“Ấy ~”

Bà Cố đặt đồ trong tay xuống, đẩy kính lão lên, cười híp mắt chăm chú nhìn thiếu niên đang rón rén chuồn lên lầu.

“Thằng hai về rồi đấy à.”

Cố Thần cứng đờ, chân đang nhấc lên liền hạ xuống đất, xoay người lại rồi làm vẻ mặt như chưa hề có chuyện xảy ra, tới ghế salon ngồi xuống cái phịch, còn thuận tay ném một quả nho vào miệng.

“Bà nội, bà ăn cơm chưa?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng Cố Thần cũng biết hỏi câu này là hỏng bét rồi, nhà họ ăn cơm tối, lúc nào cũng phải đợi cậu về ăn cơm chung.

Bà Cố nhìn trời một chút, cười híp mắt, “Ăn trưa rồi.”

“… À.” Cố Thần không biết nên nói tiếp gì nữa, đành tiếp tục ném nho vào miệng.

“Tối nay chúng ta phải ăn cơm sớm một chút.” Bà Cố nói, “Người nào đó có viết một câu thơ như nào ấy nhỉ? À, hình như là… Tiều tuỵ vui chăng, một bóng hồng? Con nói xem, có phải khi để ý đến một người nào đó thì sẽ chẳng còn tâm trí nào để ăn cơm nữa không… Bữa này không ăn, đến tối chắc sẽ đói lắm…”

“Bà nội! Bà đang nói gì thế!” Cố Thần đột nhiên xù lông.

Cậu có bao giờ vì Sở Dư mà không có tâm trí để ăn cơm đâu chứ?!

Lại còn tiều tụy vì bóng hồng?? Ai không ăn cơm trưa vì cô ấy hả?? Bà Cố nhìn phản ứng thái quá như vậy của cậu, dường như đột ngột hiểu ra, khoát tay lia lịa, “Đương nhiên là bà nội không có ý nói Tiểu Cố của bà rồi.”

Bà gật đầu khen ngợi nói, “Tiểu Cố của chúng ta làm sao có thể chẳng màng ăn uống được, giờ nhốt trong phòng hai ngày thì kiểu gì cũng sẽ đích thân xuống bếp làm mãn hán toàn tịch* luôn ấy chứ.”

(*Mãn hán toàn tịch/tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được khi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.)

… Mãn hán toàn tịch.

Mặt Cố Thần đột nhiên đỏ lựng, bỏng rát cứ như vừa bị lửa đốt, đừng nói đến mãn hán toàn tịch, đến cả nhà bếp cậu còn chả bao giờ vào.

Đã vậy bà nội còn nói một cách nghiêm túc nữa chứ, cứ như đó là chuyện có thật vậy.

Quả nho trong tay Cố Thần bị bóp chảy nước, bắn tung tóe tay cậu.

Bà Cố bình tĩnh rút hai tờ khăn giấy, nhét vào tay cậu, cười to, “Giá nghe được cái gì rồi hả, sao lại không cẩn thận gì hết vậy?

“…”

Cố Thần miễn cưỡng đanh mặt, cầm hai tờ khăn giấy kia lau sạch lòng bàn tay rồi đứng lên, làm như thể chưa từng nghe đến vấn đề này.

“Bà nội, quần con bẩn rồi, con về phòng thay cái khác đã.”

Nói xong cũng không đợi bà nội trả lời, chân đã phóng nhanh về phòng.

Đi xa lắm rồi vẫn còn nghe tiếng bà Cố cười, “Tiểu Cố à, lát nữa đừng quên đi gọi ông nội về ăn cơm giúp bà đấy nhé.”

Cố Thần không quay đầu lại, chân cũng bước nhanh hơn.

Tức chết mất!

Lúc trước cậu đi gọi ông nội về nhà ăn cơm, cũng chỉ vì muốn đi gặp Sở Tiểu Dư mà thôi!

Cậu tưởng bà Cố chỉ trêu cậu, kết quả là một lúc sau, sắp đến lúc ăn cơm tối, bà Cố lên gõ cửa thật, bảo cậu đi sang nhà họ Sở gọi ông Cố về ăn cơm.

Lúc này Cố Thần vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế, làm ra vẻ như đang học hành một cách nghiêm túc.

“Con đang học bài rồi, ông nội biết lúc nào là giờ cơm mà, chắc lát nữa sẽ về thôi.”

“Không được, hôm nay bà nấu cơm sớm, đợi đến lúc ông nội con về thì cơm canh nguội lạnh mất.” Bà lắc đầu phủ nhận.

Bà Cố thở dài, làm bộ không muốn ép cậu nữa, “Được rồi, Tiểu Cố không muốn đi cũng không sao.”

Bà chống gậy chuẩn bị xuống lầu, “Bà lão này vẫn nên đi gọi ông già kia thì hơn.”

Thấy người nhanh chóng đi ra ngoài, chàng trai đột nhiên đẩy ghế ra đứng lên, mặt xụ xị, “Con đi!”

Không phải chỉ là đi gọi ông nội về nhà ăn cơm thôi sao?!

Nói xong lại sợ bà nói gì tiếp, cậu nhanh chóng đi vượt qua bà rồi xuống lầu.

Bà Cố cười tít mắt, còn nói với theo.

“Thức ăn vẫn còn chưa chín, không cần về sớm đâu!”

“Nhớ đừng quên cám ơn Tiểu Sở đã chăm sóc con tối đó nhá!”

Chàng trai lại đi nhanh hơn, cứ như sau lưng đang có quỷ đuổi theo vậy.



Chẳng biết là để chứng minh điều gì, hôm nay Cố Thần và ông Cố thực sự về rất sớm.

Lúc ông Cố về nhà, không thấy bà Cố ngồi trước bàn cơm cũng đoán được còn lâu mới tới giờ ăn cơm, mặt liền sầm đi.

“Tiểu tử thối kia, con kéo ông về sớm như vậy làm gì hả?”

Sau khi tiểu tử thối này đến, chỉ biết nhìn ông chằm chằm, một phút cũng không cho ông ở lại, cứ làm ông thua mãi, sau đó lại làm cái mặt bí xị gọi ông về.

Ông còn tưởng thức ăn nguội lạnh hết cả rồi.

Cố Thần cũng không vui vẻ gì.

Mặc dù cậu cũng chả phải đi gặp Sở Tiểu Dư.



Sau khi ông Cố bị gọi về, mấy ông lão vẫn chưa giải tán.

Lúc này mấy ông đều nhìn bàn cờ với vẻ mặt tán thưởng.

“Nước cờ này đúng là tuyệt quá.”

“Ông nhìn xem, đi nước này…”

Ông Sở cũng gật đầu đồng ý, “May là bọn họ vội về nhà, không thì chắc tôi sẽ thua Cố Lão Chùy một ván mất.”

Nhìn Cố Thần đánh cờ, chỉ cần hai nước cờ cũng đủ khiến cho Cố Lão Chùy không còn cách nào xoay chuyển tình thế, mặc dù Cố Lão Chùy hạ cờ rất bậy, thua rất nhiều nước trước đó, nhưng nói thật, nếu như Cố Thần tiếp tục đánh thay Cố Lão Chùy thì chưa chắc ông Sở đã có thể thắng.

Mấy ông lão cười to sôi nổi, “Vậy ông sẽ phải phá kỷ lục! Cho Cố Lão Chùy xách cây búa đi thôi ha ha ha!”

Chỉ có ông Tôn lắc đầu, “Cũng không chắc.”

Mấy ông lão cùng ngẩng đầu lên, mặt đần ra, “Sao lại không chắc?”

Như nghĩ tới điều gì, mắt ông Tôn lóe lên một tia sáng, “Chủ yếu là,”

“Cố Thần đứng bên cạnh thì vẫn chưa chắc đã thắng được.”

Dù có EQ thấp đến đâu thì ông cũng chưa từng thấy người nào ngốc đến nỗi muốn kết hôn với cháu gái nhà người ta mà lại phải đối đầu với ông nội.

Mấy ông lão kia không nghĩ đến vấn đề này, nhưng cũng nghĩ đến tính cách đó của ông Cố và Cố Thần…

Mọi người cứ cười sằng sặc, đến cả ông Sở cũng không nhịn được mà bật cười.

Ông Tôn vừa cười vừa nhìn ông Sở, đột nhiên lại cảm thấy có chút không đành lòng.

Nếu ông có một đứa cháu gái ngoan ngoãn như vậy, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành mà có tên khốn nào dám đụng vào một sợi tóc của con bé, ông sẽ đá văng xa ba mét cho tên đó không dám lộn xộn với cháu gái ông nữa.

Nhưng ông lại không muốn trực tiếp ngăn cản nhân duyên của đôi trẻ này, nghĩ một lát, ông nói, “Ông Sở à, Sở Dư nhà ông vẫn luôn được Cố Thần chăm sóc như vậy có phải không tốt lắm không?”

“Dù gì hai đứa cũng đã lớn vậy rồi.”

Chăm sóc thì chăm sóc, sao không đến nhà khác chăm sóc đi.

Mấy ông lão đột nhiên ngẩn người, họ cũng không phải ngốc, bỗng hiểu ra điều gì đó.

Ông Sở cũng vỗ đùi một cái, ồ một tiếng bừng tỉnh hiểu ra. Chẳng qua là vấn đề mà ông nghĩ khác hoàn toàn so với bọn họ. “Cũng đúng, cả hai đứa đều lớn cả rồi, chắc cũng không thích có người chăm sóc.”

Ông Sở cân nhắc nói, “Mấy hôm trước tôi cũng nói với Cố Thần rồi, để cho nó âm thầm chăm sóc là được.”

“…”

Ông Sở: Nó cố gắng, đến lúc đó hy vọng nó không ôm đùi ông mà khóc.



“Tiết sau là tiết thể dục.”

Cố Thần xách chai nước đi về phía sân thể dục cùng Sở Dư.

“Đây là tiết đầu tiên của giờ học thể dục chính thức, lát nữa có thể sẽ cho chúng ta chạy quanh sân thể dục mấy vòng.”

Trường bọn họ thường quy định môn thể dục sẽ bắt đầu học vào tuần thứ ba.

Thực tế thì trường bọn họ có thể chọn môn thể dục tự chọn, ví dụ như bóng rổ, tennis, bơi, aerobic, yoga, vân vân và mây mây. Nhưng chỉ học trong một học kì, con gái thường không thích chơi thể thao, những môn giáo dục thể chất ít vận động hơn thì đã được chọn xong ở học kỳ trước rồi.

Học kỳ I Sở Dư vẫn chưa đến, bây giờ vào học thì cũng chỉ có thể chọn môn bóng rổ hoặc tennis.

Cuối cùng đành chọn bóng rổ cùng Cố Thần.

Cậu có hơi lo lắng, “Lát nữa cậu… có muốn chạy không?”

Bóng rổ là môn vận động khá nhiều, vậy nên thầy thường yêu cầu chạy mấy vòng để rèn luyện thân thể một chút, đương nhiên, yêu cầu đối với nam và nữ không giống nhau.

Nữ ba vòng, nam năm vòng.

Ba vòng cũng một nghìn hai trăm mét rồi, đối với con gái bình thường chạy như vậy cũng đã rất khó khăn, còn với Sở Dư mà nói, rất khó.

Môi Sở Dư cong lên, “Chạy thôi.”

Hồi nhỏ cô dậy sớm chạy mới có hai bước đã thở hổn hển, đổ mồ hôi lạnh, còn không đứng dậy nổi, bây giờ cơ thể đã khá hơn, có thể chạy được một chút.

Cố Thần có hơi bực, muốn nói cô đừng chạy, nhưng há miệng rồi khép lại, cuối cùng cũng chọn tôn trọng ý kiến của cô.

“Vậy lát nữa cậu không được ỷ mạnh đâu đấy.”

Cậu nhìn cô, mặt mày nghiêm túc, “Nếu cảm thấy chạy không nổi nữa, phải xuống dưới ngay.”

Đuôi mắt Sở Dư cong lên, gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Lúc Cố Thần và Sở Dư đến, mọi người đều đã có mặt đông đủ cả rồi.

Những người quen biết nhau tụm năm tụm ba làm thành một nhóm nhỏ.

“Lão đại!” “Sở Dư!”

“Nhị ca!” “Sở Dư!”

Ba người bao gồm Triệu Tưởng và Tôn Hạo Quảng cũng chào hỏi Cố Thần và Sở Dư.

Sở Dư đương nhiên cũng biết ba người bọn họ,

Chỉ là lúc vừa gọi với ra, những người vốn đang cười cười nói nói cũng không khỏi nhìn lại. Giờ đây danh tiếng của Sở Dư cũng rất vang dội, đặc biệt là lúc nào lão đại và Sở Dư cũng ở cạnh nhau.

Bên kia chỉ có mấy nữ sinh tụm năm tụm ba, Vu Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, sao cô ta cũng đi theo…

Quả nhiên Cố Thần vẫn chọn bóng rổ.

“Thật vui khi thấy các em ở đây, năm nay thầy là người phụ trách dạy môn bóng rổ, mọi người có thể gọi thầy là thầy Hứa.”

Năm trước Cố Thần cũng chọn lớp của thầy Hứa, thấy cũng không tệ, năm nay lại tiếp tục.

Chủ yếu là lớp của thầy tương đối tự do, dạy ném rổ cũng dạy chủ yếu về tư thế, đợi đến lúc thành thạo rồi sẽ để cho họ tự luyện tập.

Đội bóng rổ ba người cũng như thế.

Quả nhiên, nói xong một vài chuyện, thầy Hứa bắt đầu cho học sinh chạy bộ.

Học sinh nữ chỉ có bốn người, nam và nữ tách nhau ra chạy.

Cố Thần vẫn không nhịn được, đi tới trước mặt Sở Dư, không yên tâm hạ giọng dặn dò lại lần nữa.

“Sở Tiểu Dư, cậu không được ỷ là cậu mạnh đâu đấy, nhớ chưa?”

Tác giả có lời muốn nói: Có sao? *khóc*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện