Thiếu niên thở hổn hển quay đầu lại, “Lần này không tính!”

“Câu trả lời chỉ có một chữ!”

Một chữ, cũng có thể là “không” mà.

Chẳng qua lúc cô lén nhìn vào mắt của cậu, tiếng cười của cô bỗng nhỏ dần.

Yêu càng nhiều, thì sẽ càng dè dặt.

“Tiểu Cố,” cô gọi.

Cô nghĩ, làm sao cô có thể ích kỷ như vậy được chứ.

Mỗi giây mỗi phút cô đều tự nhủ với lòng mình, trằn trọc suy nghĩ, vẫn còn giữ lại một tia hy vọng.

—— Hôm nào cũng chờ đợi một câu trả lời, chẳng khác bị hành hạ là bao.

Mắt cô dịu dàng như sóng, đặc biệt là nụ cười hiền hậu kia, đột nhiên lại khiến trái tim Cố Thần đập nhanh hơn.

Cậu cắt ngang lời cô, làm ra vẻ như đại nhân rộng lượng bỏ qua cho cô vậy.

“Nghĩ lại thì, không nên nói làm gì.”

Cậu hất cằm lên, “Cậu còn quá nhỏ, tôi biết cậu xấu hổ, tôi cho phép cậu không nói cũng được.”

Nói xong cậu liền đi ra ngoài, trông có vẻ hơi gấp gáp, “Có phải chúng ta nên đi đến trường không?”

Rõ ràng là vì kích động nên mới đi đến bước này, nhưng khi chuyện ập đến, cậu vẫn còn sợ.

Cậu sợ phải nghe thấy câu trả lời mà mình không mong muốn, sợ một khi cô đã nghiêm túc nói ra, quan hệ giữa hai người sẽ bắt đầu có sự thay đổi.

Cậu đã tưởng tượng về tương lai của hai người sau này rất nhiều lần, cậu sẽ dẫn cô đi nếu cô muốn xem mặt trời mọc, cô không leo lên đến đỉnh núi được thì cậu có thể cõng cô trên lưng…

Cậu sẽ dẫn cô đi cưỡi ngựa, khi đó cậu có thể ôm cô vào lòng thật chặt…

Cậu sẽ dẫn cô đi thả diều, lúc nhỏ cô thường ghen tỵ với cậu khi cậu có thể làm một con diều giấy đẹp.

Cậu muốn đáp ứng hết tất cả sự tiếc nuối của cô lúc còn bé, dù có thể cô không còn thích chúng nữa.

Nhưng cậu không dám nghĩ, còn cô, cô có đồng ý không? Cô có đồng ý để cho cậu làm những chuyện này không? —— Cố Thần cậu cả đời kiêu ngạo hống hách, nhưng lại dè dặt, nhát gan với chỉ một mình cô.

Sở Dư kéo tay áo cậu, “Cố Thần.”

Cố Thần cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ trên tay áo trắng trẻo mềm mại, móng tay trắng ngần, nhẹ nhàng kéo một góc ống tay áo của cậu.

Rõ ràng là nhẹ nhàng dịu dàng như thế, nhưng đối với Cố Thần lại như sức nặng ngàn cân, làm cho bước chân cậu không thể nào cử động được, kéo không đi.

“Cố Thần, tôi…”

Cố Thần vẫn không quay đầu lại, “Sở Tiểu Dư, đừng từ chối tôi.”

Có lẽ cậu biết cô không nhìn thấy sắc mặt của mình, giọng nói yếu ớt hiếm hoi, mang theo chút hy vọng, “Không từ chối là tốt rồi.”

Không chấp nhận cậu cũng được, chỉ cần không từ chối là tốt rồi.

Sở Dư bỗng cảm thấy đau lòng, có điều không đợi cô trả lời, cơ thể của người trước mặt đột nhiên cứng lại, giống như tất cả sự yếu ớt ban nãy đều chỉ là ảo ảnh, “Cậu từ chối tôi cũng vô ích.”

“Cậu từ chối tôi, tôi sẽ trói cậu lại.”

Cậu quay đầu lại, kiêu ngạo vô cùng.

“Sau đó ngày nào tôi cũng sẽ ăn tỏi trước mặt cậu!”

… Đúng là một… phương pháp tốt.

Sở Dư nhìn Cố Thần, sắc mặt kiểu ‘một lời khó mà nói hết được’.

—— Cô bị dị ứng tỏi, nên cực kỳ nhạy cảm với mùi tỏi.

Chua xót trong lòng liền vơi đi một ít, Sở Dư thấy buồn cười.

“Cậu để tôi nói xong đã.”

Cố Thần liếc mắt nhìn sang, tầm mắt di chuyển, lẩm bẩm, “Thì cậu nói đi, ai không để cậu nói đâu.”

Khóe môi Sở Dư cong lên, “Chúng ta…”

“Sở Tiểu Dư cậu nghĩ xong rồi nói sau cũng được!”

“Ừ, chúng ta còn…”

“Đừng đến lúc đó rồi hối hận!”

“Chúng ta còn nhỏ…”

“Tôi cũng nói với cậu rồi, tôi không để ý đến việc cậu có nói hay không, chỉ là…”

“Tiểu, Cố!” Sở Dư trừng mắt nhìn cậu.

Cậu là người có khả năng thế đấy, luôn có thể khiến cho cô dở khóc dở cười, không giữ lại được chút lúng túng cùng những cảm xúc nên có khác.

Cố Thần nghẹn họng, hạ tầm mắt xuống, cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại.

Lúc này Sở Dư mới tiếp tục.

“Tôi nói chúng ta còn nhỏ, đợi chúng ta trưởng thành rồi tôi sẽ cho cậu câu trả lời, được không?”

Cô sẽ để mình tự suy nghĩ trong vòng một năm.

Nếu đến lúc đó cô vẫn không thể quyết định được, vậy thì cô cũng không muốn vì cô mà khiến cho cậu bỏ lỡ nhiều điều nữa.

Cố Thần khựng lại, trong mắt có chút mất mát ngoài dự đoán, nhưng cũng lóe lên những tia vui sướng.

Do dự cũng được, cậu hiểu cô, cô ấm áp dịu dàng, về chuyện tình cảm lại rất yếu đuối, cô do dự, dù sao thì cô vẫn thích cậu được phần nào đó, chỉ chưa phải là tin tốt nhất mà thôi.

Cậu chuyển tầm mắt, đắc ý vênh váo hất cằm lên, “Ông đây vốn dĩ cũng không nghĩ chúng ta sẽ bên nhau bây giờ.”

“May là cậu không đồng ý.”

“Cậu mà đồng ý tôi còn phải tìm lý do để từ chối cậu.”

“…”

Sở Dư: …

“À.”

Cô cười nhạt, buông tay ra rồi đi.

“Vậy tôi nhất định phải chịu đựng một năm tới rồi.”

“…”

Trong mắt Cố Thần chợt lóe lên tia chán nản, ba bước gộp hai đuổi theo, làm bộ như không để ý nói, “Tôi, ý tôi là…”

Sở Dư quay đầu đi, mái tóc dài theo đó trượt xuống một bên, cô bình tĩnh nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên như đang khiêu khích.

“Sao nào, có phải Tiểu Cố cậu đã hối hận rồi không?”

“Sao lại thế được chứ!” Cố Thần bị cô nhìn chằm chằm đến giật mình, bỗng thốt lên.

“Bổn thiếu gia đây làm sao có thể hối hận chứ!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Cố Thần suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

Sở Dư đáp một tiếng, “À.”

Cô khẽ ngoái đầu lại nhìn cậu rồi cười, “Vậy thì tốt.”

Thiếu niên đứng đó, người cứng đờ.

Cậu thực sự… không… hối hận.

Chết tiệt!

Lát sau, ở đằng sau truyền tới tiếng đụng phải tường cái “bốp”.

Sở Dư cúi đầu xuống, khóe môi cong lên.

“Đồ ngốc.”



Buổi trưa ở trường.

Tôn Hạo Quảng nhìn thấy phía trước là Sở Dư, còn nhị ca đang lẽo đẽo ở phía sau đang lẩm bẩm gì đó, yên lặng mang tai nghe vào.

Đúng là cậu đánh cược với thời gian lâu quá mà.

Đừng nói là đến lúc tan học vào buổi chiều, nhị ca của cậu đến cả buổi trưa còn không chịu nổi nữa là.

—— Đúng là rất có tiền đồ.

Giờ học chiều hôm đó.

Lúc thầy đặt câu hỏi thì ngạc nhiên phát hiện, các học sinh của mình hình như tích cực hơn so với lúc bình thường thì phải.

—— Bình thường dường như không có ai chủ động giơ tay trả lời câu hỏi, hôm nay lại không ít người mặt mày vui vẻ đứng lên.

Khiến cho hiệu quả giờ học cũng rất cao, vốn dĩ còn nghĩ sẽ kéo dài giờ học cuối cùng lại còn dư một ít thời gian.

Trở lại văn phòng, thầy giáo vẫn còn lẩm bẩm, “Hôm nay lớp sáu có chuyện gì vui sao?”

“Cảm giác bầu không khí rất tích cực.”

Thầy Lý dạy tiết buổi sáng lặng lẽ lau nước trên bàn.

… Có lẽ là vì tôi đã, đã cho cả lớp nghỉ một tiết.

Trong giờ học.

Mấy cô cậu ngồi cùng bàn cười cười nói nói, trên mặt cũng đầy vẻ hăng hái.

Lý Linh Linh quay đầu lại, mò từ trong hộc bàn ra một thiệp mời, đưa đến trước mặt Sở Dư, “Cái đó, Sở Dư, hai ngày nữa là tiệc mừng sinh nhật mình, cậu có thể đến không?”

Vì buổi sáng phải dọn dẹp nên thiệp mời đã đặt ở dưới hộc bàn từ lúc sáng sớm rồi, nhưng không hiểu sao lúc quay lại lại chẳng thấy đâu nữa, nên bây giờ lại càng thấy căng thẳng hơn.

“Nhưng cậu yên tâm đi, không có người ngoài nhiều đâu, đa số đều là bạn trong lớp cả.”

Sở Dư ngẩng đầu lên, nhận lấy thiệp mời, khẽ cười, “Đương nhiên rồi.”

Lý Linh Linh tính tình rất tốt, có thể nói cô nàng là một người bạn khá thân thiết với cô.

Lý Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, nhe răng cười, “Hôm đó lúc nào cậu đến mình sẽ ra đón cậu!”

Sở Dư gật đầu, “Được.”

“Đi tiệc gì đấy?”

Lúc này, có một giọng nói chen vào.

“Không mời tôi hả?”

Mặc dù đang nói với Lý Linh Linh, nhưng cậu lại nhìn Sở Dư, ý tứ như đang tố cáo vì sao cậu đi dự tiệc mà không đưa tôi theo cùng.

Sở Dư cười dịu dàng, hoàn toàn làm lơ ánh mắt cậu.

Lý Linh Linh: …

Làm sao bây giờ? Cô đúng là không chuẩn bị thiệp mời cho cậu thật…

… Đậu má, ai mà biết ông cụ này muốn tham gia chứ.

Cô bạn bên cạnh lén đẩy chân cô, đưa một tấm thiệp mời ở dưới hộc bàn sang.

Dù sao thiệp mời cũng không viết tên, quan hệ giữa bọn họ lại tốt, cô ấy đến nhà cô cũng không phải chỉ mới một lần, không có thiệp mời cũng không sao.

Lý Linh Linh quay đầu nhìn bằng ánh mắt cảm kích, lấy thiệp mời ra đưa cho cậu. “Của Cố thiếu nè.”

Cố Thần nhận lấy, lúc này mới hài lòng.



Chuông vào học vừa vang lên, lớp trưởng lại cầm một xấp bài thi bước vào.

Đứng trên bục giảng, đẩy mắt kính lên.

“Thầy toán nói, bài thi lần này của lớp chúng ta rất tệ, rất nhiều bài đã được thầy giảng, nhưng vẫn có nhiều bạn không giải được…”

“Tiết cuối là tiết tự học, tôi sẽ chép câu trả lời lên bảng…”

Cả một lớp hơn ba mươi người, thầy toán sửa bài hơn nửa tiếng của buổi trưa, tức muốn bể phổi.

Nhìn dáng vẻ đó của thầy, nếu như không phải tiết sau còn có giờ học, kiểu gì thầy cũng lao ra khỏi lớp rồi.

Lúc bài thi đặt xuống trước mặt, Cố Thần vẫn đang nhìn chằm chằm vào Sở Tiểu Dư.

“Phát bài rồi hả?” Cậu suy nghĩ một lát, như muốn hỏi gì đó, vẻ mặt lơ đãng xích lại gần Sở Dư, “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”

Cậu, cậu chỉ là đang quan tâm đến thành tích của Sở Tiểu Dư mà thôi.

Sở Dư quay sang, cười tít mắt xích lại gần cậu.

Thấy người cậu cứng đờ, mới chỉ lên ranh giới, “Đường ranh giới, cậu vượt qua đường rồi ~”

Lúc này Cố Thần mới nhớ trên bàn còn có ranh giới, hất cằm lên, mạnh miệng nói,

“Gì mà ranh giới chứ, Sở Tiểu Dư cậu thật là trẻ con!”

Cậu vừa nói vừa lấy tay lau đi.

“Tôi đây chỉ là vẽ ra để suy nghĩ về bài toán hình học thôi.”

“Mấy cái đường ranh giới trẻ con đó bổn thiếu gia đây sao có thể vẽ được chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tiểu Gia OS: Bổn thiếu gia đây còn lâu mới vẽ đường ranh giới đấy nhá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện