Khương Hi đưa lưng về phía trường quay phim, chỉ nhìn thấy sắc mặt Lạc Miểu thay đổi, còn chưa kịp phản ứng lại xảy ra chuyện gì, đã bị Tống ảnh đế thô bạo kéo đi, bị lôi làm lảo đảo vài vòng.
Đau ——
Đau chết rồi... Đồ trọng sắc khinh bạn...
Ông đây còn muốn giúp anh thúc đẩy một tí, đồ không biết lòng tốt là gì!
Khương Hi xoa bả vai bị kéo đau, thầm mắng trong lòng, nhưng không dám nói thẳng với Tống ảnh đế, trên mặt cợt nhả nói: "Sao vậy? Anh không cố gắng quay phim, tới tìm em đi chơi hả? Có hợp lý không..."
"Quỷ mới tìm cậu chơi! Cậu mới vừa làm gì với Miểu Miểu vậy hả?" Tống ảnh đế không để ý hình tượng, gân xanh trên thái dương sắp nhảy ra.
Chung quanh rất nhiều người, Lạc Miểu hoảng loạn vội vàng kéo Tống Thịnh Trạch, cũng sợ Khương Hi nói lung tung, giành nói: "Anh Trạch, chúng em chỉ nói chuyện thôi, không có gì hết."
"Nói chuyện?" Tống Thịnh Trạch híp mắt, "Nói chuyện có cần tới gần vậy không?"
Khương Hi chỉ chỉ hộp điểm tâm đã hết sạch trên bàn, vô tội nói: "Em chỉ khen Lạc Miểu làm đồ ăn ngon, tay nghề tốt, nhờ phúc nhóc, em cũng được thử đãi ngộ của ảnh đế, anh lại còn..."
Hiển nhiên Tống Thịnh Trạch không quá tin: "Ăn điểm tâm thì ăn điểm tâm, cậu ép Miểu Miểu vào góc tường làm gì?"
"Tống Thịnh Trạch, anh đừng thế chứ!" Khương tiểu thịt tươi duỗi hai ngón tay trước mặt Tống ảnh đế, "Trợ lý nhà anh năm nay hai mươi tuổi rồi, giới tính nam, một người đã thành niên, vả lại có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, coi như em không có lòng tốt, nhóc cũng có khả năng tự vệ mà, anh có cần phản ứng lớn vậy không."
Vừa nghe xong, Tống Thịnh Trạch cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá, lúng túng ho khan một tiếng: "Trường quay phim nhiều người, các cậu chú ý một chút."
Anh dặn tiểu trợ lý: "Khương Hi là người nổi tiếng, khó tránh khỏi không bị ai chụp trộm, Miểu Miểu cách cậu ta xa một chút, cậu sợ ống kính mà."
Dùng nhược điểm của người khác để mượn cớ thì quá vô sỉ, nhưng mà Tống ảnh đế vô liêm sỉ cực kỳ bình tĩnh.
Lạc Miểu nghe không hiểu cho lắm.
Cậu rơi vào trầm tư, lẽ nào nơi này người có tiếng tăm nhất, dễ bị chụp trộm nhất không phải anh Trạch à? Theo lý thuyết, cậu còn phải cách anh xa một chút? Vậy còn làm trợ lý kiểu gì...
Khương Hi xì xì cười, đôi mắt hơi chuyển động, ý xấu nảy ra: "Thịnh Trạch, anh đoán mới vừa rồi vì sao tụi em dựa vào gần như vậy?"
Tống Thịnh Trạch nheo mắt nhìn gã không lên tiếng, trên mặt viết: Không sợ chết thì cậu cứ nói.
Quả nhiên Khương Hi đang tìm đường chết, gã khoác tay ôm cổ Lạc Miểu: "Bạn nhỏ nhà anh khen vóc người em đẹp, ăn nhiều như vậy cũng không mập, vậy nên em đứng lên tới gần để nhóc thưởng thức một chút!"
"Không có không có, em chưa nói câu này! Học trưởng, anh đừng nói linh tinh!" Lạc Miểu hoảng loạn xua tay, tự mình thanh minh.
Sao tự dưng còn nhắc đến vóc người, anh Trạch còn đang giảm cân, không thể ăn nhiều đã đủ khó chịu, dạo này rất nhạy cảm với mấy chủ đề vóc người này!
Quả nhiên, nhìn trên đầu Tống Thịnh Trạch như mây đen kéo tới dày đặc.
Thôi rồi, anh Trạch nổi giận...
Côn Bằng đi một vòng rồi quay lại, nhìn thấy bầu không khí không ổn lắm, vội vàng đi đến.
Y là ai chứ, hồ ly béo làm người đại diện át chủ bài, liếc mắt một cái đã đoán ra tình hình đến tám chín phần mười, vừa kéo Khương Hi ra vừa cười ha hả với Tống Thịnh Trạch.
"Ai u, Thịnh Trạch cậu không quay phim mà chạy ra ngoài làm gì, mau quay lại đi, đừng để người ta nói cậu tuỳ hứng, Khương Hi để anh dẫn đi, lập tức dẫn đi! Ai u, anh đây không đắc tội gì nhá, chỉ dẫn theo cái thứ ganh tỵ này..."
Khương Hi trước khi đi còn hôn gió với Lạc Miểu: "Miểu, anh với Thịnh Trạch ở chung một khu, rất gần, hẹn gặp lại!"
Côn Mập cong ngón tay gõ lên đầu gã một cái: "Sống yên ổn thân cậu đi!" Còn không quên quay đầu lại nói với Lạc Miểu: "Bánh mới vừa nãy, chừng nào về lại làm cho anh một phần rồi chuyển phát nhanh nha!"
Hai người đi xa, bản năng cầu sinh sự sống khiến Lạc Miểu nghĩ cũng không kịp nghĩ lập tức giải thích, sắc mặt muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc.
"Anh Trạch, anh ấy nói linh tinh thôi, nếu nói vóc người thì anh vẫn đẹp nhất, giảm cân nên khi mặc quần áo vào thì gầy nhưng cởi quần áo rất có thịt, bây giờ cơ thể mảnh mai tiên tư ngọc cốt!"
Tống Thịnh Trạch nghe nghe, khóe miệng hơi nhếch lên một chút: "Thật không?"
"Thật mà thật mà! Vóc người anh đặc biệt đẹp! Khung xương hoàn hảo, bất kể là gầy hay là cường tráng, đều đẹp!" Lạc Miểu nịnh nọt, nói tất cả những gì mình có thể nghĩ ra.
Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên cười ra tiếng, giơ tay nhéo mặt tiểu trợ lý một cái: "Quan sát còn rất cẩn thận."
Nói xong quay người lại, sung sướng đi quay phim.
Quan sát còn rất cẩn thận...
Rất cẩn thận rất cẩn thận rất cẩn thận...
Gì chứ, cậu không có nhìn trộm đâu! Không có quan sát cẩn thận cái gì hết...
Lạc Miểu xấu hổ không dám nhìn bóng lưng Tống Thịnh Trạch nữa.
Thư ký Tiểu Thu tổ đạo diễn phụ trách đánh bảng trên trường quay xong vừa quay đầu lại, nhìn thấy anh trai trợ lý đẹp trai nhà Tống ảnh đế đang bụm mặt,, vành tai đỏ đến tận cổ.
Lạc Miểu cho là chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng rất hiển nhiên ảnh đế nhà cậu không nghĩ như thế.
Tống ảnh đế quay xong, về nhà tắm rửa sạch sẽ, không biết nảy ra ý tưởng gì, vừa vào nhà đã cởi áo choàng tắm ra, áo ngủ cũng không mặc, chỉ quấn khăn tắm trên eo, dửng dưng đi tới đi lui trước mặt Lạc Miểu...
Lạc Miểu nói thực sự không sai, đúng là vóc người Tống ảnh đế rất đẹp.
Mặc dù bây giờ đã gầy rất nhiều, mà đường nét gân cơ vẫn đẹp đẽ, hai bắp thịt ngực vừa nhìn cũng rất rắn chắc, cơ bụng sô cô la, hai bên tuyến nhân ngư khêu gợi kéo dài đi vào trong khăn tắm, tóc chưa khô còn nhỏ giọt xuống, giọt nước dọc theo hõm cơ, uốn lượn xuống phía dưới như chảy qua núi sông, cuối cùng thấm vào trong khăn tắm.
Lạc Miểu "ừng ực" nuốt ngụm nước miếng, quay mặt đi nhắc nhở bản thân không được nhìn.
Cậu không thích nhìn trộm đâu, tuyệt đối không có!
Sẽ không nhìn cơ thể ảnh đế mà chảy nước miếng gì hết...
Hmm, hẳn là sẽ không đâu...
"Ừng ực ~" cậu lại nuốt một cái.
Trợ lý nhỏ càng xấu hổ, đại ảnh đế càng đắc ý.
Tống đại ảnh đế hừ mũi, không biết xấu hổ nghênh ngang tiến lên trước, chỉ lo tiểu trợ lý không cảm nhận được hormone nam tính và bắp thịt của mình.
"Trạch, anh Trạch, anh, anh nên... Mặc quần áo vào... Cái đó, dễ bị cảm lạnh..."
Trợ lý nhỏ đáng thương ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp không rõ ràng.
"Trời nóng như vậy, cảm lạnh gì được." Tống ảnh đế đi tới ngồi bên giường ngay trước mặt tiểu trợ lý.
Tư thế hai người một ngồi một đứng, Lạc Miểu nhất thời cảm thấy trước mặt ngột ngạt cực độ, theo bản năng liếc mắt nhìn đối phương.
Không nhìn thì còn không sao, bây giờ từ góc độ của cậu liếc mắt nhìn sang, ngay trước mắt cậu chính là vị trí Tống ảnh đế dùng khăn tắm che lại.
Khăn tắm quấn rất chặt, lại gần một chút, đường viền hình dáng bên trong có thể nhìn ra một ít.
Quá quá quá quá quá lớn...
Lạc Miểu bị hình dáng nhô lên dưới khăn tắm làm sợ hết hồn, âm thầm lắp bắp cảm thán.
Đáng sợ chính là vật kia cách khăn tắm đã sắp kề sát tới trước mặt cậu, Tống Thịnh Trạch còn đang đi về phía trước!
"Anh Trạch!" Lạc Miểu đá dép lê lăn vào trong giường, cậu cũng không muốn, nhưng thật sự muốn tránh cũng không được.
Tống Thịnh Trạch hoàn toàn không tự cảm giác được mình đang đùa giỡn lưu manh, hai tay chống nạnh đứng bên giường, mèo khen mèo dài đuôi: "Không phải nói vóc người anh đẹp mà, anh hào phóng, cho cậu nhiều nhìn hơn, miễn để cậu không biết còn ra ngoài nhìn những thứ ngổn ngang kia."
Giường bạt bộ* chỉ có một bên có thể ngồi lên, bên còn lại bị tường bịt kín rồi, Tống Thịnh Trạch chặn bên ngoài, Lạc Miểu lại như động vật nhỏ bị nhốt trong lồng không thể trốn thoát, nhìn cũng không dám nhìn.
(*拔步床: là loại giường có khung giường to và được trang trí trông như một căn phòng, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.)
Cậu sắp nảy sinh bóng ma tâm lý với cái giường này rồi!
"Em không nhìn người ngoài..." Lạc Miểu nắm chiếc T shirt trên đầu giường, không quan tâm là của ai ném qua cho Tống Thịnh Trạch, "Anh nhanh mặc vào đi!"
Tống Thịnh Trạch cầm áo lên nhìn, trêu chọc nói: "Muốn cho anh mặc áo của cậu á? Chắc là nhỏ hơn một số đấy."
Lạc Miểu sắp điên rồi, vô cùng muốn nhảy luôn vào một cái hang trên tường.
"Thật sự chỉ học chung trường với Khương Hi? Không có quan hệ gì khác?" Tống Thịnh Trạch thoạt nhìn lơ đãng hỏi, thực ra trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Dựa vào cái gì mà Khương Hi quen biết nhãi con trước anh, dựa vào cái gì!
Lạc Miểu gật đầu trước, sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu, cậu nghĩ, nên thẳng thắn với anh Trạch, vì vậy đàng hoàng nói: "Xem như là... bạn bè."
"Bạn bè..."
Tống ảnh đế lặp lại một lần, càng thấy không xong, nhớ lúc Khương Hi uống rượu cùng anh nói "Đàn ông với đàn ông cũng cũng có thể kết hôn", Tống ảnh đế cảm giác khó chịu: "Bạn trai?!"
Giọng điệu lạnh lẽo khiến Lạc Miểu ngay trong đêm hè lại run lên, lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ nói: "Không đúng không đúng! Không phải! Là bạn tốt! Em, em là nam mà!"
Tống Thịnh Trạch cười thâm trầm: "Nam... Cũng có thể có bạn trai."
Anh quỳ một gối lên giường, từ từ bò qua bên Lạc Miểu, mãi đến tận khi ép nam sinh đến bên tường: "Bạn nhỏ, cậu không biết hôn nhân đồng tính đã hợp pháp mấy năm nay sao?"
Lưng Lạc Miểu ép sát trên tường, rõ ràng Tống Thịnh Trạch không đụng tới cậu, nhưng trước ngực có cảm giác như bị ảnh hưởng nhiệt độ của đối phương, hô hấp cũng không thông, gian nan giải thích: "Thật sự không phải bạn trai... anh Khương thời học cấp ba đã từng giúp đỡ em, quan hệ tương đối tốt, em học lớp 10, anh ấy lớp 12, không bao lâu anh ấy đã tốt nghiệp, thực ra cũng không chơi với nhau được bao lâu..."
"Đã giúp cậu..." Tống Thịnh Trạch xa xôi nhìn Lạc Miểu, "Nó giúp cậu cái gì?"
Lạc Miểu ngẩn ra.
Đó là phần ký ức đã đóng bụi của cậu, là cánh cổng cậu không muốn mở ra...
Cái gì cũng có thể nói cho anh Trạch, chỉ có chuyện kia...
Rũ mắt xuống, hàng lông mi dài, mảnh như lông chim phủ xuống mí mắt in lại một bóng mờ, Lạc Miểu nhỏ giọng nói: "Không phải chuyện gì quan trọng, nhưng... khi đó chỉ có anh ấy đưa tay ra giúp em."
Tống Thịnh Trạch dừng lại, như thể đã nhìn thấu tất cả: "Tôi biết rồi, nó là doraemon của cậu."
"Cái gì?" Nhóc con ngẩng mặt lên, trong đôi mắt to tràn đầy mờ mịt.
Tống Thịnh Trạch nhìn thẳng vào mặt cậu: "Hai hôm trước trong nhà bếp cậu đã nói rồi, thích doraemon là bởi vì nó là người duy nhất chịu đưa tay giúp đỡ người khác."
Lạc Miểu không có cách nào phủ nhận, đúng là Khương Hi đã từng đã giúp cậu, quả thật nếu như không phải khi đó Khương Hi đưa tay kéo cậu một cái, cậu e rằng đã bị...
Nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ tới.
Cũng không thể bởi vì Khương Hi đã giúp cậu, trùng hợp có tính cách giống nhân vật trong phim hoạt, mà cậu sẽ thích Khương Hi?
Tại sao bị anh Trạch nói ra, cảm giác cứ quái quái...
"Thích một nhân vật hoạt hình, với quý một người bạn, với... yêu một người, ba loại tình cảm này khác nhau mà."
Lạc Miểu nghiêm mặt nghiêm túc nói: "Anh Khương đã giúp em, em rất quý anh ấy, đơn giản chỉ là bạn tốt, anh Trạch, anh ấy cũng là bạn của anh, lẽ nào anh không thích anh ấy sao? Không thích anh ấy thì sao chơi được? Nhưng thích kiểu này... với kiểu kia, khác nhau mà..."
Tống Thịnh Trạch ghé sát hơn, gần như kề sát bên tai Lạc Miểu, giọng nói trầm thấp: "Kiểu thích kia... Là kiểu nào? Hả?"
Nghe bạn nhỏ nói rõ ràng, tâm trạng Tống ảnh đế lập tức như ngồi tàu cao tốc vèo lên đỉnh.
Hoá ra không phải thích kia... Không phải là tốt rồi.
Ngày hôm nay anh vẫn luôn cực kỳ không cam lòng, nghĩ rằng nếu mình biết Lạc Miểu cùng lúc với Khương Hi, nhất định làm tốt hơn Khương Hi, dựa vào cái gì nhãi con gọi Khương Hi thân thiết như vậy!
"Kêu một tiếng "anh" cho tôi nghe xem." Tống Thịnh Trạch nói nhỏ.
Hơi ấm thổi vào lỗ tai, vành tai Lạc Miểu cũng dần đỏ lên.
Tống Thịnh Trạch không mặc quần áo trên người, cậu cũng không dám đưa tay đẩy anh, chỉ có thể cố gắng để cho mình dính sát vách tường, tưởng tượng mình như con thạch sùng.
"Ngày hôm nay nghe cậu gọi nó là "anh", tôi cực kỳ ghen tỵ." Tống Thịnh Trạch xoa nắn mặt trợ lý nhỏ.
Anh nhớ đến khi Lạc Miểu đọc lời thoại của Thẩm Túc Phong, gọi một tiếng "anh" mềm nhũn, rồi hôm nay Lạc Miểu gọi Khương Hi là "anh", không gọi ông đây tiếng nào, không vui...
Tống Thịnh Trạch lên tiếng, giọng nói dịu dàng có thể làm cho bất kỳ người nào nhũn ra, anh nói: "Ngoan, Miểu Miểu, gọi "anh" đi, tôi sẽ không bắt nạt cậu có được không?"
Đau ——
Đau chết rồi... Đồ trọng sắc khinh bạn...
Ông đây còn muốn giúp anh thúc đẩy một tí, đồ không biết lòng tốt là gì!
Khương Hi xoa bả vai bị kéo đau, thầm mắng trong lòng, nhưng không dám nói thẳng với Tống ảnh đế, trên mặt cợt nhả nói: "Sao vậy? Anh không cố gắng quay phim, tới tìm em đi chơi hả? Có hợp lý không..."
"Quỷ mới tìm cậu chơi! Cậu mới vừa làm gì với Miểu Miểu vậy hả?" Tống ảnh đế không để ý hình tượng, gân xanh trên thái dương sắp nhảy ra.
Chung quanh rất nhiều người, Lạc Miểu hoảng loạn vội vàng kéo Tống Thịnh Trạch, cũng sợ Khương Hi nói lung tung, giành nói: "Anh Trạch, chúng em chỉ nói chuyện thôi, không có gì hết."
"Nói chuyện?" Tống Thịnh Trạch híp mắt, "Nói chuyện có cần tới gần vậy không?"
Khương Hi chỉ chỉ hộp điểm tâm đã hết sạch trên bàn, vô tội nói: "Em chỉ khen Lạc Miểu làm đồ ăn ngon, tay nghề tốt, nhờ phúc nhóc, em cũng được thử đãi ngộ của ảnh đế, anh lại còn..."
Hiển nhiên Tống Thịnh Trạch không quá tin: "Ăn điểm tâm thì ăn điểm tâm, cậu ép Miểu Miểu vào góc tường làm gì?"
"Tống Thịnh Trạch, anh đừng thế chứ!" Khương tiểu thịt tươi duỗi hai ngón tay trước mặt Tống ảnh đế, "Trợ lý nhà anh năm nay hai mươi tuổi rồi, giới tính nam, một người đã thành niên, vả lại có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, coi như em không có lòng tốt, nhóc cũng có khả năng tự vệ mà, anh có cần phản ứng lớn vậy không."
Vừa nghe xong, Tống Thịnh Trạch cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá, lúng túng ho khan một tiếng: "Trường quay phim nhiều người, các cậu chú ý một chút."
Anh dặn tiểu trợ lý: "Khương Hi là người nổi tiếng, khó tránh khỏi không bị ai chụp trộm, Miểu Miểu cách cậu ta xa một chút, cậu sợ ống kính mà."
Dùng nhược điểm của người khác để mượn cớ thì quá vô sỉ, nhưng mà Tống ảnh đế vô liêm sỉ cực kỳ bình tĩnh.
Lạc Miểu nghe không hiểu cho lắm.
Cậu rơi vào trầm tư, lẽ nào nơi này người có tiếng tăm nhất, dễ bị chụp trộm nhất không phải anh Trạch à? Theo lý thuyết, cậu còn phải cách anh xa một chút? Vậy còn làm trợ lý kiểu gì...
Khương Hi xì xì cười, đôi mắt hơi chuyển động, ý xấu nảy ra: "Thịnh Trạch, anh đoán mới vừa rồi vì sao tụi em dựa vào gần như vậy?"
Tống Thịnh Trạch nheo mắt nhìn gã không lên tiếng, trên mặt viết: Không sợ chết thì cậu cứ nói.
Quả nhiên Khương Hi đang tìm đường chết, gã khoác tay ôm cổ Lạc Miểu: "Bạn nhỏ nhà anh khen vóc người em đẹp, ăn nhiều như vậy cũng không mập, vậy nên em đứng lên tới gần để nhóc thưởng thức một chút!"
"Không có không có, em chưa nói câu này! Học trưởng, anh đừng nói linh tinh!" Lạc Miểu hoảng loạn xua tay, tự mình thanh minh.
Sao tự dưng còn nhắc đến vóc người, anh Trạch còn đang giảm cân, không thể ăn nhiều đã đủ khó chịu, dạo này rất nhạy cảm với mấy chủ đề vóc người này!
Quả nhiên, nhìn trên đầu Tống Thịnh Trạch như mây đen kéo tới dày đặc.
Thôi rồi, anh Trạch nổi giận...
Côn Bằng đi một vòng rồi quay lại, nhìn thấy bầu không khí không ổn lắm, vội vàng đi đến.
Y là ai chứ, hồ ly béo làm người đại diện át chủ bài, liếc mắt một cái đã đoán ra tình hình đến tám chín phần mười, vừa kéo Khương Hi ra vừa cười ha hả với Tống Thịnh Trạch.
"Ai u, Thịnh Trạch cậu không quay phim mà chạy ra ngoài làm gì, mau quay lại đi, đừng để người ta nói cậu tuỳ hứng, Khương Hi để anh dẫn đi, lập tức dẫn đi! Ai u, anh đây không đắc tội gì nhá, chỉ dẫn theo cái thứ ganh tỵ này..."
Khương Hi trước khi đi còn hôn gió với Lạc Miểu: "Miểu, anh với Thịnh Trạch ở chung một khu, rất gần, hẹn gặp lại!"
Côn Mập cong ngón tay gõ lên đầu gã một cái: "Sống yên ổn thân cậu đi!" Còn không quên quay đầu lại nói với Lạc Miểu: "Bánh mới vừa nãy, chừng nào về lại làm cho anh một phần rồi chuyển phát nhanh nha!"
Hai người đi xa, bản năng cầu sinh sự sống khiến Lạc Miểu nghĩ cũng không kịp nghĩ lập tức giải thích, sắc mặt muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc.
"Anh Trạch, anh ấy nói linh tinh thôi, nếu nói vóc người thì anh vẫn đẹp nhất, giảm cân nên khi mặc quần áo vào thì gầy nhưng cởi quần áo rất có thịt, bây giờ cơ thể mảnh mai tiên tư ngọc cốt!"
Tống Thịnh Trạch nghe nghe, khóe miệng hơi nhếch lên một chút: "Thật không?"
"Thật mà thật mà! Vóc người anh đặc biệt đẹp! Khung xương hoàn hảo, bất kể là gầy hay là cường tráng, đều đẹp!" Lạc Miểu nịnh nọt, nói tất cả những gì mình có thể nghĩ ra.
Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên cười ra tiếng, giơ tay nhéo mặt tiểu trợ lý một cái: "Quan sát còn rất cẩn thận."
Nói xong quay người lại, sung sướng đi quay phim.
Quan sát còn rất cẩn thận...
Rất cẩn thận rất cẩn thận rất cẩn thận...
Gì chứ, cậu không có nhìn trộm đâu! Không có quan sát cẩn thận cái gì hết...
Lạc Miểu xấu hổ không dám nhìn bóng lưng Tống Thịnh Trạch nữa.
Thư ký Tiểu Thu tổ đạo diễn phụ trách đánh bảng trên trường quay xong vừa quay đầu lại, nhìn thấy anh trai trợ lý đẹp trai nhà Tống ảnh đế đang bụm mặt,, vành tai đỏ đến tận cổ.
Lạc Miểu cho là chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng rất hiển nhiên ảnh đế nhà cậu không nghĩ như thế.
Tống ảnh đế quay xong, về nhà tắm rửa sạch sẽ, không biết nảy ra ý tưởng gì, vừa vào nhà đã cởi áo choàng tắm ra, áo ngủ cũng không mặc, chỉ quấn khăn tắm trên eo, dửng dưng đi tới đi lui trước mặt Lạc Miểu...
Lạc Miểu nói thực sự không sai, đúng là vóc người Tống ảnh đế rất đẹp.
Mặc dù bây giờ đã gầy rất nhiều, mà đường nét gân cơ vẫn đẹp đẽ, hai bắp thịt ngực vừa nhìn cũng rất rắn chắc, cơ bụng sô cô la, hai bên tuyến nhân ngư khêu gợi kéo dài đi vào trong khăn tắm, tóc chưa khô còn nhỏ giọt xuống, giọt nước dọc theo hõm cơ, uốn lượn xuống phía dưới như chảy qua núi sông, cuối cùng thấm vào trong khăn tắm.
Lạc Miểu "ừng ực" nuốt ngụm nước miếng, quay mặt đi nhắc nhở bản thân không được nhìn.
Cậu không thích nhìn trộm đâu, tuyệt đối không có!
Sẽ không nhìn cơ thể ảnh đế mà chảy nước miếng gì hết...
Hmm, hẳn là sẽ không đâu...
"Ừng ực ~" cậu lại nuốt một cái.
Trợ lý nhỏ càng xấu hổ, đại ảnh đế càng đắc ý.
Tống đại ảnh đế hừ mũi, không biết xấu hổ nghênh ngang tiến lên trước, chỉ lo tiểu trợ lý không cảm nhận được hormone nam tính và bắp thịt của mình.
"Trạch, anh Trạch, anh, anh nên... Mặc quần áo vào... Cái đó, dễ bị cảm lạnh..."
Trợ lý nhỏ đáng thương ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp không rõ ràng.
"Trời nóng như vậy, cảm lạnh gì được." Tống ảnh đế đi tới ngồi bên giường ngay trước mặt tiểu trợ lý.
Tư thế hai người một ngồi một đứng, Lạc Miểu nhất thời cảm thấy trước mặt ngột ngạt cực độ, theo bản năng liếc mắt nhìn đối phương.
Không nhìn thì còn không sao, bây giờ từ góc độ của cậu liếc mắt nhìn sang, ngay trước mắt cậu chính là vị trí Tống ảnh đế dùng khăn tắm che lại.
Khăn tắm quấn rất chặt, lại gần một chút, đường viền hình dáng bên trong có thể nhìn ra một ít.
Quá quá quá quá quá lớn...
Lạc Miểu bị hình dáng nhô lên dưới khăn tắm làm sợ hết hồn, âm thầm lắp bắp cảm thán.
Đáng sợ chính là vật kia cách khăn tắm đã sắp kề sát tới trước mặt cậu, Tống Thịnh Trạch còn đang đi về phía trước!
"Anh Trạch!" Lạc Miểu đá dép lê lăn vào trong giường, cậu cũng không muốn, nhưng thật sự muốn tránh cũng không được.
Tống Thịnh Trạch hoàn toàn không tự cảm giác được mình đang đùa giỡn lưu manh, hai tay chống nạnh đứng bên giường, mèo khen mèo dài đuôi: "Không phải nói vóc người anh đẹp mà, anh hào phóng, cho cậu nhiều nhìn hơn, miễn để cậu không biết còn ra ngoài nhìn những thứ ngổn ngang kia."
Giường bạt bộ* chỉ có một bên có thể ngồi lên, bên còn lại bị tường bịt kín rồi, Tống Thịnh Trạch chặn bên ngoài, Lạc Miểu lại như động vật nhỏ bị nhốt trong lồng không thể trốn thoát, nhìn cũng không dám nhìn.
(*拔步床: là loại giường có khung giường to và được trang trí trông như một căn phòng, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.)
Cậu sắp nảy sinh bóng ma tâm lý với cái giường này rồi!
"Em không nhìn người ngoài..." Lạc Miểu nắm chiếc T shirt trên đầu giường, không quan tâm là của ai ném qua cho Tống Thịnh Trạch, "Anh nhanh mặc vào đi!"
Tống Thịnh Trạch cầm áo lên nhìn, trêu chọc nói: "Muốn cho anh mặc áo của cậu á? Chắc là nhỏ hơn một số đấy."
Lạc Miểu sắp điên rồi, vô cùng muốn nhảy luôn vào một cái hang trên tường.
"Thật sự chỉ học chung trường với Khương Hi? Không có quan hệ gì khác?" Tống Thịnh Trạch thoạt nhìn lơ đãng hỏi, thực ra trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Dựa vào cái gì mà Khương Hi quen biết nhãi con trước anh, dựa vào cái gì!
Lạc Miểu gật đầu trước, sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu, cậu nghĩ, nên thẳng thắn với anh Trạch, vì vậy đàng hoàng nói: "Xem như là... bạn bè."
"Bạn bè..."
Tống ảnh đế lặp lại một lần, càng thấy không xong, nhớ lúc Khương Hi uống rượu cùng anh nói "Đàn ông với đàn ông cũng cũng có thể kết hôn", Tống ảnh đế cảm giác khó chịu: "Bạn trai?!"
Giọng điệu lạnh lẽo khiến Lạc Miểu ngay trong đêm hè lại run lên, lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ nói: "Không đúng không đúng! Không phải! Là bạn tốt! Em, em là nam mà!"
Tống Thịnh Trạch cười thâm trầm: "Nam... Cũng có thể có bạn trai."
Anh quỳ một gối lên giường, từ từ bò qua bên Lạc Miểu, mãi đến tận khi ép nam sinh đến bên tường: "Bạn nhỏ, cậu không biết hôn nhân đồng tính đã hợp pháp mấy năm nay sao?"
Lưng Lạc Miểu ép sát trên tường, rõ ràng Tống Thịnh Trạch không đụng tới cậu, nhưng trước ngực có cảm giác như bị ảnh hưởng nhiệt độ của đối phương, hô hấp cũng không thông, gian nan giải thích: "Thật sự không phải bạn trai... anh Khương thời học cấp ba đã từng giúp đỡ em, quan hệ tương đối tốt, em học lớp 10, anh ấy lớp 12, không bao lâu anh ấy đã tốt nghiệp, thực ra cũng không chơi với nhau được bao lâu..."
"Đã giúp cậu..." Tống Thịnh Trạch xa xôi nhìn Lạc Miểu, "Nó giúp cậu cái gì?"
Lạc Miểu ngẩn ra.
Đó là phần ký ức đã đóng bụi của cậu, là cánh cổng cậu không muốn mở ra...
Cái gì cũng có thể nói cho anh Trạch, chỉ có chuyện kia...
Rũ mắt xuống, hàng lông mi dài, mảnh như lông chim phủ xuống mí mắt in lại một bóng mờ, Lạc Miểu nhỏ giọng nói: "Không phải chuyện gì quan trọng, nhưng... khi đó chỉ có anh ấy đưa tay ra giúp em."
Tống Thịnh Trạch dừng lại, như thể đã nhìn thấu tất cả: "Tôi biết rồi, nó là doraemon của cậu."
"Cái gì?" Nhóc con ngẩng mặt lên, trong đôi mắt to tràn đầy mờ mịt.
Tống Thịnh Trạch nhìn thẳng vào mặt cậu: "Hai hôm trước trong nhà bếp cậu đã nói rồi, thích doraemon là bởi vì nó là người duy nhất chịu đưa tay giúp đỡ người khác."
Lạc Miểu không có cách nào phủ nhận, đúng là Khương Hi đã từng đã giúp cậu, quả thật nếu như không phải khi đó Khương Hi đưa tay kéo cậu một cái, cậu e rằng đã bị...
Nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ tới.
Cũng không thể bởi vì Khương Hi đã giúp cậu, trùng hợp có tính cách giống nhân vật trong phim hoạt, mà cậu sẽ thích Khương Hi?
Tại sao bị anh Trạch nói ra, cảm giác cứ quái quái...
"Thích một nhân vật hoạt hình, với quý một người bạn, với... yêu một người, ba loại tình cảm này khác nhau mà."
Lạc Miểu nghiêm mặt nghiêm túc nói: "Anh Khương đã giúp em, em rất quý anh ấy, đơn giản chỉ là bạn tốt, anh Trạch, anh ấy cũng là bạn của anh, lẽ nào anh không thích anh ấy sao? Không thích anh ấy thì sao chơi được? Nhưng thích kiểu này... với kiểu kia, khác nhau mà..."
Tống Thịnh Trạch ghé sát hơn, gần như kề sát bên tai Lạc Miểu, giọng nói trầm thấp: "Kiểu thích kia... Là kiểu nào? Hả?"
Nghe bạn nhỏ nói rõ ràng, tâm trạng Tống ảnh đế lập tức như ngồi tàu cao tốc vèo lên đỉnh.
Hoá ra không phải thích kia... Không phải là tốt rồi.
Ngày hôm nay anh vẫn luôn cực kỳ không cam lòng, nghĩ rằng nếu mình biết Lạc Miểu cùng lúc với Khương Hi, nhất định làm tốt hơn Khương Hi, dựa vào cái gì nhãi con gọi Khương Hi thân thiết như vậy!
"Kêu một tiếng "anh" cho tôi nghe xem." Tống Thịnh Trạch nói nhỏ.
Hơi ấm thổi vào lỗ tai, vành tai Lạc Miểu cũng dần đỏ lên.
Tống Thịnh Trạch không mặc quần áo trên người, cậu cũng không dám đưa tay đẩy anh, chỉ có thể cố gắng để cho mình dính sát vách tường, tưởng tượng mình như con thạch sùng.
"Ngày hôm nay nghe cậu gọi nó là "anh", tôi cực kỳ ghen tỵ." Tống Thịnh Trạch xoa nắn mặt trợ lý nhỏ.
Anh nhớ đến khi Lạc Miểu đọc lời thoại của Thẩm Túc Phong, gọi một tiếng "anh" mềm nhũn, rồi hôm nay Lạc Miểu gọi Khương Hi là "anh", không gọi ông đây tiếng nào, không vui...
Tống Thịnh Trạch lên tiếng, giọng nói dịu dàng có thể làm cho bất kỳ người nào nhũn ra, anh nói: "Ngoan, Miểu Miểu, gọi "anh" đi, tôi sẽ không bắt nạt cậu có được không?"
Danh sách chương