ThànhDao cứ như thế mà bày trận địa sẵn sàng đón địch cùng cặp ma quỷ này ăn cơmtrưa.
Saugiây phút yên lặng ngắn ngủi, lại bắt đầu một vòng khiêu chiếu sinh tồn mới.
Mẹ Tiền uống một ngụm rượu vang, nhìn về phía TiềnHằng và Thành Dao, bà ấy cười híp mắt: “Hai người các con, là ai theo đuổi ai?”
ThànhDao lập tức liếc mắt cầu cứu nhìn về phía Tiền Hằng.
TiềnHằng liếc nhìn cô, sau đó bình tĩnh như thường nói: “À, cô ấy theo đuổi con.”
Đượcrồi, Thành Dao nghĩ, hôm nay là sân nhà của anh, xem như để trả thù lần trước côbôi đen anh đi, nói cô là cô gái trẻ sa ngã hoàn lương, cô cũng chỉ có thể cắnrăng nhận.
“Hả?”Mẹ Tiền cân nhắc nói, “Không nhìn ra Tiểu Thành lại dũng cảm vậy đấy, cho nêntheo đuổi bao lâu? Cụ thể là bày tỏ như thế nào?”
TiềnHằng cao quý lãnh diễm nói: “Cô ấy có lẽ đã thầm mến con rất lâu rồi, chẳng qualà vân không bày tỏ. Cho nên lúc bày tỏ, con vân chưa chuẩn bị tâm lý gì.”
Mẹ Tiền gật đầu, mặt đầyvẻ nguyện lắng tai nghe.
Tiền Hằng nhấp một ngụmtrà: “Cho nên thật ra thì cũng không có hành động theo đuổi giống trống khuachiêng gì, có thể là sự xuất sắc của con đã làm cho cô ấy có một chút áp lực,cô ấy sử dụng chiến lược biến đổi ngầm muốn lâu ngày sinh tình.”
Mẹ Tiền nâng mặt lên:“Cảm giác rất lãng mạn đấy. Cho nên là làm sao biến đổi ngầm âm thầm ảnh hưởngvậy?”
“Buổi sáng thì cô ấychuẩn bị bữa ăn sáng cho con, buổi tối thì làm cơm tối cho con, bình thường còncó thể thông ống nước, lái xe hộ, gọi đến là đến, thuận tiện nhanh nhẹn.”
Đợi ... đợi một chút,chuyện này nghe hoàn toàn không có tí lãng mạn nào... “Dạ dày của con khôngkhỏe, cô ấy nấu cháo cho con, lúc đi công tác cũng quan tâm con có ăn cơm đúnggiờ không.”
Ờ. cái này nghe cònkhông tệ.
“Người khác đều cảm thấycon là khối u ác tính của ngành, chỉ có cô ấy không cảm thấy như vậy.”
“Dân con đi chơi tròchơi, để cho con thích đập chuột chũi.”
“Nói chuyện vớ vẩn bẻcong đạo lý rất nhiều, nhưng lúc nào cũng quan tâm con kết hợp làm việc và nghỉngơi, trong bất kỳ trường hợp nào cũng rất bảo vệ con.”
“Có chung sở thích với con, thích trò chơi và âm nhạc giốngnhau, có rất nhiều đề tài.”
Tài ăn nói của Tiền Hằngquả thật quá tốt, bình tĩnh mà kể, mẹ Tiền cũng đã chìm đắm trong mối tình cảmđộng lòng người của những người trẻ tuổi; ngay cả người trong cuộc Thành Dao,cũng bị những lời anh nói mà bừng tỉnh cảm thấy mình thật sự thầm mến Tiền Hằngtừ lâu, đã sớm thận trọng chuẩn bị mưa dầm thấm sâu rồi.
“Rồibày tỏ thế nào? Là ai bày tỏ? Là Tiểu Thành sao?”
“Vâng.”Lần này Tiền Hằng cuối cùng cũng khẽ lướt qua Thành Dao, sau đó anh ngoảnh đầuđi, “Là cô ấy.”
ThànhDao nghĩ, bộ dáng không được tự nhiên vụng về này, kỹ năng diễn xuất dày côngtôi luyện này, câu chuyện không chút sơ hở này, không nghĩ tới Tiền Hằng bịachuyện lại giống như vậy.
“Bàytỏ như thế nào?”
ThànhDao nói thầm trong lòng, đừng nói mẹ Tiền muốn hỏi, chính cô cũng muốn hỏi TiềnHằng, dựa theo sự phát triển tình tiết của câu chuyện này, thì cô nên bày tỏnhư thế nào mới có thể HE?
TiềnHằng lại liếc nhìn Thành Dao: “Vào ngày sinh nhật cô ấy tặng cho con một hộpquà để bày tỏ.”
Hay,thật sự hay, câu chuyện làm cho người ta tín phục, điều quan trọng nhất chínhlà trong giả có thật, mới có thể thật giả lẫn lộn, Tiền Hằng thật sự là mộtbiên kịch có tài mà, chi tiết sinh nhật tặng quà chân thật cộng thêm bày tỏ giảdối, thật sự là có bài có bản làm cho người ta tín phục.
Lầnnày mẹ Tiền không truy hỏi nữa, nhưng Tiền Hằng lại dừng một chút, tiếp tụcnói.
“Tronghộp quà của cô ấy có lời bày tỏ của cô ấy với con. Nói muốn sinh em bé vớicon.”
ThànhDao thận trọng vững vàng, mới không ném ly trà trong tay đi. Hay đấy, màn trảthù cuối cùng cũng đến. Nhưng anh có thể chú ý đến thiết lập nhân vật một chútkhông? Tôi phúc hắc đến mức biến đổi ngầm giả heo ăn hổ, tại sao đột nhiên lạitrở nên cuồng dã như vậy? Còn sinh em bé? Thành Dao thật sự là tức đến cười,cũng không biết Tiền Hằng làm thế nào mà nghĩ ra được. Lời thoại trong tiểuthuyết ngôn tình hạng ba này, mà cũng áp dụng lên người cô à.
Côcảm thấy đã đến lúc cứu vãn hình tượng mình một chút: “Cháu còn tặng quà khác.”
“Ừ.”Tiền Hằng công nhận lời giải thích của cô, “Là như vậy.”
Anh ý vị sâu xa nhìnThành Dao, sau đó trên lỗ tai đột nhiên ửng đỏ không dễ gì nhận ra, nhưng giọngnói vẫn bình tĩnh như cũ: “Cô ấy còn tặng cho con một chai rượu.”
Thành Dao nghĩ, à, hóara trong hộp quà có rượu.
“Một chai ChâteauLafite-Rothschild năm 1982.”
Ừm. hả?? Phải không???Château Lafite-Rothschild năm 82... Đợi một chút???? Thành Dao đột nhiên có mộtloại dự cảm không ổn.
Tiền Hằng lại không ý thức được sự hốt hoảng của Thành Dao,anh cố ý nhấn mạnh mỗi một âm tiết: “Còn có một vài đồ khác.”
Đồ khác. là một hộp baocao su sao.
Thành Dao không còn chútsức lực đi chú ý biểu cảm trên mặt của ba Tiền mẹ Tiền nữa, trong lòng cô giốngnhư có một con sóc bị hoảng sợ, đang chuẩn bị nhảy tót lên trên cây để trốn.
ChâteauLafite-Rothschild năm 82.
Cô chính là đồ ngốc, bâygiờ mới kịp phản ứng.
Hiện tại Tiền Hằng khôngphải đang bịa chuyện! Anh nói có bài có bản như vậy, tình tiết chân thực nhưvậy, là bởi vì đây vốn là sự thật!
Nhà máy đã gửi nhầm hộpquà đó! Cái hộp quà của phú bà bỏ số tiền lớn bày tỏ với tiểu thịt tươi, bị côđem làm quà tặng cho Tiền Hằng!
Chỉ sợ anh đã thật chorằng cô bày tỏ với anh cuồng dã như vậy rồi! Chỉ sợ anh đã thật cho rằng cô cóchút ngấp nghé với anh rồi! Chỉ sợ anh đã thật cho rằng cô thầm mến anh rồi!
Mẹ nó muốn mạng rồi!
Ngay tại lúc cả người Thành Dao cũng sắp bị dọa đến đờ đẫn,thì nghe Tiền Hằng tiếp tục nói------------------------
“Lúc đầu thì con từchối.” Giọng nói của anh vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng lại mang theo một loại khôcằn mất tự nhiên, giống như cố gắng duy trì vẻ vô cảm bình tĩnh, nhưng mà cáiloại cảm xúc đó vẫn để lộ ra ngoài.
Anh ho khan một tiếng, hời hợt khẽ liếc nhìn Thành Dao:“Nhưng cho dù con lạnh nhạt, thì cô ấy cũng không có lùi bước, chịu đựng nỗibuồn và sự lúng túng vì bị từ chối trong lòng mình, tiếp tục ở bên cạnh con.”
Khôngphải đâu! Không phải!! Không phải như vậy!!! Thành Dao điên cuồng khoát taytrong lòng, sếp!! Ý nghĩ của anh như vậy! Thật sự rất nguy hiểm đó!!!
Kết quả nói như thế còn chưa xong, ngay tại lúc ThànhDao đã vô cùng xốc xếch, thì Tiền Hằng lại cho cô một đòn trí mạng---------------------------
“Chonên cuối cùng, con bị sự cố chấp và kiên cường của cô ấy làm cảm động.” TiềnHằng khôi phục lại vẻ cao quý lãnh diễm, anh nhìn thật nhanh về phía Thành Dao,rồi lại dời tầm mắt đi thật nhanh, sau đó nhìn bên ngoài cửa sổ cách đó khôngxa bình tĩnh nói: “Con quyết định sẽ cố mà ở bên cô ấy.”
Cáigiọng điệu này của anh, làm Thành Dao muốn hỏi anh, bây giờ, cô có cần quỳxuống tạ chủ long ân hay không?
Chỉlà... chỉ là sự phát triển này! Con mẹ nó không đúng mà!
Trongđầu Thành Dao là một đống lộn xộn, đây rốt cuộc là tình huống gì? Hộp quà củacô, sẽ không phải thật sự đưa sai rồi chứ? Tiền Hằng nói những lời này, là nóidối để đối phó với ba mẹ anh hay là thật?
Trongnửa sau bữa cơm, sức chiến đấu của Thành Dao căn bản chỉ còn lại năm mà thôi,cô thiếu chút nữa làm đổ rượu vang, lúc cắt bò bít tết thiếu chút nữa tuột tay,cuối cùng lúc lấy món điểm tâm ngọt còn để rớt món điểm tâm lên đồ, biểu cảmluôn phức tạp vi diệu nhìn về phía Tiền Hằng.
Thậtsự không dám nhìn thẳng.
Đốivới chuỗi hành động làm rơi đồ và làm trò cười cho thiên hạ của Thành Dao hômnay, Tiền Hằng lại đặc biệt bao dung.
Cáisự đột nhiên muốn bao dung này. Hỏi thử có người phụ nữ nào có thể bình tĩnhkiềm chế trước lời đồng ý quen nhau ám chỉ trước mặt chứ?
Theolý thuyết, Thành Dao còn có cái biểu hiện này, đã là đáng quý.
TiềnHằng vừa tao nhã cắt bò bít tết, vừa hài lòng nghĩ, kế hoạch này của anh thậtlà hoàn mỹ.
NgôQuân nói không sai, sau khi anh lạnh nhạt với Thành Dao, chỉ cần lợi dụng cơhội thích hợp cho cô một chút ám chỉ, thì cô sẽ kích động thua trận, dấy lênđộng lực theo đuổi lần nữa. Hôm nay anh lợi dụng thời cơ đóng giả bạn gái này,vừa cùng Thành Dao tiếp xúc thân mật không liên quan đến công việc, lại lợidụng cơ hội này, nói xa nói gần biết thời biết thế ám hiệu với Thành Dao mìnhđã tiếp nhận cô.
Nhưvậy thì không cần anh chủ động, đưa tín hiệu cho Thành Dao có thể tiếp tụckhông ngừng cố gắng theo đuổi anh.
Đơngiản nhưng cơ trí.
MàThành Dao quả thật giống như anh suy nghĩ, nửa sau bữa cơm đã kích động đến ngungốc, khẩn trương tới mức tay chân không hài hòa.
Tronglòng Tiền Hằng đã có dự tính, đợi bữa cơm này kết thúc, Thành Dao nhất định sẽkéo anh đi chứng thực ý trong lời của anh, đến lúc đó...
Hừ.
ThànhDao chịu đựng nỗi thấp thỏm, sợ hãi và bất an to lớn trong lòng đến khi bữa cơmkết thúc.
Gầnnhư là ba Tiền mẹ Tiền vừa mới đi, thì cô liền kéo Tiền Hằng lại.
“sếp.sếp.”
TiềnHằng hiểu rõ cười với cô: “Cô muốn hỏi gì, cứ hỏi.”
“Tronghộp quà của tôi thật sự có Château Lafite-Rothschild năm 82 sao? Anh. anh uốngchưa?”
TiềnHằng dè dặt cười: “Tôi còn chưa uống, nếu như cô muốn cùng uống, thì cũng khôngphải là không thể.”
“Vậy,anh nói, chuyện. ‘cố mà ở bên tôi’ là.” Thành Dao thấp thỏm nói, “Là để đối phóvới ba mẹ anh đúng không?”
TiềnHằng không đợi Thành Dao nói xong, mà đại phát từ bi ngắt lời cô: “Không, chínhlà ước mơ của cô như thế.”
Anh cẩn thận nhìn về phía Thành Dao: “Mặc dù bạngái là đóng giả, nhưng cô cũng đã nghe rồi đấy, cô tặng quà bày tỏ với tôi, baogồm bình thường cô thầm mến tôi, đều là sự thật, tôi quả thật rất cảm động, chonên cũng quyết định cho cô cơ hội thứ hai thể hiện mình. Nếu như cô tiếp tục cốgắng, lấy tiêu chuẩn cao yêu cầu bản thân khắp mọi mặt, nếu thông qua sát hạch,thì cũng không phải là không thể trở thành bạn gái thật của tôi.”
Thành Dao kinh hãi,Thành Dao mê mang, Thành Dao cảm thấy đầu mình hỏng rồi.
Tiền Hằng? Tiền Hằngđang nói cái gì? Tại sao lại cảm thấy mỗi chữ khi đứng một mình thì nghe hiểunhưng khi đứng chung một chỗ thì Thành Dao chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng...
“Nhưng mà tôi.”
“Không có nhưng mà.”Tiền Hằng nói chắc chắn, “Cho cô thời gian khảo sát sau khi thông qua thì lênvị trí đã là sự châm chước lớn nhất của tôi cho cô rồi, cho dù cô nói tim mìnhđập nhanh như cháy một ngày cũng không kịp đợi, cũng không được. Dù sao thìtình yêu văn phòng, tôi vẫn cảm thấy không quá ổn thỏa. Tôi còn phải xây dựngtâm lý.”
“Thời gian khảo sát mộttháng.”
“Không.”
“Ba tuần.” Tiền Hằnghung dữ trợn mắt nhìn Thành Dao, “Cho dù cô khóc, thì cũng không thể thấp hơnnữa. Chỉ việc cân nhắc yêu đương thôi, đã tạo ra ảnh hưởng tới công việc củatôi rồi. Sau khi yêu đương, thu nhập của tôi cũng có thể giảm xuống, cho nêntôi cần cân nhắc rất thận trọng.”
“Tôi.”
“Hai tuần lễ.”
“sếp! Đây là một sự hiểulầm!!!” Thành Dao cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tận dụng triệt để cầm điệnthoại hét lên.
Tiền Hằng sửng sốt rấtlâu, mới cau mày, mặt đầy vẻ hưng sư vấn tội: “Hiểu lầm gì? Cho cô hai tuần lễcô còn muốn lấn tới?”
Thành Dao nhắm mắt:“Chuyện đó. hộp quà đó, là một sự hiểu lầm.” Cô lau mồ hôi, đưa tin nhắn đầuđuôi gốc ngọn của chuyện bên nhà máy đưa nhầm hàng nói ra.
Sắcmặt của Tiền Hằng rất kinh khủng. Hơn nữa theo lời của Thành Dao, sắc mặt anhcàng ngày càng kinh khủng.
Chođến khi Thành Dao nói xong, anh mới u ám trừng mắt nhìn Thành Dao, gằn từng chữmột: “Cho nên, cô không bày tỏ?”
ThànhDao gật đầu: “Thật sự! Hôm nay tôi sẽ đi khiếu nại nhà máy đã gửi nhầm hàng!Tôi có thể gọi người đến chỗ anh đối chứng! Đây thật sự là một sự hiểu lầm! Tôikhông có! Tôi tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận với sếp!”
“Chonên, tất cả cảm xúc trước đó của tôi đều là uổng phí?”
Thành Dao lập tức gật đầu bảo đảm nói: “sếp, anhkhông cần cố mà làm như vậy, không cần xoắn xuýt vấn đề tình yêu văn phòngkhông ổn này, cũng không cần vì cân nhắc yêu đương mà ảnh hưởng đến thu nhậpcông việc! Cũng không cần khảo sát tôi! Không cần quan tâm đến cảm nhận củatôi! Bởi vì tôi rất tốt! Tôi không có thất tình! Tôi cũng không có bày tỏ thấtbại chịu đựng sự đả kích mang tính hủy diệt! Anh yên tâm! Tôi sẽ tiếp tụcchuyên tâm vào công việc! Vì xây dựng xã hội chủ nghĩa mà phấn đấu!”
Thậtra thì gặp phải tình huống này, đầu óc của Thành Dao cũng chưa bình tĩnh trởlại, cả người cô đều vô cùng hỗn loạn, ánh mắt của Tiền Hằng làm cho cô tâmhoảng ý loạn, lời nói của Tiền Hằng càng làm cho cô cảm thấy phiền não bất anthấp thỏm khẩn trương. Cô giải thích không đầu không đuôi, theo bản năng muốnkhôi phục cảnh tượng không thể khống chế này trở về cân đối như cũ. Cô chóngmặt nghĩ, tất cả trở về bình thường, là tốt rồi. Sự không bình thường của côcũng có thể chuyển tốt.
ThànhDao nói một tràng, phân tích mình vô tội từ hai mặt chủ quan và khách quan củachứng cứ, hơn nữa cố gắng hoàn thiện suy luận, dung hợp lại tạo thành chuỗichứng cứ đưa cho đương sự xem, tăng cường chứng minh chứng cứ có sức thuyếtphục rằng bản thân quả thật không có ý nghĩ bậy bạ với Tiền Hằng.
“sếp, anh ngàn vạn lầnđừng cảm thấy tôi đau khổ yêu anh rất đáng thương, mà từ thương hại miễn cưỡngbản thân nói cho tôi cơ hội! Tôi không có! Tôi thật sự không có!”
Kết quả không biết tạisao, Tiền Hằng càng nghe càng yên lặng, càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, ThànhDao nói xong câu cuối cùng, anh lại đứng lên, đi thẳng! Đi! Thẳng!
Cũng không lâu sau,Thành Dao nhận được một tin WeChat.
“Đột nhiên nhớ đến cócông việc vô cùng quan trọng phải tăng ca, tự cô đi về đi, tiền xe tôi thanhtoán.”
Đến cùng với tin nhắn WeChat này, là một bao tiền lì xìchuyển khoản 200 tệ.
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy, Thành Dao nghĩ, hơn nữa gầnđây có gì phải tăng ca chứ? Hôm nay để đối phó với ba mẹ mình, mà không phảiTiền Hằng đã sắp xếp thời gian xong xuôi rồi sao?
Nhưng mà không biết cóphải là trùng hợp hay không, Tiền Hằng chân trước vừa mới đi, thì Thành Daoliền nhận được điện thoại của Tiết Minh. “Dao Dao, cậu ở đâu vậy? Hôm nay tôiđúng lúc lại đến thành phố A làm việc, ăn một bữa cơm không?”
“Hả?” Thành Dao có hơingượng ngùng, “Tôi vừa mới ăn xong, hay là tôi đi ăn cùng cậu, sau đó uống tràchiều gì đó?”
Tiết Minh miệng nói đồngý, thế là hai người liền quyết định chuyện này, Tiết Minh rất muốn đi nếm thửmùi vị của một quán ăn trên con phố ăn vặt của thành phố A, cho nên hai ngườiliền hẹn gặp mặt ở đó.
Cũng không biết hôm nayThành Dao có vận khí gì, mà cuộc điện thoại của Tiết Minh vừa mới cúp, thì BaoDuệ gọi điện tới. Làm cho Thành Dao cũng lâng lâng cảm thấy mình đúng là mộtngười bận rộn trăm công ngàn việc.
“Thành Dao, xế chiều hômnay chúng ta có hẹn đánh bài, đến nhà tôi chơi đi! Đàm Dĩnh Lý Minh Lỗi vớiVương Lộ cũng tới, còn thiếu cô thôi! Tôi nói vợ tôi làm một bàn món trángmiệng, không phải cô nói cô ấy làm ngon sao? Mau đến ăn đi.”
ThànhDao từ chối nói: “Thay tôi cám ơn chị dâu với! Chỉ là tôi đã hẹn người ta rồi!Lần sau nhất định tới!”
“Hẹn người ta?!” Radar bát quái của Bao Duệ lập tứcđược kéo ra, lại hỏi Thành Dao một đống, rồi còn tình ý sâu xa quan tâm nói choThành Dao một số điều cần biết khi hẹn hò, sau đó mới cúp điện thoại.
ThànhDao nhanh chóng chạy đến con đường ăn vặt.
Chỗnày xem như là khu phố cất giữ điểm đặc sắc của thành phố A, dù sao du kháchcũng muốn đến đi dạo, cho nên có không ít quán cơm nhỏ đã mở mười mấy năm, mùivị rất ngon, chỉ là bởi vì khu phố này đã quá cũ, lại còn tồn tại một số vấnđề, du khách nhiều rác cũng nhiều, nên môi trường khu vực này có hơi bẩn.
TiếtMinh và cô đều không để ý, nhưng nếu như đổi lại là kiểu người như Tiền Hằng,sợ rằng có cau mày, nín thở, cũng không biết chỗ nào đủ sạch sẽ để có thể đặtđôi chân tôn quý của mình.
ThànhDao lắc đầu, không biết tại sao lại nghĩ tới Tiền Hằng rồi, nhất định là bìnhthường trúng độc quá nặng!
Cũngmay Tiết Minh đến rất nhanh, hai người nhanh chóng chọn một quán, chuẩn bị đivào ăn ngốn nghiến.
“Đếnđây, Dao Dao, ăn bò nhúng Tứ Xuyên [1] này, rất ngon.”
[1] Bò nhúng TứXuyên là một trong những món nổi tiếng và quen thuộc của ẩm thực Tứ Xuyên, làmón ăn nhiều dầu mỡ và rất cay.
Đồăn của hai người nhanh chóng được dọn lên, Tiết Minh mới vừa nhiệt tình gắp mộtmiếng thịt bò nhúng chuẩn bị bỏ vào trong chén của Thành Dao, thì đột ngột bịcắt ngang.
“Đểtăng cường khỏe mạnh hợp vệ sinh, nước ngoài cũng đã lưu hành chế độ ăn cơmphần, vậy mà ở đây còn gắp tới gắp đi, nếu như cậu có vi khuẩn Helicobacterpylori [2], thì chẳng phải sẽ lây cho cô ấy sao?”
[2] Helicobacterpylori: là một loại xoắn khuẩn gram âm, sống trong lớp nhày trên bề mặt niêmmạc dạ dày.
Ngay tại lúc Thành Daođang chuẩn bị mở miệng nói cám ơn, thì trên đỉnh đầu cô đột nhiên vang lêngiọng nói lạnh lùng của Tiền Hằng.
Mà vị tuyển thủ nửa đườngnhảy ra tên Trình Giảo Kim [3] này, đương nhiên không thấy ánh mắt nghi hoặc khiếpsợ của Tiết Minh và Thành Dao, kéo một cái ghế từ bàn ăn trống bên cạnh qua,nhưng khi thấy trên cái ghế kia dính đầy dầu mỡ, thì Tiền Hằng liền cau mày,mặt đầy vẻ anh dũng hy sinh dè dặt ngồi một góc ghế, khó khăn lắm mới tránhđược mấy vết dầu kia...
[3] Nửa đường nhảyra tên Trình Giảo Kim: ý chỉ những chuyện xảy ra bất ngờ, đương sự hoàn toànkhông liệu trước được.
“Vi khuẩn Helicobacter pylori hai người có hiểu không?” TiềnHằng hừ lạnh một tiếng, cho dù tư thế ngồi làm anh khá khó chịu, nhưng anh vẫncao quý tao nhã mà dè dặt, cái mông ngồi vững vàng giống như ngồi trên chiếcghế ông chủ, “Nhiễm vi khuẩn Helicobacter pylori, sẽ làm tăng nguy cơ ung thưdạ dày từ 2,7 đến 12 lần.”
Đôi đũa mà Tiết Minh đưatới, trong lúc nhất thời tiếp tục giữ ở giữa không trung, rút lại cũng khôngđược, mà cứ lúng túng ở giữa không trung.
Anh ta vô thức giảithích: “Tôi không có vi khuẩn Helicobacter pylori.”
Tiền Hằng liếc Tiết Minh, hừ lạnh một tiếng: “Luật sư chúngtôi, chú trọng nhất là chứng cứ, nói mà không có bằng chứng, chờ cậu cung cấpbáo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu để chứng minh rồi hãy nói.”
Thành Dao đầu đầy mồhôi, cô quay đầu lại, nhìn về phía Tiền Hằng: “sếp, sao anh lại tới?”
Sắc mặt của Tiền Hằngkhông hề vui vẻ: “Con đường này là của nhà cô sao? Tại sao tôi không thể tới?”
“Anh không phải... không phải vừa có việc quan trọng phảităng ca sao?”
Tiền Hằng cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi nhớlộn, lái xe đến nửa đường thì phát hiện không cần tăng ca.”
“Vậylàm sao mà anh biết chúng tôi ở chỗ này?”
“LúcBao Duệ mời tôi đánh bài đã báo cáo với tôi.” Nói đến chỗ này, Tiền Hằng cườilạnh một tiếng, “Không nghĩ tới tôi chân trước vừa mới đi, cô chân sau đã hẹnngười khác rồi.”
ThànhDao: ???
Côlàm gì không đúng sao? Thành Dao không hiểu, Tiền Hằng đi rồi chẳng lẽ cô cònphải đợi lệnh bất cứ lúc nào sao? Mẹ nó nhưng đây là cuối tuần mà! Tại saogiọng điệu của Tiền Hằng, lại giống như nói hài cốt mình còn chưa lạnh, tố cáongười góa phụ Thành Dao chồng vừa mới chết đã vội vàng đi bước nữa...