Edit: Yuu
"Tiểu Khải, xã hội bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, để sinh tồn được có áp lực rất lớn, cưới vợ không dễ dàng. Dù sao con cũng không thiếu tiền, nên đem cái nhà này để lại cho em con đi?" Cố Bác tận tình khuyên bảo.
Cố Khải lẳng lặng nhìn cái người trên danh nghĩa là cha này. Tóc bắt đầu hoa râm, trên mặt dần dần xuất hiện nếp nhăn, khóe miệng cũng có dấu ấn của tuổi già, nhìn giống như là người từng trải vậy.
"Hết thảy theo quy định mà làm." Ánh mắt của hắn cực kì đạm mạc, thanh âm nghe giống như là không có chút tình cảm nào. Cố Khải nghĩ thầm, tại sao muốn hắn đáp ứng? Hắn mới là con của ông, kia.......không phải. Từ sau khi cha mẹ ly hôn,mỗi người đều có gia đình mới. Gia đình lúc trước rất hòa thuận, nhưng cha lại muốn kết hôn ---- ly hôn ---- kết hôn ---- ly hôn nhiều lần. Thẳng đến khi đem tiền trong tay ra đều, rốt cục mới an phận, tìm tìm một người phụ nữ kết hôn, sinh một đứa con trai khác. "Kia là người em cùng cha khác mẹ của con!". Cố Bác giải thích.
"Thấy đều chưa thấy qua, chỉ là một người xa lạ." Cố Khải không vui không buồn. Cố Khải từ khi còn nhỏ tuổi đã xuất đạo làm ngôi sao, khi còn bé liền thấy được rất có năng lực. Xét thấy hắn vị thành niên, mới đầu kiếm được tiền được đều là do cha mẹ bảo quản. Vừa mới bắt đầu còn tốt, một thời gian sau, Cố Bác liền động tâm tư. Con đều là của hắn, tiền kiếm được đương nhiên cũng thuộc về hắn! Dần dần, hắn dùng tiền vung tay quá trán, còn câu được nhiều nữ nhân khác, hai vợ chồng tình cảm dần dần vỡ tan. Hiện nay, tiền được chia khi ly hôn Cố Bác cũng đã sớm dùng hết, chỉ còn lại một căn nhà dưới danh nghĩa của ông, nói sau khi Cố Khải thành niên sẽ chuyển nhượng quyền sở hữu, tiền đặt cọc, vì vậy ông ta vẫn luôn níu giữ căn nhà để đào được chút lợi lộc từ Cố Khải không chịu buông tay. Trên thực tế, Cố Khải cũng sớm đã trưởng thành. Nhưng Cố Bác rất nhiều lần tìm cớ, sống chết không chịu làm thủ tục giao nhà.
Cố Bác chậm dần ngữ khí, cầu khẩn nói, " Tiểu Khải, ta đã già. Công việc có cường độ lớn, không làm được mấy năm. Căn nhà trọ này giữ lại cho ta dưỡng lão được không? Phí phụng dưỡng con cũng không cần cho."
Cố Khải liếc một chút, "60 tuổi tròn trở lên mới cần phụng dưỡng, ông phải không?"
Cố Bác nghe nghẹn lời. Bất quá rất nhanh, hắn hung tợn uy hiếp nói, " Đừng quên, trong tay của tao còn có tài liệu đen của mày! Căn nhà này không cho tao, tao liền đem đống tài liệu đen đó phát tán ra ngoài!"
"Tùy ông." Cố Khải biểu lộ đờ đẫn.
Cố Bác nói cái gì là tài liệu đen, chính là năm 16 tuổi cha mẹ hắn ly hôn, hắn thế mà không chịu gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng trợ cấp cho cha mẹ, mỗi tháng cũng không cho cha mẹ thu tiền. Nhưng trên thực tế, mười sáu tuổi nên là cha mẹ cho tiền để nuôi dưỡng hắn. Đương nhiên, hắn một phân tiền cũng chưa lấy được, cho dù trên tay cha mẹ đa phần là tiền do hắn kiếm được. Cố Bác dùng sức nhảy cẩng lên, một hồi kêu gào muốn cho hắn biết thế nào là lễ độ, một hồi nói nếu như thái độ tốt lên một chút, sự tình còn có đường lùi. Cố Khải di chuyển ánh mặt, thật hoài nghi mình là bị nhặt được. Nếu như không phải, đó chỉ có thể nói là khả năng đột biến gen. Mắt thấy Cố Khải thờ ơ, Cố Bác hận đến nghiến răng. Cố Bác đã sớm biết, đứa con trai này là rất có chủ ý. Cũng do Cố Khải biết cha mẹ không có khả năng cầm tiền do hắn kiếm được về sau nữa nên hắn không có lớn tiếng ồn ào, mà là bất động thanh sắc, dùng khuôn mặt thờ ơ, thuyết phục cha dẫn hắn đi ngân hàng xử lý giấy tờ. Pháp luật quy định, trẻ vị thành niên khi đi xử lý ở ngân hàng cần có người giám hộ cùng đi. Mà coi như Cố Khải đem chuyện cha mình lấy hết tiền của mình nói ra, người ngoài cũng chỉ có thể làm tư tưởng giáo dục, giúp không được gì. Lại nói, con của mình, bao nhiêu người sẽ cảm thấy tiền là bị mất đi đây? Lấy ra dùng, kết quả là còn không phải đều dùng vào trên người của con sao? Cố Bác càng nghĩ lòng càng chua xót, trong lòng thầm mắng, bọn trẻ thời nay bụng đầy tâm cơ, cũng không biết giống ai!
Cố Khải nhìn người đàn ông trước mặt lần cuối cùng, bình tĩnh tuyên bố, "Sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết. Nếu như ông không chịu, tôi sẽ nhờ luật pháp để dành lại quyền thụ hưởng tài sản." Nói xong, hắn đứng dậy rời đi. Cố Bác nghe xong hung hăng nện bàn, lòng tràn đầy phẫn nộ. Cố Khải nghĩ thầm, có tiền thật là tốt. Rất nhiều người sẽ chủ động vây quanh, dạy hắn như thế nào để bảo vệ mình.
**
Kết quả sau buổi gặp mặt chiều hôm đó, Cố Khải liền ngã bệnh. "Trong nhà có thuốc sao? Muốn hay không để tôi giúp anh đi mua thuốc?" Chu Lập rất gấp.
Cố Khải phất phất tay, chỉ nói, "Để cho tôi nghỉ ngơi một chút là được." Chu Lập bất đắc dĩ, đành phải rời đi. Cố Khải tìm kiếm điện thoại di động, thuần thục gọi điện thoại. Rất nhanh, điện thoại kết nối.
"Này" "Đem mèo cho tôi mượn." Cố Khải trầm thấp thỉnh cầu. Du Nhiên nửa ngày nói không ra lời. Mèo làm việc bận rộn, đúng thời điểm mới có thể gặp. "Thì thế nào?" "Tôi muốn gặp nó."
Du Nhiên mặt không biểu tình, hỏi lại, "Anh có ngày nào không muốn gặp mèo sao?" Cố Khải cảm thấy đầu óc càng mê man, cái trán nóng hổi, toàn thân bất lực. Hít sâu một hơi, hắn lần nữa nói, "Xin nhờ cô, đem mèo cho tôi mượn, một ngày là tốt rồi."
"Anh ngã bệnh?" Du Nhiên nghe tiếng nói trong điện thoại, cảm thấy không thích hợp.
"Ừm, có chút phát sốt."
Du Nhiên đột nhiên đứng lên, "Uống thuốc chưa, ăn cơm chưa?"
Cố Khải không có lên tiếng. Du Nhiên trong phòng di chuyển hai vòng, có chút táo bạo, "Tôi nói, ngã bệnh liền nên uống thuốc nghỉ ngơi. anh có biết nếu sốt cao mà không uống thuốc sẽ hóa đần không?" Gặp mèo có ích lợi gì".
"Không mượn được rồi." "Ba", điện thoại cúp máy. Du Nhiên trừng điện thoại di động, thật lâu không nói gì. Sau hai mươi phút, mèo Ragdoll đúng giờ xuất hiện tại nhà Cố Khải. Cố Khải thấy có chút lạ, "Cô ta thế mà để em đến đây?" Muốn đứng dậy nghênh đón mèo, nhưng là toàn thân không làm được gì, hắn dứt khoát hướng mèo vẫy vẫy tay, "Tới đây"
Du Nhiên nhanh chóng xích lại gần. Duỗi ra đệm thịt đè lên trán Cố Khải, cô không khỏi cau mày, thật nóng. Cố Khải đem mèo ôm vào trong ngực, chậm rãi thổ lộ hết, "Cha anh tìm anh, nói để cho anh đem căn nhà kia để cho ông ta. Rất buồn cười đúng hay không? Quá khứ năm năm đối với anh chẳng quan tâm, lại vì một căn nhà mà chủ động tìm anh." "Có lẽ là cảm thấy anh tốt nghiệp đại học, công việc kiếm được nhiều tiền thì nên đưa cho cha mẹ. Có lẽ là gần đây tình hình kinh tế căng thẳng, tiền đều đã xài hết rồi, cho nên chó cùng rứt giậu. Thế nhưng là... Đâu có chuyện gì liên quan tới anh đâu?" "Một mình sinh hoạt năm thứ nhất, lo lắng bọn họ tìm anh không tiện, trọn vẹn một năm không dám đổi số điện thoại, thế nhưng là điện thoại cho tới bây giờ cũng không có vang lên. Chờ mong vào bọn họ, anh quả nhiên là đồ đần." Cố Khải dựa vào bên giường, ôm mèo nhẹ giọng thì thầm, "Anh chỉ có em..." Du Nhiên tâm tình phiền muộn. Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ là đang lừa gạt Cố Khải cả đời. Vĩnh viễn không cho hắn biết mèo là Hứa Du Nhiên, chỉ rảnh mỗi cuối tuần tới cửa nhà hắn, làm bộ mình là một con mèo. Lại nói chuyện một hồi, Cố Khải không chịu nổi, ngủ thật say. Du Nhiên sờ lên mặt của hắn, phi thường bỏng. Nhấn xuống mạch đập, tốc độ tim đập thật nhanh. Nét mặt của cô càng phát ra ghét bỏ, vốn là quá ngu, nếu là phát sốt rồi hóa đần thì sao đây? Dùng móng vuốt đẩy Cố Khải, xác định là ngủ bất tỉnh nhân sự, Du Nhiên lúc này mới yên tâm biến trở về hình người. Biến trở về hình người Du Nhiên mặc trên người chiếc áo thun trắng, quần thể thao màu trắng. Quần áo rộng rãi, không ảnh hưởng tới việc di chuyển của cô. Cô đem Cố Khải dìu đến trên giường, lấy khăn đắp lên trán, sau đó đi kiếm thuốc hạ số. Hơn nửa ngày tìm ra một bình thuốc hạ sốt, cô tranh thủ thời gian cho Cố Khải uống. "Nhanh uống thuốc đi. Bất kể như thế nào, đối xử tốt với bản thân mình một chút."
Trong mông lung, Cố Khải phảng phất nghe thấy tiếng của một cô gái đang nói chuyện. Nhưng cái này sao có thể! Trong nhà rõ ràng chỉ có hắn cùng mèo nhỏ. Kỳ quái hơn chính là, tiếng nói chuyện nghe rất giống tiếng của tình địch Du Nhiên. Cố Khải nghĩ mở to mắt, mí mắt rất nặng, làm sao đều mở không ra. Hắn nghe thấy trong nhà có người đi tới đi lui, cảm giác được ngón tay ấm áo đụng vào gương mặt của hắn, lại không có nghe thấy tiếng mèo kêu. Là mơ a? Bối rối dâng lên, trong lòng bất tri bất giác, hắn ngủ thiếp đi. Thời điểm lỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cố Khải dò xét bốn phía, phát hiện chung quanh không có ai, mèo cũng không thấy. Nhưng là cơn sốt lui rồi. "Chẳng lẽ là bệnh mơ hồ?" Có một nháy mắt, Cố Khải không phân rõ hiện thực cùng hư ảo. Nhưng mà một giây sau, hắn thoáng nhìn gì đó, ánh mắt lập tức ngưng lại. Cố Khải từ trước đến nay thân thể rất tốt, không thế nào sinh bệnh. Nhưng trong nhà cũng sẽ chuẩn bị chút thuốc, không dùng, thậm chí không có mở ra. Mà lúc này, thuốc hạ sốt đã bị mở ra. Giật mình, chuông điện thoại di động vang lên. Điện thoại vừa kết nối, đối phương liền hỏi, "Thế nào? Thân thể khá hơn chút nào không?" Là Hứa Du Nhiên.
Cố Khải trầm mặc một lát, nói, "Vì cái gì mà hỏi như vậy?" Giữa bọn hắn rõ ràng không phải là quan hệ có thể thăm hỏi lẫn nhau.
Du Nhiên làm như không có gì nói, "Anh cho rằng mèo có thể tùy tiện mượn sao? Nửa tháng nữa thế giới giả tưởng 2 sẽ khai mạc,anh đương nhiên phải đến làm công trừ nợ."
Trong lòng Cố Khải hiện lên một ý niệm, nhịn không được truy vấn, "Chúng ta trước đó có gặp qua sao?"
Yên tĩnh như chết. Thật lâu, Du Nhiên mới nói, "... Bệnh ngốc hả? Hai ta là đồng học, anh còn mỗi ngày nhớ trộm mèo nhà tôi. Hiện tại giả không biết, đã không còn kịp rồi!"Cô chưa từng nghe nói qua phát sốt sẽ dẫn đến mất trí nhớ.
"Ai biết được?" Cố Khải cười một cái tự giễu.
"Cũng có thể là điên rồi." Hứa Du Nhiên hiểu lầm.
Vừa rồi có một nháy mắt, hắn xme1 chút coi Hứa Du Nhiên chính là mèo Ragdoll. Nhưng lại nghĩ lại, hắn liền cảm thấy mình điên rồi. Làm sao có thể chứ? Cũng không phải sinh sống ở bên trong thế giới giả tưởng. "Tóm lại, sau khi khỏi bệnh tôi sẽ đi đến đooàn phim thế giới giả tưởng 2 đưa tin." Cố Khải nói.
"Cái này còn tạm được." Cúp điện thoại, Du Nhiên thở dài. Muốn hỏi thăm Cố Khải một chút mà phải tìm đủ các loại lý do, quả thực là khổ. Một bên khác, Cố Khải lâm vào trầm tư. Có rất nhiều chi tiết kỳ thật khó mà cân nhắc được. Có đôi khi là sơ ý, nhưng là nghiêm túc hồi tưởng một chút, liền sẽ phát giác được chỗ không thích hợp. Hứa Du Nhiên nhìn qua thì rất không chịu trách nhiệm, nhưng là mèo rất yêu cô ấy, chết sống không chịu đi. Trong lúc học đại học ở trường học dinh có thể nuôi mèo sao? Khi có người tìm hắn quy Miêu Yêu truyện, chung quanh vây rất nhiều người, duy chỉ có Hứa Du Nhiên báo giá nói cho hắn chính là mèo. Mèo Ragdoll phi thường thông minh, nói lời đều có thể nghe hiểu, tuyệt đối không hơn kém gì trí thông minh của một đứa trẻ 5 hay 6 tuổi. Mèo nhỏ thật không tầm thường. Còn nhiều điểm kỳ quái hơn. Mèo cùng Hứa Du Nhiên chưa hề xuất hiện.... Phỏng đoán mặc dù rất ly kỳ, nhưng có thể giải thích được tất cả nghi vấn. Nhưng mà Cố Khải mặt trầm như nước. Vạn nhất phỏng đoán trở thành sự thật, thì cũng không có gì đặc biệt. Hắn thường xuyên nói xấu Hứa Du Nhiên với mèo. Khi dễ mèo không biết chữ, ý đồ lừa gạt mèo về nhà. Càng đừng đề cập đến việc mình đối với èo nhỏ có chút tâm cơ. Cố Khải cảm giác đầu càng đau đớn hơn.
Cắm vào phiếu tên sách Tác giả có lời muốn nói:
Du Nhiên: Không phải đau đầu, là lòng đang đau nhức, rất mau đem cảm nhận được cái gì gọi là ngạt thở.
Yuu: Cuối cùng cũng edit xong chương này để ăn tết nha. Chương này hơi ngắn nhưng edit cực khó hiểu luôn. Có nhiều chỗ Yuu cũng chẳng biết nên viết như thế nào nữa, vậy nên phần này hơi lủng củng mọi người thông cảm cho mình nha......
Cuối cùng thì chúc mọi người năm mới vui vẻ nha
"Tiểu Khải, xã hội bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, để sinh tồn được có áp lực rất lớn, cưới vợ không dễ dàng. Dù sao con cũng không thiếu tiền, nên đem cái nhà này để lại cho em con đi?" Cố Bác tận tình khuyên bảo.
Cố Khải lẳng lặng nhìn cái người trên danh nghĩa là cha này. Tóc bắt đầu hoa râm, trên mặt dần dần xuất hiện nếp nhăn, khóe miệng cũng có dấu ấn của tuổi già, nhìn giống như là người từng trải vậy.
"Hết thảy theo quy định mà làm." Ánh mắt của hắn cực kì đạm mạc, thanh âm nghe giống như là không có chút tình cảm nào. Cố Khải nghĩ thầm, tại sao muốn hắn đáp ứng? Hắn mới là con của ông, kia.......không phải. Từ sau khi cha mẹ ly hôn,mỗi người đều có gia đình mới. Gia đình lúc trước rất hòa thuận, nhưng cha lại muốn kết hôn ---- ly hôn ---- kết hôn ---- ly hôn nhiều lần. Thẳng đến khi đem tiền trong tay ra đều, rốt cục mới an phận, tìm tìm một người phụ nữ kết hôn, sinh một đứa con trai khác. "Kia là người em cùng cha khác mẹ của con!". Cố Bác giải thích.
"Thấy đều chưa thấy qua, chỉ là một người xa lạ." Cố Khải không vui không buồn. Cố Khải từ khi còn nhỏ tuổi đã xuất đạo làm ngôi sao, khi còn bé liền thấy được rất có năng lực. Xét thấy hắn vị thành niên, mới đầu kiếm được tiền được đều là do cha mẹ bảo quản. Vừa mới bắt đầu còn tốt, một thời gian sau, Cố Bác liền động tâm tư. Con đều là của hắn, tiền kiếm được đương nhiên cũng thuộc về hắn! Dần dần, hắn dùng tiền vung tay quá trán, còn câu được nhiều nữ nhân khác, hai vợ chồng tình cảm dần dần vỡ tan. Hiện nay, tiền được chia khi ly hôn Cố Bác cũng đã sớm dùng hết, chỉ còn lại một căn nhà dưới danh nghĩa của ông, nói sau khi Cố Khải thành niên sẽ chuyển nhượng quyền sở hữu, tiền đặt cọc, vì vậy ông ta vẫn luôn níu giữ căn nhà để đào được chút lợi lộc từ Cố Khải không chịu buông tay. Trên thực tế, Cố Khải cũng sớm đã trưởng thành. Nhưng Cố Bác rất nhiều lần tìm cớ, sống chết không chịu làm thủ tục giao nhà.
Cố Bác chậm dần ngữ khí, cầu khẩn nói, " Tiểu Khải, ta đã già. Công việc có cường độ lớn, không làm được mấy năm. Căn nhà trọ này giữ lại cho ta dưỡng lão được không? Phí phụng dưỡng con cũng không cần cho."
Cố Khải liếc một chút, "60 tuổi tròn trở lên mới cần phụng dưỡng, ông phải không?"
Cố Bác nghe nghẹn lời. Bất quá rất nhanh, hắn hung tợn uy hiếp nói, " Đừng quên, trong tay của tao còn có tài liệu đen của mày! Căn nhà này không cho tao, tao liền đem đống tài liệu đen đó phát tán ra ngoài!"
"Tùy ông." Cố Khải biểu lộ đờ đẫn.
Cố Bác nói cái gì là tài liệu đen, chính là năm 16 tuổi cha mẹ hắn ly hôn, hắn thế mà không chịu gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng trợ cấp cho cha mẹ, mỗi tháng cũng không cho cha mẹ thu tiền. Nhưng trên thực tế, mười sáu tuổi nên là cha mẹ cho tiền để nuôi dưỡng hắn. Đương nhiên, hắn một phân tiền cũng chưa lấy được, cho dù trên tay cha mẹ đa phần là tiền do hắn kiếm được. Cố Bác dùng sức nhảy cẩng lên, một hồi kêu gào muốn cho hắn biết thế nào là lễ độ, một hồi nói nếu như thái độ tốt lên một chút, sự tình còn có đường lùi. Cố Khải di chuyển ánh mặt, thật hoài nghi mình là bị nhặt được. Nếu như không phải, đó chỉ có thể nói là khả năng đột biến gen. Mắt thấy Cố Khải thờ ơ, Cố Bác hận đến nghiến răng. Cố Bác đã sớm biết, đứa con trai này là rất có chủ ý. Cũng do Cố Khải biết cha mẹ không có khả năng cầm tiền do hắn kiếm được về sau nữa nên hắn không có lớn tiếng ồn ào, mà là bất động thanh sắc, dùng khuôn mặt thờ ơ, thuyết phục cha dẫn hắn đi ngân hàng xử lý giấy tờ. Pháp luật quy định, trẻ vị thành niên khi đi xử lý ở ngân hàng cần có người giám hộ cùng đi. Mà coi như Cố Khải đem chuyện cha mình lấy hết tiền của mình nói ra, người ngoài cũng chỉ có thể làm tư tưởng giáo dục, giúp không được gì. Lại nói, con của mình, bao nhiêu người sẽ cảm thấy tiền là bị mất đi đây? Lấy ra dùng, kết quả là còn không phải đều dùng vào trên người của con sao? Cố Bác càng nghĩ lòng càng chua xót, trong lòng thầm mắng, bọn trẻ thời nay bụng đầy tâm cơ, cũng không biết giống ai!
Cố Khải nhìn người đàn ông trước mặt lần cuối cùng, bình tĩnh tuyên bố, "Sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết. Nếu như ông không chịu, tôi sẽ nhờ luật pháp để dành lại quyền thụ hưởng tài sản." Nói xong, hắn đứng dậy rời đi. Cố Bác nghe xong hung hăng nện bàn, lòng tràn đầy phẫn nộ. Cố Khải nghĩ thầm, có tiền thật là tốt. Rất nhiều người sẽ chủ động vây quanh, dạy hắn như thế nào để bảo vệ mình.
**
Kết quả sau buổi gặp mặt chiều hôm đó, Cố Khải liền ngã bệnh. "Trong nhà có thuốc sao? Muốn hay không để tôi giúp anh đi mua thuốc?" Chu Lập rất gấp.
Cố Khải phất phất tay, chỉ nói, "Để cho tôi nghỉ ngơi một chút là được." Chu Lập bất đắc dĩ, đành phải rời đi. Cố Khải tìm kiếm điện thoại di động, thuần thục gọi điện thoại. Rất nhanh, điện thoại kết nối.
"Này" "Đem mèo cho tôi mượn." Cố Khải trầm thấp thỉnh cầu. Du Nhiên nửa ngày nói không ra lời. Mèo làm việc bận rộn, đúng thời điểm mới có thể gặp. "Thì thế nào?" "Tôi muốn gặp nó."
Du Nhiên mặt không biểu tình, hỏi lại, "Anh có ngày nào không muốn gặp mèo sao?" Cố Khải cảm thấy đầu óc càng mê man, cái trán nóng hổi, toàn thân bất lực. Hít sâu một hơi, hắn lần nữa nói, "Xin nhờ cô, đem mèo cho tôi mượn, một ngày là tốt rồi."
"Anh ngã bệnh?" Du Nhiên nghe tiếng nói trong điện thoại, cảm thấy không thích hợp.
"Ừm, có chút phát sốt."
Du Nhiên đột nhiên đứng lên, "Uống thuốc chưa, ăn cơm chưa?"
Cố Khải không có lên tiếng. Du Nhiên trong phòng di chuyển hai vòng, có chút táo bạo, "Tôi nói, ngã bệnh liền nên uống thuốc nghỉ ngơi. anh có biết nếu sốt cao mà không uống thuốc sẽ hóa đần không?" Gặp mèo có ích lợi gì".
"Không mượn được rồi." "Ba", điện thoại cúp máy. Du Nhiên trừng điện thoại di động, thật lâu không nói gì. Sau hai mươi phút, mèo Ragdoll đúng giờ xuất hiện tại nhà Cố Khải. Cố Khải thấy có chút lạ, "Cô ta thế mà để em đến đây?" Muốn đứng dậy nghênh đón mèo, nhưng là toàn thân không làm được gì, hắn dứt khoát hướng mèo vẫy vẫy tay, "Tới đây"
Du Nhiên nhanh chóng xích lại gần. Duỗi ra đệm thịt đè lên trán Cố Khải, cô không khỏi cau mày, thật nóng. Cố Khải đem mèo ôm vào trong ngực, chậm rãi thổ lộ hết, "Cha anh tìm anh, nói để cho anh đem căn nhà kia để cho ông ta. Rất buồn cười đúng hay không? Quá khứ năm năm đối với anh chẳng quan tâm, lại vì một căn nhà mà chủ động tìm anh." "Có lẽ là cảm thấy anh tốt nghiệp đại học, công việc kiếm được nhiều tiền thì nên đưa cho cha mẹ. Có lẽ là gần đây tình hình kinh tế căng thẳng, tiền đều đã xài hết rồi, cho nên chó cùng rứt giậu. Thế nhưng là... Đâu có chuyện gì liên quan tới anh đâu?" "Một mình sinh hoạt năm thứ nhất, lo lắng bọn họ tìm anh không tiện, trọn vẹn một năm không dám đổi số điện thoại, thế nhưng là điện thoại cho tới bây giờ cũng không có vang lên. Chờ mong vào bọn họ, anh quả nhiên là đồ đần." Cố Khải dựa vào bên giường, ôm mèo nhẹ giọng thì thầm, "Anh chỉ có em..." Du Nhiên tâm tình phiền muộn. Còn tiếp tục như vậy, cô sẽ là đang lừa gạt Cố Khải cả đời. Vĩnh viễn không cho hắn biết mèo là Hứa Du Nhiên, chỉ rảnh mỗi cuối tuần tới cửa nhà hắn, làm bộ mình là một con mèo. Lại nói chuyện một hồi, Cố Khải không chịu nổi, ngủ thật say. Du Nhiên sờ lên mặt của hắn, phi thường bỏng. Nhấn xuống mạch đập, tốc độ tim đập thật nhanh. Nét mặt của cô càng phát ra ghét bỏ, vốn là quá ngu, nếu là phát sốt rồi hóa đần thì sao đây? Dùng móng vuốt đẩy Cố Khải, xác định là ngủ bất tỉnh nhân sự, Du Nhiên lúc này mới yên tâm biến trở về hình người. Biến trở về hình người Du Nhiên mặc trên người chiếc áo thun trắng, quần thể thao màu trắng. Quần áo rộng rãi, không ảnh hưởng tới việc di chuyển của cô. Cô đem Cố Khải dìu đến trên giường, lấy khăn đắp lên trán, sau đó đi kiếm thuốc hạ số. Hơn nửa ngày tìm ra một bình thuốc hạ sốt, cô tranh thủ thời gian cho Cố Khải uống. "Nhanh uống thuốc đi. Bất kể như thế nào, đối xử tốt với bản thân mình một chút."
Trong mông lung, Cố Khải phảng phất nghe thấy tiếng của một cô gái đang nói chuyện. Nhưng cái này sao có thể! Trong nhà rõ ràng chỉ có hắn cùng mèo nhỏ. Kỳ quái hơn chính là, tiếng nói chuyện nghe rất giống tiếng của tình địch Du Nhiên. Cố Khải nghĩ mở to mắt, mí mắt rất nặng, làm sao đều mở không ra. Hắn nghe thấy trong nhà có người đi tới đi lui, cảm giác được ngón tay ấm áo đụng vào gương mặt của hắn, lại không có nghe thấy tiếng mèo kêu. Là mơ a? Bối rối dâng lên, trong lòng bất tri bất giác, hắn ngủ thiếp đi. Thời điểm lỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cố Khải dò xét bốn phía, phát hiện chung quanh không có ai, mèo cũng không thấy. Nhưng là cơn sốt lui rồi. "Chẳng lẽ là bệnh mơ hồ?" Có một nháy mắt, Cố Khải không phân rõ hiện thực cùng hư ảo. Nhưng mà một giây sau, hắn thoáng nhìn gì đó, ánh mắt lập tức ngưng lại. Cố Khải từ trước đến nay thân thể rất tốt, không thế nào sinh bệnh. Nhưng trong nhà cũng sẽ chuẩn bị chút thuốc, không dùng, thậm chí không có mở ra. Mà lúc này, thuốc hạ sốt đã bị mở ra. Giật mình, chuông điện thoại di động vang lên. Điện thoại vừa kết nối, đối phương liền hỏi, "Thế nào? Thân thể khá hơn chút nào không?" Là Hứa Du Nhiên.
Cố Khải trầm mặc một lát, nói, "Vì cái gì mà hỏi như vậy?" Giữa bọn hắn rõ ràng không phải là quan hệ có thể thăm hỏi lẫn nhau.
Du Nhiên làm như không có gì nói, "Anh cho rằng mèo có thể tùy tiện mượn sao? Nửa tháng nữa thế giới giả tưởng 2 sẽ khai mạc,anh đương nhiên phải đến làm công trừ nợ."
Trong lòng Cố Khải hiện lên một ý niệm, nhịn không được truy vấn, "Chúng ta trước đó có gặp qua sao?"
Yên tĩnh như chết. Thật lâu, Du Nhiên mới nói, "... Bệnh ngốc hả? Hai ta là đồng học, anh còn mỗi ngày nhớ trộm mèo nhà tôi. Hiện tại giả không biết, đã không còn kịp rồi!"Cô chưa từng nghe nói qua phát sốt sẽ dẫn đến mất trí nhớ.
"Ai biết được?" Cố Khải cười một cái tự giễu.
"Cũng có thể là điên rồi." Hứa Du Nhiên hiểu lầm.
Vừa rồi có một nháy mắt, hắn xme1 chút coi Hứa Du Nhiên chính là mèo Ragdoll. Nhưng lại nghĩ lại, hắn liền cảm thấy mình điên rồi. Làm sao có thể chứ? Cũng không phải sinh sống ở bên trong thế giới giả tưởng. "Tóm lại, sau khi khỏi bệnh tôi sẽ đi đến đooàn phim thế giới giả tưởng 2 đưa tin." Cố Khải nói.
"Cái này còn tạm được." Cúp điện thoại, Du Nhiên thở dài. Muốn hỏi thăm Cố Khải một chút mà phải tìm đủ các loại lý do, quả thực là khổ. Một bên khác, Cố Khải lâm vào trầm tư. Có rất nhiều chi tiết kỳ thật khó mà cân nhắc được. Có đôi khi là sơ ý, nhưng là nghiêm túc hồi tưởng một chút, liền sẽ phát giác được chỗ không thích hợp. Hứa Du Nhiên nhìn qua thì rất không chịu trách nhiệm, nhưng là mèo rất yêu cô ấy, chết sống không chịu đi. Trong lúc học đại học ở trường học dinh có thể nuôi mèo sao? Khi có người tìm hắn quy Miêu Yêu truyện, chung quanh vây rất nhiều người, duy chỉ có Hứa Du Nhiên báo giá nói cho hắn chính là mèo. Mèo Ragdoll phi thường thông minh, nói lời đều có thể nghe hiểu, tuyệt đối không hơn kém gì trí thông minh của một đứa trẻ 5 hay 6 tuổi. Mèo nhỏ thật không tầm thường. Còn nhiều điểm kỳ quái hơn. Mèo cùng Hứa Du Nhiên chưa hề xuất hiện.... Phỏng đoán mặc dù rất ly kỳ, nhưng có thể giải thích được tất cả nghi vấn. Nhưng mà Cố Khải mặt trầm như nước. Vạn nhất phỏng đoán trở thành sự thật, thì cũng không có gì đặc biệt. Hắn thường xuyên nói xấu Hứa Du Nhiên với mèo. Khi dễ mèo không biết chữ, ý đồ lừa gạt mèo về nhà. Càng đừng đề cập đến việc mình đối với èo nhỏ có chút tâm cơ. Cố Khải cảm giác đầu càng đau đớn hơn.
Cắm vào phiếu tên sách Tác giả có lời muốn nói:
Du Nhiên: Không phải đau đầu, là lòng đang đau nhức, rất mau đem cảm nhận được cái gì gọi là ngạt thở.
Yuu: Cuối cùng cũng edit xong chương này để ăn tết nha. Chương này hơi ngắn nhưng edit cực khó hiểu luôn. Có nhiều chỗ Yuu cũng chẳng biết nên viết như thế nào nữa, vậy nên phần này hơi lủng củng mọi người thông cảm cho mình nha......
Cuối cùng thì chúc mọi người năm mới vui vẻ nha
Danh sách chương