Edit: Sani

Sau đêm đó, Hạ Thụ không gặp lại Hoắc Cận Hành nữa.

Không ai biết đêm đó ở trong ngõ nhỏ, tất cả các hình ảnh đều trở thành một bí mật chua xót trong lòng cô gái. Sau khi trở về, Hạ Thụ ôm vòng ngọc khóc một lúc lâu, ngày hôm sau cô lại cẩn thận cất vòng ngọc vào trong hộp, kiên trì không đeo nó.

Khóc xong rồi, nước mắt đã khô, bây giờ là lúc phải đi tiếp về phía trước.

Như vậy cũng tốt, bảy năm trước, khi cô quyết định buông bỏ A Hành, cô cũng hiểu rằng tương lai sẽ không thể xuất hiện cùng anh.

Có thể gặp anh một lần, nhìn thấy dáng vẻ khi trưởng thành của anh, đó là may mắn của cô rồi.

Cô không thể vọng tưởng nữa.

Lại qua một khoảng thời gian, trái tim của Hạ Thụ cũng dần bình tĩnh lại.

Sáng nay Hạ Hùng Hải nói ra một tin tốt.

Hạ Hùng Hải làm quản lý dự án ở công ty mới bốn tháng, dự án đầu tiên đã sắp hoàn thành. Nghe nói công ty rất hài lòng với năng lực của ông, không những thưởng tiền dự án mà còn tăng lương cho ông.

Mã Tuấn nghe được tin này thì vô cùng vui mừng, hỏi: “Cậu, nếu như vậy, mỗi tháng nhà chúng ta sẽ có nhiều tiền hơn, chúng ta có nên đi thuê nhà ở khác không?”

“Chờ ký xong hợp đồng tăng lương, chúng ta có thể đổi nhà ngay lập tức.” Hạ Hùng Hải cười: “Mọi người cũng xem dần thông tin cho thuê nhà đi. Gần vành đai ba thì không thuê được, nhưng gần vành đai bốn, vành đai năm hay gần tàu điện ngầm thì có thể.”

“Quá tuyệt.” Mã Tuấn vui vẻ vỗ tay.

Hạ Mẫn Quân cũng cười: “Dạo này mẹ cũng sẽ chú ý nhiều hơn.”

Biết được kinh tế trong nhà ngày càng được cải thiện, đương nhiên Hạ Thụ cũng rất vui. Nhưng không hiểu sao, cô mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng.

Nhưng lại hoàn toàn không nói ra lời được.

Cô cũng rất nhanh quên đi chuyện này, hôm nay vừa đến công ty, Abel đã gọi cô, nói có bộ phim truyền hình sắp quay, có thể đưa Cố Vũ Thuần đi thử vai một lần.

Hạ Thụ chuyển sang làm người đại diện, cực kỳ chăm chỉ làm việc. Tuy vẫn còn hơi xa lạ, nhưng có tiến bộ rõ rệt.

Trong một tuần, cô đã đơn thương độc mã giúp Cố Vũ Thuần dành được hợp đồng quay chụp quảng cáo đồ uống.

Thật ra tài nguyên đó rất nhỏ, vốn là Abel dùng nó để thử sức cô, không ngờ cô lại thật sự dành được.

Abel cực kỳ xem trọng cô.

Bộ phim kia có tên “Gặp em”, chủ đề đô thị hiện đại, nhân vật Cố Vũ Thuần thử vai là nữ phụ, tên là Tề Phi.

Bộ phim này được quay chụp rất chuyên nghiệp, ngoài biên kịch và đạo diễn đều là người đứng đầu trong giới, còn có nam nữ chính là CP hot nhất hiện nay – Tang Nịnh và Hạ Quân Kiêu.

Bởi vì nội dung phim đề cập đến Cello, đoàn phim còn mời nghệ sĩ Cello chuyện nghiệp đến hướng dẫn.

Nữ phụ Tề Phi là một cô gái vui tươi, nóng bỏng, có tuyến tình cảm của riêng mình, là một sinh viên chuyên ngành Cello.

Hạ Thụ cũng lo lắng về vấn đề này.

Trước đó, Cố Vũ Thuần từng học Cello cùng cô ở Cung thiếu niên.

Cô ấy học không giỏi lắm, ban đầu học cho vui. Nhưng cũng may có Hạ Thụ thúc giục, nền tảng cũng không tồi, thế nhưng cô ấy không nhớ được bản nhạc.

Lần này đi thử vai có rất nhiều diễn viên địa vị không thấp, nhà sản xuất cũng hy vọng diễn viên được chọn là tiểu hoa. Nhưng Hạ Thụ đã tìm hiểu trước, những tiểu hoa đi thử vai hầu như đều không biết gì về Cello, như vậy sẽ tạo cơ hội cho Vũ Thuần.

Hạ Thụ dặn dò: “Đến lúc đó, cậu nhớ phải nói cậu biết kéo đàn Cello, đương nhiên chỉ nói là biết, đừng nói linh tinh gì nữa. Nếu bọn họ bảo cậu kéo thử, vậy cậu kéo bài cậu thuộc nhất nhé, cậu còn nhớ chứ?”

“Còn nữa, nhớ đừng quay lưng về ống kính, lần trước quay quảng cáo cậu quay lưng về ống kính, suýt hù chết tớ, cũng may cậu thông minh.”

“Còn nữa…”

Bây giờ đã là tháng năm, khi cô nói chuyện, cả người đều đắm chìm trong ánh mặt trời, lông mi nhiễm màu vàng, dịu dàng nhưng cũng rất chói mắt.

Cố Vũ Thuần ngồi đối diện cô, nhìn vậy bỗng nói: “Tiểu Mộc, hay là cậu vào giới giải trí đi!”

“Hả?”

“Tớ nói thật đó!” Cô ấy càng nghĩ càng không nhịn được, đếm ngón tay nói: “Cậu nhìn cậu xem, xinh đẹp, giàu tình cảm, cũng biết kéo đàn Cello. Hôm nay khi tớ đọc kịch bản, tớ cảm thấy cậu rất hợp với hình tượng diễn viên chính! Tớ thấy cậu còn hợp hơn cả Tang Nịnh.”

Khi còn học cấp ba, các nam sinh trong lớp cũng từng thảo luận xem nữ sinh nào xinh.

Cố Vũ Thuần còn nhớ rõ, lúc đó những người được mọi người nhắc tới nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là: cô ấy, Hạ Thụ và Tưởng Nguyệt Viện.

Khi đó tính cách cô ấy rất giống con trai, thường đánh nhau, chơi chung với đám con trai, các nam sinh dù đẹp đến đâu đã đánh nhau với cô ấy đều rút lui.

Tưởng Nguyệt Viện là kiểu người thành thục, gợi cảm, tính công kích mạnh mẽ, cũng cao ngạo, hầu như đều lạnh lùng với các nam sinh.

Tính tình Hạ Thụ rất tốt, xinh đẹp, dịu dàng, theo cách nói bây giờ, chính là hình mẫu lý tưởng của thẳng nam.

Cố Vũ Thuần cảm thấy, dường như tất cả những phẩm chất tốt đẹp trên đời đều có thể tìm thấy được trên người Hạ Thụ.

Trong lòng cô ấy, Hạ Thụ vẫn là người xinh đẹp, tuyệt vời nhất.

Hạ Thụ lắc đầu: “Bỏ đi, tớ không ở trong giới giải trí được. Tớ thích hợp là người đứng phía sau hơn, không thích xuất đầu lộ diện.”

Cố Vũ Thuần mếu máo, ngẫm lại cũng thấy đúng.

Giới giải trí rất hỗn loạn, trước khi cô ấy gia nhập cũng đã từng được cảnh báo trước. Mặc dù cô ấy vẫn là người mới, nhưng cũng từng gặp rất nhiều chuyện bẩn thỉu trong giới này.

Đó là vũng bùn sâu, rất ít người có thể ra ngoài toàn vẹn.

Đến cả cô ấy cũng không thể chắc chắn.

Mà Tiểu Mộc là thủy tinh.

Thủy tinh trong suốt nhất, không nên bị dính nước bùn lầy.

“Không sao!” Cố Vũ Thuần vỗ vỗ ngực: “Không vào cũng không sao, cùng lắm thì tớ nuôi cậu! Cậu yên tâm, chờ tớ nổi tiếng, tớ ăn canh, còn đâu sẽ cho cậu ăn thịt!”

Hạ Thụ cười: “Vậy cậu phải cố lên nhé.”

“Chắc chắn rồi!”

Ánh mặt trời tháng năm rất rực rỡ, trong không khí có mùi cỏ cây loảng thoảng, đáy lòng Hạ Thụ ấm áp.

May mắn thay, thời gian sẽ đền đáp lại, có những thứ sẽ giống như lúc ban đầu.

Cô vẫn tin tưởng vào tình bạn của mình.



Ngày chính thức thử vai, Hạ Thụ và Cố Vũ Thuần đến rất sớm, những người không quá nổi tiếng cũng đến sớm đang chờ lên diễn.

Giống như khi tìm hiểu vậy, quả nhiên diễn viên đến thử vai không hề ít tiểu hoa tuyến ba, tuyến bốn, họ được đặc cách, không cần ngồi chờ bon chen với các cô. Cố Vũ Thuần rất buồn bực: “Lại chen ngang, lại chen ngang! Đây là lần thứ mấy rồi? Hẹn sáu giờ, mà bây giờ sắp tám giờ rồi, thật là!”

Hạ Thụ xoa dịu: “Đừng tức giận, cũng không phải hâm mộ các cô ấy. Sớm hay muộn sẽ có một ngày chúng ta được như vậy.”

Lời của cô rất có tính cổ vũ, Cố Vũ Thuần không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục nhớ bản nhạc.



Một chiếc xe bảo mẫu màu trắng dừng phía trước công ty.

Cửa xe mở ra, đồng thời ánh đèn flash cũng lóe lên, nhân viên công tác lập tức tiên lên, cười nói: “Cô Dianne.”

Xuống xe là một người phụ nữ, ăn mặc tinh xảo, trang điểm cẩn thận, kính râm che đi nửa khuôn mặt của cô ta, chỉ còn lại đôi môi đỏ mọng.

Đi thẳng về phía ghi hình, phóng viên liên tục đặt câu hỏi.

“Cô Dianne, cô được đánh giá là nghệ sĩ Cello mới của năm, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì?”

“Cô Diane, cô được mời làm giáo viên hướng dẫn Cello cho đoàn phim <Gặp em>, cô có yêu cầu gì với diễn viên không?”

“Diane, nghe nói lần này cô về nước là vì một người, xin hỏi có tiện tiết lộ cho chúng tôi không?”

Người phụ nữ chưa từng trả lời, mãi đến khi nghe thấy câu hỏi này, bước chân hơi dừng lại.

Cô ta nhìn vào máy ảnh.

Kính râm được tháo xuống, khuôn mặt thành thục, xinh đẹp xuất hiện dưới ánh đèn.

Tưởng Nguyệt Viện mỉm cười: “Tám giờ tối thứ sáu tuần này, tôi sẽ phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn, lúc đó sẽ giải đáp tất cả nghi vấn của mọi người, hy vọng hôm đó mọi người sẽ đón xem.”

Sau đó xoay người đi vào bên trong, đi vào đến đại sảnh, cô ta thở phào, vừa đi vừa hỏi: “Bắt đầu thử vai rồi sao?”

Nhân viên bên cạnh cười đáp: “Đã bắt đầu rồi, nhưng vẫn chưa kết thúc, cô có thể xem video đã quay trước đó.”

“Được.”

Bên cạnh chính là phòng chờ của diễn viên lên thử vai, căn phòng có không gian mở và xung quanh đều là cửa kính.

Khi đi lướt qua, cô ta bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm hai người bên trong.

Cố Vũ Thuần…. Hạ Thụ?! Nhân viên cũng dừng lại, khó hiểu nhìn cô ta: “Cô Diane?”

“Sao cô ta lại ở đây?”

Cô ta chỉ vào cô gái ngồi bên trong, vẻ mặt Tưởng Nguyệt Viện thay đổi: “Ai cho cô ta tới?”

Nhân viên giật mình, cẩn thận nhớ lại: “Các cô ấy bên giải trí Hoa Nhất, cô gái uốn tóc kia là người mới đến thử vai Tề Phi, còn người bên cạnh là người đại diện của cô ấy.”

Anh ta cười: “Cô Diane quen hai cô ấy sao? Chỉ cần cô nói, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp…”

“Lập tức hủy bỏ tư cách thử vai của cô ta!” Tưởng Nguyệt Viện tức giận nói.

Nhân viên làm việc sững sờ: “Cái gì?”

“Bây giờ, lập tức, hủy bỏ tư cách thử vai của cô ta! Hai người họ không xứng tham gia bộ phim này!”

Cô ta cũng không nói nhiều nữa, lạnh mặt nói xong, lập tức đi về phía thang máy.

Trợ lý của nhân viên kia là người phụ trách diễn viên thử vai lần này, nghe vậy thì mơ màng: “Anh Lưu, bây giờ làm thế nào….”

“Còn thế nào nữa, không nghe Diane nói vậy rồi sao.” Người đàn ông vò đầu: “Cô đi nói với hai người họ trước, tôi đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì.” 

Tưởng Nguyệt Viện bước vào thang máy vẫn chưa bình tĩnh lại được, tay vẫn còn run rẩy.

….

Trong thế giới của cô ta, trước năm mười sáu tuổi luôn có một bóng ma mang tên Hạ Thụ.

Cuối cùng năm mười sáu tuổi đó, Hạ Thụ ngã xuống, bóng ma tan đi, cô ta mới có cơ hội hưởng thụ ánh mặt trời, và có được ngày hôm nay.

Nhưng bóng ma kia lại xuất hiện một lần nữa…

Nếu đã như vậy, cô ta không cho phép, chuyện năm đó lại xảy ra một lần nữa.



Cố Vũ Thuần nghe xong thì ngây người.

“Không phải chứ, tại sao tôi lại bị hủy tư cách? Tôi đợi lâu như vậy rồi, còn chưa được đứng trước máy quay phim đã bị hủy bỏ tư cách? Dựa vào đâu chứ!”

Cô gái kia cũng rất xấu hổ, ấp úng nói: “Cô Cố, hôm nay cô thật sự không thể thử vai được nữa, đợi lát nữa chỉ thêm uổng công, không bằng đi về trước.”

“Này, tôi nói chứ…”

“Vũ Thuần.”

Tính tình cô ấy nóng nảy, Hạ Thu lo lắng sẽ xảy ra tranh chấp nên kéo cô ấy sang một bên.

Cô cười dịu dàng với cô gái kia: “Thật xin lỗi, tính tình cậu ấy nóng nảy, thật ra cũng chỉ vì muốn biết lý do tại sao. Chúng tôi sẽ không làm khó dễ cô, nhưng hy vọng cô có thể nói nguyên nhân thật sự cho chúng tôi. Chúng tôi nghe xong sẽ rời đi ngay lập tức.”

Thái độ ôn hòa của cô khiến cô gái kia không nỡ nói dối, cắn môi kéo hai người họ vào một góc.

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi nói với hai cô, nhưng hai cô không được nói là do tôi nói. Hai người đắc tội Diane sao? Là chính miệng cô ấy nói hủy tư cách thử vai của cô.”

“Diane?” Cố Vũ Thuần càng mơ hồ hơn: “Đó là ai? Tôi chừng từng nghe đến tên cô ta! Chẳng lẽ cô ta ghen tị vì tôi xinh đẹp? Tôi….”

“Vũ Thuần.” Hạ Thụ bất đắc dĩ, đưa tay bịt miệng cô ấy lại.

Cô gái kia mở to mắt nhìn.

Tính cách này… Thật sự rất khớp với nhân vật Tề Phi.

Hạ Thụ nói: “Cảm ơn cô, chúng tôi xin phép đi trước, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác, tạm biệt.”

Rời khỏi chỗ thử vai, Cố Vũ Thuần rất bực mình.

“Cái quỷ gì thế? Diane? Yêu quái đến từ phương nào mà dám tác oai tác quái!”

“Được rồi.” Hạ Thụ cũng rất thất vọng, nhưng vẫn cười khích lệ: “Chỉ là thử vai thôi, dù sao chuyện gì cũng có thể xảy ra, không sao, lần sau sẽ cố gắng hơn.”

Đúng lúc này, cô gái vừa rồi lại chạy tới: “Cô Hạ, cô Cố, xin chờ một chút!”

Hạ Thu hoài nghi nhìn cô ấy.

Cô gái thở hổn hển: “Cô Hạ, vẫn còn một cách nữa, nói chính xác là có thể vãn hồi lại cơ hội thử vai của cô Cố.”

Cô ấy cảm thấy tính cách Cố Vũ Thuần phù hợp với Tề Phi, vừa quay về đọc tài liệu thì phát hiện cô ấy còn biết kéo Cello, lấy dũng khí muốn thử một lần.

Mắt Hạ Thụ sáng ngời: “Thật sao?”

“Vâng, mặc dù cô Diane có quyền can thiệp vào diễn viên, nhưng chỉ là nói vậy, người có quyền quyết định vẫn là nhà đầu tư và đạo diễn. Nếu cô Hạ có thể thuyết phục nhà đầu tư đồng ý cho cô Cố thử vai, vậy cô Cố sẽ được thử vai. Tuy nhà đầu tư của chúng tôi không thích cười, nhưng tính tình rất tốt, cô có thể thử một lần.”

Hạ Thụ hy vọng: “Vậy người đó đang ở đâu?”

“Anh ấy…”

Chưa dứt lời, có tiếng động truyền đến từ cửa, một đoàn người đi vào, có khoảng mười người, toàn bộ đều mặc tây trang, đi giày da. Người được vây xung quanh có thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, tây trang màu xám phẳng phiu.

Khi cửa mở ra, có cảm giác gió đêm lướt qua người anh, thậm chí anh còn lạnh lùng xa cách hơn cả gió đêm.

Phó đạo diễn đứng bên cạnh anh, dẫn đường đến thang máy chuyên dụng: “Tổng giám đốc Hoắc, mời anh đi bên này.”

Cả người Hạ Thụ cứng đờ, suy nghĩ cũng trì trệ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện