Bão tuyết bên ngoài phòng, đang bắt đầu kêu khóc. Lửa bên trong nhà, đang hừng hực thiêu đốt. Irapa run rẩy vuốt ve cô gái trước người, không thể tin được cô sẽ chủ động hôn hắn, không thể tin được cô không để ý hắn xấu xí.
Phiền não cùng tức giận, dưới sự vuốt ve của cô, nụ hôn của cô trở nên mềm hoá, biến thành dục vọng.
Cô lại trễ độn, cũng không thể không biết cô đang làm gì, cô không thể nào không biết được, nụ hôn của cô cùng vuốt ve, sẽ đối với người đàn ông tạo thành cái dạng gì ảnh hưởng, đối với hắn tạo thành cái dạng gì ảnh hưởng.
Bị cô hấp dẫn , hắn không nhịn được há miệng ra, cho dù có thể cô sẽ đổi ý, có thể sẽ kinh hoảng chạy trốn, hắn vẫn không nhịn được muốn thưởng thức mùi hương của cô.
Một chút là tốt rồi, một chút thôi là được rồi.
Hắn liếm cô môi, lưỡi trắng mịn của cô.
Cô không hề chạy trốn. Trái tim, vì thế run rẩy. Một giây kế tiếp, hắn không kìm hãm được lôi cô vào trong ngực, tham Lam, đói khát, cắn nuốt mút hôn ngọt ngào của cô, cùng đôi môi nóng bỏng của cô quấn quít. Cô sẽ bị dọa hỏng .
Hắn nghĩ thế, nhưng không có cách nào khống chế con thú hoang đói khát sâu trong tâm đang giãy giụa muốn thoát ra.
Nhưng cô không hề chạy trốn.
Cô sẽ bị dọa hỏng .
Khi hắn nắm lấy áo lông của cô thì hắn nghĩ như vậy.
Nhưng cô vẫn không hề chạy trốn, cô hôn đáp trả lại vô cùng nhiệt tình, vịn chặt thân thể của hắn.
Cô ở bên môi hắn, ở trong lòng hắn, thở dốc run rẩy, không phải là bởi vì sợ, không phải là bởi vì sợ hãi, mà bởi vì là khẩn cầu cùng dục vọng.
Hắn kéo cô đến gần hơn, đem dục vọng kiên đĩnh áp về hướng cô, để cho cô rõ ràng cảm giác được nam tính của hắn.
Vốn tưởng rằng cô biết sợ chạy trốn, nhưng cô vẫn, vẫn, vẫn không hề.
Cô chỉ là thở khẽ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt đẫm lệ sương mù, sau đó hôn hắn lần nữa.
Hắn đã cảnh cáo cô, nhưng là cô không hề lui bước, không hề rời đi.
Hơi thở mỏng manh, dồn dập nhịp tim, hai gò má ửng đỏ. . . . . . Bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lên gáy hắn, bộ ngực mềm mại đè ở trên ngực bền chắc của hắn. Quá ít, như vậy không đủ, hắn cần nhiều hơn. Hắn liếm hôn tai của cô, chiếc cổ trắng như tuyết của cô, nghe cô thở gấp, hắn kéo xuống áo lông của cô, lộ ra đầu vai mịn màng, xoa lên ngực, mềm mại, bàn tay dò vào áo lông của cô, phát run chạm vào vật tròn trịa mềm mại ấm áp đó.
Cô co rúm lại một chút, hắn cứng đờ.
Hắn cúi đầu, lại thấy cô mang theo vẻ mặt ngượng ngùng làm người mê say, đỏ mặt, lấy dũng khí, từ từ nâng thẳng người lần nữa nghênh đón lòng bàn tay ướt mồ hôi của hắn, một loại tê dại như thiên đường vọt tới trái tim.
Nín thở , hắn nâng quà tặng ấm áp ngọt ngào đó, chậm rãi xoa vuốt.
Mặt đỏ gay, cô ở trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dốc hút không khí, e lệ co rúm lại
Irapa mê hoặc nhìn biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, chỉ cảm thấy không đủ, còn chưa đủ, hắn còn muốn, muốn nhiều hơn, muốn nhìn nhiều hơn, muốn cảm nhận được nhiều hơn!
Hắn ôm cô lên, mang về trên giường.
Sơ Tĩnh mê loạn vịn gáy của hắn, trong nháy mắt, đã bị bỏ vào trên giường.
Cô có chút choáng váng, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì chờ đợi.
Hắn muốn cởi y phục của cô ra, hôn một cách tôn thờ lên thân thể của cô, chợt lại khiếp đảm , nếu hắn hiểu lầm ý của cô thì sao? Giống như phát hiện ý nghĩ của hắn, cô ngồi dậy, nhìn hắn, sau đó ở trước mặt của hắn, cởi bỏ áo lông trên người; cô không hề mặc áo lót, lúc cô ngủ, luôn sẽ cởi xuống lớp trói buộc kia, đó là một trong những nguyên nhân vì sao ban đêm hắn trở nên khó nhịn như thế .
Nhìn thân thể trắng như tuyết của cô, còn có bầu ngực sữa trắng mịn bởi vì rét lạnh cùng dục vọng mà đứng thẳng, hắn hít một hơi, nhịp tim hỗn loạn.
Tất cả những thứ này giống như một giấc mộng đẹp không thể có thực.
Hắn nhìn cô chằm chằm, mắt không chớp, chỉ cảm thấy choáng váng một cách kì lạ.
Cô gái nhỏ nhắn vừa dũng cảm lại vừa xấu hổ e sợ trước mắt thoạt nhìn là mê người như thế, hương vị ngọt ngào ngon miệng như thế.
Coi như là đồng tình cũng tốt, coi như cô chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, chẳng qua là đột nhiên cao hứng, hay đồng tình thương hại , hắn cũng không có cách nào kháng cự hấp dẫn ngọt ngào này.
Không có cách nào chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của hắn, Sơ Tĩnh không nhịn được giơ tay lên che giấu thân thể của mình, lại bị hắn kéo tay.
"Đừng che. . . . . ." Hắn nhìn cô, âm thanh khàn khàn: "Không cần che. . . . . ."
Ánh mắt của cô, có một vẻ khẩn trương, cánh môi bị hắn liếm qua, hơi run rẩy .
"Cho tôi xem. . . . . ." Hắn quỳ gối trên giường, nhìn thẳng vào cô, gần như van xin lẩm bẩm: "Tôi muốn nhìn. . . . . ."
Sơ Tĩnh ngượng ngùng nhìn hắn, rặng mây đỏ ửng như hoa hồng, từ dưới mặt của cô xuống đến ngực, nhưng cô không hề kháng cự, cô để cho hắn kéo tay ra, để cho hắn dùng ngón tay, lòng bàn tay thô ráp, vuốt ve cô. Xúc cảm của hắn rất tốt, mê người lại ấm áp, mang đến trận trận mềm yếu, cô cắn môi, đè nén rên rỉ, đè nén ý nghĩ vừa muốn lui về phía sau lại vừa muốn tiến lên nghênh hợp Không kìm hãm được , hắn nghiêng thân tiến lên, đè cô ngã xuống giường, há mồm ngậm lên đỉnh vú màu hồng phấn đáng yêu. Cô kêu nhỏ ra tiếng, cảm giác được râu mép của hắn ma sát trên làn da mịn màng của cô, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi trơn trượt, mút hôn trêu chọc cô, mang đến cảm giác sướng khoái kích thích hơn nhiều so với tay.
Không tự chủ được, cô ôm chặt hắn, khó nén run rẩy rên rỉ.
Cách áo lông, tay của cô lướt lên vai hắn, dẫn phát trận trận run rẩy.
Hắn muốn để cho cô vuốt ve hắn, không cần cách lớp quần áo đáng chết, nhưng hắn không dám.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, bàn tay nhỏ bé của cô sợ hãi đưa vào trong lớp áo lông của hắn, ve vuốt thân thể của hắn.
Cảm giác kia lại tuyệt như thế, hắn gần như muốn rên rỉ ra tiếng, nhưng hắn không dám để cho cô tiếp tục sờ như thế, sợ cô sờ tới vết sẹo ghê tởm kia, sẽ nhớ đến sự xấu xí của hắn. Hắn né ra, tránh khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, đang cầm hông của cô, cởi quần cô ra, liếm hôn lên rốn của cô cùng với chiếc bụng mĩ lệ.
Sau đó, xuống chút nữa.
"Irapa. . . . . ."
Phát hiện hắn nghĩ muốn cái gì, trong thanh âm của cô có chút bối rối.
Hắn giương mắt, chỉ thấy cô đỏ bừng cả mặt, bàn tay nhỏ bé bắt lấy đầu vai hắn, gần như muốn ngồi dậy, thậm chí cố gắng đóng chặt hai chân. Không để ý đến cô hoảng sợ cùng ngượng ngập, hắn vươn lưỡi, một lần rồi lại một lần , liếm nguồn nhiệt tư mật của cô. Móng tay của cô xuyên thấu qua áo lông lọt vào đầu vai hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, hòa lẫn tình dục cùng ngượng ngùng hỗn trong mắt mê loạn của cô, có hắn.
Cô là người phụ nữ hiếu kỳ, thuần khiết, nhưng vô cùng tò mò.
Cô không có cách nào dời đi tầm mắt, chẳng qua là khi hắn liếm hôn cô thì phát ra nho nhỏ co giật rên rỉ.
Gần như trong nháy mắt kia, hắn biết đây là lần đầu tiên của cô, cô không hề cùng người khác gàn gũi như thế này.
Một cỗ bạo ngược tham Lam muốn giữ lấy, trong nháy mắt tràn đầy toàn thân.
Có lẽ, hắn thật sự là con thú hoang, là một quái vật, mới có thể muốn hoàn toàn giày xéo cô như vậy, muốn ở trên người cô in dấu hạ ấn ký, để cho cô không thể tiếp tục quên mình.
Hắn có thể cảm giác được cô căng thẳng, cảm giác được cô mỗi một lần bởi vì hắn mà run rẩy, cảm giác được cô cố gắng khắc chế, cùng mất khống chế nghênh hợp với hắn.
Hắn dùng môi lưỡi cùng ngón tay trêu chọc cô, sau đó khi cô đạt tới cao triều, không ngừng run rẩy thì cũng leo lên giường cởi quần xuống, tiến vào niiw ẩm ướt nhỏ hẹp của cô, trong thân thể bởi vì hắn mà ướt át.
Cô đau đến co rúm lại một chút, nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy mê mang ham muốn.
Cô vừa nóng lại chặt, bao bọc lấy nam căn của hắn, cảm giác kia giống như đặt mình trong thiên đường, hắn cúi đầu hôn lên cô gái nhỏ ngọt ngào giống như kỳ tích này, để cho cô cảm nhận hắn, thích ứng hắn.
Đau đớn, bỗng nhiên đến, rồi chậm rãi biến mất. Hắn thật. . . . . . Khổng lồ, chặt chẽ lấp đầy cô. . . . . . Sơ Tĩnh ở phía dưới hắn lạnh run, run rẩy, lặng lẽ thở khẽ . Lửa nóng kích tình, còn tràn đầy từng cái tế bào toàn thân cô, để cho cô choáng váng giống như ăn phải thuốc tê, rồi lại vô cùng nhạy cảm
Hơi thở của hắn, mùi vị của hắn, mồ hôi của hắn, tim đập của hắn. . . . . .
Cô giống như có thể cảm nhận được mỗi một tấc của hắn, nhưng cô biết còn có thể có nhiều hơn.
Hắn còn mặc y phục, điều đó làm cho cô cảm thấy bối rối, cho dù cô rõ ràng cảm giác hắn đang ở trong cơ thể cô, nóng bỏng khổng lồ như thế, lửa nóng chân thật mà tồn tại , nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hắn và mình tiếp xúc thân mật nhất, rồi lại giống như rời đi thật là xa thật là xa.
Cô không nên như vậy, cô muốn cảm nhận được hắn nhiều hơn.
Lại một lần nữa , cô cố gắng đem tay vươn đến chiếc áo lông của hắn, khi hắn lại cố gắng lùi bước một lần nữa, thì cô cong người lên, nhấc chân ôm hông của hắn, nắm chặt lưng của hắn.
"Đừng. . . . . . Đừng rời khỏi em. . . . . ." Nhìn mặt của hắn căng thẳng, cô không biết thẹn cầu khẩn, biết rõ hắn nghe không hiểu, vẫn mở miệng yêu cầu. Mắt của hắn gắn đầy lo lắng, giống như bão mùa hè trên biển. Cô hôn môi của hắn, nhỏ giọng khẩn cầu : "Làm ơn. . . . . . Để cho em cảm nhận anh. . . . . ."
Hắn căng thẳng giống như dây cung bị kéo chặt, cô vứt bỏ tất cả xấu hổ, rộng mở mình, đem hắn kéo vào sâu hơn.
Irapa hít một hơi thật sâu, run rẩy .
Cô vuốt mặt của hắn, vết sẹo nơi khóe mắt của hắn, sau đó đôi tay nhỏ bé đi xuống, mơn trớn lồng ngực của hắn, đi tới hông của hắn, tiếp cô cô nắm lấy áo của hắn, kéo lên trên.
Hắn bắt được tay của cô, trong mắt có đau đớn.
Không cần ngôn ngữ , cô cũng có thể cảm nhận được hắn đang sợ.
Cô ngắm nhìn hắn, không tiếng động van xin .
Hắn không hề động, duy trì trầm mặc cùng cứng ngắc, nhưng cô có thể cảm nhận được trái tim của hắn đang nhảy kịch liệt, tựa như hắn có thể cảm giác được cô.
Sau đó, ở một giây tưởng chừng như vĩnh hằng đó, hắn buông lỏng tay ra, để cho cô đem áo lông của hắn cởi xuống.
Ánh lửa , thân thể bị thương của hắn có vẻ có chút dữ tợn, cùng những nơi không hề vết sẹo tạo thành hình thể đối lập mãnh liệt.
Cô vươn tay, vuốt ve những lớp da uốn lượn gập ghềnh kia, cảm giác được hắn run rẩy không thể nhận ra, còn có lớp da tỏa ra hơi thở nóng bỏng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt hắn căng thẳng, mắt cũng không chớp nhìn cô lực chằm chằm, giống như muốn từ trong mắt cô, từ trên mặt cô, nhìn ra cái gì.
Cô không biết hắn thấy cái gì, nhưng cô biết mình có cảm giác gì.
Cô muốn hắn.
Cho nên, cô khẽ mỉm cười, giơ tay lên kéo hắn xuống, hôn môi lên của hắn, tai của hắn, để cho hắn dính vào trên người mình, cảm giác nhịp tim cường tráng của hắn, cảm giác nhiệt độ của người hắn, cảm giác toàn thân trên dưới của hắn.
Hắn cảm giác thật tuyệt, để cho cô gần như muốn thở dài.
Đột nhiên, hắn lần nữa chủ đạo tất cả.
Hắn cử động, nâng mặt của cô, nắm hông của cô, tham Lam cắn nuốt cô, dùng nhiệt tình dời núi lấp biển, ép buộc nàng đáp lại theo hắn.
Hắn vội vàng di động ở trong cơ thể cô như thế, thậm chí gần như là thô lỗ, một lần rồi lại một lần , càng thêm xâm nhập, càng thêm gần sát cô.
Nóng quá, thật là nóng. . . . . .
Hắn vuốt ve cô, tiến vào cô, cho dù ngoài hay trong, cô đều chỉ cảm thấy được người đàn ông này.
Nóng bỏng bắn ra bốn phía, tràn đầy sức sống. Trong sự kích tình, mồ hôi nóng gắn đầy thân thể cường tráng của hắn, rơi xuống trên người cô, hội tụ thành giọt nước , lại bởi vì từ sau đánh thẳng vào, từ trên làn da tuyết trắng của cô ngang nhiên bị đánh rơi xuống. Cô thở gấp ưm vặn mày cắn môi, ngẩng đầu cong người, gần như không có cách nào chịu đựng nhiều hơn nữa, trong mê loạn cô muốn chạy trốn, rồi lại không có cách nào tự kềm chế, đắm chìm vào trong đó.
Cảm giác khó nhịn đó, trong sự cọ sát nóng bỏng vô cùng thân mất đó, không ngừng chồng chất, rồi lại chồng chất thêm nữa.
"Irapa. . . . . ."
Cô khẽ nấc , hắn hôn lên lệ trên mặt cô, lại vẫn không chịu dừng lại, chẳng qua là cố ý mang theo cô, vượt qua cảnh giới sinh tử kia.
Trong hoảng hốt, cô thật giống như nghe hắn phát ra tiếng rít gào của thú hoang.
Giữa mông lung, cô nhìn thấy hắn đầy mồ hôi, mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn xuống cô, hơi thở thô ráp hổn hển, mặt gắn đầy tình dục, xem ra có chút dã man, đôi mắt từ trước đến giờ u ám, nay lại vô cùng sáng ngời.
Cô nhìn trong đôi mắt tỏa sáng của hắn, nhìn thấy một cô gái khêu gợi nhiệt tình.
Đó là cô.
Cảnh Sơ Tĩnh.
Trong nháy mắt ngắn ngủn đó, cô thật sự xác thực nhận thức được!
Cô còn sống. Còn sống thực sự! Sống ở trong ngực hắn. Hắn cúi đầu hôn cô, mệt mỏi đè ở trên người cô, cô hoan nghênh thừa nhận thân thể nặng nề như thế.
Khi cô ôm ấp người đàn ông nóng bỏng nhiệt tình này, trong nháy mắt, trong đầu chỉ thoáng qua một ý niệm.
Của tôi.
Chuyện đó quá buồn cười, chỉ là một lúc xúc động, đây là nhục dục kích tình, nhưng cô không có cách nào bỏ ra suy nghĩ buồn cười như vậy.
Hắn là của tôi đấy, thuộc về tôi. . . . . .
Cảm giác trái tim với nhịp đập mạnh mẽ của hắn chạm mạnh vào cô Sơ Tĩnh mệt mỏi, không nhịn được lặng lẽ ôm chặt hắn, vì thế cảm thấy không khỏi an tâm.
Không bao lâu sau, cô đã ngủ say sưa.
Cô không sợ hắn. Hắn cho là cô sẽ sợ, cho là cô sẽ ghét bỏ thân thể xấu xí của hắn.
Nhưng cô tuyệt không quan tâm, cô chỉ là vuốt ve vết sẹo sau đó nhìn hắn, trong mắt không hề đồng tình thương hại, không hề khinh bỉ chán ghét, chỉ có khát vọng muốn hắn. Hắn vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa của cô, đường cong mềm mại mê người. Cô ngủ thiếp đi. Kích tình hoan ái, đã tiêu hao hết hơi sức của cô. Mặc dù thân thể của cô đã bắt đầu từ từ thích ứng hoàn cảnh núi cao, nhưng cô vẫn chưa có đầy đủ thể lực, làm loại vận động kịch liệt này.
Cô cần nghỉ ngơi.
Hắn không nên quấy rầy cô, nhưng hắn không nhịn được, cữ mãi muốn vuốt ve da thịt trắng nõn kia .
Cô gái nhỏ này, tựa như quà tặng trời ban, làm người ta thấy như một giấc mơ khó có thể tin.
Hắn gần như không nhịn được nghĩ lập tức lại muốn cô thêm lần nữa nhất, chứng minh tất cả vừa xảy ra đều là chân thật, không phải là một giấc mộng hư ảo.
Tim của cô đập, nhúc nhích dưới lòng bàn tay hắn, sợi tóc rơi trên mặt cô, bởi vì mồ hôi mà quăn xoắn , gò má trắng mịn còn lưu lại dấu vết kích tình.
Cô là dịu dàng đáng yêu như thế.
Sợ cô bị lạnh, hắn tiếc nuối dời tay khỏi làn da của cô, cầm khăn lông lau mồ hôi trên người hai người, sau đó đem cô kéo vào ngực mình lần nữa, đắp chăn lên.
Gió tuyết tiếp tục cuồng loạn gào thét bên ngoài. Hắn vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ nhắn như một giấc mộng vào trong ngực, hy vọng viễn vông xa vời, rằng trận gió tuyết này, đừng ngừng lại quá nhanh.
Như vậy, có lẽ, cô sẽ nguyện ý ở cạnh bên hắn, để cho hắn, có thể kéo dài giấc mộng lâu hơn một chút. . . . . .
Để cho hắn có thể có cô nhiều hơn một chút. . . . . .
Ánh sáng nhạt, lặng lẽ chạy vào tầm mắt. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác được thân thể nóng ấm của người đàn ông. Hơi thở của hắn là ấm áp như thế, mấy ngày nay đã từ từ quen thuộc. Lười biếng, Sơ Tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy phần da thịt màu nâu của hắn gần ngay trước mắt, ánh lửa chập chờn chiếu rọi lên trên người của hắn, để cho cả nguwoif hắn thoạt nhìn qua giống như một vầng thái dương mê người.
Cho dù những vết sẹo kia chiếm cứ hơn phân nửa phạm vi, đều không thể khiến cho cấp bậc của sự quyến rũ của người đàn ông này yếu đi chút nào.
Những vết sẹo kia, nhìn gần còn có loại cảm giác ghê người, xem ra chúng nó tồn tại đã lâu rồi, không phải loại vết sẹo mới mẻ trắng mịn; Và cô, cũng đã quen xem qua không ít những vết sẹo cũ mới của người nhà.
Bọn chúng xuất hiện ở trên người hắn, có lẽ đã thật là nhiều năm rồi.
Lúc ấy hắn nhất định bị thương rất nặng, mới có thể trải qua thời gian lâu như vậy, lại vẫn còn rõ ràng như vậy.
Cánh tay của hắn, eo, phần lưng. . . . . . Lồng ngực, cổ, mặt. . . . . . Vị trí tại thân thể bên trái của hắn, gần như cũng chịu khổ tàn phá, không hề một chỗ nào còn hoàn hảo. Dựa vào gần như vậy, cô có thể chú ý tới khóe miệng cùng khóe mắt bên trái hắn cũng có một chút xíu vặn vẹo. Dấu vết hắn bị lửa thêu phạm vi lớn như thế, cô rất khó tưởng tượng, một người nên làm như thế nào, mới có thể sống với tổn thương quá lớn như vậy .
Khó trách hắn sẽ tự ti như thế.
Tim, mơ hồ bị nhói đau.
Hắn nhất định cảm thấy mình rất xấu, cho nên mới che giấu khắp nơi như vậy.
Nhưng ở trong mắt cô, những vết sẹo này thật ra thì cũng không hề chướng mắt như vậy, có lẽ là bởi vì cùng hắn chung sống một thời gian, cô đã không quá quan tâm đến của dáng ngoài hắn, người của hắn, tim của hắn, mới là quan trọng nhất.
Len lén, cô giơ tay lên khẽ vuốt ve cánh tay của hắn, lồng ngực của hắn, cổ họng của hắn, cảm giác sờ vào rất tốt, rất ấm áp, rất chân thật. . . . . .
Nhịp đập dưới da , đột nhiên tăng nhanh .
Sơ Tĩnh giương mắt, nhìn thấy hắn tỉnh lại, đang ngắm nhìn cô.
Cô xấu hổ muốn thu tay, lại cảm giác được dục vọng của hắn chậm rãi cứng lên, chống đỡ bên trong bắp đùi cô, tản ra nóng bỏng vô cùng.
Nhịp tim, bỗng nhiên tăng nhanh. Cổ cô họng có chút phát khô, phơi bày thân thể, bởi vì tầm mắt của hắn, lần nữa trở nên nặng nề lại nhạy cảm. Mặc dù thân thể mới nếm thử mùi vị của hoan ái, còn có chút chua xót đau đớn, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn , cô lại vẫn dâng lên một cơn khát vọng sâu thẳm. Người đàn ông này, dễ dàng làm cho cô cảm thấy mình vô cùng quyến rũ và hấp dẫn.
Dáng vẻ khi hắn nhìn cô, giống như cô là diễn viên nổi tiếng trên bìa tạp chí nào đó, chỉ cần ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, là có thể làm cho người ta xuân tâm đại động báu vật hấp dẫn.
Chậm rãi, cô hít một hơi thật sâu, muốn bình phục trái tim đang đập quá nhanh của mình, nhưng cũng không phải rất thành công.
Đầu ngón tay của cô vẫn đặt ngay yết hầu của hắn, cảm giác nhịp đập của hắn, không kìm hãm được , cô từ từ, từ từ đi xuống, đem lòng bàn tay lướt dần đến ngực trái nơi có trái tim hắn đang đập không ngừng.
Đồng tử mắt của hắn càng thêm trở nên sâu trầm, nhịp tim nhanh hơn.
Bởi vì cô mà đạp nhanh hơn.
Cảm giác này thật tốt, giống như là cô thật sự có thể ảnh hưởng đến hắn, hấp dẫn hắn.
Hấp dẫn hắn. . . . . .
Cô không nhịn được muốn xác nhận, cho nên cô hé mở môi đỏ mọng, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, liếm hôn lồng ngực của hắn, học tập phương thức hắn từng đã dùng qua, liếm hôn đầu vú của hắn.
Da của hắn nếm vào có chút mằn mặn, cô cảm giác được hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác được hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác được hắn đang khe khẽ run rẩy. Một cảm giác vui vẻ, tràn đầy trái tim cô. Sơ Tĩnh ngẩng đầu lên, mỉm cười. Cô biết mình đối với người đàn ông này vẫn có lực ảnh hưởng, cho dù chỉ là ảnh hưởng về mặt thể xác.
Chẳng biết tại sao, điểm này đối với cô vô cùng quan trọng , có lẽ là bởi vì ở sâu trong nội tâm mình, cô thật sự rất hy vọng hắn thật sự là thuộc về cô, cho nên mới bị cô ảnh hưởng, bị cô hấp dẫn.
Mặc dù, cô thật ra rất rõ ràng, người đàn ông đều là nô lệ của dục vọng .
Nhưng cô cũng rất tin tưởng vào tình yêu. Cô không nhịn được nghĩ, có lẽ đối với hắn mà nói, cô cũng là đặc biệt, trong hàng ngàn vạn người khác. . . . . .
Không hề báo động trước , Irapa lật người đè cô đến phía dưới, cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng bỏng dữ dội, lần nữa đốt cháy tỉnh tất cả tri giác của cô, để cho cô quên tất cả suy nghĩ còn lại.
Cơn bão tuyết kéo dài đến nửa tháng. Cơn bão tuyết cuồng nộ gào thét ngoài căn nhà, lần nữa rung chuyển gia nhà, cô lại tuyệt không cảm thấy sợ.
Hắn và cô ở chung một chỗ, vùi vào chiếc giường ấm áp, cùng cô triền miên cọ sát lẫn nhau. Cô chưa bao giờ từng cùng ai thân mật qua như thế hắn và cô cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau cười, cùng nhau thăm dò thân thể của đối phương, cũng cùng nhau trao đổi ngôn ngữ lẫn nhau. Trước đây, cô hoàn toàn không thể tin được mình sẽ học ngôn ngữ khác một cách nhanh chóng như thế
"Đây là ngón cái." Hắn từ phía sau vây quanh cô, nắm tay của cô, chỉa về phía ngón cái cô.
"Ngón cái." Sơ Tĩnh dựa vào nằm ở trên ngực hắn, cười lặp lại, lại dùng ngôn ngữ của mình nói: "Ngón cái."
"Ngón cái." Hắn đọc theo cô, khi thấy cô gật đầu xác nhận, hắn ve vuốt ngón thứ hai trong bàn tay của cô, "Đây là ngón trỏ."
"Ngón trỏ." Cô như mê hoặc nhìn bàn tay của hắn vuốt vuốt đầu ngón tay cô, "Ngón trỏ.”
Hắn đọc theo, từng bước từng bước, đếm qua cô mỗi một đầu ngón tay, sau đó khi cô vui vẻ quay đầu lại nhìn hắn thì hắn đem bàn của tay nhỏ bé cô kéo đến bên môi, từ từ ngậm mỗi một ngón tay.
"Đây là cái gì?" Hắn ngậm cô ngón trỏ, hỏi.
Cô thở hổn hển một hơi, ửng đỏ nghiêm mặt trả lời: "Ngón trỏ."
Mắt hắn gắn đầy tình dục nhìn thẳng vào cô, sau đó yêu thương liếm hôn một ngón áp út khác.
Đè xuống tiếng rên rỉ đã đến miệng, trái tim nàng đập dồn dập, trả lời: "Đây là. . . . . . Ngón áp út. . . . . ."
Hắn nâng khóe miệng lên, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi của môi đỏ mọng cô, mới lặng lẽ nói: "Mà cái này, là miệng."
"Cái gì?" Cô mê mang mở miệng.
"Đây là môi." Hắn liếm cánh môi ướt át của cô , sau đó cùng môi lưỡi cô quấn quít, tiếp theo mới thở gấp nói: "Đây là lưỡi, ở chung một chỗ, chính là miệng."
"Cái gì?" Cô choáng váng nhưng không có cách nào suy tư, lại mơ hồ nghe ra câu chữ, không đồng dạng như vậy chỉ có thể vịn hắn nói: " Một lần nữa."
Câu tiếng Trung này, ngược lại hắn không quen thuộc.
Irapa nở nụ cười, cúi đầu lại hôn cô lần thứ nhất, lặp lại môn học ngôn ngữ vô cùng khêu gợi này.
Phương thức hắn dạy, ừ, làm cho người ta thật sự có ấn tượng vô cùng khắc sâu, làm cho cô có muốn quên cũng quên không được.
Hắn và cô cùng nhau vùi ở trong phòng ấm áp này , cô thường thường chọc cho hắn bật cười, hắn lại luôn chọc cho cô tâm nhột khó nhịn.
Mỗi khi gió tuyết ngừng lại, hắn ra ngoài cầm xẻng dọn dẹp sạch sẽ, bảo đảm ngoài cửa đường đi thông suốt, không bị bão tuyết chôn vùi.
Có khi ban đêm quá lạnh, ngay cả Kaka cũng lên giường một lượt cùng hai người nhét chung một chỗ, nhưng đa số thời điểm, con chó to kia tình nguyện vùi ở bên cạnh lò lửa, cũng không muốn cùng bọn họ cùng nhau lăn lộn.
Có lúc, cô cũng nhớ đến người nhà ở phương xa, cô tận lực không để cho mình suy nghĩ nhiều, hắn cũng giống như có thể nhìn xuyên qua lòng của cô, luôn sẽ tức thời dời đi lực chú ý của cô.
Chợt nhìn lại, hắn là một người đàn ông thô lỗ, chung quy lại ở trong lúc lơ đãng, sẽ vô tình để lộ ra sự quan tâm săn sóc.
Giống như thay cô làm bao tay da, giúp cô dùng quần áo cũ làm một đôi vớ, đổi cho cô một cái áo lông khác, , để cho cô có y phục có thể thay thế, thậm chí giúp cô nấu nước nóng, để cho cô có thể tắm nước nóng. Hắn sẽ không đặc biệt nói ra khỏi miệng, sẽ không đặc biệt cường điệu rằng hắn đối với cô tốt, nhưng hành động cử chỉ , lại khắp nơi đều che chỏ cho cô, làm cho cảm động một cách lạ thường. Có một ngày, hắn thậm chí lấy ra sữa dê, giúp cô xoa bóp toàn thân.
Động tác của hắn là êm ái như thế, vẻ mặt là chuyên chú như thế, làm như hắn là vì vào giờ phút này mà tồn tại, vì cô mà tồn tại.
Hắn bắt đầu từ mắt cá chân, thẳng đường dài đến gáy cô, từ dưới mà lên, từ ngoài vào trong, từ ngoài lan đến tận tim, thậm chí giống như đã hòa tan vào linh hồn cô.
Cô chưa bao giờ hiểu được, thì ra là bước âu yếm mở đầu có thể dài dặc mà mê người như thế, thì ra là tình yêu có thể làm người ta say mê đến si ngốc như vậy, có thể như vậy làm cho người ta điên cuồng.
Biết rõ là không nên, cô vẫn không hề cách tự kềm chế đắm chìm trong sủng ái của hắn , càng lún càng sâu. . . . . .
Năm giờ. Hắn mở mắt,
Mặc dù nơi này không hề đồng hồ đeo tay đồng hồ báo thức ... Nhưng cứ đến đúng giờ khí, hắn vẫn ở thời gian chính xác tỉnh táo lại. Cho dù đã thoát khỏi cuộc sống rối ren kia đã rất nhiều năm, có chút thói quen từ lâu, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Đồng hồ báo thức sinh lý của hắn, luôn là ở thời gian cố định, làm cho hắn tỉnh lại. Sợ đánh thức cô gái nhỏ vẫn ngủ say bên cạnh , Irapa cẩn thận đứng dậy, muốn đi nấu chút thức ăn, nhưng lại nhìn thấy trên người cô có vết đỏ rất nhỏ. Vừa bắt đầu hắn còn kỳ quái đó là chuyện gì xảy ra, lúc trước hắn quá mức thô lỗ, xác thực từng ở trên người cô để lại những dấu vết thâm tím, nhưng lúc này vết đỏ đó lại không giống như quá mức kích tình để lại.
Hắn nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, mới phát hiện đó là vết xước do lớp râu của hắn để lại.
Khẽ vuốt ve làm da trắng như tuyết bị râu của hắn làm đỏ ửng, hắn cau mày, chỉ cảm thấy phiến hồng kia, có chút chướng mắt lạ thường.
Không tự chủ, hắn giơ tay sờ sờ đám râu mọc rậm rạp trên mặt mình.
Không giống sợi tóc mềm mại của cô, đám râu này vừa cứng vừa lởm chởm, tóc của hắn vốn tương đối thô cứng, khó trách sẽ ở trên người cô lưu lại dấu vết.
Năm đó bắt đầu để râu, không phải là muốn hù dọa người khác, nhưng ít ra, để râu còn tốt hơn vết sẹo trên mặt
Nhưng bây giờ. . . . .
Không biết tại sao, hắn có loại xung động muốn để cho cô vuốt ve khuôn mặt, không phải cách lớp râu, mà là trực tiếp, tiếp xúc chân thật.
Hắn muốn cô sờ mặt của hắn, cô vuốt ve có một loại hiệu quả thần kỳ, giống như nhẹ nhàng vừa sờ, liền lau đi vết sẹo xấu xí trong hắn, những thứ ngoài mặt kia đã sớm biến mất, nhưng thủy chung vẫn luôn tồn tại trong lòng hắnnổi đau chất chứa nhiều năm. Cô đụng vào, làm cho hắn không cảm thấy cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo nữa, không hề cảm thấy chúng nó giống như là loài bò sát ác ma bám vào trên người của hắn, ngày đêm hút máu thịt của hắn.
Hắn muốn kề mặt ở trên tay cô, muốn đem mặt dán sát vào trên mặt cô, hắn muốn. . . . . . Cảm giác. . . . . .
Cô không sợ hắn, sẽ không ghét bỏ hắn.
Bây giờ hắn đã biết, mấy ngày nay, cô gái này rõ ràng dùng hành động cùng nụ cười, nói cho hắn biết chuyện này.
Hít một hơi thật sâu, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của cô khi ngủ, sau đó chậm rãi xuống giường, cầm chủy thủ sắc bén từ một hộp sắt.
Hắn ngồi ở trên ghế, cầm nắp hộp có gương đã có chút cong vẹo.
Mặc dù hình ảnh phía trên có vẻ không rõ lắm, nhưng đây đã là vật có phản chiếu tốt nhất mà hắn tìm được rồi.
Quá lâu không thấy mình, hình ảnh trước mắt có vẻ vô cùng xa lạ.
Người đàn ông trên nắp hộp, giống như một con gấu lớn với bộ lông rậm rạp, cùng bộ dáng trong ký ức của hắn, rõ ràng có sự khác biệt.
Hắn thầm phỏng đoán, cạo râu xong, đến tột cùng là sẽ làm cô cảm thấy vui mừng, hay là kinh sợ? Có lẽ, đây không phải là ý kiến hay. Dạ dày hắn, tự dưng rối rắm, trở nên nặng nề một cách lạ thường. Nhưng , hắn không muốn lớp râu này làm da cô bị trầy. Da của cô quá mềm mại, hắn thích cảm giác trơn nhẵn như mỡ đông đó, cũng tận lực duy trì. Thành thật mà nói, hắn rất yêu thích giúp cô duy trì.
Nhớ tới tối hôm qua, hắn giúp cô thoa sữa lên mặt, thì vẻchoáng váng say mê nhưng hấp dẫn trên mặt cô, tim của hắn đột nhiên tăng nhanh.
Hắn không muốn ở trên người cô, nhìn thấy bản thân mình tạo thành tổn thương cho cô.
Ngược lại hắn chỉ thích nhìn thấy, cô bởi vì hắn mà thẹn thùng, mà hưng phấn, mà thiêu đốt, sau đó ở trong lòng hắn hòa tan. Mỗi lúc đó, trong nháy mắt, khi cô thật chặt leo lên hắn thì hắn cảm giác, cô giống như thật sự cùng hắn hòa làm một thể, hợp lại làm một.
Thời gian này, hắn càng ngày càng không nhịn được muốn lấy lòng, chìu chuộng cô gái nhiệt tình lại ngọt ngào này.
Hắn hi vọng, cô thật sự thích hắn. . . . . .
Nhắm mắt lại, hắn nuốt nước miếng, đem lời khẩn cầu kia cũng nuốt trở lại trong lòng, không dám nghĩ tiếp nữa, giống như nghĩ nhiều một chút, cũng sẽ khiến hy vọng mong manh kia biến mất tích.
Hít sâu một cái, hắn mở mắt ra, nhìn con gấu to mơ hồ trong nắp hộp kia.
Hắn là một người đàn ông, nhưng mà ít nhất có thể đem bản thân biến thành thêm sạch sẽ chỉnh tề một chút. Ở trong xe hiếu kỳ nhìn chăm chú xuống dưới, hắn đem nước xà phòng lên trên mặt, vững vàng cầm dao bắt đầu cạo râu.
Phiền não cùng tức giận, dưới sự vuốt ve của cô, nụ hôn của cô trở nên mềm hoá, biến thành dục vọng.
Cô lại trễ độn, cũng không thể không biết cô đang làm gì, cô không thể nào không biết được, nụ hôn của cô cùng vuốt ve, sẽ đối với người đàn ông tạo thành cái dạng gì ảnh hưởng, đối với hắn tạo thành cái dạng gì ảnh hưởng.
Bị cô hấp dẫn , hắn không nhịn được há miệng ra, cho dù có thể cô sẽ đổi ý, có thể sẽ kinh hoảng chạy trốn, hắn vẫn không nhịn được muốn thưởng thức mùi hương của cô.
Một chút là tốt rồi, một chút thôi là được rồi.
Hắn liếm cô môi, lưỡi trắng mịn của cô.
Cô không hề chạy trốn. Trái tim, vì thế run rẩy. Một giây kế tiếp, hắn không kìm hãm được lôi cô vào trong ngực, tham Lam, đói khát, cắn nuốt mút hôn ngọt ngào của cô, cùng đôi môi nóng bỏng của cô quấn quít. Cô sẽ bị dọa hỏng .
Hắn nghĩ thế, nhưng không có cách nào khống chế con thú hoang đói khát sâu trong tâm đang giãy giụa muốn thoát ra.
Nhưng cô không hề chạy trốn.
Cô sẽ bị dọa hỏng .
Khi hắn nắm lấy áo lông của cô thì hắn nghĩ như vậy.
Nhưng cô vẫn không hề chạy trốn, cô hôn đáp trả lại vô cùng nhiệt tình, vịn chặt thân thể của hắn.
Cô ở bên môi hắn, ở trong lòng hắn, thở dốc run rẩy, không phải là bởi vì sợ, không phải là bởi vì sợ hãi, mà bởi vì là khẩn cầu cùng dục vọng.
Hắn kéo cô đến gần hơn, đem dục vọng kiên đĩnh áp về hướng cô, để cho cô rõ ràng cảm giác được nam tính của hắn.
Vốn tưởng rằng cô biết sợ chạy trốn, nhưng cô vẫn, vẫn, vẫn không hề.
Cô chỉ là thở khẽ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt đẫm lệ sương mù, sau đó hôn hắn lần nữa.
Hắn đã cảnh cáo cô, nhưng là cô không hề lui bước, không hề rời đi.
Hơi thở mỏng manh, dồn dập nhịp tim, hai gò má ửng đỏ. . . . . . Bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lên gáy hắn, bộ ngực mềm mại đè ở trên ngực bền chắc của hắn. Quá ít, như vậy không đủ, hắn cần nhiều hơn. Hắn liếm hôn tai của cô, chiếc cổ trắng như tuyết của cô, nghe cô thở gấp, hắn kéo xuống áo lông của cô, lộ ra đầu vai mịn màng, xoa lên ngực, mềm mại, bàn tay dò vào áo lông của cô, phát run chạm vào vật tròn trịa mềm mại ấm áp đó.
Cô co rúm lại một chút, hắn cứng đờ.
Hắn cúi đầu, lại thấy cô mang theo vẻ mặt ngượng ngùng làm người mê say, đỏ mặt, lấy dũng khí, từ từ nâng thẳng người lần nữa nghênh đón lòng bàn tay ướt mồ hôi của hắn, một loại tê dại như thiên đường vọt tới trái tim.
Nín thở , hắn nâng quà tặng ấm áp ngọt ngào đó, chậm rãi xoa vuốt.
Mặt đỏ gay, cô ở trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dốc hút không khí, e lệ co rúm lại
Irapa mê hoặc nhìn biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, chỉ cảm thấy không đủ, còn chưa đủ, hắn còn muốn, muốn nhiều hơn, muốn nhìn nhiều hơn, muốn cảm nhận được nhiều hơn!
Hắn ôm cô lên, mang về trên giường.
Sơ Tĩnh mê loạn vịn gáy của hắn, trong nháy mắt, đã bị bỏ vào trên giường.
Cô có chút choáng váng, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì chờ đợi.
Hắn muốn cởi y phục của cô ra, hôn một cách tôn thờ lên thân thể của cô, chợt lại khiếp đảm , nếu hắn hiểu lầm ý của cô thì sao? Giống như phát hiện ý nghĩ của hắn, cô ngồi dậy, nhìn hắn, sau đó ở trước mặt của hắn, cởi bỏ áo lông trên người; cô không hề mặc áo lót, lúc cô ngủ, luôn sẽ cởi xuống lớp trói buộc kia, đó là một trong những nguyên nhân vì sao ban đêm hắn trở nên khó nhịn như thế .
Nhìn thân thể trắng như tuyết của cô, còn có bầu ngực sữa trắng mịn bởi vì rét lạnh cùng dục vọng mà đứng thẳng, hắn hít một hơi, nhịp tim hỗn loạn.
Tất cả những thứ này giống như một giấc mộng đẹp không thể có thực.
Hắn nhìn cô chằm chằm, mắt không chớp, chỉ cảm thấy choáng váng một cách kì lạ.
Cô gái nhỏ nhắn vừa dũng cảm lại vừa xấu hổ e sợ trước mắt thoạt nhìn là mê người như thế, hương vị ngọt ngào ngon miệng như thế.
Coi như là đồng tình cũng tốt, coi như cô chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, chẳng qua là đột nhiên cao hứng, hay đồng tình thương hại , hắn cũng không có cách nào kháng cự hấp dẫn ngọt ngào này.
Không có cách nào chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của hắn, Sơ Tĩnh không nhịn được giơ tay lên che giấu thân thể của mình, lại bị hắn kéo tay.
"Đừng che. . . . . ." Hắn nhìn cô, âm thanh khàn khàn: "Không cần che. . . . . ."
Ánh mắt của cô, có một vẻ khẩn trương, cánh môi bị hắn liếm qua, hơi run rẩy .
"Cho tôi xem. . . . . ." Hắn quỳ gối trên giường, nhìn thẳng vào cô, gần như van xin lẩm bẩm: "Tôi muốn nhìn. . . . . ."
Sơ Tĩnh ngượng ngùng nhìn hắn, rặng mây đỏ ửng như hoa hồng, từ dưới mặt của cô xuống đến ngực, nhưng cô không hề kháng cự, cô để cho hắn kéo tay ra, để cho hắn dùng ngón tay, lòng bàn tay thô ráp, vuốt ve cô. Xúc cảm của hắn rất tốt, mê người lại ấm áp, mang đến trận trận mềm yếu, cô cắn môi, đè nén rên rỉ, đè nén ý nghĩ vừa muốn lui về phía sau lại vừa muốn tiến lên nghênh hợp Không kìm hãm được , hắn nghiêng thân tiến lên, đè cô ngã xuống giường, há mồm ngậm lên đỉnh vú màu hồng phấn đáng yêu. Cô kêu nhỏ ra tiếng, cảm giác được râu mép của hắn ma sát trên làn da mịn màng của cô, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi trơn trượt, mút hôn trêu chọc cô, mang đến cảm giác sướng khoái kích thích hơn nhiều so với tay.
Không tự chủ được, cô ôm chặt hắn, khó nén run rẩy rên rỉ.
Cách áo lông, tay của cô lướt lên vai hắn, dẫn phát trận trận run rẩy.
Hắn muốn để cho cô vuốt ve hắn, không cần cách lớp quần áo đáng chết, nhưng hắn không dám.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, bàn tay nhỏ bé của cô sợ hãi đưa vào trong lớp áo lông của hắn, ve vuốt thân thể của hắn.
Cảm giác kia lại tuyệt như thế, hắn gần như muốn rên rỉ ra tiếng, nhưng hắn không dám để cho cô tiếp tục sờ như thế, sợ cô sờ tới vết sẹo ghê tởm kia, sẽ nhớ đến sự xấu xí của hắn. Hắn né ra, tránh khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, đang cầm hông của cô, cởi quần cô ra, liếm hôn lên rốn của cô cùng với chiếc bụng mĩ lệ.
Sau đó, xuống chút nữa.
"Irapa. . . . . ."
Phát hiện hắn nghĩ muốn cái gì, trong thanh âm của cô có chút bối rối.
Hắn giương mắt, chỉ thấy cô đỏ bừng cả mặt, bàn tay nhỏ bé bắt lấy đầu vai hắn, gần như muốn ngồi dậy, thậm chí cố gắng đóng chặt hai chân. Không để ý đến cô hoảng sợ cùng ngượng ngập, hắn vươn lưỡi, một lần rồi lại một lần , liếm nguồn nhiệt tư mật của cô. Móng tay của cô xuyên thấu qua áo lông lọt vào đầu vai hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, hòa lẫn tình dục cùng ngượng ngùng hỗn trong mắt mê loạn của cô, có hắn.
Cô là người phụ nữ hiếu kỳ, thuần khiết, nhưng vô cùng tò mò.
Cô không có cách nào dời đi tầm mắt, chẳng qua là khi hắn liếm hôn cô thì phát ra nho nhỏ co giật rên rỉ.
Gần như trong nháy mắt kia, hắn biết đây là lần đầu tiên của cô, cô không hề cùng người khác gàn gũi như thế này.
Một cỗ bạo ngược tham Lam muốn giữ lấy, trong nháy mắt tràn đầy toàn thân.
Có lẽ, hắn thật sự là con thú hoang, là một quái vật, mới có thể muốn hoàn toàn giày xéo cô như vậy, muốn ở trên người cô in dấu hạ ấn ký, để cho cô không thể tiếp tục quên mình.
Hắn có thể cảm giác được cô căng thẳng, cảm giác được cô mỗi một lần bởi vì hắn mà run rẩy, cảm giác được cô cố gắng khắc chế, cùng mất khống chế nghênh hợp với hắn.
Hắn dùng môi lưỡi cùng ngón tay trêu chọc cô, sau đó khi cô đạt tới cao triều, không ngừng run rẩy thì cũng leo lên giường cởi quần xuống, tiến vào niiw ẩm ướt nhỏ hẹp của cô, trong thân thể bởi vì hắn mà ướt át.
Cô đau đến co rúm lại một chút, nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy mê mang ham muốn.
Cô vừa nóng lại chặt, bao bọc lấy nam căn của hắn, cảm giác kia giống như đặt mình trong thiên đường, hắn cúi đầu hôn lên cô gái nhỏ ngọt ngào giống như kỳ tích này, để cho cô cảm nhận hắn, thích ứng hắn.
Đau đớn, bỗng nhiên đến, rồi chậm rãi biến mất. Hắn thật. . . . . . Khổng lồ, chặt chẽ lấp đầy cô. . . . . . Sơ Tĩnh ở phía dưới hắn lạnh run, run rẩy, lặng lẽ thở khẽ . Lửa nóng kích tình, còn tràn đầy từng cái tế bào toàn thân cô, để cho cô choáng váng giống như ăn phải thuốc tê, rồi lại vô cùng nhạy cảm
Hơi thở của hắn, mùi vị của hắn, mồ hôi của hắn, tim đập của hắn. . . . . .
Cô giống như có thể cảm nhận được mỗi một tấc của hắn, nhưng cô biết còn có thể có nhiều hơn.
Hắn còn mặc y phục, điều đó làm cho cô cảm thấy bối rối, cho dù cô rõ ràng cảm giác hắn đang ở trong cơ thể cô, nóng bỏng khổng lồ như thế, lửa nóng chân thật mà tồn tại , nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hắn và mình tiếp xúc thân mật nhất, rồi lại giống như rời đi thật là xa thật là xa.
Cô không nên như vậy, cô muốn cảm nhận được hắn nhiều hơn.
Lại một lần nữa , cô cố gắng đem tay vươn đến chiếc áo lông của hắn, khi hắn lại cố gắng lùi bước một lần nữa, thì cô cong người lên, nhấc chân ôm hông của hắn, nắm chặt lưng của hắn.
"Đừng. . . . . . Đừng rời khỏi em. . . . . ." Nhìn mặt của hắn căng thẳng, cô không biết thẹn cầu khẩn, biết rõ hắn nghe không hiểu, vẫn mở miệng yêu cầu. Mắt của hắn gắn đầy lo lắng, giống như bão mùa hè trên biển. Cô hôn môi của hắn, nhỏ giọng khẩn cầu : "Làm ơn. . . . . . Để cho em cảm nhận anh. . . . . ."
Hắn căng thẳng giống như dây cung bị kéo chặt, cô vứt bỏ tất cả xấu hổ, rộng mở mình, đem hắn kéo vào sâu hơn.
Irapa hít một hơi thật sâu, run rẩy .
Cô vuốt mặt của hắn, vết sẹo nơi khóe mắt của hắn, sau đó đôi tay nhỏ bé đi xuống, mơn trớn lồng ngực của hắn, đi tới hông của hắn, tiếp cô cô nắm lấy áo của hắn, kéo lên trên.
Hắn bắt được tay của cô, trong mắt có đau đớn.
Không cần ngôn ngữ , cô cũng có thể cảm nhận được hắn đang sợ.
Cô ngắm nhìn hắn, không tiếng động van xin .
Hắn không hề động, duy trì trầm mặc cùng cứng ngắc, nhưng cô có thể cảm nhận được trái tim của hắn đang nhảy kịch liệt, tựa như hắn có thể cảm giác được cô.
Sau đó, ở một giây tưởng chừng như vĩnh hằng đó, hắn buông lỏng tay ra, để cho cô đem áo lông của hắn cởi xuống.
Ánh lửa , thân thể bị thương của hắn có vẻ có chút dữ tợn, cùng những nơi không hề vết sẹo tạo thành hình thể đối lập mãnh liệt.
Cô vươn tay, vuốt ve những lớp da uốn lượn gập ghềnh kia, cảm giác được hắn run rẩy không thể nhận ra, còn có lớp da tỏa ra hơi thở nóng bỏng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt hắn căng thẳng, mắt cũng không chớp nhìn cô lực chằm chằm, giống như muốn từ trong mắt cô, từ trên mặt cô, nhìn ra cái gì.
Cô không biết hắn thấy cái gì, nhưng cô biết mình có cảm giác gì.
Cô muốn hắn.
Cho nên, cô khẽ mỉm cười, giơ tay lên kéo hắn xuống, hôn môi lên của hắn, tai của hắn, để cho hắn dính vào trên người mình, cảm giác nhịp tim cường tráng của hắn, cảm giác nhiệt độ của người hắn, cảm giác toàn thân trên dưới của hắn.
Hắn cảm giác thật tuyệt, để cho cô gần như muốn thở dài.
Đột nhiên, hắn lần nữa chủ đạo tất cả.
Hắn cử động, nâng mặt của cô, nắm hông của cô, tham Lam cắn nuốt cô, dùng nhiệt tình dời núi lấp biển, ép buộc nàng đáp lại theo hắn.
Hắn vội vàng di động ở trong cơ thể cô như thế, thậm chí gần như là thô lỗ, một lần rồi lại một lần , càng thêm xâm nhập, càng thêm gần sát cô.
Nóng quá, thật là nóng. . . . . .
Hắn vuốt ve cô, tiến vào cô, cho dù ngoài hay trong, cô đều chỉ cảm thấy được người đàn ông này.
Nóng bỏng bắn ra bốn phía, tràn đầy sức sống. Trong sự kích tình, mồ hôi nóng gắn đầy thân thể cường tráng của hắn, rơi xuống trên người cô, hội tụ thành giọt nước , lại bởi vì từ sau đánh thẳng vào, từ trên làn da tuyết trắng của cô ngang nhiên bị đánh rơi xuống. Cô thở gấp ưm vặn mày cắn môi, ngẩng đầu cong người, gần như không có cách nào chịu đựng nhiều hơn nữa, trong mê loạn cô muốn chạy trốn, rồi lại không có cách nào tự kềm chế, đắm chìm vào trong đó.
Cảm giác khó nhịn đó, trong sự cọ sát nóng bỏng vô cùng thân mất đó, không ngừng chồng chất, rồi lại chồng chất thêm nữa.
"Irapa. . . . . ."
Cô khẽ nấc , hắn hôn lên lệ trên mặt cô, lại vẫn không chịu dừng lại, chẳng qua là cố ý mang theo cô, vượt qua cảnh giới sinh tử kia.
Trong hoảng hốt, cô thật giống như nghe hắn phát ra tiếng rít gào của thú hoang.
Giữa mông lung, cô nhìn thấy hắn đầy mồ hôi, mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn xuống cô, hơi thở thô ráp hổn hển, mặt gắn đầy tình dục, xem ra có chút dã man, đôi mắt từ trước đến giờ u ám, nay lại vô cùng sáng ngời.
Cô nhìn trong đôi mắt tỏa sáng của hắn, nhìn thấy một cô gái khêu gợi nhiệt tình.
Đó là cô.
Cảnh Sơ Tĩnh.
Trong nháy mắt ngắn ngủn đó, cô thật sự xác thực nhận thức được!
Cô còn sống. Còn sống thực sự! Sống ở trong ngực hắn. Hắn cúi đầu hôn cô, mệt mỏi đè ở trên người cô, cô hoan nghênh thừa nhận thân thể nặng nề như thế.
Khi cô ôm ấp người đàn ông nóng bỏng nhiệt tình này, trong nháy mắt, trong đầu chỉ thoáng qua một ý niệm.
Của tôi.
Chuyện đó quá buồn cười, chỉ là một lúc xúc động, đây là nhục dục kích tình, nhưng cô không có cách nào bỏ ra suy nghĩ buồn cười như vậy.
Hắn là của tôi đấy, thuộc về tôi. . . . . .
Cảm giác trái tim với nhịp đập mạnh mẽ của hắn chạm mạnh vào cô Sơ Tĩnh mệt mỏi, không nhịn được lặng lẽ ôm chặt hắn, vì thế cảm thấy không khỏi an tâm.
Không bao lâu sau, cô đã ngủ say sưa.
Cô không sợ hắn. Hắn cho là cô sẽ sợ, cho là cô sẽ ghét bỏ thân thể xấu xí của hắn.
Nhưng cô tuyệt không quan tâm, cô chỉ là vuốt ve vết sẹo sau đó nhìn hắn, trong mắt không hề đồng tình thương hại, không hề khinh bỉ chán ghét, chỉ có khát vọng muốn hắn. Hắn vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa của cô, đường cong mềm mại mê người. Cô ngủ thiếp đi. Kích tình hoan ái, đã tiêu hao hết hơi sức của cô. Mặc dù thân thể của cô đã bắt đầu từ từ thích ứng hoàn cảnh núi cao, nhưng cô vẫn chưa có đầy đủ thể lực, làm loại vận động kịch liệt này.
Cô cần nghỉ ngơi.
Hắn không nên quấy rầy cô, nhưng hắn không nhịn được, cữ mãi muốn vuốt ve da thịt trắng nõn kia .
Cô gái nhỏ này, tựa như quà tặng trời ban, làm người ta thấy như một giấc mơ khó có thể tin.
Hắn gần như không nhịn được nghĩ lập tức lại muốn cô thêm lần nữa nhất, chứng minh tất cả vừa xảy ra đều là chân thật, không phải là một giấc mộng hư ảo.
Tim của cô đập, nhúc nhích dưới lòng bàn tay hắn, sợi tóc rơi trên mặt cô, bởi vì mồ hôi mà quăn xoắn , gò má trắng mịn còn lưu lại dấu vết kích tình.
Cô là dịu dàng đáng yêu như thế.
Sợ cô bị lạnh, hắn tiếc nuối dời tay khỏi làn da của cô, cầm khăn lông lau mồ hôi trên người hai người, sau đó đem cô kéo vào ngực mình lần nữa, đắp chăn lên.
Gió tuyết tiếp tục cuồng loạn gào thét bên ngoài. Hắn vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ nhắn như một giấc mộng vào trong ngực, hy vọng viễn vông xa vời, rằng trận gió tuyết này, đừng ngừng lại quá nhanh.
Như vậy, có lẽ, cô sẽ nguyện ý ở cạnh bên hắn, để cho hắn, có thể kéo dài giấc mộng lâu hơn một chút. . . . . .
Để cho hắn có thể có cô nhiều hơn một chút. . . . . .
Ánh sáng nhạt, lặng lẽ chạy vào tầm mắt. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác được thân thể nóng ấm của người đàn ông. Hơi thở của hắn là ấm áp như thế, mấy ngày nay đã từ từ quen thuộc. Lười biếng, Sơ Tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy phần da thịt màu nâu của hắn gần ngay trước mắt, ánh lửa chập chờn chiếu rọi lên trên người của hắn, để cho cả nguwoif hắn thoạt nhìn qua giống như một vầng thái dương mê người.
Cho dù những vết sẹo kia chiếm cứ hơn phân nửa phạm vi, đều không thể khiến cho cấp bậc của sự quyến rũ của người đàn ông này yếu đi chút nào.
Những vết sẹo kia, nhìn gần còn có loại cảm giác ghê người, xem ra chúng nó tồn tại đã lâu rồi, không phải loại vết sẹo mới mẻ trắng mịn; Và cô, cũng đã quen xem qua không ít những vết sẹo cũ mới của người nhà.
Bọn chúng xuất hiện ở trên người hắn, có lẽ đã thật là nhiều năm rồi.
Lúc ấy hắn nhất định bị thương rất nặng, mới có thể trải qua thời gian lâu như vậy, lại vẫn còn rõ ràng như vậy.
Cánh tay của hắn, eo, phần lưng. . . . . . Lồng ngực, cổ, mặt. . . . . . Vị trí tại thân thể bên trái của hắn, gần như cũng chịu khổ tàn phá, không hề một chỗ nào còn hoàn hảo. Dựa vào gần như vậy, cô có thể chú ý tới khóe miệng cùng khóe mắt bên trái hắn cũng có một chút xíu vặn vẹo. Dấu vết hắn bị lửa thêu phạm vi lớn như thế, cô rất khó tưởng tượng, một người nên làm như thế nào, mới có thể sống với tổn thương quá lớn như vậy .
Khó trách hắn sẽ tự ti như thế.
Tim, mơ hồ bị nhói đau.
Hắn nhất định cảm thấy mình rất xấu, cho nên mới che giấu khắp nơi như vậy.
Nhưng ở trong mắt cô, những vết sẹo này thật ra thì cũng không hề chướng mắt như vậy, có lẽ là bởi vì cùng hắn chung sống một thời gian, cô đã không quá quan tâm đến của dáng ngoài hắn, người của hắn, tim của hắn, mới là quan trọng nhất.
Len lén, cô giơ tay lên khẽ vuốt ve cánh tay của hắn, lồng ngực của hắn, cổ họng của hắn, cảm giác sờ vào rất tốt, rất ấm áp, rất chân thật. . . . . .
Nhịp đập dưới da , đột nhiên tăng nhanh .
Sơ Tĩnh giương mắt, nhìn thấy hắn tỉnh lại, đang ngắm nhìn cô.
Cô xấu hổ muốn thu tay, lại cảm giác được dục vọng của hắn chậm rãi cứng lên, chống đỡ bên trong bắp đùi cô, tản ra nóng bỏng vô cùng.
Nhịp tim, bỗng nhiên tăng nhanh. Cổ cô họng có chút phát khô, phơi bày thân thể, bởi vì tầm mắt của hắn, lần nữa trở nên nặng nề lại nhạy cảm. Mặc dù thân thể mới nếm thử mùi vị của hoan ái, còn có chút chua xót đau đớn, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn , cô lại vẫn dâng lên một cơn khát vọng sâu thẳm. Người đàn ông này, dễ dàng làm cho cô cảm thấy mình vô cùng quyến rũ và hấp dẫn.
Dáng vẻ khi hắn nhìn cô, giống như cô là diễn viên nổi tiếng trên bìa tạp chí nào đó, chỉ cần ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, là có thể làm cho người ta xuân tâm đại động báu vật hấp dẫn.
Chậm rãi, cô hít một hơi thật sâu, muốn bình phục trái tim đang đập quá nhanh của mình, nhưng cũng không phải rất thành công.
Đầu ngón tay của cô vẫn đặt ngay yết hầu của hắn, cảm giác nhịp đập của hắn, không kìm hãm được , cô từ từ, từ từ đi xuống, đem lòng bàn tay lướt dần đến ngực trái nơi có trái tim hắn đang đập không ngừng.
Đồng tử mắt của hắn càng thêm trở nên sâu trầm, nhịp tim nhanh hơn.
Bởi vì cô mà đạp nhanh hơn.
Cảm giác này thật tốt, giống như là cô thật sự có thể ảnh hưởng đến hắn, hấp dẫn hắn.
Hấp dẫn hắn. . . . . .
Cô không nhịn được muốn xác nhận, cho nên cô hé mở môi đỏ mọng, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, liếm hôn lồng ngực của hắn, học tập phương thức hắn từng đã dùng qua, liếm hôn đầu vú của hắn.
Da của hắn nếm vào có chút mằn mặn, cô cảm giác được hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác được hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác được hắn đang khe khẽ run rẩy. Một cảm giác vui vẻ, tràn đầy trái tim cô. Sơ Tĩnh ngẩng đầu lên, mỉm cười. Cô biết mình đối với người đàn ông này vẫn có lực ảnh hưởng, cho dù chỉ là ảnh hưởng về mặt thể xác.
Chẳng biết tại sao, điểm này đối với cô vô cùng quan trọng , có lẽ là bởi vì ở sâu trong nội tâm mình, cô thật sự rất hy vọng hắn thật sự là thuộc về cô, cho nên mới bị cô ảnh hưởng, bị cô hấp dẫn.
Mặc dù, cô thật ra rất rõ ràng, người đàn ông đều là nô lệ của dục vọng .
Nhưng cô cũng rất tin tưởng vào tình yêu. Cô không nhịn được nghĩ, có lẽ đối với hắn mà nói, cô cũng là đặc biệt, trong hàng ngàn vạn người khác. . . . . .
Không hề báo động trước , Irapa lật người đè cô đến phía dưới, cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng bỏng dữ dội, lần nữa đốt cháy tỉnh tất cả tri giác của cô, để cho cô quên tất cả suy nghĩ còn lại.
Cơn bão tuyết kéo dài đến nửa tháng. Cơn bão tuyết cuồng nộ gào thét ngoài căn nhà, lần nữa rung chuyển gia nhà, cô lại tuyệt không cảm thấy sợ.
Hắn và cô ở chung một chỗ, vùi vào chiếc giường ấm áp, cùng cô triền miên cọ sát lẫn nhau. Cô chưa bao giờ từng cùng ai thân mật qua như thế hắn và cô cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau cười, cùng nhau thăm dò thân thể của đối phương, cũng cùng nhau trao đổi ngôn ngữ lẫn nhau. Trước đây, cô hoàn toàn không thể tin được mình sẽ học ngôn ngữ khác một cách nhanh chóng như thế
"Đây là ngón cái." Hắn từ phía sau vây quanh cô, nắm tay của cô, chỉa về phía ngón cái cô.
"Ngón cái." Sơ Tĩnh dựa vào nằm ở trên ngực hắn, cười lặp lại, lại dùng ngôn ngữ của mình nói: "Ngón cái."
"Ngón cái." Hắn đọc theo cô, khi thấy cô gật đầu xác nhận, hắn ve vuốt ngón thứ hai trong bàn tay của cô, "Đây là ngón trỏ."
"Ngón trỏ." Cô như mê hoặc nhìn bàn tay của hắn vuốt vuốt đầu ngón tay cô, "Ngón trỏ.”
Hắn đọc theo, từng bước từng bước, đếm qua cô mỗi một đầu ngón tay, sau đó khi cô vui vẻ quay đầu lại nhìn hắn thì hắn đem bàn của tay nhỏ bé cô kéo đến bên môi, từ từ ngậm mỗi một ngón tay.
"Đây là cái gì?" Hắn ngậm cô ngón trỏ, hỏi.
Cô thở hổn hển một hơi, ửng đỏ nghiêm mặt trả lời: "Ngón trỏ."
Mắt hắn gắn đầy tình dục nhìn thẳng vào cô, sau đó yêu thương liếm hôn một ngón áp út khác.
Đè xuống tiếng rên rỉ đã đến miệng, trái tim nàng đập dồn dập, trả lời: "Đây là. . . . . . Ngón áp út. . . . . ."
Hắn nâng khóe miệng lên, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi của môi đỏ mọng cô, mới lặng lẽ nói: "Mà cái này, là miệng."
"Cái gì?" Cô mê mang mở miệng.
"Đây là môi." Hắn liếm cánh môi ướt át của cô , sau đó cùng môi lưỡi cô quấn quít, tiếp theo mới thở gấp nói: "Đây là lưỡi, ở chung một chỗ, chính là miệng."
"Cái gì?" Cô choáng váng nhưng không có cách nào suy tư, lại mơ hồ nghe ra câu chữ, không đồng dạng như vậy chỉ có thể vịn hắn nói: " Một lần nữa."
Câu tiếng Trung này, ngược lại hắn không quen thuộc.
Irapa nở nụ cười, cúi đầu lại hôn cô lần thứ nhất, lặp lại môn học ngôn ngữ vô cùng khêu gợi này.
Phương thức hắn dạy, ừ, làm cho người ta thật sự có ấn tượng vô cùng khắc sâu, làm cho cô có muốn quên cũng quên không được.
Hắn và cô cùng nhau vùi ở trong phòng ấm áp này , cô thường thường chọc cho hắn bật cười, hắn lại luôn chọc cho cô tâm nhột khó nhịn.
Mỗi khi gió tuyết ngừng lại, hắn ra ngoài cầm xẻng dọn dẹp sạch sẽ, bảo đảm ngoài cửa đường đi thông suốt, không bị bão tuyết chôn vùi.
Có khi ban đêm quá lạnh, ngay cả Kaka cũng lên giường một lượt cùng hai người nhét chung một chỗ, nhưng đa số thời điểm, con chó to kia tình nguyện vùi ở bên cạnh lò lửa, cũng không muốn cùng bọn họ cùng nhau lăn lộn.
Có lúc, cô cũng nhớ đến người nhà ở phương xa, cô tận lực không để cho mình suy nghĩ nhiều, hắn cũng giống như có thể nhìn xuyên qua lòng của cô, luôn sẽ tức thời dời đi lực chú ý của cô.
Chợt nhìn lại, hắn là một người đàn ông thô lỗ, chung quy lại ở trong lúc lơ đãng, sẽ vô tình để lộ ra sự quan tâm săn sóc.
Giống như thay cô làm bao tay da, giúp cô dùng quần áo cũ làm một đôi vớ, đổi cho cô một cái áo lông khác, , để cho cô có y phục có thể thay thế, thậm chí giúp cô nấu nước nóng, để cho cô có thể tắm nước nóng. Hắn sẽ không đặc biệt nói ra khỏi miệng, sẽ không đặc biệt cường điệu rằng hắn đối với cô tốt, nhưng hành động cử chỉ , lại khắp nơi đều che chỏ cho cô, làm cho cảm động một cách lạ thường. Có một ngày, hắn thậm chí lấy ra sữa dê, giúp cô xoa bóp toàn thân.
Động tác của hắn là êm ái như thế, vẻ mặt là chuyên chú như thế, làm như hắn là vì vào giờ phút này mà tồn tại, vì cô mà tồn tại.
Hắn bắt đầu từ mắt cá chân, thẳng đường dài đến gáy cô, từ dưới mà lên, từ ngoài vào trong, từ ngoài lan đến tận tim, thậm chí giống như đã hòa tan vào linh hồn cô.
Cô chưa bao giờ hiểu được, thì ra là bước âu yếm mở đầu có thể dài dặc mà mê người như thế, thì ra là tình yêu có thể làm người ta say mê đến si ngốc như vậy, có thể như vậy làm cho người ta điên cuồng.
Biết rõ là không nên, cô vẫn không hề cách tự kềm chế đắm chìm trong sủng ái của hắn , càng lún càng sâu. . . . . .
Năm giờ. Hắn mở mắt,
Mặc dù nơi này không hề đồng hồ đeo tay đồng hồ báo thức ... Nhưng cứ đến đúng giờ khí, hắn vẫn ở thời gian chính xác tỉnh táo lại. Cho dù đã thoát khỏi cuộc sống rối ren kia đã rất nhiều năm, có chút thói quen từ lâu, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Đồng hồ báo thức sinh lý của hắn, luôn là ở thời gian cố định, làm cho hắn tỉnh lại. Sợ đánh thức cô gái nhỏ vẫn ngủ say bên cạnh , Irapa cẩn thận đứng dậy, muốn đi nấu chút thức ăn, nhưng lại nhìn thấy trên người cô có vết đỏ rất nhỏ. Vừa bắt đầu hắn còn kỳ quái đó là chuyện gì xảy ra, lúc trước hắn quá mức thô lỗ, xác thực từng ở trên người cô để lại những dấu vết thâm tím, nhưng lúc này vết đỏ đó lại không giống như quá mức kích tình để lại.
Hắn nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, mới phát hiện đó là vết xước do lớp râu của hắn để lại.
Khẽ vuốt ve làm da trắng như tuyết bị râu của hắn làm đỏ ửng, hắn cau mày, chỉ cảm thấy phiến hồng kia, có chút chướng mắt lạ thường.
Không tự chủ, hắn giơ tay sờ sờ đám râu mọc rậm rạp trên mặt mình.
Không giống sợi tóc mềm mại của cô, đám râu này vừa cứng vừa lởm chởm, tóc của hắn vốn tương đối thô cứng, khó trách sẽ ở trên người cô lưu lại dấu vết.
Năm đó bắt đầu để râu, không phải là muốn hù dọa người khác, nhưng ít ra, để râu còn tốt hơn vết sẹo trên mặt
Nhưng bây giờ. . . . .
Không biết tại sao, hắn có loại xung động muốn để cho cô vuốt ve khuôn mặt, không phải cách lớp râu, mà là trực tiếp, tiếp xúc chân thật.
Hắn muốn cô sờ mặt của hắn, cô vuốt ve có một loại hiệu quả thần kỳ, giống như nhẹ nhàng vừa sờ, liền lau đi vết sẹo xấu xí trong hắn, những thứ ngoài mặt kia đã sớm biến mất, nhưng thủy chung vẫn luôn tồn tại trong lòng hắnnổi đau chất chứa nhiều năm. Cô đụng vào, làm cho hắn không cảm thấy cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo nữa, không hề cảm thấy chúng nó giống như là loài bò sát ác ma bám vào trên người của hắn, ngày đêm hút máu thịt của hắn.
Hắn muốn kề mặt ở trên tay cô, muốn đem mặt dán sát vào trên mặt cô, hắn muốn. . . . . . Cảm giác. . . . . .
Cô không sợ hắn, sẽ không ghét bỏ hắn.
Bây giờ hắn đã biết, mấy ngày nay, cô gái này rõ ràng dùng hành động cùng nụ cười, nói cho hắn biết chuyện này.
Hít một hơi thật sâu, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của cô khi ngủ, sau đó chậm rãi xuống giường, cầm chủy thủ sắc bén từ một hộp sắt.
Hắn ngồi ở trên ghế, cầm nắp hộp có gương đã có chút cong vẹo.
Mặc dù hình ảnh phía trên có vẻ không rõ lắm, nhưng đây đã là vật có phản chiếu tốt nhất mà hắn tìm được rồi.
Quá lâu không thấy mình, hình ảnh trước mắt có vẻ vô cùng xa lạ.
Người đàn ông trên nắp hộp, giống như một con gấu lớn với bộ lông rậm rạp, cùng bộ dáng trong ký ức của hắn, rõ ràng có sự khác biệt.
Hắn thầm phỏng đoán, cạo râu xong, đến tột cùng là sẽ làm cô cảm thấy vui mừng, hay là kinh sợ? Có lẽ, đây không phải là ý kiến hay. Dạ dày hắn, tự dưng rối rắm, trở nên nặng nề một cách lạ thường. Nhưng , hắn không muốn lớp râu này làm da cô bị trầy. Da của cô quá mềm mại, hắn thích cảm giác trơn nhẵn như mỡ đông đó, cũng tận lực duy trì. Thành thật mà nói, hắn rất yêu thích giúp cô duy trì.
Nhớ tới tối hôm qua, hắn giúp cô thoa sữa lên mặt, thì vẻchoáng váng say mê nhưng hấp dẫn trên mặt cô, tim của hắn đột nhiên tăng nhanh.
Hắn không muốn ở trên người cô, nhìn thấy bản thân mình tạo thành tổn thương cho cô.
Ngược lại hắn chỉ thích nhìn thấy, cô bởi vì hắn mà thẹn thùng, mà hưng phấn, mà thiêu đốt, sau đó ở trong lòng hắn hòa tan. Mỗi lúc đó, trong nháy mắt, khi cô thật chặt leo lên hắn thì hắn cảm giác, cô giống như thật sự cùng hắn hòa làm một thể, hợp lại làm một.
Thời gian này, hắn càng ngày càng không nhịn được muốn lấy lòng, chìu chuộng cô gái nhiệt tình lại ngọt ngào này.
Hắn hi vọng, cô thật sự thích hắn. . . . . .
Nhắm mắt lại, hắn nuốt nước miếng, đem lời khẩn cầu kia cũng nuốt trở lại trong lòng, không dám nghĩ tiếp nữa, giống như nghĩ nhiều một chút, cũng sẽ khiến hy vọng mong manh kia biến mất tích.
Hít sâu một cái, hắn mở mắt ra, nhìn con gấu to mơ hồ trong nắp hộp kia.
Hắn là một người đàn ông, nhưng mà ít nhất có thể đem bản thân biến thành thêm sạch sẽ chỉnh tề một chút. Ở trong xe hiếu kỳ nhìn chăm chú xuống dưới, hắn đem nước xà phòng lên trên mặt, vững vàng cầm dao bắt đầu cạo râu.
Danh sách chương