"Xin hỏi bên trong sô cô la này có hạch quả không?" Tống ảnh đế nhìn người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình sững sờ, cầm lấy vỏ hộp sô cô la xem thành phần rồi mới nói: "... A, bên trong có ít hạnh nhân." Y phản ứng rất nhanh, lập tức thuận hỏi tiếp, "Ngài không thể ăn quả hạch sao?"
Tống Thịnh Trạch nhìn ống kính cười nói: "Đúng, vô cùng xin lỗi, thực ra tôi bị dị ứng nghiêm trọng với quả hạch, ăn nhầm có thể sẽ nghẹt thở, công ty vẫn chưa công khai, vừa nãy thầy Lạc là vì lo lắng cho tôi, mong mọi người hiểu cho cậu ấy."
Nói xong, anh quay đầu nở nụ cười ám muội với Lạc Miểu: "Làm rơi mất sô cô la tình yêu của tôi, thầy Lạc nhớ bồi thường cho tôi đấy nhé."
Hiển nhiên Lạc Miểu còn chưa tỉnh táo lại khỏi sự cố vừa rồi, tự dưng bị Tống ảnh đế trêu như thế, kiểm soát biểu cảm quên hết không còn một mống.
Phản ứng của cậu ngay trong mắt khán giả, chính là không thể nhịn xuống nên đỏ hết cả mặt, nói không phải thẹn thùng cũng không ai tin.
Bình luận lại ầm ầm, chữ "Ấm" "Ngọt" lần nữa xuất hiện.
Sự cố phát sóng trực tiếp được Tống ảnh đế hóa giải, người dẫn chương trình cũng thở dài ra một hơi.
Quay phỏng vấn riêng xong, quay lại khách sạn, vừa vào đến phòng, nghệ sĩ mới đã bị đại ảnh đế ôm vào trong ngực.
"Rõ ràng sợ anh dị ứng, sao không giải thích? Có bị ngốc không vậy?" Tống Thịnh Trạch đứng sau lưng cắn vành tai người trong lồng ngực.
Lạc Miểu bị thân mật đột ngột làm cho tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cậu mềm giọng lo lắng nói: "Sao anh có thể nói ra chuyện đó chứ? Giới giải trí rất phức tạp, anh lại để lộ điểm trí mạng của mình, chẳng nay sau này gặp ai có hiềm khích hoặc là sasaeng fan, cố ý cho anh ăn thì..."
Hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Tống ảnh đế dị ứng hạch quả, Lạc Miểu biết từ lần đầu tiên làm điểm tâm cho anh.
Lúc đó Tống Thịnh Trạch chụp ảnh bữa sáng xong thì bỏ quả hạch sang một bên, cũng nói cho cậu biết mình bị dị ứng, còn nói công ty vì an toàn, nên không tiết lộ ra bên ngoài.
Chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể vì che chở cậu mà nói ra chứ!
"Vậy thì lại nhờ Miểu Miểu em cứu anh một lần nữa rồi." Giọng nói Tống Thịnh Trạch còn có phần vui vẻ.
Bị hơi thở Tống ảnh đế đang nói chuyện phun vào lỗ tai, Lạc Miểu rụt cổ lại: "Anh! Em đang nói chuyện nghiêm túc!"
"Được rồi" Tống Thịnh Trạch hôn vành tai mềm mại trước mắt, "Hôm nay Miểu Miểu cứu anh một mạng, anh không có gì báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp thôi."
Nói xong, tầm mắt anh liếc về phía chiếc hộp chuyển phát nhanh trên bàn.
Xem ra món hàng hôm qua anh đặt trên điện thoại di động của Lạc Miểu đã tới, lễ tình nhân của hai người họ mới bắt đầu thôi...
"Miểu Miểu, hôm nay là lễ tình nhân, em không có gì muốn tặng anh hả?" Tống Thịnh Trạch cố ý hỏi.
Lạc Miểu cả kinh, chột dạ nói: "Có, nhưng mà... Anh, đang trong đoàn phim nên điều kiện có hạn, em chuẩn bị vội vàng, anh đừng ghét bỏ nha..."
Cậu chui ra khỏi lồng ngực Tống ảnh đế, lạch bạch chạy tới tủ lạnh nhỏ trong khách sạn, cầm ra một chiếc hộp tinh xảo.
Thực sự là thiếu chút nữa không kịp chuẩn bị quà cho anh Trạch, quay phim mấy ngày liên tiếp quá mệt mỏi, ngày hôm qua cậu đang tìm quà thì ngủ quên mất, chờ khi tỉnh lại trời cũng tối rồi, cho dù ngay lập tức đặt mua gì đó, chuyển phát nhanh cũng không kịp mang tới.
Hơn nữa, tất cả những món quà có thể mua được Lạc Miểu đều cảm thấy không xứng với ảnh đế nhà cậu, cậu muốn tặng cho Tống Thịnh Trạch một món quà độc nhất vô nhị.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, Lạc Miểu thừa dịp Tống Thịnh Trạch bị Côn Bằng kéo đi ra ngoài làm việc, lặng lẽ chạy vào nhà bếp khách sạn...
Tống Thịnh Trạch nhìn Lạc Miểu như biến phép lấy hộp ra cũng rất bất ngờ, anh vốn cho là nhóc con căn bản không có thời gian chuẩn bị quà, mới cố ý hỏi như vậy.
Anh đã suy nghĩ rất hoàn hảo, nếu Lạc Miểu nói không thời gian chuẩn bị quà, vậy anh có thể yêu cầu, bảo nhóc con tặng mình cho anh, còn có thể dùng sương sương vài thứ đồ trong hộp chuyển phát nhanh...
Chậc, tính sai rồi...
Lạc Miểu nào có biết trong đầu Tống ảnh đế đang nghĩ gì, cậu nâng hộp trên tay đi đến trước mặt Tống Thịnh Trạch: "Anh mở ra xem?"
Cho dù không thể đạt được mong muốn, nhưng có thể nhận được quà của bạn trai nhỏ cố gắng chuẩn bị, vẫn khiến cho Tống ảnh đế mừng rỡ.
Anh nhận lấy, chậm rãi mở ra, như chỉ sợ động tác quá nhanh sẽ làm hỏng bảo bối bên trong.
Nếu lấy từ tủ lạnh ra, anh đã đoán được hẳn là đồ ăn, nhưng khi mở ra, vẫn không tự chủ được phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Thật sự xuất phát từ nội tâm thán phục, làm tinh xảo quá!
—— Trong hộp là chín miếng bánh ngọt trái cây, tạo hình rất khác biệt khiến người ta không nỡ thưởng thức.
Hình dáng chín miếng bánh ngọt không có cái nào giống cái nào.
Ở giữa là một hình trái tim, hai bên trái phải theo thứ tự là hai mặt chibi phiên bản hoạt hình, thông qua kiểu tóc và biểu cảm có thể dễ dàng nhìn ra chúng nó là ai.
"Đây là hai ta." Nói rất bình tĩnh, Tống Thịnh Trạch quả thực yêu chết món quà này rồi.
Tầm mắt Tống Thịnh Trạch liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc bánh phía bên phải, làm cho Lạc Miểu bỗng nhiên xấu hổ không thôi, bởi vì cái kia... Là cậu.
Cậu ngắt lời chỉ vào những khối bánh khác: "Anh Trạch, xem đây nè, em còn làm cúp!"
Tống Thịnh Trạch giương mắt nhìn, hàng trên cùng là một loạt ba chiếc cúp, anh nghiêng đầu nói: "Tại sao là ba cái?"
Lạc Miểu càng xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bởi vì... em, em cũng muốn lấy một cúp cho anh xem..."
"Em sẽ, " Tống ảnh đế tin tưởng mắt nhìn của mình, nhóc con nhà anh tuyệt đối có đủ tiềm năng, "Anh rất mong chờ."
"Vâng, em sẽ cố gắng."
Lạc Miểu chỉ vào hàng dưới cùng của hộp bánh ngọt, có chút tiếc nuối nói: "Thời gian quá gấp, vội sắp xếp, không biết anh Trạch có thể nhìn ra là cái gì hay không..."
Tống Thịnh Trạch cười rộ lên: "Rất dễ nhận ra, nằm ở giữa chính là Tống Miểu Miểu mà, bên trái... Là nhà của chúng ta? Có hơi biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, bên phải là logo Tinh Dập."
Lạc Miểu vui vẻ gật đầu: "Đúng! Cái này chính là nhà của chúng ta, cuộc sống, sự nghiệp và giấc mơ!"
Tống Thịnh Trạch cảm thấy hẳn là mình đã nhặt được một thiên sứ nhỏ.
Lạc thiên sứ nhỏ một lòng một dạ giới thiệu những thứ mình đã làm, cũng không chú ý đến ánh mắt đại ảnh đế càng ngày càng tối.
"Anh Trạch có thể yên tâm ăn, bên trong nhân bánh có hoa quả và sô cô la, tuyệt đối không có quả hạch, mấy sản phẩm nướng hư thì em đã ăn hết lúc làm rồi, còn chỗ này đều rất ngon... A... ưm..."
Miệng thiên sứ nhỏ bị chặn lại, sau đó là nụ hôn sâu giống như muốn ăn luôn cậu.
Lạc Miểu có cảm giác mình bị anh Trạch xem như miếng bánh ngọt thứ mười.
Tống Thịnh Trạch hôn đến đã nghiền, nghiêng đầu hôn lên má Lạc Miểu: "Phần quà này phải có chủ đề, gọi "tình yêu của chúng ta", anh rất thích, Miểu Miểu, em thật có lòng."
Tình yêu của chúng ta... Ngụ ý mạnh thật!
Tim Lạc Miểu tràn ngập ngọt ngào, cậu bị hôn đuôi mắt đỏ lên, dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi: "Anh Trạch, vậy anh muốn ăn miếng nào trước?"
"Ăn em." Tống Thịnh Trạch nghĩ cũng không nghĩ đã thốt lên.
Lạc Miểu bị nghẹn một chút, bất giác tự hỏi Tống Thịnh Trạch nói có phải một ý "ăn" khác hay không.
Sau đó, cậu nhìn thấy Tống ảnh đế lấy chiếc bánh phiên bản Lạc Miểu, đưa tới bên môi, cắn xuống khuôn mặt nhỏ của nó.
"..." Lạc Miểu theo bản năng bưng kín mặt của mình, nơi nào đó còn nhiệt độ bị anh Trạch hôn qua.
"Ăn rất ngon!"
Lúc đầu kẻ tham ăn Tống ảnh đế bị tạo hình đáng yêu bắt lại, lúc này thì lại bị mùi vị triệt để khiến cho trở thành tù binh.
Tống ảnh đế có suy nghĩ riêng, cười xấu xa nói: "Miểu Miểu, em ngon miệng lắm."
"Là bánh ngọt!" Lạc Miểu đỏ mặt sửa lời.
Tống ảnh đế nhún nhún vai: "Được, là bánh ngọt, em không ăn thử anh xem sao hả?"
"Khụ..." Biết rõ nói là bánh ngọt, nhưng lời nói như vậy vẫn khiến người ta rất xấu hổ!
Tống Thịnh Trạch cầm bánh lên đưa tới bên miệng Lạc Miểu: "Ngoan, ăn anh một cái, xem mùi vị như thế nào."
A a a! Thật không biết xấu hổ!!!
Hai người cứ như vậy anh một cái em một cái mà ăn bánh ngọt, một miếng trái tim cuối cùng quả thực làm Lạc Miểu vô cùng xấu hổ nhớ lại, thế mà anh Trạch lại để cho cậu cắn vào trong miệng, sau đó, sau đó...
Nói chung, chuyện ngày lễ tình nhân vượt quá lượng đường tiêu chuẩn cho phép rồi, ngọt ngọt ngọt ngọt!
"Miểu Miểu, anh cũng có thứ muốn đưa cho em." Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên nói.
Lạc Miểu bất ngờ: "Có thật không? Là cái gì?"
Tống Thịnh Trạch móc trong túi tiền ra một đồ vật nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay Lạc Miểu: "Anh chọn, nhìn xem có thích hay không."
Lạc Miểu mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa xe, chỉ cần nhìn logo trên chìa khóa xe đã biết đây là chiếc hạng sang đắt tiền.
"Cái này... Quá đắt, em không thể nhận..."
Thực ra nếu so với một chiếc xe cao cấp, đối với Lạc Miểu mà nói, tâm ý của Tống Thịnh Trạch mới phải món quà tốt nhất, cậu chỉ cần biết rằng anh Trạch thích cậu là đủ thỏa mãn rồi.
Cậu muốn trả chìa khóa xe, lại bị đối phương nắm tay.
Tống Thịnh Trạch vuốt ve trong lòng bàn tay: "Miểu Miểu, nếu so ra với món quà của em, anh đưa cái này quá qua loa, có điều cũng may đó cũng không phải quà lễ tình nhân, chỉ là nghe Côn Bằng nói em đã có bằng lái, nên anh chọn một chiếc cho em lái chơi, nhận đi."
Lạc Miểu nghe ra ý khác trong lời nói của Tống Thịnh Trạch.
Còn có quà khác?
Không phải cậu tham lam, cậu thật sự rất tò mò, mặt khác không biết món quà chân chính thể hiện tâm ý của anh Trạch là cái gì.
Tống Thịnh Trạch nở nụ cười, quay người lấy một xấp giấy từ trong túi xách đưa cho Lạc Miểu: "Cái này là quà chân chính anh tặng cho em cho em."
Anh cúi người xuống, đôi mắt sâu sắc nhìn thẳng vào mắt Lạc Miểu: "Cũng là món quà em không thể từ chối."
Lạc Miểu nghi ngờ mở từng tờ giấy ra, thình lình nhìn thấy một hàng chữ:
—— "Âm thanh của mặt biển"
"Đây là bộ phim lần trước anh nói sao? Chính là câu chuyện hai người mến nhau như chim biển và cá?" Lạc Miểu không thể chờ đợi được nữa, vừa hỏi vừa lật xem.
"Không sai, " Tống Thịnh Trạch ngồi xuống phía sau lưng cậu, giúp Lạc Miểu lật tới vị trí giới thiệu tóm tắt, chỉ cho cậu xem, "Chính là bộ phim anh muốn quay, đây là bản sơ thảo mà biên kịch đưa tới."
Tống Thịnh Trạch nắm cằm Lạc Miểu xoay đầu cậu về phía mình.
"Anh làm đạo diễn, nhà đầu tư và cả vai chính trong bộ phim này, chính thức mời em đảm nhận một vai chính khác, thầy Lạc, em có chấp nhận không?"
Lạc Miểu quá kích động, run môi nói không ra lời.
Chuyện được chung khung hình với nam thần trên màn ảnh lớn, cậu suy nghĩ trăm ngàn lần, nhưng vẫn cho là muốn thực hiện thì còn cực kỳ lâu, hoặc là xa không thể với tới.
Căn bản không ngờ sẽ nhanh như thế...
"Đồng ý không?" Tống Thịnh Trạch dùng trán cà cà Lạc Miểu, "Thầy Lạc, em không chấp nhận, anh sẽ khóc đó."
"Em đồng ý..."
Anh Trạch mà lại thích làm nũng như thế...
"Vậy thì tốt quá, vừa nãy anh ăn hết cúp của em rồi, anh sẽ trả lại cho em một cái cúp thật, " Tống ảnh đế xoa đầu bạn trai nhỏ, "Giấc mơ của em chẳng mấy chốc sẽ được thực hiện."
Được bánh ngọt ngọt ngào đầy bụng, lại được giấc mơ ấm áp lấp đầy tim.
Vì vậy, khi no ấm lại mơ đến dục vọng...
Tống ảnh đế rút kịch bản trong tay bạn trai nhỏ ném qua một bên: "Cái này ngày mai rồi xem tiếp."
Ánh mắt của anh còn đang liếc nhìn hộp chuyển phát nhanh trên bàn đã bị ngó lơ.
Lạc Miểu thuận theo tầm mắt Tống Thịnh Trạch nhìn sang, khi nhìn thấy hộp chuyển phát nhanh cậu mờ mịt chớp mắt, lập tức phản ứng lại, nhất thời cả người cứng đờ.
Ngày hôm qua, cậu có suy nghĩ những thứ đồ kia sau này có thể dùng đến, lặng lẽ thả vào xe mua sắm, nào là quần nhỏ, áo ngắn,... Sau khi cậu tỉnh giấc thì toàn bộ đã biến mất, lúc đó cậu tưởng mình chưa từng đặt vào, bây giờ nghĩ lại, còn có một khả năng khác...
—— Chính là bị mua toàn bộ!
Lạc Tiểu Miểu theo bản năng kẹp chặt hai chân, mắt thấy ảnh đế nhà mình nhếch miệng thành một độ cong nguy hiểm.
"Miểu Miểu, đêm nay chúng ta còn có rất nhiều chuyện khác phải làm..."
Người dẫn chương trình sững sờ, cầm lấy vỏ hộp sô cô la xem thành phần rồi mới nói: "... A, bên trong có ít hạnh nhân." Y phản ứng rất nhanh, lập tức thuận hỏi tiếp, "Ngài không thể ăn quả hạch sao?"
Tống Thịnh Trạch nhìn ống kính cười nói: "Đúng, vô cùng xin lỗi, thực ra tôi bị dị ứng nghiêm trọng với quả hạch, ăn nhầm có thể sẽ nghẹt thở, công ty vẫn chưa công khai, vừa nãy thầy Lạc là vì lo lắng cho tôi, mong mọi người hiểu cho cậu ấy."
Nói xong, anh quay đầu nở nụ cười ám muội với Lạc Miểu: "Làm rơi mất sô cô la tình yêu của tôi, thầy Lạc nhớ bồi thường cho tôi đấy nhé."
Hiển nhiên Lạc Miểu còn chưa tỉnh táo lại khỏi sự cố vừa rồi, tự dưng bị Tống ảnh đế trêu như thế, kiểm soát biểu cảm quên hết không còn một mống.
Phản ứng của cậu ngay trong mắt khán giả, chính là không thể nhịn xuống nên đỏ hết cả mặt, nói không phải thẹn thùng cũng không ai tin.
Bình luận lại ầm ầm, chữ "Ấm" "Ngọt" lần nữa xuất hiện.
Sự cố phát sóng trực tiếp được Tống ảnh đế hóa giải, người dẫn chương trình cũng thở dài ra một hơi.
Quay phỏng vấn riêng xong, quay lại khách sạn, vừa vào đến phòng, nghệ sĩ mới đã bị đại ảnh đế ôm vào trong ngực.
"Rõ ràng sợ anh dị ứng, sao không giải thích? Có bị ngốc không vậy?" Tống Thịnh Trạch đứng sau lưng cắn vành tai người trong lồng ngực.
Lạc Miểu bị thân mật đột ngột làm cho tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cậu mềm giọng lo lắng nói: "Sao anh có thể nói ra chuyện đó chứ? Giới giải trí rất phức tạp, anh lại để lộ điểm trí mạng của mình, chẳng nay sau này gặp ai có hiềm khích hoặc là sasaeng fan, cố ý cho anh ăn thì..."
Hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Tống ảnh đế dị ứng hạch quả, Lạc Miểu biết từ lần đầu tiên làm điểm tâm cho anh.
Lúc đó Tống Thịnh Trạch chụp ảnh bữa sáng xong thì bỏ quả hạch sang một bên, cũng nói cho cậu biết mình bị dị ứng, còn nói công ty vì an toàn, nên không tiết lộ ra bên ngoài.
Chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể vì che chở cậu mà nói ra chứ!
"Vậy thì lại nhờ Miểu Miểu em cứu anh một lần nữa rồi." Giọng nói Tống Thịnh Trạch còn có phần vui vẻ.
Bị hơi thở Tống ảnh đế đang nói chuyện phun vào lỗ tai, Lạc Miểu rụt cổ lại: "Anh! Em đang nói chuyện nghiêm túc!"
"Được rồi" Tống Thịnh Trạch hôn vành tai mềm mại trước mắt, "Hôm nay Miểu Miểu cứu anh một mạng, anh không có gì báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp thôi."
Nói xong, tầm mắt anh liếc về phía chiếc hộp chuyển phát nhanh trên bàn.
Xem ra món hàng hôm qua anh đặt trên điện thoại di động của Lạc Miểu đã tới, lễ tình nhân của hai người họ mới bắt đầu thôi...
"Miểu Miểu, hôm nay là lễ tình nhân, em không có gì muốn tặng anh hả?" Tống Thịnh Trạch cố ý hỏi.
Lạc Miểu cả kinh, chột dạ nói: "Có, nhưng mà... Anh, đang trong đoàn phim nên điều kiện có hạn, em chuẩn bị vội vàng, anh đừng ghét bỏ nha..."
Cậu chui ra khỏi lồng ngực Tống ảnh đế, lạch bạch chạy tới tủ lạnh nhỏ trong khách sạn, cầm ra một chiếc hộp tinh xảo.
Thực sự là thiếu chút nữa không kịp chuẩn bị quà cho anh Trạch, quay phim mấy ngày liên tiếp quá mệt mỏi, ngày hôm qua cậu đang tìm quà thì ngủ quên mất, chờ khi tỉnh lại trời cũng tối rồi, cho dù ngay lập tức đặt mua gì đó, chuyển phát nhanh cũng không kịp mang tới.
Hơn nữa, tất cả những món quà có thể mua được Lạc Miểu đều cảm thấy không xứng với ảnh đế nhà cậu, cậu muốn tặng cho Tống Thịnh Trạch một món quà độc nhất vô nhị.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, Lạc Miểu thừa dịp Tống Thịnh Trạch bị Côn Bằng kéo đi ra ngoài làm việc, lặng lẽ chạy vào nhà bếp khách sạn...
Tống Thịnh Trạch nhìn Lạc Miểu như biến phép lấy hộp ra cũng rất bất ngờ, anh vốn cho là nhóc con căn bản không có thời gian chuẩn bị quà, mới cố ý hỏi như vậy.
Anh đã suy nghĩ rất hoàn hảo, nếu Lạc Miểu nói không thời gian chuẩn bị quà, vậy anh có thể yêu cầu, bảo nhóc con tặng mình cho anh, còn có thể dùng sương sương vài thứ đồ trong hộp chuyển phát nhanh...
Chậc, tính sai rồi...
Lạc Miểu nào có biết trong đầu Tống ảnh đế đang nghĩ gì, cậu nâng hộp trên tay đi đến trước mặt Tống Thịnh Trạch: "Anh mở ra xem?"
Cho dù không thể đạt được mong muốn, nhưng có thể nhận được quà của bạn trai nhỏ cố gắng chuẩn bị, vẫn khiến cho Tống ảnh đế mừng rỡ.
Anh nhận lấy, chậm rãi mở ra, như chỉ sợ động tác quá nhanh sẽ làm hỏng bảo bối bên trong.
Nếu lấy từ tủ lạnh ra, anh đã đoán được hẳn là đồ ăn, nhưng khi mở ra, vẫn không tự chủ được phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Thật sự xuất phát từ nội tâm thán phục, làm tinh xảo quá!
—— Trong hộp là chín miếng bánh ngọt trái cây, tạo hình rất khác biệt khiến người ta không nỡ thưởng thức.
Hình dáng chín miếng bánh ngọt không có cái nào giống cái nào.
Ở giữa là một hình trái tim, hai bên trái phải theo thứ tự là hai mặt chibi phiên bản hoạt hình, thông qua kiểu tóc và biểu cảm có thể dễ dàng nhìn ra chúng nó là ai.
"Đây là hai ta." Nói rất bình tĩnh, Tống Thịnh Trạch quả thực yêu chết món quà này rồi.
Tầm mắt Tống Thịnh Trạch liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc bánh phía bên phải, làm cho Lạc Miểu bỗng nhiên xấu hổ không thôi, bởi vì cái kia... Là cậu.
Cậu ngắt lời chỉ vào những khối bánh khác: "Anh Trạch, xem đây nè, em còn làm cúp!"
Tống Thịnh Trạch giương mắt nhìn, hàng trên cùng là một loạt ba chiếc cúp, anh nghiêng đầu nói: "Tại sao là ba cái?"
Lạc Miểu càng xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bởi vì... em, em cũng muốn lấy một cúp cho anh xem..."
"Em sẽ, " Tống ảnh đế tin tưởng mắt nhìn của mình, nhóc con nhà anh tuyệt đối có đủ tiềm năng, "Anh rất mong chờ."
"Vâng, em sẽ cố gắng."
Lạc Miểu chỉ vào hàng dưới cùng của hộp bánh ngọt, có chút tiếc nuối nói: "Thời gian quá gấp, vội sắp xếp, không biết anh Trạch có thể nhìn ra là cái gì hay không..."
Tống Thịnh Trạch cười rộ lên: "Rất dễ nhận ra, nằm ở giữa chính là Tống Miểu Miểu mà, bên trái... Là nhà của chúng ta? Có hơi biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, bên phải là logo Tinh Dập."
Lạc Miểu vui vẻ gật đầu: "Đúng! Cái này chính là nhà của chúng ta, cuộc sống, sự nghiệp và giấc mơ!"
Tống Thịnh Trạch cảm thấy hẳn là mình đã nhặt được một thiên sứ nhỏ.
Lạc thiên sứ nhỏ một lòng một dạ giới thiệu những thứ mình đã làm, cũng không chú ý đến ánh mắt đại ảnh đế càng ngày càng tối.
"Anh Trạch có thể yên tâm ăn, bên trong nhân bánh có hoa quả và sô cô la, tuyệt đối không có quả hạch, mấy sản phẩm nướng hư thì em đã ăn hết lúc làm rồi, còn chỗ này đều rất ngon... A... ưm..."
Miệng thiên sứ nhỏ bị chặn lại, sau đó là nụ hôn sâu giống như muốn ăn luôn cậu.
Lạc Miểu có cảm giác mình bị anh Trạch xem như miếng bánh ngọt thứ mười.
Tống Thịnh Trạch hôn đến đã nghiền, nghiêng đầu hôn lên má Lạc Miểu: "Phần quà này phải có chủ đề, gọi "tình yêu của chúng ta", anh rất thích, Miểu Miểu, em thật có lòng."
Tình yêu của chúng ta... Ngụ ý mạnh thật!
Tim Lạc Miểu tràn ngập ngọt ngào, cậu bị hôn đuôi mắt đỏ lên, dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi: "Anh Trạch, vậy anh muốn ăn miếng nào trước?"
"Ăn em." Tống Thịnh Trạch nghĩ cũng không nghĩ đã thốt lên.
Lạc Miểu bị nghẹn một chút, bất giác tự hỏi Tống Thịnh Trạch nói có phải một ý "ăn" khác hay không.
Sau đó, cậu nhìn thấy Tống ảnh đế lấy chiếc bánh phiên bản Lạc Miểu, đưa tới bên môi, cắn xuống khuôn mặt nhỏ của nó.
"..." Lạc Miểu theo bản năng bưng kín mặt của mình, nơi nào đó còn nhiệt độ bị anh Trạch hôn qua.
"Ăn rất ngon!"
Lúc đầu kẻ tham ăn Tống ảnh đế bị tạo hình đáng yêu bắt lại, lúc này thì lại bị mùi vị triệt để khiến cho trở thành tù binh.
Tống ảnh đế có suy nghĩ riêng, cười xấu xa nói: "Miểu Miểu, em ngon miệng lắm."
"Là bánh ngọt!" Lạc Miểu đỏ mặt sửa lời.
Tống ảnh đế nhún nhún vai: "Được, là bánh ngọt, em không ăn thử anh xem sao hả?"
"Khụ..." Biết rõ nói là bánh ngọt, nhưng lời nói như vậy vẫn khiến người ta rất xấu hổ!
Tống Thịnh Trạch cầm bánh lên đưa tới bên miệng Lạc Miểu: "Ngoan, ăn anh một cái, xem mùi vị như thế nào."
A a a! Thật không biết xấu hổ!!!
Hai người cứ như vậy anh một cái em một cái mà ăn bánh ngọt, một miếng trái tim cuối cùng quả thực làm Lạc Miểu vô cùng xấu hổ nhớ lại, thế mà anh Trạch lại để cho cậu cắn vào trong miệng, sau đó, sau đó...
Nói chung, chuyện ngày lễ tình nhân vượt quá lượng đường tiêu chuẩn cho phép rồi, ngọt ngọt ngọt ngọt!
"Miểu Miểu, anh cũng có thứ muốn đưa cho em." Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên nói.
Lạc Miểu bất ngờ: "Có thật không? Là cái gì?"
Tống Thịnh Trạch móc trong túi tiền ra một đồ vật nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay Lạc Miểu: "Anh chọn, nhìn xem có thích hay không."
Lạc Miểu mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa xe, chỉ cần nhìn logo trên chìa khóa xe đã biết đây là chiếc hạng sang đắt tiền.
"Cái này... Quá đắt, em không thể nhận..."
Thực ra nếu so với một chiếc xe cao cấp, đối với Lạc Miểu mà nói, tâm ý của Tống Thịnh Trạch mới phải món quà tốt nhất, cậu chỉ cần biết rằng anh Trạch thích cậu là đủ thỏa mãn rồi.
Cậu muốn trả chìa khóa xe, lại bị đối phương nắm tay.
Tống Thịnh Trạch vuốt ve trong lòng bàn tay: "Miểu Miểu, nếu so ra với món quà của em, anh đưa cái này quá qua loa, có điều cũng may đó cũng không phải quà lễ tình nhân, chỉ là nghe Côn Bằng nói em đã có bằng lái, nên anh chọn một chiếc cho em lái chơi, nhận đi."
Lạc Miểu nghe ra ý khác trong lời nói của Tống Thịnh Trạch.
Còn có quà khác?
Không phải cậu tham lam, cậu thật sự rất tò mò, mặt khác không biết món quà chân chính thể hiện tâm ý của anh Trạch là cái gì.
Tống Thịnh Trạch nở nụ cười, quay người lấy một xấp giấy từ trong túi xách đưa cho Lạc Miểu: "Cái này là quà chân chính anh tặng cho em cho em."
Anh cúi người xuống, đôi mắt sâu sắc nhìn thẳng vào mắt Lạc Miểu: "Cũng là món quà em không thể từ chối."
Lạc Miểu nghi ngờ mở từng tờ giấy ra, thình lình nhìn thấy một hàng chữ:
—— "Âm thanh của mặt biển"
"Đây là bộ phim lần trước anh nói sao? Chính là câu chuyện hai người mến nhau như chim biển và cá?" Lạc Miểu không thể chờ đợi được nữa, vừa hỏi vừa lật xem.
"Không sai, " Tống Thịnh Trạch ngồi xuống phía sau lưng cậu, giúp Lạc Miểu lật tới vị trí giới thiệu tóm tắt, chỉ cho cậu xem, "Chính là bộ phim anh muốn quay, đây là bản sơ thảo mà biên kịch đưa tới."
Tống Thịnh Trạch nắm cằm Lạc Miểu xoay đầu cậu về phía mình.
"Anh làm đạo diễn, nhà đầu tư và cả vai chính trong bộ phim này, chính thức mời em đảm nhận một vai chính khác, thầy Lạc, em có chấp nhận không?"
Lạc Miểu quá kích động, run môi nói không ra lời.
Chuyện được chung khung hình với nam thần trên màn ảnh lớn, cậu suy nghĩ trăm ngàn lần, nhưng vẫn cho là muốn thực hiện thì còn cực kỳ lâu, hoặc là xa không thể với tới.
Căn bản không ngờ sẽ nhanh như thế...
"Đồng ý không?" Tống Thịnh Trạch dùng trán cà cà Lạc Miểu, "Thầy Lạc, em không chấp nhận, anh sẽ khóc đó."
"Em đồng ý..."
Anh Trạch mà lại thích làm nũng như thế...
"Vậy thì tốt quá, vừa nãy anh ăn hết cúp của em rồi, anh sẽ trả lại cho em một cái cúp thật, " Tống ảnh đế xoa đầu bạn trai nhỏ, "Giấc mơ của em chẳng mấy chốc sẽ được thực hiện."
Được bánh ngọt ngọt ngào đầy bụng, lại được giấc mơ ấm áp lấp đầy tim.
Vì vậy, khi no ấm lại mơ đến dục vọng...
Tống ảnh đế rút kịch bản trong tay bạn trai nhỏ ném qua một bên: "Cái này ngày mai rồi xem tiếp."
Ánh mắt của anh còn đang liếc nhìn hộp chuyển phát nhanh trên bàn đã bị ngó lơ.
Lạc Miểu thuận theo tầm mắt Tống Thịnh Trạch nhìn sang, khi nhìn thấy hộp chuyển phát nhanh cậu mờ mịt chớp mắt, lập tức phản ứng lại, nhất thời cả người cứng đờ.
Ngày hôm qua, cậu có suy nghĩ những thứ đồ kia sau này có thể dùng đến, lặng lẽ thả vào xe mua sắm, nào là quần nhỏ, áo ngắn,... Sau khi cậu tỉnh giấc thì toàn bộ đã biến mất, lúc đó cậu tưởng mình chưa từng đặt vào, bây giờ nghĩ lại, còn có một khả năng khác...
—— Chính là bị mua toàn bộ!
Lạc Tiểu Miểu theo bản năng kẹp chặt hai chân, mắt thấy ảnh đế nhà mình nhếch miệng thành một độ cong nguy hiểm.
"Miểu Miểu, đêm nay chúng ta còn có rất nhiều chuyện khác phải làm..."
Danh sách chương