Buổi chiều, Cố Thần đến phụ đạo cho Sở Dư.
"Con chào ông Sở." Cố Thần đẩy cửa ra, lễ phép chào hỏi.
Ông Sở dịch tờ báo sang bên, "Tiểu Cố đến rồi đấy à."
Ông cười ha hả nói, "Con đúng là một đứa trẻ ngoan, làm phiền con rồi, Sở Dư ở đằng sau đấy."
"Vâng, con biết rồi."
"Ông Sở, con đi trước đã ạ." Đợi cách một đoạn xa, Cố Thần mới thở phào nhẹ nhõm, ho khan một tiếng.
Bởi vì... ông Sở rất nghiêm khắc (?) nên cậu luôn cảm thấy căng thẳng.
Sở Dư luôn luôn im lặng, yên tâm ngồi học ở đó cả buổi chiều cũng không sao.
Trái lại chẳng biết Cố Thần nghe mấy câu vớ vẩn từ đâu ra, cứ nhìn chằm chằm cô, không muốn cho cô đứng lên hoạt động một chút nào cả.
Như thường lệ Sở Dư vẫn không thể nào thay đổi được cậu. Phải một lát sau hai người mới dừng lại nghỉ một lúc.
Chỉ là lần này, đến khi Sở Dư dừng lại vì cổ đã mỏi nhừ, Cố Thần cũng không nói gì.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy khóe môi Cố Thần nhếch lên cười, tay tô tô xóa xóa như đang vẽ cái gì đó.
"Cậu đang vẽ gì thế?" Cô hỏi, lịch sự nhìn qua chỗ khác, nhưng giọng nói lại có vẻ rất tò mò.
—— làm gì mà lại say mê đến vậy.
Cố Thần giật mình, bộp một phát đóng luôn cuốn vở lại.
"Vẽ... Vẽ cái gì chứ?" Cậu thều thào bảo, "Tôi... tôi đang viết giáo án!"
"Thật không thế?" Khóe môi Sở Dư cong lên, giọng nói có phần trêu chọc.
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ nên cả hai đều hiểu rõ về nhau, ngay cả đến cuộc đời cũng bị đối phương làm ảnh hưởng.
Ví dụ như cờ tướng.
Ví dụ như vẽ tranh.
Từ nhỏ Sở Dư được bồi dưỡng kỹ năng hội họa, mẹ Sở cũng là một người tài nữ, vẽ tranh thủy mặc rất đẹp, Sở Dư lại học tranh sơn dầu ở nước ngoài, nhưng kỹ năng vẽ hai loại tranh này cô đều rất thông thạo.
Lúc Cố tiểu thiếu gia còn nhỏ, thấy người bạn nhỏ của mình chỉ cần dùng một cây bút lông là có thể vẽ ra được mình, di chuyển bút, lại còn vẽ thêm hai chiếc râu mèo hoặc nơ con bướm nữa, dĩ nhiên là không vui rồi.
Anh đây đẹp trai thế này, sao có thể đeo mấy thứ đồ nữ tính như thế được chứ.
Vì vậy hồi nhỏ Cố Tiểu Thần cũng học vẽ tranh, chỉ là cậu chỉ học giỏi nhất mỗi phác họa.
"Đương nhiên." Ánh mắt trong veo kia vừa có vẻ hiểu rõ cậu, vừa có vẻ chế nhạo, Cố Thần hừ một tiếng, cắn răng mạnh miệng nói, "Tôi nói giáo án thì là giáo án."
"Cậu ngốc như vậy, không viết giáo án thì sao tôi dạy cậu được chứ?"
Sở Dư rất tinh tế, đương nhiên là hiểu cậu không muốn tiết lộ.
Cô chuyển đề tài theo ý của cậu, thì thầm nói, nhưng lại trêu, "Sao lúc nào cũng châm chọc người khác thế, cậu không thể nói gì dễ nghe hơn được à?"
"Cứ kiêu ngạo như thế sẽ không tìm được bạn gái đâu đấy nhá."
Con gái thường chỉ nghe những lời ngoài miệng nhưng lại không muốn suy nghĩ ý nghĩa thật sự trong câu nói của cậu.
Chẳng qua cô cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng Cố Thần lại không thể không để ý được.
"Ai... Ai không tìm được bạn gái chứ?!" Cậu giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi vậy, xù lông nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận, "Là do tôi không muốn tìm thôi nhé!"
"Nếu ông đây muốn tìm, chỉ cần một giây thôi đã là có cả tá người đứng xếp hàng trải dài từ đây đến Trường Thành Bát Đạt Lĩnh đấy nhá!" Vừa nói ra lời này, cậu suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình.
Sở Dư:...
Phụt, cô cong môi lên bật cười, "Được rồi được rồi, Tiểu Cố người gặp người yêu."
Cố Thần buột miệng thốt ra, "Vậy còn cậu?"
... Cậu yêu tôi không.
"Hả?" Sở Dư nhìn với ánh mắt nghi ngờ, cậu nói nhanh quá, cô cũng không nghe rõ.
Cố Thần bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút thẹn quá hóa giận, quay đầu đi, "Không nghe rõ thì thôi vậy."
Vốn dĩ cậu cũng không muốn hỏi.
Sở Dư cầm sách lên, cũng không biết phải làm sao, tiếp tục lật xem.
Nhìn cô rõ ràng là lại bắt đầu chú tâm học hành không thèm để ý đến cậu, Cố Thần hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Sở Dư rất chăm chú, lúc đang sắp đắm chìm trong thế giới của sách, lại đột nhiên nghe thấy có người nhỏ giọng hỏi bên tai, "Phải làm sao đây..."
Sở Dư không phản ứng kịp, ngước mắt lên, "... Cậu nói gì thế?"
Cố Thần tròn mắt nhìn chằm chằm cô một hồi, tràn đầy ý tố cáo.
Cậu đã nói rồi mà cô lại không nghe được! Chẳng lẽ muốn cậu lặp lại lần nữa sao?!
Khóe môi Sở Dư cong lên, giải thích, "Tôi thật sự không nghe được mà, Tiểu Cố đại nhân đại lượng có thể lặp lại thêm lần nữa không?"
Cố Thần khẽ cắn môi, ngẩng cằm lên, cố gắng nghiêm mặt, nhanh chóng nói lại một lần nữa, "Tôi nói là, làm thế nào mới có thể theo đuổi... Mới có thể làm cho một cô gái theo đuổi tôi."
Ông đây có thể đi theo đuổi con gái sao? Dĩ nhiên là không rồi.
Sở Dư nháy mắt mấy cái,... Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy phải làm cho con gái theo đuổi cậu ấy.
Sở Dư vẫn nhìn chằm chằm cậu mà không nói lời nào, giống như đang muốn xem thấu suy nghĩ của cậu vậy, Cố Thần có hơi chột dạ, ánh mắt nhìn sang phía khác, lớn tiếng nói, "Thế nào? Ông đây hỏi thế có vấn đề gì không?"
"... Không có." Ánh mắt Sở Dư cũng cong thành hình trăng non, "Tiểu Cố cậu đang thích cô nào hả?"
"Không... không có." Cố Thần theo phản xạ nhìn vào mắt cô, sau đó lại thấy trong mắt cô chỉ có ý trêu đùa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nhịn được mà có chút mất mát, "Chỉ là sau này kiểu gì cũng sẽ có nên muốn chuẩn bị trước thôi."
Cậu lại hất cằm, lên tinh thần, "Sở Tiểu Dư cậu đừng có lái sang chuyện khác, nói đi!"
Sở Dư suy nghĩ một lát, đột nhiên dịu dàng nói, "Nhưng tôi cũng đâu có biết."
Không phải là cô không muốn nói, mà là cô đã yêu bao giờ đâu, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, sao có thể dạy cho Cố Thần biết theo đuổi con gái như thế nào được.
Trái lại Cố Thần lại không có bất kỳ phản ứng gì với câu trả lời này, cậu nhìn cô, rất nhanh đã nói tiếp, "Cậu... cậu chỉ cần nói cậu thích mẫu người đàn ông như thế nào là được..."
"Cậu... cậu đừng có mà suy nghĩ nhiều đấy!" Còn chưa đợi Sở Dư trả lời, cậu lại đột nhiên vội vàng giải thích, "Tôi đây là muốn xem xem con gái thích gì thôi, không phải muốn hỏi sở thích riêng của cậu, hiểu không..."
Sở Dư nhẹ nhàng khép sách lại, cười, "Tôi biết mà."
Cô dĩ nhiên là biết cậu không thích cô.
Nhiệt tình đả kích cô trên các phương diện, —— hẳn là không có ai theo đuổi một người kiểu như vậy rồi, huống chi, từ nhỏ bọn cô đã bắt đầu sống chung vậy rồi, cô cũng không cảm thấy có bất cứ điều gì xảy ra cả.
... Người trong cuộc mơ hồ, có lẽ chính là như vậy.
Nghe được câu trả lời của cô, Cố Thần bị nghẹn trong cổ họng, không lên nổi cũng chả xuống được.
Trừng mắt nhìn một hồi, cậu nghiến răng, vẫn chỉ có thể thỏa hiệp, "Cậu - thông - minh."
Cậu biểu hiện như thế còn chưa đủ rõ ràng sao?!
"Cám ơn." Sở Dư đang đứng lên, lấy sách đặt trên giá, nghe vậy chứ cũng không để ý lắm, quay đầu cười.
Nhưng mà, nếu Cố Thần đã mở miệng hỏi thì cô đương nhiên sẽ trả lời cậu, mặc dù cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao thì, Tiểu Cố cũng đã đến lúc biết loại chuyện này rồi.
"Về phần con gái thích cái gì..." Sở Dư ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ xem con gái đều thường thích cái gì, "Cái này thì không thể kết luận được."
Nhưng cô cũng không phải là phân tích bản thân cô thích kiểu người như thế nào, nguyên nhân là do cô quá hờ hững với xung quanh, tình cảm cũng thế, cô dường như không mong đợi gì về nửa kia của mình cả.
"Con gái có cả ngàn dáng vẻ, nhưng đa phần đều thích những người đàn ông hay nhớ đến mình, ví dụ như nhớ sinh nhật của cô ấy này, hoặc là đi đến chỗ nào cũng sẽ nghĩ chuẩn bị cho cô ấy một vài điều bất ngờ cho cô ấy vui chẳng hạn."
"Đương nhiên, quan trọng nhất chính là quan sát."
"Quan sát hành động nhỏ và sở thích của cô ấy... Sau đó căn cứ..."
Cố Tiểu Gia há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra, nhìn hàng mi của cô, thiếu niên nở một nụ cười, thôi vậy, đa phần ai cũng thế cả, sau này quan sát nhiều hơn một chút là được.
...
Lúc này Cố Thần vẫn chưa biết, có người đến phá đám.
Trước cửa nhà họ Cố.
"Ây da! Anh Cố không có ở đây rồi." Một chàng trai giơ tay làm điệu hoa lan, xoay người hờn dỗi với người sau, "Người ta đau lòng quá ~"
Một thiếu niên người cao lớn thô kệch khác chợt rùng mình, cách xa cậu ta một chút, "Trần Thuật! Mẹ nó cậu có thể bình thường một chút được không? Tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này."
Bà nội Trần Thuật mê kinh kịch*, ở nhà thường xuyên diễn hát, Trần Thuật hay nghe thấy, tự nhiên cũng bị kéo vào hát tuồng, thỉnh thoảng thì sẽ đụng đến một câu diễn là lại duỗi tay ra làm điệu hoa lan.
*là một thể loại ca kịch của Trung Quốc.
Một người khác cũng chà chà cánh tay, nói thêm vào, "Cậu cứ như vậy là chúng tôi đi luôn đấy!"
Dĩ nhiên Trần Thuật là người vừa gọi điện thoại lúc nãy, chẳng qua là tự mình tới tìm Cố Thần cậu lại cảm thấy có chút... Hừ, cho nên cậu mới gọi điện thoại đến cho từng người, cuối cùng vất vả lắm mới thuyết phục được hai người đi cùng mình.
Nếu có đánh nhau...
—— cũng có người bị đòn chung với mình.
Lúc này dĩ nhiên cậu không dám đắc tội với hai người anh em này rồi. Cậu ho khan một tiếng, lập tức khôi phục nguyên trạng.
"Cái đó, để tôi gọi cho Háo Tử* cái đã." Nhà họ Cố không có ai, bảo vệ chỉ biết là Cố Thần đi ra ngoài không ngồi xe, nhất định là không đi xa, nhưng đi đâu thì ông ấy không biết, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tôn Hạo Quảng thôi.
*Người Trung Quốc hay thêm chữ "Tử" vào sau tên biểu lộ sự thân mật, còn chữ "Háo" phát âm giống chữ "Hạo" trong tên Tôn Hạo Quảng, Háo Tử nghĩa là "chuột".
Chỉ là không biết Háo Tử có biết hay không.
Cậu biết trong số họ Tôn Hạo Quảng là người quan tâm Cố Thần nhất, vậy nên trước khi cậu đến đã gọi không biết bao nhiêu cuộc để rủ Tôn Hạo Quảng đi cùng, kết quả là Tôn Hạo Quảng kiên quyết bất ngờ.
Kiên quyết không đến.
Cậu cảm thấy có vẻ kỳ lạ.
"A lô? Háo Tử!"
"Cậu không tới thật hả?" Cậu không tự chủ được mà hỏi.
"Không." Tôn Hạo Quảng lập tức từ chối, hoàn toàn không còn đường cứu vãn.
Có thể làm bóng đèn hay không... Cũng phải cần xem trường hợp nào nữa.
"Được rồi, anh Cố không có ở nhà, cậu biết anh ấy có thể đi đâu không?"
"Hmmm."
Ở đầu dây bên kia mặt, Tôn Hạo Quảng không cảm xúc, "Đến nhà họ Sở thử xem."
Nếu là trước kia, cậu có thể không biết nhị ca đi đâu thật, nhưng bây giờ.
Chả cần đoán làm gì.
—— không phải đang ở nhà họ Sở, thì cũng đang trên đường đến nhà họ Sở.
[Nhật ký mất mặt của Cố thiếu 10]
Cố Tiểu Gia: Tôi không thích cậu, cậu không nên hiểu lầm.
Sở Dư: Tôi biết mà, cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ làm bạn cả đời.
Cố Tiểu Gia: *nắm tay*... Không! Xin cậu đấy a a a! Hiểu lầm đi!
"Con chào ông Sở." Cố Thần đẩy cửa ra, lễ phép chào hỏi.
Ông Sở dịch tờ báo sang bên, "Tiểu Cố đến rồi đấy à."
Ông cười ha hả nói, "Con đúng là một đứa trẻ ngoan, làm phiền con rồi, Sở Dư ở đằng sau đấy."
"Vâng, con biết rồi."
"Ông Sở, con đi trước đã ạ." Đợi cách một đoạn xa, Cố Thần mới thở phào nhẹ nhõm, ho khan một tiếng.
Bởi vì... ông Sở rất nghiêm khắc (?) nên cậu luôn cảm thấy căng thẳng.
Sở Dư luôn luôn im lặng, yên tâm ngồi học ở đó cả buổi chiều cũng không sao.
Trái lại chẳng biết Cố Thần nghe mấy câu vớ vẩn từ đâu ra, cứ nhìn chằm chằm cô, không muốn cho cô đứng lên hoạt động một chút nào cả.
Như thường lệ Sở Dư vẫn không thể nào thay đổi được cậu. Phải một lát sau hai người mới dừng lại nghỉ một lúc.
Chỉ là lần này, đến khi Sở Dư dừng lại vì cổ đã mỏi nhừ, Cố Thần cũng không nói gì.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy khóe môi Cố Thần nhếch lên cười, tay tô tô xóa xóa như đang vẽ cái gì đó.
"Cậu đang vẽ gì thế?" Cô hỏi, lịch sự nhìn qua chỗ khác, nhưng giọng nói lại có vẻ rất tò mò.
—— làm gì mà lại say mê đến vậy.
Cố Thần giật mình, bộp một phát đóng luôn cuốn vở lại.
"Vẽ... Vẽ cái gì chứ?" Cậu thều thào bảo, "Tôi... tôi đang viết giáo án!"
"Thật không thế?" Khóe môi Sở Dư cong lên, giọng nói có phần trêu chọc.
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ nên cả hai đều hiểu rõ về nhau, ngay cả đến cuộc đời cũng bị đối phương làm ảnh hưởng.
Ví dụ như cờ tướng.
Ví dụ như vẽ tranh.
Từ nhỏ Sở Dư được bồi dưỡng kỹ năng hội họa, mẹ Sở cũng là một người tài nữ, vẽ tranh thủy mặc rất đẹp, Sở Dư lại học tranh sơn dầu ở nước ngoài, nhưng kỹ năng vẽ hai loại tranh này cô đều rất thông thạo.
Lúc Cố tiểu thiếu gia còn nhỏ, thấy người bạn nhỏ của mình chỉ cần dùng một cây bút lông là có thể vẽ ra được mình, di chuyển bút, lại còn vẽ thêm hai chiếc râu mèo hoặc nơ con bướm nữa, dĩ nhiên là không vui rồi.
Anh đây đẹp trai thế này, sao có thể đeo mấy thứ đồ nữ tính như thế được chứ.
Vì vậy hồi nhỏ Cố Tiểu Thần cũng học vẽ tranh, chỉ là cậu chỉ học giỏi nhất mỗi phác họa.
"Đương nhiên." Ánh mắt trong veo kia vừa có vẻ hiểu rõ cậu, vừa có vẻ chế nhạo, Cố Thần hừ một tiếng, cắn răng mạnh miệng nói, "Tôi nói giáo án thì là giáo án."
"Cậu ngốc như vậy, không viết giáo án thì sao tôi dạy cậu được chứ?"
Sở Dư rất tinh tế, đương nhiên là hiểu cậu không muốn tiết lộ.
Cô chuyển đề tài theo ý của cậu, thì thầm nói, nhưng lại trêu, "Sao lúc nào cũng châm chọc người khác thế, cậu không thể nói gì dễ nghe hơn được à?"
"Cứ kiêu ngạo như thế sẽ không tìm được bạn gái đâu đấy nhá."
Con gái thường chỉ nghe những lời ngoài miệng nhưng lại không muốn suy nghĩ ý nghĩa thật sự trong câu nói của cậu.
Chẳng qua cô cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng Cố Thần lại không thể không để ý được.
"Ai... Ai không tìm được bạn gái chứ?!" Cậu giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi vậy, xù lông nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận, "Là do tôi không muốn tìm thôi nhé!"
"Nếu ông đây muốn tìm, chỉ cần một giây thôi đã là có cả tá người đứng xếp hàng trải dài từ đây đến Trường Thành Bát Đạt Lĩnh đấy nhá!" Vừa nói ra lời này, cậu suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình.
Sở Dư:...
Phụt, cô cong môi lên bật cười, "Được rồi được rồi, Tiểu Cố người gặp người yêu."
Cố Thần buột miệng thốt ra, "Vậy còn cậu?"
... Cậu yêu tôi không.
"Hả?" Sở Dư nhìn với ánh mắt nghi ngờ, cậu nói nhanh quá, cô cũng không nghe rõ.
Cố Thần bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút thẹn quá hóa giận, quay đầu đi, "Không nghe rõ thì thôi vậy."
Vốn dĩ cậu cũng không muốn hỏi.
Sở Dư cầm sách lên, cũng không biết phải làm sao, tiếp tục lật xem.
Nhìn cô rõ ràng là lại bắt đầu chú tâm học hành không thèm để ý đến cậu, Cố Thần hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Sở Dư rất chăm chú, lúc đang sắp đắm chìm trong thế giới của sách, lại đột nhiên nghe thấy có người nhỏ giọng hỏi bên tai, "Phải làm sao đây..."
Sở Dư không phản ứng kịp, ngước mắt lên, "... Cậu nói gì thế?"
Cố Thần tròn mắt nhìn chằm chằm cô một hồi, tràn đầy ý tố cáo.
Cậu đã nói rồi mà cô lại không nghe được! Chẳng lẽ muốn cậu lặp lại lần nữa sao?!
Khóe môi Sở Dư cong lên, giải thích, "Tôi thật sự không nghe được mà, Tiểu Cố đại nhân đại lượng có thể lặp lại thêm lần nữa không?"
Cố Thần khẽ cắn môi, ngẩng cằm lên, cố gắng nghiêm mặt, nhanh chóng nói lại một lần nữa, "Tôi nói là, làm thế nào mới có thể theo đuổi... Mới có thể làm cho một cô gái theo đuổi tôi."
Ông đây có thể đi theo đuổi con gái sao? Dĩ nhiên là không rồi.
Sở Dư nháy mắt mấy cái,... Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy phải làm cho con gái theo đuổi cậu ấy.
Sở Dư vẫn nhìn chằm chằm cậu mà không nói lời nào, giống như đang muốn xem thấu suy nghĩ của cậu vậy, Cố Thần có hơi chột dạ, ánh mắt nhìn sang phía khác, lớn tiếng nói, "Thế nào? Ông đây hỏi thế có vấn đề gì không?"
"... Không có." Ánh mắt Sở Dư cũng cong thành hình trăng non, "Tiểu Cố cậu đang thích cô nào hả?"
"Không... không có." Cố Thần theo phản xạ nhìn vào mắt cô, sau đó lại thấy trong mắt cô chỉ có ý trêu đùa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nhịn được mà có chút mất mát, "Chỉ là sau này kiểu gì cũng sẽ có nên muốn chuẩn bị trước thôi."
Cậu lại hất cằm, lên tinh thần, "Sở Tiểu Dư cậu đừng có lái sang chuyện khác, nói đi!"
Sở Dư suy nghĩ một lát, đột nhiên dịu dàng nói, "Nhưng tôi cũng đâu có biết."
Không phải là cô không muốn nói, mà là cô đã yêu bao giờ đâu, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, sao có thể dạy cho Cố Thần biết theo đuổi con gái như thế nào được.
Trái lại Cố Thần lại không có bất kỳ phản ứng gì với câu trả lời này, cậu nhìn cô, rất nhanh đã nói tiếp, "Cậu... cậu chỉ cần nói cậu thích mẫu người đàn ông như thế nào là được..."
"Cậu... cậu đừng có mà suy nghĩ nhiều đấy!" Còn chưa đợi Sở Dư trả lời, cậu lại đột nhiên vội vàng giải thích, "Tôi đây là muốn xem xem con gái thích gì thôi, không phải muốn hỏi sở thích riêng của cậu, hiểu không..."
Sở Dư nhẹ nhàng khép sách lại, cười, "Tôi biết mà."
Cô dĩ nhiên là biết cậu không thích cô.
Nhiệt tình đả kích cô trên các phương diện, —— hẳn là không có ai theo đuổi một người kiểu như vậy rồi, huống chi, từ nhỏ bọn cô đã bắt đầu sống chung vậy rồi, cô cũng không cảm thấy có bất cứ điều gì xảy ra cả.
... Người trong cuộc mơ hồ, có lẽ chính là như vậy.
Nghe được câu trả lời của cô, Cố Thần bị nghẹn trong cổ họng, không lên nổi cũng chả xuống được.
Trừng mắt nhìn một hồi, cậu nghiến răng, vẫn chỉ có thể thỏa hiệp, "Cậu - thông - minh."
Cậu biểu hiện như thế còn chưa đủ rõ ràng sao?!
"Cám ơn." Sở Dư đang đứng lên, lấy sách đặt trên giá, nghe vậy chứ cũng không để ý lắm, quay đầu cười.
Nhưng mà, nếu Cố Thần đã mở miệng hỏi thì cô đương nhiên sẽ trả lời cậu, mặc dù cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao thì, Tiểu Cố cũng đã đến lúc biết loại chuyện này rồi.
"Về phần con gái thích cái gì..." Sở Dư ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ xem con gái đều thường thích cái gì, "Cái này thì không thể kết luận được."
Nhưng cô cũng không phải là phân tích bản thân cô thích kiểu người như thế nào, nguyên nhân là do cô quá hờ hững với xung quanh, tình cảm cũng thế, cô dường như không mong đợi gì về nửa kia của mình cả.
"Con gái có cả ngàn dáng vẻ, nhưng đa phần đều thích những người đàn ông hay nhớ đến mình, ví dụ như nhớ sinh nhật của cô ấy này, hoặc là đi đến chỗ nào cũng sẽ nghĩ chuẩn bị cho cô ấy một vài điều bất ngờ cho cô ấy vui chẳng hạn."
"Đương nhiên, quan trọng nhất chính là quan sát."
"Quan sát hành động nhỏ và sở thích của cô ấy... Sau đó căn cứ..."
Cố Tiểu Gia há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra, nhìn hàng mi của cô, thiếu niên nở một nụ cười, thôi vậy, đa phần ai cũng thế cả, sau này quan sát nhiều hơn một chút là được.
...
Lúc này Cố Thần vẫn chưa biết, có người đến phá đám.
Trước cửa nhà họ Cố.
"Ây da! Anh Cố không có ở đây rồi." Một chàng trai giơ tay làm điệu hoa lan, xoay người hờn dỗi với người sau, "Người ta đau lòng quá ~"
Một thiếu niên người cao lớn thô kệch khác chợt rùng mình, cách xa cậu ta một chút, "Trần Thuật! Mẹ nó cậu có thể bình thường một chút được không? Tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này."
Bà nội Trần Thuật mê kinh kịch*, ở nhà thường xuyên diễn hát, Trần Thuật hay nghe thấy, tự nhiên cũng bị kéo vào hát tuồng, thỉnh thoảng thì sẽ đụng đến một câu diễn là lại duỗi tay ra làm điệu hoa lan.
*là một thể loại ca kịch của Trung Quốc.
Một người khác cũng chà chà cánh tay, nói thêm vào, "Cậu cứ như vậy là chúng tôi đi luôn đấy!"
Dĩ nhiên Trần Thuật là người vừa gọi điện thoại lúc nãy, chẳng qua là tự mình tới tìm Cố Thần cậu lại cảm thấy có chút... Hừ, cho nên cậu mới gọi điện thoại đến cho từng người, cuối cùng vất vả lắm mới thuyết phục được hai người đi cùng mình.
Nếu có đánh nhau...
—— cũng có người bị đòn chung với mình.
Lúc này dĩ nhiên cậu không dám đắc tội với hai người anh em này rồi. Cậu ho khan một tiếng, lập tức khôi phục nguyên trạng.
"Cái đó, để tôi gọi cho Háo Tử* cái đã." Nhà họ Cố không có ai, bảo vệ chỉ biết là Cố Thần đi ra ngoài không ngồi xe, nhất định là không đi xa, nhưng đi đâu thì ông ấy không biết, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tôn Hạo Quảng thôi.
*Người Trung Quốc hay thêm chữ "Tử" vào sau tên biểu lộ sự thân mật, còn chữ "Háo" phát âm giống chữ "Hạo" trong tên Tôn Hạo Quảng, Háo Tử nghĩa là "chuột".
Chỉ là không biết Háo Tử có biết hay không.
Cậu biết trong số họ Tôn Hạo Quảng là người quan tâm Cố Thần nhất, vậy nên trước khi cậu đến đã gọi không biết bao nhiêu cuộc để rủ Tôn Hạo Quảng đi cùng, kết quả là Tôn Hạo Quảng kiên quyết bất ngờ.
Kiên quyết không đến.
Cậu cảm thấy có vẻ kỳ lạ.
"A lô? Háo Tử!"
"Cậu không tới thật hả?" Cậu không tự chủ được mà hỏi.
"Không." Tôn Hạo Quảng lập tức từ chối, hoàn toàn không còn đường cứu vãn.
Có thể làm bóng đèn hay không... Cũng phải cần xem trường hợp nào nữa.
"Được rồi, anh Cố không có ở nhà, cậu biết anh ấy có thể đi đâu không?"
"Hmmm."
Ở đầu dây bên kia mặt, Tôn Hạo Quảng không cảm xúc, "Đến nhà họ Sở thử xem."
Nếu là trước kia, cậu có thể không biết nhị ca đi đâu thật, nhưng bây giờ.
Chả cần đoán làm gì.
—— không phải đang ở nhà họ Sở, thì cũng đang trên đường đến nhà họ Sở.
[Nhật ký mất mặt của Cố thiếu 10]
Cố Tiểu Gia: Tôi không thích cậu, cậu không nên hiểu lầm.
Sở Dư: Tôi biết mà, cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ làm bạn cả đời.
Cố Tiểu Gia: *nắm tay*... Không! Xin cậu đấy a a a! Hiểu lầm đi!
Danh sách chương