.
Chương Hướng Duy lao như tên lửa.
Hoắc Kham bị va vào hự một tiếng, lùi về sau một bước, một tay giữ vai cậu, một tay may mắn để ở eo cậu, vững vàng đỡ được cậu, hắn khom người xuống, ghé vào lỗ tai cậu nói:
"Cậu làm rất tốt, chính là như thế!"
_________________________
Mình chưa beta lại nên nếu có lỗi gì mọi người cmt nhắc mình nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện