Chuyển ngữ: Puny
Sau khi thu xếp cho chú chó trong phòng mình xong, Thành Dao vì cảm thấy áy náy, nên chuẩn bị chút trái cây cho Tiền Hằng trước khi ngủ.
Không có chó, Tiền Hằng lại bắt đầu cao quý lãnh diễm.
Thành Dao đưa trái táo đã gọt xong cho anh, anh chỉ liếc sang: "Cắt thành miếng nhỏ."
"..."
Sau khi Thành Dao cắt nhỏ trái táo đưa tới, Tiền Hằng lại hừ một tiếng.
"Cắt nhỏ nữa."
"..."
Được rồi! Thành Dao nghĩ thầm, chuyện con chó quả thật là cô có lỗi trước, bới móc tìm lỗi sai đi! Thành Dao, nhịn một chút trời yên biển lặng, lui một bước trời cao biển rộng!
Cuối cùng, Thành Dao nhẫn nhục, cuối cùng cũng bình định được cảm xúc tôn quý của Tiền Hằng.
"Đúng rồi, buổi tối tôi nhận được phương án thỏa thuận hòa giải mới của Từ Tuấn." Tiền Hằng thoải mái, cuối cùng bắt đầu nói đến chính sự.
"Nhanh như vậy?"
Tiền Hằng hừ cười: "Việc niêm yết lên thị trường NASDA của bọn họ đang bước vào thời gian quan trọng nhất, một khi việc kiện tụng và đóng băng cổ quyền tuôn ra, thì cực kỳ nguy hiểm, đều rất trí mạng. SEC (Ủy ban giao dịch chứng khóang nước Mỹ) nhất định sẽ yêu cầu Từ Tuấn công bố, như vậy rất có thể dẫn đến phía nhà đầu tư rút vốn, nhẹ thì trì hoãn tiến trình đưa ra thị trường, nặng thì trực tiếp kết thúc tiến trình đưa ra thị trường. Huống chi trong nước còn có một công ty "Khán Tấn TV" cùng loại hình mạng lưới với Trực tuyến Đoàn Đoàn, gần đây cũng muốn nộp đơn đăng ký niêm yết lên SEC, ai chiếm trước cơ hội vàng niêm yết trên thị trường trước, thì người đó sẽ được công chúng ưa chuộng trước một bước. Những đạo lý này, trong lòng Từ Tuấn đều rất rõ ràng."
"Vậy điều kiện thỏa thuận hòa giải như thế nào? Có phải là đặc biệt hậu đãi hay không?"
Tiền Hằng không xem trọng: "Không cần thiết xem, Bạch Tinh Manh không đồng ý. Đợi một chút, ngày mai lại nói với đối phương thỏa thuận hòa giải này vẫn không đạt yêu cầu."
"Vậy..."
"Ngủ." Tiền Hằng ăn xong miếng táo cuối cùng, đứng lên, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện này, "Trước khi ngủ nghiêm cấm bàn công việc."
Thành Dao không nhịn được nói: "Rõ ràng là anh nhắc tới công việc trước, sao lại tiêu chuẩn kép [1] như vậy..."
[1] Tiêu chuẩn kép (双标): là cách gọi việc nhìn nhận 1 sự việc theo 2 cách khác nhau của cùng 1 người. Tóm lại chính mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng sai.
"Ai bảo tôi là sếp chứ." Tiền Hằng từ trên cao nhìn xuống Thành Dao, khẽ mỉm cười, "Thành Dao, cô có thể không biết, làm sếp, chính là có thể muốn làm gì thì làm như vậy."
...
Thành Dao chửi thầm trong lòng một lần nữa, nếu có một ngày cô xoay mình làm đối tác, thì chuyện đầu tiên làm chính là đánh bể đầu chó của Tiền Hằng!
*****
Ban ngày nghĩ gì đêm nằm mơ đấy, trong giấc mơ Thành Dao tóm Tiền Hằng đánh cho một trận, có lẽ là quá mệt, cộng thêm cảm mạo mệt rã rời, nên ngày hôm sau thành công ngủ quên, thẳng đến khi Megatron nhảy lên người cô, cô mới tỉnh giấc.
Sau khi rửa mặt xong thu xếp cho chú chó ổn thỏa, lúc Thành Dao chạy vào trong công ty đã là chín giờ rưỡi...
Đến trễ nửa tiếng.
Thật may không gặp Tiền Hằng, Thành Dao tự cho rằng thần không biết quỷ không hay mà chạy đến chỗ ngồi.
Đàm Dĩnh rất thân thiện: "Hôm nay thật ra thì cô không cần phải đến gấp vậy đâu, Tiền par không có ở đây, tạm thời anh ấy có chút việc gấp với một khách hàng, anh ấy mới chạy đến sân bay rồi."
Thành Dao còn chưa kịp thở, thì nghe Đàm Dĩnh tiếp tục nói: "Dù sao thì Tiền par đã biết cô tới trễ, cho nên cô tới trễ nửa tiếng với tới trễ một buổi sáng, đều giống nhau."
Thành Dao:!!!
Đàm Dĩnh thở dài: "Sáng sớm anh ấy đi tìm cô, hình như là muốn sắp xếp cho cô chút việc, sau đó phát hiện cô chưa tới, sau đó để lại một tờ giấy cho cô."
Thành Dao cúi đầu nhìn, lúc này tìm được trên bàn làm việc một tờ ghi chú lời nhắn mang phong cách lãnh đạm, chữ của Tiền Hằng rất đẹp, có lực mạnh mẽ, nhưng bây giờ không phải là lúc thưởng thức...
"Phương án hòa giải tôi đã bày tỏ từ chối với luật sư của Từ Tuấn, Bao Duệ có bổ sung chứng cứ phân chia tài sản cô sửa lại đưa ra tòa án. Sáng nay tới trễ, trừ toàn bộ chuyên cần."
...
Thành Dao lệ rơi đầy mặt, nếu như không có một câu cuối cùng, thì tốt rồi.
*****
Sau khi Thành Dao nhận chứng cứ bổ sung từ Bao Duệ, thì Bạch Tinh Manh đột nhiên tới.
"Cô Bạch?"
Bạch Tinh Manh đeo kính râm giọng nói có chút nghẹn ngào: "Luật sư Thành, giúp tôi một tay!"
Bởi vì nảy sinh đồng cảm với Bạch Tinh Manh, nên Thành Dao cũng không tự chủ được mà bị lây loại tâm trạng này của cô ấy, cô đưa Bạch Tinh Manh vào phòng họp.
"Cô đừng vội, từ từ nói, làm sao vậy?"
"Sau khi Từ Tuấn biết tôi từ chối phương án hòa giải, vừa nãy đã cử người tìm tới cửa. Trực tuyến Đoàn Đoàn đang trong tiến trình niêm yết ra thị trường cực kỳ quan trọng, anh ta hy vọng tôi có thể cầm tiền hòa giải rút đơn kiện, không được cản trở anh ta đưa ra thị trường."
Cảm xúc của Bạch Tinh Manh vẫn rất không ổn, giọng của cô ấy mang theo sự lo lắng và bất an: "Anh ta biết rõ phương thức liên lạc của tôi, bởi vì tôi từ chối anh ta, nên anh ta đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho tôi, rất mạnh bạo, ở trong điện thoại uy hiếp đe dọa tôi, nhất định phải thuyết phục tôi chấp nhận hòa giải, hỏi tôi rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền, tôi thật sự không biết nên làm gì..."
"Lúc này tôi khởi tố, không phải là vì lừa gạt vơ vét tài sản, tôi chỉ muốn phán quyết công chính."
Thành Dao suy nghĩ về sự bất công mà Bạch Tinh Manh đã nhận trong đoạn hôn nhân này, quả thật rất bất bình thay: "Uy hiếp với đe dọa, loại hành động này hoàn toàn là phạm pháp, cô báo cảnh sát chưa?"
Bạch Tinh Manh rất bất lực: "Báo cảnh sát có ích thì tôi cũng sẽ không ở đây nhờ cô giúp đỡ."
"Tôi rất sợ anh ta, lúc trước khi kết hôn, anh ta thường xuyên đối xử với tôi như vậy, nếu như tôi không đồng ý, sẽ dùng đủ loại thủ đoạn ép tôi đồng ý mới ngưng, có lúc thậm chí sẽ kiểm soát tự do của tôi, quả thực là một tên cuồng kiểm soát! Bây giờ tôi căn bản không muốn nói chuyện với anh ta, tôi đã trải qua rất nhiều đau đớn rồi, tôi đã dành nhiều thời gian để có thể thoát ra khỏi cái bóng của cuộc hôn nhân tệ hại kia, luật sư Thành, tôi không muốn trở về nữa!"
Giọng nói thống khổ mà tràn đầy cầu khẩn của Bạch Tinh Manh: "Luật sư Thành, xin cô, giúp tôi một tay, tôi thật sự không có dũng khí trực tiếp đối mặt nói chuyện với anh ta, có thể nhờ cô, sau này giúp tôi nhận những cuộc gọi riêng của anh ta, thay tôi ngăn anh ta. Tôi có thể đưa phương thức liên lạc của cô cho anh ta không?"
Thành Dao theo bản năng nhìn văn phòng của Tiền Hằng: "Đối ngoại nói chuyện trực tiếp, tôi còn chưa đủ tầng cấp, chuyện này sợ rằng cô phải nói với luật sư Tiền, nhưng bây giờ anh ấy lại không có ở đây..."
"Nếu như tôi nhờ luật sư Tiền có ích, thì đã sớm nhờ rồi." Bạch Tinh Manh nghe như sắp khóc, "Luật sư Tiền nói, chỉ có chuyện trong phạm vi dịch vụ luật pháp anh ấy mới phụ trách, còn lại anh ấy sẽ không lãng phí thời gian tới xử lý. Tôi cũng không cần cô đưa ra quyết định gì thay tôi, cũng không phải chuyện liên quan đến vụ kiện, chỉ là tôi không dám cũng không muốn nghe giọng của Từ Tuấn, anh ta không chỉ kiểm soát rất mạnh, mà còn thích theo dõi người khác, bây giờ mỗi ngày tôi đều sống trong sợ hãi, rất sợ ngày nào đó anh ta theo dõi đến studio. Cho nên chỉ muốn phiền cô làm người trung gian, truyền đạt lại thái độ và ý kiến của tôi cho anh ta là được, để cho anh ta buông tha tôi, đừng dây dưa nữa, tất cả lấy phán quyết của pháp luật làm chuẩn. Thật sư, luật sư Thành, cầu xin cô!"
Câu trả lời lạnh băng như vậy, nghe đúng là phong cách của Tiền Hằng.
Anh luôn kiệm lời, chỉ nói một âm tiết, nhiều lời thì lại lãng phí, cung cấp dịch vụ pháp lý dựa trên thỏa thuận đại diện, hoàn toàn không cân nhắc trạng thái tâm lý của đương sự, cũng hoàn toàn không để ý đến nỗi đau và sự tra tấn mà người khác đang phải chịu đựng.
Thành Dao không khỏi nhớ đến khuôn mặt của Tiền Hằng, anh tuấn như vậy, cũng lạnh như băng như vậy, không hợp tình người như vậy.
Thành Dao muốn trở thành luật sư có năng lực chuyên môn mạnh như Tiền Hằng, nhưng cô không muốn trở thành luật sư lạnh lùng không có chút tình người như Tiền Hằng.
Cô đồng cảm với Bạch Tinh Manh, cũng giàu tinh thần trọng nghĩa, chỉ là thay mặt Bạch Tinh Manh truyền đạt ý của cô ấy mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến tiến trình cụ thể và tình hình của vụ kiện, chỉ tiện tay mà thôi, Thành Dao suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Được, tôi sẽ giúp cô thay mặt đàm phán, cảnh cáo anh ta đừng quấy rầy cô nữa."
Cô và Tiền Hằng, cuối cùng vẫn khác nhau, người Thành Dao muốn làm, không phải là một luật sư năng lực nghiệp vụ mạnh nhưng lý trí lạnh như băng, cô muốn sau này khi người khác nhắc tới tên cô, đều có thể nói một câu "Lương tâm nghiệp giới".
Vì vậy cuối cùng cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được."
*****
Thành Dao không ngờ tới điện thoại của Từ Tuấn lại tới nhanh như vậy.
Gần như là Bạch Tinh Manh vừa gửi dãy số của cô cho Từ Tuấn, Bạch Tinh Manh còn ngồi đối diện chưa rời đi, thì Từ Tuấn gọi tới.
Thành Dao mở loa ngoài.
"Luật sư Thành, vợ cũ của tôi bảo tôi liên lạc với cô là được, cô ấy nói chỉ cần thuyết phục được cô, cô ấy sẽ đồng ý nói chuyện thủ tục hòa giải rút đơn kiện với tôi."
Thành Dao nhìn về phía Bạch Tinh Manh, có hơi mơ màng.
Bạch Tinh Manh chắp hai tay, mặt đầy vẻ cầu khẩn, cô ấy viết lời giải thích trên giấy: "Sợ anh ta không ngừng quấy rối tôi, nên tôi tìm một cái cớ." Cô ấy không ngừng làm động tác tay "cầu xin cô" với Thành Dao.
Được, Thành Dao coi như hiểu rồi, trong cuộc hôn nhân này Bạch Tinh Manh căn bản không có dũng khí nói không với Từ Tuấn, trong tiềm thức căn bản không dám phản kháng lại anh ta, vì vậy vai nhân vật phản diện này, ném cho cô.
Mặc dù có hơi bất đắc dĩ, nhưng Thành Dao nghĩ tới những đau khổ mà Bạch Tinh Manh đã trải qua, nghĩ đến cuộc nói chuyện chân thành với nhau, cuối cùng quyết định giúp người giúp đến cùng.
"Tôi thật sự rất có thành ý, trong đoạn hôn nhân đã qua kia, quả thật tôi đã có vấn đề, quá chú tâm vào sự nghiệp, nhưng bây giờ..."
Hồi đó ly hôn chia tài sản, trước lúc chia tiền cho vợ cũ, sao không ý thức được bản thân phạm sai lầm như vậy chứ?
Đàn ông đấy, không thể thật sự hối cải được, chỉ có khi lợi ích của bọn họ thực sự bị tổn hại, mới có thể làm cho bọn họ hạ thấp cái đầu ích kỷ của mình.
"Xin lỗi anh Từ, anh nói với tôi những điều này cũng vô ích, cụ thể chúng ta vẫn nên giao cho luật pháp đi. Hy vọng anh đừng lén quấy rầy đương sự của tôi nữa, nhất là xin anh đừng uy hiếp và đe dọa cô ấy nữa."
"Uy hiếp? Đe dọa? Tôi không..."
Thành Dao không muốn dây dưa thêm với Từ Tuấn, cũng không muốn nghe anh ta giải bày, nhắc lại việc giao cho nguyên tắc pháp luật, kiên định cúp điện thoại.
*****
Bạch Tinh Manh cảm ơn Thành Dao, rồi rời đi.
Tiếp đó Từ Tuấn quả nhiên chưa từ bỏ ý định, còn liên tục gọi mười mấy cuộc tới, nhưng Thành Dao không nhận.
Chỉ là Thành Dao không nghĩ tới, Từ Tuấn không liên lạc điện thoại với cô được, thì lại tới thẳng công ty luật chặn cô.
"Luật sư Thành, xin cô nhất định hãy để cho tôi gặp mặt vợ cũ của tôi, việc này thật sự vô cùng khẩn cấp! Tôi tin rằng chỉ có gặp mặt nói chuyện mới có thể giải quyết vấn đề trước mắt!"
"Anh Từ, nên nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, hy vọng anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình một chút."
Đáng tiếc câu trả lời lịch sự hời hợt của Thành Dao cũng không thể khuyên Từ Tuấn rút lui, CEO của một doanh nghiệp muốn niêm yết trên thị trường, lại lôi kéo Thành Dao quấn chặt lấy, Thành Dao không biết làm sao, chỉ có thể tìm cớ đi vệ sinh, đi từ của sau văn phòng chuồn đi.
Nhưng mà cô rốt cuộc đã đánh giá thấp Từ Tuấn, lúc Thành Dao đi ra trạm tàu điện ngầm, cô nhìn thấy bóng dáng của Từ Tuấn đi theo phía sau cô qua cửa kính.
Bạch Tinh Manh nói không sai, anh ta quả nhiên vì đạt được mục đích mà không ngại theo dõi...
Lúc học đại học Thành Dao đã từng gặp kiểu người theo đuổi cố chấp như vậy, đối phương là một tên cuồng theo dõi, Thành Dao bị theo dõi như thế suốt hơn nửa năm, sau đó dựa vào sự hộ tống của Cố Bắc Thanh, mới thoát khỏi đối phương, nhưng mà cái loại cảm giác chán ghét và bất an như bị ốc sên bò lên đó, lại là cảm giác đời này cô cũng không quên được.
Cô không nghĩ đến đời này vậy mà phải cảm nhận lại một lần nữa.
"Luật sư Thành!"
Từ Tuấn không hề theo đuôi nữa, thấy Thành Dao dừng lại, anh ta liền đi lên.
"Tôi thật sự hy vọng có thể gặp Bạch Tinh Manh một lần, trước kia lúc ly hôn tôi quả thật không nên chia tài sản ít, trong hôn nhân quả thật cũng có chỗ thiếu sót, nhưng mà Bạch Tinh Manh cũng có sai, tôi hy vọng chúng tôi có thể nói chuyện cởi mở với nhau, lùi một bước, đạt đến đôi bên cùng lợi!"
Người đàn ông này, sao có thể vô sỉ như vậy chứ?!
"Anh Từ, chuyện phát triển đến bước này, anh còn muốn đổ trách nhiệm cho cô Bạch sao? Còn cảm thấy cô ấy sai? Phải! Cô ấy sai, sai lầm lớn nhất của cô ấy chính là yêu anh!" Vào giờ phút này cảm giác sợ hãi vì bị bám theo trước đây, cùng với tinh thần trọng nghĩa bất bình thay cho Bạch Tinh Manh xen lẫn nhau, làm cho cô hoàn toàn không lý trí được, "Xin lỗi cho tôi nói thẳng, anh Từ, nếu như công ty của anh niêm yết ra thị trường thất bại, vậy cũng hoàn toàn là lỗi do chính anh tự mình gánh! Thái độ bây giờ của anh, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh gặp cô Bạch!"
Thành Dao đứng nghiêm, nhìn Từ Tuấn hằm hằm: "Đừng đi theo tôi nữa, có thời gian, thì chi bằng đi sám hội những sai lầm mình phạm phải trong đoạn hôn nhân này đi, còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Cô nói xong, xác nhận Từ Tuấn không đi theo mình nữa, mới tiếp tục đi.
Cũng không biết có phải Từ Tuấn này âm hồn không tan hay không, mà lúc Thành Dao ôm Megatron, làm ổ trên giường lướt Weibo, lại gặp anh ta.
Trước kia bởi vì scandal với Bạch Tinh Manh mà sức ảnh hưởng của Trực tuyến Đoàn Đoàn rất lớn, nhưng lần này lại không giống, không biết ai tiết lộ chuyện anh ta đã từng kết hôn với Bạch Tinh Manh, thậm chí còn tiết lộ chi tiết tài sản giấu của anh ta lúc ly hôn.
Rõ ràng vụ kiện vừa mới đưa ra tòa, Thành Dao tin chắc mình và Tiền Hằng đều không tiết lộ một chút thông tin gì với bên ngoài, cũng không biết là người nào, thần thông quỷ đại như vậy, ngay cả loại chi tiết này cũng có thể đào ra.
Lần săn tin này lập tức lên hot search, hot chưa từng có.
Thành Dao vội vàng lướt bình luận phía dưới bài săn tin, thấy một tràn mắng chửi Từ Tuấn, cô cũng yên lòng rồi.
Chỉ là trước khi cô an tâm đi ngủ, như thế nào cũng không nghĩ tới, sau một đêm này, lại có một cái tin xuất hiện đột ngột, hoàn toàn hot bao trùm lên cái tin săn tin hôn nhân giữa Từ Tuấn và Bạch Tinh Manh.
Từ Tuấn tự sát.
Đôi lời tâm tình của editor: Đây là bài học đầu tiên trên con đường trở thành 1 luật sư giỏi của Thành Dao. Tuy té đau nhưng rất quý báu. Mọi người có đoán ra được gì không??
Sau khi thu xếp cho chú chó trong phòng mình xong, Thành Dao vì cảm thấy áy náy, nên chuẩn bị chút trái cây cho Tiền Hằng trước khi ngủ.
Không có chó, Tiền Hằng lại bắt đầu cao quý lãnh diễm.
Thành Dao đưa trái táo đã gọt xong cho anh, anh chỉ liếc sang: "Cắt thành miếng nhỏ."
"..."
Sau khi Thành Dao cắt nhỏ trái táo đưa tới, Tiền Hằng lại hừ một tiếng.
"Cắt nhỏ nữa."
"..."
Được rồi! Thành Dao nghĩ thầm, chuyện con chó quả thật là cô có lỗi trước, bới móc tìm lỗi sai đi! Thành Dao, nhịn một chút trời yên biển lặng, lui một bước trời cao biển rộng!
Cuối cùng, Thành Dao nhẫn nhục, cuối cùng cũng bình định được cảm xúc tôn quý của Tiền Hằng.
"Đúng rồi, buổi tối tôi nhận được phương án thỏa thuận hòa giải mới của Từ Tuấn." Tiền Hằng thoải mái, cuối cùng bắt đầu nói đến chính sự.
"Nhanh như vậy?"
Tiền Hằng hừ cười: "Việc niêm yết lên thị trường NASDA của bọn họ đang bước vào thời gian quan trọng nhất, một khi việc kiện tụng và đóng băng cổ quyền tuôn ra, thì cực kỳ nguy hiểm, đều rất trí mạng. SEC (Ủy ban giao dịch chứng khóang nước Mỹ) nhất định sẽ yêu cầu Từ Tuấn công bố, như vậy rất có thể dẫn đến phía nhà đầu tư rút vốn, nhẹ thì trì hoãn tiến trình đưa ra thị trường, nặng thì trực tiếp kết thúc tiến trình đưa ra thị trường. Huống chi trong nước còn có một công ty "Khán Tấn TV" cùng loại hình mạng lưới với Trực tuyến Đoàn Đoàn, gần đây cũng muốn nộp đơn đăng ký niêm yết lên SEC, ai chiếm trước cơ hội vàng niêm yết trên thị trường trước, thì người đó sẽ được công chúng ưa chuộng trước một bước. Những đạo lý này, trong lòng Từ Tuấn đều rất rõ ràng."
"Vậy điều kiện thỏa thuận hòa giải như thế nào? Có phải là đặc biệt hậu đãi hay không?"
Tiền Hằng không xem trọng: "Không cần thiết xem, Bạch Tinh Manh không đồng ý. Đợi một chút, ngày mai lại nói với đối phương thỏa thuận hòa giải này vẫn không đạt yêu cầu."
"Vậy..."
"Ngủ." Tiền Hằng ăn xong miếng táo cuối cùng, đứng lên, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện này, "Trước khi ngủ nghiêm cấm bàn công việc."
Thành Dao không nhịn được nói: "Rõ ràng là anh nhắc tới công việc trước, sao lại tiêu chuẩn kép [1] như vậy..."
[1] Tiêu chuẩn kép (双标): là cách gọi việc nhìn nhận 1 sự việc theo 2 cách khác nhau của cùng 1 người. Tóm lại chính mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng sai.
"Ai bảo tôi là sếp chứ." Tiền Hằng từ trên cao nhìn xuống Thành Dao, khẽ mỉm cười, "Thành Dao, cô có thể không biết, làm sếp, chính là có thể muốn làm gì thì làm như vậy."
...
Thành Dao chửi thầm trong lòng một lần nữa, nếu có một ngày cô xoay mình làm đối tác, thì chuyện đầu tiên làm chính là đánh bể đầu chó của Tiền Hằng!
*****
Ban ngày nghĩ gì đêm nằm mơ đấy, trong giấc mơ Thành Dao tóm Tiền Hằng đánh cho một trận, có lẽ là quá mệt, cộng thêm cảm mạo mệt rã rời, nên ngày hôm sau thành công ngủ quên, thẳng đến khi Megatron nhảy lên người cô, cô mới tỉnh giấc.
Sau khi rửa mặt xong thu xếp cho chú chó ổn thỏa, lúc Thành Dao chạy vào trong công ty đã là chín giờ rưỡi...
Đến trễ nửa tiếng.
Thật may không gặp Tiền Hằng, Thành Dao tự cho rằng thần không biết quỷ không hay mà chạy đến chỗ ngồi.
Đàm Dĩnh rất thân thiện: "Hôm nay thật ra thì cô không cần phải đến gấp vậy đâu, Tiền par không có ở đây, tạm thời anh ấy có chút việc gấp với một khách hàng, anh ấy mới chạy đến sân bay rồi."
Thành Dao còn chưa kịp thở, thì nghe Đàm Dĩnh tiếp tục nói: "Dù sao thì Tiền par đã biết cô tới trễ, cho nên cô tới trễ nửa tiếng với tới trễ một buổi sáng, đều giống nhau."
Thành Dao:!!!
Đàm Dĩnh thở dài: "Sáng sớm anh ấy đi tìm cô, hình như là muốn sắp xếp cho cô chút việc, sau đó phát hiện cô chưa tới, sau đó để lại một tờ giấy cho cô."
Thành Dao cúi đầu nhìn, lúc này tìm được trên bàn làm việc một tờ ghi chú lời nhắn mang phong cách lãnh đạm, chữ của Tiền Hằng rất đẹp, có lực mạnh mẽ, nhưng bây giờ không phải là lúc thưởng thức...
"Phương án hòa giải tôi đã bày tỏ từ chối với luật sư của Từ Tuấn, Bao Duệ có bổ sung chứng cứ phân chia tài sản cô sửa lại đưa ra tòa án. Sáng nay tới trễ, trừ toàn bộ chuyên cần."
...
Thành Dao lệ rơi đầy mặt, nếu như không có một câu cuối cùng, thì tốt rồi.
*****
Sau khi Thành Dao nhận chứng cứ bổ sung từ Bao Duệ, thì Bạch Tinh Manh đột nhiên tới.
"Cô Bạch?"
Bạch Tinh Manh đeo kính râm giọng nói có chút nghẹn ngào: "Luật sư Thành, giúp tôi một tay!"
Bởi vì nảy sinh đồng cảm với Bạch Tinh Manh, nên Thành Dao cũng không tự chủ được mà bị lây loại tâm trạng này của cô ấy, cô đưa Bạch Tinh Manh vào phòng họp.
"Cô đừng vội, từ từ nói, làm sao vậy?"
"Sau khi Từ Tuấn biết tôi từ chối phương án hòa giải, vừa nãy đã cử người tìm tới cửa. Trực tuyến Đoàn Đoàn đang trong tiến trình niêm yết ra thị trường cực kỳ quan trọng, anh ta hy vọng tôi có thể cầm tiền hòa giải rút đơn kiện, không được cản trở anh ta đưa ra thị trường."
Cảm xúc của Bạch Tinh Manh vẫn rất không ổn, giọng của cô ấy mang theo sự lo lắng và bất an: "Anh ta biết rõ phương thức liên lạc của tôi, bởi vì tôi từ chối anh ta, nên anh ta đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho tôi, rất mạnh bạo, ở trong điện thoại uy hiếp đe dọa tôi, nhất định phải thuyết phục tôi chấp nhận hòa giải, hỏi tôi rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền, tôi thật sự không biết nên làm gì..."
"Lúc này tôi khởi tố, không phải là vì lừa gạt vơ vét tài sản, tôi chỉ muốn phán quyết công chính."
Thành Dao suy nghĩ về sự bất công mà Bạch Tinh Manh đã nhận trong đoạn hôn nhân này, quả thật rất bất bình thay: "Uy hiếp với đe dọa, loại hành động này hoàn toàn là phạm pháp, cô báo cảnh sát chưa?"
Bạch Tinh Manh rất bất lực: "Báo cảnh sát có ích thì tôi cũng sẽ không ở đây nhờ cô giúp đỡ."
"Tôi rất sợ anh ta, lúc trước khi kết hôn, anh ta thường xuyên đối xử với tôi như vậy, nếu như tôi không đồng ý, sẽ dùng đủ loại thủ đoạn ép tôi đồng ý mới ngưng, có lúc thậm chí sẽ kiểm soát tự do của tôi, quả thực là một tên cuồng kiểm soát! Bây giờ tôi căn bản không muốn nói chuyện với anh ta, tôi đã trải qua rất nhiều đau đớn rồi, tôi đã dành nhiều thời gian để có thể thoát ra khỏi cái bóng của cuộc hôn nhân tệ hại kia, luật sư Thành, tôi không muốn trở về nữa!"
Giọng nói thống khổ mà tràn đầy cầu khẩn của Bạch Tinh Manh: "Luật sư Thành, xin cô, giúp tôi một tay, tôi thật sự không có dũng khí trực tiếp đối mặt nói chuyện với anh ta, có thể nhờ cô, sau này giúp tôi nhận những cuộc gọi riêng của anh ta, thay tôi ngăn anh ta. Tôi có thể đưa phương thức liên lạc của cô cho anh ta không?"
Thành Dao theo bản năng nhìn văn phòng của Tiền Hằng: "Đối ngoại nói chuyện trực tiếp, tôi còn chưa đủ tầng cấp, chuyện này sợ rằng cô phải nói với luật sư Tiền, nhưng bây giờ anh ấy lại không có ở đây..."
"Nếu như tôi nhờ luật sư Tiền có ích, thì đã sớm nhờ rồi." Bạch Tinh Manh nghe như sắp khóc, "Luật sư Tiền nói, chỉ có chuyện trong phạm vi dịch vụ luật pháp anh ấy mới phụ trách, còn lại anh ấy sẽ không lãng phí thời gian tới xử lý. Tôi cũng không cần cô đưa ra quyết định gì thay tôi, cũng không phải chuyện liên quan đến vụ kiện, chỉ là tôi không dám cũng không muốn nghe giọng của Từ Tuấn, anh ta không chỉ kiểm soát rất mạnh, mà còn thích theo dõi người khác, bây giờ mỗi ngày tôi đều sống trong sợ hãi, rất sợ ngày nào đó anh ta theo dõi đến studio. Cho nên chỉ muốn phiền cô làm người trung gian, truyền đạt lại thái độ và ý kiến của tôi cho anh ta là được, để cho anh ta buông tha tôi, đừng dây dưa nữa, tất cả lấy phán quyết của pháp luật làm chuẩn. Thật sư, luật sư Thành, cầu xin cô!"
Câu trả lời lạnh băng như vậy, nghe đúng là phong cách của Tiền Hằng.
Anh luôn kiệm lời, chỉ nói một âm tiết, nhiều lời thì lại lãng phí, cung cấp dịch vụ pháp lý dựa trên thỏa thuận đại diện, hoàn toàn không cân nhắc trạng thái tâm lý của đương sự, cũng hoàn toàn không để ý đến nỗi đau và sự tra tấn mà người khác đang phải chịu đựng.
Thành Dao không khỏi nhớ đến khuôn mặt của Tiền Hằng, anh tuấn như vậy, cũng lạnh như băng như vậy, không hợp tình người như vậy.
Thành Dao muốn trở thành luật sư có năng lực chuyên môn mạnh như Tiền Hằng, nhưng cô không muốn trở thành luật sư lạnh lùng không có chút tình người như Tiền Hằng.
Cô đồng cảm với Bạch Tinh Manh, cũng giàu tinh thần trọng nghĩa, chỉ là thay mặt Bạch Tinh Manh truyền đạt ý của cô ấy mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến tiến trình cụ thể và tình hình của vụ kiện, chỉ tiện tay mà thôi, Thành Dao suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Được, tôi sẽ giúp cô thay mặt đàm phán, cảnh cáo anh ta đừng quấy rầy cô nữa."
Cô và Tiền Hằng, cuối cùng vẫn khác nhau, người Thành Dao muốn làm, không phải là một luật sư năng lực nghiệp vụ mạnh nhưng lý trí lạnh như băng, cô muốn sau này khi người khác nhắc tới tên cô, đều có thể nói một câu "Lương tâm nghiệp giới".
Vì vậy cuối cùng cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được."
*****
Thành Dao không ngờ tới điện thoại của Từ Tuấn lại tới nhanh như vậy.
Gần như là Bạch Tinh Manh vừa gửi dãy số của cô cho Từ Tuấn, Bạch Tinh Manh còn ngồi đối diện chưa rời đi, thì Từ Tuấn gọi tới.
Thành Dao mở loa ngoài.
"Luật sư Thành, vợ cũ của tôi bảo tôi liên lạc với cô là được, cô ấy nói chỉ cần thuyết phục được cô, cô ấy sẽ đồng ý nói chuyện thủ tục hòa giải rút đơn kiện với tôi."
Thành Dao nhìn về phía Bạch Tinh Manh, có hơi mơ màng.
Bạch Tinh Manh chắp hai tay, mặt đầy vẻ cầu khẩn, cô ấy viết lời giải thích trên giấy: "Sợ anh ta không ngừng quấy rối tôi, nên tôi tìm một cái cớ." Cô ấy không ngừng làm động tác tay "cầu xin cô" với Thành Dao.
Được, Thành Dao coi như hiểu rồi, trong cuộc hôn nhân này Bạch Tinh Manh căn bản không có dũng khí nói không với Từ Tuấn, trong tiềm thức căn bản không dám phản kháng lại anh ta, vì vậy vai nhân vật phản diện này, ném cho cô.
Mặc dù có hơi bất đắc dĩ, nhưng Thành Dao nghĩ tới những đau khổ mà Bạch Tinh Manh đã trải qua, nghĩ đến cuộc nói chuyện chân thành với nhau, cuối cùng quyết định giúp người giúp đến cùng.
"Tôi thật sự rất có thành ý, trong đoạn hôn nhân đã qua kia, quả thật tôi đã có vấn đề, quá chú tâm vào sự nghiệp, nhưng bây giờ..."
Hồi đó ly hôn chia tài sản, trước lúc chia tiền cho vợ cũ, sao không ý thức được bản thân phạm sai lầm như vậy chứ?
Đàn ông đấy, không thể thật sự hối cải được, chỉ có khi lợi ích của bọn họ thực sự bị tổn hại, mới có thể làm cho bọn họ hạ thấp cái đầu ích kỷ của mình.
"Xin lỗi anh Từ, anh nói với tôi những điều này cũng vô ích, cụ thể chúng ta vẫn nên giao cho luật pháp đi. Hy vọng anh đừng lén quấy rầy đương sự của tôi nữa, nhất là xin anh đừng uy hiếp và đe dọa cô ấy nữa."
"Uy hiếp? Đe dọa? Tôi không..."
Thành Dao không muốn dây dưa thêm với Từ Tuấn, cũng không muốn nghe anh ta giải bày, nhắc lại việc giao cho nguyên tắc pháp luật, kiên định cúp điện thoại.
*****
Bạch Tinh Manh cảm ơn Thành Dao, rồi rời đi.
Tiếp đó Từ Tuấn quả nhiên chưa từ bỏ ý định, còn liên tục gọi mười mấy cuộc tới, nhưng Thành Dao không nhận.
Chỉ là Thành Dao không nghĩ tới, Từ Tuấn không liên lạc điện thoại với cô được, thì lại tới thẳng công ty luật chặn cô.
"Luật sư Thành, xin cô nhất định hãy để cho tôi gặp mặt vợ cũ của tôi, việc này thật sự vô cùng khẩn cấp! Tôi tin rằng chỉ có gặp mặt nói chuyện mới có thể giải quyết vấn đề trước mắt!"
"Anh Từ, nên nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, hy vọng anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình một chút."
Đáng tiếc câu trả lời lịch sự hời hợt của Thành Dao cũng không thể khuyên Từ Tuấn rút lui, CEO của một doanh nghiệp muốn niêm yết trên thị trường, lại lôi kéo Thành Dao quấn chặt lấy, Thành Dao không biết làm sao, chỉ có thể tìm cớ đi vệ sinh, đi từ của sau văn phòng chuồn đi.
Nhưng mà cô rốt cuộc đã đánh giá thấp Từ Tuấn, lúc Thành Dao đi ra trạm tàu điện ngầm, cô nhìn thấy bóng dáng của Từ Tuấn đi theo phía sau cô qua cửa kính.
Bạch Tinh Manh nói không sai, anh ta quả nhiên vì đạt được mục đích mà không ngại theo dõi...
Lúc học đại học Thành Dao đã từng gặp kiểu người theo đuổi cố chấp như vậy, đối phương là một tên cuồng theo dõi, Thành Dao bị theo dõi như thế suốt hơn nửa năm, sau đó dựa vào sự hộ tống của Cố Bắc Thanh, mới thoát khỏi đối phương, nhưng mà cái loại cảm giác chán ghét và bất an như bị ốc sên bò lên đó, lại là cảm giác đời này cô cũng không quên được.
Cô không nghĩ đến đời này vậy mà phải cảm nhận lại một lần nữa.
"Luật sư Thành!"
Từ Tuấn không hề theo đuôi nữa, thấy Thành Dao dừng lại, anh ta liền đi lên.
"Tôi thật sự hy vọng có thể gặp Bạch Tinh Manh một lần, trước kia lúc ly hôn tôi quả thật không nên chia tài sản ít, trong hôn nhân quả thật cũng có chỗ thiếu sót, nhưng mà Bạch Tinh Manh cũng có sai, tôi hy vọng chúng tôi có thể nói chuyện cởi mở với nhau, lùi một bước, đạt đến đôi bên cùng lợi!"
Người đàn ông này, sao có thể vô sỉ như vậy chứ?!
"Anh Từ, chuyện phát triển đến bước này, anh còn muốn đổ trách nhiệm cho cô Bạch sao? Còn cảm thấy cô ấy sai? Phải! Cô ấy sai, sai lầm lớn nhất của cô ấy chính là yêu anh!" Vào giờ phút này cảm giác sợ hãi vì bị bám theo trước đây, cùng với tinh thần trọng nghĩa bất bình thay cho Bạch Tinh Manh xen lẫn nhau, làm cho cô hoàn toàn không lý trí được, "Xin lỗi cho tôi nói thẳng, anh Từ, nếu như công ty của anh niêm yết ra thị trường thất bại, vậy cũng hoàn toàn là lỗi do chính anh tự mình gánh! Thái độ bây giờ của anh, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh gặp cô Bạch!"
Thành Dao đứng nghiêm, nhìn Từ Tuấn hằm hằm: "Đừng đi theo tôi nữa, có thời gian, thì chi bằng đi sám hội những sai lầm mình phạm phải trong đoạn hôn nhân này đi, còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Cô nói xong, xác nhận Từ Tuấn không đi theo mình nữa, mới tiếp tục đi.
Cũng không biết có phải Từ Tuấn này âm hồn không tan hay không, mà lúc Thành Dao ôm Megatron, làm ổ trên giường lướt Weibo, lại gặp anh ta.
Trước kia bởi vì scandal với Bạch Tinh Manh mà sức ảnh hưởng của Trực tuyến Đoàn Đoàn rất lớn, nhưng lần này lại không giống, không biết ai tiết lộ chuyện anh ta đã từng kết hôn với Bạch Tinh Manh, thậm chí còn tiết lộ chi tiết tài sản giấu của anh ta lúc ly hôn.
Rõ ràng vụ kiện vừa mới đưa ra tòa, Thành Dao tin chắc mình và Tiền Hằng đều không tiết lộ một chút thông tin gì với bên ngoài, cũng không biết là người nào, thần thông quỷ đại như vậy, ngay cả loại chi tiết này cũng có thể đào ra.
Lần săn tin này lập tức lên hot search, hot chưa từng có.
Thành Dao vội vàng lướt bình luận phía dưới bài săn tin, thấy một tràn mắng chửi Từ Tuấn, cô cũng yên lòng rồi.
Chỉ là trước khi cô an tâm đi ngủ, như thế nào cũng không nghĩ tới, sau một đêm này, lại có một cái tin xuất hiện đột ngột, hoàn toàn hot bao trùm lên cái tin săn tin hôn nhân giữa Từ Tuấn và Bạch Tinh Manh.
Từ Tuấn tự sát.
Đôi lời tâm tình của editor: Đây là bài học đầu tiên trên con đường trở thành 1 luật sư giỏi của Thành Dao. Tuy té đau nhưng rất quý báu. Mọi người có đoán ra được gì không??
Danh sách chương