Nửa tiếng sau, Lạc Miểu bưng từng món ăn lên bàn.

Mang theo hương thơm nhàn nhạt của ức gà rán chanh tươi, rắc lên vài lá húng quế, nước sốt sền sệt bao lấy mì xoắn ốc, phối hợp với súp kem bông cải xanh, sắc hương đầy đủ, hoàn toàn lôi kéo người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Lúc Lạc Miểu nấu ăn, Tống Thịnh Trạch luôn luôn đứng bên cạnh quan sát, mùi thơm đã sớm làm cho anh không thể chờ đợi được nữa, rốt cuộc đợi được đến khi lên món, nhìn thấy thành phẩm tinh xảo, tâm trạng trong nháy mắt trở nên hết sức tốt đẹp.

Tống ảnh đế là kẻ tham ăn, mà còn là kiểu thâm niên trường kì.

Mặc dù anh vai rộng mông nhỏ chân dài, vóc người đẹp cực kỳ, nhưng hoàn toàn là do Tống ảnh đế mỗi ngày kiên trì luyện tập trong phòng tập thể hình để đổi lấy, có ăn, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi miệng mình.

Đây cũng là lý do tại sao lúc trước anh chỉ liếc nhìn mấy viên cơm nắm lăn lóc trên đất, đã nảy sinh hứng thú mạnh mẽ đối với Lạc Miểu, cơm nắm dính đất tuy hơi dơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra người làm nó không chỉ có tay nghề tốt mà còn hao phí thời gian, công sức để xử lý nó.

Đương nhiên, thứ anh chân chính coi trọng chính là sắc đẹp và linh khí của Lạc Miểu, giới giải trí để tâm vẻ bề ngoài, Lạc Miểu lại đẹp, cốt cách cũng không chê vào đâu được, thế này mà không nổi trong giới giải trí thì không còn gì để nói, anh thật sự muốn bảo Côn Bằng kí hợp đồng với Lạc Miểu trên tư cách là một nghệ sĩ, nhưng không ngờ đối phương mắc chứng sợ ống kính, Tống ảnh đế không cam lòng, nhưng không có cách nào miễn cưỡng người khác, nghĩ rằng cứ như vậy giữ người lại bên cạnh làm trợ lý thật ra cũng không tồi.

Biết đâu, lúc bình thường ở cùng anh nhiều, đối mặt với ống kính cũng nhiều lên, nói không chừng chứng sợ ống kính từ từ cũng sẽ giảm bớt.

Tống Thịnh Trạch lấy di động "tách tách" chụp thức ăn trên bàn rồi mới ngồi xuống, cầm dao nĩa, động tác cực kỳ tao nhã nhưng tốc độ cực nhanh cắt một miếng thịt cho vào trong miệng.

—— Rất ngon!

Thực ra ức gà không dễ làm, hàm lượng chất béo ít, tương đối khô, nhưng Lạc Miểu dùng sống dao khứa toàn bộ miếng thịt, lại dùng nước cốt chanh tươi tẩm ướp, hoà quyện vị ngọt nguyên bản của thịt gà, rất ngon.

Tống ảnh đế ăn rất hài lòng, nuốt một miếng vào bụng mới phát hiện tiểu trợ lý còn chưa lên bàn.

"Sao cậu chậm quá vậy? Còn không nhanh tới ăn cơm, nguội bây giờ." Tống Thịnh Trạch kêu một tiếng.

Lạc Miểu thò đầu ra khỏi phòng bếp: "Ơ? Em, em có thể cùng ăn với anh?"

"Nếu không thì làm gì?" Tống Thịnh Trạch không hiểu sao, "Cậu định bưng chén ăn dưới bếp? Xem tôi là địa chủ xấu xa xã hội cũ ấy hả?"

"Không không không! Anh chờ một chút! Em lập tức đi ra!"

Lạc Miểu quả thực vui đến mức muốn té xỉu.

Có thể cùng Tống ảnh đế ăn chung một bàn! Nam thần đó! Ai nói vận may của cậu không tốt? Đời này có khi sẽ không còn gặp được chuyện tốt thế này nữa mất. Xem ra vận may bùng nổ rồi, có phải là khổ nhiều rồi, ngày sung sướng rốt cuộc cũng đến không đây?

Lạc Miểu vui sướng cầm bát ngồi vào bàn, coi gương mặt Tống Thịnh Trạch như món ăn kèm, ăn từng miếng từng miếng vô cùng ngon miệng, không nhận ra mặt nam thần đang dần dần tối đi.

Tống ảnh đế liếm liếm môi: "Bảo bối, cậu thấy cấn chân không?"

"Hả?" Lạc Miểu chớp mắt long lanh, nam thần gọi mình bảo bối! Mình là bảo bối của nam thần!

Tống ảnh đế nghiêng đầu, tầm mắt chuyển xuống dưới: "Nhìn xuống dưới."

"Ực ~" Lạc Miểu bất giác nuốt nước miếng một cái.

Nam thần bảo mình nhìn xuống phía dưới là có ý gì? Phía dưới không phải là...

Lẽ nào Tống ảnh đế để cậu làm trợ lý sinh hoạt là vì muốn...

Nói thật, cậu là người rất có nguyên tắc, bị quy tắc ngầm gì đó đều sẽ từ chối, nhưng nếu như đối tượng là nam thần... Vậy đương nhiên cậu sẽ không từ chối đâu! Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu mới là người chiếm tiện nghi a a a a!!

"Tôi bảo cậu nhìn xuống dưới." Tống ảnh đế nghiến răng.

Hai bên tai Lạc Miểu đỏ bừng, mím mím môi, mang theo ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống dưới bàn.

Nhìn thấy chân mình đạp trên chân Tống ảnh đế, còn hơi đắc ý lắc lư...

"Xin lỗi xin lỗi! Xin lỗi anh Trạch! Em không phải cố ý!" Lạc Miểu vội vàng rút chân về, gấp gáp nói xin lỗi.

Cậu thầm nghĩ thảo nào vừa nãy cảm giác thảm trải sàn rất êm ái, đặt chân lên cực kỳ thoải mái...

Tống Thịnh Trạch hừ một tiếng, cắn miếng thịt gà găm trên nĩa, nghiền ngẫm trong miệng.

Lạc Miểu rũ mắt nghiêm túc ăn cơm, không còn dám nghĩ bậy nghĩ bạ.

Quả nhiên, vận may gì đấy đều là giả, cậu từ nhỏ đã như nấm mốc, làm cái gì cũng không thuận, làm cái gì cũng không được, ở nhà bị mắng là sao chổi, đi làm lại bị mắng là đồ ăn hại, bây giờ không dễ dàng gì được nam thần nhận làm trợ lý sinh hoạt, nhất định phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể tự mình đạp đổ bát cơm này.

Tống Thịnh Trạch vừa ăn cơm vừa nhìn đỉnh đầu tiểu trợ lý.

Tiểu trợ lý vùi đầu cực thấp, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc bù xù. Hết.

Mới nãy vừa ám chỉ chân của mình bị dẫm trúng xong, tiểu trợ lý vẫn luôn tràn đầy năng lượng liền giống như bị sương mù vây quanh, tinh thần ủ rũ, không còn như trước.

Tống ảnh đế âm thầm tự hỏi, vừa nãy anh quá hung ác rồi ư? Không phải mà... Bị đạp mà mắng cũng không mắng, chỉ "thân thiện" nhắc nhở cậu nhìn xuống phía dưới thôi, như vậy cũng không chịu nổi?

Tới làm trợ lý, chút việc nhỏ đã không chịu đựng nổi rồi? Tuyệt đối không thể chiều hư, phải tập thói quen tốt ngay từ đầu!

Vì vậy Tống ảnh đế liếc nhìn đỉnh đầu đứa nhóc này, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng, cũng không định nói gì nữa.

Hai người yên lặng cơm nước xong, Lạc Miểu dọn dẹp bàn ăn, Tống Thịnh Trạch nhận được cuộc điện thoại, từ từ đi ra cửa sổ sát đất ngoài phòng khách.

Thành công nấu cho Tống ảnh đế một bữa, Lạc Miểu thoáng thả lỏng một ít, trước đó cậu sợ nhất là mình làm cơm không hợp khẩu vị nam thần, nhưng hiện tại, cậu có thể yên tâm.

—— Đồ ăn trên đĩa đều được ăn sạch sẽ!

Cậu nhẹ nhàng đặt từng cái đĩa vào trong máy rửa chén, nghĩ một lúc lại gọt ít hoa quả cho Tống ảnh đế, tỉ mỉ xác định không còn chuyện gì mới về nhà, nhất định không thể động tay động chân linh tinh làm cho Tống ảnh đế thất vọng.

Tống Thịnh Trạch đứng bên cửa sổ nghe điện thoại đạo diễn Ngô Bách Dương gọi tới.

Ngô Bách Dương là tiền bối của anh, lớn hơn ba tuổi, khi Tống Thịnh Trạch mới vừa tốt nghiệp đã nhận được cúp ảnh đế là nhờ bộ phim đã hợp tác với hắn.

Không giống như những đạo diễn trẻ tuổi trong nghề, vị đạo diễn Ngô này là người cốt cách thanh cao*, không hợp thì không quay, phim thương mại không quay, không có tính thử thách bản thân cũng không quay.

(*不为五斗米折腰: Bất vi ngũ đấu mễ chiết yêu: Câu này dùng để biểu thị người thanh cao, không chịu vì miếng ăn sinh kế mà khất phục dưới người khác.)

Ba điều không muốn quay này khiến cho hắn trở nên có phong vị không ít, nhưng phim có thể quay được thật sự là cũng không nhiều lắm, mặc dù không đến nỗi mười năm mài một thanh kiếm, nhưng mỗi bộ phim của đạo diễn Ngô thì một năm chưa giũa ra được, tác phẩm của đạo diễn Ngô chắc chắn là thuộc kiểu hoàn mỹ nhất, nhưng đáng tiếc đóng phim của hắn lại chỉ có thể kiếm được tiếng chứ không kiếm được tiền.

Ngô đạo diễn cứng rắn từ chốt hết tất cả những vụ lợi thương mại, đoàn phim của hắn thông thường đều tương đối nghèo, bộ phim trước đây giúp Tống Thịnh Trạch lấy cúp ảnh đế thậm chí nghèo đến nỗi quay nửa năm đã hết tiền, ngừng gần một năm mới tiếp tục quay tiếp, quả thực không thể thảm hơn được nữa.

Trong giới giải trí, phàm là đóng phim đều muốn nâng cúp ảnh đế về nhà, nhưng đại đa số người đều xốc nổi, ai dám cam đoan tập trung tất cả thời gian và tinh lực vào một bộ phim thì nhất định sẽ nhận được cúp ảnh đế? Có thời gian thì nhận hai, thậm chí ba bộ điện ảnh thương mại, bốn bộ phim truyền hình cũng có thể kiếm được bộn tiền, nếu không phải đam mê diễn xuất thì ai mà có sức chơi với đạo diễn Ngô?

"Lần này không những muốn tôi, mà còn để ý tiền của tôi." Tống Thịnh Trạch không nể mặt mũi mà trêu chọc ông anh của mình.

Lạc Miểu từ phòng bếp đi ra thì nghe thấy Tống ảnh đế nói một câu thế này.

Cũng không biết đạo diễn Ngô đầu bên kia điện thoại thì thầm nói cái gì, Tống Thịnh Trạch khẽ cười nói: "Còn giả vờ trước mặt Côn Bằng, tôi cho anh giả vờ nha, Côn Mập đáng thương còn tưởng được anh ban vận may đây, thực ra anh chỉ không tìm được người sẵn sàng bỏ tiền vào bộ phim điện ảnh lần này chứ gì?"

"Nói bậy! Tống Thịnh Trạch, cậu có tham gia không thì nói luôn đi!"

Đạo diễn Ngô đầu bên kia điện thoại gầm hét lên, âm lượng điện thoại Tống Thịnh Trạch đang bật lớn, Lạc Miểu vừa vặn mang đĩa hoa quả đặt trên bàn trà trước cửa sát đất, bị hắn rống run lên.

"... Xuỳ, " Tống Thịnh Trạch dùng tay để trên môi nở nụ cười một tiếng, "Xuỵt, nhỏ giọng thôi, dọa đến người trong nhà tôi rồi đấy, biết không hả?"

Nghe thấy ba chữ "Người trong nhà", hai tai Lạc Miểu dựng thẳng lên, nhìn kỹ, vành tai hơi ửng hồng.

Đạo diễn Ngô Bách Dương đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng bất ngờ: "Trong nhà của cậu có người nào? Má mì tam quan bất chính Côn Bằng?"

Tống Thịnh Trạch liếc mắt thấy Lạc Miểu khom lưng đặt đĩa trái cây xuống: "Không phải, là... cậu bạn nhỏ hôm nay mới đến chơi."

Vành tai Lạc Miểu đỏ hơn, cậu vốn cho là Tống ảnh đế sẽ nói tiểu trợ lý, không ngờ..

Cậu đã hai mươi tuổi, còn bị nam thần gọi "cậu bạn nhỏ" cảm giác thực sự là hại mắc cỡ chết được.

Lạc Miểu không còn dám làm phiền, quay người rời đi.

Cậu rất cẩn thận, mặc dù giọng điệu Tống ảnh đế đang đùa giỡn, nhưng cậu có thể cảm giác được, từ khi cậu đứng ở đây, Tống ảnh đế không tiếp tục nói chuyện chính, chắc là sợ cậu nghe trộm...

Cũng đúng, dù sao trợ lý mới nhận việc một ngày, vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ đề phòng được.

Lạc Miểu không khó chịu, ngược lại, cậu rất vui vẻ.

Nam thần của cậu EQ rất cao, ý thức tự bảo vệ rất mạnh, fan cứng Lạc Miểu chưa bao giờ thấy điểm này của Tống ảnh đế trên ti vi, nhưng hiện tại, cậu đang từ từ, càng đến gần hơn, hiểu rõ toàn diện thần tượng của mình.

Cậu rời đi thì lại nghe thấy Tống Thịnh Trạch chậm rì rì nói: "Nói đi, về khoản tài chính còn thiếu bao nhiêu? Tôi cũng muốn biết cuối cùng mình phải tốn bao nhiêu tiền mua vé tàu, mới có thể lên được chiếc thuyền lớn này của đạo diễn Ngô đây."

Một lát sau, Tống Thịnh Trạch nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lạc Miểu quy củ đứng xa xa cạnh cửa.

Cậu nghiêm túc hỏi: "Anh Trạch, sáng mai anh cần em đến sớm gọi anh dậy không?"

"Làm sao? Cậu phải đi?" Tống Thịnh Trạch nhíu mày.

Còn không muốn để cho cậu tan ca hả?

Lạc Miểu ngẫm lại cũng đúng, mặc dù bên Tiết Tử Dục thì sau chín giờ tối y không cần cậu làm gì nữa, nhưng anh có thói quen và quy củ cá nhân, cậu cần phải dựa theo nhu cầu của Tống Thịnh Trạch, nên hỏi: "Cũng không vội đi, còn việc gì anh cứ nói?"

Tống Thịnh Trạch bỏ điện thoại di động xuống, ngoắc ngoắc ngón tay nhìn Lạc Miểu: "Lại đây."

Nam thần ngoắc tay với mình, ai chịu nổi trời ơi!

"Vâng." Lạc Miểu ngây ngốc đi tới.

Tống Thịnh Trạch nhìn cậu một phút lúc, bỗng nhiên cúi người xuống, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Cậu bạn nhỏ, cậu không biết, cậu cần ngủ lại đây sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện