Edit: Sani

Khi Tưởng Nguyệt Viện tỉnh lại, trước mắt cô ta trắng xóa, tầm nhìn sáng chói, cả thế giới như xoay chuyển khiến cô ta buồn nôn.

Ngơ ngác nhìn trần nhà nửa ngày, cô ta mới dần ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Cô ta… Không có chết.

Vậy mà cô ta chết.

Cô ta nở nụ cười thê lương, định ngồi dậy, vừa cử động thì thấy cổ tay đau nhức.

Băng màu trắng quấn quanh cổ tay, xương ngón tay cũng không có cảm giác.

Cô ta nhẫn nhịn nằm xuống.

Lúc này mới phát hiện có một người đứng bên cạnh giường bệnh.

Là Hạ Thụ.

Cô ta ngẩn người.

Tưởng Nguyệt Viện nhìn chằm chằm cô hai giây, xác nhận không phải ảo giác. Sự bi thương trong lòng bỗng biến thành sự tức giận vô hình, cô ta khàn giọng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

“Để thăm cô.” Hạ Thụ tiến lên.

Hạ Thụ mặc một bộ đồ màu nhạt, mặt không trang điểm, giọng lạnh nhạt, biểu cảm càng thờ ơ hơn, giống như thật sự đến thăm người bệnh.

Tưởng Nguyệt Viện cười lạnh: “Có gì mà phải thăm. Mèo khóc chuột sao?”

Hạ Thụ bình tĩnh, cũng không tức giận, cô nói: “Cô…”

“Bây giờ cô rất đắc ý đúng không!” Tưởng Nguyệt Viện cắt ngang lời cô.

Hai mắt mệt mỏi vô hồn nhưng lại cố hết sức nhìn cô với vẻ lạnh lùng, giọng nói vừa châm chọc vừa thê lương: “Đúng không? Hạ Thụ, có phải bây giờ cô rất đắc ý đúng không? Nhìn thấy tôi như vậy, trong lòng cô vui như nở hoa đúng chứ? Lần này cô đến để thể hiện vẻ vui sướng khi người khác gặp họa! Thấy tôi không chết, cô rất thất vọng đúng không? Còn giả vờ đến thăm bệnh gì chứ, đúng là giả mù sa mưa!”

Hạ Thụ yên lặng nhìn cô ta, cô không nói gì.

“Tôi nói chuyện với cô đó!” Tưởng Nguyệt Viện thấy cô im lặng, càng thấy tức giận hơn.

Cô luôn như vậy, dáng vẻ nhu nhược, lặng im.

Cái gì cũng không nói, cái gì cũg không làm, chỉ đứng im nhìn xem liệu cô ta có thể đoạt được đồ của cô hay không.

“Không trả lời được? Bởi vì bị tôi nói trúng? Bây giờ trên mạng đều khen cô tốt thế nào, tôi bỉ ổi thế nào, nói tôi hại cô thế nào! Bây giờ cô cho người ta thấy dáng vẻ thật sự của cô như thế nào! Nhìn xem sau khi cô bức ép chết tôi, nhưng lại có dáng vẻ bỏ đá xuống giếng như thế nào!”

Phòng bệnh VIP chỉ có hai người họ.

Chờ cô ta phát ti3t xong, Hạ Thụ khẽ thở dài: “Cô còn khó chịu không?”

Tưởng Nguyệt Viện khựng lại.

Giọng nói này lọt vào tai Tưởng Nguyệt Viện khiến cô ta có cảm giác mình như đánh vào bịch bông, vừa bất lực vừa chua xót: “Cô đừng giả vờ.”

Cô ta hít sâu, đè thấp giọng nói: “Không cần cô phải thương hại tôi…”

Sau khi nhà họ Tưởng bị niêm phong, ba Tưởng bị bắt, mẹ Tưởng liền mất tích.

Đúng vậy, mất tích.

Cô ta lén liên hệ với bà ta rất nhiều lần, nhưng vẫn không có kết quả gì. Vài ngày trước đó, cô ta liên hệ với quản gia, mới nghe nói mẹ Tưởng mang theo chút tài sản cuối cùng trong nhà đi rồi, im hơi lặng tiếng, mai danh ẩn tích.

Trước khi đi, bà ta không hề gọi điện cho Tưởng Nguyệt Viện.

Mấy hôm nay, cô ta bị người ta nhục mạ trên mạng, bị người ta nói giết, bị người ta bảo cút.

Không một ai hỏi tâm trạng cô ta thế nào, không một ai hỏi cô ta có khó chịu không.

Nhưng cô ta không ngờ, người đầu tiên hỏi cô ta có khó chịu không, lại là Hạ Thụ…

Trái tim vô cùng đau đớn, Tưởng Nguyệt Viện im lặng trong chốc lát, bỗng mở miệng: “Dựa vào đâu…”

“Cái gì?” Hạ Thụ không nghe rõ.

“Dựa vào đâu chứ!” Hốc mắt cô ta đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt, trống rống, tuyệt vọng, có cảm giác giống như người chết đang cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Cô nói cho tôi biết đi, dựa vào đâu, rốt cuộc cô cho bọn họ ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến họ đều bảo vệ cô, đều thích cô, nói cô tốt. Trong quá khứ thì có thầy cô giáo, bạn học, bây giờ thì có cư dân mạng, còn có Hoắc Cận Hành… Rốt cuộc tôi kém cô ở đâu? Tôi có dáng người đẹp hơn cô, cũng xinh hơn cô, kéo violon cũng ngang tài với cô, thành tích cũng ngang nhau! Nhưng dựa vào đâu bọn họ đều thích cô, cho dù tôi làm gì cũng không bằng cô, rốt cuộc tôi kém cô ở đâu!”

Hạ Thụ nhẹ nhàng rũ mắt.

Trên đời này không hề có chuyện hai người vô duyên vô cớ lại có thù hận với nhau, nếu có, chắc chắn sẽ có cái gì vô tình trói buộc giữa hai người họ. Mà nút thắt của Tưởng Nguyệt Viện, Hạ Thụ biết.

Im lặng một lúc, cô nói: “Cô thật sự muốn biết sao?”

Tưởng Nguyệt Viện nhìn cô chằm chằm.

Hạ Thụ lấy một thứ trong túi ra, đặt ở trước mắt cô ta.

Là ảnh tốt nghiệp.

Tưởng Nguyệt Viện sững sờ: “Cô có ý gì?”

Tưởng Nguyệt Viện từng nhìn thấy bức ảnh tốt nghiệp của bọn họ trên mạng.

Lúc đó ảnh chụp bọn họ tay trong tay rất nổi tiếng, đương nhiên cô ta cũng không bỏ qua. Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó, cô ta kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị đến phát cuồng.

Cô ta nhanh chóng trả lại tấm ảnh: “Khoe với tôi hai người ân ái thế nào sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không cần! Hoắc Cận Hành chỉ là đối tượng tôi lợi dụng mà thôi, cô nghĩ rằng tôi thật sự thích anh ta? Tôi sẽ không hâm mộ, ghen tị cô, chiêu này của cô vô dụng!”

Hạ Thụ lại để tấm ảnh đến trước mặt cô ta một lần nữa, nhưng đầu ngón tay cô không phải chỉ vào Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành.

“Nhìn lại cô đi.”

Tưởng Nguyệt Viện giật mình.

Đầu ngón tay của Hạ Thụ chỉ vào một cô gái trong hình. Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, khuôn mặt trắng mịn, không hề trang điểm. Vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng lại mỉm cười đơn thuần.

“Thấy chưa?” Hạ Thụ rụt tay về.

Tầm mắt Tưởng Nguyệt Viện không nhúc nhích, cô ta yên lặng nhìn bản thân của bảy năm trước.

Cô ta xinh đẹp từ bé, giống như Hạ Thụ và Cố Vũ Thuần vậy.

Khi đó ở đại viện, ba người thường xuyên bị đem ra so sánh. Khi chụp ảnh tốt nghiệp, Từ Linh còn cố tình xếp cô ta và Cố Vũ Thuần đứng giữa ở hàng đầu tiên.

Đây là lần duy nhất cô ta được chúng tinh phủng nguyệt, tất cả bạn học và giáo viên đều đứng sau cô ta, như thể cô ta là nhân vật chính.

Cô ta thậm chí không phát hiện, có một nam sinh ở phía sau liên tục nhìn về phía cô ta. Cô ta chưa từng nhận ra…

“Tưởng Nguyệt Viện.” Hạ Thụ châm chước từ ngữ: “Thật ra từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng so sánh gì với cô. Cô là cô, tôi là tôi, diện mạo chúng ta khác nhau, tính cách khác nhau, gia đình cũng khác nhau, tôi vẫn không hiểu tột cùng có cái gì để so sánh.”

“Tôi luôn cảm thấy trên đời mỗi người đều độc nhất vô nhị. Có ưu điểm, đương nhiên cũng sẽ có khuyết điểm. Có lẽ khuyết điểm của tôi lại là ưu điểm của cô, tôi cũng có ưu điểm mà cô không có.”

“Thật ra từ nhỏ tôi chỉ biết cô không thích tôi, chán ghét tôi, vậy nên tôi luôn cách xa cô, không tiếp xúc với cô. Tôi vẫn không rõ tại sao cô phải trên chọc tôi.”

“Thực ra mà nói cô đã thành công. Cô nổi tiếng khi còn trẻ tuổi, có nhiều fan, danh tiếng, địa vị đều hơn tôi. Cô đã từng so sánh với tôi, vậy nên bây giờ cô không cần so sánh nữa.”

Tưởng Nguyệt Viện nắm chặt bàn tay không bị thương, cảm xúc của cô ta vô cùng hỗn loạn: “Bây giờ cô là người thắng, đương nhiên cô nói gì cũng được! Cô ở đây nói vuốt đuôi làm gì!”

“Có thể cô vẫn không biết chuyện này.” Hạ Thụ bình tĩnh nói: “Lúc trước tôi rút lui khỏi cuộc thi, là tôi bảo đàn chị Vu Nhiên và cô Từ đến tìm cô, cho cô vị trí của tôi.”

Tưởng Nguyệt Viện chấn động bởi những lời này của cô, mắt cô ta trợn to.

“Cô nói dối!” Giọng cô ta cao hơn tông.

“Là thật.” Hạ Thụ nói: “Không tin, cô có thể tìm đàn chị Vu Nhiên hoặc cô Từ để kiểm chứng, chắc chắn họ đều nhớ rõ.”

“…” Cả người Tưởng Nguyệt Viện run rẩy.

Mấy hôm nay, trên mạng đều vì cuộc thi bảy năm trước mà mắng cô ta không bằng heo chó, máu chảy đầy đầu.

Bọn họ nói là cô ta cướp vị trí của Hạ Thụ, cô ta cướp đồ của Hạ Thụ, là cô ta hại Hạ Thụ, tất cả đều tại cô ta.

Nhưng cô ta không có! Cô ta không cướp đồ của Hạ Thụ!

Phiếu đăng ký kia là giáo viên đưa cho cô ta, là thứ cô ta nên có, cô ta vốn không tranh giành với Hạ Thụ!

Đến bây giờ, cô ta vẫn nhớ, tiết toán ngày đó, chủ nhiệm lớp Từ Linh bỗng vội vàng đến nói rằng cô ta sẽ thi đấu thay Hạ Thụ. Cô ta khó hiểu, mừng rỡ như điên. Đến khi lấy được giải thưởng, cô ta cảm thấy đó là cơ hội ông trời trao cho cô ta.

Mà bây giờ, Hạ Thụ lại nói với cô ta rằng…

Cơ hội này là Hạ Thụ cho cô ta…

Có chất lỏng màu trắng chảy xuống hai gò má trắng bệch, Tưởng Nguyệt Viện nghẹn ngào. Cô ta lau nước mắt lung tung, bướng bỉnh không muốn khóc nhiều.

Cô ta cắn răng, không tin, lớn tiếng nói: “Tôi không tin! Cô muốn tôi áy náy với cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không tin! Không có khả năng!”

“Cô có tin hay không là tùy cô.” Giọng Hạ Thụ thoải mái: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Tưởng Nguyệt Viện, cô vốn không phải thế này, mặc dù trước kia cô cũng kiêu ngạo, nhưng vẫn có vẻ đáng yêu đơn thuần. Tôi không biết tại sao cô lại biến thành như bây giờ, nhưng tôi hy vọng cô có thể trở về dáng vẻ như ban đầu.”

“Những lời tôi vừa nói, chỉ có cô biết rốt cuộc có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Đối với tôi, với A Hành, nó không hề gây ảnh hưởng đến chúng tôi, chỉ gây tổn thương cho chính cô mà thôi.”

“Mấy năm nay, Tưởng Nguyệt Viện cô rõ ràng không thích Hạ Thụ, nhưng lại muốn biến thành Hạ Thụ, sống với dáng vẻ của Hạ Thụ mà mình không thích. Tôi biết cô rất mệt mỏi, vậy nên sau này hãy buông tha cho bản thân đi.”

Nước mắt Tưởng Nguyệt Viện tuôn ra như mưa, khó nói thành tiếng: “Cô dám nói… Cô chưa từng so sánh với tôi? Dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua?”

“Không có.”

“Nói dối.” Cô nói: “Nếu không có, tại sao lúc trước cô từ chối tặng quà hộ tôi cho Hoắc Cận Hành? Không phải vì cô không muốn giúp tôi sao, tôi phải chờ rất lâu, canh cánh trong lòng rất lâu, cô biết không! Khi đó rõ ràng cô cũng thích Hoắc Cận Hành, cô gần gũi với anh ta nhất, cô quấn lấy anh ta, không cho kẻ nào tiếp cận Hoắc Cận Hành! Bây giờ cô lại luôn miệng nói là không có?”

“Tôi từ chối tặng quà giúp cô là bởi vì tôi muốn cô tự đưa cho anh ấy!” Hạ Thụ nhớ tới thiếu niên cô đơn luôn bị thế giới quên lãng kia, cô thấy rất đau lòng.

Giọng cô cũng nghẹn ngào: “Cô biết không, trước kia ở đại viện, mỗi lần sinh nhật anh ấy, mọi người đều không ai muốn tặng quà cho anh ấy. Tôi chuẩn bị quà cho anh ấy, nói dối là mấy người tặng, kết quả anh ấy vừa mở ra, đã biết là tôi làm vậy để an ủi anh ấy, lừa anh ấy.”

“Mấy người chưa từng tặng anh ấy thứ gì, ngày đó cô bỗng nhờ tôi chuyển quà giúp, tôi sợ anh ấy sẽ nghĩ là tôi an ủi anh ấy. Vậy nên mới khuyên cô tự đưa cho anh ấy! Tại sao khi đó cô cũng không quan tâm để ý gì đến anh ấy?”

Tưởng Nguyệt Viện bỗng khóc không thành tiếng.

“Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên cô nói gì cũng được.” Vẻ mặt cô ta tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt và mũi lại đỏ bừng.

Tưởng Nguyệt Viện bỗng khóc không thành tiếng.

Cô ta vừa khóc, vừa nói những lời vô cùng tàn nhẫn. Cô ta nói mình không tin.

Người trước mắt chính là Hạ Thụ, Hạ Thụ là người cô ta ghét nhất. Lời cô nói sao có thể là sự thật được.

“Không sao cả, Hoắc Cận Hành mà thôi, thật ra tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta để đến gần nhà họ Hoắc. Mục đích của tôi cũng đã đạt được, mấy năm nay tôi nhận được không ít lợi lộc từ anh ta, bây giờ anh ta cũng chỉ vô dụng với tôi, anh ta…”

Cô ta bỗng dừng lại.

Tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, một bóng người xuất hiện ở đó.

Chút gắng gượng cuối cùng sụp đổ trong nháy mắt, cô ta biết dáng vẻ bây giờ của mình rất xấu xí. Cô ta đưa lưng về phía cửa, vùi mình trong chăn.

Hạ Thụ thấy cô ta khác lạ, cô nhìn theo tầm mắt vừa rồi của Tưởng Nguyệt Viện thì thấy bóng người quen thuộc.

Cô thở dài: “Những lời này chờ cô tin tưởng rồi hãy nói.”

Tưởng Nguyệt Viện không hé răng.

“Tôi đi đây.” Hạ Thụ lẳng lặng đợi trong chốc lát, thấy cô ta không lên tiếng, cô nói.

Cô cầm lấy tấm ảnh tốt nghiệp kia, suy nghĩ rồi vẫn để xuống bên cạnh cô ta.

“Đúng rồi.” Khi cô đi tới cửa thì dừng lại: “Cô vừa mới hỏi tôi, rốt cuộc cô kém tôi ở đâu.”

“…”

“Cô kém tôi ở chỗ, năm ấy tuyết rơi, A Hành bị hàng nghìn người chỉ trỏ, tôi đứng ra bảo vệ anh ấy, còn cô thì không.”



Cửa bị đóng lại.

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Một lúc lâu sau, Tưởng Nguyệt Viện mới chìa tay, run rẩy cầm lấy tấm ảnh kia, lẳng lặng xem.

Cô ta nhìn khuôn mặt mình khi mười sáu tuổi, lại nhìn… Khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Hoắc Cận Hành.



– “Mặc dù trước kia cô cũng kiêu ngạo, nhưng chung quy vẫn còn chút đơn thuần đáng yêu.”

– “Tôi nghe nói sắp đến sinh nhật anh cậu, làm phiền cậu đưa hộ tôi cái này cho Tống Hành.”

– “Tống Hành, tớ… Tớ thích cậu!”



Cô ta cũng từng đơn thuần thích một chàng trai. Không phải vì thân thế của anh, không phải vì lợi ích. Cô ta cũng từng cẩn thận che giấu tâm tư thiếu nữ của mình, mơ đến anh hàng trăm lần.

Thức đêm tự làm quà cho anh, cố ý hỏi anh những bài toán khó, viết thư tình, gói trong phong thư màu hồng, uyển chuyển viết tên anh. Chờ mong được anh đap lại, tưởng tượng đến dáng vẻ của anh khi nhìn thấy thư tình.

Tại sao cô ta lại biến thành như bây giờ? Rốt cuộc cô ta bắt đầu đi nhầm từ bước nào? Sau đó ngày càng sai, đâm lao đành phải theo lao, cuối cùng sai đến mức đánh mất bản thân.

Tưởng Nguyệt Viện nắm chặt bức ảnh, nằm cuộn tròn lại, khóc thành tiếng.



Đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Thụ không nói gì, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Hoắc Cận Hành yên lặng đi bên cạnh cô, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến cô.

Trên mặt đường nhựa chỉ còn vài cành cây khô héo, những chiếc lá khô héo rũ xuống dưới nắng đông.

Yên lặng đi một lúc lâu, Hạ Thụ bỗng xoay người, bổ nhào vào lòng anh.

Hoắc Cận Hành ôm lấy cô.

Anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, giọng trầm thấp: “Sao vậy?”

Hạ Thụ lắc đầu.

“Không biết.” Ngực cô ê ẩm, rất muốn khóc, nhưng không khóc ra được.

“Chỉ là…” Một lúc sau, người trong ngực anh ngẩng đầu lên: “Chỉ là…”

– Chỉ là, cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng cô lại thấy rất nặng nề.

Giống như nhiều năm vẫn luôn kiên trì gánh vác một cục đá, đột nhiên buông xuống, tay trống không, nhưng cơ bắp đau nhức không thể khỏi trong một sớm một chiều.

Hoắc Cận Hành không để cô nói, trong mắt anh phản chiếu hình bóng cô, anh khẽ vuốt v e hai gò má của cô: “Hạ Thụ, đều là quá khứ, đã qua cả rồi.”

Tưởng Đằng Lập mua chuộc Lương Trạch vu hãm nhà họ Hạ ở Thanh Thành, chứng cứ đầy đủ, phải chịu trừng phải là không tránh khỏi.

Nhưng tòa án phải cần một khoảng thời gian để xác thực chứng cứ, thế nhưng chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, ông ta không trốn thoát được.

Hạ Thụ hít hít mũi.

Đúng vậy, đã qua rồi…

Cô hỏi anh: “A Hành, anh nói xem ông nội có vui không…”

Có lẽ bởi vì nhắc đến ông nội, tim Hạ Thụ đau nhói, nước mắt tràn ra.

“Có.” Hoắc Cận Hành lau nước mắt cho cô: “Chắc chắn ông ấy sẽ rất vui, cực kỳ vui.”

“Vậy…” Cô không kiềm được nước mắt: “Vậy chúng ta nói tin tức tốt này cho ông ấy được không?”

“Được.” Hoắc Cận Hành đồng ý: “Chờ có kết quả phán quyết, chúng ta sẽ về Thanh Thành nói với ông ấy.”

Hạ Thụ gật đầu.

Ánh nắng mùa đông không cản được gió lạnh, hai người yên lặng ôm nhau trên đường mòn.

“Em xin lỗi.” Cô tựa đầu vào vai anh,  nhỏ giọng khóc thành tiếng: “A Hành, em xin lỗi, em xin lỗi…”

Hoắc Cận Hành nghe vậy thì tim đau nhói: “Tại sao lại xin lỗi.”

“Em cảm thấy.” Cô khẽ nấc nói: “Em thế mà, thế mà…”

Vậy mà cô lại bỏ mặc anh bảy năm bởi vì những người này, chuyện này…

Suốt bảy năm.

Sớm biết rằng…

Hoắc Cận Hành ngây người, anh cẩn thận lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: “Hạ Thụ, tất cả đều là chuyện quá khứ, hãy để cho nó trở thành quá khứ. Anh tin tưởng bây giờ chính là sự an bài tốt nhất.”

Cứ như thể, khi anh lạc lối lại gặp cô, ràng buộc với cô, yêu cô. Tất cả mọi chuyện nghe có vẻ không có khả năng là trùng hợp, thế nhưng thực tế nó lại là sự trùng hợp khó tin được.

Cuộc sống cho anh đau đớn cũng được, ngọt ngào cũng được, vui vẻ cũng tốt, anh đều chấp nhận và biết ơn.

Nụ hôn lạnh lẽo dừng ở môi cô, lời nói của anh phát ra từ nội tâm: “Tóm lại, bây giờ em vẫn ở đây.”

Cả hai vẫn ở bên nhau.



Ngày 20 tháng 12, Hạ thị và công ty Hưng Thịnh, tổ chức một buổi họp báo về chuyện gỗ Đằng Lập hãm hại họ.

“Hưng Thịnh -Quân Dục” ở Thanh Thành, đó là công ty chi nhà của Quân Dục hợp tác với Hạ thị năm đó. Địa điểm tổ chức họp báo được trụ sở chính Quân Dục lên kế hoạch, được bố trí ở phòng hội nghị của tập đoàn Quân Dục ở Đế Đô. Các kênh truyền thông lớn đều đổ xô đến và có cả phát sóng trực tiếp.

Cả bốn người nhà họ Hạ đều tham dự.

Các câu hỏi của phóng viên gần như đều xoay quanh chuyện năm đó, cũng như hỏi suy nghĩ của họ về phán quyết với gỗ Đằng Lập. Hầu hết mọi người đều được chú ý đến, nhưng chủ yếu vẫn xoay quanh Hạ thị.

Là người bị hại, mặc dù năm đó Hạ Thụ và Mã Tuấn vẫn còn nhỏ, ít liên quan đến vụ việc, nhưng cũng có quyền lên tiếng, họ cũng có một buổi nói chuyện ngắn về cuộc sống mấy năm nay và dự định tương lai.

Đến lượt Hạ Thụ, ánh đèn sáng lên, cô nói: “Xin chào mọi người, tôi là Hạ Thụ.”

Khuôn mặt cô gái trắng nõn, con ngươi trong veo, bình tĩnh đối diện với màn hình.

“Chữ ‘Thụ’ trong tên tôi là cây cối, không phải ‘Sấu’ trong chảy trôi. Sau chuyện năm đó xảy ra, mọi người cũng đã biết, tôi không tiếp tục đến trường, không tiếp tục học đàn violon, thay vào đó là đi làm, cố gắng giảm gánh nặng cho gia đình.”

“Không lừa dối mọi người, chuyện năm đó xảy ra, tôi cũng từng oán giận, cũng từng mờ mịt. Nhưng cuộc sống chung quy vẫn phải tiến về phía trước. Vậy nên nếu mệt mỏi, tôi sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn phải tiến về phía trước.”

“Mấy năm nay tôi làm việc rất vất vả, cũng rất chua xót. Nhưng cũng cho tôi rất nhiều bài học. Tôi cảm thấy mỗi sự kiện xảy ra trong đời mỗi người đến để dạy chúng ta điều gì đó, dạy xong rồi nó sẽ rời đi.”

“Vậy nên đối mặt với hành động Tưởng thị gây nên, tôi luôn luôn phê phán, không bao giờ tha thứ, cũng không ôm hận!”

Phóng viên bên dưới và làn sóng bình luận đều xôn xao.

Cô cười, nói: “Có một người nói cho tôi biết, tất cả đều là sự an bài tốt nhất. Vậy nên tôi nghĩ thay vì luôn nhìn vào những thứ u ám, giam cầm bản thân, không bằng nhìn những thứ tốt đẹp nhiều hơn, để cho bản thân thoải mái và vui vẻ hơn.”

“Đương nhiên tôi cũng hy vọng khi mọi người gặp chuyện khó khăn, có thể bình tĩnh lắng nghe tiếng nói của bản thân, tìm hiểu đầu đuôi sự việc. Không cần phải nước chảy bèo trôi, cắt câu lấy nghĩa. Trên đời này dao có thể giết người, lời nói còn sắc bén hơn cả dao, nó không nên trở thành vũ khí giết người.”

“Về chuyện tương lai, tôi cũng đã có kế hoạch. Tôi sẽ tham gia kỳ thi đại học, tiếp tục học violon. Tôi sẽ tiếp tục yêu những người tôi yêu và làm những chuyện tôi thích. Tôi từng sai lầm, nhưng tôi sẽ cố gắng bù đắp sai lầm đó. Tôi cũng hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ từ mọi người, cảm ơn!”

Nói xong, Hạ Thụ cúi đầu. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Sau khi nghỉ giải lao, các phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi.

Lúc đầu các câu hỏi chủ yếu xoay quay bài phát biểu của Hạ Thụ, nhưng dần dần nó bắt đầu lạc hướng.

Tin đồn của Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành rất nóng trên mạng, bây giờ là cơ hội tốt để đưa ra nhiều câu hỏi.

“Cô Hạ, cô có thể nói chuyện giữa cô và anh Hoắc Cận Hành không?”

“Cô Hạ, trên mạng nói năm đó Hoắc Cận Hành bị lạc, sau đó được nhà cô nhận nuôi, cô có thể nói chi tiết hơn về chuyện này không?”

“Nghe nói cô và anh Hoắc Cận Hành đều có nhóm máu hiếm, nhà cô nhận nuôi anh ấy có liên quan đến việc này không?”

“Cô Hạ Thụ, xin hỏi nhà họ Hoắc có ý kiến gì về tình cảm sâu đậm của cô và Hoắc Cận Hành không?”

“Có nguòi nói lúc trước tin Hoắc Cận Hành đến Thanh Thành dưỡng bệnh là giả, thật ra là bởi vì anh ấy cãi nhau với gia đình, chuyện này là thật sao?”



Hạ Thụ giật mình.

Cô không biết nên trả lời vấn đề của nhà họ Hoắc, Hoắc Cận Hành thế nào mới đúng, nếu nói sai sẽ tạo cơ hội cho kẻ khác. Cô nhất thời lúng túng không biết làm sao.

Khi tiếng thúc giục vang lên, cửa bên của phòng hội nghị bỗng mở ra.

Một bóng người to lớn đứng ở cửa.

– Anh mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ, nút áo được cài đến nút trên cùng, đeo cà vạt cẩn thận, khuy cài áo ở cổ tay phát ra ánh sáng.

Làn sóng bình luận ồn ào.

[ Hoắc Cận Hành…]

[ Là Hoắc nhị thiếu đến!]

[ Trời đất ơi! Sao Tiểu Hoắc tổng lại đến đây!]

[ Tiểu Hoắc tổng! Hoắc Cận Hành!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện