Sau khi nghe thấy xưng hô của Lạc Miểu với vị bếp trưởng kia xong, Côn Bằng lập tức nhảy dựng trên ghế: "Ba, ba ba? Cậu gọi là ba ba??"

Lạc Miểu gật gật đầu, dáng vẻ không muốn nhiều lời.

Vị bếp trưởng ngược lại như rất quen thuộc, chủ động bắt tay Côn Bằng: "Nhìn không quá giống nhỉ, Miểu Miểu... giống mẹ của nó nhiều hơn, anh là bạn của nó à, tôi là lần đầu tiên thấy bạn của nó, rất hân hạnh được biết anh."

"Chào chú..." Côn Bằng lập tức mỉm cười chuyên nghiệp, nhưng khi hô lên "chú" vẫn còn hơi kỳ quái.

Côn Kinh Tế khá lúng túng tự giới thiệu mình một phen, hiếm thấy khi thu liễm cốt cách "nương nương" của mình từ lúc sinh ra đã có.

Thật ra không thể trách y thất thố, dù sao vừa nãy y còn đoán lung tung nói cha người ta là đồ ăn của mình, thậm chí còn la hét muốn ăn thịt người...

Làm người đại diện át chủ bài có chuyện gì chưa từng thấy, thực sự chưa từng thấy cha con không giống nhau như vậy...

Lạc Miểu bị bếp trưởng đẹp trai kéo sang một bên nói chuyện, Côn Bằng ngồi rất xa quan sát.

Thật sự là hết sức không giống, mặc dù ngoại hình hai người đều cực kỳ xuất sắc, nhưng hoàn toàn khác nhau, Lạc Miểu thuộc về kẹo bông mềm mại, nhìn mềm mềm đánh yêu muốn cưng, cũng khó trách Thịnh Trạch không khống chế được bản thân, nhưng cha Lạc Miểu hoàn toàn lộ ra vẻ ngoài bạo ngược, khí chất mạnh mẽ, chỉ có thể nhìn từ xa.

Thịnh Trạch còn lo lắng điều kiện gia đình của bạn nhỏ không tốt mới không thể tổ chức sinh nhật, cố ý giao nhiệm vụ cho y dẫn Lạc Miểu tới đây, nhà hàng nhất nhì trong thành phố, nào có biết trực tiếp chui vào nhà hàng cha người ta.

Hoá ra ba ba là Michelin bếp trưởng ba sao, thảo nào Lạc Miểu nấu ăn ngon như vậy, hổ phụ không sinh khuyển tử là đây...

Bữa tối đó tự nhiên cũng không cần Tống Thịnh Trạch lo nữa, đều ghi vào bếp trưởng đẹp trai - cha của Lạc Miểu.

Côn Bằng xoa bụng tròn vo bụng than thở: "Ngon quá đi! Miểu Miểu, anh được hưởng ké hào quang của cậu rồi, hôm nay chúng ta ăn đều là ưu đãi đặc biệt không có trong thực đơn, món tráng miệng ngọt ba cậu mang ra cuối cùng kia cũng quá ngon luôn! Bánh ngọt gì đó, nó tan trong miệng..."

"Ừm..." Lạc Miểu mất tập trung đáp một tiếng.

Côn Bằng không khỏi hiếu kỳ: "Nhìn kiểu gì cũng thấy lạ, cảm thấy cậu với ba mình khá xa cách? Hơn nữa, Thịnh Trạch nói người nhà cậu chưa bao giờ giúp cậu tổ chức sinh nhật, mà nhìn ba cậu, có vẻ không giống như người cha không tổ chức sinh nhật cho con mình..."

Lạc Miểu quay đầu lại ngắm nhìn phòng ăn, như thể nhìn thấy có người đứng sau cửa kính cũng đang nhìn phía cậu.

"Thực ra tôi rất ít khi gặp ba tôi," Lạc Miểu chậm rãi nói, "Về phần sinh nhật... Mẹ tôi vì khó sinh nên mất, sinh nhật của tôi chính là ngày giỗ của mẹ, cho nên chưa bao giờ làm..."

Côn Bằng che miệng lại: "Xin lỗi..."

Lạc Miểu lắc đầu một cái: "Không sao, đây cũng không phải là bí mật, sau khi tôi sinh ra, cha tôi không chịu được đả kích rằng mẹ đã qua đời nên xuất ngoại, cũng là năm ngoái mới trở về mở nhà hàng... Tôi lớn lên ở nhà họ hàng, cho nên đối với ba... khá xa lạ."

Côn Bằng không hỏi, y biết tâm trạng Lạc Miểu không tốt, im lặng biết điều lái xe.

Tuổi thơ của bạn nhỏ đáng thương quá, mẹ mất, cha xuất ngoại, sống trong nhà họ hàng, không khác gì cô nhi ăn nhờ ở đậu, chẳng trách thấy cha mà dáng vẻ tủi thân oan ức như vậy.

Ai... Đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện quá mức, quả nhiên đều sẽ bị cuộc sống dồn ép...

"Anh Côn, lát nữa đi ngang qua siêu thị có thể dừng một chút không? Tôi muốn mua sầu riêng."

Khi tâm trạng Lạc Miểu không tốt sẽ cực kỳ thèm ăn sầu riêng, dù biết sẽ bị nóng, nhưng ăn nhiều có thể phát tiết toàn bộ năng lượng tiêu cực ra ngoài.

"Được!"

Côn Bằng chở Lạc Miểu đến siêu thị mua một quả sầu riêng cực lớn cho cậu mang về nhà: "Dù sao Thịnh Trạch không ở nhà, cậu cứ thoả thích ăn, ngày mai cũng không công việc, nghỉ ngơi thật tốt."

"Được, cảm ơn anh Côn, anh về chú ý an toàn."

Tạm biệt Côn Bằng, Lạc Miểu cũng không bật đèn, trực tiếp bưng quả sầu riêng lớn đầy gia nhọn vào nhà bếp, nương vào ánh trăng bên ngoài tách nó ra.

Lúc đó, làm cái gì cũng mang theo chút cảm xúc phát tiết, Lạc Miểu ra tay rất mạnh, vỏ sầu riêng đầy gai nhọn, sơ ý một chút, ngón tay bị khứa vào, Lạc Miểu hít vào một hơi, vội vàng bỏ sầu riêng sang, mở vòi bông sen, đưa tay để dưới nước.

Có lẽ bởi vì đau đớn, có lẽ bởi vì những cảm xúc khác, cậu ngước lên, vành mắt càng ngày càng chua xót, sau đó, có cái gì nóng hổi quanh quẩn bắt đầu từ chen lấn trào ra.

Lạc Miểu dùng một tay khác không bị thương lau mặt.

Cậu rất không thích cái kiểu dễ dàng chảy nước mắt của mình, đàn ông con trai không có chuyện gì lại chảy nước mắt.

Nhưng càng nghĩ như vậy, nước mắt càng không ngừng được, hai má ướt đẫm.

Lạc Miểu thẳng thắn bỏ qua, cậu bụm mặt chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong nhà chỉ có một mình cậu, ngay cả Tống Miểu Miểu cũng bị nhốt ở ngoài sân, khóc lóc thế nào chỉ cần không bị người nhìn thấy thì không sao!

"Kịch!"

Âm thanh mở khóa dọa Lạc Miểu bật dậy.

Cậu lập tức ngừng lại khóc, khẽ nấc đứng lên muốn đi ra ngoài kiểm tra, mới vừa đi tới cửa phòng bếp thì va vào một bức thịt tường.

"Cậu làm gì mà thối vậy! Còn không bật đèn..."

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Lạc Miểu dựa vào tia sáng ngoài cửa sổ ngẩng đầu nhìn: "Anh Trạch??"

"Ừm." Tống Thịnh Trạch "Tách" một tiếng mở đèn, trong phòng lập tức sáng trưng, hết thảy cũng không có chỗ nào che dấu.

"Đừng..." Lạc Miểu vội vàng che mặt mình, quay lưng lại.

Tống Thịnh Trạch kéo cậu: "Đang khóc? Nhóc con, ngày hôm nay sinh nhật cậu mà, khóc cái gì?"

"Không khóc!" Lạc Miểu lau lung tung trên mặt, không có nước mắt, thế nhưng viền mắt, sống mũi và hai má đều hồng hồng, ngũ quan đều chống lại cậu, điên cuồng nói: Chúng ta mới vừa khóc xong!

Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn trong phòng bếp có một nửa trái sầu riêng bị tách rời, lông mày nhảy một cái, rõ ràng anh nhìn thấy trên mặt đá hoa cương có một chấm đỏ sẫm...

"Bị thương?" Căng thẳng lại thân thiết dò hỏi.

Lạc Miểu đưa tay ra cho Tống Thịnh Trạch xem: "Không sao đâu, chỉ bị một vết nhỏ..."

Cánh tay bị giữ lại, người lảo đảo bị kéo đến phòng khách.

Tống Thịnh Trạch ấn Lạc Miểu ngồi trên ghế sô pha, rồi quay đầu đi lấy tủ thuốc đến đây, tỉ mỉ thay bạn nhỏ sát trùng băng bó.

"Trên hoa quả nhiệt đới có rất nhiều vi khuẩn, không xử lý cho tốt, chẳng may bị sao thì rất phiền phức."

Vành mắt Lạc Miểu lại bắt đầu mỏi, hết sức nhẫn nhịn mới không bộc phát thứ gì làm tổn thương đến lòng tự trọng, cậu khịt khịt mũi: "Anh, xin lỗi, em không biết đêm nay anh về, em lập tức ném sầu riêng ra ngoài."

"Ném ra ngoài làm gì? Phải ăn chứ, không phải cậu thích à." Tống Thịnh Trạch nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Lạc Miểu, một bên băng bó một bên đáp.

Lạc Miểu áy náy: "Nhưng rất thối, anh không thích..."

"Cậu thích ăn như vậy, tôi ngửi mùi cũng quen rồi." Tống Thịnh Trạch ngẩng đầu mỉm cười.

Lạc Miểu từ trong vui mừng vì Tống Thịnh Trạch đã về mà bình tĩnh lại, lúc này mới nghĩ tới hỏi lại: "Anh, tại sao anh lại về? Còn phải quay phim mà?"

"Vốn dĩ chỉ là vai diễn khách mời, phân đoạn không nhiều, hai ngày nay vừa vặn có có cảnh, " Tống Thịnh Trạch đưa tay xoa xoa đầu nhỏ đã suy nghĩ rất lâu, "Hơn nữa, nếu như tôi không quay về, có phải cậu chuẩn bị khóc lóc hết ngày sinh nhật luôn?"

"Em không khóc!" Lạc Miểu cường điệu kèm theo nói chuyện lớn tiếng, giọt nước trong hốc mắt vẫn luôn đảo quanh dần chảy xuống.

"Phốc ~" Tống Thịnh Trạch dùng ngón tay cái chạm lên nó, "Được được được, cậu không khóc, đây chẳng là cái thá gì."

Lạc Miểu giận dữ xấu hổ muốn chết, tiện tay cầm gối đệm sô pha che mặt mình.

Tống Thịnh Trạch xuống máy bay đã gọi điện thoại cho Côn Bằng, chuyện tối nay, anh có biết.

Đối với cha Lạc Miểu, thực ra Tống Thịnh Trạch cũng có ý kiến.

Người làm cha mà không có trách nhiệm, vợ mình vì sinh con nên qua đời, làm cha đáng lẽ ra phải bảo vệ và dưỡng dục con cái thật tốt, chỉ vì không chịu nổi đả kích mất đi vợ mà vứt bỏ cốt nhục thân sinh của mình, đem đứa con vẫn còn trong tã lót ném cho họ hàng, còn mình phủi mông xuất ngoại, người này đáng làm cha à!

Nhóc con nhà anh hiểu chuyện như vậy, đều là bởi vì người làm cha không xứng chức, không ở bên cạnh cậu những lúc khó khăn, nhóc con đáng thương căn bản là dục tốc bất đạt* bị ép trưởng thành sớm.

(*欲速则不达: nóng vội quá thì sẽ không thể thành công)

Tống ảnh đế đưa tay tới, ôm cả gối đệm ghế sô pha và người vào trong lồng ngực.

"Nhóc con, cậu mới hai mươi, còn nhỏ lắm, người khác hai mươi tuổi còn đang học đại học, cậu đó, đừng quá hiểu chuyện, ở bên cạnh tôi không cần thiết, muốn khóc thì khóc muốn nháo thì nháo, muốn ăn sầu riêng thì ăn sầu riêng, cái gì anh cũng sẽ bao dung cậu."

Đầu Lạc Miểu cách cơ bụng Tống Thịnh Trạch một cái gối đệm ghế sô pha mềm nhũn, tiếng khóc "hu hu" lúc đầu của nhóc con từ kìm nén dần lớn lên, thân thể run rẩy thông qua gối đệm ghế sô pha truyền đến.

Tống Thịnh Trạch xoa tóc bù xù sau gáy Lạc Miểu: "... Tôi cũng sẽ không rời khỏi cậu." Sẽ không giống ba cậu.

"Bọn họ vẫn luôn... Vẫn luôn nói em là sao chổi..."

Giọng nói Lạc Miểu chôn trong gối đệm ghế sô pha, rầu rĩ truyền tới, rất oan ức, nhưng không phải giọng điệu mách lẻo, chỉ là thuật lại.

"Họ hàng đều nói nếu như không có em, mẹ em sẽ không phải chết, cha em cũng không cần xa xứ xuất ngoại lang bạt, bọn họ nói... Nếu như không có em là tốt rồi..."

"Bọn họ nói không sai... Sinh nhật hàng năm em đều nghĩ, nếu như không có em là tốt rồi... Ngày em sinh ra cũng là ngày tồi tệ nhất..."

Tống Thịnh Trạch cảm thấy trái tim của mình bị một bàn tay bóp nghẹn, nhói lên đau đớn.

Quá khứ Lạc Miểu anh không được tham dự, tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là ôm chặt người trong ngực.

Anh rút gối đệm ghế sô pha ra, trực tiếp nhấn Lạc Miểu vào trong lồng ngực, hai người không còn gì ngăn trở mà ôm ấp, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.

"Miểu Miểu, đối với tôi mà nói, ngày cậu sinh ra là ngày đẹp nhất."

Lạc Miểu ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt sâu như vực thẳm của Tống Thịnh Trạch.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Tống Thịnh Trạch dời mắt trước.

Không thể tiếp tục nhìn, tiếp tục nhìn chắc anh sẽ muốn làm một ít chuyện mà bây giờ vẫn chưa thể làm...

"Côn Bằng nói tối nay khẩu vị cậu không được tốt, ăn không nhiều, tôi mang bánh ngọt và rượu vang về, muốn cùng ăn không? Hay là... cậu muốn tiếp tục một mình gặm sầu riêng?"

Tống Thịnh Trạch giả vờ thoải mái đề nghị, trời mới biết bây giờ anh chỉ muốn đè người xuống ghế sô pha.

Kỹ năng diễn xuất của Tống ảnh đế xuất chúng, là người kiệt xuất trong việc kiểm soát biểu cảm, anh muốn che giấu cảm xúc, e là không ai có thể nhìn ra, Lạc Miểu tất nhiên cũng sẽ không biết.

"Cùng ăn bánh ngọt!" Lạc Miểu nỗ lực phấn chấn lên.

Còn có cái gì sánh bằng chính miệng người mình thích, nam thần mình tôn sùng nói "Đối với tôi mà nói, ngày cậu sinh ra là ngày đẹp nhất" - một sự cổ vũ to lớn.

Lạc Miểu cảm thấy chắc là đời trước mình cứu vớt dải ngân hà, mới có thể khiến mặt trăng trên trời xuống trần gian tổ chức sinh nhật cùng cậu, an ủi cậu, nếu như cậu còn tự chán ghét bản thân không thể tự thoát ra được, vậy cũng rất có lỗi với anh Trạch ngàn dặm xa xôi chạy về đây.

Ước nguyện, thổi nến, ăn bánh ngọt, mở rượu vang...

Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay Lạc Miểu được tổ chức một sinh nhật thật sự, cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được, mình sinh ra trên đời này thật sự quá tuyệt vời.

Cậu không hận cha mình, cậu vẫn tưởng nhớ mẹ mình, cậu cảm ơn bọn họ đã mang cậu tới trên đời này, để cho cậu có thể gặp được người cậu muốn gặp...

Hai người tửu lượng không tốt lại mang hai tâm trạng khác nhau uống rượu, kết quả chính là —— say ngất ngây.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Miểu say rượu tỉnh lại, sau khi phát hiện mình ngủ trong lồng ngực ai, nắm chặt nắm đấm liều mạng chặn miệng mình mới không phát ra tiếng rít gào...

Đúng rồi ~ vị bếp trưởng đẹp trai là ba ba của Lạc Miểu ~

(* ̄︶ ̄)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện