ThấyThành Dao không nói gì, Tiền Hằng không thể không mở miệng nói lại một lần nữa.

Đoánchừng là nói đến lần thứ ba, thì giọng nói của anh trôi chảy hơn rất nhiều:“Thành Dao, anh thích em, hy vọng em làm bạn gái anh.”

Rõràng đã nói ba lần rồi, nhưng khi Tiền Hằng nói xong, vẻ mặt của anh vẫn hoàntoàn luống cuống với xấu hổ, nhưng cho dù đã làm đến mức này, anh vẫn còn cốgắng giữ bình tĩnh.

“Mấylời như trừ phần thưởng cuối năm của em, anh cũng chỉ nói thế thôi.”

“Sẽkhông trừ thật.”

“Anhchưa từng nghĩ sẽ trừ.”

“Emlà người mới, nhưng trong việc điều chỉnh bản thân và tiến bộ, đều làm rấttốt.” Lúc này không chỉ có tai của Tiền Hằng đỏ lên, mà ngay cả sau tai, cũngbắt đầu ửng đỏ, “Cho nên cho dù em từ chối anh, anh cũng sẽ không trừ phầnthưởng cuối năm của em hay là trả thù em.”

TiềnHằng nhấp mím môi, nghiêm túc nhìn chăm chú về phía Thành Dao: “Nhưng nếu nhưem nhận chức công việc mới, anh với tư cách là bạn trai, sẽ âm thầm cho em mộtphần thưởng cuối năm một bao lì xì ăn Tết, thẻ của anh có thể tùy tiện quẹt.”

Nói đến chỗ này, cuốicùng Tiền Hằng cũng tìm về một chút bình tĩnh, anh cười nhạt một tiếng, nhìnThành Dao: “Một phút.”

“A?”

Tiền Hằng nhìn xuốngđiện thoại: “Còn có năm mươi giây, quá thời gian sẽ không chờ.”

Có kiểu tỏ tình như vậysao? Tình cảm với tiền bạc cùng nhau sao? Bày tỏ với tiền thưởng cuối năm cùngnhau sao?

Chuyện này...

Chuyện này có hơi làmngười ta rung động mà.

Tiền Hằng tựa như nhìnthấu sự dao động trong nội tâm của Thành Dao, anh nhếch môi bổ sung một câu:“Chỉ cần em đồng ý, không chỉ có phần thưởng cuối năm là của em, thẻ ngân hàngcủa anh là của em, hướng dẫn tư vấn chuyên nghiệp là của em, thời gian của anhlà của em, ngay cả anh cũng là của em.”

“Để nhận được tất cảđiều này, em chỉ cần gật đầu thôi.” Tiền Hằng tựa như đang cố gắng làm sao đểbán bản thân được vậy, “Túi quà may mắn đầu năm [1], ngoại trừnhững cái trên ra, em còn có thể nhận được một vài điều ngạc nhiên mừng rỡ bấtngờ,”

[1]    Túi quà may mắnđầu năm (      ): hay còn gọi làFukubukuro, là một túi

giấytrong đó có chứa nhiều vật phẩm, nhưng bạn sẽ không biết được trong túi có gì.Điều đặt biệt là tổng giá trị các vật phẩm trong từng túi khác nhau là khácnhau, có thể cao hơn hoặc thấp hơn giá của túi. Nếu may mắn, bạn có thể muađược túi có tổng giá trị các mặt hàng cao hơn số tiền bạn phải trả. Có nhữngtúi có giá trị thật cao gấp 10 lần giá của túi.

“Ngạc nhiên mừng rỡ gì?”

“Vậy em phải mua túi quàmay mắn rồi đích thân mở ra mới được.”

Thật là. Thành Dao nghĩ,tại sao Tiền Hằng không đi làm nhân viên bán hàng chứ? Cái sắc đẹp này của anh,cộng thêm chiêu tiếp thị đói [2] đe dọa dụ dỗ này, thế nào cũng có thể ngồi lên ngaivàng bán hàng khu vực Hoa Đông [3] chứ?

[2]     Tiếp thị đói (          ):là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn <

ngườitiêu dùng, làm cho họ ‘đói khát’, vì vậy sinh ra mong muốn mua sản phẩm màngười khác cũng muốn mua.

[3]   Hoa Đông: baogồm Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến, Đài Loan vàthành phố Thượng Hải, Trung Quốc.

“Đâylà lần đầu tiên trong đời anh sẵn lòng bỏ cả nguyên tắc, cũng phải bày tỏ.”Tiền Hằng nhìn Thành Dao, “Nếu như em từ chối anh, anh dĩ nhiên sẽ tôn trọng ýkiến của em, quan hệ công việc của chúng ta cũng sẽ không chịu ảnh hưởng; nhưngtừ góc độ của anh mà nói, thì đã tạo thành tổn thương và đả kích rất lớn vớianh, lòng tự trọng và lòng tự tin đều bị phá hủ,y...”

Có...cóđáng thương như vậy không? Bị ánh mắt này của Tiền Hằng nhìn, làm cho Thành Daochỉ cảm thấy, nếu như mình từ chối, thì thật là một tội ác tày trời!

Mà cũng vào lúc này, Tiền Hằng giơ tay lên liếcnhìn, cho Thành Dao một đòn cuối cùng: “Chỉ còn lại mười giây, anh sẽ đếmngược, mười----------------------------- chín------

tám----- ”

Tráitim của Thành Dao theo lời đếm ngược của Tiền Hằng mà đập nhanh hơn, trước khicô kịp phản ứng, thì cô đã nghe được giọng nói run run của mình: “Em. em đồngý! Em làm!”

Đượcrồi, khuất phục trước tiền bạc, cũng không có gì ghê gớm! Huống chi có gì màkhông khuất phục chứ? Phần thưởng cuối năm ba lần, mặc dù còn được tặng thêmmột Tiền Hằng kịch độc, nhưng. cố mà nhận đi!

Mà cho tới bây giờ, rốt cuộc Thành Dao mới có thểsắp xếp một vài manh mối trước đây lại----------------------------

“Vìsao trước đó anh ám chỉ tình yêu văn phòng cũng không phải là không thể chứ?”Thành Dao bừng tỉnh hiểu ra nói, “Làm khi đó em loại trừ cả một vòng, cuối cùngtưởng lầm là Vương Lộ với Lý Minh Lỗi quen nhau. Em đã nói không đúng mà, trướckia Lý Minh Lỗi rõ ràng đã nói tuyệt đối sẽ không yêu đương chị em, ngày hômqua em còn lén lén lút lút đi nói bóng nói gió hỏi Vương Lộ, cô ấy cũng nóithẳng với em, tuyệt đối không thích kiểu chó sữa con Lý Minh Lỗi.” Thành Daonhìn Tiền Hằng, cố tình kéo dài giọng điệu, “Ngày hôm qua em với Đàm Dĩnh còncảm thấy hai người Vương Lộ và Lý Minh Lỗi quá thản nhiên, kết quả người tathật sự không có gì, người có gì là sếp...”

Tiền Hằng đang chuẩn bịnói gì đó, thì vào lúc này, cửa công ty luật đột nhiên vọng tới âm thanh “tíc”quẹt thẻ.

Có người vào.

Động tác của Tiền Hằnggần như là bén nhạy lập tức tắt đèn văn phòng. Thành Dao còn chưa kịp phản ứng,thì bên trong phòng đã biến thành một màn tối, mượn ánh trăng yếu ớt ngoài cửasổ, cô mới miễn cưỡng thấy được Tiền Hằng đứng đối diện trong bóng tối.

Cô còn chưa kịp mở đènmột lần nữa, thì nghe được hai giọng nói truyền từ cửa.

“Thật xin lỗi, em quênmang bản văn kiện đó về nhà.” Giọng nữ này là của Vương Lộ, giọng của cô ấy mềmmỏng, “Cầm văn kiện về nhà em rồi lát nữa sẽ chơi với anh. Trên đường về muabánh gato socola giúp em đi, thật muốn ăn mà.”

Cái giọng điệu này, nghethế nào cũng giống như đang làm nũng với bạn trai, xem ra Vương Lộ đã bắt đầumột đoạn tình cảm mới rồi, Thành Dao vừa vui vẻ thay cho cô ấy, vừa vui mừng vìvừa nãy đã không mở đèn, nếu không thì quá lúng túng.

“Được rồi được rồi, thậtlà không thể nào nắm bắt được em, sao lại thích ăn đồ ngọt như vậy. Nhưng mà emmuốn ăn gì anh đều sẽ mua cho em.”

Hả?????

Nhưng vào khoảnh khắc một giọng nam khác vang lên, ThànhDao kinh hãi. Đây. đây không phải là Lý Minh Lỗi sao?!!!

Hai người này, thật sự ở bên nhau???

Hai người bên ngoài vănphòng đều không biết sự tồn tại của Thành Dao và Tiền Hằng, vẫn còn đang nóichuyện.

Lý Minh Lỗi cười hì hì:“Thật ra thì anh đoán em hẳn đã ngấp nghé anh từ lâu rồi, bởi vì không thể nàođột nhiên trong công ty lại truyền ra tin bát quái anh với em yêu đương được.Còn có bài bản hẳn hoi, em nói em không có thì sao lại truyền ra loại chuyện vôcăn cứ này được? Nhất định là em đã sớm nhìn trúng anh, cho nên cố tình đi tìmngười truyền, để cho anh bắt đầu chú ý em, kết quả là rơi vào cạm bẫy của emnhư vậy...”

VươngLộ dựa vào lý lẽ mà tranh luận: “Anh nói bậy! Muốn truyền thì nhất định là anhtruyền! Tin bát quái này ban đầu em thật sự là ù ù cạc cạc! Rõ ràng là anh.”

Câunói tiếp theo cô ấy còn chưa nói xong, mặc dù Thành Dao không hề ở tại hiệntrường, nhưng cô gần như là biết rõ trong nháy mắt.

Bọnhọ đang hôn.

LýMinh Lỗi hôn Vương Lộ, hơn nữa còn nuốt lấy câu nói cô ấy chưa nói xong kia.

Vậy.vậy là suy đoán bậy bạ của cô và Đàm Dĩnh, lại thật sự làm cho Lý Minh Lỗi vàVương Lộ yêu đương thành công???

Đãnói không thích tình yêu chị em mà? Đã nói ghét nhau mà?

A,hôm nay thật là tự vả.

Bênngoài văn phòng nụ hôn của Lý Minh Lỗi và Vương Lộ vừa mãnh liệt vừa cuộn trào,bên trong văn phòng Thành Dao và Tiền Hằng nghe tiếng động kia mà vừa lúng túngvừa trầm mặc.

Cặptình nhân nhỏ hôn một hồi, rốt cuộc mới cầm văn kiện rời đi.

Tronglúc nhất thời, văn phòng cũng khôi phục lại vẻ yên lặng.

ThànhDao không hiểu tại sao, rõ ràng là chuyện của Lý Minh Lỗi và Vương Lộ không cóchút liên quan gì đến cô, nhưng mặt cô lại không nhịn được mà ửng đỏ nóng hầmhập, cô vừa dùng tay sờ mặt, vừa muốn đi bật đèn làm giảm lúng túng: “Anh tắtđèn làm gì, cũng không phải là vụng trộm, không phải chúng ta đang tăng catrong văn phòng sao? Lại không làm chuyện gì khác mà.”

Kếtquả tay của Thành Dao vừa mới chạm vào công tắc điện, thì bị Tiền Hằng cứng rắnkéo trở lại.

“Vậy thì làm chút chuyệnkhác.”

Giọng nói của Tiền Hằngvẫn bình tĩnh như cũ, cho đến khi anh cúi người xít lại gần Thành Dao, ThànhDao rốt cuộc mới cảm giác được sự không ổn định thở gấp trong sự bình tĩnh đó.

Sau đó rất nhanh, cái sựthở gấp này bị nhấn chìm trong miệng lưỡi của nhau.

Nụ hôn này, không giốngnhư nụ hôn chuồn chuồn đạp nước vừa nãy. Tiền Hằng cạy cánh môi của Thành Dao,cho cô một nụ hôn ướt át mà thâm nhập.

Thành Dao lùi về phíasau theo bản năng, cũng đã lùi đến bức tường rồi, nhưng Tiền Hằng lại ngày càngtáo tợn hơn giữ nguyên tư thế này, tiện thể đè cô lên tường mà hôn.

Thành Dao được hôn đếnmơ hồ, choáng váng một lúc, lúc chỉ còn cảm thấy khó thở mặt đỏ tới mang tai,thì Tiền Hằng mới buông cô ra.

Thành Dao ngẩn người mộtlát, sau đó mới bình tĩnh lại, cô không nhịn được mà tố cáo nói: “Anh... anhkhông biết xấu hổ!”

Trong bóng tối, TiềnHằng nhìn Thành Dao chằm chằm, khóe miệng cong lên.

Thành Dao thật sự tủithân: “Em còn chưa chuẩn bị xong.” Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lườmTiền Hằng, “Có phải anh thường hôn người khác không? Tại sao kỹ thuật hôn lạithành thạo như vậy? Chắc chắn không phải là nụ hôn đầu rồi! Chuyện này khôngcông bằng, em ngay cả yêu cũng chưa từng! Em phải thảo luận về điểm cân bằngtâm lý với anh một lần nữa!”

“Là nụ hôn đầu.”

“Hả?”

Tiền Hằng nhếch môi,ngoảnh đầu: “Em là người đầu tiên anh thích.”

Chỉ một câu nói như vậy,nhưng Thành Dao lại cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng hầm hập.

Cái gì chứ, cô vậy mà làngười đầu tiên nếm trải?

Cô vô thức muốn nói sangchuyện khác: “Nụ hôn đầu gì chứ?! Lúc trước em rơi xuống nước không phải đã hônem rồi sao? Có phải anh đã tự động mất trí nhớ quên toàn bộ chuyện trước kia,gạt em nói là nụ hôn đầu không?” Tiền Hằng lại khẽ cười, anh cúi người, nhìnchằm chằm Thành Dao: “Cái đó mà gọi là hôn?” Anh nhẹ nhàng nâng cằm Thành Daolên, “Đây mới gọi là hôn.”

ThànhDao cứ như vậy lại bị Tiền Hằng đè trên tường lần nữa, không có chút sức phảnkháng để mặc anh hôn, tay cô để trên bức tường lạnh như băng, nhưng trên môi vàtrên mặt lại nóng như lửa, cảm giác hai thế giới băng lửa khác nhau thật sựkhiến cho cô không có cách nào lẩn trốn.

ThànhDao liếc nhìn tập điều khoản và văn kiện pháp luật trang nghiêm trên bàn củaTiền Hằng, có hơi choáng váng nghĩ, đây có tính là văn phòng play hay không?

Thậtlà xấu hổ.

Thậtlà muốn che mặt.

Thậtlà muốn chạy trốn.

Yêuđương là kích thích như vậy sao?

Thành Dao cảm thấy, bản thân đột nhiên hiểu đượchành vi hôn môi trong phòng làm việc vừa nãy của Vương Lộ và Lý Minh Lỗi.

Đốivới những chuyện sau nụ hôn này Thành Dao đều cảm thấy lúng túng, trái tim côvẫn luôn ở trong trạng thái đập điên cuồng giống bệnh tim, không biết có phảilà sự tự bảo vệ mình hay không, mà lúc kích động quá mức, chi tiết của một vàichuyện đều biến mất giống như mất trí nhớ vậy.

Đợiđến lúc cô phản ứng lại lần nữa, thì cô đã ngồi trong chiếc Bentley của TiềnHằng, xe đã đậu dưới nhà cô.

TiềnHằng nghiêng người qua, giúp cô mở dây an toàn.

Thânphận của Thành Dao thay đổi quá đột ngột, nên vẫn chưa quen mà vô thức nói cảmơn: “Cám ơn sếp!”

TiềnHằng ho khan một tiếng, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Lúc không có ai, thìkhông cần gọi anh là sếp.”

“Được,cám ơn sếp!”

11

TiềnHằng không thể không ra lệnh cấm: “Sau này lén gọi sếp nữa, trừ tiền thưởng.”

11

Mặcdù là lời uy hiếp trừ tiền thưởng, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, kết hợp vớinét mặt và giọng nói của Tiền Hằng lúc này, thật sự không hề có một chút lực uyhiếp.

“Ngoàira, anh muốn trưng cầu ý kiến của em.” Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, “Em có hyvọng công khai mối quan hệ của chúng ta trong công ty không?”

ThànhDao gần như là quyết định nhanh chóng hô: “Không! Không hy vọng!”

Tuyệtđối không! Một khi cô biến thành bạn gái của Tiền Hằng, nhất định sẽ bị tổ hợpvinh hoa phú quý khai trừ đảng viên! Bao Duệ và Đàm Dĩnh sẽ không nói cho cônhững tin tức bát quái mới nhất! Mọi người sẽ không coi cô là Thành Dao, mà sẽdán cho cô cái nhãn đáng sợ “Người phụ nữ của giáo chủ” này!

Đốivới đáp án này Tiền Hằng vô cùng bất ngờ, anh nhíu mày: “Anh còn tưởng em sẽyêu cầu anh phải công khai.” Anh liếc nhìn ngoài cửa xe, “Dầu sao thì đối vớiviệc đàn ông không công khai quan hệ thân phận của nhau, cũng có rất nhiềungười phụ nữ không có cảm giác an toàn hay sao?” Tiền Hằng dừng một chút, lạithiếu đòn nói thêm một câu, “Nhất là khi người đàn ông này rất xuất sắc.”

« 11

Cònkhông chờ Thành Dao trả lời, Tiền Hằng đã nhìn cô với ý tứ sâu xa: “Nhưng mà,cho dù là người đàn ông rất xuất sắc, mà phụ nữ vẫn không muốn công khai, thìphải cân nhắc xem cô ấy có phải đang có suy nghĩ khác hay không, ví dụ như muốntiếp tục đóng giả còn độc thân trong vòng tròn giao tiếp, đã ăn trong bát lạitrông trong nồi [4]...”

[4] Đã ăn trong bátlại trông trong nồi (                            ):đang làm việc này l việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia.

“Không!”Thành Dao giải thích, “Có một vài phụ nữ khá độc lập, cũng không thiếu cảm giácan toàn, cũng không cần đàn ông công khai quan hệ, chỉ là cân nhắc lợi ích côngviệc, không muốn ảnh hưởng đến công việc của bạn trai xuất sắc!”

ThànhDao lại bổ sung: “Hơn nữa em là đẻ thường đó.”

“...”Tiền Hằng nhíu mày, “Chuyện có quan hệ gì với đẻ thường?”

“Chuyệnnày. những nhà tâm lý học trẻ em không phải nói như vậy à, đứa bé sinh mổ dễthiếu cảm giác an toàn, em. em là đẻ thường! Cảm giác an toàn của em không cóvấn đề!”

“Em vậy mà cũng tin?” Vẻ mặt của Tiền Hằng tràn đầysự không thể tưởng tượng nổi, “Đó không phải đều do tổ chức giáo dục sớm nói đểtiết kiệm tiền cho bố mẹ sao?”

“Nhưngmà cũng được. Anh quả thật cũng cảm thấy khá ổn khi tạm thời không công khaiquan hệ của chúng ta.” Tiền Hằng hắng giọng một tiếng, đưa ra tổng kết, “Nếukhông anh chỉ có thể tránh nghi ngờ mà không dẫn em xử lý vụ kiện, cũng khôngthể cùng đi công tác.”

“Tạisao chứ?”

“Cácđồng nghiệp còn lại sẽ cảm thấy anh thiên vị em.” Tiền Hằng xoa xoa mi tâm,“Cho dù trên thực tế đều không phải, nhưng luôn sẽ có người có ý kiến tronglòng, như vậy sẽ không tốt cho quan hệ đồng nghiệp của em.”

“Nhưngbầu không khí trong công ty không phải vẫn rất tốt sao?”

“Quan hệ con người rất phức tạp, lòng người cũngkhông cần đi dò xét.” Thành Dao gật đầu: “Đã biết lão.” Thành Dao nói đến mộtnửa, thì nhớ lại lời uy hiếp trừ tiền thưởng của Tiền Hằng, miễn cưỡng bẻ lái,nhưng khúc bẻ lái này độ cong hơi lớn, cô quẹo đến lật xe luôn rồi, đợi đến lúcThành Dao ý thức được, thì hai chữ “lão công” đã nhảy ra, bát nước đổ khó lấylại.

Sovới sự lúng túng của Thành Dao, Tiền Hằng lại trấn định hơn, nhưng rất nhanhsau đó, Thành Dao liền hiểu được sự trấn định có độc của anh.

Cô chỉ nghe Tiền Hằng nói tình ý sâu xa: “Anh biếtem rất muốn gọi là chồng, nhưng mà kiềm chế một chút đi, Thành Dao, em vẫn đangbước vào quá trình chạy thử nhân vật bạn trai, chồng thì để anh luyện tập đã.”

Thành Dao nghĩ, bây giờ chia tay còn kịp không?

Mặckệ như thế nào, hai người cứ ngượng ngùng ngồi trong xe hết một tiếng, cuối cùngvẫn là Thành Dao cố gắng nói ngừng lại, mới có thể đưa vị tượng Phật lớn TiềnHằng đi.

Côđi từ từ lên lầu, thẳng đến một tiếng sau, trái tim cô vẫn chưa hoàn toàn bìnhtĩnh lại.

Màlúc này, điện thoại của người đầu têu Tiền Hằng lại gọi đến.

ThànhDao cắn răng, kiên định nhấn “từ chối”.

Lạivang lên, lại “từ chối”.

Cô gửi WeChat cho Tiền Hằng-----

“Emcần ở một mình yên tĩnh.”

TiềnHằng rất nhanh trả lời WeChat: “Gọi điện thoại cũng không thể?”

Mặcdù WeChat không thấy được cảm xúc của đối phương trong giọng nói, nhưng ThànhDao vẫn nhạy bén cảm nhận được sự tủi thân và không vui của Tiền Hằng.

“Khôngthể.” Thành Dao dừng một chút, nhắn lại một câu, “Vừa nghĩ đến anh là em khôngbình tĩnh được.”

Gửinhững lời này xong, phía bên Tiền Hằng lại yên lặng đến kỳ lạ.

Cách thậtlâu sau, tin nhắn WeChat của anh mới đến lần nữa. “Đúng.”

Mặc dù tin nhắn của Tiền Hằng không còn cảm giáctồn tại của sự tức giận nữa, nhưng dáng vẻ của anh vẫn quanh quẩn gạt không đitrong đầu của Thành Dao.

Đây thật sự là trúng độccủa sếp rồi!

Thành Dao trằn trọc trởmình không ngủ được, suy nghĩ một lát, rồi quyết định bò dậy gọi điện thoại choTần Thấm, dẫu sao người mở ra câu chuyện thần kỳ này, không phải là Tần Thấmsao?!

Người làm nghề quan hệcông chúng Tần Thấm quả nhiên giờ này vẫn chưa ngủ, Thành Dao không dám đithẳng vào vấn đề, đầu tiên là tán gẫu một vài chuyện, rồi mới thử dò xét nói:“Chuyện là, cậu nói xem, nếu như tớ và đồng nghiệp yêu đương, thì có phải làkhông tốt lắm không?”

Phản ứng của Tần Thấmquả nhiên rất lớn: “Cái gì? Thành Dao? Cậu yêu sao??? Đã nói cùng nhau độc thânđến ba mươi tuổi rồi tới Hà Lan đăng ký kết hôn chăm sóc nhau đến già rồi mà??Là ai để cho cậu phản bội tớ!”

Thành Dao nói úp úp mởmở, lúc vừa mới vào làm, cô đã từng nói rất nhiều điều xấu về Tiền Hằng với TầnThấm, hơn nữa còn không ngừng cập nhật...

Kết quả thái độ này củaThành Dao càng làm Tần Thấm khẩn trương: “Không phải là họ Bao kia chứ? Khôngphải là đã kết hôn rồi sao? Cậu đừng làm kiểu này, chuyện này thật sự khôngđược.”

“Không không.” Thành Daoliên tục chối, “Ừm...là, là tớ và sếp của tớ ở bên nhau.”

“À à.” Tần Thấm vô thứcđáp lại, sau đó mới phát hiện không đúng, “sếp nào của cậu?”

“Tiền Hằng.”

Cô ấy kêu lên: “Khôngphải cậu nói anh ta kịch độc sao? Không phải nói không đội trời chung với anhta sao? Sao lại tốt lên vậy? Sao cậu lại thích người có độc như vậy? Cậu phảigiải thích hợp lý cho tớ!”

“Chơi với độc nhiều, tớ không cẩn thận liền dính vào nghiệnm@ túy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện