"Còn chưa xem đủ hả? Không muốn đưa lại điện thoại di động cho tôi?" Dường như Tống Thịnh Trạch mở miệng là phải trêu chọc tiểu trợ lý.

Lạc Miểu không quá tình nguyện đưa điện thoại di động sang, cậu thật sự chưa xem đủ.

Anh Trạch công khai nói yêu thích cậu trên weibo! Nếu không phải có người đang nhìn, cậu cực kỳ muốn ôm điện thoại di động lao ra, đi in hai câu nói đó...

Côn Bằng xoa huyệt thái dương ngồi trên ghế sô pha: "Thịnh Trạch, nói mới nhớ đã lâu không ai bôi đen cậu, dù sao, cậu điên lên ngay cả mình cũng cắn, hồi mới ra mắt không bao lâu, phàm là tung scandal cho cậu đều bị cậu cắn xé một phen, đã lâu rồi mới có cánh truyền thông đủ dũng khí trong giới dám thách thức cậu."

Lạc Miểu cười ra tiếng: "Đúng vậy, anh Trạch vừa mới ra mắt thật sự rất hot."

Côn Bằng xúc động nói: "Còn không đúng ~ tưởng tượng năm đó công ty bỏ ra mấy triệu tổ chức đoàn quan hệ công chúng cho cậu ta, cuối cùng sững sờ vô dụng! Tống ảnh đế chỉ dựa vào sức một người tự mình công khai đấu lại cánh truyền thông, được kêu là tinh phong huyết vũ, nhật nguyệt ảm đạm..."

Tống Thịnh Trạch: "... Béo, có phải anh ngại sống quá lâu rồi?"

Côn Bằng phát run, vội đổi lời: "Cái kia, nguồn gốc bức ảnh lần này thì công ty đã tra được, tên "Đại diện báo giải trí", quy mô không lớn, paparazzi dưới cờ rất lợi hại, có thể chịu cực khổ, cách thức cũng xảo quyệt, đã từng ghé thăm không ít nhân vật lớn, hai năm gần đây đặt chân vào trong giới nhờ bám víu vào scandal bôi đen tầm phào, thêm vào hợp tác với truyền thông, số lượng fan khá khủng, tốc độ truyền bá nhanh, phải cẩn thận."

" "Báo ngu xuẩn*"? A, thật biết đặt tên, " Tống ảnh đế cho là như vậy, "Tôi cần phải coi trọng nó hả?"

(娱唇 tên của báo và 愚蠢 ngu xuẩn có phát âm tương tự nhau)

"Không thể nói như vậy, "kiến đông cắn chết voi" câu nói này cậu nghe qua chưa? Về tôi sẽ điều tra lý lịch công ty này xem sao, Thịnh Trạch cũng nghĩ lại xem trước đây có đắc tội người nào không, chúng ta ở ngoài sáng người ta ở trong tối, đề phòng nhiều cũng không mất mát gì."

Côn Bằng luôn miệng nhắc nhở, Tống Thịnh Trạch gật gật đầu tỏ ý đã biết.

Côn Mập tan nát cõi lòng xoay mặt một cái nói với Lạc Miểu: "Anh nói này Miểu Miểu à, chuyện lần này đã giải quyết, lần tới cậu cũng không thể kích động vậy nha, công khai từ chức cái gì, còn mang chứng cứ vi phạm hợp đồng ra, cậu nói cậu muốn anh xử lý thế nào?"

Lạc Miểu lúc đó nóng lòng muốn Tống Thịnh Trạch không bị mắng, nào quan tâm được những vế sau, bây giờ mới nhận ra được mình gây phiền phức cho Côn Bằng, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi anh Côn, em không nghĩ tới nhiều như vậy, sau này cũng sẽ không bao giờ..."

Côn Bằng cũng biết Lạc Miểu là vì ảnh đế nhà mình, thở dài: "Ai, vậy thì tốt, việc này anh sẽ nghĩ cách, xem làm sao tìm được lý do..."

"Tìm lý do gì?!"

Tống Thịnh Trạch đứng bên cạnh lạnh giọng ngắt lời: "Che giấu thân phận làm fan, trà trộn vào Tinh Dập làm trợ lý nghệ sĩ, vi phạm nghiêm trọng hợp đồng, mình còn kiêu căng công khai từ chức trên weibo, anh còn có thể tìm lý do gì?"

"Này, Thịnh Trạch, cậu nói cái gì đó..." Côn Bằng liếc nhìn Lạc Miểu, đúng như dự đoán, bạn nhỏ đã cúi thấp đầu.

Tống ảnh đế đưa tay ra, nắm cằm nhỏ của trợ lý, nâng mặt cậu lên đối diện mình: "Lúc công khai xin từ chức, là đã sẵn sàng để rời khỏi tôi?"

"Anh Trạch, em..." Lạc Miểu há miệng, không tìm được nửa câu giải thích hộ bản thân.

Đúng, lúc đó cậu chỉ muốn ngăn cản dân cư mạng tiếp tục chỉ trích Tống Thịnh Trạch, khi cậu làm tất thảy việc này thì đã cũng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, đúng là quyết tâm muốn chịu trách nhiệm vi phạm hợp đồng, trong đó cũng bao gồm cả mất đi công việc trợ lý, rời khỏi Tống Thịnh Trạch.

"Nếu đã chuẩn bị kỹ càng, vậy chúc mừng cậu, tôi sẽ phê duyệt."

Tống Thịnh Trạch ác liệt xoa nắn mặt trợ lý nhỏ, nhìn đôi môi trơn bóng của đối phương bị xoa nắn trong lòng bàn tay mình, như miệng cá vàng nhỏ.

"Nhóc con, không làm trợ lý của tôi nữa, vui không?"

Đây là lần đầu tiên Lạc Miểu đẩy tay Tống ảnh đế ra, cậu thực sự không có cách nào đối mặt với Tống Thịnh Trạch, cậu sợ nước mắt rơi xuống sẽ bị anh Trạch nhìn thấy.

"A, không tệ, không làm trợ lý nữa, cũng không cho đụng vào." Tống Thịnh Trạch vân vê ngón tay, như cảm nhận dư vị trên đầu ngón tay.

Côn Bằng sợ ngây người: "Không phải, câu chuyện phát triển đến độ thần thánh gì vậy?"

Y chỉ chỉ Lạc Miểu, rồi lại nói với Tống Thịnh Trạch: "Cậu... cậu thật sự không cần Miểu Miểu nữa? Đồng ý từ chức?"

"Đồng ý chứ, tôi đã nói tôi sẽ phê duyệt rồi, Béo, anh còn không mau đi chuẩn bị chấm dứt hợp đồng đi?" Tống Thịnh Trạch liếc mắt một cái, "Cậu ấy vi phạm hợp đồng, xem như tương đối hiểu chuyện, tự mình chủ động nói muốn chịu trách nhiệm, anh tính cho cậu ấy xem nên bồi thường bao nhiêu tiền, đừng tính chêm, cũng đừng thiếu một xu."

Côn Bằng triệt để không còn lời để nói, câu nói kia nói thế nào, "vô độc bất trượng phu*", Tống Thịnh Trạch cậu là ma quỷ đấy à!

(*无毒不丈夫: không ác không phải là trượng phu)

Lạc Miểu cũng không muốn chống chế trách nhiệm, cậu chỉ là chưa lập tức chấp nhận được mình thật sự phải rời khỏi Tống Thịnh Trạch.

Tại sao cuộc đời có thể hí kịch hoá như vậy? Quả thực là vừa bước lên thiên đường đã xuống địa ngục...

Sáng sớm còn được anh Trạch ôm ngủ, mới vừa rồi còn nhìn thấy anh Trạch vì cậu mà lên tiếng, thậm chí cậu còn ảo tưởng anh Trạch đối với cậu... Có chút ý...

Lạc Miểu chán nản nói: "Anh Trạch, ngài yên tâm, em sẽ không chống chế, phí bồi thường vi phạm hợp đồng em nhất định sẽ trả, cái kia... Em lập tức, em lập tức đi thu dọn đồ đạc..."

Nói đến phần sau cũng đã nghẹn ngào, Lạc Miểu vội vàng mím chặt môi không tiếp tục nói nữa, viền mắt chua xót sưng lên, có chất lỏng nóng bỏng không tiền đồ đảo quanh vành mắt.

"Ai nói cậu có thể đi?"

Tống Thịnh Trạch không biết từ chỗ nào móc ra một tờ giấy, tiểu trợ lý trước mặt run lên, Lạc Miểu nhìn rõ, đây là hợp đồng lúc trước cậu đã kí xuống nhận chức trợ lý.

Tống Thịnh Trạch lắc lắc hợp đồng: "Đều là người trưởng thành, có thể có chút tinh thần hợp đồng không? Hợp đồng này có bị trùng lặp vài phần, cậu chưa xem kỹ hợp đồng đã mang về sao? Đừng nói tôi là cậu không biết phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng có kỳ hạn."

Lạc Miểu ngẩn ngơ, lúc đó vì được làm trợ lý Tống ảnh đế nên cậu đã vội vàng cao hứng, đúng là không đọc kỹ hợp đồng, biết phí bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn, nhưng không biết còn có kỳ hạn.

Khoé mắt Tống ảnh đế lóe sáng: "Một khoản tiền lớn như vậy, thời gian ngắn như vậy, cậu bồi thường nổi không?"

Lạc Miểu sửng sốt, lúng túng cầu xin: "Anh Trạch, có thể thư thả cho em thêm thời gian không? Em nhất định sẽ cố gắng làm việc để trả tiền lại..."

Dáng dấp đáng thương rất giống bị địa chủ chèn ép.

Dù sao Côn Bằng đã theo Tống Thịnh Trạch tám năm, biết rõ anh, cũng ngẫm lại, không nhìn nổi mở miệng nói: "Thịnh Trạch, cậu đừng quá mức, muốn làm gì cứ việc nói thẳng, bắt nạt bạn nhỏ thì được gì? Mắt Miểu Miểu đỏ cả rồi!"

Thực ra Tống Thịnh Trạch đau lòng muốn chết, dáng vẻ Lạc Miểu vô cùng đáng thương khiến đáy lòng anh chua xót khó chịu.

Tống ảnh đế vẫn cứ dựa vào nhiều năm kỹ năng diễn xuất, giả vờ xa cách: "Làm việc trả tiền lại? Cậu có việc gì để làm? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng bảy chữ số, cậu định trả tới khi nào?"

"Em..." Lạc Miểu yên lặng.

Tống Thịnh Trạch thấy đã đạt được mục đích, quay đầu nói với Côn Bằng: "Liên hệ với phòng nhân sự Tinh Dập, chuẩn bị hợp đồng nghệ sĩ, lập tức gửi tới cho tôi."

"Cắt ~ tên đàn ông xấu xa thừa nước đục thả câu, đúng là đáng ghét!" Vừa nãy Côn Bằng đã đoán được, tuân lệnh lắc lắc eo đi tới bên cạnh gọi điện thoại.

Lạc Miểu ngơ ngác, cảm giác đau khổ vì mất đi công việc, gánh món nợ khổng lồ, cùng với bị nam thần đuổi ra khỏi nhà còn chưa nguôi ngoai.

Mãi đến tận một lát sau, hợp đồng mới đã đặt trước mặt cậu.

"Ký đi, cậu không có lựa chọn khác."

Tống Thịnh Trạch vẫn duy trì sắc mặt địa chủ ghê gớm: "Ngoại trừ làm nghệ sĩ, còn có cái gì có thể cho cậu mau chóng trả lại phí bồi thường vi phạm hợp đồng à?"

Cuối cùng Lạc Miểu cũng phản ứng lại: "Anh, anh thật sự muốn ký với em? Em, em không biết diễn, còn sợ ống kính..."

"Nhưng cậu đã có tiến bộ, hơn nữa còn có thể nhận một vài công việc lồng tiếng trước, từ từ chuyển đổi."

Tống Thịnh Trạch rốt cục cũng bình thường lại, cười nói: "Miểu Miểu, nếu cậu không ký, mà thật sự phải rời khỏi tôi, cậu cam lòng?"

"Không nỡ!" Lạc Miểu cầm bút lên, "Anh, em ký."

"Ngoan, ký ở đây..."

Côn Bằng thực sự không nhìn nổi vẻ mặt lưu manh đắc chí của Tống Thịnh Trạch, quát lên: "Cái tật xấu này! Muốn người ta ký thì cứ nói thẳng không được hả? Nhất định phải đùa giỡn một chút, vui lắm à?"

"Rất vui." Tống lưu manh đắc ý cong môi.

"Tôi không diễn tới mức đó, sợ là sau này nhóc con không nhớ được, " Anh cười cười trừng mắt nhìn Lạc Miểu, "Lại dám công khai từ chức muốn rời khỏi tôi? Nghĩ hay lắm."

Lạc Miểu nâng hợp đồng mới thuộc về mình, lau mắt, buồn vui đan xen quá mức dữ dội, làm cho cậu không khống chế được tuyến nước mắt.

Tống ảnh đế giơ tay lên, dùng ngón tay cái lau qua khoé mắt bạn nhỏ.

Anh cầm hợp đồng Lạc Miểu vừa mới ký xong, nhìn chữ ký tiêu chuẩn nằm cuối trang, rất chi là vừa ý.

Anh lắc lắc hợp đồng trong tay: "Thấy không? Đây chính là khế ước bán thân của cậu, giấy bán thân hiểu không? Sau này cậu chỉ bán cho tôi, tôi muốn làm gì cậu thì làm, hiểu chưa?"

Lạc Miểu vẫn còn nóng, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải, bán cho Tinh Dập..."

Bạn nhỏ phản bác, Tống ảnh đế vui mừng đẩy Côn Bằng: "Béo, nói cho cậu ấy nghe, nói rõ cho cậu ấy biết rốt cuộc là bán cho người nào."

Côn Bằng rất không muốn nhận công việc này, nhưng đáng tiếc dưới dâm uy của Tống ảnh đế, không dám lỗ mãng: "Miểu Miểu à, chắc là cậu còn không biết mối quan hệ giữa Thịnh Trạch và Tinh Dập?"

Lạc Miểu nghiêng đầu.

Chà chà, dáng vẻ bị lừa gạt...

Côn Bằng đau xót nhìn nghệ sĩ mới lên cấp: "Đều nói ông chủ của Tinh Dập rất thần bí, trong nghề gần như không ai được gặp qua, thực ra... Chủ yếu là không tiện..."

"Tại sao?" Nghệ sĩ nhỏ không hiểu rõ.

Côn Kinh Tế dẫn dắt nói: "Miểu Miểu, Thịnh Trạch ra mắt mấy năm?"

"Tám năm!" Nghệ sĩ nhỏ nhanh nhẹn đáp, những thông tin cơ bản của nam thần không làm khó được cậu.

Côn Kinh Tế lại hỏi: "Tinh Dập truyền thông thành lập mấy năm?"

Cái này Lạc Miểu không biết, nhưng với gợi ý đó, cậu bỗng nhiên suy nghĩ: "Tám... Tám năm?"

"Không đúng, là sáu năm..."

Côn Bằng sợ làm bạn nhỏ sợ, kìm nén kích động, từ từ thuật lại: "Thịnh Trạch có gia cảnh rất vững chắc, năm đó đi thi nghệ thuật, cha cậu ấy bảo nếu trong thời gian theo học không thể nổi tiếng được, tốt nghiệp phải lăn về kế thừa gia nghiệp, nhưng Thịnh Trạch không chịu thua kém, năm hai đại học đã lấy ảnh đế."

Thở phào một cái, tiếp tục nói: "Cha cậu ấy không nhìn nổi đứa con nhà mình ngay cả một cái công ty đại diện ra dáng cũng không có, trực tiếp bỏ tiền mở Tinh Dập ném cho Thịnh Trạch, sợ Thịnh Trạch không chấp nhận, đề ra điều kiện, nói là thời gian năm năm không thể nâng giá trị Tinh Dập gấp ba lần, Thịnh Trạch phải lăn về kế thừa gia nghiệp..."

"Tôi nói anh có thể bỏ cái chữ "lăn" ra rồi nói chuyện không?!" Tống ảnh đế cực kỳ bất mãn.

Côn Kinh Tế cười hắc hắc nói: "Anh đây không phải chỉ là muốn tái hiện lại giọng nói nghiêm khắc trách móc nặng nề của cha cậu sao chứ..."

Y nói tiếp: "Thịnh Trạch không có gì bất ngờ đã làm xong, hơn nữa chỉ dùng thời gian ba năm đã đạt đến mục tiêu, cha cậu ấy không quản nữa, để bản thân cậu ấy tự mở rộng lãnh thổ của mình trong giới giải trí, cho nên vị ông chủ thần bí sau lưng Tinh Dập kia, chính là Thịnh Trạch nhà chúng ta đây."

"Chỉ có điều dùng tư cách lão đại giới giải trí đem ra so với tư cách ảnh đế thì có hơi mâu thuẫn, người trong nghề sẽ có thái độ khác với cậu ấy, cậu ấy không muốn có sự bất công đối với kỹ năng diễn xuất bao năm nay, cho nên đối với thân phận ông chủ mình công ty luôn bảo mật, chỉ có một số ít nhân viên cấp cao mới biết."

Côn Bằng nói một hơi tất tần tật về Tống ảnh đế, sau đó cẩn thận giúp Lạc Miểu đẩy cằm đang há ra ngạc nhiên.

Tống Thịnh Trạch lắc lắc "Giấy bán thân" của bạn nhỏ: "Hiện tại đã rõ mình bán cho người nào chưa?"

"Rõ, rõ rồi..." Bạn nhỏ đan tay khúm núm, rõ ràng là dáng vẻ của một nô lệ nhỏ mới vừa bán thân.

"Mặc dù biết cậu kín miệng, nhưng vẫn phải nhắc nhở trước, thân phận Thịnh Trạch không thể nói lung tung ra ngoài." Côn Bằng dặn.

Lạc Miểu liên thanh đáp: "Tôi rõ rồi, tôi không nói."

Côn Bằng vỗ vỗ cậu: "Được, vậy dọn dẹp đồ đạc một chút rồi theo tôi đến ký túc xá, cho dù là nghệ sĩ thực tập ở Tinh Dập cũng có ký túc xá riêng."

Lạc Miểu vừa định ngoan ngoãn gật đầu nói được, đã bị Tống Thịnh Trạch kéo lại.

Mặt Tống lão đại không biến sắc nói: "Đi cái gì mà đi? Ký túc xá của cậu ấy được sắp xếp ở đây, không đi đâu hết."

Côn Bằng giận mà không dám nói gì, nheo mắt nhìn ông chủ nhà mình như đang nhìn cầm thú.

Bớt lại đi! Sao cậu không nói ký túc xá của cậu ấy đặt trong phòng ngủ của cậu luôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện