Lạc Miểu bị Tống Thịnh Trạch kéo đến chỗ bóng mát, ảnh đế không lên tiếng, nhưng Lạc Miểu nhạy bén cảm nhận được tâm trạng Tống ảnh đế lúc này không tốt.
"Anh Trạch..." Lạc Miểu ủ rũ kêu một tiếng.
Trong đoàn phim, nghệ sĩ là chỗ dựa của trợ lý, trợ lý có làm việc tốt hay không cũng là bộ mặt của nghệ sĩ, cậu ngốc như vậy, chút chuyện này cũng không làm tốt, hại anh Trạch mất mặt, Lạc Miểu cực kỳ muốn đánh mình một trận.
Cảm giác này rất khác lúc cậu theo Tiết Tử Dục, khi đó cậu cũng rất nghiêm túc, nhưng hoàn toàn là vì công việc. Còn hiện tại, cậu muốn thay Tống Thịnh Trạch làm tốt tất cả, nếu làm không tốt, cậu sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình không xứng với sự tin tưởng của Tống Thịnh Trạch.
Lạc Miểu không dám nhìn mặt Tống Thịnh Trạch: "Xin lỗi..."
"Xin lỗi cái gì?" Tống Thịnh Trạch nhăn mày, không biết nhãi con lại đang miên man suy nghĩ thứ gì.
"Tại sao vừa nãy đứng ngốc ở đó để bị mắng? Mua cơm, đó là công việc của cậu hả?"
Tống Thịnh Trạch chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Cũng không phải ngày đầu tiên vào giới, không biết đây là đâu hả? Giới giải trí chính là nơi đạp người khác xuống để đi lên! Dựa lưng đại thụ còn không biết hóng tí gió, cậu nói tên của tôi ra thì sẽ chết hay là sẽ mất miếng thịt? Cậu cho rằng xung quanh đây là gì? Tất cả đều là sói! Chỉ mình cậu là dê thôi! Không ăn cậu thì ăn ai?"
Lạc Miểu nghe xong ngẩng mặt lên nhìn Tống Thịnh Trạch.
Lẽ nào không phải anh Trạch trách cậu không làm tốt? Chỉ là tức cậu vì lúc đó không tự giới thiệu?
"Anh đang quan tâm em, lo em bị người ta mắng hả?" Lạc Miểu nghi hoặc.
Ngày trước khi đi theo bên cạnh Tiết Tử Dục, chưa từng có cảm giác được nghệ sĩ nhà mình quan tâm, làm cho cậu không thể không xác nhận lại một chút, tránh hiểu sai ý.
Lông mày Tống Thịnh Trạch nhíu càng chặt: "Tôi đang nghi ngờ việc tôi nhận một nhóc ngốc."
A... Bị anh Trạch mắng...
Nhưng tâm trạng không tệ chút nào!
Anh Trạch thật sự quan tâm cậu!
Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, khóe miệng cong lên: "Anh Trạch, cảm ơn anh!"
Bỗng dưng nói lời cảm kích làm Tống Thịnh Trạch nghẹn lại, lửa giận cuồn cuộn trong người chưa kịp phun ra đã bị dập tắt.
Anh vừa diễn xong quay đầu đã không thấy tiểu trợ lý nhà mình đâu, lanh quanh một vòng thì thấy Lạc Miểu đang bị nhân viên mắng, Tống Thịnh Trạch luôn bao che khuyết điểm, mắng trợ lý của anh, khác nào đang mắng anh, từ khi anh vào nghề tới nay vẫn luôn nghênh ngang mà đi, cho tới bây giờ chưa từng chịu uất ức thế này!
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt tiểu trợ lý vụt sáng, Tống đại ảnh đế nhanh chóng được an ủi, chỉ là có chút đau lòng nhóc con.
Ngoan như vậy, bị mắng cũng không biết cãi lại, ban đầu vốn là đi theo Tiết Tử Dục, những năm đó cậu sống thế nào? Cũng không biết bị bao nhiêu chó mèo bắt nạt, e là oan ức cũng nuốt ngược vào trong bụng...
"Bạn nhỏ," Tống Thịnh Trạch xoa đỉnh đầu Lạc Miểu, "Sau này phải học cách từ chối, biết không?"
Lạc Miểu cảm nhận được bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu cậu, xoa tóc cậu rất thoải mái, thừa dịp gật đầu để cọ cọ bàn tay kia một chút: "Vâng."
Nhóc con còn học được cách nũng nịu! Không tệ, có tiến bộ!
Tống Thịnh Trạch thoáng nhướn mi, vuốt hai cái: "Trong đoàn phim, gặp rắc rối gì phải nói là người của tôi, có tài nguyên không biết dùng là đứa ngốc, hiểu không? Đã hiểu chưa hả?"
"Dạ hiểu, hiểu rồi." Lạc Miểu tránh tay Tống Thịnh Trạch ra.
Cậu chợt nhớ tới, vừa nãy mình đi ra ngoài mua cơm, hôm nay nắng to, chắc chắn đổ mồ hôi rất nhiều, mùi trên tóc cũng không dễ ngửi, anh Trạch cứ xoa thế, mùi mồ hôi sẽ bám vào tay...
Tay Tống Thịnh Trạch trống rỗng, tâm trạng ngay lập tức không vui, nhào đến dùng cánh tay kẹp cổ tiểu trợ lý, thô bạo xoa đầu cậu: "Trốn tôi? Lại dám trốn tôi, tôi cho cậu trốn, trốn này!"
"Em sai rồi em sai rồi, anh Trạch, anh buông em ra, em biết sai rồi!"
Vóc người Lạc Miểu hơi gầy, làm sao đấu lại Tống Thịnh Trạch đang điên cuồng vò đầu cậu, vô cùng đáng thương bị ảnh đế nhà mình giày xéo một phen, khi buông ra, tóc tai bù xù như ổ gà.
Sau khi Tống Thịnh Trạch nghịch xong, lại phát hiện một "thú vui" mới trên người tiểu trợ lý —— xoa tóc!
Ảnh đế nghịch đến nghiện, ho nhẹ một tiếng, chỉnh chỉnh quần áo, quay lại dáng dấp áo mũ chỉnh tề, nhã nhặn bại hoại.
Chắc là cũng cảm giác được việc táy máy tay chân với trợ lý nhỏ không hay cho lắm, Tống ảnh đế mang theo cảm giác tội lỗi cố gắng biện minh cho mình, vô lương tâm nói mò: "Không phải muốn trêu cậu, chỉ là muốn cậu nhớ kỹ, sau này ra ngoài phải mạnh mẽ, có thể ngoan với tôi, nhưng không được ngoan với người khác, tôi thấy thì tâm trạng sẽ không tốt..."
Bỗng nhiên Lạc Miểu ghé sát vào, không đầu không đuôi nhỏ giọng nói: "Anh Trạch, em thích anh..."
Tống Thịnh Trạch bối rối: "Cậu nói cái gì?!"
Lạc Miểu nhìn Tống Thịnh Trạch, rất nói nghiêm túc: "Em nói em thích anh."
Tống đại ảnh đế cảm giác tim trong nháy mắt đập nhanh hết sức, còn có thể nghe được nhịp tim mình trong tai.
Sau đó, anh nhìn thấy tiểu trợ lý nhà mình một mặt nghi hoặc gãi đầu một cái, thầm nói: "Không đúng sao? Lần trước ở trong xe, anh nói đặc biệt thích nghe người khác nói thích anh, còn đặc biệt căn dặn, khi nào tâm trạng không tốt, em phải nói với anh ba chữ "Em thích anh" mà?"
Tim Tống Thịnh Trạch trong nháy mắt như muốn ngừng đập.
Cảm giác tội lỗi cái gì, không tồn tại!
Mềm lòng cái gì? Cậu chết chắc rồi!
Tống đại ảnh đế muốn trả thù, xông lên giữ trợ lý nhỏ lại vò đầu nhéo má, phát tiết hả giận...
Từ khi Lạc Miểu theo Tống Thịnh Trạch, phát hiện vài điểm tử huyệt của Tống ảnh đế.
Ví dụ như sợ bị nhẹ nhàng gọi dậy, ví dụ như không thể ăn hạch quả, còn bây giờ... Sợ chó nữa...
Mọi người sống trong thị trấn, cơ bản là nhà nào cũng nuôi chó, lúc mới tới, Lạc Miểu phát hiện Tống ảnh đế luôn tránh né mấy con chó nhỏ, thậm chí anh còn tránh đường có chó.
Hiện tại cậu đã xác định, ảnh đế nhà mình sợ chó.
Trong phim "Sơn Hà Quy", vai chính Chu Duệ Thanh và thiếu niên Thẩm Túc Phong cùng nuôi một con chó, con chó kia cũng là là thứ nuôi dưỡng tình cảm và ràng buộc họ, Tống ảnh đế đóng vai Chu Duệ Thanh tự nhiên cũng không tránh được, phải tiếp xúc làm quen với bạn diễn này trước ống kính.
Trước khi diễn Tống Thịnh Trạch cũng biết việc này, nhưng anh đánh giá cao bản thân, tự cho là chỉ sợ chó thôi, rất dễ dàng khắc phục.
Nhưng mà trên thực tế, chẳng hề thuận lợi...
Bởi vì trong nội dung kịch bản, Chu Duệ Thanh dẫn chó lên núi tìm người, đoàn phim chọn một chó săn con ở địa phương, nói là chó nhỏ, chỉ vì chó còn nhỏ tuổi, vóc người lại không nhỏ, vừa đứng lên, hai chân trước cũng có thể chạm vào bả vai Tống Thịnh Trạch.
Lần đầu tiên Tống đại ảnh đế nhìn vị bạn diễn này, bị hù đến độ "Hoa dung thất sắc", không có tiền đồ ôm trợ lý nhỏ, sống chết không buông tay.
Ngược lại con chó kia thấy Tống ảnh đế lại rất phấn khích, vẫy đuôi liên tục, sủa ầm lên.
Nó nhiệt tình như vậy, Tống ảnh đế càng không ổn hơn: "Đem đem đem đem nó đi cho tôi!"
Lạc Miểu bị Tống Thịnh Trạch ôm đến mức gần như thở không ra hơi: "Anh Trạch, anh buông em ra trước nha, em dắt chó đi cho anh..."
"Này không được, Thịnh Trạch, cậu đến làm quen với nó đi," Ngô Bách Dương rất lo lắng, "Hai ngày nữa là cậu phải diễn với nó, cậu như bây giờ, làm sao diễn được?"
"Anh không thể làm hiệu ứng à! Nhất định phải bắt tôi diễn với chó thật!" Lần đầu tiên Tống ảnh đế chuyên nghiệp đưa ra lời đề nghị vô căn cứ thế này.
Ngô Bách Dương cũng nổi giận, vung dây xích chó lên: "Hiệu ứng đắt quá! Trông như ma! Cũng chỉ là chó thôi mà, đâu có cho cậu diễn với hổ, sợ cái gì?!"
"Anh anh anh đem nó đi trước đi, rồi, rồi thương lượng sau!" Tống ảnh đế nhìn con chó nóng lòng muốn nhảy về phía anh, sầm mặt lại rồi.
Lạc Miểu giúp đỡ thương lượng với Ngô Bách Dương: "Anh ấy thật sự rất sợ chó, đạo diễn Ngô, anh cứ xích chó lại trước đi, tôi, tôi sẽ nghĩ cách, còn hai ngày lận mà, để anh ấy từ từ thích ứng."
Ngô Bách Dương cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn dắt cho đi trước: "Lạc Miểu, vậy cậu nhất định phải giúp cậu ta làm quen, còn hai ngày nữa! Không thể ảnh hưởng tiến độ quay được!"
"Đạo diễn yên tâm, nhất định anh Trạch có thể, anh ấy rất chuyên nghiệp!"
Lạc Miểu vỗ ngực bảo đảm thay ảnh đế nhà mình, thực ra trong đầu cũng chưa nghĩ ra cách, cậu còn chưa từng thấy Tống Thịnh Trạch sợ thứ gì đến mức độ này!
Dắt chó ra ngoài, Tống Thịnh Trạch mới bình tĩnh lại, thở dốc một hồi.
Anh cũng vô cùng lúng túng, đàn ông con trai lại sợ chó, còn ngay trước mặt trợ lý, mất mặt quá mà...
Tống Thịnh Trạch không khỏi thầm mắng Ngô Bách Dương, đồ chết tiệt vô lương tâm, anh không nên nhận bộ phim này!
"Anh Trạch, chó..."
Lạc Miểu mới vừa nói một tiếng, bị Tống Thịnh Trạch ngắt lời: "Đừng nhắc tới chó! Ăn cơm trước, tôi đói rồi!"
Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là đi nấu cơm cho Tống Thịnh Trạch trước, Tống ảnh đế vẫn còn tiếp tục giảm cân, không thể ăn cùng đoàn phim, đều là Lạc Miểu nấu riêng cho anh, ngon miệng mà còn kiểm soát được lượng calo.
Hiệu quả giảm cân của Tống Thịnh Trạch gần đây khá ổn, cơ bắp cũng giảm không ít, vóc người cao, gầy xuống một tí, hiệu ứng màn ảnh rất tốt, nhưng nhìn người thật không còn gì nữa.
Lạc Miểu đau lòng ảnh đế nhà mình, nhưng cũng không dám lén lút cho anh ăn thêm, nghĩ đến việc Tống Thịnh Trạch sợ chó còn phải nghĩ cách khắc phục, không khỏi thở dài.
Làm diễn viên thật không dễ dàng...
Người đời nhìn vào giới diễn viên là sự hào nhoáng xa hoa, chỉ cần hot thì sau lưng chính là núi vàng núi bạc, nhưng có mấy ai biết cho dù là ảnh đế, vì đóng phim cũng phải nhịn đói, đi trên bùn nằm dưới đất, bị lạnh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, còn phải khắc phục nỗi sợ hãi...
Sợ hãi...
Lạc Miểu xuất thần nhìn nồi sắt đen thui.
Đáy nồi sắt đen giống như một ống kính cực kỳ lớn, nó lẳng lặng quay Lạc Miểu, theo dõi khát vọng sâu trong nội tâm cậu.
Nếu như anh Trạch có thể khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân, không sợ chó, hoàn thành việc quay phim.
Vậy cậu... Có phải sẽ có một ngày, cũng có thể thử khắc phục nỗi sợ hãi ống kính, trở thành một diễn viên?
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Bên ngoài nhà bếp ngoài bỗng nhiên có tiếng chó sủa ầm ĩ.
Lạc Miểu nhanh chóng lao ra, chỉ lo Tống Thịnh Trạch bị chó cắn.
Vừa ra tới mới phát hiện là cậu lo xa rồi.
Chó đã bị xích lại cẩn thận, tiếng sủa vừa nãy có vẻ cũng là sủa mừng, Tống Thịnh Trạch cầm một quả bóng nhỏ trên tay đùa chó, anh cách nó rất xa, nhưng trên mặt trấn định hơn lúc sớm rất nhiều, cố gắng thử tiếp xúc với nó.
Lạc Miểu nở nụ cười, anh Trạch thật sự rất cố gắng!
Lúc ăn cơm, Lạc Miểu cũng chuẩn bị cho nó, cậu đem tô cơm đặt trước mặt chó, sờ sờ đầu nó, con chó kia "Gào gừ" một tiếng, mồm chảy nước miếng muốn liếm mặt Lạc Miểu.
Tống Thịnh Trạch đứng lên lấy đũa vỗ một cái: "Không cho hôn cậu ấy!"
Lạc Miểu sững sờ, cười hì hì: "Anh nói với nó, nó cũng không hiểu đâu."
Quả nhiên, con chó kia ngửa cổ lên, liếm cổ Lạc Miểu một cái, mới hài lòng vùi đầu ăn cơm.
"Tôi thấy nó không phải không hiểu! Mà là cố ý chọc tôi đấy!" Tống Thịnh Trạch thở phì phò, trên khuôn mặt trắng mềm của trợ lý nhỏ nhà anh đều là nước miếng của nó, khó chịu!
Lạc Miểu vừa xoa đầu nó, vừa thương lượng với ảnh đế: "Anh Trạch, chúng ta đặt cho nó cái tên đi, được không? Có tên, nó sẽ là bạn."
"Tên là gì?"
Tống Thịnh Trạch ăn một miếng cơm, ngẩng đầu nhìn chó, vừa vặn chó cũng ngẩng đầu lên nhìn phía anh, thần thái ngạo mạn kia, tư thế tự phụ, giống nhau như đúc!
Lạc Miểu "Phốc" một tiếng bật cười: "Anh đừng nóng giận, em thấy... Nó khá giống anh! Nếu không theo họ anh đi?"
Tống Thịnh Trạch vừa định nói không, đối diện ánh mắt sáng ngời của Lạc Miểu, vẫn nuốt lời từ chối xuống, cắn đũa cười xấu xa nói: "Được đó, vậy gọi Tống Miểu Miểu, cậu đừng mơ mình không dính dáng!"
"Gâu gâu!" Tống Miểu Miểu kêu lên một tiếng, ngoắc ngoắc cái đuôi tiếp tục ăn cơm.
"Được đó," Lạc Miểu vuốt lưng nó, "Hình như nó rất thích cái tên này."
—— răng rắc!
"Hả?" Lạc Miểu quay đầu lại, nhìn thấy ảnh đế lén lén lút lút nhét điện thoại di động vào trong túi quần.
"Anh mới vừa chụp hình em hả?"
"Không có."
"Rõ ràng có."
"Thật sự không có."
Cùng ngày cũng không lâu lắm, Tống ảnh đế đã lâu không thấy bóng dáng lại phát một bài đăng mới lên Weibo:
Tống Thịnh Trạch V: 【 hai nhóc con [ mặt tươi cười. jpg][ hình ảnh ] 】
"Anh Trạch..." Lạc Miểu ủ rũ kêu một tiếng.
Trong đoàn phim, nghệ sĩ là chỗ dựa của trợ lý, trợ lý có làm việc tốt hay không cũng là bộ mặt của nghệ sĩ, cậu ngốc như vậy, chút chuyện này cũng không làm tốt, hại anh Trạch mất mặt, Lạc Miểu cực kỳ muốn đánh mình một trận.
Cảm giác này rất khác lúc cậu theo Tiết Tử Dục, khi đó cậu cũng rất nghiêm túc, nhưng hoàn toàn là vì công việc. Còn hiện tại, cậu muốn thay Tống Thịnh Trạch làm tốt tất cả, nếu làm không tốt, cậu sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình không xứng với sự tin tưởng của Tống Thịnh Trạch.
Lạc Miểu không dám nhìn mặt Tống Thịnh Trạch: "Xin lỗi..."
"Xin lỗi cái gì?" Tống Thịnh Trạch nhăn mày, không biết nhãi con lại đang miên man suy nghĩ thứ gì.
"Tại sao vừa nãy đứng ngốc ở đó để bị mắng? Mua cơm, đó là công việc của cậu hả?"
Tống Thịnh Trạch chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Cũng không phải ngày đầu tiên vào giới, không biết đây là đâu hả? Giới giải trí chính là nơi đạp người khác xuống để đi lên! Dựa lưng đại thụ còn không biết hóng tí gió, cậu nói tên của tôi ra thì sẽ chết hay là sẽ mất miếng thịt? Cậu cho rằng xung quanh đây là gì? Tất cả đều là sói! Chỉ mình cậu là dê thôi! Không ăn cậu thì ăn ai?"
Lạc Miểu nghe xong ngẩng mặt lên nhìn Tống Thịnh Trạch.
Lẽ nào không phải anh Trạch trách cậu không làm tốt? Chỉ là tức cậu vì lúc đó không tự giới thiệu?
"Anh đang quan tâm em, lo em bị người ta mắng hả?" Lạc Miểu nghi hoặc.
Ngày trước khi đi theo bên cạnh Tiết Tử Dục, chưa từng có cảm giác được nghệ sĩ nhà mình quan tâm, làm cho cậu không thể không xác nhận lại một chút, tránh hiểu sai ý.
Lông mày Tống Thịnh Trạch nhíu càng chặt: "Tôi đang nghi ngờ việc tôi nhận một nhóc ngốc."
A... Bị anh Trạch mắng...
Nhưng tâm trạng không tệ chút nào!
Anh Trạch thật sự quan tâm cậu!
Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, khóe miệng cong lên: "Anh Trạch, cảm ơn anh!"
Bỗng dưng nói lời cảm kích làm Tống Thịnh Trạch nghẹn lại, lửa giận cuồn cuộn trong người chưa kịp phun ra đã bị dập tắt.
Anh vừa diễn xong quay đầu đã không thấy tiểu trợ lý nhà mình đâu, lanh quanh một vòng thì thấy Lạc Miểu đang bị nhân viên mắng, Tống Thịnh Trạch luôn bao che khuyết điểm, mắng trợ lý của anh, khác nào đang mắng anh, từ khi anh vào nghề tới nay vẫn luôn nghênh ngang mà đi, cho tới bây giờ chưa từng chịu uất ức thế này!
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt tiểu trợ lý vụt sáng, Tống đại ảnh đế nhanh chóng được an ủi, chỉ là có chút đau lòng nhóc con.
Ngoan như vậy, bị mắng cũng không biết cãi lại, ban đầu vốn là đi theo Tiết Tử Dục, những năm đó cậu sống thế nào? Cũng không biết bị bao nhiêu chó mèo bắt nạt, e là oan ức cũng nuốt ngược vào trong bụng...
"Bạn nhỏ," Tống Thịnh Trạch xoa đỉnh đầu Lạc Miểu, "Sau này phải học cách từ chối, biết không?"
Lạc Miểu cảm nhận được bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu cậu, xoa tóc cậu rất thoải mái, thừa dịp gật đầu để cọ cọ bàn tay kia một chút: "Vâng."
Nhóc con còn học được cách nũng nịu! Không tệ, có tiến bộ!
Tống Thịnh Trạch thoáng nhướn mi, vuốt hai cái: "Trong đoàn phim, gặp rắc rối gì phải nói là người của tôi, có tài nguyên không biết dùng là đứa ngốc, hiểu không? Đã hiểu chưa hả?"
"Dạ hiểu, hiểu rồi." Lạc Miểu tránh tay Tống Thịnh Trạch ra.
Cậu chợt nhớ tới, vừa nãy mình đi ra ngoài mua cơm, hôm nay nắng to, chắc chắn đổ mồ hôi rất nhiều, mùi trên tóc cũng không dễ ngửi, anh Trạch cứ xoa thế, mùi mồ hôi sẽ bám vào tay...
Tay Tống Thịnh Trạch trống rỗng, tâm trạng ngay lập tức không vui, nhào đến dùng cánh tay kẹp cổ tiểu trợ lý, thô bạo xoa đầu cậu: "Trốn tôi? Lại dám trốn tôi, tôi cho cậu trốn, trốn này!"
"Em sai rồi em sai rồi, anh Trạch, anh buông em ra, em biết sai rồi!"
Vóc người Lạc Miểu hơi gầy, làm sao đấu lại Tống Thịnh Trạch đang điên cuồng vò đầu cậu, vô cùng đáng thương bị ảnh đế nhà mình giày xéo một phen, khi buông ra, tóc tai bù xù như ổ gà.
Sau khi Tống Thịnh Trạch nghịch xong, lại phát hiện một "thú vui" mới trên người tiểu trợ lý —— xoa tóc!
Ảnh đế nghịch đến nghiện, ho nhẹ một tiếng, chỉnh chỉnh quần áo, quay lại dáng dấp áo mũ chỉnh tề, nhã nhặn bại hoại.
Chắc là cũng cảm giác được việc táy máy tay chân với trợ lý nhỏ không hay cho lắm, Tống ảnh đế mang theo cảm giác tội lỗi cố gắng biện minh cho mình, vô lương tâm nói mò: "Không phải muốn trêu cậu, chỉ là muốn cậu nhớ kỹ, sau này ra ngoài phải mạnh mẽ, có thể ngoan với tôi, nhưng không được ngoan với người khác, tôi thấy thì tâm trạng sẽ không tốt..."
Bỗng nhiên Lạc Miểu ghé sát vào, không đầu không đuôi nhỏ giọng nói: "Anh Trạch, em thích anh..."
Tống Thịnh Trạch bối rối: "Cậu nói cái gì?!"
Lạc Miểu nhìn Tống Thịnh Trạch, rất nói nghiêm túc: "Em nói em thích anh."
Tống đại ảnh đế cảm giác tim trong nháy mắt đập nhanh hết sức, còn có thể nghe được nhịp tim mình trong tai.
Sau đó, anh nhìn thấy tiểu trợ lý nhà mình một mặt nghi hoặc gãi đầu một cái, thầm nói: "Không đúng sao? Lần trước ở trong xe, anh nói đặc biệt thích nghe người khác nói thích anh, còn đặc biệt căn dặn, khi nào tâm trạng không tốt, em phải nói với anh ba chữ "Em thích anh" mà?"
Tim Tống Thịnh Trạch trong nháy mắt như muốn ngừng đập.
Cảm giác tội lỗi cái gì, không tồn tại!
Mềm lòng cái gì? Cậu chết chắc rồi!
Tống đại ảnh đế muốn trả thù, xông lên giữ trợ lý nhỏ lại vò đầu nhéo má, phát tiết hả giận...
Từ khi Lạc Miểu theo Tống Thịnh Trạch, phát hiện vài điểm tử huyệt của Tống ảnh đế.
Ví dụ như sợ bị nhẹ nhàng gọi dậy, ví dụ như không thể ăn hạch quả, còn bây giờ... Sợ chó nữa...
Mọi người sống trong thị trấn, cơ bản là nhà nào cũng nuôi chó, lúc mới tới, Lạc Miểu phát hiện Tống ảnh đế luôn tránh né mấy con chó nhỏ, thậm chí anh còn tránh đường có chó.
Hiện tại cậu đã xác định, ảnh đế nhà mình sợ chó.
Trong phim "Sơn Hà Quy", vai chính Chu Duệ Thanh và thiếu niên Thẩm Túc Phong cùng nuôi một con chó, con chó kia cũng là là thứ nuôi dưỡng tình cảm và ràng buộc họ, Tống ảnh đế đóng vai Chu Duệ Thanh tự nhiên cũng không tránh được, phải tiếp xúc làm quen với bạn diễn này trước ống kính.
Trước khi diễn Tống Thịnh Trạch cũng biết việc này, nhưng anh đánh giá cao bản thân, tự cho là chỉ sợ chó thôi, rất dễ dàng khắc phục.
Nhưng mà trên thực tế, chẳng hề thuận lợi...
Bởi vì trong nội dung kịch bản, Chu Duệ Thanh dẫn chó lên núi tìm người, đoàn phim chọn một chó săn con ở địa phương, nói là chó nhỏ, chỉ vì chó còn nhỏ tuổi, vóc người lại không nhỏ, vừa đứng lên, hai chân trước cũng có thể chạm vào bả vai Tống Thịnh Trạch.
Lần đầu tiên Tống đại ảnh đế nhìn vị bạn diễn này, bị hù đến độ "Hoa dung thất sắc", không có tiền đồ ôm trợ lý nhỏ, sống chết không buông tay.
Ngược lại con chó kia thấy Tống ảnh đế lại rất phấn khích, vẫy đuôi liên tục, sủa ầm lên.
Nó nhiệt tình như vậy, Tống ảnh đế càng không ổn hơn: "Đem đem đem đem nó đi cho tôi!"
Lạc Miểu bị Tống Thịnh Trạch ôm đến mức gần như thở không ra hơi: "Anh Trạch, anh buông em ra trước nha, em dắt chó đi cho anh..."
"Này không được, Thịnh Trạch, cậu đến làm quen với nó đi," Ngô Bách Dương rất lo lắng, "Hai ngày nữa là cậu phải diễn với nó, cậu như bây giờ, làm sao diễn được?"
"Anh không thể làm hiệu ứng à! Nhất định phải bắt tôi diễn với chó thật!" Lần đầu tiên Tống ảnh đế chuyên nghiệp đưa ra lời đề nghị vô căn cứ thế này.
Ngô Bách Dương cũng nổi giận, vung dây xích chó lên: "Hiệu ứng đắt quá! Trông như ma! Cũng chỉ là chó thôi mà, đâu có cho cậu diễn với hổ, sợ cái gì?!"
"Anh anh anh đem nó đi trước đi, rồi, rồi thương lượng sau!" Tống ảnh đế nhìn con chó nóng lòng muốn nhảy về phía anh, sầm mặt lại rồi.
Lạc Miểu giúp đỡ thương lượng với Ngô Bách Dương: "Anh ấy thật sự rất sợ chó, đạo diễn Ngô, anh cứ xích chó lại trước đi, tôi, tôi sẽ nghĩ cách, còn hai ngày lận mà, để anh ấy từ từ thích ứng."
Ngô Bách Dương cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn dắt cho đi trước: "Lạc Miểu, vậy cậu nhất định phải giúp cậu ta làm quen, còn hai ngày nữa! Không thể ảnh hưởng tiến độ quay được!"
"Đạo diễn yên tâm, nhất định anh Trạch có thể, anh ấy rất chuyên nghiệp!"
Lạc Miểu vỗ ngực bảo đảm thay ảnh đế nhà mình, thực ra trong đầu cũng chưa nghĩ ra cách, cậu còn chưa từng thấy Tống Thịnh Trạch sợ thứ gì đến mức độ này!
Dắt chó ra ngoài, Tống Thịnh Trạch mới bình tĩnh lại, thở dốc một hồi.
Anh cũng vô cùng lúng túng, đàn ông con trai lại sợ chó, còn ngay trước mặt trợ lý, mất mặt quá mà...
Tống Thịnh Trạch không khỏi thầm mắng Ngô Bách Dương, đồ chết tiệt vô lương tâm, anh không nên nhận bộ phim này!
"Anh Trạch, chó..."
Lạc Miểu mới vừa nói một tiếng, bị Tống Thịnh Trạch ngắt lời: "Đừng nhắc tới chó! Ăn cơm trước, tôi đói rồi!"
Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là đi nấu cơm cho Tống Thịnh Trạch trước, Tống ảnh đế vẫn còn tiếp tục giảm cân, không thể ăn cùng đoàn phim, đều là Lạc Miểu nấu riêng cho anh, ngon miệng mà còn kiểm soát được lượng calo.
Hiệu quả giảm cân của Tống Thịnh Trạch gần đây khá ổn, cơ bắp cũng giảm không ít, vóc người cao, gầy xuống một tí, hiệu ứng màn ảnh rất tốt, nhưng nhìn người thật không còn gì nữa.
Lạc Miểu đau lòng ảnh đế nhà mình, nhưng cũng không dám lén lút cho anh ăn thêm, nghĩ đến việc Tống Thịnh Trạch sợ chó còn phải nghĩ cách khắc phục, không khỏi thở dài.
Làm diễn viên thật không dễ dàng...
Người đời nhìn vào giới diễn viên là sự hào nhoáng xa hoa, chỉ cần hot thì sau lưng chính là núi vàng núi bạc, nhưng có mấy ai biết cho dù là ảnh đế, vì đóng phim cũng phải nhịn đói, đi trên bùn nằm dưới đất, bị lạnh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, còn phải khắc phục nỗi sợ hãi...
Sợ hãi...
Lạc Miểu xuất thần nhìn nồi sắt đen thui.
Đáy nồi sắt đen giống như một ống kính cực kỳ lớn, nó lẳng lặng quay Lạc Miểu, theo dõi khát vọng sâu trong nội tâm cậu.
Nếu như anh Trạch có thể khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân, không sợ chó, hoàn thành việc quay phim.
Vậy cậu... Có phải sẽ có một ngày, cũng có thể thử khắc phục nỗi sợ hãi ống kính, trở thành một diễn viên?
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Bên ngoài nhà bếp ngoài bỗng nhiên có tiếng chó sủa ầm ĩ.
Lạc Miểu nhanh chóng lao ra, chỉ lo Tống Thịnh Trạch bị chó cắn.
Vừa ra tới mới phát hiện là cậu lo xa rồi.
Chó đã bị xích lại cẩn thận, tiếng sủa vừa nãy có vẻ cũng là sủa mừng, Tống Thịnh Trạch cầm một quả bóng nhỏ trên tay đùa chó, anh cách nó rất xa, nhưng trên mặt trấn định hơn lúc sớm rất nhiều, cố gắng thử tiếp xúc với nó.
Lạc Miểu nở nụ cười, anh Trạch thật sự rất cố gắng!
Lúc ăn cơm, Lạc Miểu cũng chuẩn bị cho nó, cậu đem tô cơm đặt trước mặt chó, sờ sờ đầu nó, con chó kia "Gào gừ" một tiếng, mồm chảy nước miếng muốn liếm mặt Lạc Miểu.
Tống Thịnh Trạch đứng lên lấy đũa vỗ một cái: "Không cho hôn cậu ấy!"
Lạc Miểu sững sờ, cười hì hì: "Anh nói với nó, nó cũng không hiểu đâu."
Quả nhiên, con chó kia ngửa cổ lên, liếm cổ Lạc Miểu một cái, mới hài lòng vùi đầu ăn cơm.
"Tôi thấy nó không phải không hiểu! Mà là cố ý chọc tôi đấy!" Tống Thịnh Trạch thở phì phò, trên khuôn mặt trắng mềm của trợ lý nhỏ nhà anh đều là nước miếng của nó, khó chịu!
Lạc Miểu vừa xoa đầu nó, vừa thương lượng với ảnh đế: "Anh Trạch, chúng ta đặt cho nó cái tên đi, được không? Có tên, nó sẽ là bạn."
"Tên là gì?"
Tống Thịnh Trạch ăn một miếng cơm, ngẩng đầu nhìn chó, vừa vặn chó cũng ngẩng đầu lên nhìn phía anh, thần thái ngạo mạn kia, tư thế tự phụ, giống nhau như đúc!
Lạc Miểu "Phốc" một tiếng bật cười: "Anh đừng nóng giận, em thấy... Nó khá giống anh! Nếu không theo họ anh đi?"
Tống Thịnh Trạch vừa định nói không, đối diện ánh mắt sáng ngời của Lạc Miểu, vẫn nuốt lời từ chối xuống, cắn đũa cười xấu xa nói: "Được đó, vậy gọi Tống Miểu Miểu, cậu đừng mơ mình không dính dáng!"
"Gâu gâu!" Tống Miểu Miểu kêu lên một tiếng, ngoắc ngoắc cái đuôi tiếp tục ăn cơm.
"Được đó," Lạc Miểu vuốt lưng nó, "Hình như nó rất thích cái tên này."
—— răng rắc!
"Hả?" Lạc Miểu quay đầu lại, nhìn thấy ảnh đế lén lén lút lút nhét điện thoại di động vào trong túi quần.
"Anh mới vừa chụp hình em hả?"
"Không có."
"Rõ ràng có."
"Thật sự không có."
Cùng ngày cũng không lâu lắm, Tống ảnh đế đã lâu không thấy bóng dáng lại phát một bài đăng mới lên Weibo:
Tống Thịnh Trạch V: 【 hai nhóc con [ mặt tươi cười. jpg][ hình ảnh ] 】
Danh sách chương