15 phút hai mươi giây. Xem một phong thơ, không cần thời gian lâu như vậy. Nhưng cô cũng vẫn không hề nghe được thanh âm xe rời đi. Sơ Tĩnh núp ở trên giường, vây quanh đầu gối, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ cảm thấy dạ dày rối rắm thành một tảng đá nặng trĩu.

Cô biết mình rất không có can đảm, bỏ lại một quả bom cho hắn rồi bỏ chạy, nhưng cô không có dũng khí đứng ở dưới lầu nhìn hắn xem xong lá thư này, cô sợ ở trước tiên, nhìn thấy phản ứng kinh hãi của hắn, như thế sẽ đem cả đời của cô đều không thể quên.

Cho nên cô lựa chọn đi lên lầu , lại không nghĩ rằng, thời gian chờ đợi lại mệt nhọc như thế, mỗi một giây cũng chậm giống như con ốc sên đang bò.

15 phút ba mươi giây.

Trời ạ, tại sao lâu như vậy? Nhìn kim chỉ giây nhích từng chút một, cô cắn môi, suy tính đến bên cửa sổ nhìn lén, rồi lại sợ không nhìn thấy hắn. Nếu như hắn đi thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn vẫn còn ở thì làm sao bây giờ? Nếu hắn vẫn còn ở, lại không đi lên, sợ rằng trong lòng cũng có nghi ngờ. Có phải, hắn đã bị chân tướng dọa sợ hay không? Dù sao sự tồn tại của cô là không tầm thường như thế.

Coi như hắn có cảm tình đối với cô, cũng là dưới trạng thái cô là người bình thường, hiện tại hắn biết sự thật, có lẽ hắn đã bắt đầu cảm thấy ghê tởm!

15 phút bốn mươi giây.

Lệ nóng, treo ở hốc mắt.

Hắn nhất định đã đi rồi, nếu không cũng nên lên tới, không phải sao?

Bỗng dưng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe khởi động ở lầu dưới.

Cả người cô run lên, đau lòng như cắt, nước mắt bỗng nhiên thành chuỗi chảy xuống.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn muốn tìm một người có thể thật tâm yêu cô, cô còn tưởng rằng cô đã tìm được. . . . . .

Ở trong núi thì hắn luôn chăm sóc cô, thậm chí càng về sau còn có thể trêu chọc cô cười.

Cô nhớ tất cả chi tiết cùng hắn chung sống, hắn tỉ mỉ, hắn săn sóc, hắn thô lỗ, hắn dịu dàng, hắn hài hước. . . . . .

Cô chưa bao giờ từng đối với người nào có loại cảm giác này, cô quan tâm mỗi tiếng nói, cử động, một tiếng cười của hắn, quan tâm đến nỗi ngay cả tâm cũng sẽ đau.

Người đàn ông kia, tựa như có một phần thân thể cô. Hắn phải là của cô, thuộc về cô. Cô xác định như thế, hắn là thuộc về cô, nhưng hắn muốn đi, cô cảm thấy mình giống như người sống sờ sờ lại bị moi mất tim!

Không, cô không muốn mất đi hắn!

Xóa đi nước mắt, Sơ Tĩnh cuồng loạn suy nghĩ.

Cô quá ngu ngốc, dựa hết vào mấy trang giấy, mấy hàng chữ, hắn làm sao có thể hiểu hoàn toàn.

Hắn chỉ là cần một chút thuyết phục, hắn nhất định có thể hiểu, cô cũng là người, cũng như hắn, hắn nhất định có thể hiểu!

Chật vật vạn phần, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, phóng tới cửa phòng.

Cô có thể thuyết phục hắn, cho dù muốn cô cầu xin hắn cũng được.

Chỉ cần hắn nguyện ý cho cô cơ hội, cô nhất định có thể làm cho hắn hiểu rõ.

Sơ Tĩnh khóc cầm tay lên cửa, kéo cửa ra!

***************************

Đó, là một phong thư rất dài. Tràn đầy mười tờ Tiếng Anh, rõ ràng khai báo cuộc đời của cô. Hoặc là nên nói, cô được sinh ra. Hắn đứng ở cửa, tại dưới trời chiều, từng câu từng chữ , đem mười tờ giấy đó xem xong toàn bộ.

Đơn giản mà nói, thật ra thì dùng một hàng chữ đã có thể giải quyết, nhưng theo mẹ cô viết ở trong thơ , cô lo lắng hắn không có cách nào hiểu rõ ràng, cho nên khai báo tất cả mọi chuyện, nét chữ viết thanh tú kia cảnh cáo hắn, muốn hắn hiểu rõ ràng rồi mới quyết định.

Cô là người phục chế.

Bởi vì bị gã điên Mak, mà cô bé được phục chế ra.

Người phục chế? Đây nhất định là một trò đùa!

Nhưng tất cả, tất cả, cũng không có nguyên nhân khác có thể giải thích, người nhà cô đối với cô bảo vệ quá mức, nguyên nhân Mak bắt cóc cô, còn có cô cùng cô mẹ quá độ giống nhau!

Hắn không thể nói hắn không hề bị dọa sợ, nhưng đây đã giải thích rất nhiều chuyện.

Bao gồm lời nói dối của cô, cô lùi bước, trong mắt cô sợ hãi cùng khát vọng.

Em nói láo, là bởi vì, em sợ. . . . . . Em rất sợ. . . . . .

Sợ anh biết. . . . . . Chân chính em là. . . . . .

Bộ dáng cô muốn khóc khi nhìn hắn, hiện lên ngay trước mắt; bàn tay nhỏ bé của cô muốn chạm tới hắn lại sợ bị cự tuyệt, run rẩy lau mặt của hắn. Hắn biết cái loại cảm giác đó, loại khát vọng đó rất rõ ràng, so với ai khác còn hiểu nhiều hơn. Mấy ngày nay, cô vẫn tránh né hắn, tất cả đều là vì cùng một nguyên nhân.

Cô sợ hắn cự tuyệt cô, ghét bỏ cô!

Hắn có thể biết được cảm giác cô đã dùng biết bao nhiêu dũng khí, mới có biện pháp đi tới trước mặt hắn nói xin lỗi, mới có thể đem chân tướng bày ở trước mặt hắn.

Cô sẽ nguyện ý làm như vậy, không thể nào chỉ là vì nói xin lỗi, cũng chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích!

Khi hắn lĩnh ngộ đến nguyên nhân kia, một luồng tình cảm dạt dào không tên chiếm lấy hắn, rung chuyển hắn.

Nháy mắt , có chút choáng váng.

Không hề suy nghĩ nhiều, hắn liền cất bước đi về hướng trong nhà. Hắn nhất định phải biết, hắn cần nghe cô chính miệng nói ra, cần nhìn thẳng vào mắt cô, nghe cô chứng thật suy đoán của hắn.

Nhưng trong cửa lớn rộng mở, lại có cha của cô đang đứng.

Hắn đột nhiên dừng bước lại.

"Phải biết rằng, tôi rất không thích thấy trong nhà có phụ nữ đang khóc." Cảnh Dã ngăn ở cửa, nhìn chằm chằm hắn nói: "Nếu cậu đi ngay bây giờ, con bé chẳng qua chỉ đau lần này, cậu tốt nhất nên hiểu rõ ràng mình đang ở làm cái gì." Người đàn ông này biết rõ hắn không hề muốn đi, hắn chỉ là cùng hắn cùng đi mua dầu mới mà thôi! Hắn mím chặt môi, nói: "Anh biết tôi không hề muốn đi."

"Nhưng cậu đã từng suy tính phải đi." Cảnh Dã chỉ ra trọng điểm, nghiêng đầu nói: "Tôi không hy vọng về sau ba ngày hai bữa thì phải đối mặt loại chuyện như thế này, nên cậu tốt nhất suy nghĩ một chút, mình cần chính là cái gì."

"Tôi muốn qua!" Hắn tức giận nói: "Cho nên tôi mới ở chỗ này, tôi hiểu rõ mình muốn cái gì!"

"Nghĩ kĩ lần nữa đi." A Lãng ngồi ở cửa cầu thang, mặt âm trầm.

"Không sai, nghĩ kĩ lần nữa đi." A Nam từ một bên góc phòng tiêu sái ra ngoài, nghiêm túc nhắc nhở, "Hiểu rõ ràng một chút, tình trạng thân thể của cô ấy mặc dù trước mắt cũng xem như may mắn, nhưng chúng tôi ai cũng không biết về sau có thể có vấn đề gì hay không."

"Nếu như cậu có một chút hoang mang, không xác định, " Hàn Võ Kỳ tựa vào bên kia trên tường, chen miệng nói: "Vậy bây giờ rời đi, đối với cô ấy, đối với cậu đều tốt."

Irapa tức giận trợn trừng mắt nhìn bọn đàn ông này, hiển nhiên hắn muốn đi lên, trước hết phải bước qua được đám người đàn ông này!

Nếu như bọn họ cảm thấy bày ra loại chiến trận này sẽ làm hắn nửa đường bỏ cuộc, vậy thì đáng chết thất, đã quá khinh thường hắn!

"Tôi không quan tâm các người nghĩ cái gì, tôi chỉ quan tâm cô ấy nghĩ gì thôi!" Hắn bước nhanh đến phía trước, đi thẳng đến trước mặt Cảnh Dã, nhìn chằm chằm vào hắn lạnh lùng nói: "Đừng cản đường của tôi!"

Cảnh Dã khoanh hai tay ở trước ngực, cười khan một tiếng.

"Vậy câu phải chứng minh ngươi có năng lực bảo vệ con bé."

Muốn hắn chứng minh, không thành vấn đề! Không hề báo động trước , hắn ra quyền đánh vào người đàn ông ở trước mắt. Nếu như chỉ cần đánh ngã bọn họ, là có thể thắng được cô gái yêu mến, vậy hắn vô cùng vui lòng!

*********************

Có một người đàn ông đứng ngoài cửa. Đột nhiên kéo cửa ra, làm Sơ Tĩnh sợ hết hồn, cô dừng lại bước chân đang vội vã, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông cô cho là đã lên xe, chuẩn bị rời đi. Khóe miệng hắn bị tét, trong mắt có tia máu, lỗ mũi cao thẳng còn chảy máu mũi, tóc đen bởi vì ướt mồ hôi mà quăn xoắn, chiếc áo thun không tay trên người bị kéo tới mà vặn vẹo biến hình.

"Anh. . . . . ." Cô che môi, há mồm, nước mắt lại tràn mi ra, cô thử nhiều lần, mới có biện pháp nghẹn ngào mở miệng: "Làm sao anh. . . . . . Chuyện gì thế?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, mắt đen thâm u.

"Cầu thang nhà em, có chút chướng ngại vật." Hắn mở miệng, thanh âm thô ráp.

Nghe được thanh âm thô ráp của hắn, cô mới phát hiện trên cổ của hắn cũng có chút sưng đỏ.

"Anh phải bỏ ra một chút thời gian, mới thanh trừ được những thứ đó."

Lúc hắn nói chuyện, máu mũi chậm rãi nhỏ xuống, cô hốt hoảng đưa tay che lỗ mũi chảy máu của hắn, lo lắng đến mức lệ rơi đầy mặt, "Anh có khỏe không? Tại sao có thể như vậy? Ngươi bị đụng đầu rồi sao?" Nhà cô nào có chướng ngại vật gì, nhất định là lúc hắn lên lầu ngã nhào đụng đầu rồi. Bị tình trạng của hắn làm sợ tới mức luống cuống tay chân, Sơ Tĩnh vội vã xoay người lại chạy vào trong phòng, tâm hoảng ý loạn mà nói: "Em giúp anh đi gọi xe cứu thương."

Irapa theo vào phòng cô, thật nhanh bắt được cô.

"Không cần, anh không sao." Hắn lôi cô vào trong ngực, nhấn mạnh.

"Nhưng!" Cô khẩn trương muốn kháng nghị.

"Chỉ qua lỗ mũi đụng một chút." Hắn giơ tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nhìn cô, bảo đảm nói: "Anh rất khỏe."

Hắn mới không tốt, người đàn ông này chật vật phải giống như đi qua ngõ tối bị người ta vây đánh!

Vây đánh?

Bỗng dưng, cô hít một hơi, đột nhiên lĩnh ngộ được.

Nhà cô không hề có chướng ngại vật, nhưng có một đám đàn ông bảo vệ cô quá mức.

Thật là quá đáng!

" Tại sao bọn họ có thể đối xử với anh như vậy!" Cô tức giận đến mức nước mắt tuôn không ngừng, xoay người muốn xông ra tìm người tính sổ."Những gã xấu xa mà!" Trên thực tế, động thủ trước là hắn. Hơn nữa cô cho là hắn làm thế nào để thông qua những người đàn ông kia , đang muốn cùng cô xác định một ít chuyện trước, hắn thật sự không quá muốn cho cô nhìn thấy thương vong thảm thiết bên ngoài.

Mặc dù thật cao hứng thấy cô vì hắn tức giận như vậy, bất quá hắn vẫn bắt được cô lần nữa, lôi cô trở về trong ngực.

"Ha ha!" Hắn nhốt chặt hông của cô, xoay cô lại, "Anh không ngại, bị thương da thịt mà thôi."

"Nhưng. . . . . ." Cô che môi.

"Anh không sao, thật mà." Ngay cả hắn cũng không thể tin được sẽ giúp những người đàn ông kia nói chuyện, nhưng hắn thật sự mở miệng: "Bọn họ không có ác ý, chẳng qua là cố gắng bảo vệ em thôi."

Hắn là nghiêm túc, cô có thể nhìn ra từ trong mắt của hắn.

"Bọn họ. . . . . ." Cô cắn môi, đau lòng vuốt gương mặt bị thương của hắn, "Không nên đối với anh như vậy. . . . . ."

Nhìn cô lệ ướt mắt, Irapa nắm bàn tay nhỏ bé phát run của cô, nói giọng khàn khàn: "Anh không quan tâm đến bọn họ, anh chỉ quan tâm em."

Cô nghe qua những chữ này, nhưng không xác định được ý tứ chân chính.

"Quan tâm?" Ánh mắt của hắn làm cho cô nín thở, thấp thỏm, cô hỏi thăm một chữ độc nhất này: "Có ý gì?"

"Ý này." Hắn cúi đầu, nâng mặt của côlên, hôn lên đôi môi mềm run rẩy của cô. Cô hít một hơi nhẹ nhàng, nêm được hơi thở nóng bỏng của hắn. Sơ Tĩnh không thể tin được, hắn đang hôn cô. Nhưng hắn đang làm. Hắn từ từ liếm hôn lên từng cánh môi của cô, sau đó dụ dụ dỗ cô hé miệng, cùng môi lưỡi của cô quấn quít.

Đó là một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào, thương tiếc.

Khi hắn lui ra thì cô còn đang run rẩy.

Không thể tin được, cô vuốt môi của mình, nhìn người đàn ông trước mắt này, hoảng loạn , khàn giọng hỏi.

"Anh. . . . . . Đã đọc thư?"

"Đọc rồi." Hắn gật đầu.

"Anh biết. . . . . . Anh biết em là. . . . . ." Cổ họng cô nghèn nghẹn, chỉ có thể dùng đôi tay đè ép trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi ngực.

“Em, chính là em." Hắn lấy ngón cái vuốt ve đôi môi ướt át của vuốt cô, khàn giọng nhấn mạnh: "Anh chỉ quan tâm em, những thức khác đều không quan trọng."

Lại một lần nữa , cô lại ngừng thở, cảm nhận hắn dịu dàng chạm vào.

Điều đó, đã cho cô chút dũng khí. Nhìn người đàn ông cường tráng lại dịu dàng này, cô cưỡng bách mình mở miệng lần nữa: "Anh. . . . . . Không phải anh sẽ cảm thấy. . . . . . Em rất. . . . . . Rất kỳ quái. . . . . . Rất ghê tởm?"

"Có ý gì?"

"Là. . . . . ." Cô vây quanh mình, cắn môi, lệ treo ở lông mi, khiếp sợ cúi đầu, run giọng giải thích, "Không bình thường. . . . . . Không phải là người. . . . . . Giống như động vật thí nghiệm. . . . . . Để cho anh cảm thấy. . . . . . Không thoải mái. . . . . . Không vui. . . . . ."

Hắn nghe không hiểu toàn bộ ý tứ, nhưng hắn biết cái gì gọi là "Không phải là người" , "Không thoải mái" , những từ ciofn lại có thể hình dung là không phải là ý tứ gì quá tốt.

Irapa nâng cằm của cô lên, nhưng cô vẫn hạ mí mắt.

Cô tự ti quá sâu, trên lưng cô có vết thương rất sâu, không phải mới đây, mà là bẩm sinh, khắc sâu vào tim của cô.

Hắn không có cách nào dùng ngôn ngữ lưu loát để thuyết phục cô, nhưng hắn biết phương thức tốt hơn.

Lại một lần nữa , hắn hôn cô.

Hắn nếm được hơi thở ngọt ngào của cô, cũng nếm được cô đang khiếp sợ cùng run rẩy.

Nụ hôn của hắn hôn sâu hơn, để cho cô nhớ lại nhiệt tình họ đã từng có.

Sơ Tĩnh run rẩy, vừa khát vọng vừa kinh sợ , cô biết hắn muốn làm gì, biết hắn đang làm gì, cô muốn ở cùng với hắn rồi lại sợ hắn sẽ thay đổi ý định, nếu như hắn chỉ là nhất thời không nghĩ rõ ràng, chỉ là bởi vì đồng tình, nếu như hắn làm được một nửa, mới phát hiện ra ý nghĩ thật sự của mình, mới phát hiện mình không thể làm được! Cô khẩn trương giơ tay lên, chống vào ngực của hắn, lui về phía sau một chút. Hắn không hề bắt được cô, không hề tới gần cô, chẳng qua chỉ là ngắm nhìn cô thật sâu.

"Thật xin lỗi, em. . . . . ." Lời của cô còn chưa nói hết, bởi vì hắn đã giơ tay lên cởi bỏ áo thun màu đen không tay trên người.

Cổ họng cô căng lên, nhịp tim đập loạn nhịp.

Hắn cởi ra quần jean, ở trước mặt cô cởi xuống nó, cùng chiếc quần lót vừa người.

Tiếp theo, đứng thẳng, trần truồng, thẳng thắn vô tư đứng ở trước mặt cô.

Ánh chiều tà lặng lẽ chiếu xuống, làm cho mỗi một tấc vân da tráng trên người kiện hắn cũng có thể nhìn không sót một chút gì.

Lồng ngực, bụng, bắp đùi, cánh tay. . . . . .

Mặc dù đã sớm xem qua thân thể của hắn, nhưng cô vẫn không nhịn được mặt hồng tim đập, càng làm cho cô mặt đỏ tới mang tai, đó là dục vọng giữa hai chân đã sớm đứng thẳng.

Hắn muốn cô, đó là lực chứng minh mạnh nhất mà hắn có.

"Em cảm thấy anh rất xấu xí sao?" Hắn hỏi.

Cô lắc đầu.

Hắn tiến lên một bước, hai tay mở ra, hỏi lần nữa: "Rất kỳ quái sao?"

Khi hắn đi lại thì bắp thịt trên người ở dưới làn da có lực mở rộng. Không tự chủ, hai gò má cô ửng hồng, hô hấp tăng nhanh. Tiếng Trung của hắn không phải rất chuẩn, nhưng cô biết hắn đang nói gì. Cô lắc đầu lần nữa. Hắn tiến lên nữa một bước, kéo tay của cô, đặt ở trên vết sẹo gắn đầy phân nửa bên trái của hắn.

"Rất ghê tởm sao?" Hắn cúi đầu, ngắm nhìn cô.

Nhẹ nhàng, cô hít một hơi, cô có thể cảm giác được phập phồng dưới lòng bàn tay, nhưng nhiều hơn, ấy là trái tim nóng bỏng đang đập một cách mạnh mẽ trong lồng ngực của hắn.

"Ghê tởm sao?"

Cô không có cách nào mở miệng, cô không tìm được thanh âm, chỉ có thể lắc đầu lần nữa.

"Em muốn anh." Hắn nói.

Cô đỏ mặt, không có cách nào cãi lại.

Hắn nhìn cô chằm chằm, giơ tay lên kéo bộ váy liền cùng đai an toàn của áo lót cô xuống.

Trước ngực, nhất thời chợt lạnh.

Sơ Tĩnh giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng hắn vẫn bắt được tay của cô.

Cô thở khẽ.

Hắn nhìn chăm chú vào cô, sau đó rũ mắt xuống, nhìn cô cố gắng che giấu thân thể. Luồng mắt kia như có lửa, làm cho cô e lệ, nóng lên, run rẩy, thở dốc. Sau đó, hắn buông cô cổ tay ra, vuốt ve trắng mịn trước ngực cô bởi vì dục vọng mà đứng thẳng. Khi đôi tay nóng ấm của hắn chạm vào cô, thì trong nháy mắt, cô hít một hơi, gò má đỏ bừng, cô không tự chủ được khẽ run, hoàn toàn không hề có biện pháp nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắn vuốt ve mình.

"Em muốn anh." Lặp lại sự thật này, hắn nâng lên cặp mắt đen thâm u giấu dưới hàng lông mi dày đậm, ngắm nhìn cô, thâm tình nhìn thẳng vào mắt của cô, chậm rãi mở miệng: "Đây, mới là quan trọng nhất."

Cô không thể tin được, nhưng hắn nói một cách chắc chắn như thế, như đinh chém sắt như thế.

Đưa tay áp vào một bên bầu vú của cô, cảm giác trái tim của cô bởi vì hắn mà gia tốc, hắn nhìn vào đôi mắt ướt lệ của cô, nói: "Chỉ cần em muốn anh, thì anh chính là của em ."

Tâm, rung động, bị hắn thật sâu rung chuyển.

Người đàn ông này, biết chân tướng, lại vẫn muốn cô.

Nước mắt như nước sông cuồn cuộn, tràn mi tuôn trào.

Sơ Tĩnh nhìn thấy trong mắt hắn, nhìn thấy mình đangkhóc đến rất xấu xí, nhưng cô không có cách nào khống chế.

"Đừng khóc." Hắn cúi đầu, hôn lên lệ của cô, khe khẽ an ủi: "Bảo bối, đừng khóc. . . . . ."

"Em. . . . . . Em cho là. . . . . . Em nghe thấy tiếng xe. . . . . ." Rốt cuộc, hắn dịu dàng để cho cô tìm về thanh âm, nức nở nói: "Em cho là. . . . . . Anh đã đi rồi. . . . . ."

"Không có."

"Mẹ nói. . . . . . Mẹ nói. . . . . . Anh đã đặt vé máy bay. . . . . ."

"Anh không có." Hắn khàn khàn thừa nhận, "Tôi vốn là nghĩ, nhưng tôi không hề, tôi không làm được."

"Vì. . . . . . Sao?" Môi cô phát run, hỏi lần nữa.

"Anh cần em." Hắn cúi đầu hôn cô, cọ mút nhẹ nhàng lên đôi môi mịn màng của cô, hít lấy từng hơi thở của cô, thô ráp lẩm bẩm: "Anh không có cách nào rời đi, anh cần em. . . . . ."

Đó không phải là lời ngon tiếng ngọt gì, lại giống như lời khẩn cầu phát ra từ sâu trong nội tâm của hắn

Hắn nhìn ánh mắt của cô, thanh âm đè nén kia, cũng làm cho cô rung động.

Người đàn ông này muốn cô, cần cô, hắn không hề bởi vì cái chân tướng đó mà thay đổi, không hề vì vậy mà lùi bước, cô có thể cảm nhận được dục vọng của hắn đang nhấn vào cô, cảm giác được hắn hết sức khắc chế, cô có thể rõ ràng nhìn thấy trong mắt của hắn ham muốn cùng khát vọng, có thể sờ tới nhịp tim đập của hắn, bởi vì cô mà tăng nhanh.

Một loại cảm giác đầy hạnh phúc làm người mê say, che mất cô.

Không tự chủ được, cô hé miệng, đáp lại nụ hôn của hắn.

Run rẩy, tay của cô thử dò xét, mơn trớn lồng ngực của hắn, leo lên chiếc gáy đang căng thẳng của hắn.

Khi cô bắt đầu đáp lại, cả người hắn hơi run lên.

Nụ hôn của cô là ngượng ngùng ngọt ngào như thế, hắn hít một hơi thật sâu, lại nén không được run rẩy. Hắn kéo váy cô xuống, khiến cho chiếc váy mỏng manh đó chảy xuống trên đất. Cô thở khẽ ra tiếng, , có một giây nào đó, cô tựa hồ muốn lui ra, muốn chạy trốn, nhưng cô không làm. Sơ Tĩnh đứng tại chỗ, mắc cỡ đỏ mặt, miệng đắng lưỡi khô nhìn người đàn ông trước mắt. Cô rất muốn chạy trốn, muốn che giấu mình, nhưng hắn nhìn cô, chờ cô.

Chờ.

Cô biết hắn đang chờ cái gì.

Hắn muốn nhìn, muốn cô giao ra mình, tựa như hắn.

Tầm mắt nóng rực của hắn làm cho hai chân cô như nhũn ra, nhưng cô vẫn đứng, sau đó lấy dũng khí, mặt đỏ tới mang tai, tay run run, cởi ra nội y của mình, sau đó cởi xuống quần lót.

Irapa nhìn cô, nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại trắng noãn của cô, sau đó nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô.

"Nói cho anh biết, em muốn anh." Hắn khàn giọng yêu cầu.

"Em. . . . . ." Ngượng ngùng , cô run rẩy mở miệng: "Em muốn anh."

Hắn hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt đó, giống như lại trở nên càng cao lớn hơn một chút.

Sau đó, hắn giơ tay lên.

Sơ Tĩnh nín thở mà chống đỡ, cảm giác được hắn đang vuốt ve mặt của cô, môi của cô, sau đó là cổ của cô, xương quai xanh của cô, hai vú cô nhạy cảm, chiếc bụng bằng phẳng, chiếc eo trơn mềm. . . . bàn tay thô ráp ngăm đen của hắn lướt tỉ mỉ trên da thịt trắng nõn của cô. Cô giương mắt nhìn hắn, trong mắt của hắn không hề có bất kỳ một tia ghét bỏ hoặc chán ghét nào, chỉ có nồng đậm dục vọng cùng tình ý làm cho cô say mê. Không kìm hãm được , Sơ Tĩnh hướng hắn đến gần.

Hắn cúi đầu hôn cô, để cho cô ý loạn tình mê.

Cô còn tưởng rằng, không bao giờ có thể, được ở chung với hắn nữa.

Nhưng hắn ở đây, ở chỗ này.

Cô vuốt ngực của hắn, cảm giác nhiệt độ dưới da của hắn, cảm giác trái tim của hắn đang đập mạnh mẽ, cảm giác môi lưỡi của hắn, hơi thở của hắn. . . . . .

Một cơn xúc động muốn khóc, lần nữa dâng trào.

Đột nhiên, Irapa vươn tay ôm lấy cô, dẫn cô đến trên giường.

Cô thở khẽ, nửa nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông cường tráng trước mắt, không khỏi, có chút mê ly.

Có lẽ, đây chỉ là một giấc mộng.

Ý niệm này làm cho cô cảm thấy hơi kinh hãi, không khỏi đưa tay về hướng hắn, muốn chạm vào hắn, sợ hắn đảo mắt sẽ biến mất tích.

Nhưng hắn vẫn còn ở nơi này, để cho cô vuốt ve khuôn mặt bị thương của hắn. Hắn quay mặt sang, hôn lòng bàn tay ấm áp của cô, làm cho lòng của cô cũng ấm áp theo. Lệ nóng, chảy xuống khóe mắt. Cô đau lòng vuốt cái trán bị xây xát của hắn, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn lên vết thương rướm máu. Cô gái này là ngọt ngào như thế, dịu dàng như thế, làm cho tim hắn nóng lên.

Cô xõa tung mái tóc đen ở phía sau, trên lông mi còn có nước mắt, hắn có thể nhìn thấy đau lòng trong mắt cô, cảm giác được cô cẩn thận che chở cùng trìu mến.

Cô quan tâm hắn, thật sự quan tâm.

Dễ dàng như thế, cô luôn có thể làm cho hắn cảm giác mình là được quý trọng, đáng giá được quan tâm.

Hắn không dám tin tưởng, mình có thể có được cô.

Hắn hôn lên nước mắt trên mặt cô, tôn thờ thân thể mềm mại của cô cô , cưỡng bách mình chậm một chút, chậm một chút nữa, để ngừa cô có thể kinh hoảng lần nữa.

Nhưng khi cô ở dưới thân hắn giãy dụa, thở gấp, rên rỉ, sợ hãi nghênh hợp môi lưỡi, bàn tay của hắn, thì lý trí của hắn từ từ bắt đầu tiêu tán.

Có lẽ hắn nên tiếp tục chờ một chút, đem tiết tấu thả chậm một chút, để tránh lại hù dọa đến cô, nhưng hắn là cần như thế cô, cần cùng cô ở một chỗ, cần cảm nhận được cô cần mình.

Mà phản ứng của cô lại tốt như vậy, giống như cô cũng vạn phần khát vọng hắn, tưởng niệm hắn. Cho nên khi hắn phát hiện thân thể của cô đã chuẩn bị tốt thì hắn rất nhanh liền tiến vào cô, cùng cô hợp lại làm một. Cô hít một hơi, nắm chặt đầu vai hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại thở khẽ . Cảm giác này lại tốt như thế, gần như là đã được trở lại nhà. Cô ẩm ướt, nóng bỏng lại ngọt ngào, thật chặt bao quanh hắn, một đôi mắt đen ướt nước, bao hàm tình dục, nhìn thẳng vào hắn.

Chỉ có hắn.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng mười ngón tay cô quấn quít.

Cô ưỡn người, ưm ra tiếng.

"Irapa. . . . . ."

Hắn để cho mình tiếp tục thâm nhập vào cô, càng thâm nhập vào cô sâu hơn.

Cô khó nhịn rên rỉ, thừa nhận hắn, tiếp nạp của hắn.

Hắn mê luyến nhìn vẻ mê loạn đó trên mặt cô, cảm thấy một sự thỏa mãn không tên tràn đầy hắn.

Cô gái này là của hắn, thuộc về hắn.

Hắn cúi đầu hôn cô, cố gắng thả chậm tốc độ, kéo dài ngọn lửa nóng bỏng lại ngọt ngào đó, nhưng cô lại dùng đôi chân dài trắng như tuyết kẹp hông của hắn, nhiệt tình cong người lên nghênh hợp với hắn, cô nắm chặt hắn, cùng ngón tay hắn quấn quít, móng tay bám chặt vào mu bàn tay hắn, giống như không có hắn cũng sẽ bị chết.

"Irapa!" Tình dục dâng tràn như thủy triều, cuốn lấy toàn thân cao thấp. Khi cô ngẩng đầu khóc khẽ kêu gào tên của hắn, khi đạt tới cao triều kia, trong nháy mắt, ý chí của hắn đã đến cực hạn, chỉ có thể động thân làm một cú chạy nước rút mạnh mà có lực lần cuối cùng, đem nóng rực căng thẳng chôn thật sâu vào trong thân thể chật, ấm áp của cô, tận tình buông thả mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện