Vừabước vào trạng thái phân tích vụ kiện, Thành Dao liền không ngừng được, côgiống như miếng bọt biển điên cuồng hút nước trên người Tiền Hằng vậy, cho đếnkhi cô làm rõ hết tất cả manh mối, mới phát hiện đã bất tri bất giác thảo luậnvới Tiền Hằng được hai tiếng rồi.

Suốthai tiếng!

Chodù là những khách hàng giá trị mấy trăm triệu, chỉ sợ cũng không có được đãingộ này!

Tronglúc nhất thời, Thành Dao cảm động đến mắt sắp ươn ướt.

Bởivì vừa nãy chuyên tâm thảo luận vụ kiện, nên Thành Dao và Tiền Hằng đều khôngđể ý đến đồ tráng miệng, lúc này nhìn lại, mới phát hiện đã bị Tiết Minh ăn hếtlúc nào.

TiềnHằng uống một ngụm nước, sau đó liếc nhìn dĩa bánh tráng miệng trên bàn: “Tôicòn chưa ăn một cái.”

ThànhDao lại cười, mặc dù chỉ có hai người cô và Tiền Hằng, nhưng cô vẫn cố ýthấp giọng, lén lén lút lút: “Tôi đã lén để lại cho anh rồi!”

Cônói xong, giống như một con thỏ nhảy cà tưng xoay người vào phòng bếp, lúc trởra, trong tay tựa như thợ ảo thuật cầm một cái khay bánh nướng nhỏ.

“Vừanãy tôi sợ anh và tôi nói án lệ không kịp ăn, cho nên để dành chia cho anh.”Thành Dao tựa như dâng vật quý bưng bánh tráng miệng đến trước mặt Tiền Hằng,giọng vô cùng giành công, “Cái này là bánh brownie socola, là bánh sở trườngcủa tôi; cái bánh này làm rất tốn thời gian, phải bỏ vào tủ lạnh trước một đêm,nhưng mà vị cheese rất đậm đà; tôi chỉ làm mấy miếng trái cây, bởi vì khá nhỏ,nên vừa rồi đều không lấy ra cho Tiết Minh ăn.” Nói đến chỗ này, Thành Daongẩng đầu lên, cười một tiếng với Tiền Hằng, “Cố tình để lại cho sếp đấy.”

Nụcười tươi tắn này của Thành Dao, cộng thêm ánh mắt lấp lánh nhìn anh chằm chằm,còn nghe câu cô cố tình để lại cho anh, làm cho cái cảm giác nhịp tim mất thăngbằng lại tới.

Timđập nhanh, hỗn loạn, luống cuống. Trong nháy mắt đó, cảm xúc của anh dường nhưkhông còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa, mà dao động theo cái nhăn màytiếng cười của Thành Dao.

“Lầntrước làm bánh brownie socola anh nói quá ngọt nên không thích, vì vậy lần nàytôi đã sử dụng socola đen, lượng đường trong công thức cũng giảm đi một nửa.”Thành Dao lại không biết gì cả, còn nhìn Tiền Hằng, “sếp, anh hãy thử xem đi,lần này anh chắc chắn sẽ thích, đặc biệt dựa theo khẩu vị của anh.”

Đángchết.

TiềnHằng gần như muốn thất thố che ngực, vất vả lắm mới vừa làm dịu trái tim thìlại bắt đầu một lần nữa.

Màchuyện đến bước này, ngay cả anh cũng không thể nào lừa mình dối người nữa, từtrước đến giờ không phải tim xảy ra vấn đề, mà là anh đã bị đầu độc.

TiềnHằng gần như là hung dữ trừng mắt nhìn Thành Dao, trong đầu anh toàn một mảnhhôn loạn.

Nhấtđịnh là bởi vì Thành Dao suốt ngày chạy nhảy ở trước mặt, còn luôn có ý nghĩxấu với anh, lại còn to gan đưa loại quà đó cho anh, bây giờ thì còn dùng ánhmắt trần truồng như vậy nhìn chằm chằm anh.

Anhbiến thành như vậy, tuyệt đối là lôi của Thành Dao.

Nhưngnếu Thành Dao đã đau khổ yêu anh như vậy, thì Tiền Hằng cảm thấy, cũng thậtđáng thương, nếu như cô rất có thành ý, thì cũng có thể thử với cô.

Anhăn một miếng bánh brownie socola để bình tĩnh, sau đó hắng giọng một tiếng,quyết định gợi ý cho Thành Dao: “Bây giờ tôi cảm thấy, thật ra thì tình yêu vănphòng, cũng không nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.”

ThànhDao ngẩng đầu, đối với sự xuất hiện đột ngột của chủ đề này rất là bất ngờ:“Sao?”

Chỉthấy Tiền Hằng nhìn qua chô cô, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt đi: “Tôi đãsuy nghĩ thật kỹ rồi, cảm thấy loại chuyện yêu đương, liên quan đến tự do cánhân, không thể bởi vì làm ở công ty mà áp đặt cấm đoán, chỉ cần nắm chắc giớihạn, tự kiềm chế tuân theo lễ nghi, thì cũng không phải là không thể.”

Mặcdù Thành Dao nghe không hiểu ra sao, nhưng nghĩ đến chuyện Tiền Hằng mở ra mộtcách nhìn nhận vấn đề mới, thì Vương Lộ và Lý Minh Lôi sẽ có thể quang minhchính đại ở bên nhau, ngược lại cũng rất tốt.

Côphụ họa nói: “Đúng vậy, không ảnh hưởng công việc là được, mọi người đều làngười có chừng mực.”

“Ừ.”

TiềnHằng gật đầu, rồi không nói lời nào nữa, chỉ nhìn Thành Dao.

ThànhDao bị anh nhìn chằm chằm đến mức có hơi quái lạ, nhưng mà đối với chủ đề tìnhyêu văn phòng này, cô cảm thấy mình cũng không có gì đáng để nói, bởi sợ mòkhông trúng ý của Tiền Hằng, nên cô cơ trí lựa chọn yên lặng im miệng.

Giữahai người là bầu không khí yên lặng.

Thành Dao đã không còngì có thể nói, Tiền Hằng lại tựa như đang chờ Thành Dao nói, vẫn nhìn chằm chằmvào Thành Dao. Lúc mới bắt đầu ánh mắt của anh thờ ơ, càng về phía sau thì hơimang theo chút nghi hoặc khó hiểu, sau đó trở nên nóng nảy và không thể ngồiyên, cuối cùng biến thành hung dữ nhìn chằm chằm.

“Thành Dao, cô không cómuốn nói sao?”

Thành Dao: ???

Cô nhìn Tiền Hằng, thửdò xét nói: “Tôi nên nói cái gì sao?”

Sắc mặt của Tiền Hằng cóchút khó coi, anh như là kìm nén bực bội mà gằn từng chữ một: “Từ sau lần tặngquà sinh nhật đó, chẳng lẽ cô không có gì khác muốn nói sao?”

Thành Dao không rõ ràng lắm: “Không có.”

Không biết có phải là ảogiác của Thành Dao hay không, mà cảm như sau khi cô nói xong, mặt của Tiền Hằnghình như càng đen hơn.

Cô suy nghĩ, chẳng lẽtặng quà còn phải phụ trách theo dõi phản hồi của sếp với món quà sao? Vào sinhnhật năm sau của sếp có thể tặng quà càng hợp tâm ý hơn?

“sếp, quà anh thíchkhông?”

“Lúc vừa nhận được thìkhông quá vui vẻ.” Tiền Hằng dè dặt mấp mím môi, “Bây giờ thì cảm thấy dù saocũng là tâm ý của cô. Mặc dù có hơi quá khoa trương, nhưng mà tôi có thể cảmnhận được tâm tình của cô. Tôi sẽ cân nhắc.”

Thành Dao có hơi khẩntrương, quà không hợp tâm ý? Phải cân nhắc cái gì? Có tăng lương cho cô haykhông sao?

Cô vội vàng nói: “sếpthích kiểu quà gì?”

Tiền Hằng ho khan mộttiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xa: “Kín đáo khiêm tốn nội liễm một chút.”

“Được được.”

Thành Dao nghĩ, dù sao cách sinh nhật năm sau còn tới mộtnăm, một năm sau lại cân nhắc quà nào là khiêm tốn nội liễm lại kín đáo.

Thảo luận án lệ xong,Thành Dao đương nhiên không dám làm lỡ một phút tương đương 166.666 tệ của TiềnHằng, cô thân thiết giúp Tiền Hằng bỏ bánh tráng miệng còn chưa ăn vào bao, sauđó thân thiện nói: “sếp, đã lãng phí thời gian một buổi tối của anh rồi, anh cótrăm công nghìn việc, có lẽ trở về còn có việc phải xử lý, anh có chuyện thì điđi. Đúng rồi, mấy món tráng miệng này anh cầm đi, buổi tối thức khuya tăng cathì có thể ăn.”

Nét mặt của Tiền Hằngphức tạp nhìn Thành Dao, sau đó anh ngoảnh đầu: “Tối nay tôi không có gì phảităng ca.”

“À À! Vậy thì thật làhiếm khi đó! Anh nhất định phải mau đi về tắm rửa nghỉ ngơi!” Thành Dao ngượngngùng nói, “Đều tại tôi kéo anh thảo luận quá lâu.”

Tiền Hằng ho khan mộttiếng, dưới ánh đèn mập mờ gò má lại phảng phất chút ửng đỏ: “Cũng không thảoluận quá lâu, nếu như cô còn muốn thảo luận, thì cũng không phải là không thể.”

“Không có!” Thành Dao cảm kích nói, “Bây giờ cũng đã hiểurồi! Sau khi tiễn anh đi, thì tôi định đi gặp Lý Mộng Đình, nói với cô ấy mạchsuy nghĩ cách xử lý vụ kiện mới, lại kiểm tra một vài thông tin về bất độngsản.”

Tiền Hằng dừng một chút,rồi nói giống như chuyện đương nhiên: “Muốn tôi đưa cô đi không? Không chừngthuận đường.”

“Không thuận đường đâu,biệt thự của anh với chỗ ở bây giờ của Lý Mộng Đình, hoàn toàn là hai hướngngược nhau.”

Tiền Hằng lại dừng mộtchút, sau đó dời tầm mắt đi chỗ khác, bình tĩnh nói: “À, tôi không về biệt thựcủa mình.” Anh ho khan một tiếng, “Tối nay tôi phải về chỗ ba mẹ tôi mộtchuyến, chỗ của bọn họ thì ngược hướng với biệt thự của tôi, cho nên có lẽ làthuận đường với chỗ của Lý Mộng Đình.”

Thành Dao cầu còn không được, cô vội vàng nói địa chỉ nhàkhách.

Buổi tối đường vắng, haingười nhanh chóng đến nhà khách.

Thành Dao còn định tạmbiệt Tiền Hằng, thì thấy anh đậu xe xong, lại đi theo cô cùng xuống xe.

“Sếp?”

Tiền Hằng nói như đươngnhiên: “À, ba mẹ tôi vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, nói buổi tối có liên hoan,còn chưa trở về, tôi không mang chìa khóa nhà, dù sao trở về cũng phải chờ ởcửa, không bằng đi với cô, vừa vặn giám sát cô nói chuyện với khách hàng có làmhết bổn phận hay không, coi như là tham khảo chấm điểm đánh giá cuối năm.”

Thành Dao gật đầu, vụkiện ở trước mặt, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, dẫn Tiền Hằng lên lầu,trước khi vào, cô nói Tiền Hằng đợi ở bên ngoài một chút, bản thân thì vàotrước báo cho Lý Mộng Đình biết Tiền Hằng cũng đến thăm, được sự đồng ý của côấy, cô mới dẫn Tiền Hằng vào.

Lý Mộng Đình là bạn họcvà là bạn của cô, nhưng vào giờ phút này, cô ấy là khách hàng của cô, một ngườikhách hàng đang mang thai nhạy cảm. Vào loại thời điểm này, nếu như không đượcsự gật đầu đồng ý của cô ấy, thì dù cho là Tiền Hằng, Thành Dao cũng không thểchưa chào hỏi mà đã tùy ý dẫn vào gặp cô ấy.

Sau khi Thành Dao vàophòng cũng không lãng phí thời gian, cô báo tất cả mọi chuyện tối nay cô thảoluận với Tiền Hằng cho Lý Mộng Đình. Bao gồm cả tình huống cô ấy có thể gặpphải.

Mặc dù rất khó tiếpnhận, nhưng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi theo ý của mình.

Lý Mộng Đình quả nhiênvô cùng không thể chấp nhận được: “Tại sao lại như vậy? Mặc dù không nhận giấyhôn thú, nhưng sống chung còn có em bé, tại sao luật pháp lại không bảo vệ tìnhhuống này?” Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự thất vọng và tức giận, “Thật châmchọc mà, chính tớ còn tốt nghiệp ở Học viện luật, vậy mà khi gặp phải tìnhhuống bị đối xử không công bằng rõ ràng như vậy, lại không có cách nào bảo vệquyền lợi cho mình.”

“Đừng nói kiểu ngoạitình sống chung như tớ, chính trong những cuộc hôn nhân, ngoại tình cũng khôngtrở thành nguyên nhân để bên bị ngoại tình bị chia tài sản ít hơn lúc ly dị,điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của thẩm phán.” Nét mặt của Lý MộngĐình đầy vẻ chán nản, “Dao Dao, luật pháp này, căn bản không hoàn thiện, cănbản không thể bảo vệ được quyền lợi của phụ nữ trong mối quan hệ không cân bằnggiữa đàn ông và phụ nữ, cậu xem, đối mặt với loại chuyện thế này, một người làsinh viên luật như tớ không có biện pháp, một người làm nghề luật sư như cậucũng không có biện pháp, vậy chúng ta học luật có ý nghĩ gì? Ngay cả bản thâncũng không bảo vệ tốt?”

ThànhDao nghẹn, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết trả lời làm sao.

“Bốnnăm đào tạo luật học cho cô thật là uổng công.”

Ngaytại lúc Thành Dao đang xoắn xuýt, thì giọng nói lạnh lùng của Tiền Hằng lạivang lên.

LýMộng Đình ngẩn người, nhìn về phía “u ác tính của ngành” trong truyền thuyết.

TiềnHằng vẫn lãnh đạm giống như trước đây, anh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lý MộngĐình: “Luật pháp chỉ giúp đỡ người tỉnh táo, chứ không giúp đỡ người lườibiếng. Câu châm ngôn về pháp luật này chẳng lẽ cô chưa từng nghe sao?”

“Rấtnhiều người, bởi vì không hiểu pháp luật, hoặc là mặc dù hiểu một chút phápluật, nhưng không ý thức được tầm quan trọng của pháp luật, thì khi giải quyếttranh chấp trong cuộc sống và trong công việc, sẽ không thể lập kế hoạch hànhđộng từ tư duy và góc độ của pháp luật. Cuối cùng khi đối diện với vụ kiện, thìphát hiện mình căn bản không thể có hành động hợp pháp gì có lợi cho mình, hoặclà không thể bảo vệ được bằng chứng, cũng không biết nên mời luật sư hay khôngmời luật sư, cuối cùng chỉ có thể đối mặt với kết cục thua kiện thậm chí chịuchế tài của pháp luật.”

Giọngnói của Tiền Hằng nguội lạnh cũng không chút cảm xúc, nhưng mà mỗi chữ mỗi lời,đều tấn công thẳng vào nội tâm của Lý Mộng Đình: “Những người này bởi vì xuấtthân hạn chế, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với sự đào tạo luật học, khônghiểu luật cũng không ý thức được luật. Mặc dù căn nguyên không phải là sai lầmcủa bản thân bọn họ, nhưng không thể dùng điều này để trốn tránh sự ràng buộcvà chế tài của pháp luật. Luật thành văn [1] cũng có thể lạc hậu, khôngthể nào hoàn thiện đến mức hoàn toàn bắt kịp thời đại, nhưng sự tồn tại giấytrắng mực đen của luật thành văn, cho dù không đủ hoàn thiện, thì cũng là quytắc xã hội bắt buộc, bộ quy tắc này cho dù cô có thừa nhận hay không thừa nhận,thì đều tồn tại khách quan. Cô là người có trình độ giáo dục đại học, đi côngkích hoặc không thừa nhận pháp luật, ngoại trừ có thể trút hết cảm xúc ra bênngoài, thì đối với cuộc sống thực tại của cô có ích lợi gì? Cô không thừa nhận,thì pháp luật sẽ không tồn tại sao? Sẽ không áp dụng đối với cô sao? Hay là côkhông thừa nhận, thì cô lập tức có thể thay đổi nó?”

[1] Luật thành văn (         ): là một tập hợp các quy tắc xử sựđược ghi nhận

hayquy định trong một hình thức văn bản nhất định do cơ quan nhà nước có thẩmquyền ban hành theo đúng trình tự và thẩm quyền tại một thời điểm xác định.Luật thành văn được viết ra (ngược với luật truyền miệng hoặc luật tập quán) vàđược viết bởi cơ quan lập pháp (khác với các quy định do cơ quan hành pháp đặtra và cũng khác với thông luật của cơ quan tư pháp).

“Tôi thật sự khó có thểtưởng tượng ra cô không chỉ được giáo dục đại học, mà còn được giáo dục bốn nămhọc luật. Ý nghĩa lớn nhất của việc học luật, không phải là tỉnh táo mà ý thứcsự tồn tại của pháp luật, mà học nó để hiểu rõ nó, để sử dụng nó, trước khi xảyra tranh chấp thì làm giảm nhẹ nó, bình tĩnh kiểm soát tốt các rủi ro trong tươnglai, bảo vệ mình tốt sao?”

Lý Mộng Đình ngẩn người.

Tiền Hằng xoa xoa mitâm, bộ dạng rất nhức đầu: “Ưu thế lớn nhất mà sinh viên luật khác với ngườikhác, là họ có thể sử dụng luật để tránh rủi ro trước khi xảy ra chuyện, chứkhông phải là chờ xảy ra chuyện rồi mới nghĩ cách cứu chữa, phát hiện không còncách cứu chữa thì bắt đầu mắng chửi luật pháp không hợp lý.”

Mặc dù lời của Tiền Hằngrất không hợp tình người, nhưng mà nói không có một điểm sai.

Trênmặt Lý Mộng Đình lộ ra vẻ xấu hổ và khó chịu: “Tôi... tôi học luật cũng khôngphải quá tốt, tư pháp còn chưa thi qua.”

Côấy đã nói đến mức này rồi, cũng coi là thừa nhận vấn đề của mình rồi, ngườibình thường cũng chỉ nói tới đó thôi, nhưng Tiền Hằng đương nhiên không phảingười bình thường.

“Khôngphải vấn đề học luật kém, là cô căn bản không thay đổi từ suy nghĩ của ngườibình thường sang suy nghĩ của người biết luật. Chỉ dựa theo bản năng vô tri vôgiác sống qua ngày, hài lòng với hiện tại, được chăng hay chớ, gặp sao hay vậy,kinh tế không độc lập, căn bản không đề phòng rủi ro trong tương lai, cũng lườisuy nghĩ cách dùng pháp luật để bảo vệ bản thân khỏi rủi ro.”

LýMộng Đình là một người phụ nữ có thai, bị nói đến sắp khóc, nhưng Tiền Hằng cònkhông nhanh không chậm chém một nhát dao cho cô ấy: “Cho nên bây giờ không phảiThành Dao, cũng không phải tôi, mà là cô đối mặt với loại khốn cảnh này.”

LýMộng Đình cuối cùng khóc òa lên, nhưng cô ấy lại không ghi hận Tiền Hằng đã đâmcô ấy nhiều dao như vậy, chỉ nức nở nói: “Luật sư Tiền, cảm ơn anh đã chỉ điểm,anh vẫn đúng là. đánh đâu thắng đó trong truyền thuyết của ngành, muốn hỏi anhmột chút, vụ kiện này, nếu như anh chỉ điểm một chút, thì có phải tôi có thểnắm chắc được căn nhà hay không?”

Khôngnói Lý Mộng Đình, mà chính Thành Dao cũng tràn đầy mong đợi nhìn Tiền Hằng,Tiền Hằng cao quý lãnh diễm phê bình Lý Mộng Đình trong mười phút như vậy, thìsau khi anh phê bình xong, phải có tuyệt chiêu đánh thắng trước đè xuống sauđàn áp chứ?

Kết quả Tiền Hằng mặt đầy vẻ đương nhiên nhíu mày:“Tôi cũng không phải là thần tiên, ván cờ này ngày trước cô đã chơi thành nhưvậy, tôi căn bản không có chỗ để khắc phục.”

“Xemđối thủ của cô, ván cờ này có thể chưa đánh đã loạn hay không, hạ nét bút hỏnglớn.”

Bởivì trận đả kích này của Tiền Hằng, Thành Dao phải tốn hết mười phút để trấn anLý Mộng Đình, rồi mới rời đi.

Tốinay Tiền Hằng có một chút kỳ quái.

Bìnhthường cho dù anh có đối mặt với khách hàng mấy trăm triệu mấy tỉ đi nữa, thìđều là có chuyện thì tấu lên không có chuyện thì bãi triều, nói nhiều một chữ thìhận không thể thu thêm phí, nhưng hôm nay đối mặt với vụ kiện giá trị nhỏ màanh xưa nay xem thường của Lý Mộng Đình, Tiền Hằng lại nói nhiều như vậy.

Nhấtlà nói những lời này, đối với tình hình vụ kiện trước mắt, cũng không thể thayđổi cái gì.

“sếp,lần sau anh gặp Lý Mộng Đình đừng đả kích cô ấy nữa, dù sao cô ấy cũng là mộtngười phụ nữ có thai...”

Kếtquả Tiền Hằng lại hừ lạnh một tiếng, lơ đễnh: “Cũng bởi vì cô ấy là một ngườiphụ nữ có thai, nên mới càng phải đối mặt với thực tế tàn khốc, tương lai làmmột người mẹ đơn thân nuôi cặp sinh đôi trai gái, cũng không có kinh nghiệm vàbản lý lịch công việc xuất sắc, cô cảm thấy cuộc sống của cô ấy có thể dễ dànghơn bây giờ sao? Làm một người mẹ, thì phải kiên cường hơn bây giờ. Chút đảkích này này mà đã không chịu nổi? Vậy còn sinh con, làm mẹ đơn thân làm gì?”

ThànhDao gãi đầu: “Vậy thì có thể đổi cách nói mà.”

TiềnHằng chuyên tâm lái xe, không lên tiếng.

Chođến khi Bentley quẹo qua một góc cua, thì Thành Dao mới lại nghe thấy giọng nóicủa anh một lần nữa.

“Bởivì là bạn cô nên mới nói.”

Tráitim Thành Dao hơi ngưng động lại.

“Nếukhông cô cho rằng tôi sẽ lãng phí thời gian của tôi sao?”

Giọngnói của Tiền Hằng lạnh nhạt, nhưng Thành Dao lại cảm thấy mình nghe được độ ấmtrong đó, cô che miệng cười rộ lên.

“Cô đừng nghĩ nhiều. Chỉ đơn thuần là quà cảm ơn bữa cơmtối nay của cô.”

Tiền Hằng cũng bắt đầu không tự nhiên, anh nóixong, lại mím chặt môi.

Mà cũng không cách bao lâu, Thành Dao lại nghe thấy giọngnói của anh----------

“Dựa theo tỷ lệ phí củatôi, vừa nãy nói ít nhất mười lăm phút, ngoài ra còn đi cùng cô gặp khách hàngnửa tiếng, dọc đường đưa đón còn tốn nửa tiếng, cho dù giảm năm mươi phần trămphí quá trình, thì bình thường cũng thu phí mười ngàn.”

Giọng nói của Tiền Hằng thờ ơ lơ đãng, anh liếc nhìn ThànhDao ngồi ghế phụ, trong giọng nói tràn ngập ý ám chỉ: “Có qua có lại, cơm tốivà món tráng miệng của cô, tôi cũng không giống như một số người, cho rằng quétdọn vệ sinh thì có thể trung hòa. Tôi gọi người giúp việc quét dọn chuyênnghiệp đến làm sạch nhà cả ngày, thì cũng chỉ hơn một ngàn tệ. À. Bàn hải sảnnày của cô, cộng thêm công sức của cô, là hơn một ngàn.”

Nếu như nói trước đóThành Dao còn chưa phản ứng kịp, thì đến giờ phút này, cô xem như đã hiểu hết.

Tiền Hằng có lẽ sợ côthật sự muốn đắm chìm trong tình yêu không quan tâm công việc, vì vậy đã ra sứcám chỉ những khuyết điểm của Tiết Minh, hy vọng Thành Dao có thể kìm cương ngựatrước bờ vực thẳm.

Đối với sự lo lắng củaanh, Thành Dao cảm thấy phải lập tức xóa bỏ.

“sếp! Anh yên tâm đi! Bây giờ tôi nghĩ thông rồi! Trongvòng hai năm! Tôi tuyệt đối sẽ không yêu đương!”

Kết quả Tiền Hằng nghexong lời cam đoan của cô, sắc mặt không những không trời quang, mà ngược lạicòn hơi phức tạp và vi diệu, anh trầm mặc một lát, rồi mới nói: “Thời gian hainăm này, đừng có quyết định một mất một còn như vậy.” Tiền Hằng hắng giọng mộttiếng, “Nếu như thật sự rất thích, không kiểm soát được tình cảm đó của mình,thì trong vòng hai năm cũng có thể yêu đương.”

Thành Dao nhớ đến tháiđộ cứng rắn không cho phép cô yêu đương trong vòng hai năm lúc đầu của TiềnHằng, rồi nhìn thái độ thân thiện của anh bây giờ, trong lòng vô cùng cảm động.

sếp của cô, mặc dù kịchđộc, nhưng sống chung lâu dài, thì vẫn có tình người với cấp dưới như vậy!

Bản thân có thể báo đápthế nào đây? Đương nhiên là không yêu đương chuyên tâm làm việc kiến thiết xãhội chủ nghĩa để báo đáp!

Thành Dao liền nói ngay: “Không được, sếp, hai ngày qua tôiđã suy nghĩ rồi, cảm thấy tình yêu tựa như mây khói thoáng qua vậy, quá ngắnngủi, chỉ có công việc và tiền là vĩnh hằng, tôi đã quyết định đem sinh mệnh cóhạn của tôi nhập vào công việc rồi! Thậm chí trước khi trở thành Thành par, thìsẽ không yêu đương!”

Với sự đảm bảo này, cólẽ Tiền Hằng đã vô cùng cảm động, trong lúc nhất thời tài ăn nói cực đỉnh củaanh, cũng đã xúc động đến mức không nói nên lời.

Anh cứ mặt lạnh như vậy,tiếp tục lái xe, mím chặt môi, trầm mặc, tựa như rất sợ chỉ sơ ý một chút, thìsẽ để lộ niềm xúc động trong nội tâm của anh. Có lẽ là vì để cho Thành Daokhông đoán ra được, mà anh đã thay đổi từ biểu cảm kìm nén niềm xúc động, sangsầm mặt lại. Chỉ khiến cho người ta cảm thấy vị cộng sự này thật đúng là sâukhông lường được.

Cho đến khi được Tiền Hằng đưa về nhà, Thành Dao cònkhông nhịn được mà cảm khái, khoảng cách để cô trở thành Thành par, thật sự cònphải tiếp tục cố gắng, Tiền Hằng trông thì tức giận nhưng thật ra thì lại vui vẻ,có thể che giấu cảm xúc thật của mình đến mức không thể nào đoán được, bản thâncô còn chưa đạt yêu cầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện